Ngoại Cảm
Chương 22: Kỳ nhân Phạn Già La
Edit: Ngự Chi Tuyệt
Đương khi Tống Duệ và Trang Chân đang nói chuyện, Liêu Phương nhận được quà tặng vừa ý lặng lẽ đẩy cửa ra, bước vào phòng máy. Mỗi lần kết thúc thẩm vấn, tiến sĩ Tống Duệ sẽ tiến hành lập hồ sơ toàn diện về tội phạm, cô muốn nghe thử đánh giá của tiến sĩ về Phạn Già La, và hơn hết là muốn biết đối phương là một người như thế nào.
Những cảnh sát có cùng ý tưởng với cô cũng không ít, vì vậy, chỉ trong chốc lát phòng làm việc đã đông nghịt người, Lưu Thao, La Hồng, tiểu Lý, tiểu Lưu, ngay cả Dương Thắng Phi lúc nãy chạy mất dạng cũng quay lại, hiện tất cả đang dùng ánh mắt sáng rực mà nhìn chằm chằm Tống Duệ.
Toàn bộ tâm trí của Tống Duệ đều bị thu hút bởi thanh niên trên màn hình, y chỉ vào hắn, nói một cách chậm rãi: " Sáu giác quan, bảy giác quan và tám giác quan, đây đều là một phần lý luận của Phật học, chúng đề cập tới phương diện ý thức của con người, nhưng lại sâu xa hơn ý thức nhiều. Đúng như lời Phạn Già La nói, người bình thường chỉ có sáu giác quan, đó là mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý. Giác quan thứ sáu - ý thức, là hệ thống nhận thức cao nhất của một người, người có giác quan thứ sáu cực kỳ nhạy bén sẽ có thể làm được rất nhiều điều mà người bình thường không làm được, ví dụ như tránh hại tìm lợi, biết trước tương lai vân vân."
Mọi người nghe tới đó đều gật đầu liên tục, dù sao loại giác quan thứ sáu này ai cũng có chút ít, chỉ là có người đặc biệt chính xác, có người đặc biệt ngu độn thôi, thế nhưng không ai có thể phủ nhận sự tồn tại của giác quan thứ sáu.
Cùng lúc đó, trong video đang được tua đi tua lại, Phạn Già La chậm rãi nói từng câu từng chữ: "... Mà tôi có tám giác quan, ngoài sáu giác quan kia thì nhiều hơn anh một cái Mạt na thức và A lại da thức..." Giọng nói vừa biến ảo khôn lường vừa du dương mông lung của hắn vang vọng bên trong phòng thẩm vấn chật hẹp, nhưng lại như đang vang vọng trong hang rỗng hoặc dưới vực sâu, khiến trái tim mỗi người bất giác đập nhanh.
Lưu Thao cố nén ý định vuốt trụi luôn cái đầu của mình, thấp giọng hỏi: "Tiến sĩ Tống, rốt cuộc Mạt na thức và A lại da thức là cái gì vậy?"
Tống Duệ chạm vào màn hình, giọng điệu trầm xuống: "Trọng điểm là đây. Cái gọi là Mạt na thức chính là giác quan thứ bảy của con người, còn gọi là Ngã thức, là cội nguồn tạo nên sự khác biệt giữa bản thân mình với người khác. Nếu một người đã hoàn toàn nhận thức được bản thân, biết mình tới từ đâu, muốn đi đến đâu, vậy thì người đó đã khác biệt với muôn nghìn chúng sinh, có được nhận thức vô cùng đặc biệt và siêu việt. Trong lý luận Phật học, chỉ những người xuất hiện Mạt na thức mới là người thật sự bước lên con đường tu hành. Đồng thời, Ngã thức cũng là nguồn gốc của siêu năng lực."
Tất cả mọi người nghe đến ngây ngốc.
Tiểu Lý không kiềm được mà hít sâu một hơi, giọng điệu hết sức khẩn trương: "Chẳng lẽ Phạn Già La thật sự có siêu năng lực hả? Má nó má nó!" Tiểu Lý liên tục nói má nó để bày tỏ tâm trạng khiếp sợ của mình, mọi chuyện xảy ra hôm nay đủ để lật đổ nhận thức của cậu về thế giới này.
