Ngốc Ah! Nghe Rõ Nhé, Anh Yêu Em!
Chương 22
“cạch”
Sao cửa mở? chẳng lẽ Dong Wook về? anh ấy nói ngày mai là công diễn rồi mà, sao về được
Jaejoong rón rén bước vào nhà, cậu cố tìm cách lần tới công tắt đèn
“tách”
_ Dong….. Dong Wook ?- Jaejoong lắp bắp khi nhìn thấy Dong Wook đang ngồi ở ghế sofa với gương mặt không thể nào tối hơn nữa- anh….anh về lúc nào, sao không….bật đèn?
_em đã đi đâu?- anh gằng giọng mà không nhìn cậu
_em….em….em đi…..
_anh hỏi em đã đi đâu?- Dong Wook quay lại nhìn Jaejoong với đôi mắt tóe lửa- anh đã dặn em nên ở nhà, em nói em đi ngủ, nhưng sao anh về, em không có ở nhà? Tại sao? Em đã đi đâu?
_em ….đến bệnh viện- cậu lắm bắp
_làm gì?
_ah…..- cậu cắn môi
_em biết rằng em không thể nói dối mà Jaejoong
_em đến thăm anh Yunho, tay anh ấy bị nhiễm trùng đến phát sốt, nên
_em đến thăm?
Jaejoong ngẩn đầu lên nhìn thì Dong Wook đã đứng trước mặt cậu từ lúc nào rồi
_anh đã dặn em như thế nào hả Jaejoong? Anh bảo em đừng ra khỏi nhà, sao em không nghe lời anh? SAO EM KHÔNG NGHE LỜI ANH CHỨ?- anh quát lên khiến cậu giật mình
_bì….bình tĩnh lại Dong Wook! Em chỉ là lo lắng về vết thương, em không có….em không có ý gì với anh Yunho cả, tin em đi mà
_LÀM SAO ANH TIN EM ĐƯỢC TRONG KHI EM GIẤU ANH ĐI THĂM YUNHO? SAO EM KHÔNG NÓI THẬT VỚI ANH?
_NẾU EM NÓI ANH CÓ CHO EM ĐI KHÔNG?- Jaejoong lớn tiếng lại- SAO ANH LẠI NHƯ THẾ CHỨ? DONG WOOK DỊU DÀNG CỦA EM ĐÂU RỒI? SAO ANH LÚC NÀO CŨNG LỚN TIẾNG, CŨNG QUÁT NẠT EM VẬY? SAO ANH CỨ NGHĨ EM PHẢI BỘI ANH? SAO ANH KHÔNG TIN EM, ANH CHƯA BAO GIỜ TIN EM CẢ
“bốp!”
Jaejoong ngã lăn xuống sàn khi máu nhỏ ra từ môi cậu
_J….. Jaejoong ah!- Dong Wook hốt hoảng ngồi xuống ôm lấy cậu- anh xin lỗi, anh không cố ý đâu, anh không có cố ý đâu mà, tại anh nóng quá, anh không kiềm chế được mình, em có đau không? Anh xin lỗi! anh xin lỗi em- Dong Wook đưa tay lên chỗ bị đánh trên má cậu và hôn điên cuồn lên đó
_hu hu hu! Sao anh lại như thế hả Dong Wook? Sao anh lại trở thành người như thế này chứ? Sao anh lại không tin em chứ?- Jaejoong vừa khóc vừa nhìn anh
_anh xin lỗi Jaejoong ah! Tại anh sợ mất em, anh sợ phải mất em, anh sợ lắm, anh hứa,sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu, anh hứa mà, tha thứ cho anh nhé Jaejoong, tha thứ cho anh
_ Dong Wook ah!
_anh xin lỗi
anh ôm cậu vào lòng và khóc, là anh, là anh không thể kiềm chế bản thân, tất cả vì anh quá yêu cậu, anh quá yêu cậu thôi, anh sợ mất cậu lắm, anh sợ cậu không còn yêu anh nữa
_ Jaejoong ah! Cho anh cơ hội đi em, anh hứa sẽ không như thế này nữa đâu, anh hứa mà!- Dong Wook ôm cậu vào lòng
_ Dong Wook ah! Làm ơn đừng khiến em sợ anh được không? Hãy trở về với Dong Wook trước đây của em được không anh?- cậu dụi đầu vào vai anh
_anh hứa, anh hứa mà, sẽ không có lần nào nữa đâu, sẽ không còn lần nào nữa, anh hứa
Nhưng….
