Ngoại Thích Chi Nữ
Chương 56
Đêm khuya, Trường Hoa cung.
Hậu quan nặng nề, Minh Tú đầu đội hậu quan, mặc triều phục phức tạp nặng nề, ngồi nghiêm chỉnh trên long sàng chờ Khánh An đế, chờ đến tận giờ hợi, đợi lâu đến mức nàng ta cảm thấy mình hoàn toàn chết lặng.
Khánh An đế không ở bên ngoài tiếp triều thần hoặc tôn thất, hắn cũng không cần.
Bất quá thời gian hắn tắm rửa rất lâu, sau đó chậm chạp dùng bữa, ở ngoại điện làm bộ phê tâu chương hồi lâu mới đến trong điện Trường Hoa cung.
Tính tình tiểu hoàng đế không tốt, hắn không thích Minh Tú, người bên cạnh hắn đều biết,nên không dám khuyên nhiều, hắn nghĩ nghĩ lại nằm nghỉ ngơi ở ngoài điện, thái giám tổng quản bên cạnh hắn thấp giọng khuyên: “bệ hạ, người làm dáng cũng được a, chỉ cần qua đêm nay, tương lai người muốn thế nào chính là thế đấy”
Lúc này Khánh An đế mới vào trong điện.
hắn vào trong điện, Minh Tú nhìn thấy đôi giầy của hắn thì gọi một tiếng’ bệ hạ’
Thanh âm ôn nhu lại đoan trang, không vì đợi lâu mà có chút bất mãn, giống như thanh âm xuất ra từ khe đá, chí ít Khánh An đế cảm thấy không có chút nhân khí.
Trong lòng hắn sinh ra ác ý, xốc khăn cô dâu, nhìn khuôn mặt bôi trét như mang mặt nạ, trong mắt hiện lên nụ cười dịu dàng đoan trang của Trịnh đại cô nương Trịnh nghi Nhiên, lại thoảng qua khuôn mặt không chút son phấn, dung mạo bức người, vừa giận vừa vui của Minh Lạc.
Kỳ thật khuôn mặt của Minh Tú cũng rất ưa nhìn, chỉ là nàng ta trang điểm đã quen, Khánh An đế lại đối với nàng ta âm dương quái khí, nàng ta đều dùng nhẫn để đối với hắn, chẳng lẽ hắn còn mong nàng ta sẽ dùng đoan trang xuất từ chân tâm để đối đãi, có thể hờn dỗi?
Bất quá Khánh An đế cũng không quản,hắn chỉ chán ghét.
hắn cảm thấy, vì nàng ta, vì lợi ích của Minh gia nên mẫu hậu mới không để ý đến tình cảnh của mình, cùng Minh gia ép hắn cưới nữ nhi Minh gia, giết Nghi Nhiên, để mình và thái phó sinh hiềm khích, càng làm triều thần khinh thường hắn, nhìn hắn thì sẽ thấy thái hậu và Minh gia đầu tiên.
Thậm chí là nữ nhi Minh gia cũng không chịu thỏa mãn tâm nguyện của mình, cưới người mình coi trọng, nhất định phải đưa cho mình một cái cọc gỗ.
Minh gia đem hắn như cái thang để đến gần vinh hoa phú quý, ngay cả mẫu hậu của mình cũng vậy.
Lúc này Khánh An đến đột nhiên nổi lên sát tâm với Minh Tú, hắn thầm nghĩ, nếu lúc trước mình chơi chết Minh Túc thì tự nhiên Minh gia sẽ để hắn cưới Minh Lạc.
A, dù sao lúc trước hắn cũng có chút tình cảm với nàng ta a, dù sao cũng là lớn lên từ nhỏ với nhau. Mà Minh Lạc, thật ra hắn cũng không có thích như vậy, nhưng ngày thường nàng rất đẹp, đồ vật khi không có được thì càng trân trọng.
hắn nhìn Minh Tú, đưa tay sờ mũ phượng của nàng ta, nói : “hoàng hậu, ngươi từ nhỏ đều thông minh hơn người khác, ngươi cũng biết khi ngươi bước chân vào cung, từ đây tôn vinh của ngươi đều phụ thuộc vào trẫm. ngươi vẫn luôn biết trẫm không thích ngươi, nhưng thật ra không phải là trẫm không thích ngươi. Minh gia là ngoại gia của trẫm, trẫm chỉ không thích mẫu hậu biết trẫm cần thế lực khác ủng hộ nhưng vẫn bức trẫm cưới ngươi, cho nên mới giận lây sang ngươi. Còn nhiều thời gian, chỉ cần ngươi có thể chứng minh mình hữu dụng hơn người khác, trẫm đương nhiên sẽ không bạc đãi ngươi.”
một đêm này Khánh An đế cũng không chạm vào Minh tú.