Trang Chân nghe xong thì nhíu mày, không khỏi hỏi tiếp: "Vậy giác quan thứ tám A lại da thức là cái gì?" - Cái khái niệm siêu năng lực này quá mơ hồ, y không thể tiếp thu nổi.
Tống Duệ đẩy đẩy mắt kính trên sống mũi, tiếp tục nói: "Giác quan thứ tám A lại da thức chứa đựng ký ức của cả một đời người, hơn nữa, sau khi lĩnh ngộ được nó thì có thể thoát khỏi lục đạo luân hồi, vượt qua sinh tử, đạt tới cảnh giới bất sinh bất diệt. Nó là nơi cất chứa mọi hạt giống thiện ác, muôn vàn chúng sinh, mỗi một suy nghĩ cảm xúc hoặc mỗi một lời nói hành động, đều sẽ tạo thành một loại nghiệp, cho dù là thiện nghiệp hay ác nghiệp, không phải không báo ứng, mà là trước khi ở hiền gặp lành, ở ác gặp dữ, thì những nghiệp đó đều được cất chứa trong A lại da thức, vì vậy, giác quan thứ tám còn được gọi là Tàng thức. Sự tồn tại của nó thậm chí còn siêu việt hơn cả Ngã thức, sức mạnh của nó có thể khống chế lục đạo luân hồi."
Lần này mọi người không chỉ là nghe đến ngây ngốc, mà còn có hơi đần ra.
Tiểu Lý vốn là một trạch nam, cậu rất hứng thú với những thứ thần thần đạo đạo này, vội vàng phân tích mà nói: "Nếu Phạn Già La thật sự có giác quan thứ tám, vậy chẳng phải hắn có được tất cả ký ức chuyển thế sao, hơn nữa còn thoát khỏi luân hồi, đạt tới cảnh giới bất sinh bất diệt hả? Vậy hắn có còn là người không?"
"Bất sinh bất diệt cái gì, ở đó mà nghe hắn ta nói bậy nói bạ. Nếu hắn thật sự có thể bất sinh bất diệt, vậy thì cơ thể của hắn là ở đâu ra? Tự nhiên mà có hả? Hay chui từ trong đá ra? Cậu nghĩ hắn là Tôn Đại Thánh chắc?" - Trang Chân nhíu mày hỏi ngược lại.
Tiểu Lý mấp máy môi mấy cái, cuối cùng không dám lên tiếng.
Tống Duệ khoát khoát tay, tiếp tục nói: "Các cậu không nắm được trọng điểm. Trọng điểm không phải là bất sinh bất diệt, mà là hạt giống thiện ác. Các cậu không hiểu à? Tàng thức là nơi cất chứa mọi hạt giống thiện ác, nói cách khác, Phạn Già La cho rằng bản thân có khả năng kiểm soát tất cả thiện ác nghiệp quả. Sở dĩ hắn không phối hợp điều tra với chúng ta là vì hắn cho rằng những người bị mưu sát kia đều là trừng phạt đúng tội, nếu là đúng người đúng tội, vậy thì dĩ nhiên hắn sẽ không báo cảnh sát. Cho nên suy đoán trước kia của chúng ta là đúng, bọn Cao Nhất Trạch quả thực đã làm một số chuyện xấu, phương hướng điều tra của chúng ta phải tập trung vào chỗ này, chúng ta phải điều tra quá khứ của Cao Nhất Trạch."
Trang Chân gật đầu liên tục.
