Ngỗ Tác Hoàng Hậu Mỹ Thực Nhân Sinh
Chương 69
Trang Minh Tâm mắng cẩu hoàng đế trong lòng đến cả trăm lần mới hả giận.
Nàng rửa mặt rồi chỉnh trang một phen xong, sau đó đặt tay lên tay Quỳnh Phương đi tới minh gian.
Hôm nay cũng chỉ có phân vị phi trở lên mới tới thỉnh an.
Tĩnh phi và Lương quý nhân đều đang dưỡng bệnh, Trương đức phi tiếp tục giả bệnh, Vệ hiền phi bị Trang Minh Tâm lệnh phải dưỡng thai, phi tần có phân vị quý nhân trở lên cũng chẳng còn lại bao nhiêu, hôm nay lại chỉ có hai ba người tôm tép.
Trang Minh Tâm chẳng những không tức giận, mà còn cảm thấy rất tốt, người ít càng yên tĩnh hơn.
Trên mặt nàng được phủ lên vẻ ân cần, sẵng giọng: “Chư vị muội muội hôm qua vừa mới tiêm chủng trâu đậu, sợ là thân thể cũng sẽ có chút khó chịu giống như bổn cung, vẫn nên nghỉ ngơi mới phải, sáng sớm chạy tới đây làm gì?”
Năm đó khi mấy người các nàng vẫn còn là những đứa con nít bé tí đã tìm đường chết mà đi tiêm chủng trâu đậu, hôm qua đã mượn cớ để trốn tránh, tất nhiên là sẽ chẳng có phản ứng xấu gì cả.
Trên người nàng khó chịu chính là do cẩu hoàng đế ban tặng, trâu đậu không gánh nổi tội danh này.
Đoan phi mặt đầy ân cần nói: “Cơ thể thần thiếp rất khỏe mạnh, cũng không khó chịu gì cả, ngược lại là quý phi nương nương, nếu như có chút khó chịu nào thì vẫn nên mời thái y tới xem cho người mới được.”
Trang Minh Tâm cười nói: “Thái y đã nói là sau khi tiêm chủng trâu đậu sẽ có chút bệnh chứng nhẹ, chỉ cần không lên cơn sốt thì là không đáng ngại. Bổn cung cũng không lên cơn sốt, nếu về sau mà quả thật lên cơn sốt lại mời thái y tới cũng không muộn.”
Vừa nói tới đây, thái giám chưởng sự của cung Duyên Hi liền vội vàng chạy vào, quỳ xuống đất dập đầu nói: “Khởi bẩm quý phi nương nương, cánh tay Tĩnh phi nương nương của chúng ta có nổi lên một bọng nước, lại còn phát sốt rất cao, phải lập tức mời thái y tới chữa trị.”
Nói xong thì đưa tờ giấy nắm trong tay cho Lập Xuân hầu hạ ở phía sau lưng Trang Minh Tâm.
Lập Xuân nhận lấy liếc mắt nhìn, sau đó xoay người trình cho Trang Minh Tâm.
Trang Minh Tâm mở giấy ra, cẩn thận quan sát một phen, thấy cũng không có chỗ nào không ổn, lấy bút viết ba chữ thể Triện “Gia quý phi” xuống đó, sau đó đưa cho Quỳnh Phương, phân phó nói: “Đóng dấu phượng ấn.”
Đây là phương pháp mà sau khi nàng được phong quý phi đã ban hành, phượng ấn ai cũng có thể đóng dấu được, nhưng bút tích của nàng thì lại chẳng có ai có thể bắt chước được, như vậy một là có thể phòng ngừa người ngoài vu oan giá họa cho nàng.
Quỳnh Phương rất nhanh đóng dấu phượng ấn xuống.
Thái giám chưởng sự cầm giấy lên, lập tức chạy đi như một làn khói.
Nhất thời, vẻ mặt mọi người trong điện đều hiện lên vẻ lo lắng.
Thái y nói sau khi tiêm chủng trâu đậu, ít thì hai ba ngày, lâu thì ba đến năm ngày sau mới xuất hiện triệu chứng xấu, lúc này tuy còn rất tốt, nhưng người nào có thể đảm bảo là mấy ngày nữa các nàng ta sẽ không giống như Tĩnh phi chứ?
Trang Minh Tâm thấy vậy vội vàng nói trấn an: “Chư vị muội muội cũng đừng có lo lắng quá, mỗi người có một thể chất khác nhau, Tĩnh phi bị như thế, nhưng chưa chắc mọi người cũng sẽ như vậy. Hơn nữa, tuy Tĩnh phi có phản ứng hơi kịch liệt, nhưng cũng chưa chắc là sẽ quá nguy hiểm.”
Nàng cũng không giữ các nàng ta ở lại lâu, nói chuyện phiếm mấy câu xong liền cười nói: “Chư vị muội muội trở về nghỉ ngơi sớm đi.”
Dù sao thì tâm tư của các nàng ta cũng không ở đây, dứt khoát cho giải tán sớm đi.
Sau đó nàng dùng đồ ăn sáng đơn giản, rồi chịu đựng khó chịu đi tới Giáng Tuyết hiên để xử lý cung vụ.
…
Buổi trưa chính khắc, Dục Cảnh đế tới Chung Túy cung, nói với Trang Minh Tâm đang nằm nghiêng trên noãn kháng ngủ bù: “Bảo người thay quần áo cho nàng đi, chúng ta xuất cung.”
Trang Minh Tâm mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn lậu khắc trên bệ cửa sổ, thấy đang là buổi trưa chính khắc, nhất thời kinh ngạc nói: “Bây giờ vội vã qua đó làm gì? Chưa tới hai khắc mà, cũng đã đến giờ dùng bữa trưa rồi. Cho dù là chúng ta có thể nhịn đói, nhưng cũng không thể để mọi người ở bắc trấn phủ ti cũng nhịn đói theo chứ?”
Dục Cảnh đế cúi người, cánh tay đưa ra phía sau cổ nàng, nắm lấy bả vai nàng, nâng nàng dậy, cười nói: “Trẫm đã cho người đặt một bàn tiệc thượng đẳng ở Hối Hiền Lâu rồi, chúng ta dùng bữa trưa ở chỗ đó, rồi đi tới nha môn bắc trấn phủ ti là vừa vặn.”
Hối Hiền Lâu là tửu lâu số một kinh thành, bàn tiệc ở nơi đó có giá rất cao, lại khó đặt chỗ, những nhà giàu có bình thường không thể với tới, không những cần tiền mà còn cần có con cháu quan lại có quyền, mới có thể được chia một bát canh.
Trước kia Trang Minh Tâm được hưởng ké phúc của đường huynh Trang Minh Thành, được ăn một lần ở đó, cái miệng ham ăn lâu năm của nàng cũng không thể không không thừa nhận là mùi vị cực kỳ ngon.
Nàng lập tức không thấy mệt nữa, trêu ghẹo nói: “Hối Hiền Lâu? Quả nhiên là sau khi có “gà mẹ đẻ trứng vàng” hoàng thượng ra tay cũng hào phóng hơn hẳn.”
Dục Cảnh đế giơ tay lên quẹt cái mũi nhỏ của nàng, cười mắng: “Vật nhỏ, đã có lúc nào trẫm keo kiệt chưa? Cho dù là đã từng keo kiệt với những người khác, nhưng với thân thể ái phi trẫm chỉ hận không thể dốc hết tất cả ra thôi.”
Vừa nói hắn vừa xích lại gần bên tai nàng, hừ cười nói: “Đêm hôm qua, trẫm suýt chút nữa đã bị nàng ép khô rồi.”
Không nói đến chuyện này thì thôi, vừa nói đến Trang Minh Tâm liền tức giận, lập tức nắm tay lại đấm lên ngực hắn một cái, cắn răng nghiến lợi nói: “Người còn không biết xấu hổ mà nói ra? Thần thiếp suýt chút nữa đã bị người giày vò đến chết rồi, bây giờ vẫn còn rất khó chịu đó, chỉ sợ là cọ sát đến rách da rồi!”
Dục Cảnh đế phản bác: “Làm gì đến mức như vậy, đêm qua trước khi trẫm đi ngủ đã cẩn thận nhìn qua rồi, hôm nay khi thức dậy cũng đã xem một lần nữa, tuy có chút sưng đỏ nhưng cũng không trầy da.”
Trang Minh Tâm: “…”
Ban ngày mà lại nghiêm túc bàn luận chuyện này, thật đúng là làm cho người ta có chút xấu hổ.
Nàng thẹn quá hóa giận nói: “Dù sao thần thiếp cũng khó chịu, nhất định là bị thương rồi. Thần thiếp phải dưỡng thương, từ hôm nay đến bảy ngày tới, không cho phép người đụng vào thần thiếp nữa.”
Dục Cảnh đế lập tức phản đối: “Vậy sao được? Trẫm đã nói rồi, chỗ đó của ái phi không bị thương, mặc dù là có chút khó chịu, nhưng dưỡng hai ba ngày là sẽ không sao rồi, đâu cần lâu đến tận bảy ngày chứ?”
