Ngốc! Em Là Của Anh
Chương 33: Làm vợ của thầy nhé?
Chính là vì cái sự cố ko mong muốn trên bàn tiệc ấy mà Hạ Dương nàng cư nhiên trở thành người nổi tiếng, chỉ tiếc là nàng lại nổi tiếng với danh phận “phu nhân tổng giám đốc”.
Quả thật là Phong lão đại đã cho nàng một danh phận để ngồi cùng bàn giám đốc nha.
Nếu biết trước như vậy thì thề có trời chứng giám, nàng sẽ tuỵêt ko đả động gì đến chữ chức danh đó.
Đúng là sai một ly đi một dặm, người xưa nói cấm có sai bao giờ.
Nhưng cổ nhân cũng nói trong cái rủi thường có cái may…? Tạm thời cho là đúng đi.
Trong phút chốc trở thành trung tâm của thế giới, rất nhiều người đi tới đi lui cùng nàng trao đổi kinh nghiệm.
Hầu hết trong số đó là nữ nhân đến tham vấn nàng bí quyết quyến rũ sếp tổng của bọn họ.
Nửa còn lại trái dấu thì ra gặp nàng hỏi về…. kinh nghiệm trong đời sống vợ chồng, rằng thì là mà Phong ca đã làm thế nào…. để đơm hoa kết trái thành công? ( Cái này ta nghĩ là nên hỏi Phong ca sẽ đúng hơn chứ nhỉ? )
Phong ca thì hí hửng hơn nàng vì người tới người lui đều chúch mừng chàng sắp làm cha.. thêm nữa là Phong tổng có cô vợ thực trẻ tuổi ah…
Ngưỡng mộ, ngưỡng mộ.
Cũng có người thuỷ chung ko nói một lời, là chàng Tiểu Công, trước sau chỉ chăm chú nhìn nàng, mà cụ thể hơn là cái vùng mẫn cảm kia ko ngừng nhăn trán cau mày.
Nhìn thế nào cũng ko giống đã đậu thai, làm sao mà mấy bà cô kia cứ nói ra nói vào…?
( Chuỵên này ta thấy anh rất có tài đi làm bác sĩ phụ sản ha)
Thật sự là may mắn của nàng vứt đi cũng vẫn còn thừa phần cho người khác nha.
Vì sau đó nàng vinh hạnh được công nhận là cô gái duyên dáng nhất buổi dạ hội, cư nhiên được cùng với chàng trai được yêu quý nhất thành một đôi.
Bất quá, cái hạn trời cho chính là, bạn nhảy của cô lại là “phu quân yêu quý”.
Bị bắt ép phải thể hiện một bài, Hạ Dương lúng túng cùng Như Phong biểu diễn.
Bây giờ mới thấy ân hận đã ko kịp nữa rồi.
Hồi chiều, vì để tránh “lộ hàng”, Hạ Dương nhất định ko nghe Như Tùng mặc cái váy xẻ một đường dài, thay vì đó mà là chân váy buông thõng mềm mại bao quanh đôi chân nàng.
Bình thường đi lại sẽ ko thành vấn đề, bất lắm khi nhảy có một số động tác khó thực hiện:
-Cẩn thận! Tiếng Như Phong thảng thốt, dùng lực kéo tay Hạ Dương lại, tay kia ôn nhu mà hạ đỡ eo nàng. Nhảy chưa được nửa bài, dẫm lên chân thầy 7 lần, 6 lần dẫm vào váy, tốt nhất em nên đi học khiêu vũ đi. An toàn giữ được người ta ở trong lòng, Như Phong tuyệt tình phán xét.
-Ân! Hạ dương đỏ mặt xấu hổ, ko phải vì bị chê bai thẳng thừng mà chính là tại cái tư thế mờ ám giữa 2 người đây, nhanh chóng thoát ra, điều chỉnh lại váy áo.
Chính lúc quay đi định bỏ dở giữa chừng đã bị một bàn tay gắt gao ôm lấy, eo nàng nằm gọn trong vòng tay người kia, bên tai phả từng hơi nóng:
-Muốn chạy trốn?
