Ngoan, Đừng Sợ Anh
Chương 10
edit: Olwen
Du Hàn nói xong câu này.
Bối Doanh Doanh lập tức ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt đang nhìn xuống của cậu. Khóe mắt cậu hơi nhếch lên, các đường nét sắc bén trên khuôn mặt giờ đã mềm đi một chút.
Trong phút chốc, tim cô đạm rộn ràng, nhịp tim thẳng thắn đập vang dội.
Như có thứ gì đó không thể kìm lại, sắp lao ra khỏi mặt đất.
Mấy giây sau, nam sinh vội ho một tiếng, thu lại ánh mắt, ngồi ở chỗ bên cạnh.
Cô lấy lại tinh thần, bối rối cúi đầu, nhiệt độ trên mặt bỗng tăng lên, đỏ thành quả hồng nhỏ.
Cô yên tĩnh, nhanh chóng ăn hết kẹo hồ lô.
Lại ngẩng đầu lên nhìn nửa chai nước đang truyền.
Cảm thấy xa vời vợi…
Cảm giác ngứa trên người đã đỡ dần, cô dựa vào ghế, cơn buồn ngủ cũng tăng lên.
Hôm nay cô làm việc cả ngày không được nghỉ ngơi, không tránh khỏi việc mệt mỏi.
Cô từ từ, nhắm mắt lại.
…
Du Hàn nhìn điện thoại, đột nhiên phát hiện cô gái bên cạnh rất yên lặng, vô thức nghiêng đầu nhìn cô.
Bắt gặp cô đang nhắm mắt, cúi đầu xuống, hàng lông mi dài che đi khuôn mặt như cọ vẽ, ánh đèn trên đỉnh đầu hắt ánh sáng lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo.
Cậu chuyển ánh mắt, thấy một cái dây mỏng trên trên người cô.
Đây không phải lần đầu cậu nhìn thấy.
Nhìn nửa ngày, cậu im lặng thu lại ánh mắt.
–
Bối Doanh Doanh đi vào giấc ngủ, mơ mơ màng cảm cảm giác có người đang gọi cô. Cô gật đầu, vừa mở mắt ra đã thấy Du Hàn đứng trước mặt.
“Đi thôi, truyền xong rồi.” Cậu nói.
Cô xoa mắt: “Mấy giờ rồi…”
Nam sinh để đồng hồ đeo tay trước mặt cô, cô kinh ngạc đến ngây người, vậy mà cô ngủ gần một tiếng.
Đi đến phòng tiêm bên cạnh, rút kim tiêm, y tá nói có thể về.
Hai người ra khỏi bệnh viện, Bối Doanh Doanh muốn hỏi cậu về nhà bằng cách nào, sau khi cậu nghe điện thoại, thì nói rằng xe đã đến.
Hai người lê taxi, ba mươi phút sau, xe dừng lại ở cửa biệt thự.
Xuống xe, cô đi vào, nhưng bị người phía sau gọi lại.
Cô quay đầu, thấy Du Hàn đưa ví tiền cho cô.
“Lúc xuống xe bị rơi.”
Bối Doanh Doanh:!!!
Cô cầm lấy, khẽ thở ra: “Cảm ơn.”
Nam sinh không nói gì, vượt qua cô đi về phía trước. Bối Doanh Doanh mở ví tiền, thấy ba trăm tệ hồi sáng mẹ cho vẫn còn nguyên.
Cô nhớ lại lời Bối Sơ Nhan từng nói — Du Hàn từng trộm tiền của nhà cô.
Chuyện này… là thật sao? Nếu cậu thật sự là loại người đấy, thì cậu có thể lấy số tiền trong ví này.
Hay là chị cô lừa cô?
–
Đi vào cửa, Bối Doanh Doanh vẫn đang lo lắng Viên Man Hà có đợi cô ở tầng một hay không, nhưng cô phát hiện trong phòng khách không có người.
Lúc này có người trong phòng bếp đi ra: “Nhị tiểu thư đã về rồi.”