Trang Minh Tâm hừ nói: “Vậy thì sao? Ai bảo người vừa điên lên là lại không biết tiết chế chứ? Nếu như không dạy dỗ người thật tốt, về sau chỉ sợ người lại càng vô pháp vô thiên.”
Làm phi tử, có ai lại dám dạy dỗ hoàng đế chứ, đây mới đúng là vô pháp vô thiên đó.
Nhưng hiển nhiên là Dục Cảnh đế không hề cảm thấy như vậy, với hắn mà nói, bảy ngày không thể đôn luân mới việc tối quan trọng nhất, đâu còn để ý tới loại chuyện nhỏ nhặt như lạm quyền hay không lạm quyền này chứ.
Hắn khẽ lay lay nàng, cầu xin tha thứ: “Hôm qua là trẫm ăn thịt nai, lửa nóng lớn chịu không nổi, vậy nên mới có chút quá đáng, trẫm đồng ý với nàng từ nay về sau sẽ không ăn thịt nai nữa, nàng tha thứ cho trẫm lần này đi mà, lần tới tuyệt đối không dám nữa.”
Nàng hừ một tiếng: “Nếu nói xin lỗi hữu dụng, vậy còn cần nha môn làm gì nữa? Làm chuyện sai thì phải nhận trừng phạt, như vậy người mới có thể thấu hiểu sâu sắc được lỗi lầm của bản thân.”
Đêm hôm qua hắn giày vò đến tận nửa đêm, sáng sớm hôm nay thái y thỉnh mạch bình an chỉ sợ là lại có một trận khuyên nhủ.
Nếu như khuyên nhủ xong mà không cải thiện thì thái y sẽ báo lên Tôn viện phán là viện phán của thái y viện, Tôn viện phán nhất định sẽ đi tìm Trịnh thái hậu, kêu bà ta ra mặt khuyên nhủ hoàng đế quan tâm giữ gìn cơ thể.
Trịnh thái hậu sẽ không nói trực tiếp về chuyện phòng the với nhi tử, nhưng nhất định là sẽ triệu nàng qua đó khiển trách một trận, bảo nàng tiến hành khuyên nhủ.
Bị “bà bà” chỉ vào mũi mắng dẫn nhi tử của bà ta làm xằng làm bậy, đúng là làm người ta xấu hổ đến chết mà.
Cho nên nàng phải ra tay trước để chiếm được lợi thế.
Dục Cảnh đế mặc cả nói: “Trẫm mới phạm lỗi lần đầu, không nên bị phạt quá nặng, huống hồ gì ái phi đến bị thương nhẹ cũng không có, nhiều nhất là chia ra ba ngày thôi, nhiều hơn nữa chính là lạm dụng chức quyền rồi.”
Trang Minh Tâm nói lầm bầm: “Thái y vốn cũng đã kêu người ba ngày mới đôn luân một lần, chia ra ba ngày với không chia ra ba ngày có chỗ nào khác nhau sao? Làm chuyện sai mà lại chẳng bị trừng phạt, lần sau khẳng định là người lại tái phạm.”
Dục Cảnh đế khẽ cắn răng: “Cùng lắm là bốn ngày, không thể nhiều hơn được nữa.”
Trang Minh Tâm liếc hắn một cái, nhượng bộ một bước: “Năm ngày, thiếu một ngày cũng không được.”
Vốn Dục Cảnh đế vẫn còn muốn tiếp tục mặc cả, nhưng lại sợ chọc giận nàng, đến lúc đó lại tăng lên bảy ngày, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ chấp nhận: “Được rồi, vậy thì năm ngày. Nhưng mà chẳng qua là năm ngày không đôn luân thôi, nàng không được đuổi trẫm về Càn Thanh cung, nếu không thì trẫm sẽ đổi ý.”
Cùng giường chung gối nàng cũng không có ý kiến gì, mùa đông còn chưa qua hết mà, nàng còn cần túi thịt sưởi ấm là hắn nữa đó.
Nàng gật đầu: “Có thể.”
Sau đó đứng dậy, thay quần áo, trang điểm rồi ngồi lên xe ngựa đầu bằng sơn màu đen hoàn toàn mà hắn đã kêu người chuẩn bị trước, đi đến Hối Hiền Lâu.
…
Cờ màu của Hối Hiền Lâu phấp phới, vô cùng náo nhiệt, khách khứa đầy nhà, không khác chút nào so với lần trước Trang Minh Tâm tới đây.
Có thể thấy Dục Cảnh đế cũng không cho người phong tỏa chỗ này.
Cũng đúng, vốn dĩ bọn họ chính là lặng lẽ xuất cung mà, bên người chỉ mang theo bảy tám thị vệ ăn mặc cải trang, những thị vệ khác và Cẩm Y Vệ cũng phân tán khắp nơi ở những chỗ tối xung quanh.
Không phong tỏa mới không dẫn tới sự chú ý của người ngoài.
Một khi đã phong tỏa, nơi này có rất nhiều con em của những quan gia, những người có biết đến ngự tiền thị vệ chỉ cần suy nghĩ một chút là cũng biết người tới là ai rồi.
Chỉ còn kém mỗi cho Cao Xảo hô to một tiếng “Hoàng thượng giá lâm!”
Trang Minh Tâm đeo mũ có màng che, được Dục Cảnh đế dắt tay lên lầu ba, tiến vào nhã gian đệ nhất.
Sau khi tiểu nhị lui ra ngoài, Trang Minh Tâm bỏ mũ có màng che xuống, cười nói: “Muốn đặt nhã gian đệ nhất đều không dễ dàng, danh tiếng của một đại quan nhị phẩm cũng chưa chắc có thể làm được.”
Dục Cảnh đế “Chậc” một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Chuyện gì cũng bị người đoán trúng, cũng may là trẫm không lừa nàng chuyện gì cả, nếu không thì nào có dấu giếm được nàng chứ?”
Dừng lại một chút, lúc này mới thẳng thắn nói: “Không sai, trẫm kêu Ninh vương đặt giúp.”
“Khó trách.” Trang Minh Tâm đã hiểu, Ninh vương này, về ăn uống vui chơi thì là hạng nhất, là khách quen của Hối Hiên Lâu, chỉ có danh tiếng của hắn ta mới đặt được thôi.
Không lâu sau tiểu nhị đưa thức ăn tới, mấy vị ngự tiền thị vệ không cho hắn ta vào cửa, mà là tự mình nhận lấy rồi bưng vào nhã gian.
Sau khi mang thức ăn lên xong, Dục Cảnh đế cầm đũa lên, gọi Trang Minh Tâm: “Ái phi, mau thừa dịp còn nóng mà ăn đi.”
“Khoan đã.” Trang Minh Tâm lấy một cây ngân châm từ trong hà bao đựng kim châm ra, mỗi loại đều thử qua, rồi lại dùng đũa gắp mỗi loại thức ăn đưa vào trong miệng mình nếm thử, lúc này mới cười nói: “Không sao.”
Dục Cảnh đế cười nói: “Ái phi lo lắng quá rồi, hôm qua khi trẫm quyết định dùng bữa ở chỗ này, ban trực của ngự tiền thị vệ và người của Cẩm Y Vệ đã sắp xếp hết rồi, chỉ sợ là bọn họ còn nắm rõ từng ngóc ngách ở nơi đây trong lòng bàn tay nữa đó, tuyệt đối là sẽ không có sự cố trên thức ăn đâu.”
“Tuy là nói như vậy, nhưng cẩn thận thì thuyền dùng được vạn năm, phải đề phòng hơn chút mới được.” Trang Minh Tâm cười một tiếng, nâng chung trà lên, giơ về phía Dục Cảnh đế, nói: “Đa tạ hoàng thượng khoản đãi, thần thiếp lấy trà thay rượu, kính hoàng thượng một ly.”
Hối Hiền Lâu cũng không phải là không bán rượu, mà còn bán toàn những loại rượu có danh tiếng, chỉ là một lát nữa Trang Minh Tâm phải nghiệm thi, uống rượu dễ bị run tay, cho nên cũng không cho người mang rượu lên.
Dục Cảnh đế nhanh chóng nâng chung trà bên cạnh mình lên, cười nói: “Lại làm phiền ái phi phân ưu giúp trẫm, vẫn nên để trẫm kính nàng mới đúng.”
Hai người khách sáo qua lại một phen, sau đó mới nâng chung trà lên miệng rồi nhấp mấy ngụm.
Đúng như lời Trang Minh Tâm nói, mùi vị của bàn tiệc nhất đẳng ở Hối Hiền Lâu quả thật là không tệ, Dục Cảnh đế ăn đến no căng cả bụng, cảm khái với Trang Minh Tâm nói: “Khó trách Ninh vương cứ dăm bữa nửa tháng là lại chạy tới chỗ này, bàn tiệc ở đây đúng thật là không tệ.”
