Ngốc Ah! Nghe Rõ Nhé, Anh Yêu Em!
Chương 20
Yunho cố ý chùi tay vào áo khoát để không phải làm cho Jae sợ nhưng máu cứ ra quá nhiều, kẽm gai đâm vào tay anh rất sâu nên bây giờ không cầm được, bước vào xe, anh mỉm cười với cậu
_thắt dây an toàn đi, anh đưa em về nhà- anh mỉm cười nhìn cậu
_d…dạ..dạ- Jaejoong gật đầu và liếc sang nhìn Yunho_tay anh….tay anh…..- cậu chỉ vào bàn tay đang nhỏ máu xuống đùi của anh
_không sao đâu, vài giọt ấy mà, không chết đâu
Jaejoong không nói, có cái gì đó khó chịu lắm khi cậu nhìn vào bàn tay của anh, tuy là giận anh lắm lắm nhưng nhìn thấy anh bóp kẽm gai cho cậu bước lên, đỡ lấy cậu và không than van khi bàn tay anh đang ướt đẫm máu, cậu vội cởi áo sơ mi khoát ở ngoài ra và xé chúng
_em làm gì vậy?
_đưa tay cho em- cậu nhìn anh
Yunho vẫn không thể tin vào mắt mình, Jaejoong đang cầm lấy tay anh và cẩn thận lau từng giọt máu
_hơi đau một chút nhưng anh ráng nha- cậu vừa lau vừ thổi vào tay cho anh
Không đau, không có đau, mà trái lại, anh cảm thấy dễ chịu lắm
Jaejoong vẫn chăm chú lau tay cho anh, sau đó, cậu dùng tấm áo vừa xé băng tay anh một cách cẩn thận, tuy băng vụng về nhưng anh lại cảm thấy nó rất đẹp, vì sao ư? Vì Jaejoong băng nó cho anh
_em không sợ máu sao?- anh nhìn cậu
_ngày xưa em mần cá, máu còn nhiều hơn thế này, em quen rồi- cậu nói trong khi băng bó bàn tay còn lại của anh
Vậy….em xem anh như con cá của em ah?
_xong rồi, anh cử động thử xem sao- cậu bỏ tay anh ra
_được rồi- anh bóp bóp tay mình
_vậy….về thôi
Yunho gật đầu rồi rồ ga, cả hai không nói gì, ai cũng theo đuổi suy nghĩ riêng của mình, Jaejoong nhìn ra ngoài cửa kính, cả ngày hôm nay mọi chuyện đổ ập vào cậu khiến cậu cảm thấy vô cùng mệt mỏi, lại thêm nụ hôn ban nãy, trong một giây ngắn ngủi, cậu đã có thể đáp trả lại, tại sao? Tại sao lại có thể muốn đáp trả lại anh? Cậu đang phản bội Dong Wook? Đúng? Không! Đó chỉ là một tai nạn, một tai nạn mà thôi, là Yunho đỡ cậu, là ghế gãy nên mới như thế, nên mới như thế thôi, hoàn toàn không phải cố ý, cậu yên Dong Wook, cậu yêu Dong Wook, hai người sắp đính hôn rồi, hai người sắp rồi
Yunho chốc chốc lại liếc nhìn Jaejoong, anh cố ý cho xe chạy chậm hơn bình thường, anh muốn có nhiều thời gian hơn để ở bên cậu, dù rằng hai người chẳng nói lời nào cả, nhưng bao nhiêu đó cũng đã đủ lắm rồi, lúc uống rượu trong quán bar, anh đã từng suy nghĩ. Có phải anh quá ích kỹ không? Anh quá tham lam phải không? Đã có Hanuel bên cạnh, anh lại không muốn, anh lại muốn em trai của bạn gái mình, anh lại yêu cậu và anh muốn cậu là của anh, có phải anh quá tham lam và ích kỹ không? Có phải anh là kẻ bội bạc hay không? Anh cũng đã từng suy nghĩ, hay là xem mọi việc như không có gì, ngủ một giấc thật ngon và mọi chuyện sẽ là giấc mơ, ngày mai anh và Hanuel sẽ lại là người yêu, Jaejoong và Dong Wook cũng như vậy, như vậy có phải sẽ tốt hơn không? Không ai đau, không ai buồn cả. nhưng mọi chuyện đến nước này rồi, phải làm sao để nó trở thành giấc mơ đây?
