Ngộ Xà
Quyển 2 - Chương 44
Editor: Phác Hồng
Một cái ôm vây lại, thân thể Quý Cửu không tự chủ cứng ngắc, tuy trong đầu không chán ghét nhưng thân thể theo tiềm thức nhớ lại Y Mặc đã từng thương tổn sỉ nhục y biết bao đêm liền. Y giằng co tại chỗ không chịu khống chế, ra sức đâm vào nơi đó tựa như cành cây thẳng tắp đâm vào, đâm hắn, đâm cả bản thân y. Cánh tay Y Mặc dừng lại một chút, rồi thì hắn ôm y chặt hơn.
Quý Cửu không nhúc nhích giống như bị mất đi năng lực phản kháng tránh né, Y Mặc vỗ nhẹ gáy y, để y tựa vào đầu vai, tay vòng lại siết chặt thắt lưng, áp chế y. Hắn dùng một tư thế không cho ai cự tuyệt, giữ chặt người trước ngực, tư thế này duy trì thật lâu, không hề chuyển động.
Một cái ôm như khiến thời gian ngưng đọng, cơ thể cứng ngắc của Quý Cửu thoáng linh hoạt, tứ chi trong ngực hắn yếu dần, toàn bộ thân thể đều thả lỏng, Quý Cửu như có như không thở dài một tiếng. Vì thế Y Mặc di chuyển, hắn khẽ nghiêng mặt, phiến môi lương bạc lướt nhẹ trên gò má y, nói là hôn môi không bằng nói gió nhẹ vờn hoa.
Quý Cửu trừng mắt nhìn, cảm thấy đụng chạm này vừa huyễn vừa thực, thậm chí còn không biết rốt cục có xảy ra hay không, y nhìn Y Mặc, tầm mắt có chút ngây thơ.
Dường như muốn chứng thực điều gì, Y Mặc tiếp tục hôn, cánh môi khẽ lướt rồi lập tức thu hồi, cẩn thận nhìn y.
Con ngươi Quý Cửu mở to, y nghiêng người tránh đi ánh mắt cẩn thận dò xét của đối phương, như là lui bước, nhưng thắt lưng bị quấn chặt không chỗ thối lui, y chỉ có thể ngửa đầu ra sau. Y Mặc nghiêng về phía trước một phân, y lập tức ngẩng ra sau hai phân. Ánh trăng đổ sắc vàng lên phiến trung y tựa tuyết, lồng ngực ngửa ra cùng vòng eo bị siết chặt hiện lên một vòng cung tràn đầy ánh trăng tươi đẹp. Cảnh tượng này rơi vào đáy mắt Y Mặc trở nên linh hoạt sáng ngời, ngay cả mỗi một sợi tóc lả lướt theo gió cũng thật sống động rực rỡ.
Y Mặc nói: “Quý Cửu.”
Quý Cửu ngước nhìn người phía trước, hơi thở hỗn loạn, nghe thấy hắn gọi nhưng chẳng thể đáp lại câu nào, y chỉ nhìn, tầm mắt dán vào đôi mắt sâu hút lanh lảnh đối diện.
Y Mặc nghiêng người, vững vàng ôm chặt phần eo của y, rất rất nghiêm túc nói: “Quý Cửu, ngươi muốn ngã.”
Quý Cửu chợt lấy lại tinh thần, lúc lắc đầu rồi phát hiện y cách mặt đất chỉ chừng gang tấc, y vội đẩy eo toan đứng lên nhưng bị Y Mặc đè lại. Quý Cửu chợt đỏ mặt, vươn tay bắt lấy đầu vai hắn, siết thật chặt, trầm giọng nói: “Ngươi cố ý!”