Có những lời hứa
Mãi mãi chỉ là những lời hứa
Chúng không được thực hiện
_THẢ EM RA DONG WOOK! SAO ANH LẠI KHÓA CỬA CHỨ? THẢ EM RA!
Jaejoong đập cửa phòng mình một cách rối loại khi cậu không thể ra ngoài được
_anh xin lỗi Jaejoong ah! Chỉ còn cách này anh mới không mất em, em sẽ luôn ở nhà, chờ anh- Dong Wook nói với cậu sau cánh cửa
_KHÔNG DONG WOOK AH! EM SẼ Ở NHÀ MÀ, MỞ CỬA RA CHO EM, VAN ANH, MỞ RA CHO EM
_anh yêu em nhiều lắm, anh rất yêu em, chỉ còn bố ngày nữa là đến ngày cưới của chúng ta rồi, lúc đó, anh sẽ thả em ra
Nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng xa, lại nghe tiếng khóa của bên ngoài, Jaejoong đoán rằng anh đã đi, sao anh lại làm như thế chứ? Mới hôm qua anh còn nói rằng anh sẽ không làm cậu đau mà, anh sẽ không như thế nữa mà, anh hứa rồi mà, sao giờ anh lại như thế chứ? Sao lại nhốt cậu trong phòng chứ?
Jaejoong chạy lại giường, cậu mong rằng điện thoại cậu còn ở đó, nhưng không, nó không có, anh đã giấu nó rồi, cậu ngồi thụp xuống giường mà khóc, sao mọi chuyện lại ra nông nổi thế này chứ? Anh cứ nhốt cậu trong phòng mãi thì làm sao cậu có thể vui vẻ mà kết hôn cùng anh đây?
Nhìn quanh, cậu nhìn thấy nhiều món ăn sẵn và vai chai nước trái cây được đặt gọn gàng trên cái bàn kế giường cậu, là anh đã chuẩn bị từ trước, anh chuẩn bị từ trước rồi
“ tình tình tình tang, tình tang tình tình”
Jaejoong chạy lại cửa khi cậu nghe thấy tiếng điện thoại reo bên ngoài, là tiếng chuông của cậu, nhưng cậu không ra ngoài được
_SAO LẠI KHÔNG TIN EM CHỨ? SAO ANH LẠI KHÔNG TIN EM! DONG WOOK AH!
…………
Đặt điện thoại xuống bàn, Yunho lại thở dài, anh muốn nghe giọng của cậu sau khi tỉnh lại, nhưng không được, cậu không nghe máy, chẳng lẽ cậu lại muốn tránh mặt anh nữa sao? Chán ghét anh đến như thế sao?
_dậy rồi ah?
Yunho mỉm cười khi Hanuel mở cửa bước vào, từ khi tỉnh lại đến giờ, cô luôn túc trực bên anh, chăm sóc cho anh, cô bên cạnh anh mặc dù anh đã đòi hủy hôn với cô trước đó, trong khi người mà anh thương yêu, người anh luôn nghĩ đến thì chưa một lần đến thăm anh, có lẽ bố anh nói đúng, có lẽ anh nên để cho cậu yên ổn mà theo đuổi tình yêu của mình, còn anh với Hanuel, có lẽ thời gian sẽ khiến cho anh hiểu và yêu cô
_anh đang nghĩ gì mà trông suy tư quá vậy?- cô mỉm cười khi mở hộp cháo
_ah! Không có, suy nghĩ vẩn vơ thôi
_anh ăn cháo đi, em mới nấu đấy, ngon lắm
_uh! Cám ơn
_để em bón cho anh
_không! Anh tự làm được mà
Yunho nhận lấy hộp cháo từ tay Hanuel, quả thật cô nấu cháo rất ngon nhưng anh lại cảm thấy nhạt miệng quá, vì anh cứ mãi nghĩ về Jaejoong, anh sẽ để cho cậu về với Se7en, ừ, anh sẽ để cậu đi, vì anh biết, cậu chưa bao giờ yêu anh
_ Hanuel ah!- Yunho nhìn Hanuel- anh đã suy nghĩ rất nhiều và anh đã thông suốt rồi, chúng ta……trở lại nhé
_anh…..
