Ngọc Khả Nhi, Em Là Của Anh
Chương 8: Ngày Mệt Mỏi Sẽ Sớm Qua Nhanh !
‘’Con bé ngu ngốc như mày…đừng nói là đi du học…huống hồ ở bên cạnh Phong nhi…làm cản trở việc học tập của nó…’’
Vương Nghị mặt bừng bừng tử khí, mắt chuyển thành đỏ, miệng há to, để lộ những chiếc răng sắc…trông không khác gì một con quỷ đang định hút máu người.
Trái tim yếu đuối và bé bỏng của Ngọc Khả Nhi vỡ ra từng mảnh. Nó không chịu đựng được cái nhìn đầy dã tâm của cha. Nó khóc nức lên , người run cầm cập, hơi thở nặng rồi nhẹ dần…nó muốn ngất xỉu.
‘’Con xin lỗi…ba…’’
Cố nói trong dòng nước mắt, nó như một con vật bé nhỏ cố trốn chạy khỏi móng vuốt của kẻ thù.
‘’Mày làm tao tức lên rồi đấy’’
Hắn không hề một vẻ thương xót, dường như quát mắng , đánh đập nó là trò vui, sự thích thú của hắn vậy ( một người cha đây ư? T/g cũng không rõ nữa =.=) , hắn đưa từ từ bàn tay cứng rắn tới khuôn mặt nó…
‘’bép’’
Hắn đã tát nó…cú tát làm nó chao đảo thật sự, nhưng nó cố đứng vững. Cũng không biết từ đâu, nước mắt tuôn ra như mưa xối xả trên gương mặt trắng nhợt còn non nớt của Khả Nhi.
‘’Ba…hu…hu…hu …tha…cho…’’
‘’Câm mồm , mày là kẻ dốt nát, không bao giờ mày là con gái của …’’
Định nói gì, hắn ngập ngừng giữa chừng, vẻ mặt hối lỗi ẩn sâu trong gương mặt già lão của hắn hiện ra.
Nó nhìn người cha không dứt, nước mắt không dừng…nó từ đấy tự bảo mình phải học thật giỏi, để không bị coi thường…con gái thì sao…nó sẽ vượt qua anh nó…nhưng nó có biết sâu xa nguyên nhân như thế nào…
Hình ảnh đáng thương, yếu đuối của nó 6 năm trước cứ chập chờn trong tâm trí nó. Ẩn trong đáy lòng, một chút đau nhói khiến nó phải mím môi, cắn chặt răng.
Nhưng hiện tại, đứng trước Vương Hàn Phong-con trai của kẻ đã giết chết gia tộc Hàn gia của nó (nó đã thay đổi cách gọi với hắn từ lúc nào), nó phải tỏ ra lãnh đạm…không một chút quan tâm đến nụ cười như điên như dại đang ẩn diện trên khuôn mặt đẹp mà đáng sợ của hắn.
Bàn tay Hàn Phong nắm chặt, từng dây gân nổi lên, giật giật…có vẻ đã quá mức chịu đựng của một Vương Hàn Phong lạnh lùng và kiêu ngạo.
‘’Bép’’
Nụ cười, khuôn mặt, cả hành động…quá khứ 6 năm trước trở về đột ngột…cái tát đau, mạnh làm rát làn da trắng nõn.
Hàn Phong trong vô thức không kiềm chế được đã tát Khả Nhi.Lúc hắn tỉnh ra thì đã thấy trên khuôn mặt trắng hồng của nó là dấu hằn đỏ bừng của năm ngón tay…của hắn.
Sự yếu đuối trong sâu thẳm con người của Ngọc Khả Nhi muốn trỗi dậy để đánh thắng vẻ bên ngoài lạnh lùng, nhưng dòng máu Hàn gia đã kịp ngăn cản- Nó là ai , là con gái xinh đẹp và tài giỏi của Hàn gia cơ mà.
Nó bất giác nhếch mép cười, hai tay buông lỏng. Cái tát chẳng hề làm nó biến đổi sắc mặt. Chẳng có cảm giác gì cả …đau…tát…không hề đọng trên ánh mắt nó nhìn hắn. ( đau ư…không đời nào)
‘’Anh xin…l’’
‘’Tôi đi ngủ được chưa’’
Hàn Phong rất muốn xin lỗi nó, chỉ do một phút nhất thời mà…nhưng cái giọng lạnh tanh đã đóng băng mạch cảm xúc của hắn.
Giọng nói hả hê của nó…như trêu như đùa Hàn Phong. Bàn tay hắn từ từ buông lỏng cánh tay nó…một cách không trọng lực.