Y Mặc không phủ nhận cũng không thừa nhận, đáy mắt thoáng hiện nét cười, Quý Cửu nhanh tay bắt lấy cơ hội, y cấu mạnh vai hắn ra sức đứng lên rồi dùng gương mặt đỏ như gấc trừng hắn. Y Mặc bị y trừng vẫn ung dung thong thả. Quý Cửu nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra biện pháp áp chế hắn, ngây người thật lâu rồi quay đầu bước đi. Đi vài bước bỗng nhiên dừng lại rồi cũng chẳng quay đầu, y đứng dưới ánh trăng thanh lãnh nâng cổ tay chùi khuôn mặt mới vừa bị hôn qua, một cái, hai cái, rồi ba cái, biên độ động tác rõ ràng hòng để người phía sau thấy rõ y đang làm gì, lau xong ba cái thì tiếp tục đi về phía trước, bước qua cửa viện, thân ảnh tuyết bạch biến mất ngoài cửa.
Y Mặc ngây ngốc đứng tại chỗ nhìn bóng người nọ mất hút vào đường mòn, nhìn một hồi lâu mới xoay người lẩm bẩm với Tiểu Bảo đang trốn trong phòng xem trò vui: “Y đổi xấu.”
Tiểu Bảo vội cúi đầu nghiêm túc nhìn mũi chân tránh cho tiếng cười bật ra, nghẹn thật lâu mới cúi đầu đáp: “Người cũng cũng không khá hơn chút nào.”
Y Mặc hừm một tiếng đã không thấy tăm hơi.
Mặt Quý Cửu đỏ bừng, không biết vì bị trêu cợt mà tức giận hay là vì nguyên nhân gì khác, y vội vã trở lại thư phòng, vừa đẩy cửa phòng liền cảm giác trong phòng có người, sững sốt một chút rồi hỏi: “Là phu nhân?”
Lời vừa dứt đã có người dùng niệp tử châm lửa, dáng người thướt tha bước đến trước bàn. Ngọn đèn trên bàn cháy sáng, người nọ nghiêng người, nhìn y ở phía xa xa rồi hành lễ, nhẹ gọi một tiếng: “Phu quân.”
Quý Cửu đứng tại bậc cửa một lúc lâu thì đi tới, dưới ánh đèn chập choạng phu thê hai người đối mắt nhìn nhau. Quý Cửu lấy chiếc áo choàng trên giá khoác cho nàng, hỏi: “Trễ như thế sao nàng còn không nghỉ ngơi?”
Nữ tử khép chặt áo choàng giống như sợ lạnh, nàng ngồi xuống, sau khi ngồi xuống lại kéo tiếp áo choàng, đến khi cả người được phủ kín mới ngẩng mặt nói khẽ: “Vừa nãy đến tìm phu quân, phu quân không có ở đây, thiếp thân đi đến biệt viện… Cảnh tượng trong viện… thật là tuyệt đẹp.” Âm thanh nhỏ dần cơ hồ không tiếng động.
Ban đầu gương mặt Quý Cửu còn có huyết sắc, nghe vậy thì chợt tái nhợt.
“Phu quân.” Nữ tử gọi một tiếng, ánh mắt khi xưa tràn đầy nhu tình hiện lên mấy phần sắc bén, “Phu quân có thấy không?”
Quý Cửu đứng trước bàn, sau khi định thần thì trả lời: “Thấy cái gì?”
“Đương nhiên là thấy đoạn tụ chi phong, long dương chi phích!” Nữ tử giòn giã đáp lời, giọng nói sắc nhọn chưa từng có.
Quý Cửu nhất thời không thể thích ứng nàng như vậy, y không đáp.
Nữ tử cúi đầu, biết giọng quá lớn nên vội đè thấp, nói: “Năm ấy trở về từ dạo xuân, phu quân cự tuyệt thiên kim của tướng quốc rồi cưới nữ nhi của một môn hộ nhỏ như thiếp, lúc đó lời đồn nổi lên bốn phía gây mưa gió cả thành. Thiếp thân cũng chưa từng hỏi, hôm nay muốn hỏi phu quân một chút, vì sao không cưới cành vàng lá ngọc nhà tướng quốc mà lại muốn cưới thiếp?”
Quý Cửu khẽ nhíu mày, đáp: “Nào có tại sao, cưới nàng dĩ nhiên vì muốn cưới nàng.”
Nữ tử khẽ cười, “Phu quân nói dối.”
“Sao?”