_anh sẽ cố gắn hiểu em hơn nữa, cho anh cơ hội được không?
Hanuel không nói, cô chỉ mỉm cười và ôm Yunho vào lòng, đúng rồi, anh quyết định như vầy là đúng rồi, hãy để cho Jaejoong hạnh phúc bên cạnh Se7en, và cô sẽ hạnh phúc bên anh, bây giờ anh không yêu cô. Không sao, thời gian sẽ giúp cô làm điều đó, năm năm, mười năm, cô vẫn sẽ chờ, rồi cô sẽ khiến anh yêu cô, yêu cô hơn cả khi anh yêu Jaejoong.
Jaejoong khóc đến lã người, cậu đi lại giường một cách chán nản và mở ti vi lên, đài KBS đang trực tiếp liveshow của Dong Wook, anh đang hát bài hát mà cậu yêu thích nhất “La la la”. Bài hát này, chính anh đã sáng tác và tặng cậu vào ngày sinh nhật của anh, cũng là ngày anh nói lời yêu cậu, cũng đã hai năm rồi nhưng mọi người vẫn còn rất yêu thích nó, phải chăng nó được viết bằng tình yêu từ trái tim anh?
“…….anh đã thề với những vì sao rằng anh sẽ mãi bên em”
Anh đã từng thề như vậy, anh luôn bên em, nhưng bây giờ….
“Anh đã đợi chờ em từ rất lâu
anh sẵn sàng sống cả cuộc đời này vì em
tất cả những gì em phải làm là quên anh ta và đến bên anh
rồi em mới có thể cảm thấy nhẹ nhõm”
em đã từng cảm thấy rất nhẹ nhỏm anh ah, bên anh, em thật sự cảm thấy hạnh phúc, em thật sự hạnh phúc
anh sẽ chờ đợi em trong yên lặng
hãy nắm lấy tay anh, chúng ta sẽ cùng nhau bước tới
hãy cho anh nụ cười như thể anh ta đang đứng trước mặt em
nếu em đến bên anh, em có thể nhắm mắt và nghỉ ngơi
nếu như em lại muốn khóc, hãy dựa vào vai anh
em đang khóc đây Dong Wook ah! Anh có nghe không? Anh có nhìn thấy nhưng giọt nước mắt của em không? Em đang khóc nhiều lắm, anh không còn là Dong Wook trong bài hát này nữa, anh đã không còn yêu thương em bằng cả trái tim và sự dịu dàng của mình nữa, anh thay đổi rồi Dong Wook ah! Thay đổi một cách đáng sợ
cứ thế Jaejoong xem hết bài này đến bài khác, Dong Wook đang tươi cười, anh hát bằng nhiệt huyết, bằng tình yêu của anh và cậu biết, mỗi bài hát của anh đều dành cho cậu, nhưng……anh đang nhốt cậu ở đây, cái này cũng là tình yêu sao? Đó là tình yêu sao?
“cám ơn các bạn đã ủng hộ Se7en suốt thời gian qua, Se7en không biết nói gì hơn là lời cảm ơn đến toàn thế quý vị khán giả đang có mặt trong chương trình hôm nay, và nhân đây, tôi có một việc muốn thông báo với với các bạn rằng, tôi- Se7en sẽ kết hôn vào bốn ngày sau, chúng tối sẽ sống thật vui vẻ, thật hạnh phúc, các bạn sẽ chúc phúc cho chúng tôi phải không?”
Tiếng reo hò vang lên bên tai cậu, anh đang mỉm cười, nhưng còn cậu……
Cậu đang khóc
…………
_ Jaejoong ah!
Dong Wook đến bên cạnh người đang nằm rũ rượi trên giường, nhìn thấy cậu như thế này, anh đau lắm nhưng đó là cách duy nhất anh biết rằng cậu đang ở nhà, chờ anh như mọi ngày, anh không muốn cậu chạy đến bên cạnh tên Yunho đang nguyền rủa đó, anh không muốn
_anh đã thông báo mọi người về đám cưới của chúng ta, họ chúc phúc cho chúng ta đấy- anh mỉm cười gượng gạo
_…………….