Cái khoảng khắc này như nó đã đợi chờ từ lâu, lập tức nó ngoảnh đầu bước đi…thẳng tới giường…bước chân nhẹ và đều…bình thản…nó cứ như chưa hề thấy hắn và cả chuyện vừa xảy ra…chậm rãi (rất bình thường) leo lên giường nằm ngủ.
Để mặc ba con người im lặng trong phòng.
Hàn Phong không chịu đựng được cảm giác tát nó…đó không phải mình tát…không bao giờ mình tát Khả Nhi của mình…( chính anh tát chứ còn ai nữa đây ạ…kêu làm gì, trời cao ko có nghe đâu).
Từ nhỏ …hắn đã không nỡ đánh em…hắn tự nhủ sẽ ở bên nó…để bảo ban, để che chở…hắn sẽ không để em nó phải khóc như ba thường đánh nó. Thấy ba Vương Nghị đánh Khả Nhi, hắn cắm răng chịu đựng nỗi đau như đánh hắn…đôi lúc hắn đã lấy thân mình ra để đỡ đòn thay em. Thấy hắn làm vậy, dù tức nhưng Vương Nghị cũng thương ( hắn chứ không phải nó đâu) , bỏ đi.
Cảm giác hối hận, cảm giác bị đùa cợt, khó chịu quá! Hàn Phong bước ra khỏi phòng nó…
An Vy và An Nhược đứng sững người, chuyện gì vừa xảy ra vậy…hai anh em nó như thế này sao ?
Khuôn mặt An Vy vẫn hiền…nửa thương hại nửa ***.
Thật ra, An Vy là một tiểu thư rất ‘’ đáng sợ’’.
Vẻ dửng dưng bề ngoài của cô ta luôn là cái mặt nạ giả tạo cho sự ác độc ẩn sâu bản chất thật của An Vy.
Cô ta yêu Hàn Phong rất nhiều. Chính vì thế, với những cô gái hiền và còn trẻ dại , lỡ yêu thầm Hàn Phong từ cái nhìn đầu tiên đều biết được khuôn mặt thật của cô.
An Vy cầm đầu một bang nữ chuyên xử lí những kẻ trong tầm nhắm của An Vy. (từ từ các bạn sẽ thấy An Vy ghê sợ đến mức nào, t/g còn phải sợ lun > _
Chẳng ai để ý, An Vy đang nhếch mép, ánh mắt hiện rõ vẻ vui mừng…thế nhưng vẻ mặt vẫn rất hiền, rất ‘’lo lắng’’
‘’Hàn Phong và Khả Nhi sao vậy ?’’
…
Rồi cô chạy ra ngoài theo bước chân của Hàn Phong , miệng vẫn nhỏ nhẹ gọi với theo :
‘’Hàn Phong…’’
Căn phòng nhỏ của nó vốn dĩ rất yên tĩnh lại trở về tình trạng ban đầu. An Nhược…lồng ngực vẫn còn nghe rõ tiếng nhịp tim đập thình thịch. Bản chất hồn nhiên , hiền lành của nhỏ khiến nhỏ không thể đứng vững chuyện vừa xảy ra với nó- con bạn thân nhất.
Lúc nãy nhỏ muốn khóc luôn. Nếu không vì An Vy cản lại, nhỏ đã chạy đến đỡ cái tát như trời giáng cho nó (cảm động quá !ước gì mình cũng có người bạn thế nhỉ )
‘’Khả Nhi à’’
An Nhược ngồi tựa vào giường, bàn tay nhỏ cố an ủi nó.
‘’Nếu muốn…mày cứ khóc…’’
…
‘’Tao không hiểu chuyện gì đã xảy ra với mày …nhưng tao biết mày là một đứa hiểu chuyện…’’
…
‘’Khả Nhi…’’
Giọng đều đều , yên ả như dòng nước trôi nhẹ…An Nhược cố tạo không khí êm dịu cho nó.
Nhỏ vuốt nhẹ mái tóc thơm còn vương hương liễu nhè nhẹ , thật gọn gàng cho nó. Mái tóc được rẽ sang, để lộ gương mặt đáng yêu của nó – nó đã ngủ rồi.
‘’Một ngày mệt mỏi sẽ chóng qua thôi…mày sẽ lại vui vẻ, hồn nhiên như cũ thôi mà…hì’’
An Nhược bất giác cười nhẹ khi thấy khuôn mặt đáng yêu của nó đã trở lại khi nó ngủ , nhỏ cúi đầu xuống ,đặt nhẹ lên vầng trán nhỏ của nó một cái hôn hiền dịu…nó đã ngủ say nhưng hình như vẫn cảm thấy cảm giác thật ấm áp khi bên nó có trái tim hiền hậu , yêu thương của đứa bạn thân suốt đời- KhúcAn Nhược.