Trang Minh Tâm xoa xoa chiếc bụng nhỏ vì ăn no mà hơi căng ra, cười nói: “Chỉ là người đã quen ăn những sơn hào hải vị ở Ngự Thiện phòng nấu rồi, bỗng nhiên ăn thức ăn bên ngoài một lần thì thấy tươi mới thôi, nếu như mỗi ngày người đều ăn, chỉ sợ rất nhanh liền ngán.”
Tuy bàn tiệc của Hối Hiền Lâu có mùi vị ngon, nhưng vẫn kém xa thức ăn trong Ngự Thiện phòng.
Dục Cảnh đế cười nói: “Chuyện này cũng chẳng có gì khó khăn cả, vậy cứ cách dăm bữa nửa tháng chúng ta lại tới đây ăn một lần là được rồi.”
Trang Minh Tâm không đồng ý liếc hắn một cái: “Người đừng có đắc ý, nếu chỉ là bất ngờ không kịp đề phòng một lần thì sẽ không có chuyện gì đáng ngại cả, nhưng nếu như cứ cách dăm bữa nửa tháng lại chạy ra ngoài, bị người có ý nhận ra được, chỉ sợ sẽ có thích khách mai phục.”
Dục Cảnh đế lập tức nói: “Trẫm đùa giỡn thôi, dù bên ngoài cung có tốt như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể tốt bằng bên trong cung được, trẫm mới không ra ngoài đâu.”
Lúc này Trang Minh Tâm mới hài lòng.
Hai người dùng đồ ăn xong, uống một bình trà, lại nghỉ ngơi chốc lát, áng chừng thời gian đã tới, lúc này mới đi đến nha môn bắc trấn phủ ti.
…
Bên trong nha môn bắc trấn phủ ti, Liêu Thanh Quân đã dẫn đầu Cẩm Y Vệ đợi một hồi lâu rồi.
Dục Cảnh đế ngồi xe ngựa vừa mới bước chân vào cửa nha môn bắc trấn phủ ti, những Cẩm Y Vệ mặc áo cá chuồn trên người, hông đeo đao hỉ xuân đồng loạt quỳ một chân trên đất, nói: “Bái kiến hoàng thượng, quý phi nương nương, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế, quý phi nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.”
Cũng chỉ là một câu nói bình thường mà đã lập tức làm Dục Cảnh đế mất hứng.
Bản thân hắn sống vạn tuổi, mà nàng chỉ có thể sống ngàn tuổi, chín ngàn năm trong đó hắn phải trải qua cuộc sống cô đơn sao? Đây là chuyện vạn vạn không thể được!
Nhưng nghĩ lại thì đây chẳng qua cũng chỉ là tạm thời, đợi sau khi nàng sinh con hắn sẽ lập tức tấn thăng nàng lên làm hoàng hậu, như vậy thì hai người đều là vạn tuế, sau khi chết còn có thể hợp táng trong đế lăng, vậy mới gọi là trọn vẹn.
Hắn nhàn nhạt nói: “Bình thân.”
Sau đó lại phân phó Liêu Thanh Quân: “Dẫn đường, đi nhìn xem thi thể thế tử Sở vương.”
Trang Minh Tâm vội nói: “Thần thiếp đi qua đó một mình là được rồi, hoàng thượng người cứ ở chính sảnh trước này uống trà đợi thần thiếp đi.”
Lần trước ở Uông gia, khi nàng đang cố gắng phân biệt mùi hương của phấn hoa cà độc dược thì bỗng nhiên cẩu hoàng đế nhảy vào, nghe thấy những lời không nên nghe thì không nói, lại còn bị thi thể đang được mổ bụng dọa cho sợ trực tiếp ngất xỉu.
Lần này nàng cũng không muốn dẫm lên vết xe đổ lần nữa đâu.
Dục Cảnh đế cũng nhớ tới dáng vẻ bị mổ bụng của quận chúa Ngọc Hinh ngày đó, nhất thời cổ họng có chút căng lên, trong bụng hơi sôi trào.
Hắn không dám gắng gượng, lần trước té xỉu đã làm cho hắn mất hết mặt mũi rồi, nếu như lần này lại nôn đến quên luôn trời đất trước mặt những người trong Cẩm Y Vệ, vậy thì nào còn có uy nghiêm đế vương gì nữa chứ?
Vì vậy hắn mất tự nhiên gật đầu một cái: “Như vậy cũng được, nàng lại giúp trẫm nhìn thi thể của hoàng huynh thế tử Sở vương một chút, nếu có tin tức gì thì lập tức phái người báo lại cho trẫm.”
Trang Minh Tâm đáp: “Thần thiếp tuân lệnh.”
Vì vậy Dục Cảnh đế đi theo một vị tổng kỳ của bắc trấn phủ ti đi đến chính điện nha môn, Trang Minh Tâm đi theo Liêu Thanh Quân đến chiêu ngục.
Trên đường, Trang Minh Tâm trêu ghẹo vị “muội phu” Liêu Thanh Quân này: “Thế tử Sở vương đã biến thành thi thể, cũng không phải là người sống mà có thể tự mình chạy ra bên ngoài, còn đến mức phải nhốt vào chiêu ngục sao?”
Liêu Thanh Quân cười nói: “Tuy hắn ta không thể tự mình chạy ra bên ngoài, nhưng lại có người muốn giúp hắn ta chạy ra bên ngoài.”
Vừa nghe những lời này Trang Minh Tâm lập tức hiểu ra.
Đây là sợ Sở vương và Sở vương phi phái người đến trộm thi thể đây mà.
Nàng cười gật đầu: “Cũng đúng.”
Liêu Thanh Quân đè thấp âm lượng xuống, thấp giọng nói: “Nội tử biết hôm nay nương nương sẽ tới bắc trấn phủ ti nên đã kêu thần mang theo một bọc xiêm áo nàng ta tự tay làm cho nương nương tới, mong nương nương đừng chê, tự mình mặc hay là thưởng cho ai cũng đều được.”
Trang Minh Tâm ngẩn ra.
Trang Tĩnh Uyển sẽ có lòng tốt như vậy sao? Chẳng lẽ là đang có chủ ý kỳ quái gì hả?
Dĩ nhiên, trên mặt nàng sẽ không biểu hiện ra, ngược lại sừng sộ lên, nghiêm túc nói: “Trong cung cũng chẳng thiếu gì cả, xiêm áo của bổn cung có Thượng Y Cục làm cho, không cần nàng ta phải phí tâm sức. Lần này thì thôi, bổn cung sẽ nhận lấy, từ nay về sau bảo nàng ta đừng có như vậy nữa.”
Liêu Thanh Quân cười nói: “Đây cũng là một mảnh tâm ý của nội tử, chẳng đáng giá gì cả. Nhưng nếu nương nương đã lên tiếng thì thần nhất định sẽ chuyển lời cho nội tử.”
Hai người tán gẫu một đường đến cửa chiêu ngục, lúc này mới thôi nói chuyện.
Trang Minh Tâm nhận lấy rương kiểm nghiệm từ trong tay Quỳnh Phương, phân phó nàng ta: “Ngươi chờ bổn cung ở chỗ này.”
Quỳnh Phương cũng không cậy mạnh, lập tức nghe theo.
…
Trang Minh Tâm xách rương kiểm nghiệm đi theo Liêu Thanh Quân vào trong ngục.
Mới vừa đi vào cửa, màng nhĩ đã gặp khủng hoảng cấp mười.
Bên trong quỷ khóc sói tru.
Âm thanh roi phá không bay “vèo vèo” cùng với tiếng “vút vút” quất vào da thịt cứ vang lên bên tai không dứt, còn có một số âm thanh khác như tiếng “xèo” của que sắt bị nung đỏ rồi ấn lên cơ thể người, âm thanh tê tâm liệt phế khi bị que trúc đâm vào đầu ngón tay, vân vân, hòa lẫn vào nhau tạo nên một bức tranh địa ngục trần gian.
Trang Minh Tâm nhếch mép một cái, hừ nói: “Bên trong chiêu ngục của các ngươi ngược lại rất náo nhiệt.”
Liêu Thanh Quân tâng bốc nói: “Đúng là quý phi nương nương, nếu như đổi lại là người khác, khi nhìn thấy tra hỏi cực hình, cho dù không bị dọa sợ đến bất tỉnh thì chỉ sợ cũng bị sợ không nhẹ đâu, nào có thể ung dung trấn định như nương nương được chứ?”
Xác chết bình thường không cần tới pháp y, là một pháp y lâu năm đã nhìn thấy đủ loại kiểu xác chết, Trang Minh Tâm sớm đã luyện ra được một trái tim sắt đá, sao lại có thể sợ những thứ cực hình dùng để đối phó với người sống này chứ?
Trang Minh Tâm nhàn nhạt nói: “Liêu chỉ huy phó khen quá rồi.”
Liêu Thanh Quân dẫn nàng vào trong một phòng giam đơn độc, nói là phòng giam cũng không chuẩn xác, ngược lại giống một gian phòng để cho những ngục tốt trong ngục nghỉ chân, tạm thời bị trưng dụng thì đúng hơn.