-Gì? Hạ Dương ngờ nghệch ko hiểu.
-Dây chuyền thầy tặng em đâu? Thì thầm ghé sát tai nàng, đảm bảo ko ai biết mối quan hệ mờ ám giữa họ, Như Phong mới hỏi.
Bất giác theo thói quen, Hạ Dương đưa tay lên che cổ, lè lưỡi, cái này nàng đã tháo ra từ sau vụ cái khăn đó, nói sao giờ?
Trong phút bối rối, đầu óc họt đông hết công suất, Hạ Dương nói đại:
-Đứt rồi!
-Thật? Như Phong nhíu mày, biết thừa nàng đang nói dối đi, đồ của chàng mà có thể đứt ư?
-Ừh. Gật đầu dứt khoát, Hạ Dương đảm bảo.
-Tốt!
Ko ngờ rằng Như Phong lại nói như vậy, Hạ Dương có chút ngỡ ngàng mồm miệng há hốc. Chưa hết bất ngờ, Hạ Dương đã cảm nhận được một vòng tay qua cổ nàng, rồi cảm giác mát mát lạnh lạnh của mặt đá chạm vào da thịt, chính xác là Như Phong đang đeo cho nàng một sợi dây khác nha.
-Cái này….? Hạ Dương có chút bối rối bởi cái dây này khác hoàn toàn với cái trước nha. chỉ đơn giản là một sợi dây màu trắng bạc, ko rõ là chất liệu gì, nhưng lại lồng vào trong đó là một chiếc nhẫn, ý đồ gì đây?
-Làm vợ của thầy nhé? Lúc này Như Phong đã ghé sát tai nàng mà thì thầm.
Sét đánh giữa trời quang. Hạ Dương chết đứng, người cơ hồ cứng đờ an phận trong vòng tay của người kia.
Như Phong là đang cầu…cầu hôn? Mặt nóng lên rồi, Hạ Dương nàng thực ko chịu nổi, trò quái quỷ gì đang diễn ra đây?
Phần 2:
Ko để nàng phải lo lắng quá lâu, Như Phong biết mục đích đã đạt được, sử dụng giọng nói ôn nhu “nồng đượm” mà nói rõ hơn.
-Đêm nay thôi, giúp thầy nhé?
-A? Làm vợ một đêm sao? Liên tưởng đến chuyện tình một đêm ko khỏi làm cho Hạ Dương mặt đỏ chân run tim đập thình thịch, sao mà Phong ca lại nhờ cậy nàng làm chuyện tày trời đó chứ? Vì sao em phải giúp thầy? Nàng hỏi thay cho lời từ chối.
Bất quá Như Phong thật ko phải người dế đối phó, một con thỏ chưa sạch máu mũi như nàng tuyệt ko phải đối thủ ah. Đưa tay lên véo má nàng một cách cực kì âu yếm,yêu chiều, Như Phong than nhẹ:
-Biết làm sao được? Ai cũng biết em là “phu nhân tổng giám đốc” rồi? Nheo ánh mắt nguy hiểm, Như Phong nhìn nàng, em thử chạy đi giải thích với từng người xem có ai đồng ý với em ko?
-Thầy…? Hạ Dương cứng họng ko nói được câu nào, cố gắng nuốt hết tức giận vào bụng, ngậm bồ hòn làm ngọt, ko chiụ thua mà 1 tay vòng ra phía sau lưng Phong ca, 1 tay đưa lên … sờ má, ngẩng mặt nhìn trực diện ông thầy đáng kính đang đắc ý, ngọt ngào từng lời vàng ngọc, ỗng xã định cho baby tập thể dục sao?
-…..
