Ngoài Tiền Ra, Tớ Còn Thích Cả Cậu Nữa
Chương 58: Xạc pin cho tình yêu
Tác giả: Hôm nay sinh nhật tớ các cậu ạ. Sinh nhật tớ không có nến, có hoa, cũng chẳng có Soái ca bên cạnh, các cậu thấy có buồn không cơ chứ.
Hehe, “bán than” tí thôi. Nhân tiện, ngày mai là 20/10 rồi, chúc các bạn nữ luôn hạnh phúc, được ở nơi mình thích, ăn món mình yêu và làm điều mình muốn nhé. Yêu thương bản thân mình thì 365 ngày, ngày nào cũng là 20/10.
****
Câu nói đầy bịn rịn của Quân chả làm tôi vướng bận bao nhiêu, bây giờ mới qua trưa một chút, phải đánh một giấc đã, sáng nay mò dậy từ bốn rưỡi còn gì.
Tôi đủng đỉnh xỏ tay vào túi quần nỉ, mò lên phòng ngủ. Vạt nắng hiếm hoi của mùa đông uể oải luồn qua khe rèm cửa hắt lên bờ tường những tia sáng ấm áp. Đang tính làm một cú tung mình lên chiếc giường yêu dấu thì tầm mắt tôi bị thu hút bởi một vật đặt trên bàn học. Tôi bước lại, cầm chậu hoa với những cánh trắng thanh thuần và thơm ngát lên ngắm nghía. Cái tên ngốc kia bị đãng trí hay sao. Rõ ràng sáng nay còn ôm khư khư, một bước không rời chậu hoa Tình Nhân quý hóa này, còn hùng hồn tuyên bố sẽ tặng cho người hắn thích, vậy mà bây giờ bỏ nó bơ vơ ở đây. Tôi xoay xoay chậu hoa trên tay, vuốt ve mấy cái lá xanh nõn nà, thủ thỉ:
“Xấu số cho em vớ được tên chủ cả thèm chóng chán, hắn ta đúng là có mắt như mù không nhìn thấy vẻ đẹp thuần khiết của em. Yên tâm đi, từ giờ chị sẽ chăm sóc em thật tốt. Cái này gọi là: Chỉ có phái đẹp mới mang lại hạnh phúc cho nhau, nhỉ.”
Tôi cẩn thận đặt cây hoa ra ngoài ban công,bên cạnh mấy cây xương rồng, hoa Tóc Tiên, hoa Tú Cầu cạnh đấy, dùng bình xịt tưới một lượt các chậu cây. Xong xuôi mới trở vào, rúc vào chăn đánh một giấc.
Chiếc giường êm ái, hơi ấm Quân để lại vẫn chưa kịp tan đi, mang theo mùi hương nam tính nhè nhẹ, cảm giác cứ như được ôm ai đó ngủ ý. Ôi ôi, mình nghĩ lung tung cái gì thế, tôi tự vả mặt mình hai cái, cố xua đuổi mấy ý nghĩ vừa đi lạc trong não. Hơi ấm mang tôi đến giấc ngủ rất nhanh, dù mùi Romano vẫn thoang thoảng quyện quanh chóp mũi.
***
Tết này chị em tôi đặc biệt ăn nên làm ra, vì có hai gương mặt đại diện cho nhãn hàng hoa Tết kiêm luôn chân bán hàng, do đó, tôi và chị Nhi chỉ làm đúng hai việc: Ăn quà vặt và đếm tiền. Cứ mỗi lần nhìn mấy cô gái trẻ đứng xúm xít quanh gian hàng nhỏ, hai mắt tỏa sáng im thin thít lắng nghe hai trai đẹp dụ dỗ là chị Nhi lại quay sang nhìn tôi gật gù, mà tôi thừa biết cái ngôn ngữ hình thể vừa rồi có nghĩa là: Mười bảy năm vô dụng, không ngờ Hoài An nhà mình cũng có ngày được việc như thế. Tôi chả để tâm cái nhìn đầy nghiên cứu của bà chị, vì trong đầu còn đang nghĩ phương án “giải ngân” khoản lợi nhuận khổng lồ đang cuồn cuộn chảy về túi, rồi còn phải trả lương cho hai nhân viên mẫn cán kia nữa. Lần đầu tiên trong đời tôi có cảm giác làm chủ, mưu toan đại sự như thế, tư vị đúng là...khoái không tả nổi.