Vương Nghị mặt bừng bừng tử khí, mắt chuyển thành đỏ, miệng há to, để lộ những chiếc răng sắc…trông không khác gì một con quỷ đang định hút máu người.
Trái tim yếu đuối và bé bỏng của Ngọc Khả Nhi vỡ ra từng mảnh. Nó không chịu đựng được cái nhìn đầy dã tâm của cha. Nó khóc nức lên , người run cầm cập, hơi thở nặng rồi nhẹ dần…nó muốn ngất xỉu.
‘’Con xin lỗi…ba…’’
Cố nói trong dòng nước mắt, nó như một con vật bé nhỏ cố trốn chạy khỏi móng vuốt của kẻ thù.
‘’Mày làm tao tức lên rồi đấy’’
Hắn không hề một vẻ thương xót, dường như quát mắng , đánh đập nó là trò vui, sự thích thú của hắn vậy ( một người cha đây ư? T/g cũng không rõ nữa =.=) , hắn đưa từ từ bàn tay cứng rắn tới khuôn mặt nó…
‘’bép’’
Hắn đã tát nó…cú tát làm nó chao đảo thật sự, nhưng nó cố đứng vững. Cũng không biết từ đâu, nước mắt tuôn ra như mưa xối xả trên gương mặt trắng nhợt còn non nớt của Khả Nhi.
‘’Ba…hu…hu…hu …tha…cho…’’
‘’Câm mồm , mày là kẻ dốt nát, không bao giờ mày là con gái của …’’
Định nói gì, hắn ngập ngừng giữa chừng, vẻ mặt hối lỗi ẩn sâu trong gương mặt già lão của hắn hiện ra.
Nó nhìn người cha không dứt, nước mắt không dừng…nó từ đấy tự bảo mình phải học thật giỏi, để không bị coi thường…con gái thì sao…nó sẽ vượt qua anh nó…nhưng nó có biết sâu xa nguyên nhân như thế nào…
Hình ảnh đáng thương, yếu đuối của nó 6 năm trước cứ chập chờn trong tâm trí nó. Ẩn trong đáy lòng, một chút đau nhói khiến nó phải mím môi, cắn chặt răng.
Nhưng hiện tại, đứng trước Vương Hàn Phong-con trai của kẻ đã giết chết gia tộc Hàn gia của nó (nó đã thay đổi cách gọi với hắn từ lúc nào), nó phải tỏ ra lãnh đạm…không một chút quan tâm đến nụ cười như điên như dại đang ẩn diện trên khuôn mặt đẹp mà đáng sợ của hắn.
Bàn tay Hàn Phong nắm chặt, từng dây gân nổi lên, giật giật…có vẻ đã quá mức chịu đựng của một Vương Hàn Phong lạnh lùng và kiêu ngạo.
‘’Bép’’
Nụ cười, khuôn mặt, cả hành động…quá khứ 6 năm trước trở về đột ngột…cái tát đau, mạnh làm rát làn da trắng nõn.
Hàn Phong trong vô thức không kiềm chế được đã tát Khả Nhi.Lúc hắn tỉnh ra thì đã thấy trên khuôn mặt trắng hồng của nó là dấu hằn đỏ bừng của năm ngón tay…của hắn.
Sự yếu đuối trong sâu thẳm con người của Ngọc Khả Nhi muốn trỗi dậy để đánh thắng vẻ bên ngoài lạnh lùng, nhưng dòng máu Hàn gia đã kịp ngăn cản- Nó là ai , là con gái xinh đẹp và tài giỏi của Hàn gia cơ mà.
Nó bất giác nhếch mép cười, hai tay buông lỏng. Cái tát chẳng hề làm nó biến đổi sắc mặt. Chẳng có cảm giác gì cả …đau…tát…không hề đọng trên ánh mắt nó nhìn hắn. ( đau ư…không đời nào)
‘’Anh xin…l’’
‘’Tôi đi ngủ được chưa’’
Hàn Phong rất muốn xin lỗi nó, chỉ do một phút nhất thời mà…nhưng cái giọng lạnh tanh đã đóng băng mạch cảm xúc của hắn.
Giọng nói hả hê của nó…như trêu như đùa Hàn Phong. Bàn tay hắn từ từ buông lỏng cánh tay nó…một cách không trọng lực.
Cái khoảng khắc này như nó đã đợi chờ từ lâu, lập tức nó ngoảnh đầu bước đi…thẳng tới giường…bước chân nhẹ và đều…bình thản…nó cứ như chưa hề thấy hắn và cả chuyện vừa xảy ra…chậm rãi (rất bình thường) leo lên giường nằm ngủ.