Yunho càng nghĩ càng thấy bản thân thật xấu xa, anh quá xấu xa để chạm vào cậu, nhìn sang bên cạnh, Jaejoong đã ngủ lúc nào rồi, có lẽ ngày hôm nay cậu đã rất mệt mỏi, cậu quá mệt mỏi rồi, anh có nên buông tha cho cậu không?
Jaejoong ah! Chắc em mệt mỏi lắm phải không? Nhìn em như thế này, anh đau lòng lắm, anh rất hối hận, nếu sáu năm trước anh không chơi trò chơi quái ác đó, thì có lẽ, người mà cậu yêu sẽ là anh, không phải là Dong Wook, mọi chuyện sẽ không như thế này, tuy cậu đã nói lời tha thứ, nhưng anh vẫn chưa thể tha thứ cho bản thân mình, anh….
Yunho dừng xe lại và lấy áo khoát của mình đắp cho cậu, chiếc áo khoát lấm tấm máu của anh hòa vào máu của cậu, anh mỉm cười và vuốt ve mái tóc đang rũ xuống trán
Anh xin lỗi Jaejoong ah! Anh đã không đến sớm hơn để cứu em, anh là một thằng quá tồi tệ
…………..
“két!”
Yunho thắng nhẹ trước cửa chung cư của Jaejoong và Dong Wook, r axe và cúi xuống bến cậu một cách nhẹ nhàng, anh bước vào thang máy
Anh không quan tâm đến lời xầm xì bên cạnh anh khi một người đang bế một người, mà cả hai đều bê bết máu đến như thế, đến khi Jaejoong nhíu mày vì ồn thì anh mới lên tiếng, anh không muốn chuyện tầm phào của mấy bà nội trợ hay những người vô công rỗi nghề khiến cậu thức giấc được
Đến trước cửa phòng cũng là lúc Dong Wook mở cửa đi tìm cậu, anh đã không thể liên lạc được nên đã chạy về nhà xem thử, anh cũng đã báo cảnh sát rằng cậu đã mất tích
_ Jaejoong! Jaejoong ah! Sao em lại ra nông nỗi này?
Dong Wook vội vã bế Jaejoong và mang cậu vào nhà, bên trong ông Kim và Hanuel cũng ngồi chờ, thấy cậu như vậy, không ai không hốt hoảng cả, ông Kim vội đi đun nước cho cậu trong khi Dong Wook và Hanuel thay áo cho cậu
_MÀY LÀM CÁI GÌ MÀ JAEJOONG RA NÔNG NỔI NÀY HẢ?- Dong Wook không giữ được bình tĩnh mà chạy lại giật cổ áo Yunho- MÀY ĐÃ LÀM GÌ CẬU ẤY?- Dong Wook gầm lên
_CÁI ĐÓ TAO PHẢI HỎI MÀY MỚI ĐÚNG, MÀY LÀM CÁI GÌ MÀ ĐỂ JAEJOONG MỘT MÌNH Ở KHU NGHỈ MÁT HẢ? MÀY BIẾT JAEJOONG ĐÃ SỢ ĐẾN CỠ NÀO KHÔNG? MÀY CÓ THẤY JAEJOONG NGỒI CO RO MÀ KHÓC KHÔNG? LÚC ĐÓ MÀY Ở ĐÂU HẢ? MÀY KHÔNG CÓ TỨ CÁCH MẮNG TAO, MÀY KHÔNG CÓ- Yunho cũng không thể nhịn nữa mà gào lên
_HAI NGƯỜI IM HẾT ĐI CHO TÔI!- ông Kim hét lên- ĐI RA PHÒNG KHÁCH ĐI, MUỐN CÃI NHAU, MUỐN ĐÁNH NHAU THÌ RA NGOÀI
Yunho và Dong Wook lườm nhau một cái rồi cũng bước ra ngoài, ông Kim bực bội đặt thau nước xuống và cởi quần áo cho cậu
_làm cái gì mà mình mẩy trầy trụa hết trơn vầy nè
Ông Kim cởi bỏ toàn bộ quần áo trên người cậu, bên dưới lớp vài sần sùi là chi chit những vết thương lớn có, nhỏ có, chúng không sâu nhưng đủ đề người khác phải choáng váng, hầu như không có chổ nào trên người cậu không có vết thương cả, nhìn con trai mình nằm im với những vết thương trên người, ông Kim không khỏi xót xa, giận thì giận lắm, nhưng con mình bị như vậy thì bậc cha mẹ làm sao chịu nổi cơ chứ?