_em….đừng giận anh được không?anh làm thế, vì anh quá yêu em, anh sợ mất em Jaejoong ah
_…………
_ngồi dậy ăn chút gì được không Jaejoong? Đừng nằm nữa mà!
Dong Wook đỡ thân người đang nằm đó và bế cậu vào nhà bếp, nơi đó đã có một cốc sữa nóng cùng với nhiều món ăn trông rất hấp dẫn
_ăn cùng với anh được không em!- anh đặt cậu ngồi vào lòng mình và ôm cậu
_sao anh lại nhốt em?- cậu nói mà không màn đến những thứ trên bàn
_vì…..anh sợ mất em, anh sợ lắm Jaejoong ah!- anh ôm cứng lấy cậu
_sao anh không tin em- giọng cậu nhẹ tênh
_anh….
_em là người thay lòng dễ vậy sao Dong Wook?
Cậu nhìn anh nhưng một 1s, một 1s thôi, cậu giật mình khi gương mặt của Dong Wook lại biến dạng một cách kỳ lạ đến như thế, nó méo mó và trông thật kinh khủng
_anh…..anh sợ Jaejoong ah! Nỗi sợ giết chết anh từng phút, anh sợ lắm lắm
_ anh Dong Wook- Jaejoong đưa tay lên mặt anh sau một giây hốt hoảng đó, ah! Là gương mặt quen thuộc của anh, không phải hình thù méo mó quái dị mà cậu đã nhìn thấy trong 1s ngắn ngủi đó, là anh- hãy tin em được không? Em không phản bội anh mà, em không có Dong Wook ah, sao anh không tin em?
_còn cái này? Em giải thích ra sao?- anh đưa điện thoại có gần 20 cuộc gọi mang tên “anh Yunho”
_em không nghe được mà, em không nghe được mà, anh đã để điệ thoại bên ngoài, em không nghe- cậu ngỡ ngàng
_nếu anh không để bên ngoài, có lẽ em đã nghe và bảo nó đến cứu em rồi phải không?- mắt anh trở nên đanh lại trong khi tay kia siết chiếc eo nhỏ nhắn của cậu
_đau em Dong Wook! Anh đang làm đau em
_trả lời anh, có phải như thế không?- Dong Wook siết chặc vòng tay khiến cậu gập người lại vì đau
_em không có mà, anh làm em đau, anh đang làm em đau- cậu hét lên
_TẠI SAO EM LUÔN DỐI ANH! TẠI SAO VẬY? JAEJOONG! ĐỨNG LẠI CHO ANH!
Jaejoong vội bỏ chạy ra khỏi vòng tay anh và trốn biệt trong phòng, cậu khóa trái cửa lại và trốn dưới gầm giường, đáng sợ quá, thật đáng sợ, đôi mắt Dong Wook, đôi mắt ấy, như muốn giết chết cậu, cậu phải làm sao đây? Cậu làm sao đây?
_JAEJOONG AH! MỞ CỬA CHO ANH, MỞ CỬA CHO ANH!
Sao anh lại đáng sợ đến như thế? Sao vậy Dong Wook?
_JAEJOONG AH! ANH BIẾT LỖI RỒI! ANH KHÔNG NÊN LÀM EM ĐAU, ANH XIN LỖI, MỞ CỬA RA CHO ANH ĐƯỢC KHÔNG?
Không! Mình không muốn thấy Dong Wook trong lúc này, mình không muốn
_ Jaejoong ah!
Jaejoong cảm thấy xót xa khi giọng anh càng lúc càng yếu dần, anh đang khóc, nó làm cậu đau, cậu đau khi nghe anh khóc
“cạch”
_ Dong Wook ah!
Jaejoong ôm anh vào lòng và hôn lên tóc anh
_anh biết lỗi rồi! làm ơn đừng sợ anh, đừng sợ anh được không
_ Dong Wook ah!
End chap 22
XONG! TRẢ NỢ XONG RỒI! RỒNG ĐI NGỦ ĐÂY, HÁ HÁ HÁ
NOTE: CHAP SAU SẼ…….
TỚ VỀ ĐÂY! TỚ VỀ LÚC 3H, NGÔI VIẾT KHÍ THẾ LUÔN NÈ, CHAP MỚI ĐÂY!