Để mặc ba con người im lặng trong phòng.
Hàn Phong không chịu đựng được cảm giác tát nó…đó không phải mình tát…không bao giờ mình tát Khả Nhi của mình…( chính anh tát chứ còn ai nữa đây ạ…kêu làm gì, trời cao ko có nghe đâu).
Từ nhỏ …hắn đã không nỡ đánh em…hắn tự nhủ sẽ ở bên nó…để bảo ban, để che chở…hắn sẽ không để em nó phải khóc như ba thường đánh nó. Thấy ba Vương Nghị đánh Khả Nhi, hắn cắm răng chịu đựng nỗi đau như đánh hắn…đôi lúc hắn đã lấy thân mình ra để đỡ đòn thay em. Thấy hắn làm vậy, dù tức nhưng Vương Nghị cũng thương ( hắn chứ không phải nó đâu) , bỏ đi.
Cảm giác hối hận, cảm giác bị đùa cợt, khó chịu quá! Hàn Phong bước ra khỏi phòng nó…
An Vy và An Nhược đứng sững người, chuyện gì vừa xảy ra vậy…hai anh em nó như thế này sao ?
Khuôn mặt An Vy vẫn hiền…nửa thương hại nửa ***.
Thật ra, An Vy là một tiểu thư rất ‘’ đáng sợ’’.
Vẻ dửng dưng bề ngoài của cô ta luôn là cái mặt nạ giả tạo cho sự ác độc ẩn sâu bản chất thật của An Vy.
Cô ta yêu Hàn Phong rất nhiều. Chính vì thế, với những cô gái hiền và còn trẻ dại , lỡ yêu thầm Hàn Phong từ cái nhìn đầu tiên đều biết được khuôn mặt thật của cô.
An Vy cầm đầu một bang nữ chuyên xử lí những kẻ trong tầm nhắm của An Vy. (từ từ các bạn sẽ thấy An Vy ghê sợ đến mức nào, t/g còn phải sợ lun > _
Chẳng ai để ý, An Vy đang nhếch mép, ánh mắt hiện rõ vẻ vui mừng…thế nhưng vẻ mặt vẫn rất hiền, rất ‘’lo lắng’’
‘’Hàn Phong và Khả Nhi sao vậy ?’’
…
Rồi cô chạy ra ngoài theo bước chân của Hàn Phong , miệng vẫn nhỏ nhẹ gọi với theo :
‘’Hàn Phong…’’
Căn phòng nhỏ của nó vốn dĩ rất yên tĩnh lại trở về tình trạng ban đầu. An Nhược…lồng ngực vẫn còn nghe rõ tiếng nhịp tim đập thình thịch. Bản chất hồn nhiên , hiền lành của nhỏ khiến nhỏ không thể đứng vững chuyện vừa xảy ra với nó- con bạn thân nhất.
Lúc nãy nhỏ muốn khóc luôn. Nếu không vì An Vy cản lại, nhỏ đã chạy đến đỡ cái tát như trời giáng cho nó (cảm động quá !ước gì mình cũng có người bạn thế nhỉ )
‘’Khả Nhi à’’
An Nhược ngồi tựa vào giường, bàn tay nhỏ cố an ủi nó.
‘’Nếu muốn…mày cứ khóc…’’
…
‘’Tao không hiểu chuyện gì đã xảy ra với mày …nhưng tao biết mày là một đứa hiểu chuyện…’’
…
‘’Khả Nhi…’’
Giọng đều đều , yên ả như dòng nước trôi nhẹ…An Nhược cố tạo không khí êm dịu cho nó.
Nhỏ vuốt nhẹ mái tóc thơm còn vương hương liễu nhè nhẹ , thật gọn gàng cho nó. Mái tóc được rẽ sang, để lộ gương mặt đáng yêu của nó – nó đã ngủ rồi.
‘’Một ngày mệt mỏi sẽ chóng qua thôi…mày sẽ lại vui vẻ, hồn nhiên như cũ thôi mà…hì’’
An Nhược bất giác cười nhẹ khi thấy khuôn mặt đáng yêu của nó đã trở lại khi nó ngủ , nhỏ cúi đầu xuống ,đặt nhẹ lên vầng trán nhỏ của nó một cái hôn hiền dịu…nó đã ngủ say nhưng hình như vẫn cảm thấy cảm giác thật ấm áp khi bên nó có trái tim hiền hậu , yêu thương của đứa bạn thân suốt đời- KhúcAn Nhược.
Tác giả :
Hương Vy