Ngoan, Đừng Chạy
Chương 60
Sợ đợi quá lâu Mục Sở sẽ cảm lạnh, Cố Tần lưu luyến không rời buông cô ra: "Nhanh về nhà đi thôi, ngày mai anh lại tới gặp em."
Mục Sở đem quà anh tặng bỏ vào túi, tay kẹp ở dưới nách anh sưởi ấm, suy nghĩ nói: "Ngày mai anh muốn thẳng thắn với ba mẹ em sao?"
"Ừ, chú Mục đã sớm hoài nghi em có lẽ đang yêu đương, gọi điện hỏi anh, chuyện này không thể kéo dài nữa."
Mục Sở hơi kinh ngạc: "Phát hiện?"
Cô suy nghĩ hành vi của mình, nhỏ giọng lầu bầu, "Em rõ ràng như vậy sao?"
Cô vẫn cảm thấy chính mình che giấu rất tốt, nhẫn cô cũng giấu đi rồi.
"Vậy đến lúc đó anh nói thế nào?" Mục Sở nghĩ nghĩ, "Nếu như anh nói đã sớm nhớ thương em thì chắc chắn không thích hợp, trước đó em còn nhỏ đấy."
Cô đột nhiên có chủ ý, nói với anh: "Hay là anh nói với ba mẹ em, là em theo đuổi anh, em thích anh trước, từ nhỏ anh đã thương em nên không nỡ để em buồn, cho nên mới đồng ý."
Cố Tần nhíu mày, quát khẽ: "Đồ ngốc, nói mò gì đấy?"
"Em không phải là sợ anh bị ba em đánh gãy chân sao."
Huống chi, quả thực là cô thích anh trước, chỉ là anh không biết mà thôi.
Cố Tần thở dài: "Chớ suy nghĩ lung tung, loại việc này không cần em quan tâm."
Thấy chóp mũi cô đã đỏ lên, anh nói: "Mau về ngủ đi, lạnh rồi."
Mục Sở gật đầu, ánh mắt lơ đãng liếc mắt về phía bên trái Cố Tần.
Đá cuội lát trên đường trắng đến chói mắt, hàng cây hai bên phủ một lớp tuyết trắng xóa, tự như tác phẩm nghệ thuật.
Mà nơi giao lộ, lúc này, một người đàn ông tay nắm vali đứng đó.
Áo khoác đen, dáng người thẳng tắp, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang, vành môi có chút hạ, nhìn có vài phần trang nghiêm lăng lệ.
Trong đêm đông, khí tráng tán phát quanh thân làm cho không người nào có thể coi nhẹ.
Mục Sở vô thức thu tay mình lại.
Môi mỏng mấp máy mấy lần, dùng thanh âm rất nhẹ lên tiếng: "Ba... "
Hai ngày này ba cô đi công tác, lúc đầu bảo ngày mai mới về, không nghĩ tới tối nay lại đột nhiên về.
Thật ra, Mục Lăng Thành không nghĩ tới bị hai người họ phát giác.
Mặc dù thấy cảnh này ông có tức giận, nhưng cũng không đánh mất lý trí, cũng không nghĩ là sẽ đi tới, để hai đứa nhỏ khó xử.
Vốn là muốn tạm thời tránh đi, ai ngờ còn chưa di chuyển đã bị Mục Sở phát hiện.
Chính ông trong nháy mắt còn thấy mất tự nhiên.
Cố Tần và Mục Sở đi tới, lễ phép mở miệng: "Chú đi công tác về ạ?"
Mục Lăng Thành thuận miệng trả lời, thanh âm nghe không ra cảm xúc: "Cháu về lúc nào?"
Cố Tần: "Dạ vừa về."
Mục Lăng Thành đưa vali cho Mục Sở: "Lên nói với mẹ con một tiếng, ba về rồi."
Mục Sở nhìn Mục Lăng Thành, nhìn lại Cố Tần, rõ ràng là ý muốn đuổi cô đi.
Cô đứng đấy bất động.
Sắc mặt Mục Lăng Thành trầm xuống.
Cố Tần nhẹ nói: "Nghe lời chú, vào nhà đi, bên ngoài rất lạnh."
Dưới ánh mắt uy nghiêm của Mục Lăng Thành, Mục Sở không tình nguyện nhận lấy chiếc vali.
Đi được hai bước, cô quay đầu: "Ba, ba chỉ nói chuyện thôi, đừng đánh người nhé."
Mục Lăng Thành trừng cô.
"... "
Lúc này Mục Sở không dám lắm miệng, kéo vali vào nhà.
Cởi áo lông đặt ở trước cửa, cô một bên đổi giày vừa nghĩ tình huống bên ngoài, có chút lo lắng.
Càng nghĩ càng loạn, cuối cùng chạy đi xin sự giúp đỡ của mẹ cô.
Giờ này Tưởng Nam Khanh đã ngủ, bị Mục Sở kéo dậy, nói bla bla một đống.
Cuối cùng lúc nghe được, Tưởng Nam Khanh ngược lại tỉnh cả ngủ, vén chăn ngồi nơi đầu giường: "Hai đứa con, chuyện khi nào?"
"Cũng chưa lâu ạ." Mục Sở cúi đầu ngồi nơi mép giường, nghĩ nghĩ lại không quá yên tâm, "Mẹ, sao ba con vẫn chưa về, có khi nào ba tức quá nên động thủ với anh Cố Tần không?"