Tống Duệ lại nói: "Điều mà Phạn Già La chưa nói xong chính là, trên giác quan thứ tám còn có giác quan thứ chín, A ma la thức, còn gọi là ý thức của chư thần. Người lĩnh ngộ được giác quan thứ chín sẽ hoàn toàn thức tỉnh, sẽ hiểu được ý nghĩa sâu xa tận cùng của vũ trụ, trở thành một vị thần đúng nghĩa thật sự. Các cậu quan sát kỹ lời nói và động tác của Phạn Già La thì sẽ phát hiện, hắn có khả năng kiểm soát cơ thể, cảm xúc và thậm chí là ý thức rất mạnh, sức mạnh kiểm soát đó đã tạo nên sức ảnh hưởng siêu phàm của hắn đối với thế giới bên ngoài. Không nghi ngờ chút nào, hắn là một người tu hành, mỗi một dáng vẻ của hắn đều là dáng vẻ của người tu hành. Cho nên những lời lúc nãy hắn nói cũng không phải đang gạt chúng ta, mà là hắn thật sự cho rằng bản thân có giác quan thứ tám, có thể thấy rõ quá khứ, hiện tại và tương lai. Thậm chí hắn còn cho rằng mình có thể tiến thêm một bước để thức tỉnh giác quan thứ chín, trở thành thần. Tư tưởng của hắn hoàn toàn khác tư tưởng của chúng ta, đây cũng là lý do mà hắn có thể bình tĩnh đối mặt mọi chuyện. Những thủ đoạn trước đó chúng ta dùng cũng chỉ là trò hề trong mắt hắn mà thôi, nếu muốn dựa vào thẩm vấn để chọc thủng phòng tuyến tâm lý của hắn thì căn bản là không thể nào."
Nghe xong đoạn này, thành viên tổ trọng án đột nhiên cảm thấy Phạn Già La tựa như một ngọn núi cao hiểm trở, khiến người khác khó lòng vượt qua. Bọn họ dường như không có bất kỳ biện pháp nào để bắt hắn, bỏ qua những sự khinh thường và chán ghét, bọn họ trái lại còn nảy sinh một nỗi kính sợ không thể nói thành lời. Cho dù Phạn Già La có siêu năng lực hay không, hắn cũng là một sự tồn tại cực kỳ đặc biệt và cực kỳ mạnh mẽ.
Trang Chân nhéo nhéo ấn đường đang ẩn ẩn đau, trầm giọng mà nói: "Khó trách hắn nói chuyện hay làm việc đều không có sơ hở. Trước mắt, hắn là điểm đột phá duy nhất của chúng ta, nhưng cái miệng này đã không cạy được, vậy bước tiếp theo chúng ta phải làm gì đây?"
Tống Duệ cười lắc đầu: "Cũng không phải không cạy được."
Tinh thần Trang Chân chấn động, lập tức dùng ánh mắt sắc bén nhìn sang.
Tống Duệ giải thích: "Người ngoài không thể chọc thủng phòng tuyến tâm lý của hắn, nhưng tự hắn có thể. Mới nãy tôi đã nói, Phạn Già La cho rằng mình có thể thành thần, cho nên tư tưởng của hắn khác với tư tưởng của chúng ta, đồng thời, cách hắn nhìn thế giới này, cách hắn đối xử với thế giới này cũng khác với chúng ta. Đương khi chúng ta đấu tranh để sinh tồn, thì thần linh lại ở trên thống trị thế giới này, bọn họ không có sở thích thiên vị, mà chỉ coi trọng nhân quả luân hồi, thánh huấn đại đạo. Đối với thần, những xô bồ mưu cầu lợi ích của người phàm đều là ảo vọng, hay thậm chí là một trò chơi. Sự tự phụ này cũng tồn tại trong nội tâm của Phạn Già La, cho nên hắn cho rằng vụ án giết người liên hoàn cũng chỉ là một trò chơi. Hắn đăng dự báo cái chết là muốn nói với hung thủ và nạn nhân một điều —— Nhìn đi, tôi có thể biết được bí mật của các người, cũng có thể nắm giữ số mệnh của các người, kết cục của các người đã sớm được định trước, không thể nào thay đổi. Đây là một loại thủ đoạn thể hiện sức mạnh bản thân của hắn."
Thành viên tổ trọng án nghe mà ngu người.
Tiểu Lý không dám tin mà hỏi: "Phạn Già La ảo tưởng sức mạnh dữ vậy hả?"
Tống Duệ gật đầu: "Không sai, hắn thật sự cho rằng mình có quyền lực nắm giữ thiện ác và năng lực thông thần thông quỷ. Có thể hắn bị mắc chứng hoang tưởng ở một mức độ nào đó."
"Nhưng hắn thật sự đoán trước được những vụ mưu sát này mà!" - Tiểu Lý lại nói.
