Ngoảnh Lại Hóa Tro Tàn
Chương 34: Lấy gì để bù đắp
Phương Đăng dường như bồng bềnh giữa đại dương tối thẫm, không nhìn thấy gì, không bến bờ, không tận cùng. Chỉ nghe một thanh âm đang vẫy gọi cô, phảng phất ngay phía trước, mà cũng có thể ở sau lưng... Cô không còn chút sức lực nào để vùng vẫy, đành buông mình theo ngọn sóng nhấp nhô.
Không rõ bao lâu đã trôi qua, cô cảm thấy cả cơ thể nóng rẫy, chỉ có trán là lạnh như băng. Âm thanh kỳ lạ to dần bên tai, trở nên rõ rệt. Chắc lại một giấc mơ sâu. Giọng nói kia bỗng khiến cô nhớ đến già Thôi, đã quá lâu rồi không gặp.
“Tiểu Thất, cậu đi nghỉ thôi, ở đây đã có y tá chăm sóc nó...”
Già Thôi trong ký ức Phương Đăng vẫn là lão già của mười mấy năm trước, ông già gắn bó với Phó gia viện ngót một đời người, ông già cứ thích trợn mắt ngó lên con bé Phương Đăng đang đu đưa chân trên đầu tường mà cao giọng quát: “Xuống, xuống mau! Chẳng ra cái thể thống gì!”
Lúc ấy ông đã già lắm, còn cái giọng nói văng vẳng bên tai cô lúc này nghe càng già nua hụt hơi. Già Thôi phải đang dưỡng lão ở nơi nào đó rất xa mà “Tiểu Thất” của ông sắp xếp chứ nhỉ?
Phương Đăng không nghe rõ tiếng ai đó đáp lời già Thôi, chỉ cảm thấy có một đôi tay không ngừng thay khăn lạnh đắp trán cho cô, hết lần này đến lần khác, mãi mà không biết mệt.
Cô lại thiếp đi mất, lần tiếp theo khôi phục chút ý thức, cô nghe một tiếng thì thầm đâu đó không xa.
“... Thế này là thế nào, rõ ràng không bị xây xát, một người hoàn toàn bình thường sao lại hôn mê lâu đến thế...”
“Tiểu Thất, đừng sốt ruột, nghe bác sĩ nói hết đã.”
“Chúng tôi đã làm hết mọi xét nghiệm cần làm rồi, bệnh nhân...”
“Bệnh nhân á? Ít nhất anh nói cho tôi biết cô ấy bị bệnh gì?”
“Được rồi, Tiểu Thất, có gì ra ngoài nói, để con bé nghỉ ngơi...”
...
Cửa bị ai đó mở ra rồi đóng lại, tiếng trao đổi xa dần. Phương Đăng cử động ngón tay một chút. Cô không muốn mở mắt, không muốn nhớ lại vì sao mình nằm ở nơi này, không muốn nhớ gì nữa, không muốn!
Tí tách, tí tách... Tiếng những giọt thuốc nhỏ xuống ống truyền tĩnh mạch. Phương Đăng từng làm y tá, đối với cô thứ âm thanh này quen thuộc vô cùng. Căn phòng vốn trống trải, bởi âm thanh ấy, càng trở nên tĩnh mịch lạ lùng.
Lại có người mở cửa tiến đến giường bệnh, không phải cô y tá muốn thay nước thuốc. Anh ta ngồi xuống bên giường, một tiếng thì thầm lại vang lên. Giọng nói này rất lạ tai, không phải “anh ta”, mà là “cô ta”.
“Nghe nói chị cũng nằm ở viện này, nên tôi... tiện đường đến thăm chị. Chị ngủ lâu quá. Người đang hôn mê liệu có nghe thấy không? Cho dù nghe thấy chắc chị cũng không biết tôi là ai. Đối với chị, tôi là một người lạ. Còn chị... chị là chị của hắn, và là người Phó Kính Thù rất quan tâm. Tôi luôn tò mò, không biết chị trông thế nào? Chị có từng tò mò về tôi không?”
Người nói là một cô gái trẻ, giọng nói trầm ấm mềm mại, khá là xiêu lòng người. Phương Đăng cứ mặc cô gái nói chuyện, không phản ứng chút nào.
“Hắn lại gây hoạ. Hắn giống như một đứa trẻ không chịu lớn, làm việc gì cũng nóng vội bồng bột. Tôi không thể giúp được hắn, việc này không phải phận sự của tôi, nhưng tôi biết hắn rất hối hận. Tôi từng nói sẽ không để ý đến hắn nữa, nhưng nhìn bộ dạng của hắn bây giờ, trong lòng tôi vẫn cứ ray rứt. Chắc phải mất thêm nhiều thời gian nữa tôi mới có thể, dù ngày nào cũng gặp, mà coi như gặp một người dưng.”
Giọng nói của cô gái đượm buồn, dừng lại một lát, cô khẽ khàng nói tiếp: “Đôi lúc
tôi thấy ngưỡng mộ chị, dù biết hắn chỉ coi chị là chị, nhưng trong lòng hắn vị trí của chị quan trọng hơn rất nhiều người. Hắn chẳng biết thế nào là yêu, chỉ như đứa trẻ chưa cai sữa ỷ lại vào người mẹ, hắn có gan làm bất cứ chuyện điên rồ nào... Đối với Phó Kính Thù, chị chắc chắn cũng rất quan trọng. Anh ta ở bên chị suốt, đến ngày khởi công trùng tu biệt thự cổ cũng không đến. Anh ta không yêu tôi, dĩ nhiên, tôi càng không yêu anh ta, ít nhất chúng tôi không lừa gạt người kia, vậy là coi như hoàn thành bổn phận vợ chồng rồi phải không?”