Vừa dứt lời, cửa phòng ngủ bị người mở ra, Mục Lăng Thành đi tới.
Áo khoác cũng không có cởi, trên vai còn dính tuyết, sắc mặt lạnh lùng, có chút khiến người ta không dám tới gần.
Mục Sở đứng lên, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Ba, hai người... nói chuyện gì rồi?"
Mục Lăng Thành không nói chuyện, đi vào phòng thay đồ, đóng cửa lại.
Tưởng Nam Khanh bước xuống, vuốt ve đầu con gái, ôn nhu nói: "Con về phòng nghỉ trước đi."
Mục Sở không tình nguyện rời phòng ngủ.
Tưởng Nam Khanh mở cửa phòng để đồ ra, đi vào.
Mục Lăng Thành đứng trước cửa tủa cúc lại áo, nghe được động tĩnh cũng không có quay đầu, ngữ khí tựa hồ bởi vì tâm tình chập chờn mà lộ ra vài phần cứng nhắc: "Trong túi áo khoác có quà tình nhân, em đến lấy đi."
Tưởng Nam Khanh cũng không lo lắng, hỏi ông: "Không có đánh Tần Tần đấy chứ?"
"Anh đánh một đứa bé làm gì?"
Mục Lăng Thành khẽ xì một tiếng, không đợi Tưởng Nam Khanh nói tiếp, ông đã bổ sung, "Muốn đánh cũng là tìm ba nó đánh."
Tưởng Nam Khanh: "... "
- -------
Mục Sở trở về phòng ngủ đã vội gọi điện thoại cho Cố Tần: "Anh với ba em nói chuyện gì thế? Ông ấy có mắng anh hay đánh anh không?"
"Không có." Thanh âm Cố Tần uể oải, dỗ dành cô, "Đừng lo lắng, đêm nay chưa nói gì, chỉ là thừa nhận quan hệ của hai chúng ta, ngày mai qua nhà em, anh nói rõ với chú dì sau."
Mục Sở nghĩ đến sắc mặt của Mục Lăng Thành, nhỏ giọng nói: "Có lẽ ba em vẫn còn đang tức giận."
"Anh biết."
"Vậy anh đã nghĩ kĩ xem ngày mai nói gì chưa?"
"Còn đang suy nghĩ."
...
Ngày hôm sau, tuyết rơi rất lớn.
Lúc Cố Tần ăn sáng, trên bàn ăn đã nói chuyện của mình với Mục Sở.
Tần Noãn để đũa xuống, nhìn anh: "Chú Mục tức giận?"
Cố Tần gật đầu: "Chắc là vậy."
"Vậy làm sao bây giờ? Ông ấy sẽ không cầm gậy đánh uyên ương chứ?"Tần Noãn có chút gấp, nhìn về phía Cố Ngôn Thanh, "Chuyện này có thể ảnh hưởng đến hạnh phúc của con trai, hay là anh ra mặt nói chuyện đi?"
Cố Ngôn Thanh húp cháo trong bát, trầm ngâm một lát, nói với Cố Tần: "Chú ấy tín nhiệm con như thế, đối đãi như con trai trong nhà, thế mà lại ở sau lưng cướp mất con gái bảo bối của người ta đi, không giận mới là lạ."
Ông dừng một chút, ngẩng đầu: "Việc này con dám làm dám chịu, người khác không giúp được con. Nếu không, người ta làm sao tin tưởng được con sẽ đem lại hạnh phúc cho Sở Sở?"
"Con biết." Cố Tần trả lời, "Ăn sáng xong con sẽ qua Mục gia một chuyến."
Nói chuyện xong, điện thoại Cố Tần vang lên tiếng báo tin nhắn, là Mục Sở nhắn tới.
Mục Tiểu Hoa: [Nhắc nhẹ anh một chút, chuyện trong nhà em là do mẹ em quyết định.]
Cố Tần cong cong môi, trả lời: [Anh biết rồi.]
Ăn sáng xong, anh chào ba mẹ, tự mình tới Mục gia.
Anh vừa đi, Cố Ngôn Thanh đã bấm điện thoại gọi cho Mục Lăng Thành.
Bên kia ngữ khí không mấy thân thiện: "Có việc?"
Cố Ngôn Thanh vẫn rất bình thản: "Ban ngày tôi phải tới công ty, buổi tối tâm sự?"
Mục Lăng Thành: "Không rảnh."
Cố Ngôn Thanh: "Chốt vậy đi, chỗ cũ."
Mục Lăng Thành: "Tôi nói không rảnh!"
Cố Ngôn Thanh: "Tám giờ tối, tôi sang đón."
Mục Lăng Thành: "... Con mẹ ông!"
Thấy ông cúp điện thoại, Tần Noãn nhìn qua: "Em còn tưởng rằng anh mặc kệ đấy."
Cố Ngôn Thanh để điện thoại xuống: "Ông ấy sẽ không làm gì Tần Tần, nhưng mà có khí thì phải phát tiết, cứ để lão mắng chửi cho đã đi."
- ----
Lúc Mục Sở nghe được động tĩnh chạy xuống dưới lầu, Cố Tần đã ngồi trong phòng khách nhà cô.
Mục Lăng Thành và Tưởng Nam Khanh hôm nay đều không đi làm.
Cố Dự đang đứng nơi đầu bậc thang, ngóc đầu ra ngó nhìn xung quanh.
