Ngốc! Em Là Của Anh
Chương 71: Cái bẫy vô hình
-Hi! Bà xã của anh đang làm gì thế?
Tiếng Ngọc vang lên trong điện thoại đầy thích thú khiến nàng nổi “da gà”, Hạ Dương rùng mình nhún vai một cái mới nhớ ra anh Ngọc ko nhìn thấy, giọng nói ủ rũ thê lương:
-Anh có thể cắt bớt 2 chữ đầu tiên ko? Hic
-Được nha! Ngọc đáp rất vô tư, sau khi để Hạ Dương thở phào mới bồi thêm, nếu em chịu từ bỏ anh Phong về làm vợ anh thật, anh sẽ đổi cách gọi khác, em yêu chẳng hạn.
-Stop! Cứ để bà xã đi anh ah. Hạ Dương bất lực cam chịu, mà anh gọi em có chuyện gì vậy ạ?
-Có chuyện mới gọi được ah? Anh mất tích cả tháng trời mà em ko đoái hoài quai quở tiếng nào? Em có còn là người ko hả? Ngọc lớn giọng hờn dỗi trách mắng nàng trong điện thoại, thiếu điều muốn xông lên bóp cổ nàng thôi ấy.
-Uy, em xin lỗi ah chẳng qua là em chưa kịp hỏi thăm anh, tại đang bận ôn thi tốt nghiệp mà, Hạ Dương liến thoáng đã viện cớ, ( trong đầu nghĩ, bận bịu chó gì, đến lớp vẫn mượn “Nữ hoàng Ai Cập” của Thùy Dương để đọc haiz…). Hôm qua em vừa hỏi mẹ sao ko thấy anh đến uống café đó, mà anh đã đi tận “xó xỉnh” nào vậy? Lâu ko nhìn thấy anh nhớ ghê đó, Hạ Dương măt chớp chớp đầy vẻ “ngây thơ”, đôi mắt mông lung nghĩ đến nụ cười tỏa nắng của anh vào lần đầu tiên “đấu đá” nhau đến sứt đầu mẻ trán.
-Thôi đi cô, nói dối cũng phải uốn lưỡi 7 lần nhớ chưa? Ngọc thỏa mái cười trong điện thoại, dịu dàng hỏi thăm “tình yêu bé nhỏ”, cây xương rồng của anh đã nở hoa chưa thế? Được hay lại chết khô rồi? Hay lại an phận trong sọt rác nhà em hở?
- Xì, nói kiểu gì chứ, em vẫn chăm hàng ngày đó, gớm, chăm như chăm bà đẻ vậy mà nó ko có nở hoa, haiz… xém tí nữa là còn chết úng ấy.
-Này, cho nó uống ít nước thôi, mà anh thấy em ko có khiếu chăm sóc cây cỏ đâu, tốt nhất là cứ để mặc nó tự sinh tự diệt còn hơn, để thế anh còn có cơ hội nhìn lại nó lần 2.
-Hihi, tốt thôi, vậy để em quẳng ra đường nha anh, từ trên lầu 2 tung xuống nhỡ may có trúng con chó con mèo nào thì cứ anh mà bắt đền nhá, anh xúi giục em mà.
-Phì, tùy em đó, hầu bao của anh cũng là của em, của em cũng là của anh, tùy em quyết định ha, kaka, Ngọc cực kì đắc ý với câu trả lời của mình cười lớn.
-Oh mà anh định nấu cháo đến mấy giở để em còn biết đường cúp máy đây? Em tiết kiệm lắm, ko muốn để túi tiền nhà mình ko cánh mà bay đâu. Hạ Dương cũng ko phải vừa, nhìn đồng hồ gần đến giờ hẹn nhắc khéo, tiện thể vào hùa cùng “ông xã hờ” - Ngọc.