Phương Đăng nghe được một tiếng thở dài rất nhỏ. Cô ta chắc đã kiềm nén quá nhiều, mới ngốc nghếch chọn dốc bầu tâm sự với một kẻ đang trong cơn hôn mê như vậy.
“Liệu chị có vì cuộc hôn nhân giữa tôi và Phó Kính Thù mà sinh hận không? Kỳ thực nào có gì đâu. Mẹ tôi thường nói, đối với đàn ông, tình yêu là xa xỉ phẩm, người vợ mới là không khí, là nước, ừm, có ai đó còn nói là muối. Tóm lại hễ trở thành người vợ danh chính ngôn thuận của ai, mình sẽ trở thành thứ thiết yếu trong cuộc sống của anh ta. Nghe ra có vẻ rất thiêng liêng, thật ra chỉ là mấy câu tự an ủi mình của các bà vợ. Nào là nước, không khí, lại cả muối, thực tế ở đâu mà không có? Chẳng ai thiếu những thứ đó, ngược lại xa xỉ phẩm mới là thứ phải lao tâm khổ tứ để có được. Mẹ tôi có thể chờ một năm để sở hữu chiếc túi xách bạch kim, còn với đàn ông, một món xa xỉ phẩm chẳng ngang với hàng ngàn hàng vạn tấn muối hay sao?”
“Chị đừng trách tôi giả dối, thì đúng, tất cả do tôi tự lựa chọn. Tôi phải cho đứa trẻ một gia đình, để con được lớn lên trong yêu thương, đợi khi nó trưởng thành, thế giới nội tâm của con mới hoàn thiện, nó sẽ biết cách yêu thương dâng hiến, không giống họ... Tôi mong sinh thêm một đứa con gái, con gái bẩm sinh biết cách yêu thương hơn con trai. Chị xem mấy gã đàn ông ngoài kia, cho dù lăn lộn tình trường chiến công hiển hách, nhưng mãi mãi làm học sinh lớp vỡ lòng về yêu thương. Chị thấy Phó Kính Thù có yêu chị không? Tôi từng hỏi, hắn không trả lời. Nếu hỏi một đứa trẻ có thích ăn cơm không, quá nửa nó sẽ bảo không. Nhưng hằng ngày xới lên một bát đầy, đặt trước mặt nó, nó liệu có chịu được đói không... Bọn họ đều như vậy!”
“Cô Minh Tử?” Giọng già Thôi đượm vẻ ngạc nhiên, “Sao cô lại đến đây thế này?”
“Hôm nay cháu đến gặp bác sỹ Châu làm xét nghiệm, tiện thể qua thăm chị. Chú Thôi, cháu nói nhiều lần rồi, đừng gọi cháu là cô Minh Tử, gọi Minh Tử thôi.”
“Cô lúc này đừng nên ở lâu trong bệnh viện, để tôi đưa cô ra xe.” Già Thôi vẫn cố chấp như thế, “Đi thôi, cô Minh Tử.”
Phương Đăng thấy mệt lử, nhưng cô biết thần trí mình đã dần dần tỉnh táo, đối với cô đây chẳng phải là chuyện gì vui mừng.
“Hết sốt rồi?” Có người đang sờ trán cô. Một giọng nói thật quen thuộc, một hơi ấm thật quen thuộc, “Hai người đi trước đi, tôi ở lại là được.”
Chiếc chăn trên người cô được người đó nhẹ nhàng kéo lên, anh ta nằm rạp xuống bên giường. Cô siết chặt bàn tay, nhưng không tỉnh lại, và cũng không muốn tỉnh lại.
Lại một đêm trôi qua, phòng bệnh buổi sáng sớm vô cùng nhộn nhịp. Người ra, kẻ vào, có người đến làm đủ thứ xét nghiệm vô ích.
“Tiểu Thất, công ty có người đến tìm cậu.”
“Cháu biết, chú cũng về đi, tuổi tác chú đã lớn đừng nên gắng gượng, ở đây cháu trông là được rồi.”
Bác sỹ vạch mắt soi con ngươi của Phương Đăng, quay sang y tá nói với vẻ bối rối: “Lạ thật, đáng ra phải tỉnh rồi chứ...”
Sau khi tất cả họ đi rồi, Phương Đăng định thử cử động cơ thể cứng đờ, nhưng lại nghe thấy mùi cháo gà. Mùi vị kia bỗng chốc khiến từng lỗ chân lông trên cơ thể cô đau đớn kịch liệt. Chỉ có một người rất thích mua cháo cho cô, mà phải đúng là cháo mua ở tiệm cô thích. Những cảnh tượng trước khi tai nạn xảy ra như một bộ phim tua nhanh trong phút chốc, từng chi tiết một tái hiện lại trong đầu cô, tiếng va chạm nặng nề, gương mặt bên trong chiếc xe phía trước bỗng nhiên quay lại, những tiếng bàn tán của kẻ hiếu kỳ dâng lên như cơn sóng, và máu, từ ấm nóng dần trở nên lạnh lẽo...
Phương Đăng dùng tất cả ý thức yếu ớt kiềm chế cơ thể mình phát run. Nỗi hận sắp thiêu đốt cô ra tro cùng cơn đau thấu xương như đang cắn xé, đang kêu gào, muốn làm vỡ tung cái thể xác yếu đuối này.
Người đến không nói nhiều, đặt bát cháo xuống, đứng lặng bên giường một lát, quay người đi hỏi.
“A Chiếu...” Giọng cô đây sao? Nghe cứ như thoát ra từ cổ họng một kẻ đang hấp hối. Song làn hơi mỏng mảnh cực độ đó đủ khiến người kia lập tức quay lại, lao đến bên giường.
“Chị, chị gọi em? Chị tỉnh rồi!” A Chiếu như không thể tin vào tai mình. “Em, em đi gọi người đến... Chị đợi nhé, em phải báo với anh Bảy...”
