Ngốc Nghếch Và Phúc Hắc: Hoan Hỉ Tiểu Oan Gia
Chương 131: Lần đầu hẹn hò 9
“Năm mươi năm?” Đào Tử nghĩ nghĩ, không chắc chắn lắm mà nhìn cậu.
Thẩm Mặc Trần nhẹ lắc đầu, đôi mắt trong suốt như ngọc nhìn chăm chăm vào đôi mắt vô tội của Đào Tử, giọng nói có vẻ xa xôi từ nơi nào vọng đến: “Sai rồi, đại khái chỉ khoảng tám năm thôi.”
“Sao lại ngắn như vậy?” Trong mắt Đào Tử đầy kinh ngạc, “Vì sao lại như vậy?”
“Bởi vì nụ cười của cá heo là sự ngụy trang tuyệt vời nhất của tạo hóa.”
Thẩm Mặc Trần thở dài, có chút không nỡ nhìn Đào Tử lại nói “Khi chúng ta đến công viên nước, nụ cười của chúng đã lừa gạt rất nhiều người, nhưng thật tế chúng không hề vui vẻ.”
“Cá heo là loại động vật có thính giác vô cùng nhanh nhạy, chúng có hệ thống thính giác vô cùng phát triển, có thể phát sóng âm từ thấp đến cao, bởi vậy, thính giác của chúng so với chúng ta nhạy bén gấp ngàn lần. Cũng bởi vì chúng cực kì nhạy cảm cho nên khi bị loài người đánh bắt và nhốt trong lồng kính ở công viên nước, khi biểu diễn, âm nhạc, cùng tiếng hoan hô hay những âm thanh vụn vặt khác đối với thính giác của chúng chính là một loại tra tấn không ngừng.”
Thẩm Mặc Trần dừng một chút, nhìn qua đoàn người ồn ào chung quanh, nhíu nhíu mày nói tiếp: “Các buổi diễn lớn, cùng áp lực âm thanh chói tai, làm cho đa số những chú cá heo bệnh loét dạ dày, chúng không thể không dựa vào thuốc điều trị được, những bình dưỡng khí được lắp đặt trong bể chính là để duy trì mạng sống cho chúng, nên chúng mới có thể tiếp tục thể hiện điểm dịu dàng cùng nụ cười xinh đẹp nhất. Nếu xem như là người bình thường thì khi mà tạp âm quá nhiều và cao độ thì cũng sẽ phát điên, huống chi là mấy chú cá heo.”
“…..” Đào Tử trầm mặc, cô chưa hề biết được, thì ra cá heo là dùng sinh mạng của mình để biểu diễn, cô cũng không biết được, biểu diễn như vậy đối với chúng là điều khổ sở nhất, cô ngẩng đầu, nhìn đôi mắt bị mấy sợ tóc che lấp của Thẩm Mặc Trần nơi đáy mắt của cậu có chút thương tiếc, trách khôngđược lúc mình nói rằng muốn đi xem cá heo biểu diễn, cậu ấy nhíu mày, cô còn tưởng rằng cậu khôngthích chen chúc nơi đông người, trách không được khi mà mọi người nhiệt liệt hoan hô, dùng sức vỗ tay hò hét, vẻ mặt cậu lại rất vô tình, thì ra cậu đã sớm biết đây chính là sự thương tổn đối với cá heo.
Sinh mệnh bị giam cầm liền trầm trọng như thế, chúng sẽ không bao giờ có thể ở nơi biển lớn xa xôi kia bơi lội với vận tốc 40km/h, chúng cũng không thể lặn sâu dưới đáy biển hơn 300m kia để chơi đùa, tâm tình chúng sẽ chùng xuống, mệt mỏi, buồn bực rồi lấy cái chết để phản kháng.
Người huấn luyện cá heo đẳng cấp thế giới Richard Berry đã tận mắt chứng kiến chú cá heo do chính tay mình thuần dưỡng chọn cách tự sát.
Chú cá heo có tên là Khải Tây, bơi trong vòng tay của Richard, nhìn sâu vào mắt anh ta, hít lấy một hơi, sau đó liền không hít không khí lần thứ hai nữa….
Cũng giống như con người, cá heo cũng là loại hô hấp không tuần hoàn. Bởi vậy, mỗi lần hít thở với chúng đó là cả một sự nỗ lực. Cho nên, khi mà chúng không muốn sống nữa, chúng liền nhịn thở, đây là sự tự sát của cá heo.
Sau khi biết được những điều này, tâm tình Đào Tư trở nên chán chường.
Đại khái là nhận ra tâm tình cô nàng tệ đi, Thẩm Mặc Trần dùng sức ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, sau đó dùng trán mình cụng nhẹ vào trán của Đào Tử, nhẹ giọng an ủi: “Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, mọi chuyện đều có ngoại lệ, anh nhìn thấy được nhãi cá heo kia cố ý hôn em liền sống rất thoải mái đó.”