-Chà, nghe được đấy, biết giữ tiền cho gia đình, xem chừng cũng là bà vợ tốt nhỉ? Hihi…, sao thế? Ko muốn nói chuyện với anh nữa à? Định đi chơi chứ gì?
-Quá tốt! Em mà lị, cái gì chẳng tốt. haha, mà sao biết em đi chơi?
-Gớm, ngày này cả nước đi chơi đâu riêng gì em, Ngọc bĩu môi chê nàng, vậy mà cũng phải hỏi.
-Ơ thế anh ko đi à?
-Có, đang đợi giờ hoàng đạo để xuất phát, hehe.
-Sặc, lượn đi.
-Ok men! Giờ lượn, tối về “vợ chồng” mình “làm việc” sau nhé.
-Ọe, Hạ Dương có thể tưởng tượng ra cái bộ mặt của Ngọc đang nhớn nhác cười, nháy mắt nói điều ái muội với nàng, nàng ko thể ko hiểu ý đồ trêu ghẹo nàng của anh, cũng ra vẻ vô tư đáp lại, hôm nay là ngày cả nước nghỉ làm việc đấy ah, anh có muốn chăm chỉ thì cũng ráng đợi thêm 2 hôm nữa đi.
-Khỏi. Có một số việc cả năm ko có ngày nghỉ đâu, anh em mình đành phải cố gắng thôi.
-Chậc, biết vậy đi, nói chuyện sau nhé, giờ hoàng đạo của anh đến rồi kìa.
-Đi đi, muốn đi thì nói em đi đây, lại còn bày trò “đuổi” anh đi nữa. PIPI
-Hì.
Hạ Dương nhìn cuộc gọi kết thúc, hơn 11 phút, câu giờ hơi bị nhiều rồi đó nha. Nhưng mà kệ đi, nàng cũng ko có mất tiền điện thoại, ổng giàu để ổng “đau lòng” tí chắc ko sao (sau này nàng mới biết mình lo thừa, anh Ngọc của nàng dùng sim trả sau mới đau chứ) thời gian thì nhiều mà toàn nói linh tinh, chẳng đau vào đâu cả, haiz…
Bật mình dậy khỏi giường, Hạ Dương nhanh chóng chuẩn bị cho buổi hẹn cùng Như Phong. Chẳng là, hôm nay là 1/5, hội lớp cấp 3 của chàng có tụ tập hội họp, nàng vinh dự được đi “ăn ké” nên rất hí hửng. Lý do lý trấu thế thôi chứ nàng vui là vì Như Phong gần như công khai thừa nhận với tất cả mọi người rằng nàng là bà xã của chàng, trong khi đó nàng luôn muốn ẻm chuyện tình này đi. Thực tiến chứng minh, nàng là người ở thế thượng phong, keke.
Nhìn chiếc váy trắng Như Phong mua cho mình, Hạ Dương tiếc nuối. Số nàng thật ko may nha, cái váy đẹp như vậy mà ko có diện được, chấp nhận treo nó vào tủ rồi tìm chiếc quần jean đen.
Đứng n giờ tự ngắm mình trước gương, Hạ Dương hài lòng, tạo dáng “tự sướng” vài kiểu ảnh mới chịu tạm biệt cái gương nhỏ nhắn nhà mình.
Vốn dĩ muốn làm cho Như Phong buồn chút xíu vì nàng ko mặc cái váy mà chàng muốn, nhưng khi đi ra khỏi cửa nhà mình, Hạ Dương nàng mới phải buồn thay:
-Hi, em! Anh Thế - bạn Như Phong - đứng dựa mình vào chiếc xe ô tô chào nàng.
-Ủa, em chào anh, sao anh lại ở đây ạ? Anh Phong đâu rồi ạ?
-Thằng Phong bị muộn chuyến bay, ko ra kịp nên nhờ anh đến đón em. Sao? Ko vui à?
Giọng anh chàng nói nửa thật nửa giả, nghe có vẻ cũng ko khó gần lắm, Hạ Dương cười chừ, ngại ngùng:
-Em làm phiền anh quá.