“Phu quân từng nói người cùng tướng quốc tuyệt không thể giảng hòa. Quý gia hưng thịnh một ngày sẽ cùng hắn đối lập một ngày.” Nữ tử nói: “Phu quân vì lo lắng thành thân cùng nữ nhi nhà tướng quốc sẽ kéo đến tai họa. Càng bởi vì phu quân cuồng ngạo, người xem thường nghị luận của bọn họ, càng muốn cho họ nhìn, mặc kệ ngăn cản cố ý cưới thiếp.”
Quý Cửu nhướn mày, không gật đầu cũng chẳng lắc đầu. Thực tế quả thật như vậy, hoàng đế tại triều, triều đình chia thành hai đảng lớn đối kháng lẫn nhau, hoàng đế cao cao tại thượng nhìn xuống không hề lo lắng, hắn chỉ cần nắm giữ chừng mực thì quốc thái dân an như thường. Nếu Quý gia tay nắm binh quyền kết thân cùng Trần tướng quốc, hai đảng hợp thành một, quân vương sẽ ăn ngủ không yên, khi đó hai nhà đều tránh không thoát một trận huyết tẩy. Cho nên lúc ấy y cự tuyệt hôn sự với Trần gia, cưới một nữ nhi nhà nghèo không tên không tuổi.
Tuy nhà nghèo nhưng tổ tiên từng là quan lại quý tộc, đáng tiếc sau lại suy tàn, trông coi một tòa nhà cũ hoang phế, sống những ngày tháng nghèo khó. Y cố ý cưới nàng về Quý phủ, tuy bị người bàn tán chẳng môn đăng hộ đối nhưng y cảm thấy không có gì không tốt. Sợ người dèm pha không phải là Quý Cửu. Tư thái lần này phải làm bằng được, khiến bọn họ xem thật rõ ràng —— Quý Cửu y thà cưới bích ngọc tiểu gia cũng không cưới thiên kim tướng quốc! Từ đó hai nhà Quý Trần oán cũ chồng thêm hận mới. Hoàng đế nghe vậy thì lòng đầy cao hứng, còn đích thân đứng ra giảng hòa, chỉ hôn cho tiểu thư Trần gia, ban lễ hậu hĩnh, hôn yến của Trần gia được tổ chức vô cùng náo nhiệt.
Hôn yến của Quý Cửu thì đơn giản hơn, bên nhà tân phụ miễn cưỡng xuất ra mười hòm đồ cưới, náo nhiệt không biết bao nhiêu.
Quý Cửu nhớ lại chuyện cũ, nét mặt hơi giãn lộ ra một nụ cười. Phu nhân thấy thế cũng khẽ cười, nói nhỏ: “Phu quân trong mắt thiếp thân là đỉnh thiên lập địa, càng không hề sợ hãi với mấy lời dèm pha? Mà nay, phu quân cũng muốn dùng khí thế cưới thiếp năm đó để tuyên cáo với người trong thiên hạ —— Từ nay Quý tướng quân đoạn tụ sao?!” Nói đến đây thì giọng điệu tăng cao hàm chứa phẫn nộ.
“Thành thân được ba năm, thiếp thân từng nói, nếu phu quân bên ngoài tịch mịch vừa ý nữ nhi nhà ai thì chỉ cần nói một tiếng, thiếp tuyệt không ngăn cản để nàng hầu hạ bên người phu quân, từ nay về sau thiếp sẽ đối nàng như thân tỷ muội. Nhưng phu quân không muốn cũng không cho phép nhắc lại.” Phu nhân đứng lên, gằn từng chữ: “Nếu phu quân thật tâm thích, có lấy thêm tám người mười người thiếp cũng sẽ đối đãi từng người thật tốt, giữ nhà an ổn để phu quân vô ưu. Nhưng đó là nam tử, thiếp thân làm sao để hắn trú ở nội viện? Làm sao đối đãi hắn như tỷ muội? Làm sao dẫn hắn đối mặt thân hữu? Làm sao dẫn hắn tế bái tổ tông?!”
Câu cuối cùng gần như điên loạn, ngón tay siết chặt khăn lụa, từng ngón trắng nhợt, khăn tay tơ lụa thúy lam bị siết chặt hiện ra nếp nhăn.
