Ngoan Ngoãn Học Cách Làm Chồng Em
Chương 121 Trái tim bọc thép (3)
Càng trưởng thành, mỗi người đều có cuộc sống riêng, nếu Hạc Tư Đằng quấn quít bên La Ngữ Tịch, Jason bám lấy Tô Điềm thì Tô Chân Vũ cũng không thảnh thơi với Nguyệt Giai.
Mỗi ngày càng trôi qua, thai trong bụng La Ngữ Tịch càng lớn, đồng nghĩa với nỗi lo của Hạc Tư Đằng cũng tăng lên. Đáng lẽ người mang thai sẽ bị áp lực, kết quả La Ngữ Tịch ngày ngày tươi roi rói, trái lại Hạc Tư Đằng như bị stress đến cực độ.
Càng về những tháng cuối thai kỳ, bụng La Ngữ Tịch to vượt mặt, tăng hơn cả chục ký, mặt mũi chân tay đều đầy đặn tròn lên thấy rõ. Nhưng quan trọng hơn, cơn đau lưng và cảm giác nặng nề đeo bám dai dẳng, bất kể ngày hay đêm cô đều bị hai em bé đá tung lung.
Thêm nữa, La Ngữ Tịch mất ngủ thường xuyên vì em bé quá nghịch, lâu dần dẫn đến mệt mỏi mà đãng trí, có khi chỉ trong nửa tiếng đồng hồ lặp đi lặp lại hỏi đúng Hạc Tư Đằng một câu vì không nhớ câu trả lời của anh.
Buổi tối thứ sáu cuối tuần, Hạc Tư Đằng tan làm về nhà tắm rửa xong bước ra đã thấy La Ngữ Tịch nhăn mặt, tay ôm bụng ngồi trên giường. Anh vội vàng chạy đến, bất an hỏi: "Em sao vậy, đau bụng à?"
La Ngữ Tịch nhíu mày nhìn Hạc Tư Đằng, chậm chạp lên tiếng đáp: "Con anh... quậy quá."
Hạc Tư Đằng trút đi một nửa gánh nặng, anh ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng nói: "Đợi em sinh con xong, anh sẽ thay em dạy tụi nó một bài học vì dám đá vợ anh."
Ngừng một chút, anh nhanh chóng bổ sung thêm: "Con trai thì đánh, con gái thì mắng thôi."
"Anh lại phân biệt đối xử?" La Ngữ Tịch không vui bắt bẻ.
"Không phải anh phân biệt đối xử, nhưng con gái chân yếu tay mềm, tâm hồn lại mỏng manh, làm sao mà đánh được?"
Nghe Hạc Tư Đằng giải bày, La Ngữ Tịch gật gù thuận theo, ẩn ý dò hỏi: "Vậy nếu sinh hai đứa con gái, em sẽ đánh anh thay con vì dám đạp em đúng không?"
Nét mặt Hạc Tư Đằng thoáng chốc cứng đờ, rất nhanh lại nở nụ cười ôn hoà, nhiệt tình khuyên nhủ: "Chúng ta không nên bạo lực gia đình, dùng lời nói dạy con là được rồi."
La Ngữ Tịch dùng vẻ mặt khinh bỉ nhìn Hạc Tư Đằng, anh cười cười vươn tay bóp đôi má phúng phính của cô. Mặc dù biết rõ cô sẽ không đồng ý, nhưng thật lòng anh thích dáng vẻ đầy đặn có da có thịt của cô như hiện tại, nếu có giảm cân chỉ nên giảm vừa phải, không nên gầy như trước kia.
Giữa lúc Hạc Tư Đằng đang chìm trong suy nghĩ riêng, cánh tay anh bỗng bị La Ngữ Tịch vỗ mạnh. Cứ tưởng do anh dùng sức khiến mặt cô bị đau nên vội bỏ tay khỏi mặt cô, nhưng lúc nhìn lại thấy gương mặt La Ngữ Tịch vẫn đau đớn.
“Con lại đạp sao?” Hạc Tư Đằng xoắn xuýt không yên, ngay cả dáng ngồi cũng vô thức nhóm dậy.
“Kh... ông...” Giọng La Ngữ Tịch bị lạc đi, mồ hôi dần túa ra ở chân tóc, sắc mặt kém hẳn đi: “Bụng em...”
Nghe đến bụng La Ngữ Tịch bị đau, Hạc Tư Đằng như theo phản xạ vội bật dậy, biểu cảm hốt hoảng, tay chân luống cuống vội tìm điện thoại gọi cho ông bà Hạc.
