Ngộ Phật
Chương 48: Thần trợ công
“Đại sư, anh bảo đây là nơi ở mà U tổ tự xây cho mình à?” Giang Trừng cảnh giác quan sát từng ngóc ngách của quần thể cung điện bao la hết cỡ này.
Cô không thể không cảnh giác, lời nhập nhằng của cô gái nửa trong suốt nom như U Tổ ban nãy khiến cô thấp thỏm mãi.
Vừa nghe mấy câu kiểu ‘ta và Chúc Tức không dùng đến’, ‘cho bọn mi thử’, ‘tò mò tiếp theo sẽ như nào lắm’ đã thấy vị U Tổ chưa được thỏa mãn đường tình này sực nức ý đồ ghép đôi hai người khác trong đó có một phải là hòa thượng, hòng bù đắp nỗi tiếc nuối của chính bản thân.
Nhưng cô và đại sư rành rành chẳng có ý với nhau, cô biết rõ mình chỉ mắc hội chứng chim non, khá cảm kích và hơi dựa dẫm đại sư, còn đại sư quá lắm cũng chỉ thấy mình có trách nhiệm, nên yêu thương nuông chiều một đứa thuộc hàng con cháu như cô thôi. Giờ lại nằng nặc ép hai người thành đôi, bộ không thấy gớm hả?!
Đầu tiên, Giang Trừng nghĩ đến xì tai cẩu huyết và tục tằn: chuốc thuốc, bởi thế nãy giờ cô vẫn luôn đề phòng các loại mùi lạ và sinh vật kỳ dị, đến nỗi dù có tò mò cũng sẽ không táy máy bất kỳ thứ gì ở đây.Read more…
Tuy không biết chuyện nhưng Thanh Đăng đại sư cũng không động chạm lung tung. Đương nhiên, Giang Trừng là cố nhịn, còn anh thì có vẻ như không hứng thú với thứ gì ở đây thật.
Anh sải bước tiến lên như đang tìm gì đó, Giang Trừng đi kề bên, giữ khoảng cách vừa phải, thỉnh thoảng lại nói vài câu, chả quan tâm Thanh Đăng có đáp lại không.
Nhưng chẳng được mấy chốc, Thanh Đăng bỗng nhìn sang cô, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Giang Trừng: “Hả? Gì cơ?”
Thanh Đăng đại sư: “Cô quá căng thẳng, mức cảnh giác vượt xa ngưỡng thường, cô biết có chuyện gì đó nguy hiểm sắp xảy ra.”
Đối diện với đôi mắt trong veo như có thể thấu suốt mọi điều trên đời của đại sư, Giang Trừng bỗng muốn bộc bạch tất cả tâm tư cho anh hay, cô thất thần một lúc bởi ý nghĩ kỳ lạ đường đột này, rồi trước ánh mắt ấy, cô tỉnh táo cân nhắc, thực ra chuyện cũng chẳng có gì phải giấu, chưa chừng kể ra đại sư lại có cách giải quyết.
Suy cho cùng cũng tại cô quen một mình cáng đáng mọi việc, Giang Trừng vỗ trán, sau rốt ủ ê thuật lại chuyện mình vừa gặp hồn khuyết của U Tổ và những lời nàng ta nói cho đại sư biết.
Nghe xong, Thanh Đăng đại sư vẫn vẻ mặt ấy, chỉ đáp: “Ra là thế.”
Giang Trừng: “Ra là thế cái gì, đại sư, anh nói rõ coi!”
Thanh Đăng lắc đầu, “Cô không cảm nhận được à?”
Giang Trừng nghe đoạn, tỉ mẩn soát lại vẫn chẳng cảm thấy gì, giờ cô vẫn chưa “ham muốn trỗi dậy” các kiểu, theo ý đại sư, cô phải cảm nhận được gì cơ?
Thấy vẻ mờ mịt của Giang Trừng, Thanh Đăng chậm rãi tiến lên hai bước, nhẹ nhàng áp tay lên má cô, dấn sát lại gọi tên, “Giang Trừng.”
Bình thản lắm thay, Giang Trừng đã nghe anh gọi thế bao nhiêu lần, hai người cũng từng kề cận, trước kia chẳng thấy gì, nhưng ngay lúc này đây, lòng cô vô cớ nhộn nhạo, có thể là do gương mặt gần bên và tiếng gọi tên ấy, cũng có thể là vì bàn tay ấm áp vẫn buông trên má kia.