Nhân lúc vắng khách, tôi lon ton chạy lại, tiếp tế đồ ăn vặt cho hai đại công thần không tiếc hy sinh nhan sắc mời gọi khách hàng. Quần hoa đã tớn lên theo chị Nhi mua lá dong và lạt tre để chiều về gói bánh chưng, tranh thủ tạt qua gian hàng thịt lợn của mẹ xem có cần phụ giúp gì không.
Tôi với Bảo ngồi cạnh nhau, nhấm nháp mứt gừng, lặng lẽ nhìn hơi thở vừa ló ra đã hóa thành làn khói trắng mỏng manh. Bảo yên lặng một cách kỳ lạ, và sự lặng yên cứ thế lây lan sang cả cái loa phát thanh chạy hết công suất trừ lúc ngủ là tôi. Tôi lén lút liếc cậu ấy bằng khóe mắt bên trái, nếu là trước đây, thật khó có thể tìm thấy góc cạnh nào trên gương mặt tròn trịa phúc hậu kia, bởi đâu đâu cũng là hình tròn, nét cong, mỡ, mỡ và mỡ. Hiện tại, xương quai hàm đã dần lộ diện, hé ra sườn mặt cương nghị nam tính, sống mũi cao thẳng và đôi mắt nâu nhạt dịu dàng ẩn dưới hàng mi dài. Rất đẹp, rất thu hút. Tôi nghắm nghía Bảo chăm chú đến mức, quên béng miếng mứt ngậm đã lâu trong miệng.
Bảo bất chợt quay sang, đụng phải cái nhìn đăm đăm của tôi, cậu ấy phì cười:
“Sao vậy, có gì thắc mắc hả?”
Tôi lắc đầu, rồi lại gật đầu, ậm ờ một lúc mới phun một câu:
“Động lực nào làm cho người coi đồ ăn là lẽ sống như cậu quyết tâm giảm cân thế?” Đừng nói vì lí do sức khỏe nhé, đấm chết cũng chả tin.
“Thế cậu có biết vì sao tớ lại biến hình thành con lợn tăng trọng như ngày trước không?” Bảo cúi xuống ngắm nhìn mũi giày, như thể cậu ấy đang trò chuyện với ngón chân cái của mình chứ không phải tôi. “Lúc tớ còn bé, bố mẹ tớ vắng nhà suốt, ngoài lúc đi học thì thứ tớ tiếp xúc nhiều nhất là đồ ăn và đồ chơi. Đâm ra lúc nào buồn lại chạy vào lục tủ lạnh, cứ vậy đến lúc giật mình nhìn lại đã thấy bản thân lăn nhanh hơn đi rồi.” Bảo thở dài một cái, làn khói trắng từ miệng cậu ấy xoáy vòng rồi tan ra rất nhanh. “Ban đầu, tớ chẳng thấy buồn phiền gì về thân hình đồ sộ của mình đâu. Nhưng gần đây, tớ phát hiện mình ngày một ghét cay ghét đắng lớp mỡ dày cả gang dưới da này.”
Tôi nghiêng đầu chờ đợi, Bảo cười khẽ, nhìn thẳng vào tôi:
“Lần đầu tiên trong đời, tớ muốn giành lấy một thứ cho riêng mình. Đối thủ của tớ rất đáng gờm. Mà thân hình mập ú này chẳng giúp gì được cho tớ, thậm chí còn làm tớ tự ti và lép vế trước đối thủ nữa.Cho nên...” Bảo dừng lại một lát, như đang sắp xếp lại câu chữ trong đầu cho hợp lý.“Béo không phải cái tội, nhưng làm mất cơ hội của chính mình thì thật đáng tiếc.”