Ko đoán trước được phản ứng của Hạ Dương lại trở thành như thế này, Như Phong ngạc nhiên hoàn toàn, nhất thời ko có phản ứng kịp, nơi mà tay nàng chạm vào đang nóng dần, vờ quay mặt đi giấu ánh mắt hạnh phúc, hồi phục tinh thần trong tích tắc, cúi mặt xuống nhìn eo nàng ẩn ý, tay ko chủ động mà đặt lên bụng nàng:
-papa thương con ko để con phải chạy đi chạy lại nhưng mà xem ra mẹ con muốn giảm eo rồi, haizz…
-oẹ…. buồn nôn! Phong ca nói như thật làm Hạ Dương nàng chống đỡ ko nổi, vô tình tạo tư thế buồn nôn, hất tay ai đó ra, thầy đừng có như vậy nữa đi, em xin thua. Hạ Dương ko cam long mà đầu hàng nếu còn tiếp tục diễn trò nữa chắc đêm nay nàng sẽ mất ngủ thôi?
-được thôi, Như Phong gật đầu buông tha nàng, cố làm tốt vai trò Phong phu nhân đi nhé? Đắc ý cười nhẹ, Như Phong tiếp tục kéo nàng lại gần, đang tính tiếp tục nhảy nốt bài nhạc còn dang dở.
Hạ Dương vô lực chống đỡ, uỷ khuất trong vòng tay người ta, tức giận khiến mặt nàng đỏ rần lên, tay chân cũng trở nên luống cuống, đành phải víu áo Phong ca đề phòng sảy chân. ( Nhớ nha, nàng chỉ dám víu áo thôi, ko có ôm hẳn người ta a).
Trong con mắt của bao nhiêu nhân viên, đôi vợ chồng này thủ thỉ ngọt ngào, mắt đong đưa tình tứ khiến ai cũng phải ghen tị ah, nhưng mà ko ai dám làm càn, dù gì cũng là Tổng giám đốc nha, đành phải gió chiều nào che chiều ấy:
-Bài này ko tính, 2 người này nói chuyện cũng hết nửa rồi, nhảy lại đi. Tiếng ai đó châm ngòi cho cuộc biểu tình.
-Phải, phải, tổng giám đốc cùng phu nhân thể hiện lại đi. Ai đó phụ hoạ.
-…..
-….
Cả hội trường xôn xao, Hạ Dương nàng bị xoay như chong chóng, tay giật giật áo của Phong ca:
-ko nên ah, nhảy nữa em sẽ gục mất. Hạ Dương thì thào lời đề nghị yếu ớt.
-Được, ko nhảy thì ko nhảy. Như Phong cười với nàng sủng nịnh xong thì quay ra phía khán giả đang bức xúc, giọng trầm bổng mà nói, ko nên vận động mạnh, ảnh hưởng thai nhi.
Một lời sếp tổng nói ra, cả hội trường đóng băng.
Nhảy là “vận động mạnh” nha? Vậy thế nào là “vận động nhẹ” đây?
hắc hắc
-Haiz…, vậy xem ra thì chỉ cần vận động nhẹ là được? Sẽ ko ảnh hưởng đến hài tử a?
Một giọng nói phảng phất sự gian xảo, bất giác Hạ Dương thấy chân tay mềm nhũn, cảm giác nguy hiểm đang rình rập mình, vô tình mà lùi lại, đứng nấp sau lưng Phong ca.
Có điều, nhìn như vậy ai cũng nghĩ là Phong phu nhân đang e thẹn, nhất tề ko để vuột mất cơ hội, quần chúng đồng loạt thúc giục:
-Hôn! Hôn đi. Tiếng cổ vũ rào rào làm xôn xao cả khu vục.
Hạ Dương chết đứng, bọn người công ty này quả thực biến thái kinh khủng đi, sao lại cổ vũ chuyện này nhỉ, muốn xem người ta hôn nhau thì ra bờ hồ mà coi chứ? >_
-Thật ko nên, thầy ah. Đứng sau Phong ca, giọng nói xuống âm độ, Hạ Dương cầu khẩn, căn bản là nàng sẽ ko địch được những nhân sĩ điên khùng này mà.
-Nhanh đi Sếp tổng, hôn đi. Xung quanh ko ngừng hối thúc chàng, điện thoại đã mọc lên thành rừng, cảnh hot này phải cố mà chụp ah.