Nhưng Thanh Đăng đại sư cũng đã từng có mấy động tác tương tự, khi ấy Giang Trừng vẫn không sao, ngay cả lúc cô kéo tay đại sư trước khi vào đây cũng vẫn còn bình thường, nhưng giờ, cô lại không khống chế nổi trái tim rộn ràng của mình, gò má nơi đại sư áp tay vào cũng bắt đầu sốt xình xịch, cơn nóng như lan ra, khiến mặt cô đỏ ửng cả.
Thế này là thế đếch nào! Giang Trừng sờ tim hoảng hốt nhìn Thanh Đăng đại sư, mặt lúc đỏ lúc xanh, đủ màu.
Thanh Đăng thu tay về, nhìn lên tầng không qua tán hoa lá rậm trong đình viện, “Quả nhiên nơi này không ổn. Vừa rồi ta đã thoáng cảm nhận được, nhưng không rõ lý do.”
“Giờ thì biết rồi.” Thanh Đăng đại sư bảo, vẫn vẻ bình thản khiến Giang Trừng ngứa răng ấy.
Giờ phút này trong lòng Giang Trừng ngoài thẹn thùng khó xử ra thì còn nỗi oán trách mang tên ‘tại sao chỉ có tôi là bị ảnh hưởng còn đại sư lại chẳng hề hấn gì’. Vò đầu cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, Giang Trừng hỏi: “Đại sư, tóm lại, chỗ này có vấn đề gì vậy?”
Mắt bỗng hoa lên, đại sư biến mất, Giang Trừng định gọi bỗng cảm nhận được gì đó, vừa ngẩng đầu đã thấy anh đang đứng trên cây tỳ bà khổng lồ giữa sân, dõi mắt nhìn quanh. Giang Trừng giật mình, cũng nhảy lên đứng kế anh, nhưng không dám tới quá gần nữa.
Thanh Đăng đại sư mặc áo tăng trắng giản dị đứng trên cây, gió thoảng lay vạt áo, dáng hình ngất ngưỡng tuấn tú, rõ chỉ là tư thế bình thường mà Giang Trừng lại ngắm đến say mê, chẳng rõ tại sao anh lại đẹp trai tới mức bùng nổ như vậy. Sực nhận ra ý nghĩ của mình, cô đen mặt, không ngăn nổi con tim rít gào. -- Cảm giác nhìn đời qua thấu kính ‘Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi’ phiên bản cường hóa này là sao vậy!
Cố gắng dùng số lý trí còn lại đè nén ý nghĩ trong lòng, Giang Trừng và Thanh Đăng đại sư cùng phóng mắt bao quát cả quần thể cung điện này từ trên cao. Cô không chuyên mảng này, giờ chỉ lờ mờ cảm nhận được rằng khắp chốn đều là trận pháp được bày bố khéo léo, chứ không biết công dụng của chúng.
Quan sát một lúc, Thanh Đăng đại sư nhoáng lại xuất hiện trên nóc một tháp chuông cao hơn, Giang Trừng chập chạp bám theo. Lên đến nơi chừng như thu trọn quần thể cung điện này vào tầm mắt, Giang Trừng thấy Thanh Đăng đại sư thoáng lóe ánh nhìn thán phục.
“Ở đây, trận pháp ta biết chừng trên năm trăm, trận pháp ta không rõ lại vô số kể, tất cả đều là trận pháp thượng cổ, rất nhiều trận đã thất truyền.” Thanh Đăng đại sư nói: “Mỗi một tòa cung điện, thậm chí từng nhành hoa ngọn cỏ nơi đây đều đã được lập vô số tiểu trận, chúng hợp lại thành một trận pháp khổng lồ, bên ngoài còn bày các loại đào hoa trận để khóa tình, mê tâm trận hòng dụ tình.”
Giang Trừng nghe mà trán giật, mắng thầm: Đến sợ mấy mợ yêu thầm luôn, cô không thấy được một trận pháp nào, kém hiểu biết hơn đại sư nhiều. Nhưng U Tổ ghê gớm thế này, sao không cưa được Chúc Tức thủy tổ chứ? Hay như nàng ta nói, chưa kịp dùng à?
Giang Trừng tưởng đấy đã là tất cả rồi, ngờ đâu Thanh Đăng đại sư lại sờ mảnh ngói, đáp đất còn rờ rẫm tứ tung, dạo vòng trong vườn hoa.
