Ngộ Thượng Quỷ Quỷ (Gặp Gỡ Quỷ Quỷ)
Chương 34
Edit: Anh Đen
Beta: Tiểu Nhật Dạ
Ngôn Bình nhìn Đào Hải, nở nụ cười, “Màu sắc linh hồn ngươi rất sạch sẽ, chí ít so với những người đó sạch sẽ hơn nhiều.”
“Thật sao?” Đôi mắt trong suốt của Đào Hải sáng lên, nếu như còn sống, có lẽ phải miêu tả đôi mắt ấy sáng như sao trời, “Là màu gì.”
“Màu trắng, dĩ nhiên cũng không phải là trắng thuần khiết, thật sự rất khó để có được màu sắc thuần khiết. Lúc mới sinh ra linh hồn của trẻ con là trong suốt, khi đã bắt đầu có ý thức màu sắc sẽ từ từ trở nên vẩn đục, ý nghĩ xấu càng nhiều, màu sắc của linh hồn sẽ càng đục, càng không sạch sẽ, càng bẩn. Còn có người, ví dụ như Trương Hiểu, màu sắc của cô bé cũng rất sạch sẽ. Nhưng màu sắc linh hồn của dì út cô bé thì không tốt lắm, tuy rằng là linh sư, nhưng linh hồn không thực sự sạch sẽ.” Ngôn Bình giải thích, đắc ý cười rộ lên, “Linh hồn của ta rất thuần khiết, cho nên ta mới có thể làm linh sư cấp cao, còn đối với cô ả họ Hạ kia, cả đời này cũng đừng nghĩ đến.”
“Hừ, đồ khoe khoang.” Đào Hải khinh thường bĩu môi.
Đào Hải có chút hồn vía trên mây, mặc dù dùng từ ngữ này để hình dung linh hồn của Đào Hải thì không phù hợp lắm.
Ngôn Bình cảm thấy Đào Hải giống như đang chờ mong hoặc sợ hãi điều gì đó, có lẽ là vừa kỳ vọng vừa sợ hãi, ánh mắt thỉnh thoảng hiện lên chút băn khoăn.
Ngôn Bình suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng hiểu rõ, “Người là đang nghĩ tới người yêu ngươi? Nơi này là nơi hắn thường hay tới?”
Bị đoán trúng, Đào Hải có chút bối rối, vội phủ nhận, “Không có không có, sao lại thế được.” Ngay sau đó liền cúi đầu, khẩn trương ăn bánh gato.
Ngôn Bình hít một hơi thuốc, nhìn Đảo Hải, thấy trong lòng Đào Hải giống như có mười lăm người đang tát nước vào thùng (đại ý là đang rất bối rối, chột dạ), cuối cùng cũng nộp vũ khí đầu hàng, “Tốt thôi, ta cho ngươi biết, ngươi cần gì phải nhìn ta như thế.”
“Cái thời điểm ta vừa mới phát hiện mình là GAY, thật sự sợ hãi, liền bỏ chạy đến nơi đây, muốn tìm đồng loại. Vừa lúc gặp được anh ấy, anh ấy tiến tới bắt chuyện với ta. Mắt anh rất đẹp, sau đó chúng ta liền ở cùng một chỗ, đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong đời ta……” Nhớ tới lần đầu và dường như cũng là lần duy nhất say đắm trong tình yêu, suy nghĩ của Đào Hải bay về một nơi rất xa, khóe môi lộ vẻ hạnh phúc mang ý cười, “Về sau mọi người trong nhà không đồng ý, và rồi liền tự tử.” Hắn một tiếng bâng quơ nói về kết cục cuối cùng.
Trái tim Ngôn Bình như bị cái gì đó “Phanh” một tiếng bắn trúng, nói không rõ được cảm giác hỗn độn đau đớn ấy, khoang mũi chực trào lên một cảm giác chua xót.
Hai người bỗng trở nên trầm mặc, Đào Hải thì đắm chìm trong kí ức năm xưa, Ngôn Bình thì không suy nghĩ gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cái đĩa màu hổ phách trống rỗng bên cạnh ly rượu.
Bỗng trong quán bar xuất hiện tiếng xì xầm nho nhỏ. Ngôn Bình thấy Đào Hải nhìn về phía cánh cửa, mắt bỗng sáng lên, liền quay đầu hướng ngoài cửa nhìn lại.
Người đang đi vào cửa là một người đàn ông rất đẹp, đôi mắt sáng như hắc diệu thạch (*), nhìn quanh quán bar, tỏa sáng rực rỡ.
(*) Hắc diệu thạch: một loại đá quý (như hình)
“A Diệp……..” Đào Hải dù trong mơ cũng nhớ kỹ cái tên đó.
Thì ra, người đàn ông kia chính là hắn, vận khí thật là tốt. Ngôn Bình có chút mỉa mai nhìn tên kia đang đi tới chỗ tụ họp trong quán bar, lại quay đầu nhìn vẻ mặt si mê cười cười của Đào Hải, trong lòng nhẹ nhàng thở dài……..Thật đáng thương.