“Dì Du…”
Bối Doanh Doanh quay đầu nhìn, là mẹ của Du Hàn, Du Linh.
Bà năm nay hơn bốn mươi tuổi, dáng người mảnh mai, vì vất vả làm việc trong thời gian dài, nếu so với Viên Man Hà thì già hơn mấy tuổi. Nhưng bà rất hiền và hay người, cho cô có cảm giác rất thân thiết.
Du Linh còn chưa nói tiếp, quay đầu thoáng thấy Du Hàn cũng từ cửa đi vào, ngơ ngẩn cả người.
“Hai đứa đầy là…”
Bối Doanh Doanh vội vàng giải thích: “Chúng cháu hôm nay cùng tham gia hoạt động của trường, sau đó tụ tập ăn liên hoan… Trùng hợp cùng trở về.”
Cô gặp ánh mắt của nam sinh, chỉ thấy sau khi nghe cô bịa chuyện, khóe môi khẽ giật giật.
Cảm giác như đang nói dối trước một người biết rõ sự thật.
Mặt Bối Doanh Doanh đỏ lên mấy phần.
Du Hàn không phản bác, cậu quay đầu nhìn Du Linh: “Con về phòng trước.”
Sau khi cậu đi, Bối Doanh Doanh lúng túng sờ đầu: “Dì Du, con cũng về phòng.”
“Được, nhị tiểu thư nghỉ ngơi sớm một chút.”
Nhìn bóng lưng Bối Doanh Doanh lên tầng, lông mày Du Linh cau lại, suy nghĩ.
–
Du Hàn tắm rửa xong, từ phòng tắm đi ra, nghe thấy có người gõ cửa.
Cậu trả lời, biết đó là mẹ mình.
Du Linh mở cửa đi vào, gấp gọn quần áo lại cho cậu: “Hôm nay có mệt không?”
“Bình thường ạ.”
Du Linh cười, ngồi lên mép giường cậu, Du Hàn nhìn bà: “Mẹ có chuyện gì muốn nói với con ạ?”
Tâm tư bị vạch trần ý cười trên mặt bà dần thu lại, do dự một hồi, hỏi:
“Con gần đây… sao lại gần sao lại gần gũi với tiểu thư Doang Doanh thế?”
Vẻ mặt nam sinh ngừng lại, cầm chai nước trên đầu giường uống một hớp: “Học cùng lớp thôi ạ.”
Bà vẫn chưa hết hoài nghi: “Thật sao? Trước kia mẹ cũng chưa từng thấy con nói chuyện với con gái, buổi tối còn trùng hợp trở về?”
Du Hàn cụp mắt, để hai tay lên chân, không nói gì.
Bà càng thêm nghi ngờ, đặt tay lên vai con trai, lo lắng:
“Hiện tại việc học vẫn là quan trọng nhất, yêu đương thì để sau, nhưng mẹ mặc kệ con thế nào, con cũng đừng có tâm tư gì với nhị tiểu thư nhà họ Bối, hai người các con không thể, nhà chúng ta và nhà họ Bối…”
Du Linh còn chưa nói xong, nam sinh lấy hộp thuốc là và bật lửa từ ngăn kéo ra, đứng lên.
Cậu cúi đầu nhìn về phía bà, ánh mắt lạnh dần:
“Mẹ, mẹ suy nghĩ nhiều rồi… con sao có thể thích cậu ấy.”
Cậu nói xong, ra khỏi phòng.
–
Trời tối đen như mực, thỉnh thoảng kèm theo tiếng ve kêu, bầu trời bị một tầng mây đen dày che lại, mặt trăng tan làm sớm.
Cuối tháng chín, đã bước vào mùa thu, ban đêm gió đã lạnh.
Chiếc ghế mây ở sân sau, nam sinh ngồi một mình, đầu ngón tay có đốm sáng, cậu nhìn về phía trước, mắt đen nhánh, cả người dường như chìm trong im lặng và lạnh lẽo.
Cậu nhớ lại ngày đầu tiên cậu và mẹ mình chuyển đến nhà họ Bối.
Khi đó tuổi cậu còn nhỏ.