Sao cửa mở? chẳng lẽ Dong Wook về? anh ấy nói ngày mai là công diễn rồi mà, sao về được
Jaejoong rón rén bước vào nhà, cậu cố tìm cách lần tới công tắt đèn
“tách”
_ Dong….. Dong Wook ?- Jaejoong lắp bắp khi nhìn thấy Dong Wook đang ngồi ở ghế sofa với gương mặt không thể nào tối hơn nữa- anh….anh về lúc nào, sao không….bật đèn?
_em đã đi đâu?- anh gằng giọng mà không nhìn cậu
_em….em….em đi…..
_anh hỏi em đã đi đâu?- Dong Wook quay lại nhìn Jaejoong với đôi mắt tóe lửa- anh đã dặn em nên ở nhà, em nói em đi ngủ, nhưng sao anh về, em không có ở nhà? Tại sao? Em đã đi đâu?
_em ….đến bệnh viện- cậu lắm bắp
_làm gì?
_ah…..- cậu cắn môi
_em biết rằng em không thể nói dối mà Jaejoong
_em đến thăm anh Yunho, tay anh ấy bị nhiễm trùng đến phát sốt, nên
_em đến thăm?
Jaejoong ngẩn đầu lên nhìn thì Dong Wook đã đứng trước mặt cậu từ lúc nào rồi
_anh đã dặn em như thế nào hả Jaejoong? Anh bảo em đừng ra khỏi nhà, sao em không nghe lời anh? SAO EM KHÔNG NGHE LỜI ANH CHỨ?- anh quát lên khiến cậu giật mình
_bì….bình tĩnh lại Dong Wook! Em chỉ là lo lắng về vết thương, em không có….em không có ý gì với anh Yunho cả, tin em đi mà
_LÀM SAO ANH TIN EM ĐƯỢC TRONG KHI EM GIẤU ANH ĐI THĂM YUNHO? SAO EM KHÔNG NÓI THẬT VỚI ANH?
_NẾU EM NÓI ANH CÓ CHO EM ĐI KHÔNG?- Jaejoong lớn tiếng lại- SAO ANH LẠI NHƯ THẾ CHỨ? DONG WOOK DỊU DÀNG CỦA EM ĐÂU RỒI? SAO ANH LÚC NÀO CŨNG LỚN TIẾNG, CŨNG QUÁT NẠT EM VẬY? SAO ANH CỨ NGHĨ EM PHẢI BỘI ANH? SAO ANH KHÔNG TIN EM, ANH CHƯA BAO GIỜ TIN EM CẢ
“bốp!”
Jaejoong ngã lăn xuống sàn khi máu nhỏ ra từ môi cậu
_J….. Jaejoong ah!- Dong Wook hốt hoảng ngồi xuống ôm lấy cậu- anh xin lỗi, anh không cố ý đâu, anh không có cố ý đâu mà, tại anh nóng quá, anh không kiềm chế được mình, em có đau không? Anh xin lỗi! anh xin lỗi em- Dong Wook đưa tay lên chỗ bị đánh trên má cậu và hôn điên cuồn lên đó
_hu hu hu! Sao anh lại như thế hả Dong Wook? Sao anh lại trở thành người như thế này chứ? Sao anh lại không tin em chứ?- Jaejoong vừa khóc vừa nhìn anh
_anh xin lỗi Jaejoong ah! Tại anh sợ mất em, anh sợ phải mất em, anh sợ lắm, anh hứa,sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu, anh hứa mà, tha thứ cho anh nhé Jaejoong, tha thứ cho anh
_ Dong Wook ah!
_anh xin lỗi
anh ôm cậu vào lòng và khóc, là anh, là anh không thể kiềm chế bản thân, tất cả vì anh quá yêu cậu, anh quá yêu cậu thôi, anh sợ mất cậu lắm, anh sợ cậu không còn yêu anh nữa
_ Jaejoong ah! Cho anh cơ hội đi em, anh hứa sẽ không như thế này nữa đâu, anh hứa mà!- Dong Wook ôm cậu vào lòng
_ Dong Wook ah! Làm ơn đừng khiến em sợ anh được không? Hãy trở về với Dong Wook trước đây của em được không anh?- cậu dụi đầu vào vai anh
_anh hứa, anh hứa mà, sẽ không có lần nào nữa đâu, sẽ không còn lần nào nữa, anh hứa
Nhưng….