“Đừng đi, A Chiếu, chị đói.” Phương Đăng chậm chạp mở mắt ra, gắng sức thích nghi với ánh sáng bên ngoài.
“Được, em không đi, đói là cái tốt. Để em bón cho chị ăn một ít.” Cô được dìu dậy, một gương mặt vui mừng phát khóc rõ nét dần.
A Chiếu ngồi bên mép giường, xúc cháo, cẩn thận thổi bớt hơi nóng, lại đưa tay quệt giọt nước mắt ở khoé mắt. Nó tiến lại gần Phương Đăng, bỗng nhiên cô huơ tay một cái, bát cháo nóng hổi đổ ập vào mặt A Chiếu.
---------- BỔ SUNG THÊM ----------
“Ối!”
A Chiếu bị cháo bám đầy mắt, chưa kịp lau, Phương Đăng đã lao đến như điên, dùng ống truyền nước quấn hai vòng quanh cổ nó, thình lình siết chặt. Chiếc giá đỡ bịch thuốc nước đổ ập xuống, nện lên người A Chiếu. Nó không tài nào mở mắt được, muốn giãy giụa nhưng tìm không ra phương hướng. Vật quấn quanh cổ làm nó không thể thở được. A Chiếu không thể nào tin một người bệnh thoi thóp trên giường lại có sức lực như vậy, tuyệt không vùng lên lần cuối. Chị nó đang liều mạng đưa nó về chỗ chết. Nó muốn thoát nhưng vô ích. Phương Đăng và A Chiếu ngã nhào xuống đất, cô không nói một lời, đôi tay chưa hề có một giây lơi lỏng. Mặt A Chiếu đỏ lựng, tuyệt vọng há miệng ra, nhưng dưỡng khí vẫn tàn ác thoát khỏi lá phổi từng chút một, đầu óc nó bắt đầu mụ mị. Nó quên luôn kháng cự. Đây là mùi vị của cái chết sao?
Đúng lúc A Chiếu đã tuyệt vọng, vòng dây quanh cổ đột ngột lỏng ra. Từng hớp không khí lớn trút vào cổ họng nó cháy rát, mang theo một mùi tanh tanh. A Chiếu mau chóng hoàn hồn, vội vã lấy ta lau mặt, hoá ra là sợi dây truyền nước không chịu nổi lực mạnh tự đứt ra, suýt chút nữa nó đã mất mạng.
Phương Đăng hít thở còn khó khăn hơn A Chiếu. Cô đã hôn mê trên giường rất lâu, cuộc vật lộn ban nãy gần như đã rút cạn tất cả sức lực trong người, nhưng cô chưa chịu thôi, nắm lấy giá đỡ phang vào đầu A Chiếu. Có điều chiếc giá bằng kim loại đối với cô lúc này quá nặng, giơ lên một nửa thì rơi xuống đất.
A Chiếu nhỏm dậy định khống chế cơn điên của Phương Đăng, nhưng lại e làm chị bị tổn thương, vừa né tránh, vừa khóc gọi: “Chị, em sai rồi! Hôm ấy em uống đến mụ cả đầu, em biết em sai rồi!”
Phương Đăng nhìn vào mắt A Chiếu, chỉ thấy cơn giận điên cuồng và thù hận trần trụi của chính mình. Bị A Chiếu tóm lấy một tay, tay kia cô nhặt một mảnh vỡ từ chiếc bình thuốc bằng thuỷ tinh, đâm thẳng về phía nó. A Chiếu tay không nắm lấy miếng thuỷ tinh, thuận thế giằng lấy, gan bàn tay rách một vệt sâu hoắm. Nó nhịn đau quẳng miếng thuỷ tinh ra xa, giữ chặt lấy tay Phương Đăng. Nó không biết cơn đau này thực ra đến từ đâu.
“Đừng thế mà chị! Trong lòng em cũng đau đớn lắm, em chỉ muốn dạy anh ta một bài học thôi! Thật đấy, em không muốn anh ta chết!” A Chiếu rớt nước mắt, “Em biết chị hận em lắm, chị định cho em chết cùng anh ta. Trước khi chết chị để em nói cạn lời, em chỉ muốn gia đình mình sum vầy, mong muốn đó có quá đáng không?”
Phương Đăng bị giữ chặt, tay chân không thể cử động, trong tuyệt vọng cực độ, cô nở một nụ cười. Cô lắp bắp nói một cách khó khăn: “Cậu không có gia đình... cậu chỉ là thằng mồ côi... chúng ta đều như nhau... chúng ta không có nhà... tôi không phải là người nhà của cậu... người nhà cậu chỉ có một mà thôi... ha ha, ở trong bụng Cổ Minh Tử... Cô ấy sắp lấy Phó Thất rồi... Đứa bé sẽ gọi Phó Thất là cha, nó sẽ không biết cậu là ai... đến chết cậu vẫn là con ma cô quả!”
A Chiếu nhất thời không hiểu Phương Đăng vừa nói gì. Nó sững sờ cả người, dần buông tay Phương Đăng ra.
Cửa phòng bệnh bị ai đó mở ra thật mạnh. Phó Kính Thù nghe tiếng động vội lao đến, theo sau có thêm mấy bác sỹ y tá. Bọn họ nhìn cảnh tượng trước mắt đều sợ thót tim. Sau giây phút do dự ngắn ngủi, tất cả cùng xông tới, lôi A Chiếu khỏi người Phương Đăng.
Phó Kính Thù ôm lấy Phương Đăng, lúc này đang nửa nằm nửa ngồi trên đất, cô không phản kháng, nhưng ánh mắt trống rỗng. Trên tay cô ngoại trừ một vết lằn toác da, còn vô số vết thương nhỏ, dưới chân có vết cắt bởi mảnh thuỷ tinh, bộ đồ bệnh nhân màu xanh nhạt lấm tấm máu như những vệt sao sa, trông khủng khiếp y như ngày cô được đưa vào bệnh viện.