Đang làm gì vậy? Giang Trừng không hiểu ý, thấy đại sư quay về bèn ngẩng đầu trưng vẻ mờ mịt ra.
Thanh Đăng đại sư giải thích: “Ở đây có huyễn thuật cực kỳ lợi hại, cung điện được xây hoàn toàn bằng đá chuyết tâm, trong đình viện trồng rất nhiều cỏ mê tình, đến cả mặt đất còn tỏa mùi đan mê hồn.”
Tuy Giang Trừng không biết công dụng của tất cả trận pháp và đồ vật nơi này, nhưng chỉ nghe tên chúng thôi cũng đã đoán được vài phần. Hẳn là mấy thứ khiến người ta bị ảo giác, khơi gợi tình cảm thầm kín nọ kia. Nhớ lại màn cảnh giác hồi đầu, Giang Trừng bỗng thấy mình ngây thơ quá, đây nào phải chuốc thuốc không thôi! Rõ mười mươi đã xài luôn chiêu từ trường kích thích hoóc môn rồi mợ nó!
Trai đơn gái chiếc vùi thây chốn này, có muốn không xảy ra chuyện gì mới khó ấy!
Giang Trừng đơ mặt, hỏi: “Chúng ta… có ra ngoài được không?”
Thanh Đăng đại sư lắc đầu, nhàn nhạt đáp: “Nơi này chỉ riêng khốn trận thôi đã có trên một trăm tám mươi, ta giải không nổi.”
Câu trả lời này không ngoài dự đoán của Giang Trừng, dầu gì U Tổ cũng là một đại tu sĩ khét tiếng sống dai trong truyền thuyết, đại sư có trâu bò hơn nữa cũng chẳng phá nổi thứ mà nàng dày công thiết kế. Giang Trừng bấy mới hối hận vì đã đút đầu vào đây, ở lỳ ngoài khu trống hoác không lối ra kia vẫn đỡ hơn như này.
Cô lo mình không kiềm chế nổi, thật đấy. Mà khoan, Giang Trừng sực nghĩ đến gì đó, mắt bỗng sáng lên, bảo: “Đại sư, chỉ ở đây tôi mới bị ảnh hưởng thôi phải không, ra kia sẽ bình thường lại đúng chứ?!” Vậy thì chỉ cần cố nhịn cơn ngượng đến lúc thoát là xong!
Câu trả lời của Thanh Đăng đại sư vô tình đập nát màn mơ mòng của Giang Trừng, anh bình thản đáp: “Ban đầu, các trận pháp chỉ khiến cô tạm thời mê đắm, nhưng vô số trận pháp chồng lên nhau thế này không chỉ gây ảo giác mà còn khơi gợi tình cảm thầm kín lên, phóng đại và khắc sâu những cảm giác tự tạo khác, dẫu chúng ta không yêu nhau, chỉ cần nhen nhóm một thứ tình cảm bất kỳ cũng sẽ bị trận pháp nắm bắt rồi lợi dụng sơ hở. Chế tạo và khơi gợi không có nghĩa là giả, bao gồm cả cảm giác, chỉ cần nảy sinh thì đều là thật.”
“Nghĩa là ở đây tôi yêu anh, ra ngoài rồi cũng vẫn sẽ yêu anh?” Giang Trừng khốn khổ hỏi, rất muốn có một cốc nước vong tình. Giỡn hả, cô đâu muốn yêu kiểu cầm chắc thất bại như U Tổ chứ! Coi cái điệu bình thản chả hề hấn gì của đại sư kìa, bởi mới nói hòa thượng sao biết yêu đương là cái chi!
Vừa nghĩ tới đó, Giang Trừng tự dưng lại thấy buồn, buồn kiểu biết người mình thích không thể thích lại mình ấy. -- Ờ, cô chính thức bắt đầu bước vào thời kỳ CDSHT đáng chán này rồi.
Giang Trừng điên cuồng xoay người ôm cột nhà đập đầu. Mới được hai cú, chợt cảm thấy trán âm ấm, đại sư đã bước tới che cho cô. Đại sư bình thản dùng một tay che trán Giang Trừng, tay còn lại thì xoa gáy cô, ra chiều vỗ về.
Giang Trừng bịt cổ, ngạc nhiên nuốt nước miếng. Đại sư… Hành động này hơi sai sai… Đừng bảo đại sư cũng dính đòn rồi nhé!