***
Nửa tháng sau, Khánh An đế và Minh Tú trên đường đi Từ Thọ cung thỉnh an Minh thái hậu gặp được Ôn Nhã huyện chủ.
Thái hậu đã sai người đem một bộ phận cung vụ giao cho Minh Tú, còn lại đều do nữ quan và ma ma tâm phúc của bà quản, lúc này bà ta lại không cần để ý chuyện triều chính cho nên thời gian có chút rảnh, mà Minh Lạc lại ‘ bệnh’ dưỡng bệnh ở trang tử không thể vào cung, cho nên thái hậu liền đem Ôn Nhã huyện chủ nhà Thăng Bình đại trưởng công chúa vào cung để giải buồn.
Ôn Nhã huyện chủ cũng không biết chuyện thái hậu định để nàng ta tiến cung làm phi.
Nàng ta thấy Khánh An đế và Minh Tú liền mỉm cười tiến lên thỉnh an
Mấy người họ lớn lên cùng nhau nên rất quen thuộc.
Ôn Nhã từ trước đến nay linh lung, địa vị của Thăng Bình đại trưởng công chúa lại siêu nhiên, quan hệ của nàng ta và Minh Tú cũng rất tốt, ngay cả Khánh An đế, dù thay đổi thất thường nhưng không phải vô não, hắn được phụ hoàng dặn đi dặn lại, nên những năm gần đây luôn kính đãi Thăng Bình đại trưởng công chúa, đối với Ôn Nhã rất hòa thuận.
Khánh An đế cười nói: “ Nhu biểu muội mau bình thân, hôm qua trẫm nghe nói nay muội vào cung, liền muốn sớm sang đây xem muội, ở trong cung đã quen chưa?”
Ôn nhã cười nói: “ Tạ bệ hạ nhớ nhung, được thái hậu nương nương từ thiện, lại có hoàng hậu nương nương chiếu cố, Ôn Nhã không có gì không quen, chỉ là thấy trong cung đến quả cũng phá lệ thơm ngọt.”
Nụ cười của Khánh An đế càng sâu, ôn nhu nói : “ Nhu biểu muội thích là tốt, trước đây hoa quả cống phẩm trẫm có sai người đưa cho phủ của cô cô, nhưng có thể nhiều lần không chu đáo, về sau Nhu biểu muội thường xuyên vào cung ở, sang đầu xuân, phiên bang các nơi tiến cống những đồ chơi mới mẻ, trẫm sẽ mang cho muội chơi.”
Ôn Nhã cười khúc khích, nói “ tạ bệ hạ. bất quá thần nữ chỉ là nói đùa, bệ hạ như vậy làm thần nữ lần sau cũng không dám đùa nữa.”
Khánh An đế cũng không đáp lời, chỉ nhìn nàng ta cười.
Lúc này đang là đầu xuân, ánh nắng ấm áp lại tinh khiết, trong vườn không ít loại hoa đang nở rộ, lúc Khánh An đế không lên cơn thì cũng là đế vương thiếu niên anh tuấn, mà Ôn Nhã xinh xắn linh lung, hai người cười với nhau, chính là một đôi bích nhân.
Minh Tú nhìn hai người, tay giấu trong tay áo nắm chặt, móng tay thiếu chút bị gãy.
Nàng ta biết ly rượu hợp cẩn kia có độc, là một loại hàn độc của xà độc ở Lĩnh nam, nữ tử uống vào sẽ bị tổn thương tử cung, không thể có thai, lại khó giải, nhưng thứ đó nam tử uống vào sẽ không có gì đáng ngại, chỉ cần dùng vật vượng hỏa điều trị một thời gian hàn khí sẽ tản đi, nữ tử lại không dùng được cách đó, cho nên dù hôm đó hoàng đế uống nhầm cũng không có trở ngại.
Loại vật này đại phu bình thường cũng không tra được nhưng có thể nghiệm được hàn độc bên trong, là nàng sau khi nhũ ma ma tìm hiểu lại để tổ phụ tìm người kiểm tra mới biết.