Phó Kính Thù hít vào một hơi, đứng dậy giáng vào mặt A Chiếu hai cái tát.
“Cậu gây hoạ chưa đủ nhiều à? Cậu muốn bức chết cô ấy, hay định bức chết tôi?”
A Chiếu bị đánh mạnh đến mức lệch mặt sang một bên, nó dùng bàn tay đầy máu ôm lấy mặt, chợt khóc ầm lên: “Đánh đi, hai người đều đánh tôi, đều hận tôi thấu xương, mọi lỗi lầm đều là do tôi cả! Nhưng mà khốn nạn cái thằng tôi làm thế vì ai? Hả? Vì bản thân tôi chắc? Tôi làm chuyện nào cũng là mong mọi người được vui vẻ. Tôi mong cả ba chúng ta cùng tận hưởng phú quý, sống cuộc sống tốt đẹp. Tôi muốn cả nhà được vui vẻ bên nhau, là sai cả ư? Mấy người ai cũng nói một đàng làm một nẻo. Anh Bảy, em không muốn chị em đi, anh dám nói trong lòng anh không muốn như em không?”
“Tôi đã nói chuyện này cậu đừng xen vào! Cậu xem cậu đã làm những gì?” Phó Kính Thù khó mà kiềm chế thêm được, nghiến răng nói, “Chính tôi để họ đi đấy!”
“Anh cho người ta toại nguyện? Anh sẽ hối hận cho mà xem!” A Chiếu đáng ra định khiêu khích thêm: Anh tưởng chị tôi còn như ngày xưa à, lòng chị ấy đã chẳng có anh nữa rồi!
Những lời ấy đã lên đến miệng, nhưng đứng trước người đàn ông tiều tuỵ, túc trực bên giường bệnh biết bao ngày kia, A Chiếu đành gắng gượng nuốt lại vào bụng. Nó đấm tay vào tường, để lại một dấu máu.
“Tôi rất hối hận vì đã phái người bảo lãnh cho cậu. Cậu hãy tự mà kiểm điểm bản thân mình, bây giờ tôi không muốn trông thấy cậu nữa.” Phó Kính Thù không nhiều lời thêm, xua xua tay, “Cậu về đi... Còn đứng đực ra đấy làm gì, đi!”
A Chiếu đẩy cô y tá đang định băng bó vết thương cho mình, sải bước lao ra khỏi phòng bệnh.
Phó Kính Thù quay lại bên Phương Đăng, đã có người đặt cô nằm lên giường, họ đang xử lý những mảnh vụn thuỷ tinh găm trên người cô. Cô không kêu đau, cũng không nói gì, cứ như cơ thể nằm đây không phải của mình nữa. Phó Kính Thù lấy tay vén những lọn tóc bị máu và mồ hôi làm cho dính bết trên mặt cô, phát hiện ánh mắt cô trao đi vô cùng xa lạ.
“Đừng nhìn anh như thế được không? Anh biết em buồn, nhưng đừng nén cả trong lòng. Phương Đăng, em khóc đi, nếu khóc sẽ dễ chịu hơn đó.” Hắn mệt mỏi thõng tay xuống, “Anh đảm bảo từ bây giờ, không ai có thể làm tổn thương em nữa...”
Phương Đăng ném trả cho hắn một nụ cười lạnh nhạt. Cả đời này cô chưa từng nghe câu nói nào tức cười đến thế.
Người từ nhỏ cô coi như em trai đã giết chết người đàn ông cô muốn chung sống đến hết kiếp, còn kẻ luôn miệng nói sẽ không để ai làm hại đến cô thì chính tay hắn, hết lần này đến lần khác, huỷ hoại cô đến tận cùng!
Hắn cúi đầu, áp trán lên cánh tay cô, lúc này đã được cắm ống truyền nước trở lại, “Đừng như thế, em nói gì với anh cũng được mà.”
Phương Đăng cúi xuống nhìn hắn, khẽ nói: “Phó Kính Thù, sao người chết lại không phải là anh?”
Gương mặt xám ngoét và tuyệt vọng của hắn khi ngẩng đầu lên, khiến Phương Đăng rốt cuộc cảm thấy khoan khoái. Cô cười mãi cười mãi, cười đến chết sặc, tiếng ho đan vào nước mắt.
“Tôi đã sai rồi!” Phương Đăng nhắm mắt lại, gương mặt giàn giụa nước mắt, lạnh buốt. Giọng nói xen lẫn tiếng thở dồn dập, câu chữ trở nên nát vụn, “Tôi đã nói với anh ấy, rằng dù có gặp bất cứ chuyện gì, cũng phải mở to mắt nhìn nó xảy ra. Tôi tưởng thế là dũng cảm, thật ngu xuẩn! Tại sao lúc ấy tôi không nhắm mắt lại? Nếu không phải nhìn những chuyện xảy ra sau đó, thì điều cuối cùng tôi còn nhớ chỉ là nụ cười của anh ấy... Nhưng tôi đã sai bây giờ khi mở mắt, trước mặt tôi chỉ toàn là máu... Chẳng nhìn thấy anh ấy đâu nữa... Chỉ thấy khoảng không của nỗi sợ đen đặc...”
Phó Kính Thù lấy tay vuốt lưng cô. Phương Đăng càng thêm thở dốc.
“Bác sỹ...” Hắn quay ra gọi.
Phương Đăng nghe thấy giọng nói của hắn, dường như sực tỉnh khỏi cơn mê loạn, cô khóc lạc cả tiếng: “Phó Thất, trả đây... trả lại đây...”
“Được, anh sẽ trả! Em bắt anh đem thứ gì ra đền cũng được.” Phó Kính Thù ôm chặt lấy cô, đồng ý liền mấy câu, dù làm sao hắn biết rốt cuộc Phương Đăng muốn hắn bù đắp điều gì?