Bảo càng giải thích tôi càng mơ hồ như rơi vào mê cung không lối thoát. Trừ phi cậu ấy muốn giành huy chương vàng Olimpic bộ môn thể thao nào đấy, còn không thì béo với gầy, xấu với đẹp thì có gì quan trọng nhỉ? Tôi còn đang mải hồ nghi với mớ lý luận thiếu tính logic của Bảo thì tầm mắt rơi trúng vào đôi tay ửng đỏ của cậu ấy. Vì phải bán hàng, gói hoa cho khách nên không thể đi găng tay, cứ phơi ra ngoài trong tiết trời lạnh giá thế này thì chẳng mấy chốc mà thành miếng thịt đông lạnh. Tôi cầm lấy tay Bảo, áp vào má nóng của mình để kiểm tra nhiệt độ. Tôi giãy nảy như phải bỏng, rụt cổ lè lưỡi, cứ như vừa lôi một tảng đá trong tủ lạnh ra ốp lên mặt ấy.
Thấy vẻ quan tâm cùng áy náy của tôi, Bảo đứng dậy, làm vài động tác vận động thân thể, trấn an tôi: “Không sao, đàn ông con trai, lạnh cỡ này có là gì.” Bảo nhìn tôi, ánh mắt ánh lên vẻ tinh nghịch bông đùa. “Nhưng mà dạo này tớ ăn rất ít, cho nên ngoài thức ăn ra cần nạp thêm năng lượng đặc biệt, nếu không tự dưng đổ đùng ra đây là cậu mất đi một nhân sự cao cấp đấy.”
Năng lượng đặc biệt? Tôi đứng dậy, đầy bụng thắc mắc, chỉ thấy Bảo dang rộng hai tay, nụ cười rạng rỡ làm mấy khóm hoa cạnh đấy phải thất sắc đôi phần. “Hoài An, tớ sắp cạn pin rồi, mau qua đây xạc pin cho tớ.”
Tôi chưa kịp tiêu hóa hết lời nói của Bảo, cũng không biết mình phải xạc pin cho cậu ấy như thế nào, thì đã thấy mình rơi tõm vào vòng ôm của Bảo. Cậu ấy thu hẹp vòng tay, giữ chặt tôi trong lòng. Chúng tôi gần nhau đến nỗi, gương mặt tôi áp hẳn vào vòm ngực vững chãi, chóp mũi cọ nhẹ vào áo len mềm mại. Không giống mùi hương nam tính của Quân, Bảo mang chút hương thơm dịu nhẹ của nước xả vải, nồng ấm và ngọt ngào như chính con người cậu ấy. Tôi thả lỏng người, luồn hai tay vào trong áo khoác dạ không cài cúc, vòng ra sau lưng ôm lấy Bảo. Hóa ra đây là cách xạc pin mà cậu ấy nói sao?
Chúng tôi cứ giữ tư thế như vậy, vòng tay ấm của Bảo cho tôi cảm giác yên bình, ấm áp và được chở che. Vóc người nhỏ bé của tôi lọt thỏm giữa dáng hình to lớn của Bảo, có lẽ nhìn từ phía sau lưng Bảo, tôi hoàn toàn biến mất luôn.
Và để kiểm chứng cho suy đoán của tôi, phía sau lưng Bảo vang lên giọng nói nháo nhác của Quân: “Ơ hay, Hoài An chạy đi đâu mất rồi nhỉ.”
Tôi thôi hít hà hương nước xả vải thơm thơm trên người Bảo, ló cái đầu ra đáp lời Quân: “Tôi ở đây.”
Quần xịu mặt ngó tôi tách khỏi người Bảo, bản mặt phụng phịu dỗi hờn hệt như bị người yêu phản bội làm tôi buồn cười ghê ghớm. Cậu ta khoanh hai tay trước ngực, mím chặt môi biểu thị sự không hài lòng:
“Hoài An, đây là cách cậu trả công cho nhân viên phải không? Nào, qua đây, tôi bị cậu nợ lương hai ngày rồi đó.” Sau đó, Quân cũng dang hai tay, nhắm mắt chờ đợi.
Mặt tôi quăn thành cái lò xo, cái tên ngốc trẻ con này, tôi chỉ làm cục pin dự phòng của Bảo một lát thôi mà hắn đã bất bình như vậy. Đang không biết phải làm sao thì giọng nói vui vẻ của chị Nhi truyền tới:
“Được. Để chị. Lương cộng thưởng trả một thể luôn nhé.”
