Ngọc Diện Diêm Vương
Chương 3
Một đường đi đến thành Trường An, Long Phong đi tới thành thị thứ hai của đường triều – thành Lạc Dương, Long Phong quyết định mua một gian nhà nhỏ để nghỉ hè.
‘Thật là, người cổ đại thật sự là đồ cổ, thời tiết nóng như vậy, còn mặc nhiều quần áo như vậy.” Long Phong một bên cầm chiết phiến một bên nói thầm. Nhìn Huyễn Thế đang đốn củi, một chút mệt mỏi cũng không có, chẳng lẽ hắn không phải người sao? Long Phong có điểm hoài nghi.
May mắn hắn cứu Huyễn Thế, hiện tại có người phục vụ hắn, quần áo ô uế có người giặt, đói bụng có người nấu cơm, có người pha trà, thời tiết nóng như vậy, cái gì cũng không cần làm, thật đúng là thích ý a!
Nhìn một thân da thịt màu đồng của Huyễn Thế, nói thật ra Long Phong cũng có một chút hâm mộ, nhìn lại làn da nguyên bản trắng như tuyết của mình, thở dài một hơi. Bất tri bất giác ngủ.
Sau khi Huyễn Thế mang củi vào phòng bếp, đi vào đại sảnh liền thấy Long Phong nằm ngủ trên ghế. Nhìn khuôn mặt tuyết trắng của Long Phong, da thịt không tỳ vết, Huyễn Thế xem đến ngây người. Biết rõ hắn là nam tử, lại luôn bị tuyệt sắc của hắn mê hoặc, bình thường hắn đều là mang theo ánh mắt lạnh lùng, lông mi của hắn thật dài, tóc dài mềm mại không có quy tắc phủ trên trán, bạc thần diễm lệ như là mời gọi hơi hơi mở ra, nhẹ nhàng vươn tay, vỗ về da thịt tuyết trắng, từ trán đến mặt, vuốt ve bạc thần. Hơi thở hai người càng ngày càng gần, ngay tại thời điểm sắp gần sát, một tiếng động của Long Phong đánh gảy tất cả.
Ta đang làm cái gì? Huyễn Thế nhanh chóng văng ra, hai đầu gối quỳ xuống, hai tay ôm đầu, thống khổ nghĩ. Hắn là một trang nam tử, hắn là ân nhân của ngươi, ngươi muốn đối hắn làm gì, ngươi thế nhưng muốn lây dơ bẩn cho hắn, ngươi chỉ là một cái người hầu, ngươi chính là một người xấu xí, ngươi dựa vào cái gì vuốt ve hắn. Liều mạng đánh chính mình, khóe miệng đã muốn chảy máu vẫn không có ý dừng lại. Bị âm thanh Huyễn Thế đánh thức, Long Phong mở hai mắt, liền nhìn thấy Huyễn Thế không ngừng mà đánh chính mình.
“Ngươi điên rồi? Dừng tay, ngươi làm gì đánh chính mình?” Bắt lấy tay của Huyễn Thế, Long Phong hỏi.
Như là sợ Long Phong bị vấy bẩn, Huyễn Thế nhanh chóng bỏ tay Long Phong ra, đứng lên, “Không có gì! Ngươi hẳn là đói rồi? Ta đi nấu cơm.” Nói xong, không để ý tới phản ứng của Long Phong, lập tức hướng phòng bếp đi đến.
“Làm cái quỷ gì vậy?” Long Phong sờ đầu một chút, khó hiểu mắng. Từ ngày Huyễn Thế không đầu không đuôi đánh chính mình, Long Phong phát hiện Huyễn Thế thay đổi, vẫn cung kính như trước, nhưng ánh mắt lại không nhìn mình, cùng với mình nói chuyện, ngay cả ngẩng đầu một chút cũng không có. Chính là một bộ dáng thập phần cung kính.