Là mạng sống của Lục Nhất ư?
Là mười mấy năm tuổi xuân của cô ư?
Hay là trái tim đã trao đi ngày xưa ấy?
Không rõ bao lâu đã trôi qua, cô cảm thấy cả cơ thể nóng rẫy, chỉ có trán là lạnh như băng. Âm thanh kỳ lạ to dần bên tai, trở nên rõ rệt. Chắc lại một giấc mơ sâu. Giọng nói kia bỗng khiến cô nhớ đến già Thôi, đã quá lâu rồi không gặp.
“Tiểu Thất, cậu đi nghỉ thôi, ở đây đã có y tá chăm sóc nó...”
Già Thôi trong ký ức Phương Đăng vẫn là lão già của mười mấy năm trước, ông già gắn bó với Phó gia viện ngót một đời người, ông già cứ thích trợn mắt ngó lên con bé Phương Đăng đang đu đưa chân trên đầu tường mà cao giọng quát: “Xuống, xuống mau! Chẳng ra cái thể thống gì!”
Lúc ấy ông đã già lắm, còn cái giọng nói văng vẳng bên tai cô lúc này nghe càng già nua hụt hơi. Già Thôi phải đang dưỡng lão ở nơi nào đó rất xa mà “Tiểu Thất” của ông sắp xếp chứ nhỉ?
Phương Đăng không nghe rõ tiếng ai đó đáp lời già Thôi, chỉ cảm thấy có một đôi tay không ngừng thay khăn lạnh đắp trán cho cô, hết lần này đến lần khác, mãi mà không biết mệt.
Cô lại thiếp đi mất, lần tiếp theo khôi phục chút ý thức, cô nghe một tiếng thì thầm đâu đó không xa.
“... Thế này là thế nào, rõ ràng không bị xây xát, một người hoàn toàn bình thường sao lại hôn mê lâu đến thế...”
“Tiểu Thất, đừng sốt ruột, nghe bác sĩ nói hết đã.”
“Chúng tôi đã làm hết mọi xét nghiệm cần làm rồi, bệnh nhân...”
“Bệnh nhân á? Ít nhất anh nói cho tôi biết cô ấy bị bệnh gì?”
“Được rồi, Tiểu Thất, có gì ra ngoài nói, để con bé nghỉ ngơi...”
...
Cửa bị ai đó mở ra rồi đóng lại, tiếng trao đổi xa dần. Phương Đăng cử động ngón tay một chút. Cô không muốn mở mắt, không muốn nhớ lại vì sao mình nằm ở nơi này, không muốn nhớ gì nữa, không muốn!
Tí tách, tí tách... Tiếng những giọt thuốc nhỏ xuống ống truyền tĩnh mạch. Phương Đăng từng làm y tá, đối với cô thứ âm thanh này quen thuộc vô cùng. Căn phòng vốn trống trải, bởi âm thanh ấy, càng trở nên tĩnh mịch lạ lùng.
Lại có người mở cửa tiến đến giường bệnh, không phải cô y tá muốn thay nước thuốc. Anh ta ngồi xuống bên giường, một tiếng thì thầm lại vang lên. Giọng nói này rất lạ tai, không phải “anh ta”, mà là “cô ta”.
“Nghe nói chị cũng nằm ở viện này, nên tôi... tiện đường đến thăm chị. Chị ngủ lâu quá. Người đang hôn mê liệu có nghe thấy không? Cho dù nghe thấy chắc chị cũng không biết tôi là ai. Đối với chị, tôi là một người lạ. Còn chị... chị là chị của hắn, và là người Phó Kính Thù rất quan tâm. Tôi luôn tò mò, không biết chị trông thế nào? Chị có từng tò mò về tôi không?”
Người nói là một cô gái trẻ, giọng nói trầm ấm mềm mại, khá là xiêu lòng người. Phương Đăng cứ mặc cô gái nói chuyện, không phản ứng chút nào.
“Hắn lại gây hoạ. Hắn giống như một đứa trẻ không chịu lớn, làm việc gì cũng nóng vội bồng bột. Tôi không thể giúp được hắn, việc này không phải phận sự của tôi, nhưng tôi biết hắn rất hối hận. Tôi từng nói sẽ không để ý đến hắn nữa, nhưng nhìn bộ dạng của hắn bây giờ, trong lòng tôi vẫn cứ ray rứt. Chắc phải mất thêm nhiều thời gian nữa tôi mới có thể, dù ngày nào cũng gặp, mà coi như gặp một người dưng.”
Giọng nói của cô gái đượm buồn, dừng lại một lát, cô khẽ khàng nói tiếp: “Đôi lúc
tôi thấy ngưỡng mộ chị, dù biết hắn chỉ coi chị là chị, nhưng trong lòng hắn vị trí của chị quan trọng hơn rất nhiều người. Hắn chẳng biết thế nào là yêu, chỉ như đứa trẻ chưa cai sữa ỷ lại vào người mẹ, hắn có gan làm bất cứ chuyện điên rồ nào... Đối với Phó Kính Thù, chị chắc chắn cũng rất quan trọng. Anh ta ở bên chị suốt, đến ngày khởi công trùng tu biệt thự cổ cũng không đến. Anh ta không yêu tôi, dĩ nhiên, tôi càng không yêu anh ta, ít nhất chúng tôi không lừa gạt người kia, vậy là coi như hoàn thành bổn phận vợ chồng rồi phải không?”
Phương Đăng nghe được một tiếng thở dài rất nhỏ. Cô ta chắc đã kiềm nén quá nhiều, mới ngốc nghếch chọn dốc bầu tâm sự với một kẻ đang trong cơn hôn mê như vậy.
