Ngốc Lư Biệt Truy
Chương 11: Một nhà tề tụ, phi thường náo nhiệt
Dương Phi Lăng nhìn đến cháo thịt nạt tàu hủ ki còn đang bốc khói trước mặt, miệng mở lớn.
“Ăn a!” Người đối diện đẩy đến trước mặt hắn.
Dương Phi Lăng muốn đưa ra kháng nghị, nhưng bao tử lại hoan nghênh.
Quên đi, Dương Phi Lăng nhận mệnh cầm muỗng lên, chuẩn bị tác chiến.
“A! Ngươi sao lại ở đây! Ngươi cái đồ hỗn trướng.” Một thanh âm vang lên.
Dương Phi Lăng giận, không biết người buổi sáng đói bụng tính tình sẽ không tốt sao.
Hắn đứng dậy, xắn tay áo chuẩn bị đánh người.
Đợi đến lúc nhìn thấy, người trước mắt nổi giận đùng đùng, choáng váng.
“Ngươi là???” Dương Phi Lăng hỏi.
“A? Ta? Ngươi thế nhưng không biết ta? Ngày hôm qua ngươi vậy mà hạ độc ta, ta hảo ý dẫn ngươi đi thanh lâu cho ngươi cơm ăn, vậy mà ngươi hạ ta cái loại độc này!” Lưu Tiểu Khánh phát điên, giống như tiểu miêu.
“Hả? Là ngươi?” Dương Phi Lăng rốt cục minh bạch.
“Sách, ta còn tưởng là ai nữa. Nguyên lai là Đại Hùng đại tỷ a? Sao lúc trước lại đem nhân bì diện cụ, thì ra thế! Sớm nói ra, ta mà biết ngươi là nữ, hà tất hạ loại dược này làm gì!” Dương Phi Lăng khiêu khích tiểu miêu đang giương nanh múa vuốt trước mắt.
“Ngươi, ngươi đi chết đi!”
Này một rống, Cảnh Nghi hoảng sợ, người đang muốn tiến vào cửa kinh ngạc.
“Đừng!” Cảnh Nghi kịp thời ngăn tay của tiểu miêu lại, nương tử ta ơi, đối thủ của ngươi chính là một tên tiểu ma đầu, ngươi không đấu lại đâu a.
“Đại ca! Tam ca! Các ngươi sao lại ở đây!” Một người ở ngoài cửa hưng phấn kêu lên.
Sưu sưu sưu! Nhìn về phía cửa!
Người mới tới đúng là Tứ Vương gia Cảnh Tương cùng Trần Đại tướng quân đáng thương.
Dương Phi Lăng cả kinh, thầm than không tốt. Trần Đại tướng quân này sẽ không phải tới bắt ta chứ?
Lại nhìn kỹ hơn, tay Tứ Vương gia nắm chặt tay Trần Đại tướng quân không buông, lại nhìn nhìn vẻ mặt Trần Đại tướng quân, lại nhìn nhìn tay đang đặt bên eo của Trần Đại tướng quân, lại nhìn nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Tứ Vương gia.
Trong lòng mọi người đều sáng tỏ.
Trần Đại tướng quân bất mãn liếc Tứ Vương gia một cái, ý bảo y buông tay, Tứ Vương gia da mặt dày.
Trần Đại tướng quân bắt đắc dĩ, đành phải nghiên nghiên thắt lưng muốn gọi.
Cảnh Nghi liên tục xua tay, ý bảo không cần.
Bèn từ bỏ.
Những người liên quan, rốt cục tụ ở một bàn, chuẩn bị dùng bữa.
“Thật tốt quá, không nghĩ huynh đệ chúng ta ba người nhanh như vậy đã có thể tụ lại một chỗ.” Cảnh Nghi hưng phấn nói.
“Đúng vậy, đại ca, vừa nãy nhìn thấy các ngươi ta thật kinh ngạc. Các ngươi sao lại ra đây?” Cảnh Tương tò mò hỏi.
Minh Kính: “.....”
Cảnh Nghi xấu hổ nói: “Này..... này..... nói ra dài dòng lắm.”
Minh Kính: “.....”
Cảnh Nghi: “Nào, nào, nào. Giới thiệu với các ngươi. Đây là đại tẩu của các ngươi.” Nói xong thôi Lưu Tiểu Khánh đang uống cháo một cái.
“Tiểu Khánh, đây là tam đệ ta, Minh Kính, đó là tứ đệ ta, Cảnh Tương.”
Minh Kính: “.....”