Lau mình cho cậu một cách cẩn thận và pha cho cậu uống một ít thuốc chống cảm, ông vội mang thau nước ra ngoài, nhưng khi bước ra ngoài, ông thật sự muốn đi vào trong ngay
Không khí trong phòng khách vô cùng căng thẳng, Yunho và Dong Wook lườm nhau đến nổi họ có thể rách mắt bất cứ lúc nào, trong khi đó, Hanuel đang băng lại bàn tay cho Yunho mà không ngừng khóc, ông cảm thấy thật đau đầu, tại sao mọi việc lại ra nông nổi như thế này chứ?
Khi thấy ông Kim bước ra, Yunho vội đứng lên và có ý muốn đi vào phòng nhưng Dong Wook đã đứng chắn trước cửa
_ Se7en ! tôi chỉ muốn vào thăm Jaejoong- anh nhìn Se7en
_nhưng tôi cảm thấy điều đó không cần thiết, Jaejoong là người yêu của tôi và tôi nghĩ tôi sẽ chăm sóc tốt cho Jaejoong
_tôi chỉ muốn xem cậu ấy như thế nào
_ Jaejoong ngủ rồi, và tôi nghĩ anh sẽ không phá giấc ngủ của Jaejoong chứ?
Yunho tức đến ói máu khi nhìn gương mặt của Se7en, thề có chúa rằng anh sẽ đánh chết Se7en nếu như anh ta không phải là người yêu của Jaejoong
_được, tôi về, nhưng ngày mai tôi sẽ ghé lại thăm
Yunho lườm Se7en một phát nữa mới chịu bước ra, Hanuel cũng vội đi theo anh, căn nhà trở lại sự yên tĩnh vốn có của nó, ông Kim lắc đầu ngao ngán, chuyện tình cảm của những chàng trai cô gái mới lớn thật khó để giải quyết, ông cứ nghĩ chuyện tình này chỉ có trong phim mà thôi, không ngờ nó đang diễn trong trong nhà và trên người hai đứa con mà ông yêu thương nhất này
Dong Wook không nói gì, anh bước vào phòng và ôm thân hình đang ngủ ấy vào lòng, cậu có biết không? Lúc đang nói chuyện điện thoại, cậu bổng nhiên cúp máy, anh đã lo lắng lắm, anh đã trốn khỏi buổi phỏng vấn mà chạy đi tìm cậu, anh đi tìm cậu mốt cách điên cuồng, đi lại những nơi cậu có thể đến như là quán bar, vũ trường, thường khi con người hay buồn phiền thì họ sẽ vào đó mà uống rượu cho vơi buồn, nhưng hình như vẫn không thấy cậu, anh lo lắng lắm, lo đến phát điên lên được, anh sợ cậu bỏ anh mà đi
Hôn lên trán cậu, anh lại muốn về Nhật kinh khủng, ngày trước, tuy bên Nhật hơi phiền vì bị theo dõi nhưng cuộc sống của anh và Jaejoong trôi qua rất êm đềm, rất hạnh phúc, nhưng từ ngày đặt chân đến Hàn quốc, tuy không bị làm phiền như thế nữa nhưng anh lại có cảm giác cậu đang rời xa anh, từng chút, từng chút một
Jaejoong ah! Phải chi anh có một chiếc ***g vàng, anh sẽ mãi mãi cho em ở trong chiếc ***g đó, em sẽ mãi mãi thuộc về anh, một tuần hơn nữa thôi, chúng ta sẽ kết hôn với nhau, anh đang mong muốn ngày đó đến thật gần, anh mong lắm em ah!