Mục Sở vỗ đầu thằng nhóc một cái, thấy nó muốn mở miệng, liền nhanh chóng che miệng lại, nhỏ giọng nói: "Nhóc đứng đây hóng hớt làm gì? Đi lên lầu!"
Cố Dự không quá tình nguyện, Mục Sở cảnh cáo: "Nghe lén người lớn nói chuyện, anh Cố Tần đánh cho đấy."
Lời này rất có tác dụng, Cố Dự cũng không hóng hớt nữa, chạy lên trên lầu.
Lúc Mục Sở đến gần, nghe được Cố Tần ngồi trên ghế sofa, lưng thẳng tắp, ôn hòa cung kính nói chuyện: "Cháu biết chuyện tối qua rất đột ngột với chú dì, nhưng cháu với Mục Sở cũng không cố ý giấu diếm hai người."
"Lần trước chú gọi điện cho cháu hỏi chuyện Sở Sở, cháu cảm thấy hai ba câu nói qua điện thoại thì không quá rõ ràng, nên mới nói trở về tìm hai người nói chuyện. Thật ra, dù tối qua có bị chú bắt gặp hay không, cháu cũng định sáng nay sang nhà thưa chuyện với chú dì."
Thảo dược cải thiện bệnh thoát vị đĩa đệm không cần mổ
Cốt Thoái Vương
Adskeeper
Cố Tần nhìn thấy Mục Sở đi tới, anh dừng một chút, ánh mắt nhìn qua, nói tiếp: "Nếu như chú và dì hỏi cháu thích Sở Sở từ bao giờ, việc này chính bản thân cháu cũng không rõ. Cháu chỉ biết là, từ nhỏ mình đã thích che chở em ấy, dỗ em ấy vui, mỗi cái nhăn mày hay mỗi lúc em ấy cười đều khiến cháu rung động."
"Có lẽ, lúc cháu còn chưa hiểu tình yêu là gì, Sở Sở đã chiếm một vị trí quan trọng trong lòng, Lúc lớn lên phát hiện ra, hình bóng em ấy đã hằn sâu vào trong lòng, không có cách nào xóa đi."
"Sở Sở nói, cháu không nên nói với chú dì những điều này, nếu để hai người biết cháu từ nhỏ đã có ý nghĩ khác với em ấy, chú và dì sẽ càng tức giận. Nhưng hôm nay cháu nói rõ những điều này, là cháu thấy tình cảm của mình rất thuần túy sạch sẽ, cháu không thẹn với lương tâm."
"Đồng thời, cháu cũng muốn chứng minh, mình đối với Sở Sở không phải là nhất thời nóng não, cũng không phải chơi đùa, thời niên thiếu ngây thơ, em ấy đã chiếm một vị trí đặc biệt trong lòng cháu, sau này lớn lên, hiểu rõ lòng mình, với cháu mà nói, Sở Sở là duy nhất, là cô gái cháu nguyện ý dùng sinh mệnh mình để bảo vệ, cháu muốn cho em ấy hạnh phúc, cũng tin rằng mình có đủ năng lực để làm em ấy vui vẻ."
"Thế nên, cháu hi vọng chú và dì cho cháu một cơ hội, để cháu thay hai người chăm sóc Sở Sở."
Bất tri bất giác, trên mặt Mục Sở nhiễm một tia đỏ ửng, buông thõng mi mắt, nhịp tim đập nhanh không ít.
Cô cũng không nghĩ tới anh sẽ nói như thế trước mặt ba mẹ mình.
Giống như đang thưa chuyện kết hôn vậy.
Bầu không khí an tĩnh một hồi lâu.
Tưởng Nam Khanh hỏi bọn họ bắt đầu từ lúc nào, Cố Tần cũng trả lời chi tiết, không chút giấu diếm.
Mục Lăng Thành ngồi một chỗ không nói gì, từ đầu đến cuối chỉ có Tưởng Nam Khanh nói chuyện.
"Dì và chú của cháu không phản đối hai đứa tự do yêu đương, chỉ là, cháu biết mà, chúng ta chỉ có một đứa con gái, sợ con bé tổn thương, nên khó tránh khỏi quan tâm nhiều hơn một chút.
Hôm nay để cháu đến cũng không phải là muốn làm khó, chỉ là muốn xem thái độ cháu như thế nào. Bây giờ cháu thẳng thắn như thế, chú dì cũng không có gì không yên lòng, cháu nghiêm túc như thế, dì cũng không có ý kiến gì."
Nói đến đây, Tưởng Nam Khanh dừng lại, nhìn Mục Lăng Thành bên cạnh một chút.
Vẻ mặt Mục Lăng Thành rất lạnh nhạt, im lặng nửa ngày mới nói: "Lựa chọn của Sở Sở, người làm cha làm mẹ như ta tự nhiên không có gì để nói nhiều. Trước kia ta và dì cháu bận rộn công việc, cũng là cháu chiếu cố chăm sóc Sở Sở, bây giờ con bé học bên kia, có cháu ở đây, chúng ta cũng bớt lo."
Lời nói của Mục Lăng Thành vừa kết thúc, bầu không khí phảnh phất như không còn nghiêm trọng như trước, Mục Sở cũng thở phào một hơi.
Đề tài tiếp theo trở nên nhẹ nhàng hơn, so với lúc bình thường Cố Tần đến Mục gia không có gì khác biệt, nói chuyện đời sống đến việc làm ăn.
