Ngộ Ma
Chương 34
Lăng Hoa mở mắt ra trong bóng tối, cái gì cũng nhìn không thấy, cái gì cũng nghe không đến. Trong giây lát, y nghĩ huyễn ma lại cướp đi ngũ cảm của y, trục xuất y vào trong bóng tối vô biên vô hạn.
Y hoảng hốt, không biết huyễn ma lại muốn giở thủ đoạn nào lên người y. Lại lo lắng ảo cảnh này rốt cục còn có thể duy trì được bao lâu, không biết đông quân đã phá được kết giới hay chưa. Đúng là y có dùng lời lẽ lừa gạt huyễn ma, nhưng không phải chỉ vì muốn sống, mà sâu trong tim, y vẫn hi vọng huyễn ma không tiếp tục phạm sai lầm, thả y đi, có lẽ còn có thể cầu được một con đường sống trước mặt đông quân
Những lời nói với huyễn ma, cũng không hoàn toàn đều là nói dối. Đó vốn là câu hỏi dồn nén trong tim y mấy ngàn năm, chỉ là trước giờ chưa có cơ hội nói ra mà thôi
Vì sao ngươi lại phản bội lời thề, chọn vào ma đạo?
Vì sao không chịu nghe lời ta, ở lại sơn động chờ ta trở về?
Nếu năm đó Lăng Chiêu ngoan ngoãn ở lại sơn động chờ y trở về, y nhất định sẽ tìm cách trừ hết ma khí trong cơ thể hắn. Cho dù y đã thành tiên nhân, cũng nguyện ý vì Lăng Chiêu mà từ bỏ tiên tịch, không vào thiên định thụ phong, cùng hắn quy ẩn sơn lâm, làm một tán tiên.
Mà Lăng Chiêu thiên tư thông minh, chỉ cần chịu dốc lòng tu hành, lại có y bên cạnh dẫn dắt, trường sinh cũng không phải không thể cầu, mãi mãi nắm tay nhau cũng không phải không thể làm được.
Vì sao lại cố tình muốn thành ma, phản bội lăng môn, cuối cùng đối đầu với y
Lăng Hoa thở dài một tiếng, ngồi xếp bằng xuống, giấu đi tâm trạng, nhắm mắt ngưng thần, hi vọng có thể tìm được biện pháp thoát thân khỏi bóng tối này. Bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng gọi nhẹ nhàng: “Sư đệ”
Y không khỏi giật mình, không tự chủ liền mở mắt, cảnh tượng trước mắt nhưng đã biến thành mật thất trong hậu điện lăng môn, đứng trước mặt y, nhưng là sư tỷ sớm đã chết năm đó.
Lăng Hoa bất giác mở miệng: “Sư tỷ?” Lập tức trong lòng phát lạnh, thầm nghĩ, đây sợ lại là ảo giác do huyễn ma tạo ra.
Mặc dù nghĩ thế, nhưng sư tỷ trước mắt vẫn còn mang bộ dáng năm đó, trên gương mặt tái nhợt lộ ra một nụ cười suy yếu, hỏi y: “Năm đó ta gửi gắm Chiêu nhi cho ngươi, cầu ngươi đối xử tốt với nó, nhưng giờ nó đang ở đâu?”
Lăng Hoa coi nàng như ảo giác, nhắm mắt không nói. Nhưng tay lại bị nhẹ nhàng nắm lấy, lại mở mắt ra, sư tỷ đã túm lấy hai tay của y, cố chấp truy hỏi: “sư đệ, ngươi đã hứa với ta, sẽ thay ta chăm sóc nó lớn, nhưng có làm được?”
Trong lòng Lăng Hoa đau xót, cho dù liên tục nhắc nhở bản thân đây chẳng qua đều là kỹ xảo của huyễn ma, nhưng dưới sự truy hỏi không ngừng của sư tỷ, rốt cục vẫn không thể khống chế được sự dao động trong tim.
“Ngươi đã hứa với ta, sẽ không coi Chiêu nhi là ma vật, sẽ thay sư tỷ cẩn thận chăm sóc nó, đúng hay không?”
“Sư đệ, sư tỷ năm đó thương ngươi nhất, chỉ từng cầu ngươi một chuyện này, vì sao ngươi lại giam chiêu nhi trong hàng ma trận?”
“Sư đệ…”
Lăng Hoa đối mặt với sự truy hỏi liên tiếp này, rốt cục không thể nhắm mắt không đáp, mở mắt ra, nhìn thấy chính là đôi mắt đau thương mà u oán của sư tỷ, hệt như một u hồn chết không nhắm mắt
Y nhớ tới năm đó sư tỷ trước khi chết, còn từng lau nước mắt trên mặt y, gượng cười nói với y: “Sư đệ, đã lớn thế này rồi, đừng khóc khó coi như vậy…”
Thuở nhỏ, sư tỷ thương y nhất, trong sinh mạng ngắn ngủi của nàng, chỉ cầu y một chuyện duy nhất
Đối xử với Lăng Chiêu thật tốt, bởi vì đó là huyết mạch duy nhất nàng lưu lại trên đời này
Lăng Hoa phảng phất lại trở về mấy ngàn năm trước, về cái đêm lăng môn gặp tai họa, chỉ trong một đêm, mấy sư huynh đệ đồng môn của y, sư tỷ của y, từ đó biến mất trong sinh mệnh y, không bao giờ trở về.