Nghĩ kỹ mới thấy có thể lắm, chiêu mà U Tổ trâu bò tốn biết bao công sức chế ra để đối phó với kiểu hòa thượng như Chúc Tức thủy tổ, hẳn không dễ gì kháng được, huống hồ so về đạo hạnh, đại sư ắt không qua mặt nổi Chúc Tức thủy tổ, dính đòn là chuyện thường.
Cũng có nghĩa là, dòm thì bình tĩnh thế thôi chứ đại sư cũng đã “có sao” như cô rồi?
Vui! Đại sư cũng sẽ thích cô!
Ê mà khoan, vui cái quần! Vui quái gì? Đáng lẽ trong bọn vẫn còn người giữ bình tĩnh nổi, giờ cả hai dính đòn, cơ hội thoát khỏi đây càng viển vông rồi! Cô còn đinh ninh nhỡ bản thân không kiềm chế được thì đại sư vẫn cản nổi mình, giờ thì hay rồi, khỏi cần lăn tăn vật lộn luôn.
Hai luồng ý nghĩ trái ngược nhau cùng hoạt động trong não Giang Trừng, cả người cô mâu thuẫn cứ như một con mèo đang nổi khùng, rồi lâu dần, cô nhận ra tâm lý kháng cự của mình ngày càng yếu đi. Sau đó, cô lại cảm nhận được hơi ấm nhàn nhạt từ bàn tay đang xoa gáy mình của đại sư, thể xác thành thật hơn linh hồn nhiều, người Giang Trừng mềm nhũn, cô ngơ ngẩn ngắm mắt anh.
Đệt mợ, Giang Trừng sực tỉnh phun ra câu chửi thề lần thứ n trong ngày, tàn nhẫn vò mặt. Sau khi bị phóng đại, chứng tin tưởng vô cớ và tật dựa dẫm ỷ vào đại sư của cô lại càng nghiêm trọng hơn, đã đến mức hiểu rõ mọi thứ mà vẫn cười khờ trước cử chỉ vỗ về của anh.
Thôi xong, Giang Trừng nghĩ. Cô không ngăn nổi cảm giác thích một người và nỗi hưng phấn khi biết người đó cũng sẽ thích lại mình rồi.
Cô không thể không cảnh giác, lời nhập nhằng của cô gái nửa trong suốt nom như U Tổ ban nãy khiến cô thấp thỏm mãi.
Vừa nghe mấy câu kiểu ‘ta và Chúc Tức không dùng đến’, ‘cho bọn mi thử’, ‘tò mò tiếp theo sẽ như nào lắm’ đã thấy vị U Tổ chưa được thỏa mãn đường tình này sực nức ý đồ ghép đôi hai người khác trong đó có một phải là hòa thượng, hòng bù đắp nỗi tiếc nuối của chính bản thân.
Nhưng cô và đại sư rành rành chẳng có ý với nhau, cô biết rõ mình chỉ mắc hội chứng chim non, khá cảm kích và hơi dựa dẫm đại sư, còn đại sư quá lắm cũng chỉ thấy mình có trách nhiệm, nên yêu thương nuông chiều một đứa thuộc hàng con cháu như cô thôi. Giờ lại nằng nặc ép hai người thành đôi, bộ không thấy gớm hả?!
Đầu tiên, Giang Trừng nghĩ đến xì tai cẩu huyết và tục tằn: chuốc thuốc, bởi thế nãy giờ cô vẫn luôn đề phòng các loại mùi lạ và sinh vật kỳ dị, đến nỗi dù có tò mò cũng sẽ không táy máy bất kỳ thứ gì ở đây.Read more…
Tuy không biết chuyện nhưng Thanh Đăng đại sư cũng không động chạm lung tung. Đương nhiên, Giang Trừng là cố nhịn, còn anh thì có vẻ như không hứng thú với thứ gì ở đây thật.
Anh sải bước tiến lên như đang tìm gì đó, Giang Trừng đi kề bên, giữ khoảng cách vừa phải, thỉnh thoảng lại nói vài câu, chả quan tâm Thanh Đăng có đáp lại không.
Nhưng chẳng được mấy chốc, Thanh Đăng bỗng nhìn sang cô, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Giang Trừng: “Hả? Gì cơ?”