Hehe, “bán than” tí thôi. Nhân tiện, ngày mai là 20/10 rồi, chúc các bạn nữ luôn hạnh phúc, được ở nơi mình thích, ăn món mình yêu và làm điều mình muốn nhé. Yêu thương bản thân mình thì 365 ngày, ngày nào cũng là 20/10.
****
Câu nói đầy bịn rịn của Quân chả làm tôi vướng bận bao nhiêu, bây giờ mới qua trưa một chút, phải đánh một giấc đã, sáng nay mò dậy từ bốn rưỡi còn gì.
Tôi đủng đỉnh xỏ tay vào túi quần nỉ, mò lên phòng ngủ. Vạt nắng hiếm hoi của mùa đông uể oải luồn qua khe rèm cửa hắt lên bờ tường những tia sáng ấm áp. Đang tính làm một cú tung mình lên chiếc giường yêu dấu thì tầm mắt tôi bị thu hút bởi một vật đặt trên bàn học. Tôi bước lại, cầm chậu hoa với những cánh trắng thanh thuần và thơm ngát lên ngắm nghía. Cái tên ngốc kia bị đãng trí hay sao. Rõ ràng sáng nay còn ôm khư khư, một bước không rời chậu hoa Tình Nhân quý hóa này, còn hùng hồn tuyên bố sẽ tặng cho người hắn thích, vậy mà bây giờ bỏ nó bơ vơ ở đây. Tôi xoay xoay chậu hoa trên tay, vuốt ve mấy cái lá xanh nõn nà, thủ thỉ:
“Xấu số cho em vớ được tên chủ cả thèm chóng chán, hắn ta đúng là có mắt như mù không nhìn thấy vẻ đẹp thuần khiết của em. Yên tâm đi, từ giờ chị sẽ chăm sóc em thật tốt. Cái này gọi là: Chỉ có phái đẹp mới mang lại hạnh phúc cho nhau, nhỉ.”
Tôi cẩn thận đặt cây hoa ra ngoài ban công,bên cạnh mấy cây xương rồng, hoa Tóc Tiên, hoa Tú Cầu cạnh đấy, dùng bình xịt tưới một lượt các chậu cây. Xong xuôi mới trở vào, rúc vào chăn đánh một giấc.
Chiếc giường êm ái, hơi ấm Quân để lại vẫn chưa kịp tan đi, mang theo mùi hương nam tính nhè nhẹ, cảm giác cứ như được ôm ai đó ngủ ý. Ôi ôi, mình nghĩ lung tung cái gì thế, tôi tự vả mặt mình hai cái, cố xua đuổi mấy ý nghĩ vừa đi lạc trong não. Hơi ấm mang tôi đến giấc ngủ rất nhanh, dù mùi Romano vẫn thoang thoảng quyện quanh chóp mũi.
***
Tết này chị em tôi đặc biệt ăn nên làm ra, vì có hai gương mặt đại diện cho nhãn hàng hoa Tết kiêm luôn chân bán hàng, do đó, tôi và chị Nhi chỉ làm đúng hai việc: Ăn quà vặt và đếm tiền. Cứ mỗi lần nhìn mấy cô gái trẻ đứng xúm xít quanh gian hàng nhỏ, hai mắt tỏa sáng im thin thít lắng nghe hai trai đẹp dụ dỗ là chị Nhi lại quay sang nhìn tôi gật gù, mà tôi thừa biết cái ngôn ngữ hình thể vừa rồi có nghĩa là: Mười bảy năm vô dụng, không ngờ Hoài An nhà mình cũng có ngày được việc như thế. Tôi chả để tâm cái nhìn đầy nghiên cứu của bà chị, vì trong đầu còn đang nghĩ phương án “giải ngân” khoản lợi nhuận khổng lồ đang cuồn cuộn chảy về túi, rồi còn phải trả lương cho hai nhân viên mẫn cán kia nữa. Lần đầu tiên trong đời tôi có cảm giác làm chủ, mưu toan đại sự như thế, tư vị đúng là...khoái không tả nổi.