Quyết không thể làm cho Long Phong khinh bỉ chính mình, chỉ có hắn, Huyễn Thế cả đời cũng không muốn thấy ánh mắt khinh bỉ mình của Long Phong, nếu Long Phong khinh bỉ mình, hắn thật sự chết còn tốt hơn. Từng nghĩ tới chết, cho nên khi các huynh muội cùng cha khác mẹ muốn giết hắn hắn cũng không chống cự, trên thế giới này trừ bỏ mẫu thân, sư phụ, không còn ai quan tâm hắn, đối đãi bình đẳng với hắn, cùng với họ sống chung, không bằng cứ đi theo mẫu thân, sư phụ còn vui vẻ hơn.
Nhưng là sau khi Long Phong xuất hiện, hắn chẳng những cứu mạng mình, cũng cứu tâm của mình. Ở bên người Long Phong, hắn cảm thụ được Long Phong không có khinh bỉ, chán ghét, ngược lại, ở bên người Long Phong, hắn cảm thấy chính mình không phải vô dụng, hắn chiếu cố Long Phong, cảm thụ hỉ nộ ái ố của Long Phong, tuy rằng đại đa số thời điểm Long Phong đều tỏ ra bộ dáng lãnh khốc vô tình.
Khi nào thì chính mình lại có cảm giác với Long Phong như vậy, loại cảm tình cấm kỵ này, không phải kính ngưỡng đối với chủ nhân, mà là ý muốn tiếp cận hắn vuốt ve hắn, cảm thụ nhiệt độ cơ thể của hắn, đó là nguyện vọng dơ bẩn của chính mình.
Nhìn Long Phong cúi đầu ăn cơm, Huyễn Thế xuất thần mà nhìn khuôn mặt xinh đẹp của hắn. Từ khi hắn có ý định khác với Long Phong, tâm cũng đã bị luân hãm, ở chung càng sâu, lý giải càng sâu, mê hoặc càng sâu, không nghĩ trốn, không muốn trốn, chỉ cầu có thể ở bên cạnh hắn nhiều hơn, đem hết thảy của hắn đều ghi nhớ trong lòng.
Năm ngón tay lay động trước mặt Huyễn Thế, làm cái gì lâu như vậy còn không hoàn hồn, Long Phong đùa bỡn mà bỏ vài hạt tiêu trong bát của Huyễn Thế, quả nhiên Huyễn Thế không hay không biết đem hạt tiêu ăn mất.
“Ách xì! Ách xì!” Huyễn Thế lao ra cửa, ở lu nước phía trước uống vài ngụm nước.
“Cuối cùng cũng hoàn hồn a!” Khó có khi Long Phong cười, nhìn bộ dáng của Huyễn Thế, cười ha hả.
Chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Long Phong tươi cười, Huyễn Thế lại xuất thần.
“Hết cứu, hết cứu.” Long Phong thở dài một hơi, không để ý tới hắn lại tiếp tục ăn cơm. Long Phong luôn đối với người khác một bộ dáng lãnh khốc vô tình lại tự giác ở trước mặt Huyễn Thế lộ ra gương mặt chỉ đối đãi với bạn bè, tâm đã có cái khe, chỉ còn chờ người khác chiếm lấy. Tắm xong liền thấy sảng khoái, Long Phong cước bộ thoải mái mà đi trở về phòng, may mắn Huyễn Thế làm một cái bể tắm lớn cho hắn, bằng không hắn thật đúng là không quen bồn tắm cổ đại.
Nghe thấy quyền cước, Long Phong chuyển đổi phương hướng, hướng phòng Huyễn Thế đi đến. Quả nhiên Huyễn Thế đang luyện công. Nhìn Huyễn Thế mệt mỏi đánh quyền, mồ hôi chảy dọc theo những vết thương trên mặt, mồ hôi che kín khuôn ngực màu đồng cổ, ánh trăng phát thảo những đường cong trên người Huyễn Thế, trên người Huyễn Thế đầy ngân quang tựa như thiên thần, uy vũ không thể xâm phạm.