“……… Anh ấy đang nhìn ta………..” Đào Hải đắm đuối cười, “Anh ấy không có quên ta.”
“Hắn không nhìn thấy ngươi.” Ngôn Bình thở dài, “Nơi này không có người có khả năng nhìn thấy ngươi.”
“Gạt người.” Đào Hải tiếp tục cười say đắm, “Anh ấy đi về phía ta, anh ấy thấy ta.”
Ngôn Bình còn chưa lên tiếng, lại cảm giác có người đứng bên cạnh mình. Ngẩng đầu, liền thấy chủ nhân của cặp mắt đẹp như hắc diệu thạch kia.
“A Diệp, em ở đây, em ở đây………” Vẻ mặt Đào Hải vừa phấn khởi vừa thành kính, thanh âm cũng run rẩy.
“Vị tiên sinh này, có thể mời anh một ly không?” Nói xong, đặt ly rượu đựng chất lỏng màu nâu lên cái đĩa ở trước mặt Ngôn Bình, nửa mời nửa ép.
Ngôn Bình theo bản năng nhìn Đào Hải, Đào Hải trên mặt là biểu tình khiếp sợ, chính là vẻ mặt vặn vẹo khi bị tổn thương.
“………..A Diệp…….. Em ở đây………. Anh không thấy em sao?……….Tại sao lại đến bắt chuyên cùng người khác…….A Diệp……. Em ở đây……….”. Đào Hải như điên cuồng kêu gào, với tay kéo quần áo người nọ. —- nhưng Ngôn Bình biết, người kia không hề nghe được, có lôi kéo quần áo cũng không cảm nhận được.
“Hắn… có linh hồn màu đen.” Ngôn Bình nói với thanh âm mà chỉ Đào Hải mới có thể nghe được, hơn nữa còn thấp giọng nói.
“Ngươi nói bậy.” Đào Hải vươn tay kéo áo Ngôn Bình, “Của A Diệp là thuần khiết nhất, anh ấy và thiên sứ giống nhau.”
“Anh nói cái gì?” Đôi mắt hắc diệu thạch xinh đẹp nghi hoặc nhìn Ngôn Bình.
“A, không có gì.” Ngôn Bình mỉm cười, ngước mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của người nọ, “Tôi đang đợi bạn, xin hỏi ngài có chuyện gì không?”
“Tôi tên là Hàn Diệp.” Nam nhân xinh đẹp cười mê người, nụ cười ấy dễ dàng khuynh đảo mị hoặc kẻ khác, “Trong lúc bạn anh chưa tới, anh có đồng ý cho tôi ngồi cùng một lát không?”
Beta: Tiểu Nhật Dạ
Ngôn Bình nhìn Đào Hải, nở nụ cười, “Màu sắc linh hồn ngươi rất sạch sẽ, chí ít so với những người đó sạch sẽ hơn nhiều.”
“Thật sao?” Đôi mắt trong suốt của Đào Hải sáng lên, nếu như còn sống, có lẽ phải miêu tả đôi mắt ấy sáng như sao trời, “Là màu gì.”
“Màu trắng, dĩ nhiên cũng không phải là trắng thuần khiết, thật sự rất khó để có được màu sắc thuần khiết. Lúc mới sinh ra linh hồn của trẻ con là trong suốt, khi đã bắt đầu có ý thức màu sắc sẽ từ từ trở nên vẩn đục, ý nghĩ xấu càng nhiều, màu sắc của linh hồn sẽ càng đục, càng không sạch sẽ, càng bẩn. Còn có người, ví dụ như Trương Hiểu, màu sắc của cô bé cũng rất sạch sẽ. Nhưng màu sắc linh hồn của dì út cô bé thì không tốt lắm, tuy rằng là linh sư, nhưng linh hồn không thực sự sạch sẽ.” Ngôn Bình giải thích, đắc ý cười rộ lên, “Linh hồn của ta rất thuần khiết, cho nên ta mới có thể làm linh sư cấp cao, còn đối với cô ả họ Hạ kia, cả đời này cũng đừng nghĩ đến.”
“Hừ, đồ khoe khoang.” Đào Hải khinh thường bĩu môi.
Đào Hải có chút hồn vía trên mây, mặc dù dùng từ ngữ này để hình dung linh hồn của Đào Hải thì không phù hợp lắm.
Ngôn Bình cảm thấy Đào Hải giống như đang chờ mong hoặc sợ hãi điều gì đó, có lẽ là vừa kỳ vọng vừa sợ hãi, ánh mắt thỉnh thoảng hiện lên chút băn khoăn.
Ngôn Bình suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng hiểu rõ, “Người là đang nghĩ tới người yêu ngươi? Nơi này là nơi hắn thường hay tới?”
Bị đoán trúng, Đào Hải có chút bối rối, vội phủ nhận, “Không có không có, sao lại thế được.” Ngay sau đó liền cúi đầu, khẩn trương ăn bánh gato.