Thanh Đăng đại sư: “Cô quá căng thẳng, mức cảnh giác vượt xa ngưỡng thường, cô biết có chuyện gì đó nguy hiểm sắp xảy ra.”
Đối diện với đôi mắt trong veo như có thể thấu suốt mọi điều trên đời của đại sư, Giang Trừng bỗng muốn bộc bạch tất cả tâm tư cho anh hay, cô thất thần một lúc bởi ý nghĩ kỳ lạ đường đột này, rồi trước ánh mắt ấy, cô tỉnh táo cân nhắc, thực ra chuyện cũng chẳng có gì phải giấu, chưa chừng kể ra đại sư lại có cách giải quyết.
Suy cho cùng cũng tại cô quen một mình cáng đáng mọi việc, Giang Trừng vỗ trán, sau rốt ủ ê thuật lại chuyện mình vừa gặp hồn khuyết của U Tổ và những lời nàng ta nói cho đại sư biết.
Nghe xong, Thanh Đăng đại sư vẫn vẻ mặt ấy, chỉ đáp: “Ra là thế.”
Giang Trừng: “Ra là thế cái gì, đại sư, anh nói rõ coi!”
Thanh Đăng lắc đầu, “Cô không cảm nhận được à?”
Giang Trừng nghe đoạn, tỉ mẩn soát lại vẫn chẳng cảm thấy gì, giờ cô vẫn chưa “ham muốn trỗi dậy” các kiểu, theo ý đại sư, cô phải cảm nhận được gì cơ?
Thấy vẻ mờ mịt của Giang Trừng, Thanh Đăng chậm rãi tiến lên hai bước, nhẹ nhàng áp tay lên má cô, dấn sát lại gọi tên, “Giang Trừng.”
Bình thản lắm thay, Giang Trừng đã nghe anh gọi thế bao nhiêu lần, hai người cũng từng kề cận, trước kia chẳng thấy gì, nhưng ngay lúc này đây, lòng cô vô cớ nhộn nhạo, có thể là do gương mặt gần bên và tiếng gọi tên ấy, cũng có thể là vì bàn tay ấm áp vẫn buông trên má kia.
Nhưng Thanh Đăng đại sư cũng đã từng có mấy động tác tương tự, khi ấy Giang Trừng vẫn không sao, ngay cả lúc cô kéo tay đại sư trước khi vào đây cũng vẫn còn bình thường, nhưng giờ, cô lại không khống chế nổi trái tim rộn ràng của mình, gò má nơi đại sư áp tay vào cũng bắt đầu sốt xình xịch, cơn nóng như lan ra, khiến mặt cô đỏ ửng cả.
Thế này là thế đếch nào! Giang Trừng sờ tim hoảng hốt nhìn Thanh Đăng đại sư, mặt lúc đỏ lúc xanh, đủ màu.
Thanh Đăng thu tay về, nhìn lên tầng không qua tán hoa lá rậm trong đình viện, “Quả nhiên nơi này không ổn. Vừa rồi ta đã thoáng cảm nhận được, nhưng không rõ lý do.”
“Giờ thì biết rồi.” Thanh Đăng đại sư bảo, vẫn vẻ bình thản khiến Giang Trừng ngứa răng ấy.
Giờ phút này trong lòng Giang Trừng ngoài thẹn thùng khó xử ra thì còn nỗi oán trách mang tên ‘tại sao chỉ có tôi là bị ảnh hưởng còn đại sư lại chẳng hề hấn gì’. Vò đầu cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, Giang Trừng hỏi: “Đại sư, tóm lại, chỗ này có vấn đề gì vậy?”
Mắt bỗng hoa lên, đại sư biến mất, Giang Trừng định gọi bỗng cảm nhận được gì đó, vừa ngẩng đầu đã thấy anh đang đứng trên cây tỳ bà khổng lồ giữa sân, dõi mắt nhìn quanh. Giang Trừng giật mình, cũng nhảy lên đứng kế anh, nhưng không dám tới quá gần nữa.
Thanh Đăng đại sư mặc áo tăng trắng giản dị đứng trên cây, gió thoảng lay vạt áo, dáng hình ngất ngưỡng tuấn tú, rõ chỉ là tư thế bình thường mà Giang Trừng lại ngắm đến say mê, chẳng rõ tại sao anh lại đẹp trai tới mức bùng nổ như vậy. Sực nhận ra ý nghĩ của mình, cô đen mặt, không ngăn nổi con tim rít gào. -- Cảm giác nhìn đời qua thấu kính ‘Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi’ phiên bản cường hóa này là sao vậy!