“Liệu chị có vì cuộc hôn nhân giữa tôi và Phó Kính Thù mà sinh hận không? Kỳ thực nào có gì đâu. Mẹ tôi thường nói, đối với đàn ông, tình yêu là xa xỉ phẩm, người vợ mới là không khí, là nước, ừm, có ai đó còn nói là muối. Tóm lại hễ trở thành người vợ danh chính ngôn thuận của ai, mình sẽ trở thành thứ thiết yếu trong cuộc sống của anh ta. Nghe ra có vẻ rất thiêng liêng, thật ra chỉ là mấy câu tự an ủi mình của các bà vợ. Nào là nước, không khí, lại cả muối, thực tế ở đâu mà không có? Chẳng ai thiếu những thứ đó, ngược lại xa xỉ phẩm mới là thứ phải lao tâm khổ tứ để có được. Mẹ tôi có thể chờ một năm để sở hữu chiếc túi xách bạch kim, còn với đàn ông, một món xa xỉ phẩm chẳng ngang với hàng ngàn hàng vạn tấn muối hay sao?”
“Chị đừng trách tôi giả dối, thì đúng, tất cả do tôi tự lựa chọn. Tôi phải cho đứa trẻ một gia đình, để con được lớn lên trong yêu thương, đợi khi nó trưởng thành, thế giới nội tâm của con mới hoàn thiện, nó sẽ biết cách yêu thương dâng hiến, không giống họ... Tôi mong sinh thêm một đứa con gái, con gái bẩm sinh biết cách yêu thương hơn con trai. Chị xem mấy gã đàn ông ngoài kia, cho dù lăn lộn tình trường chiến công hiển hách, nhưng mãi mãi làm học sinh lớp vỡ lòng về yêu thương. Chị thấy Phó Kính Thù có yêu chị không? Tôi từng hỏi, hắn không trả lời. Nếu hỏi một đứa trẻ có thích ăn cơm không, quá nửa nó sẽ bảo không. Nhưng hằng ngày xới lên một bát đầy, đặt trước mặt nó, nó liệu có chịu được đói không... Bọn họ đều như vậy!”
“Cô Minh Tử?” Giọng già Thôi đượm vẻ ngạc nhiên, “Sao cô lại đến đây thế này?”
“Hôm nay cháu đến gặp bác sỹ Châu làm xét nghiệm, tiện thể qua thăm chị. Chú Thôi, cháu nói nhiều lần rồi, đừng gọi cháu là cô Minh Tử, gọi Minh Tử thôi.”
“Cô lúc này đừng nên ở lâu trong bệnh viện, để tôi đưa cô ra xe.” Già Thôi vẫn cố chấp như thế, “Đi thôi, cô Minh Tử.”
Phương Đăng thấy mệt lử, nhưng cô biết thần trí mình đã dần dần tỉnh táo, đối với cô đây chẳng phải là chuyện gì vui mừng.
“Hết sốt rồi?” Có người đang sờ trán cô. Một giọng nói thật quen thuộc, một hơi ấm thật quen thuộc, “Hai người đi trước đi, tôi ở lại là được.”
Chiếc chăn trên người cô được người đó nhẹ nhàng kéo lên, anh ta nằm rạp xuống bên giường. Cô siết chặt bàn tay, nhưng không tỉnh lại, và cũng không muốn tỉnh lại.
Lại một đêm trôi qua, phòng bệnh buổi sáng sớm vô cùng nhộn nhịp. Người ra, kẻ vào, có người đến làm đủ thứ xét nghiệm vô ích.
“Tiểu Thất, công ty có người đến tìm cậu.”
“Cháu biết, chú cũng về đi, tuổi tác chú đã lớn đừng nên gắng gượng, ở đây cháu trông là được rồi.”
Bác sỹ vạch mắt soi con ngươi của Phương Đăng, quay sang y tá nói với vẻ bối rối: “Lạ thật, đáng ra phải tỉnh rồi chứ...”
Sau khi tất cả họ đi rồi, Phương Đăng định thử cử động cơ thể cứng đờ, nhưng lại nghe thấy mùi cháo gà. Mùi vị kia bỗng chốc khiến từng lỗ chân lông trên cơ thể cô đau đớn kịch liệt. Chỉ có một người rất thích mua cháo cho cô, mà phải đúng là cháo mua ở tiệm cô thích. Những cảnh tượng trước khi tai nạn xảy ra như một bộ phim tua nhanh trong phút chốc, từng chi tiết một tái hiện lại trong đầu cô, tiếng va chạm nặng nề, gương mặt bên trong chiếc xe phía trước bỗng nhiên quay lại, những tiếng bàn tán của kẻ hiếu kỳ dâng lên như cơn sóng, và máu, từ ấm nóng dần trở nên lạnh lẽo...
Phương Đăng dùng tất cả ý thức yếu ớt kiềm chế cơ thể mình phát run. Nỗi hận sắp thiêu đốt cô ra tro cùng cơn đau thấu xương như đang cắn xé, đang kêu gào, muốn làm vỡ tung cái thể xác yếu đuối này.
Người đến không nói nhiều, đặt bát cháo xuống, đứng lặng bên giường một lát, quay người đi hỏi.
“A Chiếu...” Giọng cô đây sao? Nghe cứ như thoát ra từ cổ họng một kẻ đang hấp hối. Song làn hơi mỏng mảnh cực độ đó đủ khiến người kia lập tức quay lại, lao đến bên giường.
“Chị, chị gọi em? Chị tỉnh rồi!” A Chiếu như không thể tin vào tai mình. “Em, em đi gọi người đến... Chị đợi nhé, em phải báo với anh Bảy...”
“Đừng đi, A Chiếu, chị đói.” Phương Đăng chậm chạp mở mắt ra, gắng sức thích nghi với ánh sáng bên ngoài.
“Được, em không đi, đói là cái tốt. Để em bón cho chị ăn một ít.” Cô được dìu dậy, một gương mặt vui mừng phát khóc rõ nét dần.