Chiều hôm đó, đi vào biệt thự này, cậu kéo tay mẹ mình, kinh ngạc hỏi: “Mẹ, đây là nhà mới của chúng ta sao? Thật là đẹp…”
Bà che miệng cậu, ngồi xổm trước mặt cậu, nhẹ nhàng lắc đầu:
“Đây không phải là nhà của chúng ta, là dì Viên đã cho chúng ta ở lại, chúng ta mới có thể ở đây. Hàn Hàn phải nhớ kỹ, chỉ có khi ngoan ngoãn, nghe lời, không được làm chuyện gì xấu, mới không bị đuổi đi.”
“Con không muốn bị đuổi về đâu, mấy ông chú xấu xa đó cứ bắt mẹ phải trả tiền…”
Du Linh sờ đầu cậu: “Không đâu.”
Cậu cũng không biết, ngày cậu chuyển đến nhà họ Bối, cậu bị dán trên người nhãn hiệu “ăn nhờ ở đậu”.
Có một hôm cậu ra sân bóng rổ, nhìn thấy mấy bạn nam đang chơi, cậu ở bên cạnh nhìn một lúc, chờ đến khi bọn họ nghỉ, cậu mới dũng cảm bước đến.
“Tớ có thể chơi bóng rổ với các cậu không?”
Mấy bạn nam ngẩng đầu nhìn quần áo cậu, ánh mắt khinh thường: “Mày là ai?”
“Tớ sống ở nhà họ Bối, tớ tên là…”
“À, hóa ra là mày.” Mấy bạn nam phát ra những âm thanh chế giễu: “Bọn tao sẽ không chơi với con trai của người giúp việc đâu, mày thấy mày cũng xứng làm bạn với bọn tao sao?”
Một bạn nam khác cũng phụ hóa: “Đúng vậy, mày chính là một đứa mồ côi bố.”
Du Hàn nắm chặt nắm đấm: “Mấy người nói lại lần nữa xem.”
Một người cầm bóng rổ đáp vào người cậu, Du Hàn đứng không vững ngã xuống đất, mấy bạn nam đều cười: “Nói thì sao!”
“Hay là như này, mày quỳ trên mặt đất sủa tiếng chó ba lần, bọn tao liền thỏa mãn mày.”
“Ha ha ha…”
…
Du Hàn bị đau bởi đốm lửa đốt đến tay, mới thu hồi ký ức.
Cậu ngắt điếu thuốc, đôi mắt rũ xuống dần tăm tối, hoàn toàn không còn chút ánh sáng.
Cậu nhếch miệng, cười một tiếng.
Có một số việc, cho dù cậu có cố gắng thế nào, cả đời này cũng không thể thay đổi được.
–
Sáng chủ nhật, Bối Doanh Doanh rửa mặt xong xuống tầng, đi đến phòng bếp, nghe thấy tiếng nói chuyện của Viên Man Hà và Du Linh.
“Không bị sốt chứ?”
“Không ạ, chỉ ho thôi, vừa rồi tôi cho nó canh gừng, chắc không chịu được mùi, nên không uống.”
“Không sao đâu, lát nữa đi mua ít thuốc vậy.”
“Cảm ơn bà chủ đã quan tâm, con trai tôi không sao.”
Viên Man Hà cười, quay đầu thấy Bối Doanh Doanh đang đứng ở đằng sau, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
“Hôm nay Doanh Doanh dậy sớm quá.” Viên Man Hà nói với Du Linh: “Vậy mang bữa sáng cho Doanh Doanh trước đã.”
“Được ạ.”
Bối Doanh Doanh được dắt đến phòng ăn, cô nhớ lại cuộc nói chuyện vừa rồi của hai người họ, giả vờ hỏi như tình cờ: “Ai bị bệnh ạ?”
“À, là con của dì Du. Nghe nói sáng nay dì Du dậy thấy con trai ngủ trên ghế mây ở sân sau, ban đêm bên ngoài lạnh thế là bị cảm, con mấy ngày nay cũng phải mặc nhiều quần áo vào, nhớ chưa?”