Buổi trưa, Cố Tần ở lại Mục gia ăn cơm.
Sau bữa cơm, Mục Sở tiễn anh về, trong lòng vô cùng vui sướng.
Hóa ra, được người nhà chúc phúc, cảm giác hạnh phúc sẽ tăng lên gấp bội.
"Em vốn cho là ba mẹ sẽ rất tức giận, không cho chúng ta ở chung một chỗ đâu."
Mục Sở lại nghĩ tới những lời kia của Cố Tần, trong tiết trời lạnh thấu xương của mùa đông, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, cả người đều ấm áp: "Lời anh nói với ba mẹ em, đều là thật sao?"
"Đương nhiên là thật, làm sao anh dám nói láo trước mặt ba mẹ em được?" Cố Tần nắm lấy tay cô, đặt ở vị trí tim của mình, "Những lời ấy không chỉ nói cho ba mẹ em nghe, mà còn có cả em nữa, đều là những lời từ tận đáy lòng, vô cùng chân tình."
Mục Sở cong môi, nhỏ giọng nói: "Cho dù như vậy, anh cũng không cần phải làm như nói bọn họ giao em cho anh, cũng đâu phải chuẩn bị kết hôn đâu."
"Có sao?" Cố Tần cẩn thận nhớ lại một chút, khẽ cười, "Vì để cho chú dì an tâm nha, cứ coi như luyện tập một chút, sau này còn có kinh nghiệm cầu hôn em."
Mục Sở đỏ mặt, đánh anh: "Anh có thể đứng đắn một chút không!"
- -------
Mặc dù Mục Lăng Thành và Tưởng Nam Khanh không phản đối, nhưng hai ngày sau đó, Mục Sở vô cùng ngoan ngoãn, không đi ra ngoài gặp Cố Tần.
Dù sao lúc nào ở thành phố A có rất nhiều cơ hội, bây giờ đang ở trước mặt phụ huynh thì nên khắc chế một chút, miễn cho để lại ấn tượng xấu với bọn họ.
Hai sáu tháng chạp, Cố Dự đã được dì dượng đón đi.
Trong nhà bỗng nhiên quạnh quẽ hẳn.
Sau bữa cơm chiều, cô trở về phòng gọi điện thoại cho Cố Tần, thầm than: "Anh cũng về rồi mà vẫn không gặp mặt được, đi học vẫn là sướng hơn."
Cố Tần đang làm việc nơi thư phòng, nghe thấy cô liền ngẩng đầu: "Giờ anh qua tìm em?"
Mục Sở tranh thủ thời gian lắc đầu: "Vẫn là thôi ạ, mặc dù ba mẹ em không có ý kiến gì nhưng mà em vẫn cảm thấy không nên dính nhau quá."
Cố Tần chống cằm nhìn cô: "Vậy phải làm sao để được gặp em bây giờ?"
Mục Sở nói: "Chờ một chút, giao thừa năm nay tổ chức bên nhà anh, lúc đó không phải là được rồi sao?"
Cố Tần: "Ba ngày nữa mới tới giao thừa."
Anh đột nhiên nhớ tới cái gì, còn nói: "Đúng rồi, ngày mai Tích Tích về nước, anh đi đón con bé."
Suy nghĩ một chút, anh nói, "Ngày mai anh tới đón em, chúng ta tới sân bay, em với Tích Tích đã nửa năm không gặp, chú dì sẽ không phản đối."
Mục Sở nghe nói như thế, trong nháy mắt xốc lại tinh thần: "Tích Tích về nước sao em không biết nhỉ? Cậu ấy không nói với em."
Tối hôm nay cô với cô nàng còn tán gẫu mấy câu, vậy mà cô nhóc vô tâm kia không hé răng với cô một lời.
"Nó bảo muốn cho em một niềm vui bất ngờ."
Cố Tần dừng lại một chút, cười nói, "Nhưng bây giờ anh cảm thấy, hai chúng ta nên cho con bé một kinh hỉ, hình như cũng không tệ lắm, coi như tặng quà năm mới sớm cho nó, thế nào, được không?"
Mục Sở: "..."
Việc này cô còn một mực chưa nói với Cố Tích, bây giờ cũng không biết làm sao mở miệng đây ~.
Mọi người trong quân đội đều biết, trên lưng Lục đội trưởng của bọn họ có một hình xăm vô cùng khoa trương. Giống như một bức tranh, dùng bút pháp rực rỡ nhất và màu sắc dày đặc vẽ một cây anh đào.
Có một nữ bác sĩ len lén hỏi anh: "Hình xăm này có phải là về một người nào đó đáng nhớ trong đời anh không?"
Sắc mặt Lục Chu lạnh lẽo, lạnh nhạt nói: "Không phải."
Tình yêu của anh nặng nề, ích kỷ, u ám, tuyệt vọng, và anh yêu em.
"Anh muốn nhốt em vào một căn phòng không thấy ánh mặt trời, muốn đào bới từng bộ phận thuộc về người khác trong trái tim em, muốn dây dưa không rõ, muốn từng chút từng chút giữ lấy em, muốn nghe tiếng em khóc lóc, chứng kiến sự sợ hãi của em, nhìn thấy em chịu khuất phục."
- - Nhật ký của Lục Chu.