Nhưng y rốt cục không thể bật khóc .
Oán hận với ma vật kia, khắc cốt ghi tâm, cừu hận khó tiêu. Cho dù đã trải qua mấy trăm năm, mấy ngàn năm, cho dù y đã mất đi kí ức của kiếp trước, nhưng vẫn không thể phai nhòa
Cho nên y làm không được, luôn không thể dùng tâm trạng bình thường để đối xử với Lăng Chiêu
Là y sai rồi sao? Tuy rằng từ khi Lăng Chiêu thành sư đệ của y, y liền bắt đầu không thích hắn, nhưng cũng chưa từng cố ý làm khó hắn, chẳng qua chỉ tỏ ra xa cách lạnh lùng, đây đã là sự khoan dung lớn nhất của y
Sư tỷ, sao ngươi có thể cầu ta chăm sóc cẩn thận cốt nhục của ma vật?
Sao ngươi có thể cầu ta đối diện với gương mặt giống hệt ma vật kia, mà lộ ra nụ cười vui vẻ?
Sao ngươi có thể…
“Cho nên trong tim của ngươi, chẳng qua luôn xem chiêu nhi là ma vật, đúng hay không?”
Lăng Hoa nháy mắt liền bấn loạn, theo bản năng liền thốt lên: “Chẳng lẽ hắn không phải là ma vật sao?”
Gương mặt đau thương của sư tỷ dần dần biến mất trong bóng tối, trong không trung chỉ truyền đến mấy tiếng than thở không thể nghe rõ của nàng: “Nó vốn… chỉ là sư đệ của ngươi, nếu ngươi chịu dốc lòng dạy dỗ nó, đối tốt với nó một chút, có lẽ nó sẽ không đến mức rơi vào bước đường hôm nay”
Thật thế sao?
Lăng Hoa ra sức giơ hai tay ra, muốn giữ chặt bóng dáng dần dần tan biến của sư tỷ, nhưng lại nghe thấy tiếng của sư tôn vang lên sau lưng: “Hoa nhi”
Thân thể Lăng Hoa đột nhiên run lên, không dám tin quay đầu lại, nhưng lại bắt gặp bóng dáng quen thuộc kia.
“Sư…… Sư tôn……”
Gương mặt hiền từ kia, vẫn hệt như năm đó. Lăng Hoa cảm thấy tim đau nhói, thực sự không có thời gian để xác nhận đây rốt cục là ảo giác hay là hiện thực, hốc mắt đã nóng lên, suýt nữa liền quỳ xuống.
Một đôi tay đỡ lấy y, sư tôn thở dài: “Sao ngươi lại ở đây?”
Lăng Hoa cảm thấy mờ mịt, cũng không biết nơi này rốt cục là nơi nào, liền hỏi: “Đây là đâu?”
Sư tôn nâng y dậy, nói: “Nơi trong lòng ngươi muốn đến, chính là nơi hiện ra trước mắt. Người trong lòng ngươi muốn gặp, chính là người hiện ra trước mắt ngươi”
Lăng Hoa chỉ cảm thấy càng hồ đồ thêm: “Vậy sư tỷ mà vừa rồi con nhìn thấy…”
“Trong lòng ngươi cảm thấy có lỗi với nàng, liền gặp được nàng”
Lăng Hoa dường như đã hiểu được một chút. Chẳng lẽ đây chính là thứ mà huyễn ma từng nhắc đến, chân chính thủ đoạn của huyễn ma mà y chưa từng gặp qua? Y chẳng qua vẫn bị giam trong tâm chướng của bản thân sao?
Vậy vì sao y lại gặp được sư tôn? Chẳng lẽ y cũng cảm thấy có lỗi với sư tôn?
“Sư tôn……”
Sư tôn như thể nhìn thấu nghi hoặc trong lòng y, từ tốn nói: “Trong lòng ngươi cảm thấy có lỗi với sư tôn sao?”
Lăng Hoa cúi đầu thấp giọng nói: “Đệ tự không bảo vệ được lăng môn, không xứng với sự tin tưởng của sư tôn ”
“Vì sao không bảo vệ được lăng môn?”
“Bởi sai lầm của đệ tử, không thể ngăn cản tiểu sư đệ nhập ma, mới hại mấy vị sư đệ mất mạng”
“Ngươi sai ở đâu?”
Lăng Hoa sửng sốt, theo bản năng lặp lại: “Đệ tử không thể ngăn cản tiểu sư đệ nhập ma”
“Vì sao không thể ngăn cản?”