-Ko có đâu, phục vụ người đẹp là vinh dự của anh mà. Sau đó anh ta mở cửa, làm động tác mời nàng lên xe giống như trong phim truyền hình ý.
Hạ Dương phì cười, bạn của Như Phong cũng khá hài hước, từng gặp 1 lần vào hôm đám cưới của anh ta nên nàng cũng ko lạ lẫm, thản nhiên bước lên. Đi theo Như Phong nhiều thành ra ngồi ô tô cũng nhiều theo, thật là có lúc cũng …. “chán”.
-Nhìn em hôm nay với lần trước khác nhau nhiều quá, anh suýt ko nhận ra đó. Thế mở đầu câu chuyện trong khi nổ máy, di chuyển dần xa con phố nhỏ nhà nàng.
-Hi, vậy sao? Khác thế nào ạ? Em vẫn là em thôi.
-Là em nhưng hôm nay trẻ trung hơn, teen hơn, đôi mắt Thế lấp lánh ý cười xâu xa, thằng Phong thế nào mà có “bà xã” trẻ vậy a? anh ngưỡng mộ quá đi.
-Hihi, anh nói vậy em còn nghe ra là anh đang chê em trẻ con ý, Hạ Dương phồng miệng nói rất đáng yêu.
-Phụ nữ trẻ lâu mới đẹp chứ.
-Được rồi, em ko cãi lại anh được, coi như là anh đang khen em vậy được chưa?
-Phì, đầu hàng sớm thế? Anh nghe đồn thằng Phong bị em “chỉnh” dữ lắm mà? Chưa đấu đã hàng à?
-Sặc, lời thiên hạ đồn đại có đúng bao giờ đâu mà? Ah, mà phu nhân anh đâu rồi? Em cũng nghe nói vợ anh vừa trẻ vừa đẹp, tiếc là hôm cưới em chưa được gặp mặt, sao nay chị ấy ko đi cùng à?
-Hì, vợ anh ngại, “bầu bí” rồi nên ko muốn tụ tập cùng hội anh, chẹp, đi rồi lại rượu bia thuốc lá đủ kiểu, ko tốt.
-Kinh nha, quan tâm vợ con ghê. Em lại ngưỡng mộ chị ấy rồi đấy.
-Haha, anh em mình cứ ngồi đây mà ngưỡng mộ nửa kia của nhau thế à?
-Sự thật mà, biết nói sao được? Hạ Dương thở dài, thầm nghĩ “mệt chết, nàng vốn ko phải người khéo mồm miệng, nói chuyện với “người lớn tuổi” như ổng tài xế này càng ko phải sở trường, cố gắng lắm mới ko để ko khí im lặng toàn tập đấy”.
-À, phải rồi, em uống trà sữa ko? Dừng xe đợi đèn đỏ, Thế đưa cho nàng hộp trà trân châu hỏi, khi nãy trên đường đi anh mua, chắc là em sẽ thích chứ?
-Em cảm ơn. Hạ Dương nhận lấy từ tay anh ta, coi như cũng tâm lý đó, dù sao nàng cũng ko chê mấy loại đồ ăn thức uống như vầy. cho tất vào bụng là ok.
Hạ Dương chọc chọc ống hút, tập trung hút, vị trà sữa socola thơm ngọt làm nàng quên mất mình đang trên đường đến chỗ hẹn. Hình như là một khách sạn nào đó, rất nổi tiếng ở Hà Nội, sao lại ko thể nhớ ra tên của nó nhỉ?
Mi mắt nặng trĩu, Hạ Dương nhăn mày khó chịu, mình ko có gắn mi giả sao lại bận mắt như vậy? Muốn nhắm lại ngủ 1 giấc quá.
Hạ Dương mông lung, ý thức mơ hồ, bàn tay phải vẫn còn cầm hộp trà sữa trống không được cắm 1 chiếc ống hút hồng.