Dong Wook hôn lên má cậu rồi cũng ôm cậu chìm vào giấc ngủ. Một ngày khoong yên bình đã trôi qua, liệu ngày mai, sống gió đã ngừng không?
End chap 20
_thắt dây an toàn đi, anh đưa em về nhà- anh mỉm cười nhìn cậu
_d…dạ..dạ- Jaejoong gật đầu và liếc sang nhìn Yunho_tay anh….tay anh…..- cậu chỉ vào bàn tay đang nhỏ máu xuống đùi của anh
_không sao đâu, vài giọt ấy mà, không chết đâu
Jaejoong không nói, có cái gì đó khó chịu lắm khi cậu nhìn vào bàn tay của anh, tuy là giận anh lắm lắm nhưng nhìn thấy anh bóp kẽm gai cho cậu bước lên, đỡ lấy cậu và không than van khi bàn tay anh đang ướt đẫm máu, cậu vội cởi áo sơ mi khoát ở ngoài ra và xé chúng
_em làm gì vậy?
_đưa tay cho em- cậu nhìn anh
Yunho vẫn không thể tin vào mắt mình, Jaejoong đang cầm lấy tay anh và cẩn thận lau từng giọt máu
_hơi đau một chút nhưng anh ráng nha- cậu vừa lau vừ thổi vào tay cho anh
Không đau, không có đau, mà trái lại, anh cảm thấy dễ chịu lắm
Jaejoong vẫn chăm chú lau tay cho anh, sau đó, cậu dùng tấm áo vừa xé băng tay anh một cách cẩn thận, tuy băng vụng về nhưng anh lại cảm thấy nó rất đẹp, vì sao ư? Vì Jaejoong băng nó cho anh
_em không sợ máu sao?- anh nhìn cậu
_ngày xưa em mần cá, máu còn nhiều hơn thế này, em quen rồi- cậu nói trong khi băng bó bàn tay còn lại của anh
Vậy….em xem anh như con cá của em ah?
_xong rồi, anh cử động thử xem sao- cậu bỏ tay anh ra
_được rồi- anh bóp bóp tay mình
_vậy….về thôi
Yunho gật đầu rồi rồ ga, cả hai không nói gì, ai cũng theo đuổi suy nghĩ riêng của mình, Jaejoong nhìn ra ngoài cửa kính, cả ngày hôm nay mọi chuyện đổ ập vào cậu khiến cậu cảm thấy vô cùng mệt mỏi, lại thêm nụ hôn ban nãy, trong một giây ngắn ngủi, cậu đã có thể đáp trả lại, tại sao? Tại sao lại có thể muốn đáp trả lại anh? Cậu đang phản bội Dong Wook? Đúng? Không! Đó chỉ là một tai nạn, một tai nạn mà thôi, là Yunho đỡ cậu, là ghế gãy nên mới như thế, nên mới như thế thôi, hoàn toàn không phải cố ý, cậu yên Dong Wook, cậu yêu Dong Wook, hai người sắp đính hôn rồi, hai người sắp rồi
Yunho chốc chốc lại liếc nhìn Jaejoong, anh cố ý cho xe chạy chậm hơn bình thường, anh muốn có nhiều thời gian hơn để ở bên cậu, dù rằng hai người chẳng nói lời nào cả, nhưng bao nhiêu đó cũng đã đủ lắm rồi, lúc uống rượu trong quán bar, anh đã từng suy nghĩ. Có phải anh quá ích kỹ không? Anh quá tham lam phải không? Đã có Hanuel bên cạnh, anh lại không muốn, anh lại muốn em trai của bạn gái mình, anh lại yêu cậu và anh muốn cậu là của anh, có phải anh quá tham lam và ích kỹ không? Có phải anh là kẻ bội bạc hay không? Anh cũng đã từng suy nghĩ, hay là xem mọi việc như không có gì, ngủ một giấc thật ngon và mọi chuyện sẽ là giấc mơ, ngày mai anh và Hanuel sẽ lại là người yêu, Jaejoong và Dong Wook cũng như vậy, như vậy có phải sẽ tốt hơn không? Không ai đau, không ai buồn cả. nhưng mọi chuyện đến nước này rồi, phải làm sao để nó trở thành giấc mơ đây?