Trầm mặc một lát, Lăng Hoa nói: “Đệ tử không biết”
Vì sao không thể ngăn cản Lăng Chiêu nhập ma? Là vì lúc trước nên phóng ấn hắn trong hàng ma trận, không nên nhất thời mềm lòng thả hắn? Hay là lúc trong sơn động kia, trước khi bản thân rời đi liền nên lập kết giới thật mạnh, để bảo đảm Lăng Chiêu không thể đi khỏi sơn động, đến nỗi gây thành hậu họa? Hay là…
Tất cả đều là ý trời, hay là do y luôn quá nhu nhược?
Y thật sự không biết
“Kì thật sư tỷ của ngươi không nói sai”
Bên tai rơi xuống một tiếng thở dài, Lăng Hoa đột nhiên ngẩng đầu: “Sư tôn?”
“Trong lòng ngươi, luôn cảm thấy chiêu nhi là một ma vật, không đúng sao?”
Lăng Hoa muốn phản bác, nhưng sâu trong tim lại có một âm thanh, chẳng lẽ không đúng sao? Từ nhỏ ngươi đã không thích hắn, ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn nhiều, chẳng lẽ không phải bởi vì luôn xem hắn là ma vật sao?
“Ngươi đối với những sư đệ khác đều rất khoan dung, duy chỉ đối với chiêu nhi, phạt cũng đặc biệt nặng. Hoa nhi, ngươi để tay lên tim tự hỏi, lúc đó nếu đổi một đệ tử lăng môn khác bị ma vật mê hoặc, ngươi cũng sẽ giam hắn trong hàng ma trận sao?”
Trong lòng Lăng Hoa rối loạn, đúng a, nếu lúc đó đổi lại là một sư đệ khác, y nhiều nhất cũng chỉ tìm cách chế phục, rồi mang về lăng môn, để sư tôn xử trí. Lúc đó Lăng Chiêu liều mạng giải thích, cầu y tin hắn, nhưng y có tin hắn sao? Nếu là một sư đệ khác, bản thân cũng sẽ nhẫn tâm không nghe, không tin sao?
Lăng Hoa run giọng nói: “Thật sự là đệ tử… sai rồi sao?”
Sư tôn thở dài một tiếng: “Vi sư lại đâu phải không sai, lại đâu phải không giống ngươi, cũng tin chiêu nhi đã nhập ma, bắt ngươi đến cuối cùng không được nương tay. Có lẽ, nếu lúc trước chúng ta chịu cho chiêu nhi một cơ hội, chịu tin hắn một chút, giúp hắn thoát khỏi ma chướng, thì cuối cùng hắn sẽ không bị huyễn ma xâm chiếm. Chỉ là chuyện xưa như mây bay, giờ nói nữa có ích gì? Chiêu nhi rốt cục vẫn vào ma đạo”
Lăng Hoa im lặng không nói
Y rốt cục hiểu được vì sao bản thân lại bị vây trong tâm chướng này.
Kì thật y luôn không chịu thừa nhân, vốn dĩ y có thể ngăn cản Lăng Chiêu nhập ma. Nếu lúc Lăng Chiêu bắt đầu thành sư đệ của y, y có thể đối xử bình đẳng với hắn giống như với những đệ tử lăng môn khác, dốc lòng dạy đạo, có lẽ Lăng Chiêu sẽ không biến thành cá tính như sau này. Nếu y chịu quan tâm yêu thương Lăng Chiêu thêm một chút, tin tưởng thêm một chút, coi chừng hắn cẩn thận, thì ma vật kia sao có thể nhân cơ hội, dụ Lăng Chiêu vào trong pháp trận
Lăng Chiêu biến thành huyễn ma hôm nay, chẳng lẽ y không có nửa phần trách nhiệm sao?
Nhưng y năm đó, trong lòng chỉ có oán hận, hận Lăng Chiêu vì sao phải nhập ma, hận ma vật kia vì sao phải cướp đi tính mạng của các sư đệ y… Những gì y nghĩ, chẳng qua là phải báo thù cho đệ tử lăng môn như thế nào, cho dù phải đồng quy vu tận với huyễn ma cũng không bận tậm
Nhưng vì sao y lại luôn mềm lòng?
Vừa oán hận ma vật kia, đồng thời lại oán bản thân, vì sao từng động tâm động tình với ma vật kia
Lần động tình duy nhất trong đời y, cuối cùng thành tâm ma của y. Y chỉ nói bản thân bị huyễn ma mê hoặc, chỉ nói huyễn ma hết lần này đến lần khác cản trở đường tu hành của y – nhưng ngày đó lúc đó, đủ loại ý loạn tình mê trong sơn động, y đã bao giờ quên
Cho dù đã thành tiên, cũng vẫn nhìn không thấu
Y vẫn luôn không thể thoát thân khỏi tình chướng, trải qua yêu hận với huyễn ma, dây dưa mấy ngàn năm
Đột nhiên một cơn chấn động đất rung núi chuyển truyền đến, Lăng Hoa kinh hãi, chỉ thấy bóng dáng của sư tôn phút chốc tan biến, mà cảnh tượng trước mắt cũng hoàn toàn thay đổi
Y đang ở tại một vùng đất trống trải, không biết khi nào đã thoát thân khỏi ảo cảnh. Xoay đầu nhìn lại, huyễn ma đã ngã xuống một bên hấp hối.