Tiếng Ngọc vang lên trong điện thoại đầy thích thú khiến nàng nổi “da gà”, Hạ Dương rùng mình nhún vai một cái mới nhớ ra anh Ngọc ko nhìn thấy, giọng nói ủ rũ thê lương:
-Anh có thể cắt bớt 2 chữ đầu tiên ko? Hic
-Được nha! Ngọc đáp rất vô tư, sau khi để Hạ Dương thở phào mới bồi thêm, nếu em chịu từ bỏ anh Phong về làm vợ anh thật, anh sẽ đổi cách gọi khác, em yêu chẳng hạn.
-Stop! Cứ để bà xã đi anh ah. Hạ Dương bất lực cam chịu, mà anh gọi em có chuyện gì vậy ạ?
-Có chuyện mới gọi được ah? Anh mất tích cả tháng trời mà em ko đoái hoài quai quở tiếng nào? Em có còn là người ko hả? Ngọc lớn giọng hờn dỗi trách mắng nàng trong điện thoại, thiếu điều muốn xông lên bóp cổ nàng thôi ấy.
-Uy, em xin lỗi ah chẳng qua là em chưa kịp hỏi thăm anh, tại đang bận ôn thi tốt nghiệp mà, Hạ Dương liến thoáng đã viện cớ, ( trong đầu nghĩ, bận bịu chó gì, đến lớp vẫn mượn “Nữ hoàng Ai Cập” của Thùy Dương để đọc haiz…). Hôm qua em vừa hỏi mẹ sao ko thấy anh đến uống café đó, mà anh đã đi tận “xó xỉnh” nào vậy? Lâu ko nhìn thấy anh nhớ ghê đó, Hạ Dương măt chớp chớp đầy vẻ “ngây thơ”, đôi mắt mông lung nghĩ đến nụ cười tỏa nắng của anh vào lần đầu tiên “đấu đá” nhau đến sứt đầu mẻ trán.
-Thôi đi cô, nói dối cũng phải uốn lưỡi 7 lần nhớ chưa? Ngọc thỏa mái cười trong điện thoại, dịu dàng hỏi thăm “tình yêu bé nhỏ”, cây xương rồng của anh đã nở hoa chưa thế? Được hay lại chết khô rồi? Hay lại an phận trong sọt rác nhà em hở?
- Xì, nói kiểu gì chứ, em vẫn chăm hàng ngày đó, gớm, chăm như chăm bà đẻ vậy mà nó ko có nở hoa, haiz… xém tí nữa là còn chết úng ấy.
-Này, cho nó uống ít nước thôi, mà anh thấy em ko có khiếu chăm sóc cây cỏ đâu, tốt nhất là cứ để mặc nó tự sinh tự diệt còn hơn, để thế anh còn có cơ hội nhìn lại nó lần 2.
-Hihi, tốt thôi, vậy để em quẳng ra đường nha anh, từ trên lầu 2 tung xuống nhỡ may có trúng con chó con mèo nào thì cứ anh mà bắt đền nhá, anh xúi giục em mà.
-Phì, tùy em đó, hầu bao của anh cũng là của em, của em cũng là của anh, tùy em quyết định ha, kaka, Ngọc cực kì đắc ý với câu trả lời của mình cười lớn.
-Oh mà anh định nấu cháo đến mấy giở để em còn biết đường cúp máy đây? Em tiết kiệm lắm, ko muốn để túi tiền nhà mình ko cánh mà bay đâu. Hạ Dương cũng ko phải vừa, nhìn đồng hồ gần đến giờ hẹn nhắc khéo, tiện thể vào hùa cùng “ông xã hờ” - Ngọc.
-Chà, nghe được đấy, biết giữ tiền cho gia đình, xem chừng cũng là bà vợ tốt nhỉ? Hihi…, sao thế? Ko muốn nói chuyện với anh nữa à? Định đi chơi chứ gì?