Nhân lúc vắng khách, tôi lon ton chạy lại, tiếp tế đồ ăn vặt cho hai đại công thần không tiếc hy sinh nhan sắc mời gọi khách hàng. Quần hoa đã tớn lên theo chị Nhi mua lá dong và lạt tre để chiều về gói bánh chưng, tranh thủ tạt qua gian hàng thịt lợn của mẹ xem có cần phụ giúp gì không.
Tôi với Bảo ngồi cạnh nhau, nhấm nháp mứt gừng, lặng lẽ nhìn hơi thở vừa ló ra đã hóa thành làn khói trắng mỏng manh. Bảo yên lặng một cách kỳ lạ, và sự lặng yên cứ thế lây lan sang cả cái loa phát thanh chạy hết công suất trừ lúc ngủ là tôi. Tôi lén lút liếc cậu ấy bằng khóe mắt bên trái, nếu là trước đây, thật khó có thể tìm thấy góc cạnh nào trên gương mặt tròn trịa phúc hậu kia, bởi đâu đâu cũng là hình tròn, nét cong, mỡ, mỡ và mỡ. Hiện tại, xương quai hàm đã dần lộ diện, hé ra sườn mặt cương nghị nam tính, sống mũi cao thẳng và đôi mắt nâu nhạt dịu dàng ẩn dưới hàng mi dài. Rất đẹp, rất thu hút. Tôi nghắm nghía Bảo chăm chú đến mức, quên béng miếng mứt ngậm đã lâu trong miệng.
Bảo bất chợt quay sang, đụng phải cái nhìn đăm đăm của tôi, cậu ấy phì cười:
“Sao vậy, có gì thắc mắc hả?”
Tôi lắc đầu, rồi lại gật đầu, ậm ờ một lúc mới phun một câu:
“Động lực nào làm cho người coi đồ ăn là lẽ sống như cậu quyết tâm giảm cân thế?” Đừng nói vì lí do sức khỏe nhé, đấm chết cũng chả tin.
“Thế cậu có biết vì sao tớ lại biến hình thành con lợn tăng trọng như ngày trước không?” Bảo cúi xuống ngắm nhìn mũi giày, như thể cậu ấy đang trò chuyện với ngón chân cái của mình chứ không phải tôi. “Lúc tớ còn bé, bố mẹ tớ vắng nhà suốt, ngoài lúc đi học thì thứ tớ tiếp xúc nhiều nhất là đồ ăn và đồ chơi. Đâm ra lúc nào buồn lại chạy vào lục tủ lạnh, cứ vậy đến lúc giật mình nhìn lại đã thấy bản thân lăn nhanh hơn đi rồi.” Bảo thở dài một cái, làn khói trắng từ miệng cậu ấy xoáy vòng rồi tan ra rất nhanh. “Ban đầu, tớ chẳng thấy buồn phiền gì về thân hình đồ sộ của mình đâu. Nhưng gần đây, tớ phát hiện mình ngày một ghét cay ghét đắng lớp mỡ dày cả gang dưới da này.”
Tôi nghiêng đầu chờ đợi, Bảo cười khẽ, nhìn thẳng vào tôi:
“Lần đầu tiên trong đời, tớ muốn giành lấy một thứ cho riêng mình. Đối thủ của tớ rất đáng gờm. Mà thân hình mập ú này chẳng giúp gì được cho tớ, thậm chí còn làm tớ tự ti và lép vế trước đối thủ nữa.Cho nên...” Bảo dừng lại một lát, như đang sắp xếp lại câu chữ trong đầu cho hợp lý.“Béo không phải cái tội, nhưng làm mất cơ hội của chính mình thì thật đáng tiếc.”