Như Phong bất lực ko giải tán được sự nổi loạn của nhân viên, mà cơ hồ bản thân cũng ko muốn vuột mất cơ hội, lẳng lặng xoay người lại đối mặt với Hạ Dương đang cúi gằm ko nhìn ra được là e thẹn sợ hãi hay tức giận, ôn nhu hỏi:
-Có được ko “bà xã”? Cố tình nói 2 tiếng cuối lên cao một chút, đủ để người ta nghe thấy.
Xung quanh đã có tiếng cười rúc rich, Phong tổng muốn hôn vợ cũng phải xin phép đó nha.
Tất nhiên, Hạ Dương cũng nghe được tiếng thiên hạ xì xào, mặt càng lúc càng đỏ hơn, đầu càng lúc càng xuống thấp, tim muốn nhảy ra ngoài, nàng đâu phải là vợ của Như Phong chứ?
Ngẩng đầu lên nhìn Như Phong ai oán, là thầy hại em đến đường cùng, đừng trách em giở mặt.
Chính lúc nàng mở miệng ra định giải thích thì đã thấy bờ môi ẩm ướt, mềm mại,… Phong ca là đang.. hôn…. hôn nàng sao? Mắt mở tròn nhìn chằm chằm bờ mi của Phong ca, gần như thế…. Xác thực là 2 người đang hôn nhau ah???
Sợ hãi luống cuống, chân tay bủn rủn ko cố ý mà phải bám vào eo người ta, Hạ Dương bất ngờ kêu lên một tiếng, lời chưa thoát ra đã có cái gì đó xông vào miệng nàng càn quét ko thương tiếc.
Nàng nên phản ứng như thế nào đây?
Nụ hôn đầu… đầu tiên..?
Mà ko, trước đó đã từng có rồi bất quá chỉ là chuồn chuồn đạp nước mà thôi?
Lần này, Như Phong công kích nàng quá dũng mãnh, toàn tâm ko biết nên làm gì tiếp theo, đầu óc choáng váng, mặt mày xây xẩm, Hạ Dương ra sức níu chặt áo người ta.
N ụ hôn trong truyền thuyết là như thế này hay sao?
Thật ko giống như tiểu thuyết miêu tả, nào là dư vị ngọt ngào, nào là triền miên thắm thiết…. bản thân nàng chỉ nhìn thấy hàng nghìn con vi trùng đang qua qua lại lại mà thôi.
Cái này ko gọi là trao yêu thương mà là trao đổi nước bọt thì đúng hơn.
Kinh!
Cảm giác thấy ghê ghê, muốn nhổ tất cả ra quá.
Bị cướp mất nụ hôn như vậy, có phải hay ko nên một phát đạp hắn ra, ban cho hắn một cái tát trời long đất lở?
Nhưng mà mình đang là Phong phu nhân, làm vậy e ko ổn ha?
Căn bản cũng tại vì nàng quá chú tâm trong việc suy nghĩ mình nên làm gì mà quên mất phải hành động như thế nào, Phong ca được thể càng lâu la ăn đậu hũ của nàng.
Trước khi cảm nhận được môi người kia quyến luyến rời đi, Hạ Dương vẫn còn nghe thấy tiếng thì thầm của công chúng.
-Mỏi tay quá rồi ah.
-Ừ, sếp có khác, năng lực cũng hơn người nha.
-Hạ điện thoại xuống đi thôi, cẩn thận bị cướp đó.
-Ah, Phong tổng, trên lầu có giường nghỉ nha.
-…
Ây za, kia ko phải là đang nói nàng….? Ko tự giác mà đỏ mặt, thế nào lại phát sinh cái nụ hôn này?
-Thầy giáo cưỡng hôn học sinh. Nghiêm mặt nhưng vẫn phảng phất xấu hổ, Hạ Dương buộc tội phũ phàng ngay khi Như Phong buông nàng ra.
-Sao ah? Thầy là đang hôn vợ mình mà? Như Phong biện giải ra chiều vô tội.
-Ko phải đóng kịch sao? Hà cớ gì thầy lại làm thật? Hạ Dương uỷ khuất, mắt sắp có nước rồi.
-Ân? thầy sẽ chịu trách nhiệm mà… Bản chất cáo già lộ ra rồi. >_
Hạ Dương chưa kịp nói ko cần thì ai đó đã “gầm rú” ở cách nàng ko xa, hầm hầm tức giận, quét ánh mắt hình viên đạn về phía nàng khiến nàng rét run:
- Cái gì đây hả?