Quý Cửu đứng không nhúc nhích.
Gương mặt y không chút biểu tình, y chỉ đứng tựa như bàn thạch, dù cho gió táp mưa sa cũng không hề nhúc nhích.
Đứng trước mặt phu nhân đang tức giận, y bình tĩnh để lộ chút giảo quyệt khó lường, đáy mắt sâu thẳm, con ngươi tựa như ao lạnh vạn năm đem quyết luyệt tức giận của phu nhân thu hết vào mắt mà chẳng hề đáp lại câu nào.
Nữ tử đứng trước gương mặt bình thản quỷ dị đột nhiên mất tiếng, sau khi nổi giận phát tiết thì còn lại chính là sợ hãi đối với người nam nhân tựa như nham thạch băng lãnh này. Nàng kính y, đến cuối cùng, nàng yêu y.
Giữa bọn họ là trước kính sau yêu.
Một khi có chuyện thì kính sợ luôn hơn hẳn mọi thứ.
Không biết bao lâu, hoa đèn trên bàn nổ tách một tiếng, trong không khí tĩnh mịch chợt nảy sinh một loại giác ngộ. Phu nhân hoảng sợ chống lại đôi con ngươi u tối, theo bản năng gọi: “Phu quân?”
Quý Cửu nhìn nàng, gương mặt vẫn bình thản, thật ra đáy lòng dậy sóng, mà bởi vì con sóng quá lớn đánh ngập lên người nên y mới bình tĩnh như thế.
“Phu nhân.” Cuối cùng Quý Cửu lên tiếng, âm giọng bởi vì đã lâu im lặng nên khô đặc, y thản nhiên nói: “Nàng suy nghĩ nhiều rồi.”
Phu nhân hơi bất ngờ.
“Đêm nay nàng nhìn thấy những gì?” Quý Cửu dời tầm mắt nhìn về ngọn đèn lặng lẽ cháy trên bàn, nói nhỏ: “Đêm nay ta luôn ở trong phòng, không đi đâu cả.”
Phu nhân vẫn chưa hết sửng sốt, không lên tiếng.
“Trời giá rét, nàng mang canh đến cho ta, vừa tới mà thôi.” Quý Cửu quét mắt về chiếc bát lạnh lẽo trên bàn, mỉm cười, “Nàng, không nhìn thấy gì cả.”
Y quay sang, một lần nữa nhìn vào ánh mắt của nữ tử, cất cao giọng như là cam kết, lại giống như kìm nén tức giận, “Nàng chỉ nói về một chuyện xưa. Đó là một chuyện xưa hoang đường, không có khả năng xảy ra. Cái gì cũng không xảy ra, phu nhân hiểu chưa?” Giọng y nhấn mạnh lên một chữ “hiểu”.
Phu nhân lấy lại tinh thần, dường như đã nghe rõ ràng, đoạn gật đầu, đáp: “Đã hiểu.” Lại nói: “Phu quân nói như vậy, thiếp thân an tâm.”
“Đêm đã khuya, phu nhân trở về nghỉ ngơi thôi.” Quý Cửu nói, giọng điệu yên bình lạnh nhạt như nước, trần thuật lại không mang theo thân thiết, không cho người cự tuyệt thương thảo.
Phu nhân đứng một lát, xoay người thu chiếc bát trên bàn, nhẹ giọng nói: “Phu quân vừa uống canh, cũng nên nghỉ ngơi sớm.”
Cửa mở ra rồi khép lại. Phu nhân bên ngoài tạt đi bát canh lạnh lẽo, tiếng tạt nước vang lên như nhắc nhở người trong phòng, lời nói ra như bát nước đổ đi, đã đáp ứng thì phải làm.
Quý Cửu cẩn thận đóng cửa sổ, gương mặt không chút thay đổi, y nằm trên giường, chăn vừa đắp thì bên mép giường hiện ra một người, bóng người đứng ở đầu giường thăm thẳm đen tối.
Quý Cửu nhắm mắt, lẳng lặng buông hai chữ: Đi ra.