Cô sững sờ một chút, gật đầu, không nói gì.
Đang ăn sáng, Viên Man Hà nói mấy hôm nay Bối Hông đi công tác, hôm nay bà cũng muốn ra ngoài làm vài chuyện, Bối Sơ Nhan cũng đi học thêm, để cô ở nhà một mình, có chuyện gì thì có thể gọi điện cho bà.
Sau khi Viên Man Hà đi, Du Linh cũng ra ngoài mua thức ăn, Bối Doanh Doanh ngồi ở phòng khách, nghĩ đến chuyện sáng nay.
Du Hàn thế mà bị bệnh?
Cậu có bị nghiêm trọng không…
Cô suy nghĩ một lúc lâu, đứng dậy đi đến hành lang nhỏ phía sau phòng khách.
Chỗ này là mấy phòng linh tinh và chỗ ở của mẹ con Du Hàn, đây cũng là nơi lần đầu tiên cô gặp Du Hàn.
Cô dựa vào ấn tượng, đi đến trước một cánh cửa, sau đó gõ nhẹ hai cái.
Nhưng bên trong hình như không có động tĩnh gì.
Cô nghi hoặc gõ thêm hai cái nữa, dán tai lên cửa, đột nhiên —
Cửa bị mở ra.
Cô bị dọa, lập tức đứng thẳng người, bắt gặp ánh mắt lạnh giá của Du Hàn.
Nam sinh đứng sau cánh cửa, mặc áo ngắn tay màu đen, sắc mặt hơi nhợt nhạt, hình như bị đánh thức, cậu cau mày, một tay cầm nắm cửa, áp suất không khí rất thấp.
“Có chuyện gì.”
Giọng cậu khàn và trầm.
Cô ngẩn người, lo lắng hỏi: “Tớ nghe mẹ cậu nói, cậu bị cảm… Cậu ổn chứ?”
“Không có gì.”
Cô mấp máy môi, ngẩng đầu nhìn cậu. lông màu nhỏ nhắn khẽ nhíu lại.
“Tớ nhìn cậu không giống như không sao.”
Hình như cậu bị bệnh rất nghiêm trọng.
Đôi mắt đen của nam sinh rơi trên mặt cô, cảm thấy cổ họng nghẹn lại, cậu quay mặt đi chỗ khác.
“Còn chuyện gì sao?”
“Tớ thấy dì Du nấu canh gừng trong bếp, tớ lấy một chút cho cậu uống nhé? Cậu không uống thuốc hay không đi gặp bác sĩ, bệnh sẽ ngày càng nghiêm trọng.”
Giọng cô nhỏ nhẹ, khiến cậu cảm thấy như một mảnh trái tim nào đó đã đổ xuống.
Nhưng cậu thu lại, kìm nén cảm xúc dư thừa của mình: “… Không cần.”
Cậu đóng cửa lại, không nghĩ tới cô sẽ đưa tay ra chặn cửa, muốn ngăn hành động của cậu. Nếu không phải cậu phản ứng nhanh, cô đã bị kẹp tay rồi.
Nam sinh bắt gặp ánh mắt sợ hãi của cô, nhăn mặt, đột nhiên nắm cổ tay cô —
Kéo cô vào căn phòng tối.
“Cạch” cửa đóng sầm lại, cô giật mình: “Du Hàn…”
Cậu dùng sức nắm chặt cổ tay cô, cô bị cậu đẩy lên cửa.
Trước mắt hoàn toàn mơ hồ, lưng cô dán chặt lấy cửa, lùi cũng không thể lùi, chỗ cổ tay bị cậu nắm chặt tỏa ra nhiệt độ nóng rực.
Cô cảm giác cơ thể nam sinh đột nhiên đến gần, hơi thở mát lạnh tràn ngập trong mũi cô, cô bị dọa đến tim đập nhanh.
Du Hàn cụp mắt, nhìn cô cứng ngắc được bao phủ bởi cơ thể cậu, cổ họng lăn một cái.
“Bây giờ mới biết sợ?”
