Ngoài Tiền Ra, Tớ Còn Thích Cả Cậu Nữa
Chương 52: Ngu lâu, dốt dai, khó đào tạo
CHƯƠNG 52: NGU LÂU, DỐT DAI, KHÓ ĐÀO TẠO
Tôi không rõ động lực nào đã kéo được thân hình ngặt ngẽo lười chảy thây ra khỏi tấm chăn đầy mê hoặc trong một sáng cuối đông lạnh kinh khủng thế này. Chỉ biết rằng, lúc này đây, tôi đang đứng trước cửa nhà trong trạng thái vũ trang hoàn hảo nhất: Mũ len trùm qua tai, khăn len quanh cổ, áo khoác phao to tổ chảng, nhồi nhét bên trong là vô số áo len, áo nỉ các loại, quần Jean và giày thể thao là cặp đôi không thể tách rời.
Mất mười lăm phút, tôi mới xoay sở mở được cánh cổng nặng chịch với đôi tay đỏ ửng tê cứng như miếng thịt bò trong kho đông lạnh. Tôi đứng xo xúi một góc, vội vàng đút hai tay vào túi áo khoác, hai chân không tự giác va vào nhau lập cập. Cảm giác như đang đút đầu vào ngăn đá tủ lạnh khiến tôi càng rụt sâu hơn vào chiếc khăn len khổ lớn. Cầu trời lạy phật xót thương cho tấm thân xông pha trận mạc của con mà phù hộ, độ trì, giúp con buôn may bán đắt, mua một bán mười, sức khỏe dẻo dai, tiền đè chết người, đếm tiền không xuể. Tôi vừa nhảy nhót tại chỗ, vừa lẩm bẩm cầu khấn trong miệng. Dứt lời, bên tai vang lên tiếng cười khùng khục trong cổ họng, theo đó là làn khói từ khuôn miệng ai đó phả vào mặt tôi.
Quân đã đứng sát cạnh tôi từ bao giờ, gương mặt dù ửng đỏ vì gió lạnh cũng không làm độ đẹp trai của cậu ta xi nhê tẹo nào. Quân đi đôi converse cổ cao màu đỏ, quần jean sáng màu, áo dạ màu xanh dương làm nổi bật chiếc áo len màu đỏ thẫm bên trong. Có những kiểu người mặc gì cũng đẹp, không mặc gì lại càng đẹp hơn (ấy là tôi đoán thế). Quân là minh chứng điển hình cho hạng người đó. Cứ thử nhìn chúng tôi mà xem. Nếu như tôi chết ngập trong đống vải vóc trông chẳng khác gì cái tủ quần áo di động và phối hợp quần áo theo một phong cách cố định: vớ được cái gì tròng vào người cái đấy, thì Quân lại hệt như Fashionista chất ngầu, phong cách. Đơn giản mà sanh chảnh, gọn gàng mà ấm áp. Tôi không tự chủ mà nhích xa xa cậu ta ra một chút, kẻo lát tới chợ mọi người sẽ nghĩ tôi là con bé Osin đi xách đồ cho cậu chủ dạo chơi ngày Tết.
Mà bỏ qua vụ áo áo quần quần thì hôm nay tôi khá ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Quân, trước cửa nhà tôi, vào lúc năm giờ sáng thế này. Chả là hôm trước tôi có vui mồm tiết lộ kế hoạch kinh doanh hoa Tết cho hắn nghe. Ai ngờ nghe xong , hai mắt hắn sáng bừng như vừa trúng chuyến du lịch thám hiểm rừng rậm Amazon, nằng nặc đòi đi theo. Tôi mới nói vu vơ rằng, có bản lĩnh thì dậy từ năm giờ sáng, đến nhà phụ tôi bán hoa xem. Ai dè cậu ta tới thật. Tôi tặc lưỡi, thôi thì thêm một người bớt một việc, coi như cho cậu ta đi để ...làm đẹp đội hình đi.
Chị Nhi mắt nhắm mắt mở khệ nệ chất đầy hoa lên xe máy. Hoa này chúng tôi mua bên chợ đầu mối từ hôm trước, lựa những lứa đẹp nhất, cò kè mặc cả một hồi mới được giá ưng ý, đem về chất đầy một góc nhà. Liếc thấy Quân, chị Nhi nhấp nháy đôi mắt còn ngái ngủ, nhìn tôi bằng đôi mắt tinh quái:
“Chị đây vẫn đang ở trong mộng hay sao mà lại thấy trai đẹp đứng cạnh Hoài An vào lúc trời chưa mở mắt thế này?”