“Nguyên lai là đại tẩu a, thất kính, thất kính. Tiểu đệ lần đầu diện kiến, không có chuẩn bị gì, đây xem như chút lòng thành thỉnh ngươi thu nhận.”
Cảnh Tương loay hoay nửa ngày, rốt cục lấy ra một viên đại trân châu, đưa cho Lưu Tiểu Khánh.
Lưu Tiểu Khánh rất thích thú cầm trong tay thưởng thức.
Cảnh Nghi bất động thanh sắc: “Tứ đệ, thứ này thật hảo trân quý, huynh trưởng vi đại, ta sao có thể nhận lễ vật của ngươi chứ?”
“Ây da, đại ca, tiểu đệ đang muốn thỉnh cầu một thứ giống như vậy của ngươi đây!” Cảnh Nghi tất nhiên lộ nguyên hình.
“Hử? Không biết tứ đệ muốn thỉnh cầu thứ gì?”
“Này..... Tứ đệ muốn thỉnh đại ca cho phép lấy Trần Đại tướng quân vi thê có được không?”
“Phụt!” Dương Phi Lăng phun trà trong miệng ra.
Cắt ngang đoạn đối thoại giả tạo này.
Cảnh Nghi mặt đầy nước trà, lửa giận ngút trời, vỗ bàn, chuẩn bị ném tiểu ma đầu đáng ghét này đi.
Ai ngờ, Trần Đại tướng quân lúc nãy vẫn kỳ kỳ quái quái đã từ trong ngực rút ra chiết phiến đâm tới.
“A!” Tránh chiết phiến đâm tới, Dương Phi Lăng nhảy ra ngoài.
“Hảo! Bổn giáo chủ đang muốn luyện gân cốt, cùng ngươi chơi vậy.” Dương Phi Lăng tay không tấc sắc nghênh tiếp.
Trên mặt Trần Đại tướng quân lộ ra hận ý, chiết phiến cầm trong tay bỗng nhiên bật ra, thình lình trên phiến hiện ra mấy mũi dao nhọn.
Hai người đánh nhau, đánh đến không biết trời đất.
Cảnh Tương ở một bên sốt ruột la hét. E sợ Đại tướng quân chịu thiệt.
Thấy náo nhiệt như vậy, Lưu Tiểu Khánh bật dậy, la lên: “Ta cũng đến.” Liền chui đầu vào.
“Ây..... ây.....” Cảnh Nghi một phút lơ là không giữ chặt, người đã lao đi.
Thế này thật không hay, Dương Phi Lăng cảm thấy mệt mỏi, hắn vốn đã không đem vũ khí, một bên ứng đối chiết phiến có gắn đao này còn phải luôn luôn ứng phó ám khí do Lưu Tiểu Khánh kia phóng ra. Hai chọi một, rất không được. Làm sao đây? Thời khắc mấu chốt vẫn là bản năng sinh tồn.
Hắn nhảy khỏi vòng vây, sưu một tiếng trốn ra sau Minh Kính.
Trong nhất thời, tất cả mọi người sửng sốt.
“Ngươi..... ngươi ra đây cho ta.” Trần Đại tướng quân giận đỏ mặt.
“Ây nha, xấu hổ xấu hổ, trốn sau lưng người khác.” Lưu Tiểu Khánh ở bên cạnh châm chọc.
Gì chứ, hai người các ngươi đánh một mình ta, không biết xấu hổ, ta đánh không lại trốn thì xấu hổ hả!
Lổ tai bị tóm lấy, tiếp đó bị mãnh mẽ xách ra.
“Ngồi xuống! Ăn!” Minh Kính lạnh lùng nói, sau đó nhìn đến bốn người đối diện nói:
“Không muốn ăn, có thể đi ra ngoài!”
Thế là sáu người tiếp tục ngồi vào bàn tiếp tục ăn điểm tâm sáng tiếp tục đề tại giả tạo lúc nãy.
“Đại ca, đề nghị của tứ đệ có thể cho phép?” Tứ Vương gia nói.
“Chuyện này.....” Hoàng thượng nhìn đến tay cầm đũa của Trần Đại tướng quân đột nhiên nổi gân, nhìn lại vẻ mặt tươi cười sáng lạng của tứ đệ.
“Chuyện tốt như vậy, trẫm cho phép.”
“Cái gì?” Trần Đại tướng quân cùng Dương Phi Lăng đồng thanh la lên.
“Hoàng..... Ngài sao có thể như vậy.” Trần Đại tướng quân khóc không ra nước mắt.
“Rất tốt, hắc hắc..... Bổn giáo chủ lại tự do.” Dương Phi Lăng đắc ý vênh váo.