Có những lời hứa
Mãi mãi chỉ là những lời hứa
Chúng không được thực hiện
_THẢ EM RA DONG WOOK! SAO ANH LẠI KHÓA CỬA CHỨ? THẢ EM RA!
Jaejoong đập cửa phòng mình một cách rối loại khi cậu không thể ra ngoài được
_anh xin lỗi Jaejoong ah! Chỉ còn cách này anh mới không mất em, em sẽ luôn ở nhà, chờ anh- Dong Wook nói với cậu sau cánh cửa
_KHÔNG DONG WOOK AH! EM SẼ Ở NHÀ MÀ, MỞ CỬA RA CHO EM, VAN ANH, MỞ RA CHO EM
_anh yêu em nhiều lắm, anh rất yêu em, chỉ còn bố ngày nữa là đến ngày cưới của chúng ta rồi, lúc đó, anh sẽ thả em ra
Nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng xa, lại nghe tiếng khóa của bên ngoài, Jaejoong đoán rằng anh đã đi, sao anh lại làm như thế chứ? Mới hôm qua anh còn nói rằng anh sẽ không làm cậu đau mà, anh sẽ không như thế nữa mà, anh hứa rồi mà, sao giờ anh lại như thế chứ? Sao lại nhốt cậu trong phòng chứ?
Jaejoong chạy lại giường, cậu mong rằng điện thoại cậu còn ở đó, nhưng không, nó không có, anh đã giấu nó rồi, cậu ngồi thụp xuống giường mà khóc, sao mọi chuyện lại ra nông nổi thế này chứ? Anh cứ nhốt cậu trong phòng mãi thì làm sao cậu có thể vui vẻ mà kết hôn cùng anh đây?
Nhìn quanh, cậu nhìn thấy nhiều món ăn sẵn và vai chai nước trái cây được đặt gọn gàng trên cái bàn kế giường cậu, là anh đã chuẩn bị từ trước, anh chuẩn bị từ trước rồi
“ tình tình tình tang, tình tang tình tình”
Jaejoong chạy lại cửa khi cậu nghe thấy tiếng điện thoại reo bên ngoài, là tiếng chuông của cậu, nhưng cậu không ra ngoài được
_SAO LẠI KHÔNG TIN EM CHỨ? SAO ANH LẠI KHÔNG TIN EM! DONG WOOK AH!
…………
Đặt điện thoại xuống bàn, Yunho lại thở dài, anh muốn nghe giọng của cậu sau khi tỉnh lại, nhưng không được, cậu không nghe máy, chẳng lẽ cậu lại muốn tránh mặt anh nữa sao? Chán ghét anh đến như thế sao?
_dậy rồi ah?
Yunho mỉm cười khi Hanuel mở cửa bước vào, từ khi tỉnh lại đến giờ, cô luôn túc trực bên anh, chăm sóc cho anh, cô bên cạnh anh mặc dù anh đã đòi hủy hôn với cô trước đó, trong khi người mà anh thương yêu, người anh luôn nghĩ đến thì chưa một lần đến thăm anh, có lẽ bố anh nói đúng, có lẽ anh nên để cho cậu yên ổn mà theo đuổi tình yêu của mình, còn anh với Hanuel, có lẽ thời gian sẽ khiến cho anh hiểu và yêu cô
_anh đang nghĩ gì mà trông suy tư quá vậy?- cô mỉm cười khi mở hộp cháo
_ah! Không có, suy nghĩ vẩn vơ thôi
_anh ăn cháo đi, em mới nấu đấy, ngon lắm
_uh! Cám ơn
_để em bón cho anh
_không! Anh tự làm được mà
Yunho nhận lấy hộp cháo từ tay Hanuel, quả thật cô nấu cháo rất ngon nhưng anh lại cảm thấy nhạt miệng quá, vì anh cứ mãi nghĩ về Jaejoong, anh sẽ để cho cậu về với Se7en, ừ, anh sẽ để cậu đi, vì anh biết, cậu chưa bao giờ yêu anh
_ Hanuel ah!- Yunho nhìn Hanuel- anh đã suy nghĩ rất nhiều và anh đã thông suốt rồi, chúng ta……trở lại nhé
_anh…..