A Chiếu ngồi bên mép giường, xúc cháo, cẩn thận thổi bớt hơi nóng, lại đưa tay quệt giọt nước mắt ở khoé mắt. Nó tiến lại gần Phương Đăng, bỗng nhiên cô huơ tay một cái, bát cháo nóng hổi đổ ập vào mặt A Chiếu.
---------- BỔ SUNG THÊM ----------
“Ối!”
A Chiếu bị cháo bám đầy mắt, chưa kịp lau, Phương Đăng đã lao đến như điên, dùng ống truyền nước quấn hai vòng quanh cổ nó, thình lình siết chặt. Chiếc giá đỡ bịch thuốc nước đổ ập xuống, nện lên người A Chiếu. Nó không tài nào mở mắt được, muốn giãy giụa nhưng tìm không ra phương hướng. Vật quấn quanh cổ làm nó không thể thở được. A Chiếu không thể nào tin một người bệnh thoi thóp trên giường lại có sức lực như vậy, tuyệt không vùng lên lần cuối. Chị nó đang liều mạng đưa nó về chỗ chết. Nó muốn thoát nhưng vô ích. Phương Đăng và A Chiếu ngã nhào xuống đất, cô không nói một lời, đôi tay chưa hề có một giây lơi lỏng. Mặt A Chiếu đỏ lựng, tuyệt vọng há miệng ra, nhưng dưỡng khí vẫn tàn ác thoát khỏi lá phổi từng chút một, đầu óc nó bắt đầu mụ mị. Nó quên luôn kháng cự. Đây là mùi vị của cái chết sao?
Đúng lúc A Chiếu đã tuyệt vọng, vòng dây quanh cổ đột ngột lỏng ra. Từng hớp không khí lớn trút vào cổ họng nó cháy rát, mang theo một mùi tanh tanh. A Chiếu mau chóng hoàn hồn, vội vã lấy ta lau mặt, hoá ra là sợi dây truyền nước không chịu nổi lực mạnh tự đứt ra, suýt chút nữa nó đã mất mạng.
Phương Đăng hít thở còn khó khăn hơn A Chiếu. Cô đã hôn mê trên giường rất lâu, cuộc vật lộn ban nãy gần như đã rút cạn tất cả sức lực trong người, nhưng cô chưa chịu thôi, nắm lấy giá đỡ phang vào đầu A Chiếu. Có điều chiếc giá bằng kim loại đối với cô lúc này quá nặng, giơ lên một nửa thì rơi xuống đất.
A Chiếu nhỏm dậy định khống chế cơn điên của Phương Đăng, nhưng lại e làm chị bị tổn thương, vừa né tránh, vừa khóc gọi: “Chị, em sai rồi! Hôm ấy em uống đến mụ cả đầu, em biết em sai rồi!”
Phương Đăng nhìn vào mắt A Chiếu, chỉ thấy cơn giận điên cuồng và thù hận trần trụi của chính mình. Bị A Chiếu tóm lấy một tay, tay kia cô nhặt một mảnh vỡ từ chiếc bình thuốc bằng thuỷ tinh, đâm thẳng về phía nó. A Chiếu tay không nắm lấy miếng thuỷ tinh, thuận thế giằng lấy, gan bàn tay rách một vệt sâu hoắm. Nó nhịn đau quẳng miếng thuỷ tinh ra xa, giữ chặt lấy tay Phương Đăng. Nó không biết cơn đau này thực ra đến từ đâu.
“Đừng thế mà chị! Trong lòng em cũng đau đớn lắm, em chỉ muốn dạy anh ta một bài học thôi! Thật đấy, em không muốn anh ta chết!” A Chiếu rớt nước mắt, “Em biết chị hận em lắm, chị định cho em chết cùng anh ta. Trước khi chết chị để em nói cạn lời, em chỉ muốn gia đình mình sum vầy, mong muốn đó có quá đáng không?”
Phương Đăng bị giữ chặt, tay chân không thể cử động, trong tuyệt vọng cực độ, cô nở một nụ cười. Cô lắp bắp nói một cách khó khăn: “Cậu không có gia đình... cậu chỉ là thằng mồ côi... chúng ta đều như nhau... chúng ta không có nhà... tôi không phải là người nhà của cậu... người nhà cậu chỉ có một mà thôi... ha ha, ở trong bụng Cổ Minh Tử... Cô ấy sắp lấy Phó Thất rồi... Đứa bé sẽ gọi Phó Thất là cha, nó sẽ không biết cậu là ai... đến chết cậu vẫn là con ma cô quả!”
A Chiếu nhất thời không hiểu Phương Đăng vừa nói gì. Nó sững sờ cả người, dần buông tay Phương Đăng ra.
Cửa phòng bệnh bị ai đó mở ra thật mạnh. Phó Kính Thù nghe tiếng động vội lao đến, theo sau có thêm mấy bác sỹ y tá. Bọn họ nhìn cảnh tượng trước mắt đều sợ thót tim. Sau giây phút do dự ngắn ngủi, tất cả cùng xông tới, lôi A Chiếu khỏi người Phương Đăng.
Phó Kính Thù ôm lấy Phương Đăng, lúc này đang nửa nằm nửa ngồi trên đất, cô không phản kháng, nhưng ánh mắt trống rỗng. Trên tay cô ngoại trừ một vết lằn toác da, còn vô số vết thương nhỏ, dưới chân có vết cắt bởi mảnh thuỷ tinh, bộ đồ bệnh nhân màu xanh nhạt lấm tấm máu như những vệt sao sa, trông khủng khiếp y như ngày cô được đưa vào bệnh viện.
Phó Kính Thù hít vào một hơi, đứng dậy giáng vào mặt A Chiếu hai cái tát.
“Cậu gây hoạ chưa đủ nhiều à? Cậu muốn bức chết cô ấy, hay định bức chết tôi?”