Về sau nàng gặp tổ phụ.
Nàng nói với tổ phụ: “ đây là rượu trong lễ hợp cẩn của tôn nữ, tôn nữ được người cảnh báo nên chưa uống. tổ phụ, cô mẫu chấp chưởng hậu cung nhiều năm, vậy mà thứ này lại xuất hiện trong cốc của tôn nữ vào ngày đại hôn, người ra tay có thể đếm trên đầu ngón tay. Người cảnh cáo tôn nữ, người hạ độc đều có dụng ý khó dò, việc này tôn nữ cũng không dám nói cho cô mẫu, chỉ dám thương lượng với tổ phụ, đợi sau khi làm rõ sẽ bẩm báo với cô mẫu.”
“ tổ phụ, theo người, đến cùng là ai hạ độc, muốn tôn nữ không thể mang thai?”
Minh lão thái gia không nói, Minh Tú đau thương nở nụ cười nói “ tôn nữ nghĩ tới chỉ có thể là Túc vương, hắn không muốn tôn nữ sinh con trai trưởng cho bệ hạ, âm mưu của hắn thật tốt – hắn không dám hạ độc chết bệ hạ, vì nếu độc chết bệ hạ hắn sẽ bị sử sách lưu lại tội giết chất soán ngôi. Lúc hắn vào kinh đã không trực tiếp soán vị, hiện tại cũng sẽ không làm như thế. Nhưng người cảnh báo tôn nữ là ai?”
Minh lão thái gia nắm cái khăn chứa rượu, run rẩy.
hắn không nghĩ nữ nhi của mình có thể ra tay hung ác như vậy, dạng này là không để lại đường lui, Thăng Bình đại trưởng công chúa là ai, không có chiêu này sao nàng ta sẽ tin thái hậu, chịu đem nữ nhi và cung? Chuyện qua sông đoạn cầu người hoàng gia làm không phải lần đầu, Thăng Bình đại trưởng công chúa tự nhiên biết rõ.
Minh lão thái gia trầm mặc trong chốc lát, nói “ không phải Túc vương, nếu hắn có thể hạ độc trong li rượu của nương nương, để hoàng thượng không có con trai trưởng, vì sao không hạ trong cốc của bệ hạ, bệ hạ không thể có con, chẳng phải trực tiếp hơn ư?”
Con trai trưởng cũng được, thứ cũng được, chỉ cẩn Khánh An đế có con trai, thì người thừa kế sẽ không đến lượt Túc vương.
Minh Tú biến sắc.
Vậy sẽ là ai?
Nàng ta không dám nghĩ đến hướng kia.
Minh lão thái gia thở dài, đến cùng hắn cũng không nói rõ, chỉ nói “ muốn để nương nương không có con trai trưởng, đó chính là thủ đoạn thường thấy của cung phi tranh thủ tình cảm, lúc này hậu cung của bệ hạ không có người khác, việc này chính là chuẩn bị cho việc đưa nữ nhi vào cung. Mà người có thể hạ độc trong rượu của nương nương thì chắc chắn là liên hệ rất sâu với hậu cung. Hoàng hậu nương nương, nương nương nói xem, trên đời này có bao nhiêu người có thể làm được việc này?”
Thăng Bình đại trưởng công chúa, trong lòng Minh Tú lập tức hiện lên cái tên này.
Chỉ là nàng ta chưa nói, Minh lão thái gia đã lên tiếng” trong cung hiểm ác, thái hậu nương nương và bệ hạ cần Thăng Bình đại trưởng công chúa để chống lại Túc vương, hoàng hậu nương nương, việc này người hãy chôn ở trong lòng, không nên nhấc lên, tương lai người phải cẩn thận, tự bảo vệ mình, về sau người chỉ có thể dựa vào bản thân.”
Lúc này Minh Tú nhìn Ôn Nhã cười nói tự nhiên, dưới ánh mặt trời khuôn mặt nhỏ như sáng lên, trong lòng ngoại trừ hận không còn cảm giác nào khác.
Tướng mạo của Ôn Nhã không tính là đứng đầu, thậm chí còn kém Minh Tú nhưng hơn ở tươi trẻ sống động, rõ ràng bằng tuổi nhau, Ôn Nhã lại như thiếu nữ hoạt bát mà Minh Tú lại như nữ tử sống thâm niên trong cung, như đầm sâu giếng cổ - nàng ta giống như cho tới giờ đều chưa tươi cười linh động như thế,có lẽ khi còn nhỏ nàng ta đã thế, không nhớ kĩ.