—
Du Hàn nói xong câu này.
Bối Doanh Doanh lập tức ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt đang nhìn xuống của cậu. Khóe mắt cậu hơi nhếch lên, các đường nét sắc bén trên khuôn mặt giờ đã mềm đi một chút.
Trong phút chốc, tim cô đạm rộn ràng, nhịp tim thẳng thắn đập vang dội.
Như có thứ gì đó không thể kìm lại, sắp lao ra khỏi mặt đất.
Mấy giây sau, nam sinh vội ho một tiếng, thu lại ánh mắt, ngồi ở chỗ bên cạnh.
Cô lấy lại tinh thần, bối rối cúi đầu, nhiệt độ trên mặt bỗng tăng lên, đỏ thành quả hồng nhỏ.
Cô yên tĩnh, nhanh chóng ăn hết kẹo hồ lô.
Lại ngẩng đầu lên nhìn nửa chai nước đang truyền.
Cảm thấy xa vời vợi…
Cảm giác ngứa trên người đã đỡ dần, cô dựa vào ghế, cơn buồn ngủ cũng tăng lên.
Hôm nay cô làm việc cả ngày không được nghỉ ngơi, không tránh khỏi việc mệt mỏi.
Cô từ từ, nhắm mắt lại.
…
Du Hàn nhìn điện thoại, đột nhiên phát hiện cô gái bên cạnh rất yên lặng, vô thức nghiêng đầu nhìn cô.
Bắt gặp cô đang nhắm mắt, cúi đầu xuống, hàng lông mi dài che đi khuôn mặt như cọ vẽ, ánh đèn trên đỉnh đầu hắt ánh sáng lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo.
Cậu chuyển ánh mắt, thấy một cái dây mỏng trên trên người cô.
Đây không phải lần đầu cậu nhìn thấy.
Nhìn nửa ngày, cậu im lặng thu lại ánh mắt.
–
Bối Doanh Doanh đi vào giấc ngủ, mơ mơ màng cảm cảm giác có người đang gọi cô. Cô gật đầu, vừa mở mắt ra đã thấy Du Hàn đứng trước mặt.
“Đi thôi, truyền xong rồi.” Cậu nói.
Cô xoa mắt: “Mấy giờ rồi…”
Nam sinh để đồng hồ đeo tay trước mặt cô, cô kinh ngạc đến ngây người, vậy mà cô ngủ gần một tiếng.
Đi đến phòng tiêm bên cạnh, rút kim tiêm, y tá nói có thể về.
Hai người ra khỏi bệnh viện, Bối Doanh Doanh muốn hỏi cậu về nhà bằng cách nào, sau khi cậu nghe điện thoại, thì nói rằng xe đã đến.
Hai người lê taxi, ba mươi phút sau, xe dừng lại ở cửa biệt thự.
Xuống xe, cô đi vào, nhưng bị người phía sau gọi lại.
Cô quay đầu, thấy Du Hàn đưa ví tiền cho cô.
“Lúc xuống xe bị rơi.”
Bối Doanh Doanh:!!!
Cô cầm lấy, khẽ thở ra: “Cảm ơn.”
Nam sinh không nói gì, vượt qua cô đi về phía trước. Bối Doanh Doanh mở ví tiền, thấy ba trăm tệ hồi sáng mẹ cho vẫn còn nguyên.
Cô nhớ lại lời Bối Sơ Nhan từng nói — Du Hàn từng trộm tiền của nhà cô.
Chuyện này… là thật sao? Nếu cậu thật sự là loại người đấy, thì cậu có thể lấy số tiền trong ví này.
Hay là chị cô lừa cô?
–
Đi vào cửa, Bối Doanh Doanh vẫn đang lo lắng Viên Man Hà có đợi cô ở tầng một hay không, nhưng cô phát hiện trong phòng khách không có người.
Lúc này có người trong phòng bếp đi ra: “Nhị tiểu thư đã về rồi.”
“Dì Du…”
Bối Doanh Doanh quay đầu nhìn, là mẹ của Du Hàn, Du Linh.