Quả thật là Phong lão đại đã cho nàng một danh phận để ngồi cùng bàn giám đốc nha.
Nếu biết trước như vậy thì thề có trời chứng giám, nàng sẽ tuỵêt ko đả động gì đến chữ chức danh đó.
Đúng là sai một ly đi một dặm, người xưa nói cấm có sai bao giờ.
Nhưng cổ nhân cũng nói trong cái rủi thường có cái may…? Tạm thời cho là đúng đi.
Trong phút chốc trở thành trung tâm của thế giới, rất nhiều người đi tới đi lui cùng nàng trao đổi kinh nghiệm.
Hầu hết trong số đó là nữ nhân đến tham vấn nàng bí quyết quyến rũ sếp tổng của bọn họ.
Nửa còn lại trái dấu thì ra gặp nàng hỏi về…. kinh nghiệm trong đời sống vợ chồng, rằng thì là mà Phong ca đã làm thế nào…. để đơm hoa kết trái thành công? ( Cái này ta nghĩ là nên hỏi Phong ca sẽ đúng hơn chứ nhỉ? )
Phong ca thì hí hửng hơn nàng vì người tới người lui đều chúch mừng chàng sắp làm cha.. thêm nữa là Phong tổng có cô vợ thực trẻ tuổi ah…
Ngưỡng mộ, ngưỡng mộ.
Cũng có người thuỷ chung ko nói một lời, là chàng Tiểu Công, trước sau chỉ chăm chú nhìn nàng, mà cụ thể hơn là cái vùng mẫn cảm kia ko ngừng nhăn trán cau mày.
Nhìn thế nào cũng ko giống đã đậu thai, làm sao mà mấy bà cô kia cứ nói ra nói vào…?
( Chuỵên này ta thấy anh rất có tài đi làm bác sĩ phụ sản ha)
Thật sự là may mắn của nàng vứt đi cũng vẫn còn thừa phần cho người khác nha.
Vì sau đó nàng vinh hạnh được công nhận là cô gái duyên dáng nhất buổi dạ hội, cư nhiên được cùng với chàng trai được yêu quý nhất thành một đôi.
Bất quá, cái hạn trời cho chính là, bạn nhảy của cô lại là “phu quân yêu quý”.
Bị bắt ép phải thể hiện một bài, Hạ Dương lúng túng cùng Như Phong biểu diễn.
Bây giờ mới thấy ân hận đã ko kịp nữa rồi.
Hồi chiều, vì để tránh “lộ hàng”, Hạ Dương nhất định ko nghe Như Tùng mặc cái váy xẻ một đường dài, thay vì đó mà là chân váy buông thõng mềm mại bao quanh đôi chân nàng.
Bình thường đi lại sẽ ko thành vấn đề, bất lắm khi nhảy có một số động tác khó thực hiện:
-Cẩn thận! Tiếng Như Phong thảng thốt, dùng lực kéo tay Hạ Dương lại, tay kia ôn nhu mà hạ đỡ eo nàng. Nhảy chưa được nửa bài, dẫm lên chân thầy 7 lần, 6 lần dẫm vào váy, tốt nhất em nên đi học khiêu vũ đi. An toàn giữ được người ta ở trong lòng, Như Phong tuyệt tình phán xét.
-Ân! Hạ dương đỏ mặt xấu hổ, ko phải vì bị chê bai thẳng thừng mà chính là tại cái tư thế mờ ám giữa 2 người đây, nhanh chóng thoát ra, điều chỉnh lại váy áo.
Chính lúc quay đi định bỏ dở giữa chừng đã bị một bàn tay gắt gao ôm lấy, eo nàng nằm gọn trong vòng tay người kia, bên tai phả từng hơi nóng:
-Muốn chạy trốn?
-Gì? Hạ Dương ngờ nghệch ko hiểu.
-Dây chuyền thầy tặng em đâu? Thì thầm ghé sát tai nàng, đảm bảo ko ai biết mối quan hệ mờ ám giữa họ, Như Phong mới hỏi.