Thẩm Mặc Trần nhẹ lắc đầu, đôi mắt trong suốt như ngọc nhìn chăm chăm vào đôi mắt vô tội của Đào Tử, giọng nói có vẻ xa xôi từ nơi nào vọng đến: “Sai rồi, đại khái chỉ khoảng tám năm thôi.”
“Sao lại ngắn như vậy?” Trong mắt Đào Tử đầy kinh ngạc, “Vì sao lại như vậy?”
“Bởi vì nụ cười của cá heo là sự ngụy trang tuyệt vời nhất của tạo hóa.”
Thẩm Mặc Trần thở dài, có chút không nỡ nhìn Đào Tử lại nói “Khi chúng ta đến công viên nước, nụ cười của chúng đã lừa gạt rất nhiều người, nhưng thật tế chúng không hề vui vẻ.”
“Cá heo là loại động vật có thính giác vô cùng nhanh nhạy, chúng có hệ thống thính giác vô cùng phát triển, có thể phát sóng âm từ thấp đến cao, bởi vậy, thính giác của chúng so với chúng ta nhạy bén gấp ngàn lần. Cũng bởi vì chúng cực kì nhạy cảm cho nên khi bị loài người đánh bắt và nhốt trong lồng kính ở công viên nước, khi biểu diễn, âm nhạc, cùng tiếng hoan hô hay những âm thanh vụn vặt khác đối với thính giác của chúng chính là một loại tra tấn không ngừng.”
Thẩm Mặc Trần dừng một chút, nhìn qua đoàn người ồn ào chung quanh, nhíu nhíu mày nói tiếp: “Các buổi diễn lớn, cùng áp lực âm thanh chói tai, làm cho đa số những chú cá heo bệnh loét dạ dày, chúng không thể không dựa vào thuốc điều trị được, những bình dưỡng khí được lắp đặt trong bể chính là để duy trì mạng sống cho chúng, nên chúng mới có thể tiếp tục thể hiện điểm dịu dàng cùng nụ cười xinh đẹp nhất. Nếu xem như là người bình thường thì khi mà tạp âm quá nhiều và cao độ thì cũng sẽ phát điên, huống chi là mấy chú cá heo.”
“…..” Đào Tử trầm mặc, cô chưa hề biết được, thì ra cá heo là dùng sinh mạng của mình để biểu diễn, cô cũng không biết được, biểu diễn như vậy đối với chúng là điều khổ sở nhất, cô ngẩng đầu, nhìn đôi mắt bị mấy sợ tóc che lấp của Thẩm Mặc Trần nơi đáy mắt của cậu có chút thương tiếc, trách khôngđược lúc mình nói rằng muốn đi xem cá heo biểu diễn, cậu ấy nhíu mày, cô còn tưởng rằng cậu khôngthích chen chúc nơi đông người, trách không được khi mà mọi người nhiệt liệt hoan hô, dùng sức vỗ tay hò hét, vẻ mặt cậu lại rất vô tình, thì ra cậu đã sớm biết đây chính là sự thương tổn đối với cá heo.
Sinh mệnh bị giam cầm liền trầm trọng như thế, chúng sẽ không bao giờ có thể ở nơi biển lớn xa xôi kia bơi lội với vận tốc 40km/h, chúng cũng không thể lặn sâu dưới đáy biển hơn 300m kia để chơi đùa, tâm tình chúng sẽ chùng xuống, mệt mỏi, buồn bực rồi lấy cái chết để phản kháng.
Người huấn luyện cá heo đẳng cấp thế giới Richard Berry đã tận mắt chứng kiến chú cá heo do chính tay mình thuần dưỡng chọn cách tự sát.
Chú cá heo có tên là Khải Tây, bơi trong vòng tay của Richard, nhìn sâu vào mắt anh ta, hít lấy một hơi, sau đó liền không hít không khí lần thứ hai nữa….
Cũng giống như con người, cá heo cũng là loại hô hấp không tuần hoàn. Bởi vậy, mỗi lần hít thở với chúng đó là cả một sự nỗ lực. Cho nên, khi mà chúng không muốn sống nữa, chúng liền nhịn thở, đây là sự tự sát của cá heo.
Sau khi biết được những điều này, tâm tình Đào Tư trở nên chán chường.
Đại khái là nhận ra tâm tình cô nàng tệ đi, Thẩm Mặc Trần dùng sức ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, sau đó dùng trán mình cụng nhẹ vào trán của Đào Tử, nhẹ giọng an ủi: “Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, mọi chuyện đều có ngoại lệ, anh nhìn thấy được nhãi cá heo kia cố ý hôn em liền sống rất thoải mái đó.”
Tác giả :
Vong Ký Hô Hấp Miêu