Hình ảnh xinh đẹp này không ngừng va chạm trong lòng Long Phong, một loại cảm giác khó có thể hình dung đang nảy mầm, không biết là cái gì, nhưng này loại cảm giác khiến người vựng huyễn. Tầm mắt hoàn toàn không có biện pháp dời đi, như là bị dán chặt lại, hắn cảm thấy sự khó thở.
Đủ, như là muốn bẻ gãy cổ của mình, thẳng đến khi có thể điều khiển tư duy. Long Phong hít sâu một hơi, ho khan một tiếng, “Huyễn Thế, đến phiên ngươi tắm rửa.”
Nghe thấy Long Phong gọi, Huyễn Thế mới dừng tay lại, toàn thân đầy mồ hôi đứng trước mặt Long Phong, nhìn Huyễn Thế mồ hôi đầm đìa, Long Phong có một cỗ xúc động muốn thay hắn lau đi, kìm lại xúc động này, Long Phong nói tiếng ngủ ngon, quay đầu bước đi.
Như là chạy trốn về phòng mình, Long Phong nằm ở trên giường, chậm chạp không thể đi vào giấc ngủ. Sống ở cổ đại đã gần ba tháng, sớm đã có thói quen ngủ sớm dậy sớm, nhưng hôm nay Long Phong không hề buồn ngủ, một màn nhìn thấy lúc nãy vẩn còn bồi hồi trong lòng.
Nhớ lại hình ảnh uy vũ không thể xâm phạm lúc nãy, trong mắt hắn xem ra đúng là vô cùng gợi cảm. Hắn thế nhưng lại không phải cảm khái thân thể cường tráng của Huyễn Thế, mà là tư tưởng muốn đè Huyễn Thế. Điên rồi, nhất định là đã lâu hắn không có tìm nữ nhân phát tiết, ngày mai phải đi kỹ viện. Mông ngẩng đầu lên, Long Phong bắt buộc chính mình ngủ.
‘Thật là, người cổ đại thật sự là đồ cổ, thời tiết nóng như vậy, còn mặc nhiều quần áo như vậy.” Long Phong một bên cầm chiết phiến một bên nói thầm. Nhìn Huyễn Thế đang đốn củi, một chút mệt mỏi cũng không có, chẳng lẽ hắn không phải người sao? Long Phong có điểm hoài nghi.
May mắn hắn cứu Huyễn Thế, hiện tại có người phục vụ hắn, quần áo ô uế có người giặt, đói bụng có người nấu cơm, có người pha trà, thời tiết nóng như vậy, cái gì cũng không cần làm, thật đúng là thích ý a!
Nhìn một thân da thịt màu đồng của Huyễn Thế, nói thật ra Long Phong cũng có một chút hâm mộ, nhìn lại làn da nguyên bản trắng như tuyết của mình, thở dài một hơi. Bất tri bất giác ngủ.
Sau khi Huyễn Thế mang củi vào phòng bếp, đi vào đại sảnh liền thấy Long Phong nằm ngủ trên ghế. Nhìn khuôn mặt tuyết trắng của Long Phong, da thịt không tỳ vết, Huyễn Thế xem đến ngây người. Biết rõ hắn là nam tử, lại luôn bị tuyệt sắc của hắn mê hoặc, bình thường hắn đều là mang theo ánh mắt lạnh lùng, lông mi của hắn thật dài, tóc dài mềm mại không có quy tắc phủ trên trán, bạc thần diễm lệ như là mời gọi hơi hơi mở ra, nhẹ nhàng vươn tay, vỗ về da thịt tuyết trắng, từ trán đến mặt, vuốt ve bạc thần. Hơi thở hai người càng ngày càng gần, ngay tại thời điểm sắp gần sát, một tiếng động của Long Phong đánh gảy tất cả.