Tôi chưa kịp lên tiếng thì đã thấy Quân nhanh nhảu đáp lời:
“Ối chao, chẳng những đẹp trai mà còn rất được việc nữa đấy ạ. Em là người có thần may mắn yểm trợ, đánh đâu thắng đó, hôm nay nhất định sẽ cháy hàng.”
Chị Nhi phô trương hết vẻ trọng nam khinh nữ, nhìn Quân như nhìn tập tiền biết đi, phán câu xanh rờn:
“Ờ được. Chị bổ nhiệm em làm gương mặt đại diện cho cửa hàng hoa chúng ta, chứ con bé Hoài An, mặc dù nhanh nhẹn, hùng hục như trâu từ sáng đến tối nhưng phải cái...xấu mã quá. Khách đi qua nhìn nó đâm mất cả hứng thú, ngay đến nhan sắc của chị cũng không cứu vớt được cục diện. Nay có em rồi, cho cái An nó lui về hậu trường làm chân bốc vác thì tốt rồi.”
Nói xong, chị Nhi và Quân hồ hởi bắt tay, ôm vai bá cổ nhận chiến hữu như đúng rồi, bỏ lại tôi với gương mặt ngắn tũn bên cạnh. Hai cái người này, dù có thủ dâm tinh thần thì cũng đừng có lôi cái nhan sắc “không dìm cũng tự chìm” của tôi ra bôi bác như vậy chứ. Thôi được rồi, tất cả vì một cái Tết no ấm, tôi nhịn. Người ta đẹp, người ta có quyền mà.
Mất vài chuyến chạy qua chạy lại, ba người chúng tôi mới huyển hết hoa ra chợ. Chúng tôi chọn địa điểm ở con đường đầu cổng chợ. Đây là nơi các cửa hàng hoa tập trung đông nhất. Quanh chúng tôi, mấy bác nông dân từ ngoại thành Hà Nội cũng tất bật giỡ Quất, Đào từ trên ô tô xuống. Vẻ mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt chất phác minh chứng cho nhiều đêm ít ngủ, nhưng nét hy vọng và quyết tâm vẫn hừng hực sáng bừng cả đôi mắt.
Nhìn những bông hoa Ly xinh đẹp còn e ấp cuộn mình, mấy cành Dơn đỏ hồng kiêu hành, mấy nụ hoa xinh đẹp bung nở trong chiếc chậu sứ xinh xắn, mấy khóm phát lộc cùng vài chậu bonsai mini xanh mướt trước mặt, trong tôi cũng trào lên quyết tâm cao độ, nhất định sẽ là một vụ làm ăn thắng lợi.
Hơi ấm đột ngột truyền vào lòng bàn tay khiến tôi giật nảy mình. Quân đã đứng cạnh tôi từ bao giờ, dịu dàng nắm lấy đôi tay tê cóng của tôi, đưa lên miệng thổi phù phù, miệng không ngừng làu bàu:
“Hừ, nếu không nhìn thấy bản mặt cười ngô nghê của cậu, tôi sẽ nghĩ mình đứng cạnh ma nữ nào đó ấy.”
Bàn tay cậu ấy rất ấm, bọc trọn đôi tay nhỏ của tôi, hơi thở của cậu ấy phả vào lòng bàn tay tôi ấm ấm lại ngưa ngứa, làm tôi không tự giác mà đỏ bừng cả mặt.
“Chậc chậc. Ta nói hai đứa đừng ở đây diễn mấy trò tình chàng ý thiếp, làm tổn thương tâm hồn quanh năm cô độc là chị đây có được không. Sáng ra chưa kịp ăn gì nhìn hai đứa đã đủ bội thực rồi. Tranh thủ lúc ít khách tụi bay dẫn nhau dạo chợ đi, chị ở đây trông hàng cho. Nhớ là lúc về mua cho chị cái gì bỏ bụng nhá.” Chị Nhi ở bên cạnh chẹp chẹp cái miệng.
Tôi chưa kịp phân bua thì Quân đã hào hứng lôi tôi xềnh xệch đi mất. Lâu lâu tôi hoài nghi có phải kiếp trước tôi và cậu ta có phải là một cặp đôi không thể tách rời kiểu con cún và khúc xương hay không, sao lúc nào cậu ta cũng thích tha lôi tôi đi mọi chỗ như thế.