Về sau, Ôn Nhã huyện chủ vào cung thì Khánh An đế mỗi ngày sau khi hạ triều sẽ đi Từ Thọ cung ngồi một lát, bồi Ôn Nhã huyện chủ hoặc hạ hai ván cờ, nói mấy câu, mới đầu Ôn Nhã còn lơ đễnh nhưng Minh Tú lãnh đạm và địch ý, thái hậu nhiệt tình, Khánh An đế ân cần, Ôn Nhã không ngốc, từ nhiên nhìn ra điều không bình thường.
Cho nên mấy ngày sau hồi phủ, không đợi mẫu thân tra hỏi đã đuổi thị nữ, mở miệng hỏi trước.
Thăng Bình đại trưởng công chúa, sờ tóc nữ nhi nói “ thái hậu và bệ hạ muốn đón con vào cung làm phi. Nhu nhi, con có bằng lòng không?”
Trong lòng Ôn Nhã huyện chủ sớm đã có dự cảm, nhưng khi nghe mẫu thân nói thẳng ra mặt vẫn đỏ lên, nàng ta lẩm bẩm nói: “ mẫu thân, cái này, nhưng hoàng hậu là người Minh gia. Năm đó Trịnh tỷ tỷ…”
Thăng Bình đại trưởng công chúa nhìn nữ nhi đỏ mặt, còn có thái độ ngượng ngùng, liền biết không phải nàng không muốn mà là lo lắng nhiều thôi.
Công chúa sờ tóc nàng ta, cười nói : “Nhu nhi, thái độ của bệ hạ với nàng ta, không phải con không biết. người Minh gia thì thế nào, trong mắt thái hậu và bệ hạ cũng không quan trọng bằng hoàng vị. Nhu nhi, con không cần để ý đến nàng ta, nàng ta chỉ là một cái đinh thôi, mẫu thân để nàng ta ngồi trên hậu vị chỉ là để nàng ta cản tai cho con thôi.”
Hậu quan nặng nề, Minh Tú đầu đội hậu quan, mặc triều phục phức tạp nặng nề, ngồi nghiêm chỉnh trên long sàng chờ Khánh An đế, chờ đến tận giờ hợi, đợi lâu đến mức nàng ta cảm thấy mình hoàn toàn chết lặng.
Khánh An đế không ở bên ngoài tiếp triều thần hoặc tôn thất, hắn cũng không cần.
Bất quá thời gian hắn tắm rửa rất lâu, sau đó chậm chạp dùng bữa, ở ngoại điện làm bộ phê tâu chương hồi lâu mới đến trong điện Trường Hoa cung.
Tính tình tiểu hoàng đế không tốt, hắn không thích Minh Tú, người bên cạnh hắn đều biết,nên không dám khuyên nhiều, hắn nghĩ nghĩ lại nằm nghỉ ngơi ở ngoài điện, thái giám tổng quản bên cạnh hắn thấp giọng khuyên: “bệ hạ, người làm dáng cũng được a, chỉ cần qua đêm nay, tương lai người muốn thế nào chính là thế đấy”
Lúc này Khánh An đế mới vào trong điện.
hắn vào trong điện, Minh Tú nhìn thấy đôi giầy của hắn thì gọi một tiếng’ bệ hạ’
Thanh âm ôn nhu lại đoan trang, không vì đợi lâu mà có chút bất mãn, giống như thanh âm xuất ra từ khe đá, chí ít Khánh An đế cảm thấy không có chút nhân khí.
Trong lòng hắn sinh ra ác ý, xốc khăn cô dâu, nhìn khuôn mặt bôi trét như mang mặt nạ, trong mắt hiện lên nụ cười dịu dàng đoan trang của Trịnh đại cô nương Trịnh nghi Nhiên, lại thoảng qua khuôn mặt không chút son phấn, dung mạo bức người, vừa giận vừa vui của Minh Lạc.
Kỳ thật khuôn mặt của Minh Tú cũng rất ưa nhìn, chỉ là nàng ta trang điểm đã quen, Khánh An đế lại đối với nàng ta âm dương quái khí, nàng ta đều dùng nhẫn để đối với hắn, chẳng lẽ hắn còn mong nàng ta sẽ dùng đoan trang xuất từ chân tâm để đối đãi, có thể hờn dỗi?