Ta đang làm cái gì? Huyễn Thế nhanh chóng văng ra, hai đầu gối quỳ xuống, hai tay ôm đầu, thống khổ nghĩ. Hắn là một trang nam tử, hắn là ân nhân của ngươi, ngươi muốn đối hắn làm gì, ngươi thế nhưng muốn lây dơ bẩn cho hắn, ngươi chỉ là một cái người hầu, ngươi chính là một người xấu xí, ngươi dựa vào cái gì vuốt ve hắn. Liều mạng đánh chính mình, khóe miệng đã muốn chảy máu vẫn không có ý dừng lại. Bị âm thanh Huyễn Thế đánh thức, Long Phong mở hai mắt, liền nhìn thấy Huyễn Thế không ngừng mà đánh chính mình.
“Ngươi điên rồi? Dừng tay, ngươi làm gì đánh chính mình?” Bắt lấy tay của Huyễn Thế, Long Phong hỏi.
Như là sợ Long Phong bị vấy bẩn, Huyễn Thế nhanh chóng bỏ tay Long Phong ra, đứng lên, “Không có gì! Ngươi hẳn là đói rồi? Ta đi nấu cơm.” Nói xong, không để ý tới phản ứng của Long Phong, lập tức hướng phòng bếp đi đến.
“Làm cái quỷ gì vậy?” Long Phong sờ đầu một chút, khó hiểu mắng. Từ ngày Huyễn Thế không đầu không đuôi đánh chính mình, Long Phong phát hiện Huyễn Thế thay đổi, vẫn cung kính như trước, nhưng ánh mắt lại không nhìn mình, cùng với mình nói chuyện, ngay cả ngẩng đầu một chút cũng không có. Chính là một bộ dáng thập phần cung kính.
Quyết không thể làm cho Long Phong khinh bỉ chính mình, chỉ có hắn, Huyễn Thế cả đời cũng không muốn thấy ánh mắt khinh bỉ mình của Long Phong, nếu Long Phong khinh bỉ mình, hắn thật sự chết còn tốt hơn. Từng nghĩ tới chết, cho nên khi các huynh muội cùng cha khác mẹ muốn giết hắn hắn cũng không chống cự, trên thế giới này trừ bỏ mẫu thân, sư phụ, không còn ai quan tâm hắn, đối đãi bình đẳng với hắn, cùng với họ sống chung, không bằng cứ đi theo mẫu thân, sư phụ còn vui vẻ hơn.
Nhưng là sau khi Long Phong xuất hiện, hắn chẳng những cứu mạng mình, cũng cứu tâm của mình. Ở bên người Long Phong, hắn cảm thụ được Long Phong không có khinh bỉ, chán ghét, ngược lại, ở bên người Long Phong, hắn cảm thấy chính mình không phải vô dụng, hắn chiếu cố Long Phong, cảm thụ hỉ nộ ái ố của Long Phong, tuy rằng đại đa số thời điểm Long Phong đều tỏ ra bộ dáng lãnh khốc vô tình.
Khi nào thì chính mình lại có cảm giác với Long Phong như vậy, loại cảm tình cấm kỵ này, không phải kính ngưỡng đối với chủ nhân, mà là ý muốn tiếp cận hắn vuốt ve hắn, cảm thụ nhiệt độ cơ thể của hắn, đó là nguyện vọng dơ bẩn của chính mình.
Nhìn Long Phong cúi đầu ăn cơm, Huyễn Thế xuất thần mà nhìn khuôn mặt xinh đẹp của hắn. Từ khi hắn có ý định khác với Long Phong, tâm cũng đã bị luân hãm, ở chung càng sâu, lý giải càng sâu, mê hoặc càng sâu, không nghĩ trốn, không muốn trốn, chỉ cầu có thể ở bên cạnh hắn nhiều hơn, đem hết thảy của hắn đều ghi nhớ trong lòng.