Nhưng mà đi chợ Tết đúng là một thú vui dễ nghiện, vì cái mặt nhăn như đít khỉ của tôi đã nhanh chóng bị đá bay bởi vẻ hớn hở vui thích. Tôi và Quân lê la hết mấy dãy bán hoa, vòng vèo qua mấy khu bán bánh kẹo, ô mai. Không quên lượn lờ ăn hạt dẻ nướng, ngô nướng và khoai lang nóng hổi thơm ngọt. Sự thỏa mãn của cái dạ dày là liều thuốc thần khiến chúng tôi quên đi tiết trời lạnh tê tái. Vui vẻ hòa vào dòng người đang dần đông trên những con đường rợp sắc màu, hơi thở của chúng tôi hòa lẫn vào nhau, hòa lẫn với mọi người, nhuốm đầy mùi hương của hoa cỏ, của thức ăn làm rộm lên hương xuân dịu dàng ấm áp.
Mua cho chị Nhi mấy củ khoai nướng, lại mua thêm ô mai để nhâm nhi, chúng tôi vượt qua đám người, trở về địa điểm dọn hàng lúc sáng. Sắc trời còn sớm, chợ chưa quá đông đúc, thế mà Quân vẫn cứ nằng nặc nắm tay tôi thật chặt, cứ như ông bố trông chừng đứa con gái nhỏ ngáo ngơ, ham chơi dễ lạc ấy.
Những suy nghĩ vẩn vơ đang lượn lờ trong đầu, tôi không tự giác mà bước băng băng theo cậu ta, cho đến lúc cái mũi bị đập mạnh vào tấm lưng rộng đau điếng. Tôi ngẩng lên, đang tính tổng xỉ vả cho cái tên trước mặt một trận, thì thấy Quân nhìn trân trân vào một gian hàng bên đường. Ở đó, có một bác nông dân đang cầm trên tay cái chậu hoa bé xíu, sắc hoa trắng tinh khiết hòa lẫn trong đám lá xanh trông xinh đẹp lạ thường. Bác bán hàng với thân hình mập mạp phúc hậu, cất tiếng chào hàng bằng chất giọng địa phương cực kỳ đáng yêu, mà tôi nhớ không nhầm thuộc về một huyện nào đó của Hà Tây, để nói được giọng này, rất đơn giản, bạn cứ bỏ hết dấu của các tiếng đi, sẽ ra được một đoạn thế này:
“Mua đi, mua đi. Hoa Tinh Nhân đây. Mua Hoa vê, vơ chông hanh phuc, gia đinh hoa thuân, gương vơ lai lanh, đanh nhau gay răng se cung nhau ăn chao. Đang ghet thanh yêu. Đang yêu thanh nghiên. Mua ngay, mua ngay....”
Liếc thấy vẻ mặt ham hố của Quân, tôi bĩu môi xem thường:
“Cậu cũng tin mấy thứ thế này ? Nếu cái hoa kia thần kỳ như vậy, làm méo gì có Luật Hôn nhân và Gia đình nữa chứ.”
Bác bán hàng thoáng nghe được lời tôi nói, cười đon đả đáp lời:
“Chau gai noi thê la chưa chuân rôi. Con ngươi đên vơi nhau là ơ cai duyên. Hoa nay găp ngươi co duyên se phat huy tac dung đo.”
Quân chả thèm bận tâm mấy lời tôi nói, chọn mua một chậu đẹp nhất. Sau đó gõ đầu tôi lên lớp:
“Cậu chưa thử, sao biết nó không hiệu nghiệm. Chỉ ở đó đoán già đoán non.” Sau đó, Quân thở dài một hơi, không hỏi tự khai:
“Nói cho cậu biết một bí mật nhé. Tôi thích một con bé, chả có ưu điểm gì, chỉ giỏi ăn với đếm tiền thôi. Mấy cái chuyện tình cảm trai gái thì ngốc như heo, tôi làm bao nhiêu việc mà chả chịu hiểu tâm ý của tôi. Nhiều lúc phát bực chỉ muốn đánh vào mông cho vài phát.”
Quân quay sang nhìn tôi, chán nản nói:
“Cậu nói xem, nếu tôi tặng con bé đó chậu hoa này, nó có hiểu tôi muốn nói gì không?”
Thấy bản mặt tuyệt vọng của Quân, tôi cũng thấy mấy phần đồng tình, vỗ vai Quân an ủi:
“Số cậu thật khổ. Ai bảo nhan sắc ngời ngời như vậy, bao nhiêu đứa thông minh không thích, lại đâm đầu vào con bé khờ khạo như thế? Mà tôi chả tin, trên đời lại có đứa ngu lâu dốt dai, khó đào tạo như cậu nói.”