Yunho càng nghĩ càng thấy bản thân thật xấu xa, anh quá xấu xa để chạm vào cậu, nhìn sang bên cạnh, Jaejoong đã ngủ lúc nào rồi, có lẽ ngày hôm nay cậu đã rất mệt mỏi, cậu quá mệt mỏi rồi, anh có nên buông tha cho cậu không?
Jaejoong ah! Chắc em mệt mỏi lắm phải không? Nhìn em như thế này, anh đau lòng lắm, anh rất hối hận, nếu sáu năm trước anh không chơi trò chơi quái ác đó, thì có lẽ, người mà cậu yêu sẽ là anh, không phải là Dong Wook, mọi chuyện sẽ không như thế này, tuy cậu đã nói lời tha thứ, nhưng anh vẫn chưa thể tha thứ cho bản thân mình, anh….
Yunho dừng xe lại và lấy áo khoát của mình đắp cho cậu, chiếc áo khoát lấm tấm máu của anh hòa vào máu của cậu, anh mỉm cười và vuốt ve mái tóc đang rũ xuống trán
Anh xin lỗi Jaejoong ah! Anh đã không đến sớm hơn để cứu em, anh là một thằng quá tồi tệ
…………..
“két!”
Yunho thắng nhẹ trước cửa chung cư của Jaejoong và Dong Wook, r axe và cúi xuống bến cậu một cách nhẹ nhàng, anh bước vào thang máy
Anh không quan tâm đến lời xầm xì bên cạnh anh khi một người đang bế một người, mà cả hai đều bê bết máu đến như thế, đến khi Jaejoong nhíu mày vì ồn thì anh mới lên tiếng, anh không muốn chuyện tầm phào của mấy bà nội trợ hay những người vô công rỗi nghề khiến cậu thức giấc được
Đến trước cửa phòng cũng là lúc Dong Wook mở cửa đi tìm cậu, anh đã không thể liên lạc được nên đã chạy về nhà xem thử, anh cũng đã báo cảnh sát rằng cậu đã mất tích
_ Jaejoong! Jaejoong ah! Sao em lại ra nông nỗi này?
Dong Wook vội vã bế Jaejoong và mang cậu vào nhà, bên trong ông Kim và Hanuel cũng ngồi chờ, thấy cậu như vậy, không ai không hốt hoảng cả, ông Kim vội đi đun nước cho cậu trong khi Dong Wook và Hanuel thay áo cho cậu
_MÀY LÀM CÁI GÌ MÀ JAEJOONG RA NÔNG NỔI NÀY HẢ?- Dong Wook không giữ được bình tĩnh mà chạy lại giật cổ áo Yunho- MÀY ĐÃ LÀM GÌ CẬU ẤY?- Dong Wook gầm lên
_CÁI ĐÓ TAO PHẢI HỎI MÀY MỚI ĐÚNG, MÀY LÀM CÁI GÌ MÀ ĐỂ JAEJOONG MỘT MÌNH Ở KHU NGHỈ MÁT HẢ? MÀY BIẾT JAEJOONG ĐÃ SỢ ĐẾN CỠ NÀO KHÔNG? MÀY CÓ THẤY JAEJOONG NGỒI CO RO MÀ KHÓC KHÔNG? LÚC ĐÓ MÀY Ở ĐÂU HẢ? MÀY KHÔNG CÓ TỨ CÁCH MẮNG TAO, MÀY KHÔNG CÓ- Yunho cũng không thể nhịn nữa mà gào lên
_HAI NGƯỜI IM HẾT ĐI CHO TÔI!- ông Kim hét lên- ĐI RA PHÒNG KHÁCH ĐI, MUỐN CÃI NHAU, MUỐN ĐÁNH NHAU THÌ RA NGOÀI
Yunho và Dong Wook lườm nhau một cái rồi cũng bước ra ngoài, ông Kim bực bội đặt thau nước xuống và cởi quần áo cho cậu
_làm cái gì mà mình mẩy trầy trụa hết trơn vầy nè
Ông Kim cởi bỏ toàn bộ quần áo trên người cậu, bên dưới lớp vài sần sùi là chi chit những vết thương lớn có, nhỏ có, chúng không sâu nhưng đủ đề người khác phải choáng váng, hầu như không có chổ nào trên người cậu không có vết thương cả, nhìn con trai mình nằm im với những vết thương trên người, ông Kim không khỏi xót xa, giận thì giận lắm, nhưng con mình bị như vậy thì bậc cha mẹ làm sao chịu nổi cơ chứ?