Bất giác theo thói quen, Hạ Dương đưa tay lên che cổ, lè lưỡi, cái này nàng đã tháo ra từ sau vụ cái khăn đó, nói sao giờ?
Trong phút bối rối, đầu óc họt đông hết công suất, Hạ Dương nói đại:
-Đứt rồi!
-Thật? Như Phong nhíu mày, biết thừa nàng đang nói dối đi, đồ của chàng mà có thể đứt ư?
-Ừh. Gật đầu dứt khoát, Hạ Dương đảm bảo.
-Tốt!
Ko ngờ rằng Như Phong lại nói như vậy, Hạ Dương có chút ngỡ ngàng mồm miệng há hốc. Chưa hết bất ngờ, Hạ Dương đã cảm nhận được một vòng tay qua cổ nàng, rồi cảm giác mát mát lạnh lạnh của mặt đá chạm vào da thịt, chính xác là Như Phong đang đeo cho nàng một sợi dây khác nha.
-Cái này….? Hạ Dương có chút bối rối bởi cái dây này khác hoàn toàn với cái trước nha. chỉ đơn giản là một sợi dây màu trắng bạc, ko rõ là chất liệu gì, nhưng lại lồng vào trong đó là một chiếc nhẫn, ý đồ gì đây?
-Làm vợ của thầy nhé? Lúc này Như Phong đã ghé sát tai nàng mà thì thầm.
Sét đánh giữa trời quang. Hạ Dương chết đứng, người cơ hồ cứng đờ an phận trong vòng tay của người kia.
Như Phong là đang cầu…cầu hôn? Mặt nóng lên rồi, Hạ Dương nàng thực ko chịu nổi, trò quái quỷ gì đang diễn ra đây?
Phần 2:
Ko để nàng phải lo lắng quá lâu, Như Phong biết mục đích đã đạt được, sử dụng giọng nói ôn nhu “nồng đượm” mà nói rõ hơn.
-Đêm nay thôi, giúp thầy nhé?
-A? Làm vợ một đêm sao? Liên tưởng đến chuyện tình một đêm ko khỏi làm cho Hạ Dương mặt đỏ chân run tim đập thình thịch, sao mà Phong ca lại nhờ cậy nàng làm chuyện tày trời đó chứ? Vì sao em phải giúp thầy? Nàng hỏi thay cho lời từ chối.
Bất quá Như Phong thật ko phải người dế đối phó, một con thỏ chưa sạch máu mũi như nàng tuyệt ko phải đối thủ ah. Đưa tay lên véo má nàng một cách cực kì âu yếm,yêu chiều, Như Phong than nhẹ:
-Biết làm sao được? Ai cũng biết em là “phu nhân tổng giám đốc” rồi? Nheo ánh mắt nguy hiểm, Như Phong nhìn nàng, em thử chạy đi giải thích với từng người xem có ai đồng ý với em ko?
-Thầy…? Hạ Dương cứng họng ko nói được câu nào, cố gắng nuốt hết tức giận vào bụng, ngậm bồ hòn làm ngọt, ko chiụ thua mà 1 tay vòng ra phía sau lưng Phong ca, 1 tay đưa lên … sờ má, ngẩng mặt nhìn trực diện ông thầy đáng kính đang đắc ý, ngọt ngào từng lời vàng ngọc, ỗng xã định cho baby tập thể dục sao?
-…..
Ko đoán trước được phản ứng của Hạ Dương lại trở thành như thế này, Như Phong ngạc nhiên hoàn toàn, nhất thời ko có phản ứng kịp, nơi mà tay nàng chạm vào đang nóng dần, vờ quay mặt đi giấu ánh mắt hạnh phúc, hồi phục tinh thần trong tích tắc, cúi mặt xuống nhìn eo nàng ẩn ý, tay ko chủ động mà đặt lên bụng nàng:
-papa thương con ko để con phải chạy đi chạy lại nhưng mà xem ra mẹ con muốn giảm eo rồi, haizz…
-oẹ…. buồn nôn! Phong ca nói như thật làm Hạ Dương nàng chống đỡ ko nổi, vô tình tạo tư thế buồn nôn, hất tay ai đó ra, thầy đừng có như vậy nữa đi, em xin thua. Hạ Dương ko cam long mà đầu hàng nếu còn tiếp tục diễn trò nữa chắc đêm nay nàng sẽ mất ngủ thôi?