Giọng nói của đông quân truyền đến từ sau lưng y, lạnh lẽo mà uy nghiêm: “Ma vật này, chết đến nơi còn muốn giam ngươi trong tâm chướng của bản thân, muốn kéo người đồng quy vu tận. Nay đại hạn của hắn đã đến, không còn làm hại thế gian được nữa. Lăng Hoa, ngươi không sao chứ?”
Ma khí trong cơ thể huyễn ma đã không còn lại bao nhiêu, nghe được chẳng qua chỉ cười lạnh một tiếng: “Đông quân, bổn tọa không muốn chết trong tay ngươi. Kêu Lăng Hoa đến tự tay giết ta đi”
Đông quân lạnh lùng nói: “Chết đến nơi rồi, ngươi còn có tư cách gì mà ra điều kiện”
Hai tay khẽ hất nhẹ, mấy luồng sáng chói mắt bắn ra từ ngón tay, xuyên thẳng qua cơ thể huyễn ma. Lăng Hoa kinh hãi, vội lao thẳng tới, nhưng vẫn quá muộn, huyễn ma chưa kịp nói gì liền đã tan thành mây khói
Ngẩn ngơ đứng lặng tại chỗ, Lăng Hoa chỉ cảm thấy tim của mình trống rỗng
Ma vật trói buộc y, đã biến mất
Trong trời đất, không còn ma vật tên là huyễn ma nữa, không còn tâm ma quấy rầy y nữa
Y không còn lòng yêu hận nữa
“Huyễn ma đã chết, sao còn không theo ta về thiên đình?”
Giọng nói của đông quân, sao lại xa xôi như vậy, gần như không thể truyền đến tai y
Lăng Hoa bỗng nhiên cười, dường như có chất lỏng nóng ấm nào đó, chảy xuống mặt y
Cỏ cây vốn vô tâm, y vì sao lại muốn hóa ra tiên thể, vì sao muốn biết tư vị của động tình
Trên đời này vì sao lại phải có Lăng Hoa, y chẳng qua là một gốc phù tang mà thôi
Chẳng bằng trở về làm cây cỏ, không cần tu được thần thức nữa.
Thế gian này, cũng không cần Lăng Hoa tiên quân tồn tại nữa.
Trước mắt đột nhiên tối đen, nhưng lại có một đôi tay nhẹ nhàng che kín đôi mắt của y
Bên tai truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng: “Sư huynh, ta không ngờ, ngươi chịu vì ta mà ngay cả thần thức cũng không cần, giọt nước mắt này, là vì ta mà rơi sao?”
Lăng Hoa còn chưa kịp phản ứng, bàn tay che kín đôi mắt y đã lấy ra. Y mở mắt nhìn, nơi nào còn đông quân, huyễn ma trước mắt mỉm cười, nâng y nằm lên cái giường trong ảo cảnh
Kết giới… không phải đã bị đông quân phá rồi sao?
Huyễn ma… không phải đã tan thành mây khói rồi sao?
“Tất cả chẳng qua đều là ảo giác, nhưng nếu không làm thế, sao ta có thể nhìn thấy tình cảm của sư huynh dành cho ta?”
Lăng Hoa nháy mắt hiểu được, thì sư tỷ mà y nhìn thấy cũng thế, sư tôn cũng thế, thậm chí cả đông quân, chẳng qua đều là ảo giác do huyễn ma tạo ra mà thôi
Y vẫn bị nhốt trong ảo cảnh, chưa từng thoát thân.