Bất quá Khánh An đế cũng không quản,hắn chỉ chán ghét.
hắn cảm thấy, vì nàng ta, vì lợi ích của Minh gia nên mẫu hậu mới không để ý đến tình cảnh của mình, cùng Minh gia ép hắn cưới nữ nhi Minh gia, giết Nghi Nhiên, để mình và thái phó sinh hiềm khích, càng làm triều thần khinh thường hắn, nhìn hắn thì sẽ thấy thái hậu và Minh gia đầu tiên.
Thậm chí là nữ nhi Minh gia cũng không chịu thỏa mãn tâm nguyện của mình, cưới người mình coi trọng, nhất định phải đưa cho mình một cái cọc gỗ.
Minh gia đem hắn như cái thang để đến gần vinh hoa phú quý, ngay cả mẫu hậu của mình cũng vậy.
Lúc này Khánh An đến đột nhiên nổi lên sát tâm với Minh Tú, hắn thầm nghĩ, nếu lúc trước mình chơi chết Minh Túc thì tự nhiên Minh gia sẽ để hắn cưới Minh Lạc.
A, dù sao lúc trước hắn cũng có chút tình cảm với nàng ta a, dù sao cũng là lớn lên từ nhỏ với nhau. Mà Minh Lạc, thật ra hắn cũng không có thích như vậy, nhưng ngày thường nàng rất đẹp, đồ vật khi không có được thì càng trân trọng.
hắn nhìn Minh Tú, đưa tay sờ mũ phượng của nàng ta, nói : “hoàng hậu, ngươi từ nhỏ đều thông minh hơn người khác, ngươi cũng biết khi ngươi bước chân vào cung, từ đây tôn vinh của ngươi đều phụ thuộc vào trẫm. ngươi vẫn luôn biết trẫm không thích ngươi, nhưng thật ra không phải là trẫm không thích ngươi. Minh gia là ngoại gia của trẫm, trẫm chỉ không thích mẫu hậu biết trẫm cần thế lực khác ủng hộ nhưng vẫn bức trẫm cưới ngươi, cho nên mới giận lây sang ngươi. Còn nhiều thời gian, chỉ cần ngươi có thể chứng minh mình hữu dụng hơn người khác, trẫm đương nhiên sẽ không bạc đãi ngươi.”
một đêm này Khánh An đế cũng không chạm vào Minh tú.
***
Nửa tháng sau, Khánh An đế và Minh Tú trên đường đi Từ Thọ cung thỉnh an Minh thái hậu gặp được Ôn Nhã huyện chủ.
Thái hậu đã sai người đem một bộ phận cung vụ giao cho Minh Tú, còn lại đều do nữ quan và ma ma tâm phúc của bà quản, lúc này bà ta lại không cần để ý chuyện triều chính cho nên thời gian có chút rảnh, mà Minh Lạc lại ‘ bệnh’ dưỡng bệnh ở trang tử không thể vào cung, cho nên thái hậu liền đem Ôn Nhã huyện chủ nhà Thăng Bình đại trưởng công chúa vào cung để giải buồn.
Ôn Nhã huyện chủ cũng không biết chuyện thái hậu định để nàng ta tiến cung làm phi.
Nàng ta thấy Khánh An đế và Minh Tú liền mỉm cười tiến lên thỉnh an
Mấy người họ lớn lên cùng nhau nên rất quen thuộc.
Ôn Nhã từ trước đến nay linh lung, địa vị của Thăng Bình đại trưởng công chúa lại siêu nhiên, quan hệ của nàng ta và Minh Tú cũng rất tốt, ngay cả Khánh An đế, dù thay đổi thất thường nhưng không phải vô não, hắn được phụ hoàng dặn đi dặn lại, nên những năm gần đây luôn kính đãi Thăng Bình đại trưởng công chúa, đối với Ôn Nhã rất hòa thuận.
Khánh An đế cười nói: “ Nhu biểu muội mau bình thân, hôm qua trẫm nghe nói nay muội vào cung, liền muốn sớm sang đây xem muội, ở trong cung đã quen chưa?”