"Đó chính là thông tin quan trọng nhất mà hắn che giấu chúng ta. Chắc chắn hắn đã dùng cách nào đó để biết được kế hoạch của hung thủ rồi lợi dụng chúng. Lúc nãy tôi đã nói rồi, hắn rất tự phụ, hắn cho rằng những vụ mưu sát này chỉ là một trò chơi, mà trong lần chơi trước, hắn đã từng bước từng bước cung cấp manh mối cho dân chúng, cho nạn nhân, thậm chí là cho cảnh sát chúng ta, chúng ta đã triệu tập hắn đến mà không có lý do, sau khi giao chiến trực diện một cách kịch liệt thì hắn đã thành thật hơn. Tôi cảm thấy hắn nhất định sẽ cho chúng ta một số gợi ý, nếu không thì trò chơi này cũng không thể chơi tiếp nữa. Hắn là người điểu khiển và dẫn dắt tất cả, chắc chắn hắn sẽ điều động tất cả mọi người."
Nói tới đây, Tống Duệ bỗng cầm chuột vi tính, đoạn hấp tấp nói: "Tiểu Lý, đoạn video Phạn Già La nghịch mấy tấm hình đâu rồi, cậu tìm đi, tua chậm lại!"
"Hình như ở phút thứ 36, để tôi tìm giúp anh." - Tiểu Lý vội vàng chạy qua.
Tống Duệ nhìn chằm chằm màn hình vi tính không chớp mắt, xòe tay ra thúc giục: "Hình chụp người chết đâu? Mau đưa hình cho tôi! Có lẽ tôi biết Phạn Già La đang ám chỉ điều gì rồi!"
Trang Chân lập tức lấy mấy tấm hình trong tập tài liệu ra.
Tống Duệ bắt chước động tác của Phạn Già La trong màn hình, trước tiên là đẩy hình của Cao Nhất Trạch và Vương Vĩ sang phải, đặt Cao Nhất Trạch ở phía trên, đặt Vương Vĩ ở phía dưới, mép ảnh nối tiếp nhau ngay ngắn; rồi đẩy hình của Triệu Khai và Mao Tiểu Minh sang trái, đặt cả hai tấm ở phía dưới, ngang với hình của Vương Vĩ, còn chỗ phía trên ngang với tấm hình của Cao Nhất Trạch thì lại trống không.
Y nhìn chằm chằm chỗ trống kia, lúc này, tất cả những thắc mắc không thể giải đáp chợt được thông suốt. Tại sao tổ trọng án không tra ra được mối quan hệ giữa Triệu Khai, Mao Tiểu Minh và Cao Nhất Trạch? Tại sao bọn họ lần lượt điều tra người thân và bạn bè của những người này, nhưng vẫn không thể tìm ra lúc bọn họ cùng xuất hiện? Là bởi vì ở giữa đã thiếu mất một nhân vật mấu chốt, cũng giống như một bức tranh xếp hình bị thiếu mất một mảnh ghép quan trọng nhất, thế nên cho dù có ghép thế nào cũng không thể ghép ra được một bức tranh hoành chỉnh.
"Đây rồi! Quả nhiên Phạn Già La đã gợi ý cho chúng ta từ lâu, chẳng qua là chúng ta không phát hiện ra thôi! Mấu chốt của vấn đề nằm ở đây —— có một người vừa có liên hệ với Cao Nhất Trạch, lại vừa có liên hệ với Triệu Khai, Mao Tiểu Minh. Có lẽ người này đang trốn bên cạnh Cao Nhất Trạch, mà mối liên hệ giữa Cao Nhất Trạch và Triệu Khai, Mao Tiểu Minh lại bị đứt đoạn, nếu không tra ra được thân phận của người này, thì chúng ta sẽ không thể nào xâu chuỗi tất cả các nạn nhân với vụ án được! Đến trường trung học trực thuộc điều tra thử xem liệu có một người như vậy hay không, nhanh lên! Có thể đó chính là nạn nhân kế tiếp! Vụ án này vẫn chưa kết thúc!"
Tống Duệ luôn miệng thúc giục, trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn.