Cố gắng dùng số lý trí còn lại đè nén ý nghĩ trong lòng, Giang Trừng và Thanh Đăng đại sư cùng phóng mắt bao quát cả quần thể cung điện này từ trên cao. Cô không chuyên mảng này, giờ chỉ lờ mờ cảm nhận được rằng khắp chốn đều là trận pháp được bày bố khéo léo, chứ không biết công dụng của chúng.
Quan sát một lúc, Thanh Đăng đại sư nhoáng lại xuất hiện trên nóc một tháp chuông cao hơn, Giang Trừng chập chạp bám theo. Lên đến nơi chừng như thu trọn quần thể cung điện này vào tầm mắt, Giang Trừng thấy Thanh Đăng đại sư thoáng lóe ánh nhìn thán phục.
“Ở đây, trận pháp ta biết chừng trên năm trăm, trận pháp ta không rõ lại vô số kể, tất cả đều là trận pháp thượng cổ, rất nhiều trận đã thất truyền.” Thanh Đăng đại sư nói: “Mỗi một tòa cung điện, thậm chí từng nhành hoa ngọn cỏ nơi đây đều đã được lập vô số tiểu trận, chúng hợp lại thành một trận pháp khổng lồ, bên ngoài còn bày các loại đào hoa trận để khóa tình, mê tâm trận hòng dụ tình.”
Giang Trừng nghe mà trán giật, mắng thầm: Đến sợ mấy mợ yêu thầm luôn, cô không thấy được một trận pháp nào, kém hiểu biết hơn đại sư nhiều. Nhưng U Tổ ghê gớm thế này, sao không cưa được Chúc Tức thủy tổ chứ? Hay như nàng ta nói, chưa kịp dùng à?
Giang Trừng tưởng đấy đã là tất cả rồi, ngờ đâu Thanh Đăng đại sư lại sờ mảnh ngói, đáp đất còn rờ rẫm tứ tung, dạo vòng trong vườn hoa.
Đang làm gì vậy? Giang Trừng không hiểu ý, thấy đại sư quay về bèn ngẩng đầu trưng vẻ mờ mịt ra.
Thanh Đăng đại sư giải thích: “Ở đây có huyễn thuật cực kỳ lợi hại, cung điện được xây hoàn toàn bằng đá chuyết tâm, trong đình viện trồng rất nhiều cỏ mê tình, đến cả mặt đất còn tỏa mùi đan mê hồn.”
Tuy Giang Trừng không biết công dụng của tất cả trận pháp và đồ vật nơi này, nhưng chỉ nghe tên chúng thôi cũng đã đoán được vài phần. Hẳn là mấy thứ khiến người ta bị ảo giác, khơi gợi tình cảm thầm kín nọ kia. Nhớ lại màn cảnh giác hồi đầu, Giang Trừng bỗng thấy mình ngây thơ quá, đây nào phải chuốc thuốc không thôi! Rõ mười mươi đã xài luôn chiêu từ trường kích thích hoóc môn rồi mợ nó!
Trai đơn gái chiếc vùi thây chốn này, có muốn không xảy ra chuyện gì mới khó ấy!
Giang Trừng đơ mặt, hỏi: “Chúng ta… có ra ngoài được không?”
Thanh Đăng đại sư lắc đầu, nhàn nhạt đáp: “Nơi này chỉ riêng khốn trận thôi đã có trên một trăm tám mươi, ta giải không nổi.”
Câu trả lời này không ngoài dự đoán của Giang Trừng, dầu gì U Tổ cũng là một đại tu sĩ khét tiếng sống dai trong truyền thuyết, đại sư có trâu bò hơn nữa cũng chẳng phá nổi thứ mà nàng dày công thiết kế. Giang Trừng bấy mới hối hận vì đã đút đầu vào đây, ở lỳ ngoài khu trống hoác không lối ra kia vẫn đỡ hơn như này.
Cô lo mình không kiềm chế nổi, thật đấy. Mà khoan, Giang Trừng sực nghĩ đến gì đó, mắt bỗng sáng lên, bảo: “Đại sư, chỉ ở đây tôi mới bị ảnh hưởng thôi phải không, ra kia sẽ bình thường lại đúng chứ?!” Vậy thì chỉ cần cố nhịn cơn ngượng đến lúc thoát là xong!