Thi thể thế tử Sở vương được đặt trên một cái bàn dài trong gian phòng.
Đúng thật như những gì Dục Cảnh đế đã nói lúc trước, hầu như đã bị cháy thành than đen rồi.
Trang Minh Tâm mở rương kiểm nghiệm ra, đeo đồ bịt mũi và bao tay, đi lên phía trước.
Nàng xoay đầu thế tử Sở vương, chuẩn bị kiểm tra xem trên đầu có ngoại thương gì hay không.
Ai ngờ vừa mới kiểm tra xong nửa cái đầu thì trong lòng lại lộp bộp một tiếng.
Vị trí chính giữa đỉnh đầu có vết lõm xuống rõ ràng, nhìn giống như là bị đập vào đầu làm xương bị gãy nát.
Dẫu sao thì dựa theo những gì phủ Sở vương giải thích, thế tử Sở vương vì say rượu nên mới bị thiêu chết, nếu vậy thì phải bị ngạt khí hoặc là chết cháy trong khi đang nằm, đâu thể nào xuất hiện tình trạng xương đầu bị gãy nát như vậy chứ?
Trang Minh Tâm lấy ra một cái nhíp trong rương kiểm nghiệm, cẩn thận xem xét kỹ một phen chỗ da đầu bị cháy đen một phen xong, sau đó gắp một mảnh sứ màu trắng bị vỡ trong đó ra.
Có rồi, đã tìm được công cụ gây án rồi, hơn phân nửa là những loại đồ sứ như bình hoa.
Nàng bỏ mảnh sẽ vào trong “túi kiểm nghiệm” làm từ giấy dầu giữ lại làm chứng cứ.
Bởi vì có vết lõm rõ ràng do xương bị gãy nát tạo thành, nàng cũng không cần cưa để mổ hộp sọ ra kiểm tra xem là có tụ máu ngoài màng cứng do ngoại thương hay không.
Thật ra thì trong điều kiện không có cưa chạy bằng điện để cưa mở hộp sọ ra, dùng cưa sắt nhỏ hì hục cưa xương sọ ra đúng là quá gian nan.
Sau đó nàng cứa cổ thế tử Sở vương, mở khí quản bị cháy đen ra.
Kết quả nằm trong dự liệu, bên trong khí quản vô cùng sạch sẽ, không có bồ hóng và tro củi, hiển nhiên là trước khi cháy hắn ta đã không còn dấu hiệu của sinh mạng nữa rồi.
Chứng cứ sau khi thi thể đã chết rồi mới bị đốt đã xác thực.
Nàng một bên vừa kiểm nghiệm một bên vừa tự thuật, một thư lại ăn mặc tầm trung niên đi theo phía sau Liêu Thanh Quân viết ghi chép thoăn thoắt.
Nàng luồn kim, tiến hành khâu lại khí quản và cổ đã bị cắt ra.
Thi thể vốn dĩ cũng đã bị thiêu rụi, sau khi dùng kim khâu lại xong, không thể nhìn ra một chút dấu vết đã từng bị giải phẫu nào.
Thấy nàng bắt đầu thu dọn rương kiểm nghiệm, Liêu Thanh Quân vội hỏi: “Vậy là xong rồi sao?”
“Nếu không thì còn thế nào nữa?” Trang Minh Tâm cười nhìn hắn ta một cái, đưa gói giấy dầu có chứa mảnh sứ vỡ cho hắn ta, nói: “Nguyên nhân cái chết là bị những vật nặng được làm từ sứ như bình hoa đập nhiều lần vào đỉnh đầu mà chết, sau khi chết thì thi thể mới bị đốt, bằng chứng chính là bên trong khí quản không có bồ hóng và tro củi.”
Liêu Thanh Quân cầm gói giấy dầu, mở ra nhìn một chút, lại dùng ngón tay miết miết một lát, xác nhận đúng là mảnh sứ vỡ xong, lúc này mới gật đầu nói: “Thần đã biết, đa tạ quý phi nương nương đã giải thích nghi hoặc.”
Trang Minh Tâm cười một tiếng, xách rương kiểm nghiệm lên, không cần người dẫn đường mà đã tìm được cửa chiêu ngục một cách chính xác, đi ra từ bên trong.
Quỳnh Phương lập tức tiến lên đón, bên nhận lấy rương kiểm nghiệm trong tay nàng bên kinh ngạc hỏi: “Nhanh như vậy đã kiểm nghiệm xong rồi sao?”
Trang Minh Tâm cười nói: “Đã xác định được nguyên nhân cái chết thực sự, thật ra thì tùy tiện mời một ngỗ tác ở Đại Lý tự tới là có thể kiểm tra ra được rồi, cũng chẳng cần bổn cung phải ra tay.”
Chỉ là chuyện này có liên quan đến tông thất, cho dù ngỗ tác Đại Lý tự mời đến có đưa ra kết quả kiểm nghiệm chính xác, Sở vương và Sở vương phi cũng sẽ không thừa nhận, chỉ có người có tiếng tăm bên ngoài như nàng mới có thể làm cho mọi người tín phục.
Dẫu sao lúc trước nàng đã rửa oan giúp cho quận chúa Ngọc Hinh, cũng coi như là đánh một trận thành danh.
Quỳnh Phương cười nói: “Đáng lẽ ra phải làm như vậy mới đúng, tránh cho nương nương mệt mỏi quá độ.”
Hai người đi về chính điện ở nha môn phía trước, Dục Cảnh đế nhận được tin cũng đi ra từ chính điện, kinh ngạc nói: “Nhanh như vậy đã kiểm nghiệm xong rồi hả?”
Trang Minh Tâm liếc hắn một cái, cười nói: “Nhanh là chuyện tốt mà, nguyên nhân cái chết đơn giản nên kiểm nghiệm cũng dễ dàng.”
Dục Cảnh đế lại gần, thúc giục nàng: “Mau nói cho trẫm nghe xem, đến tột cùng là hoành huynh thế tử có phải bị chết cháy không?”
Trang Minh Tâm vốn dĩ muốn để cho hắn chờ Liêu Thanh Quân tới rồi mới nói rõ tỉ mỉ với hắn, dẫu sao thì Liêu Thanh Quân có dẫn theo thư lại, sẽ ghi chép cặn kẽ tỉ mỉ về xác chết, nhưng nhìn thấy dáng vẻ cuống quít gấp gáp này của hắn lại nói một câu đơn giản: “Là bị người ta dùng đồ sứ đập vào đỉnh đầu cho đến chết, sau khi chết mới đốt xác, cũng không phải là bị chết cháy trực tiếp.”
Dục Cảnh đế ngẩn ra, ngay sau đó cắn răng nghiến lợi nói: “Đôi gian phu dâm phụ kia nhất định không thể thoát khỏi liên quan.”
Trang Minh Tâm vội vàng nhìn quanh bốn phía, thấy người của Cẩm Y Vệ đều đứng ở bên ngoài cách xa mấy trượng, cũng không có ai ở rất gần cả, nhất thời thở phào một hơi, liếc hắn một cái: “Tai vách mạch rừng, người nhỏ tiếng chút, bây giờ vẫn chưa có chứng cứ xác thực, cẩn thận lại bị người ta nghe thấy.”
Dục Cảnh đế nghe vậy, liền tạm thời nhịn xuống không đề cập tới nữa.
Không lâu sau, Liêu Thanh Quân dẫn thư lại tới, bẩm bảo cặn kẽ tình hình với Dục Cảnh đế một phen.
Dục Cảnh đế nghe xong, phân phó nói: “Đã có chứng cứ thiết thực chứng minh hoàng huynh thế tử là chết vì bị mưu hại, ngươi lập tức dẫn người bắt lại toàn bộ hạ nhân trong phủ Sở vương lại, thẩm vấn từng người một, nhìn xem có thể tìm được dấu vết nào hay không.”
Dừng lại một chút, hắn lại nói thêm một câu: “Nếu như Sở vương thúc và Sở vương thẩm ngăn cản, người lập tức vào cung thỉnh thánh chỉ.”
Liêu Thanh Quân đáp lại: “Dạ, vậy thần lập tức đi làm.”
Những chuyện còn dư lại thì đã có Cẩm Y Vệ phụ trách, đã không còn việc của ngỗ tác như Trang Minh Tâm nữa, huống hồ bọn họ xuất cung cũng đã lâu, nếu còn không trở về, Trịnh thái hậu nhất định sẽ lo lắng.
Cho nên bọn họ cũng không ở lại lâu, lập tức khởi giá về cung.
Sau khi vào cửa cung, đổi xe ngựa thành ngự liễn, hai người cùng nhau đi đến Từ Ninh cung.
Sau khi đến Từ Ninh cung, Trương ma ma báo lại là Trịnh thái hậu không có ở đây, đã được Bạch Chỉ mời tới cung Duyên Hi, nói là Tĩnh phi không xong rồi.