Một cái ôm vây lại, thân thể Quý Cửu không tự chủ cứng ngắc, tuy trong đầu không chán ghét nhưng thân thể theo tiềm thức nhớ lại Y Mặc đã từng thương tổn sỉ nhục y biết bao đêm liền. Y giằng co tại chỗ không chịu khống chế, ra sức đâm vào nơi đó tựa như cành cây thẳng tắp đâm vào, đâm hắn, đâm cả bản thân y. Cánh tay Y Mặc dừng lại một chút, rồi thì hắn ôm y chặt hơn.
Quý Cửu không nhúc nhích giống như bị mất đi năng lực phản kháng tránh né, Y Mặc vỗ nhẹ gáy y, để y tựa vào đầu vai, tay vòng lại siết chặt thắt lưng, áp chế y. Hắn dùng một tư thế không cho ai cự tuyệt, giữ chặt người trước ngực, tư thế này duy trì thật lâu, không hề chuyển động.
Một cái ôm như khiến thời gian ngưng đọng, cơ thể cứng ngắc của Quý Cửu thoáng linh hoạt, tứ chi trong ngực hắn yếu dần, toàn bộ thân thể đều thả lỏng, Quý Cửu như có như không thở dài một tiếng. Vì thế Y Mặc di chuyển, hắn khẽ nghiêng mặt, phiến môi lương bạc lướt nhẹ trên gò má y, nói là hôn môi không bằng nói gió nhẹ vờn hoa.
Quý Cửu trừng mắt nhìn, cảm thấy đụng chạm này vừa huyễn vừa thực, thậm chí còn không biết rốt cục có xảy ra hay không, y nhìn Y Mặc, tầm mắt có chút ngây thơ.
Dường như muốn chứng thực điều gì, Y Mặc tiếp tục hôn, cánh môi khẽ lướt rồi lập tức thu hồi, cẩn thận nhìn y.
Con ngươi Quý Cửu mở to, y nghiêng người tránh đi ánh mắt cẩn thận dò xét của đối phương, như là lui bước, nhưng thắt lưng bị quấn chặt không chỗ thối lui, y chỉ có thể ngửa đầu ra sau. Y Mặc nghiêng về phía trước một phân, y lập tức ngẩng ra sau hai phân. Ánh trăng đổ sắc vàng lên phiến trung y tựa tuyết, lồng ngực ngửa ra cùng vòng eo bị siết chặt hiện lên một vòng cung tràn đầy ánh trăng tươi đẹp. Cảnh tượng này rơi vào đáy mắt Y Mặc trở nên linh hoạt sáng ngời, ngay cả mỗi một sợi tóc lả lướt theo gió cũng thật sống động rực rỡ.
Y Mặc nói: “Quý Cửu.”
Quý Cửu ngước nhìn người phía trước, hơi thở hỗn loạn, nghe thấy hắn gọi nhưng chẳng thể đáp lại câu nào, y chỉ nhìn, tầm mắt dán vào đôi mắt sâu hút lanh lảnh đối diện.
Y Mặc nghiêng người, vững vàng ôm chặt phần eo của y, rất rất nghiêm túc nói: “Quý Cửu, ngươi muốn ngã.”
Quý Cửu chợt lấy lại tinh thần, lúc lắc đầu rồi phát hiện y cách mặt đất chỉ chừng gang tấc, y vội đẩy eo toan đứng lên nhưng bị Y Mặc đè lại. Quý Cửu chợt đỏ mặt, vươn tay bắt lấy đầu vai hắn, siết thật chặt, trầm giọng nói: “Ngươi cố ý!”