Chưa đến năm phút sau, ông bà Hạc đã qua đến, trên người vẫn còn mặc đồ ngủ chưa kịp thay. Vào tới nơi, thấy La Ngữ Tịch đau đến vật vã, không gian lập tức rối lên, người gọi tài xế chuẩn bị xe, người thúc giục đi lấy đồ dùng cần thiết.
“Tịch à, con bình tĩnh, thả lỏng, đừng gồng...” Bà Hạc đứng cạnh vuốt lưng La Ngữ Tịch, gấp gáp nói: “Tất cả đừng rối, ông à xe có chưa, Tư Đằng lấy đồ xong chưa?”
Mất không bao lâu, La Ngữ Tịch đã được đưa đến bệnh viện, khi cửa phòng cấp cứu đã đóng lại, trái tim của Hạc Tư Đằng vẫn còn treo lơ lửng không thể hạ xuống.
Tài xế riêng của nhà họ Hạc sau khi rời bệnh viện theo lời ông bà Hạc đón cha mẹ La. Chẳng qua bao lâu người nhà đều đã có mặt để chờ tin tức của La Ngữ Tịch trong phòng cấp cứu.
Khi La Ngữ Tịch được đẩy vào trong không lâu, một nữ hộ lý đã ra ngoài với một tấm bìa trình ký trên tay, Hạc Tư Đằng cùng cha mẹ hai bên vội vây lấy hỏi tới tấp thông tin.
Dù bị quấy nhiễu, nữ hộ lý vẫn vô cùng bình tĩnh, lên tiếng hỏi: “Ở đây ai sẽ là người đại diện chịu trách nhiệm ký cam kết cho sản phụ La Ngữ Tịch ạ? Người nhà chọn sinh thường hay sinh mổ?”
“Tôi.” Hạc Tư Đằng vội đáp, vẫn không thể thôi bất an hỏi lại: “Vợ tôi có gặp nguy hiểm không? Thai mới có ba mươi lăm tuần sao lại sinh rồi?”
“Người nhà đừng quá lo lắng, thông thường mang đa thai sẽ dễ sinh non hơn, mức độ nguy hiểm còn dựa vào rất nhiều yếu tố, tuy nhiên vẫn cần phải có sự cam kết của người nhà, buộc phải lựa chọn giữa mẹ hoặc em bé nếu xảy ra bất trắc.”
Càng nghe nữ hộ lý nói, hai tai Hạc Tư Đằng càng ù lên, toàn thân chợt mềm nhũng không chút sức lực. Anh sớm đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho ngày hôm nay, nhưng khi thực tế diễn ra lại không cách nào có thể hoàn toàn tiếp nhận.
Hạc Tư Đằng cầm lấy bút nữ hộ lý đưa, không chút chần chừ chọn phương pháp sinh mổ và chọn giữ La Ngữ Tịch. Dù cho cô có bắt anh chọn giữ cô, anh cũng nhất định không làm. Bởi anh không có quyền giữ con mình mà làm mất con của cha mẹ La, huống chi La Ngữ Tịch mới là người quan trọng nhất anh cần.
Tay Hạc Tư Đằng run đến mức ký tên chữ lệch lên lệch xuống, ký xong gánh nặng càng đè nặng khiến anh không thể đứng thẳng người. Dù đã là đầu tháng tư, mùa lạnh cũng đã qua nhưng Hạc Tư Đằng lại run cầm cập như đứng giữa trời đông.
Bao nhiêu cảm xúc vui buồn sợ hãi lẫn lộn phủ lấy Hạc Tư Đằng, nước mắt không rõ từ đâu tuôn ra như xối lũ. Cảm giác chỉ có thể ngồi đợi La Ngữ Tịch một mình đấu tranh với ranh giới sinh tử, Hạc Tư Đằng nhận ra từ trước đến nay, anh vẫn luôn là một kẻ vô dụng.1
Đột nhiên Hạc Tư Đằng bật khóc, cha mẹ hai bên đang sốt ruột vì La Ngữ Tịch thì bị anh làm cho ngạc nhiên chú ý. Thấy Hạc Tư Đằng ngồi một gục đầu một góc trước phòng cấp cứu, bốn ông bà chỉ biết đưa mắt nhìn nhau.
Qua một lúc lâu sau, nữ hộ lý lần nữa trở ra, Hạc Tư Đằng cùng người lớn không một giây chần chừ nhanh chân đến gần, còn chưa kịp hỏi thì cô ta đã nhanh hơn nói trước: “Cả nhà không cần lo lắng, sản phụ và hai em bé đều đã bình an. Bé lớn nặng hai ký ba, bé nhỏ hai ký hai lăm, đặc biệt là một cặp long phụng.”