Trang Minh Tâm kinh sợ.
Nàng rửa mặt rồi chỉnh trang một phen xong, sau đó đặt tay lên tay Quỳnh Phương đi tới minh gian.
Hôm nay cũng chỉ có phân vị phi trở lên mới tới thỉnh an.
Tĩnh phi và Lương quý nhân đều đang dưỡng bệnh, Trương đức phi tiếp tục giả bệnh, Vệ hiền phi bị Trang Minh Tâm lệnh phải dưỡng thai, phi tần có phân vị quý nhân trở lên cũng chẳng còn lại bao nhiêu, hôm nay lại chỉ có hai ba người tôm tép.
Trang Minh Tâm chẳng những không tức giận, mà còn cảm thấy rất tốt, người ít càng yên tĩnh hơn.
Trên mặt nàng được phủ lên vẻ ân cần, sẵng giọng: “Chư vị muội muội hôm qua vừa mới tiêm chủng trâu đậu, sợ là thân thể cũng sẽ có chút khó chịu giống như bổn cung, vẫn nên nghỉ ngơi mới phải, sáng sớm chạy tới đây làm gì?”
Năm đó khi mấy người các nàng vẫn còn là những đứa con nít bé tí đã tìm đường chết mà đi tiêm chủng trâu đậu, hôm qua đã mượn cớ để trốn tránh, tất nhiên là sẽ chẳng có phản ứng xấu gì cả.
Trên người nàng khó chịu chính là do cẩu hoàng đế ban tặng, trâu đậu không gánh nổi tội danh này.
Đoan phi mặt đầy ân cần nói: “Cơ thể thần thiếp rất khỏe mạnh, cũng không khó chịu gì cả, ngược lại là quý phi nương nương, nếu như có chút khó chịu nào thì vẫn nên mời thái y tới xem cho người mới được.”
Trang Minh Tâm cười nói: “Thái y đã nói là sau khi tiêm chủng trâu đậu sẽ có chút bệnh chứng nhẹ, chỉ cần không lên cơn sốt thì là không đáng ngại. Bổn cung cũng không lên cơn sốt, nếu về sau mà quả thật lên cơn sốt lại mời thái y tới cũng không muộn.”
Vừa nói tới đây, thái giám chưởng sự của cung Duyên Hi liền vội vàng chạy vào, quỳ xuống đất dập đầu nói: “Khởi bẩm quý phi nương nương, cánh tay Tĩnh phi nương nương của chúng ta có nổi lên một bọng nước, lại còn phát sốt rất cao, phải lập tức mời thái y tới chữa trị.”
Nói xong thì đưa tờ giấy nắm trong tay cho Lập Xuân hầu hạ ở phía sau lưng Trang Minh Tâm.
Lập Xuân nhận lấy liếc mắt nhìn, sau đó xoay người trình cho Trang Minh Tâm.
Trang Minh Tâm mở giấy ra, cẩn thận quan sát một phen, thấy cũng không có chỗ nào không ổn, lấy bút viết ba chữ thể Triện “Gia quý phi” xuống đó, sau đó đưa cho Quỳnh Phương, phân phó nói: “Đóng dấu phượng ấn.”
Đây là phương pháp mà sau khi nàng được phong quý phi đã ban hành, phượng ấn ai cũng có thể đóng dấu được, nhưng bút tích của nàng thì lại chẳng có ai có thể bắt chước được, như vậy một là có thể phòng ngừa người ngoài vu oan giá họa cho nàng.
Quỳnh Phương rất nhanh đóng dấu phượng ấn xuống.
Thái giám chưởng sự cầm giấy lên, lập tức chạy đi như một làn khói.
Nhất thời, vẻ mặt mọi người trong điện đều hiện lên vẻ lo lắng.
Thái y nói sau khi tiêm chủng trâu đậu, ít thì hai ba ngày, lâu thì ba đến năm ngày sau mới xuất hiện triệu chứng xấu, lúc này tuy còn rất tốt, nhưng người nào có thể đảm bảo là mấy ngày nữa các nàng ta sẽ không giống như Tĩnh phi chứ?
Trang Minh Tâm thấy vậy vội vàng nói trấn an: “Chư vị muội muội cũng đừng có lo lắng quá, mỗi người có một thể chất khác nhau, Tĩnh phi bị như thế, nhưng chưa chắc mọi người cũng sẽ như vậy. Hơn nữa, tuy Tĩnh phi có phản ứng hơi kịch liệt, nhưng cũng chưa chắc là sẽ quá nguy hiểm.”
Nàng cũng không giữ các nàng ta ở lại lâu, nói chuyện phiếm mấy câu xong liền cười nói: “Chư vị muội muội trở về nghỉ ngơi sớm đi.”
Dù sao thì tâm tư của các nàng ta cũng không ở đây, dứt khoát cho giải tán sớm đi.
Sau đó nàng dùng đồ ăn sáng đơn giản, rồi chịu đựng khó chịu đi tới Giáng Tuyết hiên để xử lý cung vụ.
…
Buổi trưa chính khắc, Dục Cảnh đế tới Chung Túy cung, nói với Trang Minh Tâm đang nằm nghiêng trên noãn kháng ngủ bù: “Bảo người thay quần áo cho nàng đi, chúng ta xuất cung.”
Trang Minh Tâm mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn lậu khắc trên bệ cửa sổ, thấy đang là buổi trưa chính khắc, nhất thời kinh ngạc nói: “Bây giờ vội vã qua đó làm gì? Chưa tới hai khắc mà, cũng đã đến giờ dùng bữa trưa rồi. Cho dù là chúng ta có thể nhịn đói, nhưng cũng không thể để mọi người ở bắc trấn phủ ti cũng nhịn đói theo chứ?”
Dục Cảnh đế cúi người, cánh tay đưa ra phía sau cổ nàng, nắm lấy bả vai nàng, nâng nàng dậy, cười nói: “Trẫm đã cho người đặt một bàn tiệc thượng đẳng ở Hối Hiền Lâu rồi, chúng ta dùng bữa trưa ở chỗ đó, rồi đi tới nha môn bắc trấn phủ ti là vừa vặn.”
Hối Hiền Lâu là tửu lâu số một kinh thành, bàn tiệc ở nơi đó có giá rất cao, lại khó đặt chỗ, những nhà giàu có bình thường không thể với tới, không những cần tiền mà còn cần có con cháu quan lại có quyền, mới có thể được chia một bát canh.
Trước kia Trang Minh Tâm được hưởng ké phúc của đường huynh Trang Minh Thành, được ăn một lần ở đó, cái miệng ham ăn lâu năm của nàng cũng không thể không không thừa nhận là mùi vị cực kỳ ngon.
Nàng lập tức không thấy mệt nữa, trêu ghẹo nói: “Hối Hiền Lâu? Quả nhiên là sau khi có “gà mẹ đẻ trứng vàng” hoàng thượng ra tay cũng hào phóng hơn hẳn.”
Dục Cảnh đế giơ tay lên quẹt cái mũi nhỏ của nàng, cười mắng: “Vật nhỏ, đã có lúc nào trẫm keo kiệt chưa? Cho dù là đã từng keo kiệt với những người khác, nhưng với thân thể ái phi trẫm chỉ hận không thể dốc hết tất cả ra thôi.”
Vừa nói hắn vừa xích lại gần bên tai nàng, hừ cười nói: “Đêm hôm qua, trẫm suýt chút nữa đã bị nàng ép khô rồi.”
Không nói đến chuyện này thì thôi, vừa nói đến Trang Minh Tâm liền tức giận, lập tức nắm tay lại đấm lên ngực hắn một cái, cắn răng nghiến lợi nói: “Người còn không biết xấu hổ mà nói ra? Thần thiếp suýt chút nữa đã bị người giày vò đến chết rồi, bây giờ vẫn còn rất khó chịu đó, chỉ sợ là cọ sát đến rách da rồi!”
Dục Cảnh đế phản bác: “Làm gì đến mức như vậy, đêm qua trước khi trẫm đi ngủ đã cẩn thận nhìn qua rồi, hôm nay khi thức dậy cũng đã xem một lần nữa, tuy có chút sưng đỏ nhưng cũng không trầy da.”
Trang Minh Tâm: “…”
Ban ngày mà lại nghiêm túc bàn luận chuyện này, thật đúng là làm cho người ta có chút xấu hổ.
Nàng thẹn quá hóa giận nói: “Dù sao thần thiếp cũng khó chịu, nhất định là bị thương rồi. Thần thiếp phải dưỡng thương, từ hôm nay đến bảy ngày tới, không cho phép người đụng vào thần thiếp nữa.”
Dục Cảnh đế lập tức phản đối: “Vậy sao được? Trẫm đã nói rồi, chỗ đó của ái phi không bị thương, mặc dù là có chút khó chịu, nhưng dưỡng hai ba ngày là sẽ không sao rồi, đâu cần lâu đến tận bảy ngày chứ?”