Y Mặc không phủ nhận cũng không thừa nhận, đáy mắt thoáng hiện nét cười, Quý Cửu nhanh tay bắt lấy cơ hội, y cấu mạnh vai hắn ra sức đứng lên rồi dùng gương mặt đỏ như gấc trừng hắn. Y Mặc bị y trừng vẫn ung dung thong thả. Quý Cửu nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra biện pháp áp chế hắn, ngây người thật lâu rồi quay đầu bước đi. Đi vài bước bỗng nhiên dừng lại rồi cũng chẳng quay đầu, y đứng dưới ánh trăng thanh lãnh nâng cổ tay chùi khuôn mặt mới vừa bị hôn qua, một cái, hai cái, rồi ba cái, biên độ động tác rõ ràng hòng để người phía sau thấy rõ y đang làm gì, lau xong ba cái thì tiếp tục đi về phía trước, bước qua cửa viện, thân ảnh tuyết bạch biến mất ngoài cửa.
Y Mặc ngây ngốc đứng tại chỗ nhìn bóng người nọ mất hút vào đường mòn, nhìn một hồi lâu mới xoay người lẩm bẩm với Tiểu Bảo đang trốn trong phòng xem trò vui: “Y đổi xấu.”
Tiểu Bảo vội cúi đầu nghiêm túc nhìn mũi chân tránh cho tiếng cười bật ra, nghẹn thật lâu mới cúi đầu đáp: “Người cũng cũng không khá hơn chút nào.”
Y Mặc hừm một tiếng đã không thấy tăm hơi.
Mặt Quý Cửu đỏ bừng, không biết vì bị trêu cợt mà tức giận hay là vì nguyên nhân gì khác, y vội vã trở lại thư phòng, vừa đẩy cửa phòng liền cảm giác trong phòng có người, sững sốt một chút rồi hỏi: “Là phu nhân?”
Lời vừa dứt đã có người dùng niệp tử châm lửa, dáng người thướt tha bước đến trước bàn. Ngọn đèn trên bàn cháy sáng, người nọ nghiêng người, nhìn y ở phía xa xa rồi hành lễ, nhẹ gọi một tiếng: “Phu quân.”
Quý Cửu đứng tại bậc cửa một lúc lâu thì đi tới, dưới ánh đèn chập choạng phu thê hai người đối mắt nhìn nhau. Quý Cửu lấy chiếc áo choàng trên giá khoác cho nàng, hỏi: “Trễ như thế sao nàng còn không nghỉ ngơi?”
Nữ tử khép chặt áo choàng giống như sợ lạnh, nàng ngồi xuống, sau khi ngồi xuống lại kéo tiếp áo choàng, đến khi cả người được phủ kín mới ngẩng mặt nói khẽ: “Vừa nãy đến tìm phu quân, phu quân không có ở đây, thiếp thân đi đến biệt viện… Cảnh tượng trong viện… thật là tuyệt đẹp.” Âm thanh nhỏ dần cơ hồ không tiếng động.
Ban đầu gương mặt Quý Cửu còn có huyết sắc, nghe vậy thì chợt tái nhợt.
“Phu quân.” Nữ tử gọi một tiếng, ánh mắt khi xưa tràn đầy nhu tình hiện lên mấy phần sắc bén, “Phu quân có thấy không?”
Quý Cửu đứng trước bàn, sau khi định thần thì trả lời: “Thấy cái gì?”
“Đương nhiên là thấy đoạn tụ chi phong, long dương chi phích!” Nữ tử giòn giã đáp lời, giọng nói sắc nhọn chưa từng có.
Quý Cửu nhất thời không thể thích ứng nàng như vậy, y không đáp.
Nữ tử cúi đầu, biết giọng quá lớn nên vội đè thấp, nói: “Năm ấy trở về từ dạo xuân, phu quân cự tuyệt thiên kim của tướng quốc rồi cưới nữ nhi của một môn hộ nhỏ như thiếp, lúc đó lời đồn nổi lên bốn phía gây mưa gió cả thành. Thiếp thân cũng chưa từng hỏi, hôm nay muốn hỏi phu quân một chút, vì sao không cưới cành vàng lá ngọc nhà tướng quốc mà lại muốn cưới thiếp?”
Quý Cửu khẽ nhíu mày, đáp: “Nào có tại sao, cưới nàng dĩ nhiên vì muốn cưới nàng.”
Nữ tử khẽ cười, “Phu quân nói dối.”
“Sao?”