“Ngươi vui cái gì mà vui!” Lưu Tiểu Khánh miệng cắn chiếc đũa đầy oán hận giống như đang cắn Dương Phi Lăng.
“Ây da, vậy Hoàng..... Vậy Cảnh Nghi, ta lấy vật này cùng thê tử của tứ đệ ngươi đổi một thứ được không?” Dương Phi Lăng lấy lòng tiến lên cùng Cảnh Nghi nói thầm, lén nhét một vật vàng vàng vào trong tay y.
Cảnh Nghi minh bạch. Hào phóng nói: “Vậy Dương đại giáo chủ muốn lấy thứ gì.”
Dương Phi Lăng vội vàng nói: “Ta muốn tờ giấy hôn ước trong tay Trần Đại tướng quân.”
Trần Đại tướng quân căm tức, răng đều nghiến thành tiếng.
“Khụ!” Cảnh Nghi làm lơ lửa giận ngút trời của Trần Đại tướng quân. Dù sao ở đây y cũng chỉ có thể áp chế một mình hắn, không khi dễ hắn thì khi dễ ai!
Liền nói: “Trần tướng quân, đem tờ giấy kia cho hắn đi!”
“Đúng a! Đúng a! Ngươi đã có ta thì hưu hắn đi.” Tứ Vương gia ở bên cạnh liên tục gật đầu.
Trần Đại tướng quân cười lạnh, nhiệt độ không khí liên tục giảm xuống.
“Hảo lạnh a!” Tiểu bạch Lưu Tiểu Khánh nói.
Cảnh Nghi đau lòng kéo hắn vào trong ngực, cũng không thể để lạnh ảnh hưởng đến thân thể. Bằng không sau này mang thai tương đối khó.
Trần Đại tướng quân lấy tờ giấy trong ngực ra, vừa ném, nhẹ nhàng bay bay, mắt thấy sẽ rơi vào trong nồi cháo.
Một đôi tay tinh xảo nhẹ nhàng cầm nó trên tay.
Dương Phi Lăng trơ mắt nhìn tờ giấy hôn ước kia rơi vào trong tay Minh Kính, giận mà không dám nói gì.
Minh Kính khẽ cau mày cẩn thận nhìn, nhìn đến giống như muốn chọc hai cái động trên tờ giấy kia.
Cuối cùng, ngẩng đầu, nhẹ nhàng cười với Dương Phi Lăng.
“Ăn a!” Người đối diện đẩy đến trước mặt hắn.
Dương Phi Lăng muốn đưa ra kháng nghị, nhưng bao tử lại hoan nghênh.
Quên đi, Dương Phi Lăng nhận mệnh cầm muỗng lên, chuẩn bị tác chiến.
“A! Ngươi sao lại ở đây! Ngươi cái đồ hỗn trướng.” Một thanh âm vang lên.
Dương Phi Lăng giận, không biết người buổi sáng đói bụng tính tình sẽ không tốt sao.
Hắn đứng dậy, xắn tay áo chuẩn bị đánh người.
Đợi đến lúc nhìn thấy, người trước mắt nổi giận đùng đùng, choáng váng.
“Ngươi là???” Dương Phi Lăng hỏi.
“A? Ta? Ngươi thế nhưng không biết ta? Ngày hôm qua ngươi vậy mà hạ độc ta, ta hảo ý dẫn ngươi đi thanh lâu cho ngươi cơm ăn, vậy mà ngươi hạ ta cái loại độc này!” Lưu Tiểu Khánh phát điên, giống như tiểu miêu.
“Hả? Là ngươi?” Dương Phi Lăng rốt cục minh bạch.
“Sách, ta còn tưởng là ai nữa. Nguyên lai là Đại Hùng đại tỷ a? Sao lúc trước lại đem nhân bì diện cụ, thì ra thế! Sớm nói ra, ta mà biết ngươi là nữ, hà tất hạ loại dược này làm gì!” Dương Phi Lăng khiêu khích tiểu miêu đang giương nanh múa vuốt trước mắt.
“Ngươi, ngươi đi chết đi!”
Này một rống, Cảnh Nghi hoảng sợ, người đang muốn tiến vào cửa kinh ngạc.
“Đừng!” Cảnh Nghi kịp thời ngăn tay của tiểu miêu lại, nương tử ta ơi, đối thủ của ngươi chính là một tên tiểu ma đầu, ngươi không đấu lại đâu a.
“Đại ca! Tam ca! Các ngươi sao lại ở đây!” Một người ở ngoài cửa hưng phấn kêu lên.
Sưu sưu sưu! Nhìn về phía cửa!