Bà năm nay hơn bốn mươi tuổi, dáng người mảnh mai, vì vất vả làm việc trong thời gian dài, nếu so với Viên Man Hà thì già hơn mấy tuổi. Nhưng bà rất hiền và hay người, cho cô có cảm giác rất thân thiết.
Du Linh còn chưa nói tiếp, quay đầu thoáng thấy Du Hàn cũng từ cửa đi vào, ngơ ngẩn cả người.
“Hai đứa đầy là…”
Bối Doanh Doanh vội vàng giải thích: “Chúng cháu hôm nay cùng tham gia hoạt động của trường, sau đó tụ tập ăn liên hoan… Trùng hợp cùng trở về.”
Cô gặp ánh mắt của nam sinh, chỉ thấy sau khi nghe cô bịa chuyện, khóe môi khẽ giật giật.
Cảm giác như đang nói dối trước một người biết rõ sự thật.
Mặt Bối Doanh Doanh đỏ lên mấy phần.
Du Hàn không phản bác, cậu quay đầu nhìn Du Linh: “Con về phòng trước.”
Sau khi cậu đi, Bối Doanh Doanh lúng túng sờ đầu: “Dì Du, con cũng về phòng.”
“Được, nhị tiểu thư nghỉ ngơi sớm một chút.”
Nhìn bóng lưng Bối Doanh Doanh lên tầng, lông mày Du Linh cau lại, suy nghĩ.
–
Du Hàn tắm rửa xong, từ phòng tắm đi ra, nghe thấy có người gõ cửa.
Cậu trả lời, biết đó là mẹ mình.
Du Linh mở cửa đi vào, gấp gọn quần áo lại cho cậu: “Hôm nay có mệt không?”
“Bình thường ạ.”
Du Linh cười, ngồi lên mép giường cậu, Du Hàn nhìn bà: “Mẹ có chuyện gì muốn nói với con ạ?”
Tâm tư bị vạch trần ý cười trên mặt bà dần thu lại, do dự một hồi, hỏi:
“Con gần đây… sao lại gần sao lại gần gũi với tiểu thư Doang Doanh thế?”
Vẻ mặt nam sinh ngừng lại, cầm chai nước trên đầu giường uống một hớp: “Học cùng lớp thôi ạ.”
Bà vẫn chưa hết hoài nghi: “Thật sao? Trước kia mẹ cũng chưa từng thấy con nói chuyện với con gái, buổi tối còn trùng hợp trở về?”
Du Hàn cụp mắt, để hai tay lên chân, không nói gì.
Bà càng thêm nghi ngờ, đặt tay lên vai con trai, lo lắng:
“Hiện tại việc học vẫn là quan trọng nhất, yêu đương thì để sau, nhưng mẹ mặc kệ con thế nào, con cũng đừng có tâm tư gì với nhị tiểu thư nhà họ Bối, hai người các con không thể, nhà chúng ta và nhà họ Bối…”
Du Linh còn chưa nói xong, nam sinh lấy hộp thuốc là và bật lửa từ ngăn kéo ra, đứng lên.
Cậu cúi đầu nhìn về phía bà, ánh mắt lạnh dần:
“Mẹ, mẹ suy nghĩ nhiều rồi… con sao có thể thích cậu ấy.”
Cậu nói xong, ra khỏi phòng.
–
Trời tối đen như mực, thỉnh thoảng kèm theo tiếng ve kêu, bầu trời bị một tầng mây đen dày che lại, mặt trăng tan làm sớm.
Cuối tháng chín, đã bước vào mùa thu, ban đêm gió đã lạnh.
Chiếc ghế mây ở sân sau, nam sinh ngồi một mình, đầu ngón tay có đốm sáng, cậu nhìn về phía trước, mắt đen nhánh, cả người dường như chìm trong im lặng và lạnh lẽo.
Cậu nhớ lại ngày đầu tiên cậu và mẹ mình chuyển đến nhà họ Bối.
Khi đó tuổi cậu còn nhỏ.