Tôi không rõ động lực nào đã kéo được thân hình ngặt ngẽo lười chảy thây ra khỏi tấm chăn đầy mê hoặc trong một sáng cuối đông lạnh kinh khủng thế này. Chỉ biết rằng, lúc này đây, tôi đang đứng trước cửa nhà trong trạng thái vũ trang hoàn hảo nhất: Mũ len trùm qua tai, khăn len quanh cổ, áo khoác phao to tổ chảng, nhồi nhét bên trong là vô số áo len, áo nỉ các loại, quần Jean và giày thể thao là cặp đôi không thể tách rời.
Mất mười lăm phút, tôi mới xoay sở mở được cánh cổng nặng chịch với đôi tay đỏ ửng tê cứng như miếng thịt bò trong kho đông lạnh. Tôi đứng xo xúi một góc, vội vàng đút hai tay vào túi áo khoác, hai chân không tự giác va vào nhau lập cập. Cảm giác như đang đút đầu vào ngăn đá tủ lạnh khiến tôi càng rụt sâu hơn vào chiếc khăn len khổ lớn. Cầu trời lạy phật xót thương cho tấm thân xông pha trận mạc của con mà phù hộ, độ trì, giúp con buôn may bán đắt, mua một bán mười, sức khỏe dẻo dai, tiền đè chết người, đếm tiền không xuể. Tôi vừa nhảy nhót tại chỗ, vừa lẩm bẩm cầu khấn trong miệng. Dứt lời, bên tai vang lên tiếng cười khùng khục trong cổ họng, theo đó là làn khói từ khuôn miệng ai đó phả vào mặt tôi.
Quân đã đứng sát cạnh tôi từ bao giờ, gương mặt dù ửng đỏ vì gió lạnh cũng không làm độ đẹp trai của cậu ta xi nhê tẹo nào. Quân đi đôi converse cổ cao màu đỏ, quần jean sáng màu, áo dạ màu xanh dương làm nổi bật chiếc áo len màu đỏ thẫm bên trong. Có những kiểu người mặc gì cũng đẹp, không mặc gì lại càng đẹp hơn (ấy là tôi đoán thế). Quân là minh chứng điển hình cho hạng người đó. Cứ thử nhìn chúng tôi mà xem. Nếu như tôi chết ngập trong đống vải vóc trông chẳng khác gì cái tủ quần áo di động và phối hợp quần áo theo một phong cách cố định: vớ được cái gì tròng vào người cái đấy, thì Quân lại hệt như Fashionista chất ngầu, phong cách. Đơn giản mà sanh chảnh, gọn gàng mà ấm áp. Tôi không tự chủ mà nhích xa xa cậu ta ra một chút, kẻo lát tới chợ mọi người sẽ nghĩ tôi là con bé Osin đi xách đồ cho cậu chủ dạo chơi ngày Tết.
Mà bỏ qua vụ áo áo quần quần thì hôm nay tôi khá ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Quân, trước cửa nhà tôi, vào lúc năm giờ sáng thế này. Chả là hôm trước tôi có vui mồm tiết lộ kế hoạch kinh doanh hoa Tết cho hắn nghe. Ai ngờ nghe xong , hai mắt hắn sáng bừng như vừa trúng chuyến du lịch thám hiểm rừng rậm Amazon, nằng nặc đòi đi theo. Tôi mới nói vu vơ rằng, có bản lĩnh thì dậy từ năm giờ sáng, đến nhà phụ tôi bán hoa xem. Ai dè cậu ta tới thật. Tôi tặc lưỡi, thôi thì thêm một người bớt một việc, coi như cho cậu ta đi để ...làm đẹp đội hình đi.
Chị Nhi mắt nhắm mắt mở khệ nệ chất đầy hoa lên xe máy. Hoa này chúng tôi mua bên chợ đầu mối từ hôm trước, lựa những lứa đẹp nhất, cò kè mặc cả một hồi mới được giá ưng ý, đem về chất đầy một góc nhà. Liếc thấy Quân, chị Nhi nhấp nháy đôi mắt còn ngái ngủ, nhìn tôi bằng đôi mắt tinh quái:
“Chị đây vẫn đang ở trong mộng hay sao mà lại thấy trai đẹp đứng cạnh Hoài An vào lúc trời chưa mở mắt thế này?”