Người mới tới đúng là Tứ Vương gia Cảnh Tương cùng Trần Đại tướng quân đáng thương.
Dương Phi Lăng cả kinh, thầm than không tốt. Trần Đại tướng quân này sẽ không phải tới bắt ta chứ?
Lại nhìn kỹ hơn, tay Tứ Vương gia nắm chặt tay Trần Đại tướng quân không buông, lại nhìn nhìn vẻ mặt Trần Đại tướng quân, lại nhìn nhìn tay đang đặt bên eo của Trần Đại tướng quân, lại nhìn nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Tứ Vương gia.
Trong lòng mọi người đều sáng tỏ.
Trần Đại tướng quân bất mãn liếc Tứ Vương gia một cái, ý bảo y buông tay, Tứ Vương gia da mặt dày.
Trần Đại tướng quân bắt đắc dĩ, đành phải nghiên nghiên thắt lưng muốn gọi.
Cảnh Nghi liên tục xua tay, ý bảo không cần.
Bèn từ bỏ.
Những người liên quan, rốt cục tụ ở một bàn, chuẩn bị dùng bữa.
“Thật tốt quá, không nghĩ huynh đệ chúng ta ba người nhanh như vậy đã có thể tụ lại một chỗ.” Cảnh Nghi hưng phấn nói.
“Đúng vậy, đại ca, vừa nãy nhìn thấy các ngươi ta thật kinh ngạc. Các ngươi sao lại ra đây?” Cảnh Tương tò mò hỏi.
Minh Kính: “.....”
Cảnh Nghi xấu hổ nói: “Này..... này..... nói ra dài dòng lắm.”
Minh Kính: “.....”
Cảnh Nghi: “Nào, nào, nào. Giới thiệu với các ngươi. Đây là đại tẩu của các ngươi.” Nói xong thôi Lưu Tiểu Khánh đang uống cháo một cái.
“Tiểu Khánh, đây là tam đệ ta, Minh Kính, đó là tứ đệ ta, Cảnh Tương.”
Minh Kính: “.....”
“Nguyên lai là đại tẩu a, thất kính, thất kính. Tiểu đệ lần đầu diện kiến, không có chuẩn bị gì, đây xem như chút lòng thành thỉnh ngươi thu nhận.”
Cảnh Tương loay hoay nửa ngày, rốt cục lấy ra một viên đại trân châu, đưa cho Lưu Tiểu Khánh.
Lưu Tiểu Khánh rất thích thú cầm trong tay thưởng thức.
Cảnh Nghi bất động thanh sắc: “Tứ đệ, thứ này thật hảo trân quý, huynh trưởng vi đại, ta sao có thể nhận lễ vật của ngươi chứ?”
“Ây da, đại ca, tiểu đệ đang muốn thỉnh cầu một thứ giống như vậy của ngươi đây!” Cảnh Nghi tất nhiên lộ nguyên hình.
“Hử? Không biết tứ đệ muốn thỉnh cầu thứ gì?”
“Này..... Tứ đệ muốn thỉnh đại ca cho phép lấy Trần Đại tướng quân vi thê có được không?”
“Phụt!” Dương Phi Lăng phun trà trong miệng ra.
Cắt ngang đoạn đối thoại giả tạo này.
Cảnh Nghi mặt đầy nước trà, lửa giận ngút trời, vỗ bàn, chuẩn bị ném tiểu ma đầu đáng ghét này đi.
Ai ngờ, Trần Đại tướng quân lúc nãy vẫn kỳ kỳ quái quái đã từ trong ngực rút ra chiết phiến đâm tới.
“A!” Tránh chiết phiến đâm tới, Dương Phi Lăng nhảy ra ngoài.
“Hảo! Bổn giáo chủ đang muốn luyện gân cốt, cùng ngươi chơi vậy.” Dương Phi Lăng tay không tấc sắc nghênh tiếp.
Trên mặt Trần Đại tướng quân lộ ra hận ý, chiết phiến cầm trong tay bỗng nhiên bật ra, thình lình trên phiến hiện ra mấy mũi dao nhọn.
Hai người đánh nhau, đánh đến không biết trời đất.
Cảnh Tương ở một bên sốt ruột la hét. E sợ Đại tướng quân chịu thiệt.
Thấy náo nhiệt như vậy, Lưu Tiểu Khánh bật dậy, la lên: “Ta cũng đến.” Liền chui đầu vào.
“Ây..... ây.....” Cảnh Nghi một phút lơ là không giữ chặt, người đã lao đi.