Chỗ kết giới truyền đến tiếng phá hủy mơ hồ, Lăng Hoa trầm mặc một lát, mở miệng nói: “Ngươi thà lãng phí ma khí cho ảo giác vây khốn ta, cũng không sợ đông quân lập tức sẽ phá tan kết giới? Chỉ sợ chẳng tới một khắc, đông quân sẽ đến rồi”
Huyễn ma lười biếng cười, nhẹ nhàng vuốt ve tóc của y, khẽ nói bên tại y: “Đến thì cứ đến. Ta có thể có được một giọt nước mắt của sư huynh, cho dù ma nguyên hao hết, thì có là gì? Sư huynh yên tâm, nếu đông quân phá được kết giới này, ta cũng sẽ ở bên sư huynh, tuyệt đối không để ngươi có chút thống khổ”
Lăng Hoa lẳng lặng nhìn hắn, sau đó chậm rãi nhắm mắt
Y biết, tại thời khắc cuối cùng, huyễn ma sẽ nuốt sinh hồn của y, sau đó cùng y rơi vào vực sâu hư vô không đáy
Có lẽ, đây là kết cục tốt nhất
Y hoảng hốt, không biết huyễn ma lại muốn giở thủ đoạn nào lên người y. Lại lo lắng ảo cảnh này rốt cục còn có thể duy trì được bao lâu, không biết đông quân đã phá được kết giới hay chưa. Đúng là y có dùng lời lẽ lừa gạt huyễn ma, nhưng không phải chỉ vì muốn sống, mà sâu trong tim, y vẫn hi vọng huyễn ma không tiếp tục phạm sai lầm, thả y đi, có lẽ còn có thể cầu được một con đường sống trước mặt đông quân
Những lời nói với huyễn ma, cũng không hoàn toàn đều là nói dối. Đó vốn là câu hỏi dồn nén trong tim y mấy ngàn năm, chỉ là trước giờ chưa có cơ hội nói ra mà thôi
Vì sao ngươi lại phản bội lời thề, chọn vào ma đạo?
Vì sao không chịu nghe lời ta, ở lại sơn động chờ ta trở về?
Nếu năm đó Lăng Chiêu ngoan ngoãn ở lại sơn động chờ y trở về, y nhất định sẽ tìm cách trừ hết ma khí trong cơ thể hắn. Cho dù y đã thành tiên nhân, cũng nguyện ý vì Lăng Chiêu mà từ bỏ tiên tịch, không vào thiên định thụ phong, cùng hắn quy ẩn sơn lâm, làm một tán tiên.
Mà Lăng Chiêu thiên tư thông minh, chỉ cần chịu dốc lòng tu hành, lại có y bên cạnh dẫn dắt, trường sinh cũng không phải không thể cầu, mãi mãi nắm tay nhau cũng không phải không thể làm được.
Vì sao lại cố tình muốn thành ma, phản bội lăng môn, cuối cùng đối đầu với y
Lăng Hoa thở dài một tiếng, ngồi xếp bằng xuống, giấu đi tâm trạng, nhắm mắt ngưng thần, hi vọng có thể tìm được biện pháp thoát thân khỏi bóng tối này. Bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng gọi nhẹ nhàng: “Sư đệ”
Y không khỏi giật mình, không tự chủ liền mở mắt, cảnh tượng trước mắt nhưng đã biến thành mật thất trong hậu điện lăng môn, đứng trước mặt y, nhưng là sư tỷ sớm đã chết năm đó.
Lăng Hoa bất giác mở miệng: “Sư tỷ?” Lập tức trong lòng phát lạnh, thầm nghĩ, đây sợ lại là ảo giác do huyễn ma tạo ra.
Mặc dù nghĩ thế, nhưng sư tỷ trước mắt vẫn còn mang bộ dáng năm đó, trên gương mặt tái nhợt lộ ra một nụ cười suy yếu, hỏi y: “Năm đó ta gửi gắm Chiêu nhi cho ngươi, cầu ngươi đối xử tốt với nó, nhưng giờ nó đang ở đâu?”
Lăng Hoa coi nàng như ảo giác, nhắm mắt không nói. Nhưng tay lại bị nhẹ nhàng nắm lấy, lại mở mắt ra, sư tỷ đã túm lấy hai tay của y, cố chấp truy hỏi: “sư đệ, ngươi đã hứa với ta, sẽ thay ta chăm sóc nó lớn, nhưng có làm được?”
Trong lòng Lăng Hoa đau xót, cho dù liên tục nhắc nhở bản thân đây chẳng qua đều là kỹ xảo của huyễn ma, nhưng dưới sự truy hỏi không ngừng của sư tỷ, rốt cục vẫn không thể khống chế được sự dao động trong tim.
“Ngươi đã hứa với ta, sẽ không coi Chiêu nhi là ma vật, sẽ thay sư tỷ cẩn thận chăm sóc nó, đúng hay không?”
“Sư đệ, sư tỷ năm đó thương ngươi nhất, chỉ từng cầu ngươi một chuyện này, vì sao ngươi lại giam chiêu nhi trong hàng ma trận?”
“Sư đệ…”
Lăng Hoa đối mặt với sự truy hỏi liên tiếp này, rốt cục không thể nhắm mắt không đáp, mở mắt ra, nhìn thấy chính là đôi mắt đau thương mà u oán của sư tỷ, hệt như một u hồn chết không nhắm mắt
Y nhớ tới năm đó sư tỷ trước khi chết, còn từng lau nước mắt trên mặt y, gượng cười nói với y: “Sư đệ, đã lớn thế này rồi, đừng khóc khó coi như vậy…”
Thuở nhỏ, sư tỷ thương y nhất, trong sinh mạng ngắn ngủi của nàng, chỉ cầu y một chuyện duy nhất
Đối xử với Lăng Chiêu thật tốt, bởi vì đó là huyết mạch duy nhất nàng lưu lại trên đời này
Lăng Hoa phảng phất lại trở về mấy ngàn năm trước, về cái đêm lăng môn gặp tai họa, chỉ trong một đêm, mấy sư huynh đệ đồng môn của y, sư tỷ của y, từ đó biến mất trong sinh mệnh y, không bao giờ trở về.