_______________________________
Ngự Chi Tuyệt: Tôi sẽ cố gắng mỗi ngày một chương cho các cô:">
Đương khi Tống Duệ và Trang Chân đang nói chuyện, Liêu Phương nhận được quà tặng vừa ý lặng lẽ đẩy cửa ra, bước vào phòng máy. Mỗi lần kết thúc thẩm vấn, tiến sĩ Tống Duệ sẽ tiến hành lập hồ sơ toàn diện về tội phạm, cô muốn nghe thử đánh giá của tiến sĩ về Phạn Già La, và hơn hết là muốn biết đối phương là một người như thế nào.
Những cảnh sát có cùng ý tưởng với cô cũng không ít, vì vậy, chỉ trong chốc lát phòng làm việc đã đông nghịt người, Lưu Thao, La Hồng, tiểu Lý, tiểu Lưu, ngay cả Dương Thắng Phi lúc nãy chạy mất dạng cũng quay lại, hiện tất cả đang dùng ánh mắt sáng rực mà nhìn chằm chằm Tống Duệ.
Toàn bộ tâm trí của Tống Duệ đều bị thu hút bởi thanh niên trên màn hình, y chỉ vào hắn, nói một cách chậm rãi: " Sáu giác quan, bảy giác quan và tám giác quan, đây đều là một phần lý luận của Phật học, chúng đề cập tới phương diện ý thức của con người, nhưng lại sâu xa hơn ý thức nhiều. Đúng như lời Phạn Già La nói, người bình thường chỉ có sáu giác quan, đó là mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý. Giác quan thứ sáu - ý thức, là hệ thống nhận thức cao nhất của một người, người có giác quan thứ sáu cực kỳ nhạy bén sẽ có thể làm được rất nhiều điều mà người bình thường không làm được, ví dụ như tránh hại tìm lợi, biết trước tương lai vân vân."
Mọi người nghe tới đó đều gật đầu liên tục, dù sao loại giác quan thứ sáu này ai cũng có chút ít, chỉ là có người đặc biệt chính xác, có người đặc biệt ngu độn thôi, thế nhưng không ai có thể phủ nhận sự tồn tại của giác quan thứ sáu.
Cùng lúc đó, trong video đang được tua đi tua lại, Phạn Già La chậm rãi nói từng câu từng chữ: "... Mà tôi có tám giác quan, ngoài sáu giác quan kia thì nhiều hơn anh một cái Mạt na thức và A lại da thức..." Giọng nói vừa biến ảo khôn lường vừa du dương mông lung của hắn vang vọng bên trong phòng thẩm vấn chật hẹp, nhưng lại như đang vang vọng trong hang rỗng hoặc dưới vực sâu, khiến trái tim mỗi người bất giác đập nhanh.
Lưu Thao cố nén ý định vuốt trụi luôn cái đầu của mình, thấp giọng hỏi: "Tiến sĩ Tống, rốt cuộc Mạt na thức và A lại da thức là cái gì vậy?"
Tống Duệ chạm vào màn hình, giọng điệu trầm xuống: "Trọng điểm là đây. Cái gọi là Mạt na thức chính là giác quan thứ bảy của con người, còn gọi là Ngã thức, là cội nguồn tạo nên sự khác biệt giữa bản thân mình với người khác. Nếu một người đã hoàn toàn nhận thức được bản thân, biết mình tới từ đâu, muốn đi đến đâu, vậy thì người đó đã khác biệt với muôn nghìn chúng sinh, có được nhận thức vô cùng đặc biệt và siêu việt. Trong lý luận Phật học, chỉ những người xuất hiện Mạt na thức mới là người thật sự bước lên con đường tu hành. Đồng thời, Ngã thức cũng là nguồn gốc của siêu năng lực."
Tất cả mọi người nghe đến ngây ngốc.
Tiểu Lý không kiềm được mà hít sâu một hơi, giọng điệu hết sức khẩn trương: "Chẳng lẽ Phạn Già La thật sự có siêu năng lực hả? Má nó má nó!" Tiểu Lý liên tục nói má nó để bày tỏ tâm trạng khiếp sợ của mình, mọi chuyện xảy ra hôm nay đủ để lật đổ nhận thức của cậu về thế giới này.