-được thôi, Như Phong gật đầu buông tha nàng, cố làm tốt vai trò Phong phu nhân đi nhé? Đắc ý cười nhẹ, Như Phong tiếp tục kéo nàng lại gần, đang tính tiếp tục nhảy nốt bài nhạc còn dang dở.
Hạ Dương vô lực chống đỡ, uỷ khuất trong vòng tay người ta, tức giận khiến mặt nàng đỏ rần lên, tay chân cũng trở nên luống cuống, đành phải víu áo Phong ca đề phòng sảy chân. ( Nhớ nha, nàng chỉ dám víu áo thôi, ko có ôm hẳn người ta a).
Trong con mắt của bao nhiêu nhân viên, đôi vợ chồng này thủ thỉ ngọt ngào, mắt đong đưa tình tứ khiến ai cũng phải ghen tị ah, nhưng mà ko ai dám làm càn, dù gì cũng là Tổng giám đốc nha, đành phải gió chiều nào che chiều ấy:
-Bài này ko tính, 2 người này nói chuyện cũng hết nửa rồi, nhảy lại đi. Tiếng ai đó châm ngòi cho cuộc biểu tình.
-Phải, phải, tổng giám đốc cùng phu nhân thể hiện lại đi. Ai đó phụ hoạ.
-…..
-….
Cả hội trường xôn xao, Hạ Dương nàng bị xoay như chong chóng, tay giật giật áo của Phong ca:
-ko nên ah, nhảy nữa em sẽ gục mất. Hạ Dương thì thào lời đề nghị yếu ớt.
-Được, ko nhảy thì ko nhảy. Như Phong cười với nàng sủng nịnh xong thì quay ra phía khán giả đang bức xúc, giọng trầm bổng mà nói, ko nên vận động mạnh, ảnh hưởng thai nhi.
Một lời sếp tổng nói ra, cả hội trường đóng băng.
Nhảy là “vận động mạnh” nha? Vậy thế nào là “vận động nhẹ” đây?
hắc hắc
-Haiz…, vậy xem ra thì chỉ cần vận động nhẹ là được? Sẽ ko ảnh hưởng đến hài tử a?
Một giọng nói phảng phất sự gian xảo, bất giác Hạ Dương thấy chân tay mềm nhũn, cảm giác nguy hiểm đang rình rập mình, vô tình mà lùi lại, đứng nấp sau lưng Phong ca.
Có điều, nhìn như vậy ai cũng nghĩ là Phong phu nhân đang e thẹn, nhất tề ko để vuột mất cơ hội, quần chúng đồng loạt thúc giục:
-Hôn! Hôn đi. Tiếng cổ vũ rào rào làm xôn xao cả khu vục.
Hạ Dương chết đứng, bọn người công ty này quả thực biến thái kinh khủng đi, sao lại cổ vũ chuyện này nhỉ, muốn xem người ta hôn nhau thì ra bờ hồ mà coi chứ? >_
-Thật ko nên, thầy ah. Đứng sau Phong ca, giọng nói xuống âm độ, Hạ Dương cầu khẩn, căn bản là nàng sẽ ko địch được những nhân sĩ điên khùng này mà.
-Nhanh đi Sếp tổng, hôn đi. Xung quanh ko ngừng hối thúc chàng, điện thoại đã mọc lên thành rừng, cảnh hot này phải cố mà chụp ah.
Như Phong bất lực ko giải tán được sự nổi loạn của nhân viên, mà cơ hồ bản thân cũng ko muốn vuột mất cơ hội, lẳng lặng xoay người lại đối mặt với Hạ Dương đang cúi gằm ko nhìn ra được là e thẹn sợ hãi hay tức giận, ôn nhu hỏi:
-Có được ko “bà xã”? Cố tình nói 2 tiếng cuối lên cao một chút, đủ để người ta nghe thấy.