Ôn nhã cười nói: “ Tạ bệ hạ nhớ nhung, được thái hậu nương nương từ thiện, lại có hoàng hậu nương nương chiếu cố, Ôn Nhã không có gì không quen, chỉ là thấy trong cung đến quả cũng phá lệ thơm ngọt.”
Nụ cười của Khánh An đế càng sâu, ôn nhu nói : “ Nhu biểu muội thích là tốt, trước đây hoa quả cống phẩm trẫm có sai người đưa cho phủ của cô cô, nhưng có thể nhiều lần không chu đáo, về sau Nhu biểu muội thường xuyên vào cung ở, sang đầu xuân, phiên bang các nơi tiến cống những đồ chơi mới mẻ, trẫm sẽ mang cho muội chơi.”
Ôn Nhã cười khúc khích, nói “ tạ bệ hạ. bất quá thần nữ chỉ là nói đùa, bệ hạ như vậy làm thần nữ lần sau cũng không dám đùa nữa.”
Khánh An đế cũng không đáp lời, chỉ nhìn nàng ta cười.
Lúc này đang là đầu xuân, ánh nắng ấm áp lại tinh khiết, trong vườn không ít loại hoa đang nở rộ, lúc Khánh An đế không lên cơn thì cũng là đế vương thiếu niên anh tuấn, mà Ôn Nhã xinh xắn linh lung, hai người cười với nhau, chính là một đôi bích nhân.
Minh Tú nhìn hai người, tay giấu trong tay áo nắm chặt, móng tay thiếu chút bị gãy.
Nàng ta biết ly rượu hợp cẩn kia có độc, là một loại hàn độc của xà độc ở Lĩnh nam, nữ tử uống vào sẽ bị tổn thương tử cung, không thể có thai, lại khó giải, nhưng thứ đó nam tử uống vào sẽ không có gì đáng ngại, chỉ cần dùng vật vượng hỏa điều trị một thời gian hàn khí sẽ tản đi, nữ tử lại không dùng được cách đó, cho nên dù hôm đó hoàng đế uống nhầm cũng không có trở ngại.
Loại vật này đại phu bình thường cũng không tra được nhưng có thể nghiệm được hàn độc bên trong, là nàng sau khi nhũ ma ma tìm hiểu lại để tổ phụ tìm người kiểm tra mới biết.
Về sau nàng gặp tổ phụ.
Nàng nói với tổ phụ: “ đây là rượu trong lễ hợp cẩn của tôn nữ, tôn nữ được người cảnh báo nên chưa uống. tổ phụ, cô mẫu chấp chưởng hậu cung nhiều năm, vậy mà thứ này lại xuất hiện trong cốc của tôn nữ vào ngày đại hôn, người ra tay có thể đếm trên đầu ngón tay. Người cảnh cáo tôn nữ, người hạ độc đều có dụng ý khó dò, việc này tôn nữ cũng không dám nói cho cô mẫu, chỉ dám thương lượng với tổ phụ, đợi sau khi làm rõ sẽ bẩm báo với cô mẫu.”
“ tổ phụ, theo người, đến cùng là ai hạ độc, muốn tôn nữ không thể mang thai?”
Minh lão thái gia không nói, Minh Tú đau thương nở nụ cười nói “ tôn nữ nghĩ tới chỉ có thể là Túc vương, hắn không muốn tôn nữ sinh con trai trưởng cho bệ hạ, âm mưu của hắn thật tốt – hắn không dám hạ độc chết bệ hạ, vì nếu độc chết bệ hạ hắn sẽ bị sử sách lưu lại tội giết chất soán ngôi. Lúc hắn vào kinh đã không trực tiếp soán vị, hiện tại cũng sẽ không làm như thế. Nhưng người cảnh báo tôn nữ là ai?”
Minh lão thái gia nắm cái khăn chứa rượu, run rẩy.
hắn không nghĩ nữ nhi của mình có thể ra tay hung ác như vậy, dạng này là không để lại đường lui, Thăng Bình đại trưởng công chúa là ai, không có chiêu này sao nàng ta sẽ tin thái hậu, chịu đem nữ nhi và cung? Chuyện qua sông đoạn cầu người hoàng gia làm không phải lần đầu, Thăng Bình đại trưởng công chúa tự nhiên biết rõ.
Minh lão thái gia trầm mặc trong chốc lát, nói “ không phải Túc vương, nếu hắn có thể hạ độc trong li rượu của nương nương, để hoàng thượng không có con trai trưởng, vì sao không hạ trong cốc của bệ hạ, bệ hạ không thể có con, chẳng phải trực tiếp hơn ư?”