Hi vọng mọi người sẽ dành tình yêu cho bộ "Cố Chấp Sủng Ái" này ạ, đảm bảo hố rất chất lượng, mời nhảy hố ~~
- --------
Mục Sở đem quà anh tặng bỏ vào túi, tay kẹp ở dưới nách anh sưởi ấm, suy nghĩ nói: "Ngày mai anh muốn thẳng thắn với ba mẹ em sao?"
"Ừ, chú Mục đã sớm hoài nghi em có lẽ đang yêu đương, gọi điện hỏi anh, chuyện này không thể kéo dài nữa."
Mục Sở hơi kinh ngạc: "Phát hiện?"
Cô suy nghĩ hành vi của mình, nhỏ giọng lầu bầu, "Em rõ ràng như vậy sao?"
Cô vẫn cảm thấy chính mình che giấu rất tốt, nhẫn cô cũng giấu đi rồi.
"Vậy đến lúc đó anh nói thế nào?" Mục Sở nghĩ nghĩ, "Nếu như anh nói đã sớm nhớ thương em thì chắc chắn không thích hợp, trước đó em còn nhỏ đấy."
Cô đột nhiên có chủ ý, nói với anh: "Hay là anh nói với ba mẹ em, là em theo đuổi anh, em thích anh trước, từ nhỏ anh đã thương em nên không nỡ để em buồn, cho nên mới đồng ý."
Cố Tần nhíu mày, quát khẽ: "Đồ ngốc, nói mò gì đấy?"
"Em không phải là sợ anh bị ba em đánh gãy chân sao."
Huống chi, quả thực là cô thích anh trước, chỉ là anh không biết mà thôi.
Cố Tần thở dài: "Chớ suy nghĩ lung tung, loại việc này không cần em quan tâm."
Thấy chóp mũi cô đã đỏ lên, anh nói: "Mau về ngủ đi, lạnh rồi."
Mục Sở gật đầu, ánh mắt lơ đãng liếc mắt về phía bên trái Cố Tần.
Đá cuội lát trên đường trắng đến chói mắt, hàng cây hai bên phủ một lớp tuyết trắng xóa, tự như tác phẩm nghệ thuật.
Mà nơi giao lộ, lúc này, một người đàn ông tay nắm vali đứng đó.
Áo khoác đen, dáng người thẳng tắp, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang, vành môi có chút hạ, nhìn có vài phần trang nghiêm lăng lệ.
Trong đêm đông, khí tráng tán phát quanh thân làm cho không người nào có thể coi nhẹ.
Mục Sở vô thức thu tay mình lại.
Môi mỏng mấp máy mấy lần, dùng thanh âm rất nhẹ lên tiếng: "Ba... "
Hai ngày này ba cô đi công tác, lúc đầu bảo ngày mai mới về, không nghĩ tới tối nay lại đột nhiên về.
Thật ra, Mục Lăng Thành không nghĩ tới bị hai người họ phát giác.
Mặc dù thấy cảnh này ông có tức giận, nhưng cũng không đánh mất lý trí, cũng không nghĩ là sẽ đi tới, để hai đứa nhỏ khó xử.
Vốn là muốn tạm thời tránh đi, ai ngờ còn chưa di chuyển đã bị Mục Sở phát hiện.
Chính ông trong nháy mắt còn thấy mất tự nhiên.
Cố Tần và Mục Sở đi tới, lễ phép mở miệng: "Chú đi công tác về ạ?"
Mục Lăng Thành thuận miệng trả lời, thanh âm nghe không ra cảm xúc: "Cháu về lúc nào?"
Cố Tần: "Dạ vừa về."
Mục Lăng Thành đưa vali cho Mục Sở: "Lên nói với mẹ con một tiếng, ba về rồi."
Mục Sở nhìn Mục Lăng Thành, nhìn lại Cố Tần, rõ ràng là ý muốn đuổi cô đi.
Cô đứng đấy bất động.
Sắc mặt Mục Lăng Thành trầm xuống.
Cố Tần nhẹ nói: "Nghe lời chú, vào nhà đi, bên ngoài rất lạnh."
Dưới ánh mắt uy nghiêm của Mục Lăng Thành, Mục Sở không tình nguyện nhận lấy chiếc vali.
Đi được hai bước, cô quay đầu: "Ba, ba chỉ nói chuyện thôi, đừng đánh người nhé."
Mục Lăng Thành trừng cô.
"... "
Lúc này Mục Sở không dám lắm miệng, kéo vali vào nhà.
Cởi áo lông đặt ở trước cửa, cô một bên đổi giày vừa nghĩ tình huống bên ngoài, có chút lo lắng.
Càng nghĩ càng loạn, cuối cùng chạy đi xin sự giúp đỡ của mẹ cô.
Giờ này Tưởng Nam Khanh đã ngủ, bị Mục Sở kéo dậy, nói bla bla một đống.
Cuối cùng lúc nghe được, Tưởng Nam Khanh ngược lại tỉnh cả ngủ, vén chăn ngồi nơi đầu giường: "Hai đứa con, chuyện khi nào?"
"Cũng chưa lâu ạ." Mục Sở cúi đầu ngồi nơi mép giường, nghĩ nghĩ lại không quá yên tâm, "Mẹ, sao ba con vẫn chưa về, có khi nào ba tức quá nên động thủ với anh Cố Tần không?"
Vừa dứt lời, cửa phòng ngủ bị người mở ra, Mục Lăng Thành đi tới.
