Ngốc Nghếch Và Phúc Hắc: Hoan Hỉ Tiểu Oan Gia
Chương 16: Anh ấy là chồng em (6)
“ anh?” Trầm Mặc Trần nhíu mày, thản nhiên đáp:“Lớp mĩ thuật tạo hình.”
“Vậy em cũng lên lớp mĩ thuật tạo hình.” Đào Tử quả quyết thành lời, tay nhỏ nắm chặt, xoay người hướng lầu trên mà chạy vội.
“Ai...... bài kiểm tra......” Trầm Mặc Trần còn chưa nói hết câu, Đào Tử đã chạy trốn không còn bóng dáng đâu.
Bài kiểm tra để vào lớp tạo hình cũng vô cùng đơn giản, dù sao cũng như các bé hai ba tuổi, làm sao có bản lĩnh vẽ tạo hình, chỉ là xem thử chúng có hứng thú và thiên phú hay không thô
Kiểm tra mà nói là cho các bạn nhỏ về nhà vẽ này nọ mười mẫu vẽ, nội dung không giới hạn.
Giờ phút này, giáo viên Từ đang đứng trên bục giảng lớp mĩ thuật tạo hình, cười tủm tỉm nhìn bảng vẽ của các bạn nhỏ trong tay mình, mỗi lần đọc một cái tên, gọi lên bục giảng trình bày nội dung bảng vẽ của chính mình cùng mọi người.
“Chúng ta sẽ xem tác phẩm của bạn học đầu tiên.” Giáo viên Từ đảo đảo các bảng vẽ trong tay, tùy ý rút ra một cái trên đó viết hai chữ”Tô Đào”
“Bạn học Tô Đào, mời trò lên đây trình bày nội dung bức vẽ của mình nào.”
“Có.” Đào Tử thật nhanh đứng dậy, chạy chậm lên bục.
Ban mỹ thuật là ngồi vẽ ngay tại phòng học mọi người tùy ý chọn một chỗ để vẽ, từng bạn nhỏ trước mặt đều có khung vẽ.
Trầm Mặc Trần vừa lúc ngồi ở đầu, cậu ngẫn đầu nhìn thoáng gương mặt nhỏ nhắn đầy hưng phấn của Đào Tử, trong lòng khẽ rung.
Đêm qua Đào Tử cả nữa ngày theo xin cậu, nói cậu giúp mình vẽ, cậu không đông ý, cuối cùng Đào Tử tức giận, dùng thời gian ngắn ngũi năm phúc, liền vẽ xong mười bức vẽ này nọ, còn không chịu cho cậu xem, cậu cảm thấy, thành phẩm của nhóc sẽ cực kì thê thảm….
Giáo viên Từ mở bức tranh thứ nhất của ĐàoTử ra, treo lên đễ mọi người cùng xem.
Trầm Mặc Trần ngẩng đầu liếc mắt một cái, là cái lá cây, cũng không tệ, vẽ thế cũng không tính là quá khó xem.
“Chúng ta cùng xem bạn Tô Đào đang vẽ cái gì nào” Giáo viên Từ cười tủm tỉm chỉ hướng cái lá cây kia, nhìn Đào Tử hỏi:“Đó là một lá cây, bạn nhỏTô Đào, con là vẽ lá cây gì vậy?”
“......” Đào Tử sửng sốt một chút, sợ hãi nhìn từ giáo viên, ngượng ngùng:“Thầy ơi..con vẽ đó là một giáo tử......”
“......” Nụ cười tươi rói bỗng đông cứng lại trên mặt thấy Từ…
“......” Trầm Mặc Trần bất đắc dĩ liếc Đào Tử một cái.
“Này...... Hình dạng cũng có chút giống, thầy nhìn lầm rồi......” Thầy Từ lau lau mồ hôi trên đầu, gật gật đầu khen ngợi nói:“Tô Đào là vẽ giáo tử không sai.”
Đến bảng vẽ thứ hai, cảm thấy vẽ thế này vẫn là không khó nhận ra, nhất định là cái bánh xe, hẳn là sẽ không nhìn lầm, vì thế cất cao giọng nói:“Cái bánh xe này vẽ rất giống......”
“Cái kia...... Thầy ơi...... con là vẽ quả cam bổ ra mà......” Đào Tử ngượng ngùng gãi gãi đầu, thật sự là không đành lòng lại một lần nữa chỉ điểm sai lầm của thầy Từ.
“Ách......” Thầy Từ cảm thấy trong phòng học nóng quá, chứ không tại sao mồ hôi chảy đầy đầu.
“Vẽ rất tốt, rất tốt......”