“Phu quân từng nói người cùng tướng quốc tuyệt không thể giảng hòa. Quý gia hưng thịnh một ngày sẽ cùng hắn đối lập một ngày.” Nữ tử nói: “Phu quân vì lo lắng thành thân cùng nữ nhi nhà tướng quốc sẽ kéo đến tai họa. Càng bởi vì phu quân cuồng ngạo, người xem thường nghị luận của bọn họ, càng muốn cho họ nhìn, mặc kệ ngăn cản cố ý cưới thiếp.”
Quý Cửu nhướn mày, không gật đầu cũng chẳng lắc đầu. Thực tế quả thật như vậy, hoàng đế tại triều, triều đình chia thành hai đảng lớn đối kháng lẫn nhau, hoàng đế cao cao tại thượng nhìn xuống không hề lo lắng, hắn chỉ cần nắm giữ chừng mực thì quốc thái dân an như thường. Nếu Quý gia tay nắm binh quyền kết thân cùng Trần tướng quốc, hai đảng hợp thành một, quân vương sẽ ăn ngủ không yên, khi đó hai nhà đều tránh không thoát một trận huyết tẩy. Cho nên lúc ấy y cự tuyệt hôn sự với Trần gia, cưới một nữ nhi nhà nghèo không tên không tuổi.
Tuy nhà nghèo nhưng tổ tiên từng là quan lại quý tộc, đáng tiếc sau lại suy tàn, trông coi một tòa nhà cũ hoang phế, sống những ngày tháng nghèo khó. Y cố ý cưới nàng về Quý phủ, tuy bị người bàn tán chẳng môn đăng hộ đối nhưng y cảm thấy không có gì không tốt. Sợ người dèm pha không phải là Quý Cửu. Tư thái lần này phải làm bằng được, khiến bọn họ xem thật rõ ràng —— Quý Cửu y thà cưới bích ngọc tiểu gia cũng không cưới thiên kim tướng quốc! Từ đó hai nhà Quý Trần oán cũ chồng thêm hận mới. Hoàng đế nghe vậy thì lòng đầy cao hứng, còn đích thân đứng ra giảng hòa, chỉ hôn cho tiểu thư Trần gia, ban lễ hậu hĩnh, hôn yến của Trần gia được tổ chức vô cùng náo nhiệt.
Hôn yến của Quý Cửu thì đơn giản hơn, bên nhà tân phụ miễn cưỡng xuất ra mười hòm đồ cưới, náo nhiệt không biết bao nhiêu.
Quý Cửu nhớ lại chuyện cũ, nét mặt hơi giãn lộ ra một nụ cười. Phu nhân thấy thế cũng khẽ cười, nói nhỏ: “Phu quân trong mắt thiếp thân là đỉnh thiên lập địa, càng không hề sợ hãi với mấy lời dèm pha? Mà nay, phu quân cũng muốn dùng khí thế cưới thiếp năm đó để tuyên cáo với người trong thiên hạ —— Từ nay Quý tướng quân đoạn tụ sao?!” Nói đến đây thì giọng điệu tăng cao hàm chứa phẫn nộ.
“Thành thân được ba năm, thiếp thân từng nói, nếu phu quân bên ngoài tịch mịch vừa ý nữ nhi nhà ai thì chỉ cần nói một tiếng, thiếp tuyệt không ngăn cản để nàng hầu hạ bên người phu quân, từ nay về sau thiếp sẽ đối nàng như thân tỷ muội. Nhưng phu quân không muốn cũng không cho phép nhắc lại.” Phu nhân đứng lên, gằn từng chữ: “Nếu phu quân thật tâm thích, có lấy thêm tám người mười người thiếp cũng sẽ đối đãi từng người thật tốt, giữ nhà an ổn để phu quân vô ưu. Nhưng đó là nam tử, thiếp thân làm sao để hắn trú ở nội viện? Làm sao đối đãi hắn như tỷ muội? Làm sao dẫn hắn đối mặt thân hữu? Làm sao dẫn hắn tế bái tổ tông?!”
Câu cuối cùng gần như điên loạn, ngón tay siết chặt khăn lụa, từng ngón trắng nhợt, khăn tay tơ lụa thúy lam bị siết chặt hiện ra nếp nhăn.