Áo khoác cũng không có cởi, trên vai còn dính tuyết, sắc mặt lạnh lùng, có chút khiến người ta không dám tới gần.
Mục Sở đứng lên, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Ba, hai người... nói chuyện gì rồi?"
Mục Lăng Thành không nói chuyện, đi vào phòng thay đồ, đóng cửa lại.
Tưởng Nam Khanh bước xuống, vuốt ve đầu con gái, ôn nhu nói: "Con về phòng nghỉ trước đi."
Mục Sở không tình nguyện rời phòng ngủ.
Tưởng Nam Khanh mở cửa phòng để đồ ra, đi vào.
Mục Lăng Thành đứng trước cửa tủa cúc lại áo, nghe được động tĩnh cũng không có quay đầu, ngữ khí tựa hồ bởi vì tâm tình chập chờn mà lộ ra vài phần cứng nhắc: "Trong túi áo khoác có quà tình nhân, em đến lấy đi."
Tưởng Nam Khanh cũng không lo lắng, hỏi ông: "Không có đánh Tần Tần đấy chứ?"
"Anh đánh một đứa bé làm gì?"
Mục Lăng Thành khẽ xì một tiếng, không đợi Tưởng Nam Khanh nói tiếp, ông đã bổ sung, "Muốn đánh cũng là tìm ba nó đánh."
Tưởng Nam Khanh: "... "
- -------
Mục Sở trở về phòng ngủ đã vội gọi điện thoại cho Cố Tần: "Anh với ba em nói chuyện gì thế? Ông ấy có mắng anh hay đánh anh không?"
"Không có." Thanh âm Cố Tần uể oải, dỗ dành cô, "Đừng lo lắng, đêm nay chưa nói gì, chỉ là thừa nhận quan hệ của hai chúng ta, ngày mai qua nhà em, anh nói rõ với chú dì sau."
Mục Sở nghĩ đến sắc mặt của Mục Lăng Thành, nhỏ giọng nói: "Có lẽ ba em vẫn còn đang tức giận."
"Anh biết."
"Vậy anh đã nghĩ kĩ xem ngày mai nói gì chưa?"
"Còn đang suy nghĩ."
...
Ngày hôm sau, tuyết rơi rất lớn.
Lúc Cố Tần ăn sáng, trên bàn ăn đã nói chuyện của mình với Mục Sở.
Tần Noãn để đũa xuống, nhìn anh: "Chú Mục tức giận?"
Cố Tần gật đầu: "Chắc là vậy."
"Vậy làm sao bây giờ? Ông ấy sẽ không cầm gậy đánh uyên ương chứ?"Tần Noãn có chút gấp, nhìn về phía Cố Ngôn Thanh, "Chuyện này có thể ảnh hưởng đến hạnh phúc của con trai, hay là anh ra mặt nói chuyện đi?"
Cố Ngôn Thanh húp cháo trong bát, trầm ngâm một lát, nói với Cố Tần: "Chú ấy tín nhiệm con như thế, đối đãi như con trai trong nhà, thế mà lại ở sau lưng cướp mất con gái bảo bối của người ta đi, không giận mới là lạ."
Ông dừng một chút, ngẩng đầu: "Việc này con dám làm dám chịu, người khác không giúp được con. Nếu không, người ta làm sao tin tưởng được con sẽ đem lại hạnh phúc cho Sở Sở?"
"Con biết." Cố Tần trả lời, "Ăn sáng xong con sẽ qua Mục gia một chuyến."
Nói chuyện xong, điện thoại Cố Tần vang lên tiếng báo tin nhắn, là Mục Sở nhắn tới.
Mục Tiểu Hoa: [Nhắc nhẹ anh một chút, chuyện trong nhà em là do mẹ em quyết định.]
Cố Tần cong cong môi, trả lời: [Anh biết rồi.]
Ăn sáng xong, anh chào ba mẹ, tự mình tới Mục gia.
Anh vừa đi, Cố Ngôn Thanh đã bấm điện thoại gọi cho Mục Lăng Thành.
Bên kia ngữ khí không mấy thân thiện: "Có việc?"
Cố Ngôn Thanh vẫn rất bình thản: "Ban ngày tôi phải tới công ty, buổi tối tâm sự?"
Mục Lăng Thành: "Không rảnh."
Cố Ngôn Thanh: "Chốt vậy đi, chỗ cũ."
Mục Lăng Thành: "Tôi nói không rảnh!"
Cố Ngôn Thanh: "Tám giờ tối, tôi sang đón."
Mục Lăng Thành: "... Con mẹ ông!"
Thấy ông cúp điện thoại, Tần Noãn nhìn qua: "Em còn tưởng rằng anh mặc kệ đấy."
Cố Ngôn Thanh để điện thoại xuống: "Ông ấy sẽ không làm gì Tần Tần, nhưng mà có khí thì phải phát tiết, cứ để lão mắng chửi cho đã đi."
- ----
Lúc Mục Sở nghe được động tĩnh chạy xuống dưới lầu, Cố Tần đã ngồi trong phòng khách nhà cô.
Mục Lăng Thành và Tưởng Nam Khanh hôm nay đều không đi làm.
Cố Dự đang đứng nơi đầu bậc thang, ngóc đầu ra ngó nhìn xung quanh.
Mục Sở vỗ đầu thằng nhóc một cái, thấy nó muốn mở miệng, liền nhanh chóng che miệng lại, nhỏ giọng nói: "Nhóc đứng đây hóng hớt làm gì? Đi lên lầu!"