Nhưng y rốt cục không thể bật khóc .
Oán hận với ma vật kia, khắc cốt ghi tâm, cừu hận khó tiêu. Cho dù đã trải qua mấy trăm năm, mấy ngàn năm, cho dù y đã mất đi kí ức của kiếp trước, nhưng vẫn không thể phai nhòa
Cho nên y làm không được, luôn không thể dùng tâm trạng bình thường để đối xử với Lăng Chiêu
Là y sai rồi sao? Tuy rằng từ khi Lăng Chiêu thành sư đệ của y, y liền bắt đầu không thích hắn, nhưng cũng chưa từng cố ý làm khó hắn, chẳng qua chỉ tỏ ra xa cách lạnh lùng, đây đã là sự khoan dung lớn nhất của y
Sư tỷ, sao ngươi có thể cầu ta chăm sóc cẩn thận cốt nhục của ma vật?
Sao ngươi có thể cầu ta đối diện với gương mặt giống hệt ma vật kia, mà lộ ra nụ cười vui vẻ?
Sao ngươi có thể…
“Cho nên trong tim của ngươi, chẳng qua luôn xem chiêu nhi là ma vật, đúng hay không?”
Lăng Hoa nháy mắt liền bấn loạn, theo bản năng liền thốt lên: “Chẳng lẽ hắn không phải là ma vật sao?”
Gương mặt đau thương của sư tỷ dần dần biến mất trong bóng tối, trong không trung chỉ truyền đến mấy tiếng than thở không thể nghe rõ của nàng: “Nó vốn… chỉ là sư đệ của ngươi, nếu ngươi chịu dốc lòng dạy dỗ nó, đối tốt với nó một chút, có lẽ nó sẽ không đến mức rơi vào bước đường hôm nay”
Thật thế sao?
Lăng Hoa ra sức giơ hai tay ra, muốn giữ chặt bóng dáng dần dần tan biến của sư tỷ, nhưng lại nghe thấy tiếng của sư tôn vang lên sau lưng: “Hoa nhi”
Thân thể Lăng Hoa đột nhiên run lên, không dám tin quay đầu lại, nhưng lại bắt gặp bóng dáng quen thuộc kia.
“Sư…… Sư tôn……”
Gương mặt hiền từ kia, vẫn hệt như năm đó. Lăng Hoa cảm thấy tim đau nhói, thực sự không có thời gian để xác nhận đây rốt cục là ảo giác hay là hiện thực, hốc mắt đã nóng lên, suýt nữa liền quỳ xuống.
Một đôi tay đỡ lấy y, sư tôn thở dài: “Sao ngươi lại ở đây?”
Lăng Hoa cảm thấy mờ mịt, cũng không biết nơi này rốt cục là nơi nào, liền hỏi: “Đây là đâu?”
Sư tôn nâng y dậy, nói: “Nơi trong lòng ngươi muốn đến, chính là nơi hiện ra trước mắt. Người trong lòng ngươi muốn gặp, chính là người hiện ra trước mắt ngươi”
Lăng Hoa chỉ cảm thấy càng hồ đồ thêm: “Vậy sư tỷ mà vừa rồi con nhìn thấy…”
“Trong lòng ngươi cảm thấy có lỗi với nàng, liền gặp được nàng”
Lăng Hoa dường như đã hiểu được một chút. Chẳng lẽ đây chính là thứ mà huyễn ma từng nhắc đến, chân chính thủ đoạn của huyễn ma mà y chưa từng gặp qua? Y chẳng qua vẫn bị giam trong tâm chướng của bản thân sao?
Vậy vì sao y lại gặp được sư tôn? Chẳng lẽ y cũng cảm thấy có lỗi với sư tôn?
“Sư tôn……”
Sư tôn như thể nhìn thấu nghi hoặc trong lòng y, từ tốn nói: “Trong lòng ngươi cảm thấy có lỗi với sư tôn sao?”
Lăng Hoa cúi đầu thấp giọng nói: “Đệ tự không bảo vệ được lăng môn, không xứng với sự tin tưởng của sư tôn ”
“Vì sao không bảo vệ được lăng môn?”
“Bởi sai lầm của đệ tử, không thể ngăn cản tiểu sư đệ nhập ma, mới hại mấy vị sư đệ mất mạng”
“Ngươi sai ở đâu?”
Lăng Hoa sửng sốt, theo bản năng lặp lại: “Đệ tử không thể ngăn cản tiểu sư đệ nhập ma”
“Vì sao không thể ngăn cản?”