Chiều hôm đó, đi vào biệt thự này, cậu kéo tay mẹ mình, kinh ngạc hỏi: “Mẹ, đây là nhà mới của chúng ta sao? Thật là đẹp…”
Bà che miệng cậu, ngồi xổm trước mặt cậu, nhẹ nhàng lắc đầu:
“Đây không phải là nhà của chúng ta, là dì Viên đã cho chúng ta ở lại, chúng ta mới có thể ở đây. Hàn Hàn phải nhớ kỹ, chỉ có khi ngoan ngoãn, nghe lời, không được làm chuyện gì xấu, mới không bị đuổi đi.”
“Con không muốn bị đuổi về đâu, mấy ông chú xấu xa đó cứ bắt mẹ phải trả tiền…”
Du Linh sờ đầu cậu: “Không đâu.”
Cậu cũng không biết, ngày cậu chuyển đến nhà họ Bối, cậu bị dán trên người nhãn hiệu “ăn nhờ ở đậu”.
Có một hôm cậu ra sân bóng rổ, nhìn thấy mấy bạn nam đang chơi, cậu ở bên cạnh nhìn một lúc, chờ đến khi bọn họ nghỉ, cậu mới dũng cảm bước đến.
“Tớ có thể chơi bóng rổ với các cậu không?”
Mấy bạn nam ngẩng đầu nhìn quần áo cậu, ánh mắt khinh thường: “Mày là ai?”
“Tớ sống ở nhà họ Bối, tớ tên là…”
“À, hóa ra là mày.” Mấy bạn nam phát ra những âm thanh chế giễu: “Bọn tao sẽ không chơi với con trai của người giúp việc đâu, mày thấy mày cũng xứng làm bạn với bọn tao sao?”
Một bạn nam khác cũng phụ hóa: “Đúng vậy, mày chính là một đứa mồ côi bố.”
Du Hàn nắm chặt nắm đấm: “Mấy người nói lại lần nữa xem.”
Một người cầm bóng rổ đáp vào người cậu, Du Hàn đứng không vững ngã xuống đất, mấy bạn nam đều cười: “Nói thì sao!”
“Hay là như này, mày quỳ trên mặt đất sủa tiếng chó ba lần, bọn tao liền thỏa mãn mày.”
“Ha ha ha…”
…
Du Hàn bị đau bởi đốm lửa đốt đến tay, mới thu hồi ký ức.
Cậu ngắt điếu thuốc, đôi mắt rũ xuống dần tăm tối, hoàn toàn không còn chút ánh sáng.
Cậu nhếch miệng, cười một tiếng.
Có một số việc, cho dù cậu có cố gắng thế nào, cả đời này cũng không thể thay đổi được.
–
Sáng chủ nhật, Bối Doanh Doanh rửa mặt xong xuống tầng, đi đến phòng bếp, nghe thấy tiếng nói chuyện của Viên Man Hà và Du Linh.
“Không bị sốt chứ?”
“Không ạ, chỉ ho thôi, vừa rồi tôi cho nó canh gừng, chắc không chịu được mùi, nên không uống.”
“Không sao đâu, lát nữa đi mua ít thuốc vậy.”
“Cảm ơn bà chủ đã quan tâm, con trai tôi không sao.”
Viên Man Hà cười, quay đầu thấy Bối Doanh Doanh đang đứng ở đằng sau, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
“Hôm nay Doanh Doanh dậy sớm quá.” Viên Man Hà nói với Du Linh: “Vậy mang bữa sáng cho Doanh Doanh trước đã.”
“Được ạ.”
Bối Doanh Doanh được dắt đến phòng ăn, cô nhớ lại cuộc nói chuyện vừa rồi của hai người họ, giả vờ hỏi như tình cờ: “Ai bị bệnh ạ?”
“À, là con của dì Du. Nghe nói sáng nay dì Du dậy thấy con trai ngủ trên ghế mây ở sân sau, ban đêm bên ngoài lạnh thế là bị cảm, con mấy ngày nay cũng phải mặc nhiều quần áo vào, nhớ chưa?”