Cố Dự không quá tình nguyện, Mục Sở cảnh cáo: "Nghe lén người lớn nói chuyện, anh Cố Tần đánh cho đấy."
Lời này rất có tác dụng, Cố Dự cũng không hóng hớt nữa, chạy lên trên lầu.
Lúc Mục Sở đến gần, nghe được Cố Tần ngồi trên ghế sofa, lưng thẳng tắp, ôn hòa cung kính nói chuyện: "Cháu biết chuyện tối qua rất đột ngột với chú dì, nhưng cháu với Mục Sở cũng không cố ý giấu diếm hai người."
"Lần trước chú gọi điện cho cháu hỏi chuyện Sở Sở, cháu cảm thấy hai ba câu nói qua điện thoại thì không quá rõ ràng, nên mới nói trở về tìm hai người nói chuyện. Thật ra, dù tối qua có bị chú bắt gặp hay không, cháu cũng định sáng nay sang nhà thưa chuyện với chú dì."
Thảo dược cải thiện bệnh thoát vị đĩa đệm không cần mổ
Cốt Thoái Vương
Adskeeper
Cố Tần nhìn thấy Mục Sở đi tới, anh dừng một chút, ánh mắt nhìn qua, nói tiếp: "Nếu như chú và dì hỏi cháu thích Sở Sở từ bao giờ, việc này chính bản thân cháu cũng không rõ. Cháu chỉ biết là, từ nhỏ mình đã thích che chở em ấy, dỗ em ấy vui, mỗi cái nhăn mày hay mỗi lúc em ấy cười đều khiến cháu rung động."
"Có lẽ, lúc cháu còn chưa hiểu tình yêu là gì, Sở Sở đã chiếm một vị trí quan trọng trong lòng, Lúc lớn lên phát hiện ra, hình bóng em ấy đã hằn sâu vào trong lòng, không có cách nào xóa đi."
"Sở Sở nói, cháu không nên nói với chú dì những điều này, nếu để hai người biết cháu từ nhỏ đã có ý nghĩ khác với em ấy, chú và dì sẽ càng tức giận. Nhưng hôm nay cháu nói rõ những điều này, là cháu thấy tình cảm của mình rất thuần túy sạch sẽ, cháu không thẹn với lương tâm."
"Đồng thời, cháu cũng muốn chứng minh, mình đối với Sở Sở không phải là nhất thời nóng não, cũng không phải chơi đùa, thời niên thiếu ngây thơ, em ấy đã chiếm một vị trí đặc biệt trong lòng cháu, sau này lớn lên, hiểu rõ lòng mình, với cháu mà nói, Sở Sở là duy nhất, là cô gái cháu nguyện ý dùng sinh mệnh mình để bảo vệ, cháu muốn cho em ấy hạnh phúc, cũng tin rằng mình có đủ năng lực để làm em ấy vui vẻ."
"Thế nên, cháu hi vọng chú và dì cho cháu một cơ hội, để cháu thay hai người chăm sóc Sở Sở."
Bất tri bất giác, trên mặt Mục Sở nhiễm một tia đỏ ửng, buông thõng mi mắt, nhịp tim đập nhanh không ít.
Cô cũng không nghĩ tới anh sẽ nói như thế trước mặt ba mẹ mình.
Giống như đang thưa chuyện kết hôn vậy.
Bầu không khí an tĩnh một hồi lâu.
Tưởng Nam Khanh hỏi bọn họ bắt đầu từ lúc nào, Cố Tần cũng trả lời chi tiết, không chút giấu diếm.
Mục Lăng Thành ngồi một chỗ không nói gì, từ đầu đến cuối chỉ có Tưởng Nam Khanh nói chuyện.
"Dì và chú của cháu không phản đối hai đứa tự do yêu đương, chỉ là, cháu biết mà, chúng ta chỉ có một đứa con gái, sợ con bé tổn thương, nên khó tránh khỏi quan tâm nhiều hơn một chút.
Hôm nay để cháu đến cũng không phải là muốn làm khó, chỉ là muốn xem thái độ cháu như thế nào. Bây giờ cháu thẳng thắn như thế, chú dì cũng không có gì không yên lòng, cháu nghiêm túc như thế, dì cũng không có ý kiến gì."
Nói đến đây, Tưởng Nam Khanh dừng lại, nhìn Mục Lăng Thành bên cạnh một chút.
Vẻ mặt Mục Lăng Thành rất lạnh nhạt, im lặng nửa ngày mới nói: "Lựa chọn của Sở Sở, người làm cha làm mẹ như ta tự nhiên không có gì để nói nhiều. Trước kia ta và dì cháu bận rộn công việc, cũng là cháu chiếu cố chăm sóc Sở Sở, bây giờ con bé học bên kia, có cháu ở đây, chúng ta cũng bớt lo."
Lời nói của Mục Lăng Thành vừa kết thúc, bầu không khí phảnh phất như không còn nghiêm trọng như trước, Mục Sở cũng thở phào một hơi.
Đề tài tiếp theo trở nên nhẹ nhàng hơn, so với lúc bình thường Cố Tần đến Mục gia không có gì khác biệt, nói chuyện đời sống đến việc làm ăn.
Buổi trưa, Cố Tần ở lại Mục gia ăn cơm.