Quý Cửu đứng không nhúc nhích.
Gương mặt y không chút biểu tình, y chỉ đứng tựa như bàn thạch, dù cho gió táp mưa sa cũng không hề nhúc nhích.
Đứng trước mặt phu nhân đang tức giận, y bình tĩnh để lộ chút giảo quyệt khó lường, đáy mắt sâu thẳm, con ngươi tựa như ao lạnh vạn năm đem quyết luyệt tức giận của phu nhân thu hết vào mắt mà chẳng hề đáp lại câu nào.
Nữ tử đứng trước gương mặt bình thản quỷ dị đột nhiên mất tiếng, sau khi nổi giận phát tiết thì còn lại chính là sợ hãi đối với người nam nhân tựa như nham thạch băng lãnh này. Nàng kính y, đến cuối cùng, nàng yêu y.
Giữa bọn họ là trước kính sau yêu.
Một khi có chuyện thì kính sợ luôn hơn hẳn mọi thứ.
Không biết bao lâu, hoa đèn trên bàn nổ tách một tiếng, trong không khí tĩnh mịch chợt nảy sinh một loại giác ngộ. Phu nhân hoảng sợ chống lại đôi con ngươi u tối, theo bản năng gọi: “Phu quân?”
Quý Cửu nhìn nàng, gương mặt vẫn bình thản, thật ra đáy lòng dậy sóng, mà bởi vì con sóng quá lớn đánh ngập lên người nên y mới bình tĩnh như thế.
“Phu nhân.” Cuối cùng Quý Cửu lên tiếng, âm giọng bởi vì đã lâu im lặng nên khô đặc, y thản nhiên nói: “Nàng suy nghĩ nhiều rồi.”
Phu nhân hơi bất ngờ.
“Đêm nay nàng nhìn thấy những gì?” Quý Cửu dời tầm mắt nhìn về ngọn đèn lặng lẽ cháy trên bàn, nói nhỏ: “Đêm nay ta luôn ở trong phòng, không đi đâu cả.”
Phu nhân vẫn chưa hết sửng sốt, không lên tiếng.
“Trời giá rét, nàng mang canh đến cho ta, vừa tới mà thôi.” Quý Cửu quét mắt về chiếc bát lạnh lẽo trên bàn, mỉm cười, “Nàng, không nhìn thấy gì cả.”
Y quay sang, một lần nữa nhìn vào ánh mắt của nữ tử, cất cao giọng như là cam kết, lại giống như kìm nén tức giận, “Nàng chỉ nói về một chuyện xưa. Đó là một chuyện xưa hoang đường, không có khả năng xảy ra. Cái gì cũng không xảy ra, phu nhân hiểu chưa?” Giọng y nhấn mạnh lên một chữ “hiểu”.
Phu nhân lấy lại tinh thần, dường như đã nghe rõ ràng, đoạn gật đầu, đáp: “Đã hiểu.” Lại nói: “Phu quân nói như vậy, thiếp thân an tâm.”
“Đêm đã khuya, phu nhân trở về nghỉ ngơi thôi.” Quý Cửu nói, giọng điệu yên bình lạnh nhạt như nước, trần thuật lại không mang theo thân thiết, không cho người cự tuyệt thương thảo.
Phu nhân đứng một lát, xoay người thu chiếc bát trên bàn, nhẹ giọng nói: “Phu quân vừa uống canh, cũng nên nghỉ ngơi sớm.”
Cửa mở ra rồi khép lại. Phu nhân bên ngoài tạt đi bát canh lạnh lẽo, tiếng tạt nước vang lên như nhắc nhở người trong phòng, lời nói ra như bát nước đổ đi, đã đáp ứng thì phải làm.
Quý Cửu cẩn thận đóng cửa sổ, gương mặt không chút thay đổi, y nằm trên giường, chăn vừa đắp thì bên mép giường hiện ra một người, bóng người đứng ở đầu giường thăm thẳm đen tối.
Quý Cửu nhắm mắt, lẳng lặng buông hai chữ: Đi ra.
Tác giả :
Tố Ngân