Ngôn Bình hít một hơi thuốc, nhìn Đảo Hải, thấy trong lòng Đào Hải giống như có mười lăm người đang tát nước vào thùng (đại ý là đang rất bối rối, chột dạ), cuối cùng cũng nộp vũ khí đầu hàng, “Tốt thôi, ta cho ngươi biết, ngươi cần gì phải nhìn ta như thế.”
“Cái thời điểm ta vừa mới phát hiện mình là GAY, thật sự sợ hãi, liền bỏ chạy đến nơi đây, muốn tìm đồng loại. Vừa lúc gặp được anh ấy, anh ấy tiến tới bắt chuyện với ta. Mắt anh rất đẹp, sau đó chúng ta liền ở cùng một chỗ, đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong đời ta……” Nhớ tới lần đầu và dường như cũng là lần duy nhất say đắm trong tình yêu, suy nghĩ của Đào Hải bay về một nơi rất xa, khóe môi lộ vẻ hạnh phúc mang ý cười, “Về sau mọi người trong nhà không đồng ý, và rồi liền tự tử.” Hắn một tiếng bâng quơ nói về kết cục cuối cùng.
Trái tim Ngôn Bình như bị cái gì đó “Phanh” một tiếng bắn trúng, nói không rõ được cảm giác hỗn độn đau đớn ấy, khoang mũi chực trào lên một cảm giác chua xót.
Hai người bỗng trở nên trầm mặc, Đào Hải thì đắm chìm trong kí ức năm xưa, Ngôn Bình thì không suy nghĩ gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cái đĩa màu hổ phách trống rỗng bên cạnh ly rượu.
Bỗng trong quán bar xuất hiện tiếng xì xầm nho nhỏ. Ngôn Bình thấy Đào Hải nhìn về phía cánh cửa, mắt bỗng sáng lên, liền quay đầu hướng ngoài cửa nhìn lại.
Người đang đi vào cửa là một người đàn ông rất đẹp, đôi mắt sáng như hắc diệu thạch (*), nhìn quanh quán bar, tỏa sáng rực rỡ.
(*) Hắc diệu thạch: một loại đá quý (như hình)
“A Diệp……..” Đào Hải dù trong mơ cũng nhớ kỹ cái tên đó.
Thì ra, người đàn ông kia chính là hắn, vận khí thật là tốt. Ngôn Bình có chút mỉa mai nhìn tên kia đang đi tới chỗ tụ họp trong quán bar, lại quay đầu nhìn vẻ mặt si mê cười cười của Đào Hải, trong lòng nhẹ nhàng thở dài……..Thật đáng thương.
“……… Anh ấy đang nhìn ta………..” Đào Hải đắm đuối cười, “Anh ấy không có quên ta.”
“Hắn không nhìn thấy ngươi.” Ngôn Bình thở dài, “Nơi này không có người có khả năng nhìn thấy ngươi.”
“Gạt người.” Đào Hải tiếp tục cười say đắm, “Anh ấy đi về phía ta, anh ấy thấy ta.”
Ngôn Bình còn chưa lên tiếng, lại cảm giác có người đứng bên cạnh mình. Ngẩng đầu, liền thấy chủ nhân của cặp mắt đẹp như hắc diệu thạch kia.
“A Diệp, em ở đây, em ở đây………” Vẻ mặt Đào Hải vừa phấn khởi vừa thành kính, thanh âm cũng run rẩy.
“Vị tiên sinh này, có thể mời anh một ly không?” Nói xong, đặt ly rượu đựng chất lỏng màu nâu lên cái đĩa ở trước mặt Ngôn Bình, nửa mời nửa ép.
Ngôn Bình theo bản năng nhìn Đào Hải, Đào Hải trên mặt là biểu tình khiếp sợ, chính là vẻ mặt vặn vẹo khi bị tổn thương.
“………..A Diệp…….. Em ở đây………. Anh không thấy em sao?……….Tại sao lại đến bắt chuyên cùng người khác…….A Diệp……. Em ở đây……….”. Đào Hải như điên cuồng kêu gào, với tay kéo quần áo người nọ. —- nhưng Ngôn Bình biết, người kia không hề nghe được, có lôi kéo quần áo cũng không cảm nhận được.
“Hắn… có linh hồn màu đen.” Ngôn Bình nói với thanh âm mà chỉ Đào Hải mới có thể nghe được, hơn nữa còn thấp giọng nói.
“Ngươi nói bậy.” Đào Hải vươn tay kéo áo Ngôn Bình, “Của A Diệp là thuần khiết nhất, anh ấy và thiên sứ giống nhau.”
“Anh nói cái gì?” Đôi mắt hắc diệu thạch xinh đẹp nghi hoặc nhìn Ngôn Bình.
“A, không có gì.” Ngôn Bình mỉm cười, ngước mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của người nọ, “Tôi đang đợi bạn, xin hỏi ngài có chuyện gì không?”
“Tôi tên là Hàn Diệp.” Nam nhân xinh đẹp cười mê người, nụ cười ấy dễ dàng khuynh đảo mị hoặc kẻ khác, “Trong lúc bạn anh chưa tới, anh có đồng ý cho tôi ngồi cùng một lát không?”
Tác giả :
Đỗ Tử Đằng