Sau bữa cơm, Mục Sở tiễn anh về, trong lòng vô cùng vui sướng.
Hóa ra, được người nhà chúc phúc, cảm giác hạnh phúc sẽ tăng lên gấp bội.
"Em vốn cho là ba mẹ sẽ rất tức giận, không cho chúng ta ở chung một chỗ đâu."
Mục Sở lại nghĩ tới những lời kia của Cố Tần, trong tiết trời lạnh thấu xương của mùa đông, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, cả người đều ấm áp: "Lời anh nói với ba mẹ em, đều là thật sao?"
"Đương nhiên là thật, làm sao anh dám nói láo trước mặt ba mẹ em được?" Cố Tần nắm lấy tay cô, đặt ở vị trí tim của mình, "Những lời ấy không chỉ nói cho ba mẹ em nghe, mà còn có cả em nữa, đều là những lời từ tận đáy lòng, vô cùng chân tình."
Mục Sở cong môi, nhỏ giọng nói: "Cho dù như vậy, anh cũng không cần phải làm như nói bọn họ giao em cho anh, cũng đâu phải chuẩn bị kết hôn đâu."
"Có sao?" Cố Tần cẩn thận nhớ lại một chút, khẽ cười, "Vì để cho chú dì an tâm nha, cứ coi như luyện tập một chút, sau này còn có kinh nghiệm cầu hôn em."
Mục Sở đỏ mặt, đánh anh: "Anh có thể đứng đắn một chút không!"
- -------
Mặc dù Mục Lăng Thành và Tưởng Nam Khanh không phản đối, nhưng hai ngày sau đó, Mục Sở vô cùng ngoan ngoãn, không đi ra ngoài gặp Cố Tần.
Dù sao lúc nào ở thành phố A có rất nhiều cơ hội, bây giờ đang ở trước mặt phụ huynh thì nên khắc chế một chút, miễn cho để lại ấn tượng xấu với bọn họ.
Hai sáu tháng chạp, Cố Dự đã được dì dượng đón đi.
Trong nhà bỗng nhiên quạnh quẽ hẳn.
Sau bữa cơm chiều, cô trở về phòng gọi điện thoại cho Cố Tần, thầm than: "Anh cũng về rồi mà vẫn không gặp mặt được, đi học vẫn là sướng hơn."
Cố Tần đang làm việc nơi thư phòng, nghe thấy cô liền ngẩng đầu: "Giờ anh qua tìm em?"
Mục Sở tranh thủ thời gian lắc đầu: "Vẫn là thôi ạ, mặc dù ba mẹ em không có ý kiến gì nhưng mà em vẫn cảm thấy không nên dính nhau quá."
Cố Tần chống cằm nhìn cô: "Vậy phải làm sao để được gặp em bây giờ?"
Mục Sở nói: "Chờ một chút, giao thừa năm nay tổ chức bên nhà anh, lúc đó không phải là được rồi sao?"
Cố Tần: "Ba ngày nữa mới tới giao thừa."
Anh đột nhiên nhớ tới cái gì, còn nói: "Đúng rồi, ngày mai Tích Tích về nước, anh đi đón con bé."
Suy nghĩ một chút, anh nói, "Ngày mai anh tới đón em, chúng ta tới sân bay, em với Tích Tích đã nửa năm không gặp, chú dì sẽ không phản đối."
Mục Sở nghe nói như thế, trong nháy mắt xốc lại tinh thần: "Tích Tích về nước sao em không biết nhỉ? Cậu ấy không nói với em."
Tối hôm nay cô với cô nàng còn tán gẫu mấy câu, vậy mà cô nhóc vô tâm kia không hé răng với cô một lời.
"Nó bảo muốn cho em một niềm vui bất ngờ."
Cố Tần dừng lại một chút, cười nói, "Nhưng bây giờ anh cảm thấy, hai chúng ta nên cho con bé một kinh hỉ, hình như cũng không tệ lắm, coi như tặng quà năm mới sớm cho nó, thế nào, được không?"
Mục Sở: "..."
Việc này cô còn một mực chưa nói với Cố Tích, bây giờ cũng không biết làm sao mở miệng đây ~.
Mọi người trong quân đội đều biết, trên lưng Lục đội trưởng của bọn họ có một hình xăm vô cùng khoa trương. Giống như một bức tranh, dùng bút pháp rực rỡ nhất và màu sắc dày đặc vẽ một cây anh đào.
Có một nữ bác sĩ len lén hỏi anh: "Hình xăm này có phải là về một người nào đó đáng nhớ trong đời anh không?"
Sắc mặt Lục Chu lạnh lẽo, lạnh nhạt nói: "Không phải."
Tình yêu của anh nặng nề, ích kỷ, u ám, tuyệt vọng, và anh yêu em.
"Anh muốn nhốt em vào một căn phòng không thấy ánh mặt trời, muốn đào bới từng bộ phận thuộc về người khác trong trái tim em, muốn dây dưa không rõ, muốn từng chút từng chút giữ lấy em, muốn nghe tiếng em khóc lóc, chứng kiến sự sợ hãi của em, nhìn thấy em chịu khuất phục."
- - Nhật ký của Lục Chu.
Hi vọng mọi người sẽ dành tình yêu cho bộ "Cố Chấp Sủng Ái" này ạ, đảm bảo hố rất chất lượng, mời nhảy hố ~~
- --------
Tác giả :
Dạ Tử Sân