Trang Chân nghe xong thì nhíu mày, không khỏi hỏi tiếp: "Vậy giác quan thứ tám A lại da thức là cái gì?" - Cái khái niệm siêu năng lực này quá mơ hồ, y không thể tiếp thu nổi.
Tống Duệ đẩy đẩy mắt kính trên sống mũi, tiếp tục nói: "Giác quan thứ tám A lại da thức chứa đựng ký ức của cả một đời người, hơn nữa, sau khi lĩnh ngộ được nó thì có thể thoát khỏi lục đạo luân hồi, vượt qua sinh tử, đạt tới cảnh giới bất sinh bất diệt. Nó là nơi cất chứa mọi hạt giống thiện ác, muôn vàn chúng sinh, mỗi một suy nghĩ cảm xúc hoặc mỗi một lời nói hành động, đều sẽ tạo thành một loại nghiệp, cho dù là thiện nghiệp hay ác nghiệp, không phải không báo ứng, mà là trước khi ở hiền gặp lành, ở ác gặp dữ, thì những nghiệp đó đều được cất chứa trong A lại da thức, vì vậy, giác quan thứ tám còn được gọi là Tàng thức. Sự tồn tại của nó thậm chí còn siêu việt hơn cả Ngã thức, sức mạnh của nó có thể khống chế lục đạo luân hồi."
Lần này mọi người không chỉ là nghe đến ngây ngốc, mà còn có hơi đần ra.
Tiểu Lý vốn là một trạch nam, cậu rất hứng thú với những thứ thần thần đạo đạo này, vội vàng phân tích mà nói: "Nếu Phạn Già La thật sự có giác quan thứ tám, vậy chẳng phải hắn có được tất cả ký ức chuyển thế sao, hơn nữa còn thoát khỏi luân hồi, đạt tới cảnh giới bất sinh bất diệt hả? Vậy hắn có còn là người không?"
"Bất sinh bất diệt cái gì, ở đó mà nghe hắn ta nói bậy nói bạ. Nếu hắn thật sự có thể bất sinh bất diệt, vậy thì cơ thể của hắn là ở đâu ra? Tự nhiên mà có hả? Hay chui từ trong đá ra? Cậu nghĩ hắn là Tôn Đại Thánh chắc?" - Trang Chân nhíu mày hỏi ngược lại.
Tiểu Lý mấp máy môi mấy cái, cuối cùng không dám lên tiếng.
Tống Duệ khoát khoát tay, tiếp tục nói: "Các cậu không nắm được trọng điểm. Trọng điểm không phải là bất sinh bất diệt, mà là hạt giống thiện ác. Các cậu không hiểu à? Tàng thức là nơi cất chứa mọi hạt giống thiện ác, nói cách khác, Phạn Già La cho rằng bản thân có khả năng kiểm soát tất cả thiện ác nghiệp quả. Sở dĩ hắn không phối hợp điều tra với chúng ta là vì hắn cho rằng những người bị mưu sát kia đều là trừng phạt đúng tội, nếu là đúng người đúng tội, vậy thì dĩ nhiên hắn sẽ không báo cảnh sát. Cho nên suy đoán trước kia của chúng ta là đúng, bọn Cao Nhất Trạch quả thực đã làm một số chuyện xấu, phương hướng điều tra của chúng ta phải tập trung vào chỗ này, chúng ta phải điều tra quá khứ của Cao Nhất Trạch."
Trang Chân gật đầu liên tục.