Trầm mặc một lát, Lăng Hoa nói: “Đệ tử không biết”
Vì sao không thể ngăn cản Lăng Chiêu nhập ma? Là vì lúc trước nên phóng ấn hắn trong hàng ma trận, không nên nhất thời mềm lòng thả hắn? Hay là lúc trong sơn động kia, trước khi bản thân rời đi liền nên lập kết giới thật mạnh, để bảo đảm Lăng Chiêu không thể đi khỏi sơn động, đến nỗi gây thành hậu họa? Hay là…
Tất cả đều là ý trời, hay là do y luôn quá nhu nhược?
Y thật sự không biết
“Kì thật sư tỷ của ngươi không nói sai”
Bên tai rơi xuống một tiếng thở dài, Lăng Hoa đột nhiên ngẩng đầu: “Sư tôn?”
“Trong lòng ngươi, luôn cảm thấy chiêu nhi là một ma vật, không đúng sao?”
Lăng Hoa muốn phản bác, nhưng sâu trong tim lại có một âm thanh, chẳng lẽ không đúng sao? Từ nhỏ ngươi đã không thích hắn, ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn nhiều, chẳng lẽ không phải bởi vì luôn xem hắn là ma vật sao?
“Ngươi đối với những sư đệ khác đều rất khoan dung, duy chỉ đối với chiêu nhi, phạt cũng đặc biệt nặng. Hoa nhi, ngươi để tay lên tim tự hỏi, lúc đó nếu đổi một đệ tử lăng môn khác bị ma vật mê hoặc, ngươi cũng sẽ giam hắn trong hàng ma trận sao?”
Trong lòng Lăng Hoa rối loạn, đúng a, nếu lúc đó đổi lại là một sư đệ khác, y nhiều nhất cũng chỉ tìm cách chế phục, rồi mang về lăng môn, để sư tôn xử trí. Lúc đó Lăng Chiêu liều mạng giải thích, cầu y tin hắn, nhưng y có tin hắn sao? Nếu là một sư đệ khác, bản thân cũng sẽ nhẫn tâm không nghe, không tin sao?
Lăng Hoa run giọng nói: “Thật sự là đệ tử… sai rồi sao?”
Sư tôn thở dài một tiếng: “Vi sư lại đâu phải không sai, lại đâu phải không giống ngươi, cũng tin chiêu nhi đã nhập ma, bắt ngươi đến cuối cùng không được nương tay. Có lẽ, nếu lúc trước chúng ta chịu cho chiêu nhi một cơ hội, chịu tin hắn một chút, giúp hắn thoát khỏi ma chướng, thì cuối cùng hắn sẽ không bị huyễn ma xâm chiếm. Chỉ là chuyện xưa như mây bay, giờ nói nữa có ích gì? Chiêu nhi rốt cục vẫn vào ma đạo”
Lăng Hoa im lặng không nói
Y rốt cục hiểu được vì sao bản thân lại bị vây trong tâm chướng này.
Kì thật y luôn không chịu thừa nhân, vốn dĩ y có thể ngăn cản Lăng Chiêu nhập ma. Nếu lúc Lăng Chiêu bắt đầu thành sư đệ của y, y có thể đối xử bình đẳng với hắn giống như với những đệ tử lăng môn khác, dốc lòng dạy đạo, có lẽ Lăng Chiêu sẽ không biến thành cá tính như sau này. Nếu y chịu quan tâm yêu thương Lăng Chiêu thêm một chút, tin tưởng thêm một chút, coi chừng hắn cẩn thận, thì ma vật kia sao có thể nhân cơ hội, dụ Lăng Chiêu vào trong pháp trận
Lăng Chiêu biến thành huyễn ma hôm nay, chẳng lẽ y không có nửa phần trách nhiệm sao?
Nhưng y năm đó, trong lòng chỉ có oán hận, hận Lăng Chiêu vì sao phải nhập ma, hận ma vật kia vì sao phải cướp đi tính mạng của các sư đệ y… Những gì y nghĩ, chẳng qua là phải báo thù cho đệ tử lăng môn như thế nào, cho dù phải đồng quy vu tận với huyễn ma cũng không bận tậm
Nhưng vì sao y lại luôn mềm lòng?
Vừa oán hận ma vật kia, đồng thời lại oán bản thân, vì sao từng động tâm động tình với ma vật kia
Lần động tình duy nhất trong đời y, cuối cùng thành tâm ma của y. Y chỉ nói bản thân bị huyễn ma mê hoặc, chỉ nói huyễn ma hết lần này đến lần khác cản trở đường tu hành của y – nhưng ngày đó lúc đó, đủ loại ý loạn tình mê trong sơn động, y đã bao giờ quên
Cho dù đã thành tiên, cũng vẫn nhìn không thấu
Y vẫn luôn không thể thoát thân khỏi tình chướng, trải qua yêu hận với huyễn ma, dây dưa mấy ngàn năm
Đột nhiên một cơn chấn động đất rung núi chuyển truyền đến, Lăng Hoa kinh hãi, chỉ thấy bóng dáng của sư tôn phút chốc tan biến, mà cảnh tượng trước mắt cũng hoàn toàn thay đổi
Y đang ở tại một vùng đất trống trải, không biết khi nào đã thoát thân khỏi ảo cảnh. Xoay đầu nhìn lại, huyễn ma đã ngã xuống một bên hấp hối.