Con trai trưởng cũng được, thứ cũng được, chỉ cẩn Khánh An đế có con trai, thì người thừa kế sẽ không đến lượt Túc vương.
Minh Tú biến sắc.
Vậy sẽ là ai?
Nàng ta không dám nghĩ đến hướng kia.
Minh lão thái gia thở dài, đến cùng hắn cũng không nói rõ, chỉ nói “ muốn để nương nương không có con trai trưởng, đó chính là thủ đoạn thường thấy của cung phi tranh thủ tình cảm, lúc này hậu cung của bệ hạ không có người khác, việc này chính là chuẩn bị cho việc đưa nữ nhi vào cung. Mà người có thể hạ độc trong rượu của nương nương thì chắc chắn là liên hệ rất sâu với hậu cung. Hoàng hậu nương nương, nương nương nói xem, trên đời này có bao nhiêu người có thể làm được việc này?”
Thăng Bình đại trưởng công chúa, trong lòng Minh Tú lập tức hiện lên cái tên này.
Chỉ là nàng ta chưa nói, Minh lão thái gia đã lên tiếng” trong cung hiểm ác, thái hậu nương nương và bệ hạ cần Thăng Bình đại trưởng công chúa để chống lại Túc vương, hoàng hậu nương nương, việc này người hãy chôn ở trong lòng, không nên nhấc lên, tương lai người phải cẩn thận, tự bảo vệ mình, về sau người chỉ có thể dựa vào bản thân.”
Lúc này Minh Tú nhìn Ôn Nhã cười nói tự nhiên, dưới ánh mặt trời khuôn mặt nhỏ như sáng lên, trong lòng ngoại trừ hận không còn cảm giác nào khác.
Tướng mạo của Ôn Nhã không tính là đứng đầu, thậm chí còn kém Minh Tú nhưng hơn ở tươi trẻ sống động, rõ ràng bằng tuổi nhau, Ôn Nhã lại như thiếu nữ hoạt bát mà Minh Tú lại như nữ tử sống thâm niên trong cung, như đầm sâu giếng cổ - nàng ta giống như cho tới giờ đều chưa tươi cười linh động như thế,có lẽ khi còn nhỏ nàng ta đã thế, không nhớ kĩ.
Về sau, Ôn Nhã huyện chủ vào cung thì Khánh An đế mỗi ngày sau khi hạ triều sẽ đi Từ Thọ cung ngồi một lát, bồi Ôn Nhã huyện chủ hoặc hạ hai ván cờ, nói mấy câu, mới đầu Ôn Nhã còn lơ đễnh nhưng Minh Tú lãnh đạm và địch ý, thái hậu nhiệt tình, Khánh An đế ân cần, Ôn Nhã không ngốc, từ nhiên nhìn ra điều không bình thường.
Cho nên mấy ngày sau hồi phủ, không đợi mẫu thân tra hỏi đã đuổi thị nữ, mở miệng hỏi trước.
Thăng Bình đại trưởng công chúa, sờ tóc nữ nhi nói “ thái hậu và bệ hạ muốn đón con vào cung làm phi. Nhu nhi, con có bằng lòng không?”
Trong lòng Ôn Nhã huyện chủ sớm đã có dự cảm, nhưng khi nghe mẫu thân nói thẳng ra mặt vẫn đỏ lên, nàng ta lẩm bẩm nói: “ mẫu thân, cái này, nhưng hoàng hậu là người Minh gia. Năm đó Trịnh tỷ tỷ…”
Thăng Bình đại trưởng công chúa nhìn nữ nhi đỏ mặt, còn có thái độ ngượng ngùng, liền biết không phải nàng không muốn mà là lo lắng nhiều thôi.
Công chúa sờ tóc nàng ta, cười nói : “Nhu nhi, thái độ của bệ hạ với nàng ta, không phải con không biết. người Minh gia thì thế nào, trong mắt thái hậu và bệ hạ cũng không quan trọng bằng hoàng vị. Nhu nhi, con không cần để ý đến nàng ta, nàng ta chỉ là một cái đinh thôi, mẫu thân để nàng ta ngồi trên hậu vị chỉ là để nàng ta cản tai cho con thôi.”
Tác giả :
Ngũ Diệp Đàm