Tống Duệ lại nói: "Điều mà Phạn Già La chưa nói xong chính là, trên giác quan thứ tám còn có giác quan thứ chín, A ma la thức, còn gọi là ý thức của chư thần. Người lĩnh ngộ được giác quan thứ chín sẽ hoàn toàn thức tỉnh, sẽ hiểu được ý nghĩa sâu xa tận cùng của vũ trụ, trở thành một vị thần đúng nghĩa thật sự. Các cậu quan sát kỹ lời nói và động tác của Phạn Già La thì sẽ phát hiện, hắn có khả năng kiểm soát cơ thể, cảm xúc và thậm chí là ý thức rất mạnh, sức mạnh kiểm soát đó đã tạo nên sức ảnh hưởng siêu phàm của hắn đối với thế giới bên ngoài. Không nghi ngờ chút nào, hắn là một người tu hành, mỗi một dáng vẻ của hắn đều là dáng vẻ của người tu hành. Cho nên những lời lúc nãy hắn nói cũng không phải đang gạt chúng ta, mà là hắn thật sự cho rằng bản thân có giác quan thứ tám, có thể thấy rõ quá khứ, hiện tại và tương lai. Thậm chí hắn còn cho rằng mình có thể tiến thêm một bước để thức tỉnh giác quan thứ chín, trở thành thần. Tư tưởng của hắn hoàn toàn khác tư tưởng của chúng ta, đây cũng là lý do mà hắn có thể bình tĩnh đối mặt mọi chuyện. Những thủ đoạn trước đó chúng ta dùng cũng chỉ là trò hề trong mắt hắn mà thôi, nếu muốn dựa vào thẩm vấn để chọc thủng phòng tuyến tâm lý của hắn thì căn bản là không thể nào."
Nghe xong đoạn này, thành viên tổ trọng án đột nhiên cảm thấy Phạn Già La tựa như một ngọn núi cao hiểm trở, khiến người khác khó lòng vượt qua. Bọn họ dường như không có bất kỳ biện pháp nào để bắt hắn, bỏ qua những sự khinh thường và chán ghét, bọn họ trái lại còn nảy sinh một nỗi kính sợ không thể nói thành lời. Cho dù Phạn Già La có siêu năng lực hay không, hắn cũng là một sự tồn tại cực kỳ đặc biệt và cực kỳ mạnh mẽ.
Trang Chân nhéo nhéo ấn đường đang ẩn ẩn đau, trầm giọng mà nói: "Khó trách hắn nói chuyện hay làm việc đều không có sơ hở. Trước mắt, hắn là điểm đột phá duy nhất của chúng ta, nhưng cái miệng này đã không cạy được, vậy bước tiếp theo chúng ta phải làm gì đây?"
Tống Duệ cười lắc đầu: "Cũng không phải không cạy được."
Tinh thần Trang Chân chấn động, lập tức dùng ánh mắt sắc bén nhìn sang.
Tống Duệ giải thích: "Người ngoài không thể chọc thủng phòng tuyến tâm lý của hắn, nhưng tự hắn có thể. Mới nãy tôi đã nói, Phạn Già La cho rằng mình có thể thành thần, cho nên tư tưởng của hắn khác với tư tưởng của chúng ta, đồng thời, cách hắn nhìn thế giới này, cách hắn đối xử với thế giới này cũng khác với chúng ta. Đương khi chúng ta đấu tranh để sinh tồn, thì thần linh lại ở trên thống trị thế giới này, bọn họ không có sở thích thiên vị, mà chỉ coi trọng nhân quả luân hồi, thánh huấn đại đạo. Đối với thần, những xô bồ mưu cầu lợi ích của người phàm đều là ảo vọng, hay thậm chí là một trò chơi. Sự tự phụ này cũng tồn tại trong nội tâm của Phạn Già La, cho nên hắn cho rằng vụ án giết người liên hoàn cũng chỉ là một trò chơi. Hắn đăng dự báo cái chết là muốn nói với hung thủ và nạn nhân một điều —— Nhìn đi, tôi có thể biết được bí mật của các người, cũng có thể nắm giữ số mệnh của các người, kết cục của các người đã sớm được định trước, không thể nào thay đổi. Đây là một loại thủ đoạn thể hiện sức mạnh bản thân của hắn."
Thành viên tổ trọng án nghe mà ngu người.
Tiểu Lý không dám tin mà hỏi: "Phạn Già La ảo tưởng sức mạnh dữ vậy hả?"
Tống Duệ gật đầu: "Không sai, hắn thật sự cho rằng mình có quyền lực nắm giữ thiện ác và năng lực thông thần thông quỷ. Có thể hắn bị mắc chứng hoang tưởng ở một mức độ nào đó."
"Nhưng hắn thật sự đoán trước được những vụ mưu sát này mà!" - Tiểu Lý lại nói.