-Quá tốt! Em mà lị, cái gì chẳng tốt. haha, mà sao biết em đi chơi?
-Gớm, ngày này cả nước đi chơi đâu riêng gì em, Ngọc bĩu môi chê nàng, vậy mà cũng phải hỏi.
-Ơ thế anh ko đi à?
-Có, đang đợi giờ hoàng đạo để xuất phát, hehe.
-Sặc, lượn đi.
-Ok men! Giờ lượn, tối về “vợ chồng” mình “làm việc” sau nhé.
-Ọe, Hạ Dương có thể tưởng tượng ra cái bộ mặt của Ngọc đang nhớn nhác cười, nháy mắt nói điều ái muội với nàng, nàng ko thể ko hiểu ý đồ trêu ghẹo nàng của anh, cũng ra vẻ vô tư đáp lại, hôm nay là ngày cả nước nghỉ làm việc đấy ah, anh có muốn chăm chỉ thì cũng ráng đợi thêm 2 hôm nữa đi.
-Khỏi. Có một số việc cả năm ko có ngày nghỉ đâu, anh em mình đành phải cố gắng thôi.
-Chậc, biết vậy đi, nói chuyện sau nhé, giờ hoàng đạo của anh đến rồi kìa.
-Đi đi, muốn đi thì nói em đi đây, lại còn bày trò “đuổi” anh đi nữa. PIPI
-Hì.
Hạ Dương nhìn cuộc gọi kết thúc, hơn 11 phút, câu giờ hơi bị nhiều rồi đó nha. Nhưng mà kệ đi, nàng cũng ko có mất tiền điện thoại, ổng giàu để ổng “đau lòng” tí chắc ko sao (sau này nàng mới biết mình lo thừa, anh Ngọc của nàng dùng sim trả sau mới đau chứ) thời gian thì nhiều mà toàn nói linh tinh, chẳng đau vào đâu cả, haiz…
Bật mình dậy khỏi giường, Hạ Dương nhanh chóng chuẩn bị cho buổi hẹn cùng Như Phong. Chẳng là, hôm nay là 1/5, hội lớp cấp 3 của chàng có tụ tập hội họp, nàng vinh dự được đi “ăn ké” nên rất hí hửng. Lý do lý trấu thế thôi chứ nàng vui là vì Như Phong gần như công khai thừa nhận với tất cả mọi người rằng nàng là bà xã của chàng, trong khi đó nàng luôn muốn ẻm chuyện tình này đi. Thực tiến chứng minh, nàng là người ở thế thượng phong, keke.
Nhìn chiếc váy trắng Như Phong mua cho mình, Hạ Dương tiếc nuối. Số nàng thật ko may nha, cái váy đẹp như vậy mà ko có diện được, chấp nhận treo nó vào tủ rồi tìm chiếc quần jean đen.
Đứng n giờ tự ngắm mình trước gương, Hạ Dương hài lòng, tạo dáng “tự sướng” vài kiểu ảnh mới chịu tạm biệt cái gương nhỏ nhắn nhà mình.
Vốn dĩ muốn làm cho Như Phong buồn chút xíu vì nàng ko mặc cái váy mà chàng muốn, nhưng khi đi ra khỏi cửa nhà mình, Hạ Dương nàng mới phải buồn thay:
-Hi, em! Anh Thế - bạn Như Phong - đứng dựa mình vào chiếc xe ô tô chào nàng.
-Ủa, em chào anh, sao anh lại ở đây ạ? Anh Phong đâu rồi ạ?
-Thằng Phong bị muộn chuyến bay, ko ra kịp nên nhờ anh đến đón em. Sao? Ko vui à?
Giọng anh chàng nói nửa thật nửa giả, nghe có vẻ cũng ko khó gần lắm, Hạ Dương cười chừ, ngại ngùng:
-Em làm phiền anh quá.