Năm ngón tay lay động trước mặt Huyễn Thế, làm cái gì lâu như vậy còn không hoàn hồn, Long Phong đùa bỡn mà bỏ vài hạt tiêu trong bát của Huyễn Thế, quả nhiên Huyễn Thế không hay không biết đem hạt tiêu ăn mất.
“Ách xì! Ách xì!” Huyễn Thế lao ra cửa, ở lu nước phía trước uống vài ngụm nước.
“Cuối cùng cũng hoàn hồn a!” Khó có khi Long Phong cười, nhìn bộ dáng của Huyễn Thế, cười ha hả.
Chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Long Phong tươi cười, Huyễn Thế lại xuất thần.
“Hết cứu, hết cứu.” Long Phong thở dài một hơi, không để ý tới hắn lại tiếp tục ăn cơm. Long Phong luôn đối với người khác một bộ dáng lãnh khốc vô tình lại tự giác ở trước mặt Huyễn Thế lộ ra gương mặt chỉ đối đãi với bạn bè, tâm đã có cái khe, chỉ còn chờ người khác chiếm lấy. Tắm xong liền thấy sảng khoái, Long Phong cước bộ thoải mái mà đi trở về phòng, may mắn Huyễn Thế làm một cái bể tắm lớn cho hắn, bằng không hắn thật đúng là không quen bồn tắm cổ đại.
Nghe thấy quyền cước, Long Phong chuyển đổi phương hướng, hướng phòng Huyễn Thế đi đến. Quả nhiên Huyễn Thế đang luyện công. Nhìn Huyễn Thế mệt mỏi đánh quyền, mồ hôi chảy dọc theo những vết thương trên mặt, mồ hôi che kín khuôn ngực màu đồng cổ, ánh trăng phát thảo những đường cong trên người Huyễn Thế, trên người Huyễn Thế đầy ngân quang tựa như thiên thần, uy vũ không thể xâm phạm.
Hình ảnh xinh đẹp này không ngừng va chạm trong lòng Long Phong, một loại cảm giác khó có thể hình dung đang nảy mầm, không biết là cái gì, nhưng này loại cảm giác khiến người vựng huyễn. Tầm mắt hoàn toàn không có biện pháp dời đi, như là bị dán chặt lại, hắn cảm thấy sự khó thở.
Đủ, như là muốn bẻ gãy cổ của mình, thẳng đến khi có thể điều khiển tư duy. Long Phong hít sâu một hơi, ho khan một tiếng, “Huyễn Thế, đến phiên ngươi tắm rửa.”
Nghe thấy Long Phong gọi, Huyễn Thế mới dừng tay lại, toàn thân đầy mồ hôi đứng trước mặt Long Phong, nhìn Huyễn Thế mồ hôi đầm đìa, Long Phong có một cỗ xúc động muốn thay hắn lau đi, kìm lại xúc động này, Long Phong nói tiếng ngủ ngon, quay đầu bước đi.
Như là chạy trốn về phòng mình, Long Phong nằm ở trên giường, chậm chạp không thể đi vào giấc ngủ. Sống ở cổ đại đã gần ba tháng, sớm đã có thói quen ngủ sớm dậy sớm, nhưng hôm nay Long Phong không hề buồn ngủ, một màn nhìn thấy lúc nãy vẩn còn bồi hồi trong lòng.
Nhớ lại hình ảnh uy vũ không thể xâm phạm lúc nãy, trong mắt hắn xem ra đúng là vô cùng gợi cảm. Hắn thế nhưng lại không phải cảm khái thân thể cường tráng của Huyễn Thế, mà là tư tưởng muốn đè Huyễn Thế. Điên rồi, nhất định là đã lâu hắn không có tìm nữ nhân phát tiết, ngày mai phải đi kỹ viện. Mông ngẩng đầu lên, Long Phong bắt buộc chính mình ngủ.
Tác giả :
Đỗ Phong