_anh sẽ cố gắn hiểu em hơn nữa, cho anh cơ hội được không?
Hanuel không nói, cô chỉ mỉm cười và ôm Yunho vào lòng, đúng rồi, anh quyết định như vầy là đúng rồi, hãy để cho Jaejoong hạnh phúc bên cạnh Se7en, và cô sẽ hạnh phúc bên anh, bây giờ anh không yêu cô. Không sao, thời gian sẽ giúp cô làm điều đó, năm năm, mười năm, cô vẫn sẽ chờ, rồi cô sẽ khiến anh yêu cô, yêu cô hơn cả khi anh yêu Jaejoong.
Jaejoong khóc đến lã người, cậu đi lại giường một cách chán nản và mở ti vi lên, đài KBS đang trực tiếp liveshow của Dong Wook, anh đang hát bài hát mà cậu yêu thích nhất “La la la”. Bài hát này, chính anh đã sáng tác và tặng cậu vào ngày sinh nhật của anh, cũng là ngày anh nói lời yêu cậu, cũng đã hai năm rồi nhưng mọi người vẫn còn rất yêu thích nó, phải chăng nó được viết bằng tình yêu từ trái tim anh?
“…….anh đã thề với những vì sao rằng anh sẽ mãi bên em”
Anh đã từng thề như vậy, anh luôn bên em, nhưng bây giờ….
“Anh đã đợi chờ em từ rất lâu
anh sẵn sàng sống cả cuộc đời này vì em
tất cả những gì em phải làm là quên anh ta và đến bên anh
rồi em mới có thể cảm thấy nhẹ nhõm”
em đã từng cảm thấy rất nhẹ nhỏm anh ah, bên anh, em thật sự cảm thấy hạnh phúc, em thật sự hạnh phúc
anh sẽ chờ đợi em trong yên lặng
hãy nắm lấy tay anh, chúng ta sẽ cùng nhau bước tới
hãy cho anh nụ cười như thể anh ta đang đứng trước mặt em
nếu em đến bên anh, em có thể nhắm mắt và nghỉ ngơi
nếu như em lại muốn khóc, hãy dựa vào vai anh
em đang khóc đây Dong Wook ah! Anh có nghe không? Anh có nhìn thấy nhưng giọt nước mắt của em không? Em đang khóc nhiều lắm, anh không còn là Dong Wook trong bài hát này nữa, anh đã không còn yêu thương em bằng cả trái tim và sự dịu dàng của mình nữa, anh thay đổi rồi Dong Wook ah! Thay đổi một cách đáng sợ
cứ thế Jaejoong xem hết bài này đến bài khác, Dong Wook đang tươi cười, anh hát bằng nhiệt huyết, bằng tình yêu của anh và cậu biết, mỗi bài hát của anh đều dành cho cậu, nhưng……anh đang nhốt cậu ở đây, cái này cũng là tình yêu sao? Đó là tình yêu sao?
“cám ơn các bạn đã ủng hộ Se7en suốt thời gian qua, Se7en không biết nói gì hơn là lời cảm ơn đến toàn thế quý vị khán giả đang có mặt trong chương trình hôm nay, và nhân đây, tôi có một việc muốn thông báo với với các bạn rằng, tôi- Se7en sẽ kết hôn vào bốn ngày sau, chúng tối sẽ sống thật vui vẻ, thật hạnh phúc, các bạn sẽ chúc phúc cho chúng tôi phải không?”
Tiếng reo hò vang lên bên tai cậu, anh đang mỉm cười, nhưng còn cậu……
Cậu đang khóc
…………
_ Jaejoong ah!
Dong Wook đến bên cạnh người đang nằm rũ rượi trên giường, nhìn thấy cậu như thế này, anh đau lắm nhưng đó là cách duy nhất anh biết rằng cậu đang ở nhà, chờ anh như mọi ngày, anh không muốn cậu chạy đến bên cạnh tên Yunho đang nguyền rủa đó, anh không muốn
_anh đã thông báo mọi người về đám cưới của chúng ta, họ chúc phúc cho chúng ta đấy- anh mỉm cười gượng gạo
_…………….