-Ko có đâu, phục vụ người đẹp là vinh dự của anh mà. Sau đó anh ta mở cửa, làm động tác mời nàng lên xe giống như trong phim truyền hình ý.
Hạ Dương phì cười, bạn của Như Phong cũng khá hài hước, từng gặp 1 lần vào hôm đám cưới của anh ta nên nàng cũng ko lạ lẫm, thản nhiên bước lên. Đi theo Như Phong nhiều thành ra ngồi ô tô cũng nhiều theo, thật là có lúc cũng …. “chán”.
-Nhìn em hôm nay với lần trước khác nhau nhiều quá, anh suýt ko nhận ra đó. Thế mở đầu câu chuyện trong khi nổ máy, di chuyển dần xa con phố nhỏ nhà nàng.
-Hi, vậy sao? Khác thế nào ạ? Em vẫn là em thôi.
-Là em nhưng hôm nay trẻ trung hơn, teen hơn, đôi mắt Thế lấp lánh ý cười xâu xa, thằng Phong thế nào mà có “bà xã” trẻ vậy a? anh ngưỡng mộ quá đi.
-Hihi, anh nói vậy em còn nghe ra là anh đang chê em trẻ con ý, Hạ Dương phồng miệng nói rất đáng yêu.
-Phụ nữ trẻ lâu mới đẹp chứ.
-Được rồi, em ko cãi lại anh được, coi như là anh đang khen em vậy được chưa?
-Phì, đầu hàng sớm thế? Anh nghe đồn thằng Phong bị em “chỉnh” dữ lắm mà? Chưa đấu đã hàng à?
-Sặc, lời thiên hạ đồn đại có đúng bao giờ đâu mà? Ah, mà phu nhân anh đâu rồi? Em cũng nghe nói vợ anh vừa trẻ vừa đẹp, tiếc là hôm cưới em chưa được gặp mặt, sao nay chị ấy ko đi cùng à?
-Hì, vợ anh ngại, “bầu bí” rồi nên ko muốn tụ tập cùng hội anh, chẹp, đi rồi lại rượu bia thuốc lá đủ kiểu, ko tốt.
-Kinh nha, quan tâm vợ con ghê. Em lại ngưỡng mộ chị ấy rồi đấy.
-Haha, anh em mình cứ ngồi đây mà ngưỡng mộ nửa kia của nhau thế à?
-Sự thật mà, biết nói sao được? Hạ Dương thở dài, thầm nghĩ “mệt chết, nàng vốn ko phải người khéo mồm miệng, nói chuyện với “người lớn tuổi” như ổng tài xế này càng ko phải sở trường, cố gắng lắm mới ko để ko khí im lặng toàn tập đấy”.
-À, phải rồi, em uống trà sữa ko? Dừng xe đợi đèn đỏ, Thế đưa cho nàng hộp trà trân châu hỏi, khi nãy trên đường đi anh mua, chắc là em sẽ thích chứ?
-Em cảm ơn. Hạ Dương nhận lấy từ tay anh ta, coi như cũng tâm lý đó, dù sao nàng cũng ko chê mấy loại đồ ăn thức uống như vầy. cho tất vào bụng là ok.
Hạ Dương chọc chọc ống hút, tập trung hút, vị trà sữa socola thơm ngọt làm nàng quên mất mình đang trên đường đến chỗ hẹn. Hình như là một khách sạn nào đó, rất nổi tiếng ở Hà Nội, sao lại ko thể nhớ ra tên của nó nhỉ?
Mi mắt nặng trĩu, Hạ Dương nhăn mày khó chịu, mình ko có gắn mi giả sao lại bận mắt như vậy? Muốn nhắm lại ngủ 1 giấc quá.
Hạ Dương mông lung, ý thức mơ hồ, bàn tay phải vẫn còn cầm hộp trà sữa trống không được cắm 1 chiếc ống hút hồng.
Tác giả :
hanhu1811