"Đó chính là thông tin quan trọng nhất mà hắn che giấu chúng ta. Chắc chắn hắn đã dùng cách nào đó để biết được kế hoạch của hung thủ rồi lợi dụng chúng. Lúc nãy tôi đã nói rồi, hắn rất tự phụ, hắn cho rằng những vụ mưu sát này chỉ là một trò chơi, mà trong lần chơi trước, hắn đã từng bước từng bước cung cấp manh mối cho dân chúng, cho nạn nhân, thậm chí là cho cảnh sát chúng ta, chúng ta đã triệu tập hắn đến mà không có lý do, sau khi giao chiến trực diện một cách kịch liệt thì hắn đã thành thật hơn. Tôi cảm thấy hắn nhất định sẽ cho chúng ta một số gợi ý, nếu không thì trò chơi này cũng không thể chơi tiếp nữa. Hắn là người điểu khiển và dẫn dắt tất cả, chắc chắn hắn sẽ điều động tất cả mọi người."
Nói tới đây, Tống Duệ bỗng cầm chuột vi tính, đoạn hấp tấp nói: "Tiểu Lý, đoạn video Phạn Già La nghịch mấy tấm hình đâu rồi, cậu tìm đi, tua chậm lại!"
"Hình như ở phút thứ 36, để tôi tìm giúp anh." - Tiểu Lý vội vàng chạy qua.
Tống Duệ nhìn chằm chằm màn hình vi tính không chớp mắt, xòe tay ra thúc giục: "Hình chụp người chết đâu? Mau đưa hình cho tôi! Có lẽ tôi biết Phạn Già La đang ám chỉ điều gì rồi!"
Trang Chân lập tức lấy mấy tấm hình trong tập tài liệu ra.
Tống Duệ bắt chước động tác của Phạn Già La trong màn hình, trước tiên là đẩy hình của Cao Nhất Trạch và Vương Vĩ sang phải, đặt Cao Nhất Trạch ở phía trên, đặt Vương Vĩ ở phía dưới, mép ảnh nối tiếp nhau ngay ngắn; rồi đẩy hình của Triệu Khai và Mao Tiểu Minh sang trái, đặt cả hai tấm ở phía dưới, ngang với hình của Vương Vĩ, còn chỗ phía trên ngang với tấm hình của Cao Nhất Trạch thì lại trống không.
Y nhìn chằm chằm chỗ trống kia, lúc này, tất cả những thắc mắc không thể giải đáp chợt được thông suốt. Tại sao tổ trọng án không tra ra được mối quan hệ giữa Triệu Khai, Mao Tiểu Minh và Cao Nhất Trạch? Tại sao bọn họ lần lượt điều tra người thân và bạn bè của những người này, nhưng vẫn không thể tìm ra lúc bọn họ cùng xuất hiện? Là bởi vì ở giữa đã thiếu mất một nhân vật mấu chốt, cũng giống như một bức tranh xếp hình bị thiếu mất một mảnh ghép quan trọng nhất, thế nên cho dù có ghép thế nào cũng không thể ghép ra được một bức tranh hoành chỉnh.
"Đây rồi! Quả nhiên Phạn Già La đã gợi ý cho chúng ta từ lâu, chẳng qua là chúng ta không phát hiện ra thôi! Mấu chốt của vấn đề nằm ở đây —— có một người vừa có liên hệ với Cao Nhất Trạch, lại vừa có liên hệ với Triệu Khai, Mao Tiểu Minh. Có lẽ người này đang trốn bên cạnh Cao Nhất Trạch, mà mối liên hệ giữa Cao Nhất Trạch và Triệu Khai, Mao Tiểu Minh lại bị đứt đoạn, nếu không tra ra được thân phận của người này, thì chúng ta sẽ không thể nào xâu chuỗi tất cả các nạn nhân với vụ án được! Đến trường trung học trực thuộc điều tra thử xem liệu có một người như vậy hay không, nhanh lên! Có thể đó chính là nạn nhân kế tiếp! Vụ án này vẫn chưa kết thúc!"
Tống Duệ luôn miệng thúc giục, trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn.
_______________________________
Ngự Chi Tuyệt: Tôi sẽ cố gắng mỗi ngày một chương cho các cô:">
Tác giả :
Phong Lưu Thư Ngốc