_em….đừng giận anh được không?anh làm thế, vì anh quá yêu em, anh sợ mất em Jaejoong ah
_…………
_ngồi dậy ăn chút gì được không Jaejoong? Đừng nằm nữa mà!
Dong Wook đỡ thân người đang nằm đó và bế cậu vào nhà bếp, nơi đó đã có một cốc sữa nóng cùng với nhiều món ăn trông rất hấp dẫn
_ăn cùng với anh được không em!- anh đặt cậu ngồi vào lòng mình và ôm cậu
_sao anh lại nhốt em?- cậu nói mà không màn đến những thứ trên bàn
_vì…..anh sợ mất em, anh sợ lắm Jaejoong ah!- anh ôm cứng lấy cậu
_sao anh không tin em- giọng cậu nhẹ tênh
_anh….
_em là người thay lòng dễ vậy sao Dong Wook?
Cậu nhìn anh nhưng một 1s, một 1s thôi, cậu giật mình khi gương mặt của Dong Wook lại biến dạng một cách kỳ lạ đến như thế, nó méo mó và trông thật kinh khủng
_anh…..anh sợ Jaejoong ah! Nỗi sợ giết chết anh từng phút, anh sợ lắm lắm
_ anh Dong Wook- Jaejoong đưa tay lên mặt anh sau một giây hốt hoảng đó, ah! Là gương mặt quen thuộc của anh, không phải hình thù méo mó quái dị mà cậu đã nhìn thấy trong 1s ngắn ngủi đó, là anh- hãy tin em được không? Em không phản bội anh mà, em không có Dong Wook ah, sao anh không tin em?
_còn cái này? Em giải thích ra sao?- anh đưa điện thoại có gần 20 cuộc gọi mang tên “anh Yunho”
_em không nghe được mà, em không nghe được mà, anh đã để điệ thoại bên ngoài, em không nghe- cậu ngỡ ngàng
_nếu anh không để bên ngoài, có lẽ em đã nghe và bảo nó đến cứu em rồi phải không?- mắt anh trở nên đanh lại trong khi tay kia siết chiếc eo nhỏ nhắn của cậu
_đau em Dong Wook! Anh đang làm đau em
_trả lời anh, có phải như thế không?- Dong Wook siết chặc vòng tay khiến cậu gập người lại vì đau
_em không có mà, anh làm em đau, anh đang làm em đau- cậu hét lên
_TẠI SAO EM LUÔN DỐI ANH! TẠI SAO VẬY? JAEJOONG! ĐỨNG LẠI CHO ANH!
Jaejoong vội bỏ chạy ra khỏi vòng tay anh và trốn biệt trong phòng, cậu khóa trái cửa lại và trốn dưới gầm giường, đáng sợ quá, thật đáng sợ, đôi mắt Dong Wook, đôi mắt ấy, như muốn giết chết cậu, cậu phải làm sao đây? Cậu làm sao đây?
_JAEJOONG AH! MỞ CỬA CHO ANH, MỞ CỬA CHO ANH!
Sao anh lại đáng sợ đến như thế? Sao vậy Dong Wook?
_JAEJOONG AH! ANH BIẾT LỖI RỒI! ANH KHÔNG NÊN LÀM EM ĐAU, ANH XIN LỖI, MỞ CỬA RA CHO ANH ĐƯỢC KHÔNG?
Không! Mình không muốn thấy Dong Wook trong lúc này, mình không muốn
_ Jaejoong ah!
Jaejoong cảm thấy xót xa khi giọng anh càng lúc càng yếu dần, anh đang khóc, nó làm cậu đau, cậu đau khi nghe anh khóc
“cạch”
_ Dong Wook ah!
Jaejoong ôm anh vào lòng và hôn lên tóc anh
_anh biết lỗi rồi! làm ơn đừng sợ anh, đừng sợ anh được không
_ Dong Wook ah!
End chap 22
XONG! TRẢ NỢ XONG RỒI! RỒNG ĐI NGỦ ĐÂY, HÁ HÁ HÁ
NOTE: CHAP SAU SẼ…….
TỚ VỀ ĐÂY! TỚ VỀ LÚC 3H, NGÔI VIẾT KHÍ THẾ LUÔN NÈ, CHAP MỚI ĐÂY!
Tác giả :
Rồng