Tôi chưa kịp lên tiếng thì đã thấy Quân nhanh nhảu đáp lời:
“Ối chao, chẳng những đẹp trai mà còn rất được việc nữa đấy ạ. Em là người có thần may mắn yểm trợ, đánh đâu thắng đó, hôm nay nhất định sẽ cháy hàng.”
Chị Nhi phô trương hết vẻ trọng nam khinh nữ, nhìn Quân như nhìn tập tiền biết đi, phán câu xanh rờn:
“Ờ được. Chị bổ nhiệm em làm gương mặt đại diện cho cửa hàng hoa chúng ta, chứ con bé Hoài An, mặc dù nhanh nhẹn, hùng hục như trâu từ sáng đến tối nhưng phải cái...xấu mã quá. Khách đi qua nhìn nó đâm mất cả hứng thú, ngay đến nhan sắc của chị cũng không cứu vớt được cục diện. Nay có em rồi, cho cái An nó lui về hậu trường làm chân bốc vác thì tốt rồi.”
Nói xong, chị Nhi và Quân hồ hởi bắt tay, ôm vai bá cổ nhận chiến hữu như đúng rồi, bỏ lại tôi với gương mặt ngắn tũn bên cạnh. Hai cái người này, dù có thủ dâm tinh thần thì cũng đừng có lôi cái nhan sắc “không dìm cũng tự chìm” của tôi ra bôi bác như vậy chứ. Thôi được rồi, tất cả vì một cái Tết no ấm, tôi nhịn. Người ta đẹp, người ta có quyền mà.
Mất vài chuyến chạy qua chạy lại, ba người chúng tôi mới huyển hết hoa ra chợ. Chúng tôi chọn địa điểm ở con đường đầu cổng chợ. Đây là nơi các cửa hàng hoa tập trung đông nhất. Quanh chúng tôi, mấy bác nông dân từ ngoại thành Hà Nội cũng tất bật giỡ Quất, Đào từ trên ô tô xuống. Vẻ mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt chất phác minh chứng cho nhiều đêm ít ngủ, nhưng nét hy vọng và quyết tâm vẫn hừng hực sáng bừng cả đôi mắt.
Nhìn những bông hoa Ly xinh đẹp còn e ấp cuộn mình, mấy cành Dơn đỏ hồng kiêu hành, mấy nụ hoa xinh đẹp bung nở trong chiếc chậu sứ xinh xắn, mấy khóm phát lộc cùng vài chậu bonsai mini xanh mướt trước mặt, trong tôi cũng trào lên quyết tâm cao độ, nhất định sẽ là một vụ làm ăn thắng lợi.
Hơi ấm đột ngột truyền vào lòng bàn tay khiến tôi giật nảy mình. Quân đã đứng cạnh tôi từ bao giờ, dịu dàng nắm lấy đôi tay tê cóng của tôi, đưa lên miệng thổi phù phù, miệng không ngừng làu bàu:
“Hừ, nếu không nhìn thấy bản mặt cười ngô nghê của cậu, tôi sẽ nghĩ mình đứng cạnh ma nữ nào đó ấy.”
Bàn tay cậu ấy rất ấm, bọc trọn đôi tay nhỏ của tôi, hơi thở của cậu ấy phả vào lòng bàn tay tôi ấm ấm lại ngưa ngứa, làm tôi không tự giác mà đỏ bừng cả mặt.
“Chậc chậc. Ta nói hai đứa đừng ở đây diễn mấy trò tình chàng ý thiếp, làm tổn thương tâm hồn quanh năm cô độc là chị đây có được không. Sáng ra chưa kịp ăn gì nhìn hai đứa đã đủ bội thực rồi. Tranh thủ lúc ít khách tụi bay dẫn nhau dạo chợ đi, chị ở đây trông hàng cho. Nhớ là lúc về mua cho chị cái gì bỏ bụng nhá.” Chị Nhi ở bên cạnh chẹp chẹp cái miệng.
Tôi chưa kịp phân bua thì Quân đã hào hứng lôi tôi xềnh xệch đi mất. Lâu lâu tôi hoài nghi có phải kiếp trước tôi và cậu ta có phải là một cặp đôi không thể tách rời kiểu con cún và khúc xương hay không, sao lúc nào cậu ta cũng thích tha lôi tôi đi mọi chỗ như thế.