Cô sững sờ một chút, gật đầu, không nói gì.
Đang ăn sáng, Viên Man Hà nói mấy hôm nay Bối Hông đi công tác, hôm nay bà cũng muốn ra ngoài làm vài chuyện, Bối Sơ Nhan cũng đi học thêm, để cô ở nhà một mình, có chuyện gì thì có thể gọi điện cho bà.
Sau khi Viên Man Hà đi, Du Linh cũng ra ngoài mua thức ăn, Bối Doanh Doanh ngồi ở phòng khách, nghĩ đến chuyện sáng nay.
Du Hàn thế mà bị bệnh?
Cậu có bị nghiêm trọng không…
Cô suy nghĩ một lúc lâu, đứng dậy đi đến hành lang nhỏ phía sau phòng khách.
Chỗ này là mấy phòng linh tinh và chỗ ở của mẹ con Du Hàn, đây cũng là nơi lần đầu tiên cô gặp Du Hàn.
Cô dựa vào ấn tượng, đi đến trước một cánh cửa, sau đó gõ nhẹ hai cái.
Nhưng bên trong hình như không có động tĩnh gì.
Cô nghi hoặc gõ thêm hai cái nữa, dán tai lên cửa, đột nhiên —
Cửa bị mở ra.
Cô bị dọa, lập tức đứng thẳng người, bắt gặp ánh mắt lạnh giá của Du Hàn.
Nam sinh đứng sau cánh cửa, mặc áo ngắn tay màu đen, sắc mặt hơi nhợt nhạt, hình như bị đánh thức, cậu cau mày, một tay cầm nắm cửa, áp suất không khí rất thấp.
“Có chuyện gì.”
Giọng cậu khàn và trầm.
Cô ngẩn người, lo lắng hỏi: “Tớ nghe mẹ cậu nói, cậu bị cảm… Cậu ổn chứ?”
“Không có gì.”
Cô mấp máy môi, ngẩng đầu nhìn cậu. lông màu nhỏ nhắn khẽ nhíu lại.
“Tớ nhìn cậu không giống như không sao.”
Hình như cậu bị bệnh rất nghiêm trọng.
Đôi mắt đen của nam sinh rơi trên mặt cô, cảm thấy cổ họng nghẹn lại, cậu quay mặt đi chỗ khác.
“Còn chuyện gì sao?”
“Tớ thấy dì Du nấu canh gừng trong bếp, tớ lấy một chút cho cậu uống nhé? Cậu không uống thuốc hay không đi gặp bác sĩ, bệnh sẽ ngày càng nghiêm trọng.”
Giọng cô nhỏ nhẹ, khiến cậu cảm thấy như một mảnh trái tim nào đó đã đổ xuống.
Nhưng cậu thu lại, kìm nén cảm xúc dư thừa của mình: “… Không cần.”
Cậu đóng cửa lại, không nghĩ tới cô sẽ đưa tay ra chặn cửa, muốn ngăn hành động của cậu. Nếu không phải cậu phản ứng nhanh, cô đã bị kẹp tay rồi.
Nam sinh bắt gặp ánh mắt sợ hãi của cô, nhăn mặt, đột nhiên nắm cổ tay cô —
Kéo cô vào căn phòng tối.
“Cạch” cửa đóng sầm lại, cô giật mình: “Du Hàn…”
Cậu dùng sức nắm chặt cổ tay cô, cô bị cậu đẩy lên cửa.
Trước mắt hoàn toàn mơ hồ, lưng cô dán chặt lấy cửa, lùi cũng không thể lùi, chỗ cổ tay bị cậu nắm chặt tỏa ra nhiệt độ nóng rực.
Cô cảm giác cơ thể nam sinh đột nhiên đến gần, hơi thở mát lạnh tràn ngập trong mũi cô, cô bị dọa đến tim đập nhanh.
Du Hàn cụp mắt, nhìn cô cứng ngắc được bao phủ bởi cơ thể cậu, cổ họng lăn một cái.
“Bây giờ mới biết sợ?”
—
Tác giả :
Mộ Nghĩa