Lau mình cho cậu một cách cẩn thận và pha cho cậu uống một ít thuốc chống cảm, ông vội mang thau nước ra ngoài, nhưng khi bước ra ngoài, ông thật sự muốn đi vào trong ngay
Không khí trong phòng khách vô cùng căng thẳng, Yunho và Dong Wook lườm nhau đến nổi họ có thể rách mắt bất cứ lúc nào, trong khi đó, Hanuel đang băng lại bàn tay cho Yunho mà không ngừng khóc, ông cảm thấy thật đau đầu, tại sao mọi việc lại ra nông nổi như thế này chứ?
Khi thấy ông Kim bước ra, Yunho vội đứng lên và có ý muốn đi vào phòng nhưng Dong Wook đã đứng chắn trước cửa
_ Se7en ! tôi chỉ muốn vào thăm Jaejoong- anh nhìn Se7en
_nhưng tôi cảm thấy điều đó không cần thiết, Jaejoong là người yêu của tôi và tôi nghĩ tôi sẽ chăm sóc tốt cho Jaejoong
_tôi chỉ muốn xem cậu ấy như thế nào
_ Jaejoong ngủ rồi, và tôi nghĩ anh sẽ không phá giấc ngủ của Jaejoong chứ?
Yunho tức đến ói máu khi nhìn gương mặt của Se7en, thề có chúa rằng anh sẽ đánh chết Se7en nếu như anh ta không phải là người yêu của Jaejoong
_được, tôi về, nhưng ngày mai tôi sẽ ghé lại thăm
Yunho lườm Se7en một phát nữa mới chịu bước ra, Hanuel cũng vội đi theo anh, căn nhà trở lại sự yên tĩnh vốn có của nó, ông Kim lắc đầu ngao ngán, chuyện tình cảm của những chàng trai cô gái mới lớn thật khó để giải quyết, ông cứ nghĩ chuyện tình này chỉ có trong phim mà thôi, không ngờ nó đang diễn trong trong nhà và trên người hai đứa con mà ông yêu thương nhất này
Dong Wook không nói gì, anh bước vào phòng và ôm thân hình đang ngủ ấy vào lòng, cậu có biết không? Lúc đang nói chuyện điện thoại, cậu bổng nhiên cúp máy, anh đã lo lắng lắm, anh đã trốn khỏi buổi phỏng vấn mà chạy đi tìm cậu, anh đi tìm cậu mốt cách điên cuồng, đi lại những nơi cậu có thể đến như là quán bar, vũ trường, thường khi con người hay buồn phiền thì họ sẽ vào đó mà uống rượu cho vơi buồn, nhưng hình như vẫn không thấy cậu, anh lo lắng lắm, lo đến phát điên lên được, anh sợ cậu bỏ anh mà đi
Hôn lên trán cậu, anh lại muốn về Nhật kinh khủng, ngày trước, tuy bên Nhật hơi phiền vì bị theo dõi nhưng cuộc sống của anh và Jaejoong trôi qua rất êm đềm, rất hạnh phúc, nhưng từ ngày đặt chân đến Hàn quốc, tuy không bị làm phiền như thế nữa nhưng anh lại có cảm giác cậu đang rời xa anh, từng chút, từng chút một
Jaejoong ah! Phải chi anh có một chiếc ***g vàng, anh sẽ mãi mãi cho em ở trong chiếc ***g đó, em sẽ mãi mãi thuộc về anh, một tuần hơn nữa thôi, chúng ta sẽ kết hôn với nhau, anh đang mong muốn ngày đó đến thật gần, anh mong lắm em ah!
Dong Wook hôn lên má cậu rồi cũng ôm cậu chìm vào giấc ngủ. Một ngày khoong yên bình đã trôi qua, liệu ngày mai, sống gió đã ngừng không?
End chap 20
Tác giả :
Rồng