Đào Tử nhìn nhìn thầy Từ, chắc có lẽ đến bức vẽ thứ ba thầy ấy sẽ không nhìn sai nữa….
“Vậy em cũng lên lớp mĩ thuật tạo hình.” Đào Tử quả quyết thành lời, tay nhỏ nắm chặt, xoay người hướng lầu trên mà chạy vội.
“Ai...... bài kiểm tra......” Trầm Mặc Trần còn chưa nói hết câu, Đào Tử đã chạy trốn không còn bóng dáng đâu.
Bài kiểm tra để vào lớp tạo hình cũng vô cùng đơn giản, dù sao cũng như các bé hai ba tuổi, làm sao có bản lĩnh vẽ tạo hình, chỉ là xem thử chúng có hứng thú và thiên phú hay không thô
Kiểm tra mà nói là cho các bạn nhỏ về nhà vẽ này nọ mười mẫu vẽ, nội dung không giới hạn.
Giờ phút này, giáo viên Từ đang đứng trên bục giảng lớp mĩ thuật tạo hình, cười tủm tỉm nhìn bảng vẽ của các bạn nhỏ trong tay mình, mỗi lần đọc một cái tên, gọi lên bục giảng trình bày nội dung bảng vẽ của chính mình cùng mọi người.
“Chúng ta sẽ xem tác phẩm của bạn học đầu tiên.” Giáo viên Từ đảo đảo các bảng vẽ trong tay, tùy ý rút ra một cái trên đó viết hai chữ”Tô Đào”
“Bạn học Tô Đào, mời trò lên đây trình bày nội dung bức vẽ của mình nào.”
“Có.” Đào Tử thật nhanh đứng dậy, chạy chậm lên bục.
Ban mỹ thuật là ngồi vẽ ngay tại phòng học mọi người tùy ý chọn một chỗ để vẽ, từng bạn nhỏ trước mặt đều có khung vẽ.
Trầm Mặc Trần vừa lúc ngồi ở đầu, cậu ngẫn đầu nhìn thoáng gương mặt nhỏ nhắn đầy hưng phấn của Đào Tử, trong lòng khẽ rung.
Đêm qua Đào Tử cả nữa ngày theo xin cậu, nói cậu giúp mình vẽ, cậu không đông ý, cuối cùng Đào Tử tức giận, dùng thời gian ngắn ngũi năm phúc, liền vẽ xong mười bức vẽ này nọ, còn không chịu cho cậu xem, cậu cảm thấy, thành phẩm của nhóc sẽ cực kì thê thảm….
Giáo viên Từ mở bức tranh thứ nhất của ĐàoTử ra, treo lên đễ mọi người cùng xem.
Trầm Mặc Trần ngẩng đầu liếc mắt một cái, là cái lá cây, cũng không tệ, vẽ thế cũng không tính là quá khó xem.
“Chúng ta cùng xem bạn Tô Đào đang vẽ cái gì nào” Giáo viên Từ cười tủm tỉm chỉ hướng cái lá cây kia, nhìn Đào Tử hỏi:“Đó là một lá cây, bạn nhỏTô Đào, con là vẽ lá cây gì vậy?”
“......” Đào Tử sửng sốt một chút, sợ hãi nhìn từ giáo viên, ngượng ngùng:“Thầy ơi..con vẽ đó là một giáo tử......”
“......” Nụ cười tươi rói bỗng đông cứng lại trên mặt thấy Từ…
“......” Trầm Mặc Trần bất đắc dĩ liếc Đào Tử một cái.
“Này...... Hình dạng cũng có chút giống, thầy nhìn lầm rồi......” Thầy Từ lau lau mồ hôi trên đầu, gật gật đầu khen ngợi nói:“Tô Đào là vẽ giáo tử không sai.”
Đến bảng vẽ thứ hai, cảm thấy vẽ thế này vẫn là không khó nhận ra, nhất định là cái bánh xe, hẳn là sẽ không nhìn lầm, vì thế cất cao giọng nói:“Cái bánh xe này vẽ rất giống......”
“Cái kia...... Thầy ơi...... con là vẽ quả cam bổ ra mà......” Đào Tử ngượng ngùng gãi gãi đầu, thật sự là không đành lòng lại một lần nữa chỉ điểm sai lầm của thầy Từ.
“Ách......” Thầy Từ cảm thấy trong phòng học nóng quá, chứ không tại sao mồ hôi chảy đầy đầu.
“Vẽ rất tốt, rất tốt......”
Đào Tử nhìn nhìn thầy Từ, chắc có lẽ đến bức vẽ thứ ba thầy ấy sẽ không nhìn sai nữa….
Tác giả :
Vong Ký Hô Hấp Miêu