Giọng nói của đông quân truyền đến từ sau lưng y, lạnh lẽo mà uy nghiêm: “Ma vật này, chết đến nơi còn muốn giam ngươi trong tâm chướng của bản thân, muốn kéo người đồng quy vu tận. Nay đại hạn của hắn đã đến, không còn làm hại thế gian được nữa. Lăng Hoa, ngươi không sao chứ?”
Ma khí trong cơ thể huyễn ma đã không còn lại bao nhiêu, nghe được chẳng qua chỉ cười lạnh một tiếng: “Đông quân, bổn tọa không muốn chết trong tay ngươi. Kêu Lăng Hoa đến tự tay giết ta đi”
Đông quân lạnh lùng nói: “Chết đến nơi rồi, ngươi còn có tư cách gì mà ra điều kiện”
Hai tay khẽ hất nhẹ, mấy luồng sáng chói mắt bắn ra từ ngón tay, xuyên thẳng qua cơ thể huyễn ma. Lăng Hoa kinh hãi, vội lao thẳng tới, nhưng vẫn quá muộn, huyễn ma chưa kịp nói gì liền đã tan thành mây khói
Ngẩn ngơ đứng lặng tại chỗ, Lăng Hoa chỉ cảm thấy tim của mình trống rỗng
Ma vật trói buộc y, đã biến mất
Trong trời đất, không còn ma vật tên là huyễn ma nữa, không còn tâm ma quấy rầy y nữa
Y không còn lòng yêu hận nữa
“Huyễn ma đã chết, sao còn không theo ta về thiên đình?”
Giọng nói của đông quân, sao lại xa xôi như vậy, gần như không thể truyền đến tai y
Lăng Hoa bỗng nhiên cười, dường như có chất lỏng nóng ấm nào đó, chảy xuống mặt y
Cỏ cây vốn vô tâm, y vì sao lại muốn hóa ra tiên thể, vì sao muốn biết tư vị của động tình
Trên đời này vì sao lại phải có Lăng Hoa, y chẳng qua là một gốc phù tang mà thôi
Chẳng bằng trở về làm cây cỏ, không cần tu được thần thức nữa.
Thế gian này, cũng không cần Lăng Hoa tiên quân tồn tại nữa.
Trước mắt đột nhiên tối đen, nhưng lại có một đôi tay nhẹ nhàng che kín đôi mắt của y
Bên tai truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng: “Sư huynh, ta không ngờ, ngươi chịu vì ta mà ngay cả thần thức cũng không cần, giọt nước mắt này, là vì ta mà rơi sao?”
Lăng Hoa còn chưa kịp phản ứng, bàn tay che kín đôi mắt y đã lấy ra. Y mở mắt nhìn, nơi nào còn đông quân, huyễn ma trước mắt mỉm cười, nâng y nằm lên cái giường trong ảo cảnh
Kết giới… không phải đã bị đông quân phá rồi sao?
Huyễn ma… không phải đã tan thành mây khói rồi sao?
“Tất cả chẳng qua đều là ảo giác, nhưng nếu không làm thế, sao ta có thể nhìn thấy tình cảm của sư huynh dành cho ta?”
Lăng Hoa nháy mắt hiểu được, thì sư tỷ mà y nhìn thấy cũng thế, sư tôn cũng thế, thậm chí cả đông quân, chẳng qua đều là ảo giác do huyễn ma tạo ra mà thôi
Y vẫn bị nhốt trong ảo cảnh, chưa từng thoát thân.
Chỗ kết giới truyền đến tiếng phá hủy mơ hồ, Lăng Hoa trầm mặc một lát, mở miệng nói: “Ngươi thà lãng phí ma khí cho ảo giác vây khốn ta, cũng không sợ đông quân lập tức sẽ phá tan kết giới? Chỉ sợ chẳng tới một khắc, đông quân sẽ đến rồi”
Huyễn ma lười biếng cười, nhẹ nhàng vuốt ve tóc của y, khẽ nói bên tại y: “Đến thì cứ đến. Ta có thể có được một giọt nước mắt của sư huynh, cho dù ma nguyên hao hết, thì có là gì? Sư huynh yên tâm, nếu đông quân phá được kết giới này, ta cũng sẽ ở bên sư huynh, tuyệt đối không để ngươi có chút thống khổ”
Lăng Hoa lẳng lặng nhìn hắn, sau đó chậm rãi nhắm mắt
Y biết, tại thời khắc cuối cùng, huyễn ma sẽ nuốt sinh hồn của y, sau đó cùng y rơi vào vực sâu hư vô không đáy
Có lẽ, đây là kết cục tốt nhất
Tác giả :
Tô Đặc