Câu trả lời của Thanh Đăng đại sư vô tình đập nát màn mơ mòng của Giang Trừng, anh bình thản đáp: “Ban đầu, các trận pháp chỉ khiến cô tạm thời mê đắm, nhưng vô số trận pháp chồng lên nhau thế này không chỉ gây ảo giác mà còn khơi gợi tình cảm thầm kín lên, phóng đại và khắc sâu những cảm giác tự tạo khác, dẫu chúng ta không yêu nhau, chỉ cần nhen nhóm một thứ tình cảm bất kỳ cũng sẽ bị trận pháp nắm bắt rồi lợi dụng sơ hở. Chế tạo và khơi gợi không có nghĩa là giả, bao gồm cả cảm giác, chỉ cần nảy sinh thì đều là thật.”
“Nghĩa là ở đây tôi yêu anh, ra ngoài rồi cũng vẫn sẽ yêu anh?” Giang Trừng khốn khổ hỏi, rất muốn có một cốc nước vong tình. Giỡn hả, cô đâu muốn yêu kiểu cầm chắc thất bại như U Tổ chứ! Coi cái điệu bình thản chả hề hấn gì của đại sư kìa, bởi mới nói hòa thượng sao biết yêu đương là cái chi!
Vừa nghĩ tới đó, Giang Trừng tự dưng lại thấy buồn, buồn kiểu biết người mình thích không thể thích lại mình ấy. -- Ờ, cô chính thức bắt đầu bước vào thời kỳ CDSHT đáng chán này rồi.
Giang Trừng điên cuồng xoay người ôm cột nhà đập đầu. Mới được hai cú, chợt cảm thấy trán âm ấm, đại sư đã bước tới che cho cô. Đại sư bình thản dùng một tay che trán Giang Trừng, tay còn lại thì xoa gáy cô, ra chiều vỗ về.
Giang Trừng bịt cổ, ngạc nhiên nuốt nước miếng. Đại sư… Hành động này hơi sai sai… Đừng bảo đại sư cũng dính đòn rồi nhé!
Nghĩ kỹ mới thấy có thể lắm, chiêu mà U Tổ trâu bò tốn biết bao công sức chế ra để đối phó với kiểu hòa thượng như Chúc Tức thủy tổ, hẳn không dễ gì kháng được, huống hồ so về đạo hạnh, đại sư ắt không qua mặt nổi Chúc Tức thủy tổ, dính đòn là chuyện thường.
Cũng có nghĩa là, dòm thì bình tĩnh thế thôi chứ đại sư cũng đã “có sao” như cô rồi?
Vui! Đại sư cũng sẽ thích cô!
Ê mà khoan, vui cái quần! Vui quái gì? Đáng lẽ trong bọn vẫn còn người giữ bình tĩnh nổi, giờ cả hai dính đòn, cơ hội thoát khỏi đây càng viển vông rồi! Cô còn đinh ninh nhỡ bản thân không kiềm chế được thì đại sư vẫn cản nổi mình, giờ thì hay rồi, khỏi cần lăn tăn vật lộn luôn.
Hai luồng ý nghĩ trái ngược nhau cùng hoạt động trong não Giang Trừng, cả người cô mâu thuẫn cứ như một con mèo đang nổi khùng, rồi lâu dần, cô nhận ra tâm lý kháng cự của mình ngày càng yếu đi. Sau đó, cô lại cảm nhận được hơi ấm nhàn nhạt từ bàn tay đang xoa gáy mình của đại sư, thể xác thành thật hơn linh hồn nhiều, người Giang Trừng mềm nhũn, cô ngơ ngẩn ngắm mắt anh.
Đệt mợ, Giang Trừng sực tỉnh phun ra câu chửi thề lần thứ n trong ngày, tàn nhẫn vò mặt. Sau khi bị phóng đại, chứng tin tưởng vô cớ và tật dựa dẫm ỷ vào đại sư của cô lại càng nghiêm trọng hơn, đã đến mức hiểu rõ mọi thứ mà vẫn cười khờ trước cử chỉ vỗ về của anh.
Thôi xong, Giang Trừng nghĩ. Cô không ngăn nổi cảm giác thích một người và nỗi hưng phấn khi biết người đó cũng sẽ thích lại mình rồi.
Tác giả :
Phù Hoa