Trang Minh Tâm hừ nói: “Vậy thì sao? Ai bảo người vừa điên lên là lại không biết tiết chế chứ? Nếu như không dạy dỗ người thật tốt, về sau chỉ sợ người lại càng vô pháp vô thiên.”
Làm phi tử, có ai lại dám dạy dỗ hoàng đế chứ, đây mới đúng là vô pháp vô thiên đó.
Nhưng hiển nhiên là Dục Cảnh đế không hề cảm thấy như vậy, với hắn mà nói, bảy ngày không thể đôn luân mới việc tối quan trọng nhất, đâu còn để ý tới loại chuyện nhỏ nhặt như lạm quyền hay không lạm quyền này chứ.
Hắn khẽ lay lay nàng, cầu xin tha thứ: “Hôm qua là trẫm ăn thịt nai, lửa nóng lớn chịu không nổi, vậy nên mới có chút quá đáng, trẫm đồng ý với nàng từ nay về sau sẽ không ăn thịt nai nữa, nàng tha thứ cho trẫm lần này đi mà, lần tới tuyệt đối không dám nữa.”
Nàng hừ một tiếng: “Nếu nói xin lỗi hữu dụng, vậy còn cần nha môn làm gì nữa? Làm chuyện sai thì phải nhận trừng phạt, như vậy người mới có thể thấu hiểu sâu sắc được lỗi lầm của bản thân.”
Đêm hôm qua hắn giày vò đến tận nửa đêm, sáng sớm hôm nay thái y thỉnh mạch bình an chỉ sợ là lại có một trận khuyên nhủ.
Nếu như khuyên nhủ xong mà không cải thiện thì thái y sẽ báo lên Tôn viện phán là viện phán của thái y viện, Tôn viện phán nhất định sẽ đi tìm Trịnh thái hậu, kêu bà ta ra mặt khuyên nhủ hoàng đế quan tâm giữ gìn cơ thể.
Trịnh thái hậu sẽ không nói trực tiếp về chuyện phòng the với nhi tử, nhưng nhất định là sẽ triệu nàng qua đó khiển trách một trận, bảo nàng tiến hành khuyên nhủ.
Bị “bà bà” chỉ vào mũi mắng dẫn nhi tử của bà ta làm xằng làm bậy, đúng là làm người ta xấu hổ đến chết mà.
Cho nên nàng phải ra tay trước để chiếm được lợi thế.
Dục Cảnh đế mặc cả nói: “Trẫm mới phạm lỗi lần đầu, không nên bị phạt quá nặng, huống hồ gì ái phi đến bị thương nhẹ cũng không có, nhiều nhất là chia ra ba ngày thôi, nhiều hơn nữa chính là lạm dụng chức quyền rồi.”
Trang Minh Tâm nói lầm bầm: “Thái y vốn cũng đã kêu người ba ngày mới đôn luân một lần, chia ra ba ngày với không chia ra ba ngày có chỗ nào khác nhau sao? Làm chuyện sai mà lại chẳng bị trừng phạt, lần sau khẳng định là người lại tái phạm.”
Dục Cảnh đế khẽ cắn răng: “Cùng lắm là bốn ngày, không thể nhiều hơn được nữa.”
Trang Minh Tâm liếc hắn một cái, nhượng bộ một bước: “Năm ngày, thiếu một ngày cũng không được.”
Vốn Dục Cảnh đế vẫn còn muốn tiếp tục mặc cả, nhưng lại sợ chọc giận nàng, đến lúc đó lại tăng lên bảy ngày, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ chấp nhận: “Được rồi, vậy thì năm ngày. Nhưng mà chẳng qua là năm ngày không đôn luân thôi, nàng không được đuổi trẫm về Càn Thanh cung, nếu không thì trẫm sẽ đổi ý.”
Cùng giường chung gối nàng cũng không có ý kiến gì, mùa đông còn chưa qua hết mà, nàng còn cần túi thịt sưởi ấm là hắn nữa đó.
Nàng gật đầu: “Có thể.”
Sau đó đứng dậy, thay quần áo, trang điểm rồi ngồi lên xe ngựa đầu bằng sơn màu đen hoàn toàn mà hắn đã kêu người chuẩn bị trước, đi đến Hối Hiền Lâu.
…
Cờ màu của Hối Hiền Lâu phấp phới, vô cùng náo nhiệt, khách khứa đầy nhà, không khác chút nào so với lần trước Trang Minh Tâm tới đây.
Có thể thấy Dục Cảnh đế cũng không cho người phong tỏa chỗ này.
Cũng đúng, vốn dĩ bọn họ chính là lặng lẽ xuất cung mà, bên người chỉ mang theo bảy tám thị vệ ăn mặc cải trang, những thị vệ khác và Cẩm Y Vệ cũng phân tán khắp nơi ở những chỗ tối xung quanh.
Không phong tỏa mới không dẫn tới sự chú ý của người ngoài.
Một khi đã phong tỏa, nơi này có rất nhiều con em của những quan gia, những người có biết đến ngự tiền thị vệ chỉ cần suy nghĩ một chút là cũng biết người tới là ai rồi.
Chỉ còn kém mỗi cho Cao Xảo hô to một tiếng “Hoàng thượng giá lâm!”
Trang Minh Tâm đeo mũ có màng che, được Dục Cảnh đế dắt tay lên lầu ba, tiến vào nhã gian đệ nhất.
Sau khi tiểu nhị lui ra ngoài, Trang Minh Tâm bỏ mũ có màng che xuống, cười nói: “Muốn đặt nhã gian đệ nhất đều không dễ dàng, danh tiếng của một đại quan nhị phẩm cũng chưa chắc có thể làm được.”
Dục Cảnh đế “Chậc” một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Chuyện gì cũng bị người đoán trúng, cũng may là trẫm không lừa nàng chuyện gì cả, nếu không thì nào có dấu giếm được nàng chứ?”
Dừng lại một chút, lúc này mới thẳng thắn nói: “Không sai, trẫm kêu Ninh vương đặt giúp.”
“Khó trách.” Trang Minh Tâm đã hiểu, Ninh vương này, về ăn uống vui chơi thì là hạng nhất, là khách quen của Hối Hiên Lâu, chỉ có danh tiếng của hắn ta mới đặt được thôi.
Không lâu sau tiểu nhị đưa thức ăn tới, mấy vị ngự tiền thị vệ không cho hắn ta vào cửa, mà là tự mình nhận lấy rồi bưng vào nhã gian.
Sau khi mang thức ăn lên xong, Dục Cảnh đế cầm đũa lên, gọi Trang Minh Tâm: “Ái phi, mau thừa dịp còn nóng mà ăn đi.”
“Khoan đã.” Trang Minh Tâm lấy một cây ngân châm từ trong hà bao đựng kim châm ra, mỗi loại đều thử qua, rồi lại dùng đũa gắp mỗi loại thức ăn đưa vào trong miệng mình nếm thử, lúc này mới cười nói: “Không sao.”
Dục Cảnh đế cười nói: “Ái phi lo lắng quá rồi, hôm qua khi trẫm quyết định dùng bữa ở chỗ này, ban trực của ngự tiền thị vệ và người của Cẩm Y Vệ đã sắp xếp hết rồi, chỉ sợ là bọn họ còn nắm rõ từng ngóc ngách ở nơi đây trong lòng bàn tay nữa đó, tuyệt đối là sẽ không có sự cố trên thức ăn đâu.”
“Tuy là nói như vậy, nhưng cẩn thận thì thuyền dùng được vạn năm, phải đề phòng hơn chút mới được.” Trang Minh Tâm cười một tiếng, nâng chung trà lên, giơ về phía Dục Cảnh đế, nói: “Đa tạ hoàng thượng khoản đãi, thần thiếp lấy trà thay rượu, kính hoàng thượng một ly.”
Hối Hiền Lâu cũng không phải là không bán rượu, mà còn bán toàn những loại rượu có danh tiếng, chỉ là một lát nữa Trang Minh Tâm phải nghiệm thi, uống rượu dễ bị run tay, cho nên cũng không cho người mang rượu lên.
Dục Cảnh đế nhanh chóng nâng chung trà bên cạnh mình lên, cười nói: “Lại làm phiền ái phi phân ưu giúp trẫm, vẫn nên để trẫm kính nàng mới đúng.”
Hai người khách sáo qua lại một phen, sau đó mới nâng chung trà lên miệng rồi nhấp mấy ngụm.
Đúng như lời Trang Minh Tâm nói, mùi vị của bàn tiệc nhất đẳng ở Hối Hiền Lâu quả thật là không tệ, Dục Cảnh đế ăn đến no căng cả bụng, cảm khái với Trang Minh Tâm nói: “Khó trách Ninh vương cứ dăm bữa nửa tháng là lại chạy tới chỗ này, bàn tiệc ở đây đúng thật là không tệ.”