Bảo càng giải thích tôi càng mơ hồ như rơi vào mê cung không lối thoát. Trừ phi cậu ấy muốn giành huy chương vàng Olimpic bộ môn thể thao nào đấy, còn không thì béo với gầy, xấu với đẹp thì có gì quan trọng nhỉ? Tôi còn đang mải hồ nghi với mớ lý luận thiếu tính logic của Bảo thì tầm mắt rơi trúng vào đôi tay ửng đỏ của cậu ấy. Vì phải bán hàng, gói hoa cho khách nên không thể đi găng tay, cứ phơi ra ngoài trong tiết trời lạnh giá thế này thì chẳng mấy chốc mà thành miếng thịt đông lạnh. Tôi cầm lấy tay Bảo, áp vào má nóng của mình để kiểm tra nhiệt độ. Tôi giãy nảy như phải bỏng, rụt cổ lè lưỡi, cứ như vừa lôi một tảng đá trong tủ lạnh ra ốp lên mặt ấy.
Thấy vẻ quan tâm cùng áy náy của tôi, Bảo đứng dậy, làm vài động tác vận động thân thể, trấn an tôi: “Không sao, đàn ông con trai, lạnh cỡ này có là gì.” Bảo nhìn tôi, ánh mắt ánh lên vẻ tinh nghịch bông đùa. “Nhưng mà dạo này tớ ăn rất ít, cho nên ngoài thức ăn ra cần nạp thêm năng lượng đặc biệt, nếu không tự dưng đổ đùng ra đây là cậu mất đi một nhân sự cao cấp đấy.”
Năng lượng đặc biệt? Tôi đứng dậy, đầy bụng thắc mắc, chỉ thấy Bảo dang rộng hai tay, nụ cười rạng rỡ làm mấy khóm hoa cạnh đấy phải thất sắc đôi phần. “Hoài An, tớ sắp cạn pin rồi, mau qua đây xạc pin cho tớ.”
Tôi chưa kịp tiêu hóa hết lời nói của Bảo, cũng không biết mình phải xạc pin cho cậu ấy như thế nào, thì đã thấy mình rơi tõm vào vòng ôm của Bảo. Cậu ấy thu hẹp vòng tay, giữ chặt tôi trong lòng. Chúng tôi gần nhau đến nỗi, gương mặt tôi áp hẳn vào vòm ngực vững chãi, chóp mũi cọ nhẹ vào áo len mềm mại. Không giống mùi hương nam tính của Quân, Bảo mang chút hương thơm dịu nhẹ của nước xả vải, nồng ấm và ngọt ngào như chính con người cậu ấy. Tôi thả lỏng người, luồn hai tay vào trong áo khoác dạ không cài cúc, vòng ra sau lưng ôm lấy Bảo. Hóa ra đây là cách xạc pin mà cậu ấy nói sao?
Chúng tôi cứ giữ tư thế như vậy, vòng tay ấm của Bảo cho tôi cảm giác yên bình, ấm áp và được chở che. Vóc người nhỏ bé của tôi lọt thỏm giữa dáng hình to lớn của Bảo, có lẽ nhìn từ phía sau lưng Bảo, tôi hoàn toàn biến mất luôn.
Và để kiểm chứng cho suy đoán của tôi, phía sau lưng Bảo vang lên giọng nói nháo nhác của Quân: “Ơ hay, Hoài An chạy đi đâu mất rồi nhỉ.”
Tôi thôi hít hà hương nước xả vải thơm thơm trên người Bảo, ló cái đầu ra đáp lời Quân: “Tôi ở đây.”
Quần xịu mặt ngó tôi tách khỏi người Bảo, bản mặt phụng phịu dỗi hờn hệt như bị người yêu phản bội làm tôi buồn cười ghê ghớm. Cậu ta khoanh hai tay trước ngực, mím chặt môi biểu thị sự không hài lòng:
“Hoài An, đây là cách cậu trả công cho nhân viên phải không? Nào, qua đây, tôi bị cậu nợ lương hai ngày rồi đó.” Sau đó, Quân cũng dang hai tay, nhắm mắt chờ đợi.
Mặt tôi quăn thành cái lò xo, cái tên ngốc trẻ con này, tôi chỉ làm cục pin dự phòng của Bảo một lát thôi mà hắn đã bất bình như vậy. Đang không biết phải làm sao thì giọng nói vui vẻ của chị Nhi truyền tới:
“Được. Để chị. Lương cộng thưởng trả một thể luôn nhé.”
Tác giả :
Mía