A Chiếu bị đánh mạnh đến mức lệch mặt sang một bên, nó dùng bàn tay đầy máu ôm lấy mặt, chợt khóc ầm lên: “Đánh đi, hai người đều đánh tôi, đều hận tôi thấu xương, mọi lỗi lầm đều là do tôi cả! Nhưng mà khốn nạn cái thằng tôi làm thế vì ai? Hả? Vì bản thân tôi chắc? Tôi làm chuyện nào cũng là mong mọi người được vui vẻ. Tôi mong cả ba chúng ta cùng tận hưởng phú quý, sống cuộc sống tốt đẹp. Tôi muốn cả nhà được vui vẻ bên nhau, là sai cả ư? Mấy người ai cũng nói một đàng làm một nẻo. Anh Bảy, em không muốn chị em đi, anh dám nói trong lòng anh không muốn như em không?”
“Tôi đã nói chuyện này cậu đừng xen vào! Cậu xem cậu đã làm những gì?” Phó Kính Thù khó mà kiềm chế thêm được, nghiến răng nói, “Chính tôi để họ đi đấy!”
“Anh cho người ta toại nguyện? Anh sẽ hối hận cho mà xem!” A Chiếu đáng ra định khiêu khích thêm: Anh tưởng chị tôi còn như ngày xưa à, lòng chị ấy đã chẳng có anh nữa rồi!
Những lời ấy đã lên đến miệng, nhưng đứng trước người đàn ông tiều tuỵ, túc trực bên giường bệnh biết bao ngày kia, A Chiếu đành gắng gượng nuốt lại vào bụng. Nó đấm tay vào tường, để lại một dấu máu.
“Tôi rất hối hận vì đã phái người bảo lãnh cho cậu. Cậu hãy tự mà kiểm điểm bản thân mình, bây giờ tôi không muốn trông thấy cậu nữa.” Phó Kính Thù không nhiều lời thêm, xua xua tay, “Cậu về đi... Còn đứng đực ra đấy làm gì, đi!”
A Chiếu đẩy cô y tá đang định băng bó vết thương cho mình, sải bước lao ra khỏi phòng bệnh.
Phó Kính Thù quay lại bên Phương Đăng, đã có người đặt cô nằm lên giường, họ đang xử lý những mảnh vụn thuỷ tinh găm trên người cô. Cô không kêu đau, cũng không nói gì, cứ như cơ thể nằm đây không phải của mình nữa. Phó Kính Thù lấy tay vén những lọn tóc bị máu và mồ hôi làm cho dính bết trên mặt cô, phát hiện ánh mắt cô trao đi vô cùng xa lạ.
“Đừng nhìn anh như thế được không? Anh biết em buồn, nhưng đừng nén cả trong lòng. Phương Đăng, em khóc đi, nếu khóc sẽ dễ chịu hơn đó.” Hắn mệt mỏi thõng tay xuống, “Anh đảm bảo từ bây giờ, không ai có thể làm tổn thương em nữa...”
Phương Đăng ném trả cho hắn một nụ cười lạnh nhạt. Cả đời này cô chưa từng nghe câu nói nào tức cười đến thế.
Người từ nhỏ cô coi như em trai đã giết chết người đàn ông cô muốn chung sống đến hết kiếp, còn kẻ luôn miệng nói sẽ không để ai làm hại đến cô thì chính tay hắn, hết lần này đến lần khác, huỷ hoại cô đến tận cùng!
Hắn cúi đầu, áp trán lên cánh tay cô, lúc này đã được cắm ống truyền nước trở lại, “Đừng như thế, em nói gì với anh cũng được mà.”
Phương Đăng cúi xuống nhìn hắn, khẽ nói: “Phó Kính Thù, sao người chết lại không phải là anh?”
Gương mặt xám ngoét và tuyệt vọng của hắn khi ngẩng đầu lên, khiến Phương Đăng rốt cuộc cảm thấy khoan khoái. Cô cười mãi cười mãi, cười đến chết sặc, tiếng ho đan vào nước mắt.
“Tôi đã sai rồi!” Phương Đăng nhắm mắt lại, gương mặt giàn giụa nước mắt, lạnh buốt. Giọng nói xen lẫn tiếng thở dồn dập, câu chữ trở nên nát vụn, “Tôi đã nói với anh ấy, rằng dù có gặp bất cứ chuyện gì, cũng phải mở to mắt nhìn nó xảy ra. Tôi tưởng thế là dũng cảm, thật ngu xuẩn! Tại sao lúc ấy tôi không nhắm mắt lại? Nếu không phải nhìn những chuyện xảy ra sau đó, thì điều cuối cùng tôi còn nhớ chỉ là nụ cười của anh ấy... Nhưng tôi đã sai bây giờ khi mở mắt, trước mặt tôi chỉ toàn là máu... Chẳng nhìn thấy anh ấy đâu nữa... Chỉ thấy khoảng không của nỗi sợ đen đặc...”
Phó Kính Thù lấy tay vuốt lưng cô. Phương Đăng càng thêm thở dốc.
“Bác sỹ...” Hắn quay ra gọi.
Phương Đăng nghe thấy giọng nói của hắn, dường như sực tỉnh khỏi cơn mê loạn, cô khóc lạc cả tiếng: “Phó Thất, trả đây... trả lại đây...”
“Được, anh sẽ trả! Em bắt anh đem thứ gì ra đền cũng được.” Phó Kính Thù ôm chặt lấy cô, đồng ý liền mấy câu, dù làm sao hắn biết rốt cuộc Phương Đăng muốn hắn bù đắp điều gì?
Là mạng sống của Lục Nhất ư?
Là mười mấy năm tuổi xuân của cô ư?
Hay là trái tim đã trao đi ngày xưa ấy?
Tác giả :
Tân Di Ổ