Trang Minh Tâm xoa xoa chiếc bụng nhỏ vì ăn no mà hơi căng ra, cười nói: “Chỉ là người đã quen ăn những sơn hào hải vị ở Ngự Thiện phòng nấu rồi, bỗng nhiên ăn thức ăn bên ngoài một lần thì thấy tươi mới thôi, nếu như mỗi ngày người đều ăn, chỉ sợ rất nhanh liền ngán.”
Tuy bàn tiệc của Hối Hiền Lâu có mùi vị ngon, nhưng vẫn kém xa thức ăn trong Ngự Thiện phòng.
Dục Cảnh đế cười nói: “Chuyện này cũng chẳng có gì khó khăn cả, vậy cứ cách dăm bữa nửa tháng chúng ta lại tới đây ăn một lần là được rồi.”
Trang Minh Tâm không đồng ý liếc hắn một cái: “Người đừng có đắc ý, nếu chỉ là bất ngờ không kịp đề phòng một lần thì sẽ không có chuyện gì đáng ngại cả, nhưng nếu như cứ cách dăm bữa nửa tháng lại chạy ra ngoài, bị người có ý nhận ra được, chỉ sợ sẽ có thích khách mai phục.”
Dục Cảnh đế lập tức nói: “Trẫm đùa giỡn thôi, dù bên ngoài cung có tốt như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể tốt bằng bên trong cung được, trẫm mới không ra ngoài đâu.”
Lúc này Trang Minh Tâm mới hài lòng.
Hai người dùng đồ ăn xong, uống một bình trà, lại nghỉ ngơi chốc lát, áng chừng thời gian đã tới, lúc này mới đi đến nha môn bắc trấn phủ ti.
…
Bên trong nha môn bắc trấn phủ ti, Liêu Thanh Quân đã dẫn đầu Cẩm Y Vệ đợi một hồi lâu rồi.
Dục Cảnh đế ngồi xe ngựa vừa mới bước chân vào cửa nha môn bắc trấn phủ ti, những Cẩm Y Vệ mặc áo cá chuồn trên người, hông đeo đao hỉ xuân đồng loạt quỳ một chân trên đất, nói: “Bái kiến hoàng thượng, quý phi nương nương, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế, quý phi nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.”
Cũng chỉ là một câu nói bình thường mà đã lập tức làm Dục Cảnh đế mất hứng.
Bản thân hắn sống vạn tuổi, mà nàng chỉ có thể sống ngàn tuổi, chín ngàn năm trong đó hắn phải trải qua cuộc sống cô đơn sao? Đây là chuyện vạn vạn không thể được!
Nhưng nghĩ lại thì đây chẳng qua cũng chỉ là tạm thời, đợi sau khi nàng sinh con hắn sẽ lập tức tấn thăng nàng lên làm hoàng hậu, như vậy thì hai người đều là vạn tuế, sau khi chết còn có thể hợp táng trong đế lăng, vậy mới gọi là trọn vẹn.
Hắn nhàn nhạt nói: “Bình thân.”
Sau đó lại phân phó Liêu Thanh Quân: “Dẫn đường, đi nhìn xem thi thể thế tử Sở vương.”
Trang Minh Tâm vội nói: “Thần thiếp đi qua đó một mình là được rồi, hoàng thượng người cứ ở chính sảnh trước này uống trà đợi thần thiếp đi.”
Lần trước ở Uông gia, khi nàng đang cố gắng phân biệt mùi hương của phấn hoa cà độc dược thì bỗng nhiên cẩu hoàng đế nhảy vào, nghe thấy những lời không nên nghe thì không nói, lại còn bị thi thể đang được mổ bụng dọa cho sợ trực tiếp ngất xỉu.
Lần này nàng cũng không muốn dẫm lên vết xe đổ lần nữa đâu.
Dục Cảnh đế cũng nhớ tới dáng vẻ bị mổ bụng của quận chúa Ngọc Hinh ngày đó, nhất thời cổ họng có chút căng lên, trong bụng hơi sôi trào.
Hắn không dám gắng gượng, lần trước té xỉu đã làm cho hắn mất hết mặt mũi rồi, nếu như lần này lại nôn đến quên luôn trời đất trước mặt những người trong Cẩm Y Vệ, vậy thì nào còn có uy nghiêm đế vương gì nữa chứ?
Vì vậy hắn mất tự nhiên gật đầu một cái: “Như vậy cũng được, nàng lại giúp trẫm nhìn thi thể của hoàng huynh thế tử Sở vương một chút, nếu có tin tức gì thì lập tức phái người báo lại cho trẫm.”
Trang Minh Tâm đáp: “Thần thiếp tuân lệnh.”
Vì vậy Dục Cảnh đế đi theo một vị tổng kỳ của bắc trấn phủ ti đi đến chính điện nha môn, Trang Minh Tâm đi theo Liêu Thanh Quân đến chiêu ngục.
Trên đường, Trang Minh Tâm trêu ghẹo vị “muội phu” Liêu Thanh Quân này: “Thế tử Sở vương đã biến thành thi thể, cũng không phải là người sống mà có thể tự mình chạy ra bên ngoài, còn đến mức phải nhốt vào chiêu ngục sao?”
Liêu Thanh Quân cười nói: “Tuy hắn ta không thể tự mình chạy ra bên ngoài, nhưng lại có người muốn giúp hắn ta chạy ra bên ngoài.”
Vừa nghe những lời này Trang Minh Tâm lập tức hiểu ra.
Đây là sợ Sở vương và Sở vương phi phái người đến trộm thi thể đây mà.
Nàng cười gật đầu: “Cũng đúng.”
Liêu Thanh Quân đè thấp âm lượng xuống, thấp giọng nói: “Nội tử biết hôm nay nương nương sẽ tới bắc trấn phủ ti nên đã kêu thần mang theo một bọc xiêm áo nàng ta tự tay làm cho nương nương tới, mong nương nương đừng chê, tự mình mặc hay là thưởng cho ai cũng đều được.”
Trang Minh Tâm ngẩn ra.
Trang Tĩnh Uyển sẽ có lòng tốt như vậy sao? Chẳng lẽ là đang có chủ ý kỳ quái gì hả?
Dĩ nhiên, trên mặt nàng sẽ không biểu hiện ra, ngược lại sừng sộ lên, nghiêm túc nói: “Trong cung cũng chẳng thiếu gì cả, xiêm áo của bổn cung có Thượng Y Cục làm cho, không cần nàng ta phải phí tâm sức. Lần này thì thôi, bổn cung sẽ nhận lấy, từ nay về sau bảo nàng ta đừng có như vậy nữa.”
Liêu Thanh Quân cười nói: “Đây cũng là một mảnh tâm ý của nội tử, chẳng đáng giá gì cả. Nhưng nếu nương nương đã lên tiếng thì thần nhất định sẽ chuyển lời cho nội tử.”
Hai người tán gẫu một đường đến cửa chiêu ngục, lúc này mới thôi nói chuyện.
Trang Minh Tâm nhận lấy rương kiểm nghiệm từ trong tay Quỳnh Phương, phân phó nàng ta: “Ngươi chờ bổn cung ở chỗ này.”
Quỳnh Phương cũng không cậy mạnh, lập tức nghe theo.
…
Trang Minh Tâm xách rương kiểm nghiệm đi theo Liêu Thanh Quân vào trong ngục.
Mới vừa đi vào cửa, màng nhĩ đã gặp khủng hoảng cấp mười.
Bên trong quỷ khóc sói tru.
Âm thanh roi phá không bay “vèo vèo” cùng với tiếng “vút vút” quất vào da thịt cứ vang lên bên tai không dứt, còn có một số âm thanh khác như tiếng “xèo” của que sắt bị nung đỏ rồi ấn lên cơ thể người, âm thanh tê tâm liệt phế khi bị que trúc đâm vào đầu ngón tay, vân vân, hòa lẫn vào nhau tạo nên một bức tranh địa ngục trần gian.
Trang Minh Tâm nhếch mép một cái, hừ nói: “Bên trong chiêu ngục của các ngươi ngược lại rất náo nhiệt.”
Liêu Thanh Quân tâng bốc nói: “Đúng là quý phi nương nương, nếu như đổi lại là người khác, khi nhìn thấy tra hỏi cực hình, cho dù không bị dọa sợ đến bất tỉnh thì chỉ sợ cũng bị sợ không nhẹ đâu, nào có thể ung dung trấn định như nương nương được chứ?”
Xác chết bình thường không cần tới pháp y, là một pháp y lâu năm đã nhìn thấy đủ loại kiểu xác chết, Trang Minh Tâm sớm đã luyện ra được một trái tim sắt đá, sao lại có thể sợ những thứ cực hình dùng để đối phó với người sống này chứ?
Trang Minh Tâm nhàn nhạt nói: “Liêu chỉ huy phó khen quá rồi.”
Liêu Thanh Quân dẫn nàng vào trong một phòng giam đơn độc, nói là phòng giam cũng không chuẩn xác, ngược lại giống một gian phòng để cho những ngục tốt trong ngục nghỉ chân, tạm thời bị trưng dụng thì đúng hơn.