Xung quanh đã có tiếng cười rúc rich, Phong tổng muốn hôn vợ cũng phải xin phép đó nha.
Tất nhiên, Hạ Dương cũng nghe được tiếng thiên hạ xì xào, mặt càng lúc càng đỏ hơn, đầu càng lúc càng xuống thấp, tim muốn nhảy ra ngoài, nàng đâu phải là vợ của Như Phong chứ?
Ngẩng đầu lên nhìn Như Phong ai oán, là thầy hại em đến đường cùng, đừng trách em giở mặt.
Chính lúc nàng mở miệng ra định giải thích thì đã thấy bờ môi ẩm ướt, mềm mại,… Phong ca là đang.. hôn…. hôn nàng sao? Mắt mở tròn nhìn chằm chằm bờ mi của Phong ca, gần như thế…. Xác thực là 2 người đang hôn nhau ah???
Sợ hãi luống cuống, chân tay bủn rủn ko cố ý mà phải bám vào eo người ta, Hạ Dương bất ngờ kêu lên một tiếng, lời chưa thoát ra đã có cái gì đó xông vào miệng nàng càn quét ko thương tiếc.
Nàng nên phản ứng như thế nào đây?
Nụ hôn đầu… đầu tiên..?
Mà ko, trước đó đã từng có rồi bất quá chỉ là chuồn chuồn đạp nước mà thôi?
Lần này, Như Phong công kích nàng quá dũng mãnh, toàn tâm ko biết nên làm gì tiếp theo, đầu óc choáng váng, mặt mày xây xẩm, Hạ Dương ra sức níu chặt áo người ta.
N ụ hôn trong truyền thuyết là như thế này hay sao?
Thật ko giống như tiểu thuyết miêu tả, nào là dư vị ngọt ngào, nào là triền miên thắm thiết…. bản thân nàng chỉ nhìn thấy hàng nghìn con vi trùng đang qua qua lại lại mà thôi.
Cái này ko gọi là trao yêu thương mà là trao đổi nước bọt thì đúng hơn.
Kinh!
Cảm giác thấy ghê ghê, muốn nhổ tất cả ra quá.
Bị cướp mất nụ hôn như vậy, có phải hay ko nên một phát đạp hắn ra, ban cho hắn một cái tát trời long đất lở?
Nhưng mà mình đang là Phong phu nhân, làm vậy e ko ổn ha?
Căn bản cũng tại vì nàng quá chú tâm trong việc suy nghĩ mình nên làm gì mà quên mất phải hành động như thế nào, Phong ca được thể càng lâu la ăn đậu hũ của nàng.
Trước khi cảm nhận được môi người kia quyến luyến rời đi, Hạ Dương vẫn còn nghe thấy tiếng thì thầm của công chúng.
-Mỏi tay quá rồi ah.
-Ừ, sếp có khác, năng lực cũng hơn người nha.
-Hạ điện thoại xuống đi thôi, cẩn thận bị cướp đó.
-Ah, Phong tổng, trên lầu có giường nghỉ nha.
-…
Ây za, kia ko phải là đang nói nàng….? Ko tự giác mà đỏ mặt, thế nào lại phát sinh cái nụ hôn này?
-Thầy giáo cưỡng hôn học sinh. Nghiêm mặt nhưng vẫn phảng phất xấu hổ, Hạ Dương buộc tội phũ phàng ngay khi Như Phong buông nàng ra.
-Sao ah? Thầy là đang hôn vợ mình mà? Như Phong biện giải ra chiều vô tội.
-Ko phải đóng kịch sao? Hà cớ gì thầy lại làm thật? Hạ Dương uỷ khuất, mắt sắp có nước rồi.
-Ân? thầy sẽ chịu trách nhiệm mà… Bản chất cáo già lộ ra rồi. >_
Hạ Dương chưa kịp nói ko cần thì ai đó đã “gầm rú” ở cách nàng ko xa, hầm hầm tức giận, quét ánh mắt hình viên đạn về phía nàng khiến nàng rét run:
- Cái gì đây hả?
Tác giả :
hanhu1811