Nhưng mà đi chợ Tết đúng là một thú vui dễ nghiện, vì cái mặt nhăn như đít khỉ của tôi đã nhanh chóng bị đá bay bởi vẻ hớn hở vui thích. Tôi và Quân lê la hết mấy dãy bán hoa, vòng vèo qua mấy khu bán bánh kẹo, ô mai. Không quên lượn lờ ăn hạt dẻ nướng, ngô nướng và khoai lang nóng hổi thơm ngọt. Sự thỏa mãn của cái dạ dày là liều thuốc thần khiến chúng tôi quên đi tiết trời lạnh tê tái. Vui vẻ hòa vào dòng người đang dần đông trên những con đường rợp sắc màu, hơi thở của chúng tôi hòa lẫn vào nhau, hòa lẫn với mọi người, nhuốm đầy mùi hương của hoa cỏ, của thức ăn làm rộm lên hương xuân dịu dàng ấm áp.
Mua cho chị Nhi mấy củ khoai nướng, lại mua thêm ô mai để nhâm nhi, chúng tôi vượt qua đám người, trở về địa điểm dọn hàng lúc sáng. Sắc trời còn sớm, chợ chưa quá đông đúc, thế mà Quân vẫn cứ nằng nặc nắm tay tôi thật chặt, cứ như ông bố trông chừng đứa con gái nhỏ ngáo ngơ, ham chơi dễ lạc ấy.
Những suy nghĩ vẩn vơ đang lượn lờ trong đầu, tôi không tự giác mà bước băng băng theo cậu ta, cho đến lúc cái mũi bị đập mạnh vào tấm lưng rộng đau điếng. Tôi ngẩng lên, đang tính tổng xỉ vả cho cái tên trước mặt một trận, thì thấy Quân nhìn trân trân vào một gian hàng bên đường. Ở đó, có một bác nông dân đang cầm trên tay cái chậu hoa bé xíu, sắc hoa trắng tinh khiết hòa lẫn trong đám lá xanh trông xinh đẹp lạ thường. Bác bán hàng với thân hình mập mạp phúc hậu, cất tiếng chào hàng bằng chất giọng địa phương cực kỳ đáng yêu, mà tôi nhớ không nhầm thuộc về một huyện nào đó của Hà Tây, để nói được giọng này, rất đơn giản, bạn cứ bỏ hết dấu của các tiếng đi, sẽ ra được một đoạn thế này:
“Mua đi, mua đi. Hoa Tinh Nhân đây. Mua Hoa vê, vơ chông hanh phuc, gia đinh hoa thuân, gương vơ lai lanh, đanh nhau gay răng se cung nhau ăn chao. Đang ghet thanh yêu. Đang yêu thanh nghiên. Mua ngay, mua ngay....”
Liếc thấy vẻ mặt ham hố của Quân, tôi bĩu môi xem thường:
“Cậu cũng tin mấy thứ thế này ? Nếu cái hoa kia thần kỳ như vậy, làm méo gì có Luật Hôn nhân và Gia đình nữa chứ.”
Bác bán hàng thoáng nghe được lời tôi nói, cười đon đả đáp lời:
“Chau gai noi thê la chưa chuân rôi. Con ngươi đên vơi nhau là ơ cai duyên. Hoa nay găp ngươi co duyên se phat huy tac dung đo.”
Quân chả thèm bận tâm mấy lời tôi nói, chọn mua một chậu đẹp nhất. Sau đó gõ đầu tôi lên lớp:
“Cậu chưa thử, sao biết nó không hiệu nghiệm. Chỉ ở đó đoán già đoán non.” Sau đó, Quân thở dài một hơi, không hỏi tự khai:
“Nói cho cậu biết một bí mật nhé. Tôi thích một con bé, chả có ưu điểm gì, chỉ giỏi ăn với đếm tiền thôi. Mấy cái chuyện tình cảm trai gái thì ngốc như heo, tôi làm bao nhiêu việc mà chả chịu hiểu tâm ý của tôi. Nhiều lúc phát bực chỉ muốn đánh vào mông cho vài phát.”
Quân quay sang nhìn tôi, chán nản nói:
“Cậu nói xem, nếu tôi tặng con bé đó chậu hoa này, nó có hiểu tôi muốn nói gì không?”
Thấy bản mặt tuyệt vọng của Quân, tôi cũng thấy mấy phần đồng tình, vỗ vai Quân an ủi:
“Số cậu thật khổ. Ai bảo nhan sắc ngời ngời như vậy, bao nhiêu đứa thông minh không thích, lại đâm đầu vào con bé khờ khạo như thế? Mà tôi chả tin, trên đời lại có đứa ngu lâu dốt dai, khó đào tạo như cậu nói.”
Tác giả :
Mía