Thi thể thế tử Sở vương được đặt trên một cái bàn dài trong gian phòng.
Đúng thật như những gì Dục Cảnh đế đã nói lúc trước, hầu như đã bị cháy thành than đen rồi.
Trang Minh Tâm mở rương kiểm nghiệm ra, đeo đồ bịt mũi và bao tay, đi lên phía trước.
Nàng xoay đầu thế tử Sở vương, chuẩn bị kiểm tra xem trên đầu có ngoại thương gì hay không.
Ai ngờ vừa mới kiểm tra xong nửa cái đầu thì trong lòng lại lộp bộp một tiếng.
Vị trí chính giữa đỉnh đầu có vết lõm xuống rõ ràng, nhìn giống như là bị đập vào đầu làm xương bị gãy nát.
Dẫu sao thì dựa theo những gì phủ Sở vương giải thích, thế tử Sở vương vì say rượu nên mới bị thiêu chết, nếu vậy thì phải bị ngạt khí hoặc là chết cháy trong khi đang nằm, đâu thể nào xuất hiện tình trạng xương đầu bị gãy nát như vậy chứ?
Trang Minh Tâm lấy ra một cái nhíp trong rương kiểm nghiệm, cẩn thận xem xét kỹ một phen chỗ da đầu bị cháy đen một phen xong, sau đó gắp một mảnh sứ màu trắng bị vỡ trong đó ra.
Có rồi, đã tìm được công cụ gây án rồi, hơn phân nửa là những loại đồ sứ như bình hoa.
Nàng bỏ mảnh sẽ vào trong “túi kiểm nghiệm” làm từ giấy dầu giữ lại làm chứng cứ.
Bởi vì có vết lõm rõ ràng do xương bị gãy nát tạo thành, nàng cũng không cần cưa để mổ hộp sọ ra kiểm tra xem là có tụ máu ngoài màng cứng do ngoại thương hay không.
Thật ra thì trong điều kiện không có cưa chạy bằng điện để cưa mở hộp sọ ra, dùng cưa sắt nhỏ hì hục cưa xương sọ ra đúng là quá gian nan.
Sau đó nàng cứa cổ thế tử Sở vương, mở khí quản bị cháy đen ra.
Kết quả nằm trong dự liệu, bên trong khí quản vô cùng sạch sẽ, không có bồ hóng và tro củi, hiển nhiên là trước khi cháy hắn ta đã không còn dấu hiệu của sinh mạng nữa rồi.
Chứng cứ sau khi thi thể đã chết rồi mới bị đốt đã xác thực.
Nàng một bên vừa kiểm nghiệm một bên vừa tự thuật, một thư lại ăn mặc tầm trung niên đi theo phía sau Liêu Thanh Quân viết ghi chép thoăn thoắt.
Nàng luồn kim, tiến hành khâu lại khí quản và cổ đã bị cắt ra.
Thi thể vốn dĩ cũng đã bị thiêu rụi, sau khi dùng kim khâu lại xong, không thể nhìn ra một chút dấu vết đã từng bị giải phẫu nào.
Thấy nàng bắt đầu thu dọn rương kiểm nghiệm, Liêu Thanh Quân vội hỏi: “Vậy là xong rồi sao?”
“Nếu không thì còn thế nào nữa?” Trang Minh Tâm cười nhìn hắn ta một cái, đưa gói giấy dầu có chứa mảnh sứ vỡ cho hắn ta, nói: “Nguyên nhân cái chết là bị những vật nặng được làm từ sứ như bình hoa đập nhiều lần vào đỉnh đầu mà chết, sau khi chết thì thi thể mới bị đốt, bằng chứng chính là bên trong khí quản không có bồ hóng và tro củi.”
Liêu Thanh Quân cầm gói giấy dầu, mở ra nhìn một chút, lại dùng ngón tay miết miết một lát, xác nhận đúng là mảnh sứ vỡ xong, lúc này mới gật đầu nói: “Thần đã biết, đa tạ quý phi nương nương đã giải thích nghi hoặc.”
Trang Minh Tâm cười một tiếng, xách rương kiểm nghiệm lên, không cần người dẫn đường mà đã tìm được cửa chiêu ngục một cách chính xác, đi ra từ bên trong.
Quỳnh Phương lập tức tiến lên đón, bên nhận lấy rương kiểm nghiệm trong tay nàng bên kinh ngạc hỏi: “Nhanh như vậy đã kiểm nghiệm xong rồi sao?”
Trang Minh Tâm cười nói: “Đã xác định được nguyên nhân cái chết thực sự, thật ra thì tùy tiện mời một ngỗ tác ở Đại Lý tự tới là có thể kiểm tra ra được rồi, cũng chẳng cần bổn cung phải ra tay.”
Chỉ là chuyện này có liên quan đến tông thất, cho dù ngỗ tác Đại Lý tự mời đến có đưa ra kết quả kiểm nghiệm chính xác, Sở vương và Sở vương phi cũng sẽ không thừa nhận, chỉ có người có tiếng tăm bên ngoài như nàng mới có thể làm cho mọi người tín phục.
Dẫu sao lúc trước nàng đã rửa oan giúp cho quận chúa Ngọc Hinh, cũng coi như là đánh một trận thành danh.
Quỳnh Phương cười nói: “Đáng lẽ ra phải làm như vậy mới đúng, tránh cho nương nương mệt mỏi quá độ.”
Hai người đi về chính điện ở nha môn phía trước, Dục Cảnh đế nhận được tin cũng đi ra từ chính điện, kinh ngạc nói: “Nhanh như vậy đã kiểm nghiệm xong rồi hả?”
Trang Minh Tâm liếc hắn một cái, cười nói: “Nhanh là chuyện tốt mà, nguyên nhân cái chết đơn giản nên kiểm nghiệm cũng dễ dàng.”
Dục Cảnh đế lại gần, thúc giục nàng: “Mau nói cho trẫm nghe xem, đến tột cùng là hoành huynh thế tử có phải bị chết cháy không?”
Trang Minh Tâm vốn dĩ muốn để cho hắn chờ Liêu Thanh Quân tới rồi mới nói rõ tỉ mỉ với hắn, dẫu sao thì Liêu Thanh Quân có dẫn theo thư lại, sẽ ghi chép cặn kẽ tỉ mỉ về xác chết, nhưng nhìn thấy dáng vẻ cuống quít gấp gáp này của hắn lại nói một câu đơn giản: “Là bị người ta dùng đồ sứ đập vào đỉnh đầu cho đến chết, sau khi chết mới đốt xác, cũng không phải là bị chết cháy trực tiếp.”
Dục Cảnh đế ngẩn ra, ngay sau đó cắn răng nghiến lợi nói: “Đôi gian phu dâm phụ kia nhất định không thể thoát khỏi liên quan.”
Trang Minh Tâm vội vàng nhìn quanh bốn phía, thấy người của Cẩm Y Vệ đều đứng ở bên ngoài cách xa mấy trượng, cũng không có ai ở rất gần cả, nhất thời thở phào một hơi, liếc hắn một cái: “Tai vách mạch rừng, người nhỏ tiếng chút, bây giờ vẫn chưa có chứng cứ xác thực, cẩn thận lại bị người ta nghe thấy.”
Dục Cảnh đế nghe vậy, liền tạm thời nhịn xuống không đề cập tới nữa.
Không lâu sau, Liêu Thanh Quân dẫn thư lại tới, bẩm bảo cặn kẽ tình hình với Dục Cảnh đế một phen.
Dục Cảnh đế nghe xong, phân phó nói: “Đã có chứng cứ thiết thực chứng minh hoàng huynh thế tử là chết vì bị mưu hại, ngươi lập tức dẫn người bắt lại toàn bộ hạ nhân trong phủ Sở vương lại, thẩm vấn từng người một, nhìn xem có thể tìm được dấu vết nào hay không.”
Dừng lại một chút, hắn lại nói thêm một câu: “Nếu như Sở vương thúc và Sở vương thẩm ngăn cản, người lập tức vào cung thỉnh thánh chỉ.”
Liêu Thanh Quân đáp lại: “Dạ, vậy thần lập tức đi làm.”
Những chuyện còn dư lại thì đã có Cẩm Y Vệ phụ trách, đã không còn việc của ngỗ tác như Trang Minh Tâm nữa, huống hồ bọn họ xuất cung cũng đã lâu, nếu còn không trở về, Trịnh thái hậu nhất định sẽ lo lắng.
Cho nên bọn họ cũng không ở lại lâu, lập tức khởi giá về cung.
Sau khi vào cửa cung, đổi xe ngựa thành ngự liễn, hai người cùng nhau đi đến Từ Ninh cung.
Sau khi đến Từ Ninh cung, Trương ma ma báo lại là Trịnh thái hậu không có ở đây, đã được Bạch Chỉ mời tới cung Duyên Hi, nói là Tĩnh phi không xong rồi.
Trang Minh Tâm kinh sợ.
Tác giả :
Phong Quá Thủy Vô Ngân