Thế này thật không hay, Dương Phi Lăng cảm thấy mệt mỏi, hắn vốn đã không đem vũ khí, một bên ứng đối chiết phiến có gắn đao này còn phải luôn luôn ứng phó ám khí do Lưu Tiểu Khánh kia phóng ra. Hai chọi một, rất không được. Làm sao đây? Thời khắc mấu chốt vẫn là bản năng sinh tồn.
Hắn nhảy khỏi vòng vây, sưu một tiếng trốn ra sau Minh Kính.
Trong nhất thời, tất cả mọi người sửng sốt.
“Ngươi..... ngươi ra đây cho ta.” Trần Đại tướng quân giận đỏ mặt.
“Ây nha, xấu hổ xấu hổ, trốn sau lưng người khác.” Lưu Tiểu Khánh ở bên cạnh châm chọc.
Gì chứ, hai người các ngươi đánh một mình ta, không biết xấu hổ, ta đánh không lại trốn thì xấu hổ hả!
Lổ tai bị tóm lấy, tiếp đó bị mãnh mẽ xách ra.
“Ngồi xuống! Ăn!” Minh Kính lạnh lùng nói, sau đó nhìn đến bốn người đối diện nói:
“Không muốn ăn, có thể đi ra ngoài!”
Thế là sáu người tiếp tục ngồi vào bàn tiếp tục ăn điểm tâm sáng tiếp tục đề tại giả tạo lúc nãy.
“Đại ca, đề nghị của tứ đệ có thể cho phép?” Tứ Vương gia nói.
“Chuyện này.....” Hoàng thượng nhìn đến tay cầm đũa của Trần Đại tướng quân đột nhiên nổi gân, nhìn lại vẻ mặt tươi cười sáng lạng của tứ đệ.
“Chuyện tốt như vậy, trẫm cho phép.”
“Cái gì?” Trần Đại tướng quân cùng Dương Phi Lăng đồng thanh la lên.
“Hoàng..... Ngài sao có thể như vậy.” Trần Đại tướng quân khóc không ra nước mắt.
“Rất tốt, hắc hắc..... Bổn giáo chủ lại tự do.” Dương Phi Lăng đắc ý vênh váo.
“Ngươi vui cái gì mà vui!” Lưu Tiểu Khánh miệng cắn chiếc đũa đầy oán hận giống như đang cắn Dương Phi Lăng.
“Ây da, vậy Hoàng..... Vậy Cảnh Nghi, ta lấy vật này cùng thê tử của tứ đệ ngươi đổi một thứ được không?” Dương Phi Lăng lấy lòng tiến lên cùng Cảnh Nghi nói thầm, lén nhét một vật vàng vàng vào trong tay y.
Cảnh Nghi minh bạch. Hào phóng nói: “Vậy Dương đại giáo chủ muốn lấy thứ gì.”
Dương Phi Lăng vội vàng nói: “Ta muốn tờ giấy hôn ước trong tay Trần Đại tướng quân.”
Trần Đại tướng quân căm tức, răng đều nghiến thành tiếng.
“Khụ!” Cảnh Nghi làm lơ lửa giận ngút trời của Trần Đại tướng quân. Dù sao ở đây y cũng chỉ có thể áp chế một mình hắn, không khi dễ hắn thì khi dễ ai!
Liền nói: “Trần tướng quân, đem tờ giấy kia cho hắn đi!”
“Đúng a! Đúng a! Ngươi đã có ta thì hưu hắn đi.” Tứ Vương gia ở bên cạnh liên tục gật đầu.
Trần Đại tướng quân cười lạnh, nhiệt độ không khí liên tục giảm xuống.
“Hảo lạnh a!” Tiểu bạch Lưu Tiểu Khánh nói.
Cảnh Nghi đau lòng kéo hắn vào trong ngực, cũng không thể để lạnh ảnh hưởng đến thân thể. Bằng không sau này mang thai tương đối khó.
Trần Đại tướng quân lấy tờ giấy trong ngực ra, vừa ném, nhẹ nhàng bay bay, mắt thấy sẽ rơi vào trong nồi cháo.
Một đôi tay tinh xảo nhẹ nhàng cầm nó trên tay.
Dương Phi Lăng trơ mắt nhìn tờ giấy hôn ước kia rơi vào trong tay Minh Kính, giận mà không dám nói gì.
Minh Kính khẽ cau mày cẩn thận nhìn, nhìn đến giống như muốn chọc hai cái động trên tờ giấy kia.
Cuối cùng, ngẩng đầu, nhẹ nhàng cười với Dương Phi Lăng.
Tác giả :
Hoa Luyến Vân