Ngộ Ma
Chương 17
Lăng Hoa chạy về Lăng môn, vừa bước vào cửa đại điện, đã thấy các sư đệ đều đang tụ tập trên điện, người người sắc mặt nghiêm trọng, duy độc không thấy sư tôn, vì vậy không khỏi hoang mang. Tam sư đệ, bình thường thân thiết nhất với y, vừa thấy y, vội vàng chạy lên đón: “Đại sư huynh, sao giờ ngươi mới về? Sư tôn đã về phòng rồi, dặn là sau khi ngươi trở về sư môn, thì phải lập tức đi gặp người.”
Lăng Hoa vội vàng hỏi: “Sư tôn đột nhiên triệu tập các đệ tử, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Thần sắc tam sư đệ thê lương, nói: “Sư tôn… sợ là đại hạn đang đến gần, thời gian không còn nhiều nữa.”
Lăng Hoa nhất thời như bị ngũ lôi oanh đỉnh, sau khi phục hồi được tinh thần, không muốn nhiều lời, liền vội vàng chạy đến phòng của sư tôn, trên đường đi lòng rối như tơ vò. Vất vả lắm mới đến được cửa phòng, mới ổn định bước chân, hít sâu một hơi, gõ cửa phòng: “Sư tôn, đệ tử về rồi.”
Một lát sau, cửa phòng mở ra, sư tôn phảng phất chỉ qua một đêm đã già hơn mười tuổi, mày tóc trắng khô, vẫy vẫy tay về phía y: “Vào đi”
Lăng Hoa vào phòng, đóng cửa phòng lại, liếc thấy dáng vẻ của sư tôn tiều tuỵ như thế, vừa lo vừa sợ, run giọng nói: “Sư tôn…”
Sư tôn thở dài một hơi, nói: “Ta đã biết bản thân không còn ở nhân thế bao lâu nữa, nên triệu tập đệ tử trong môn, dặn dò trước mấy tiếng. Mấy ngày nay ngươi bôn ba ở bên ngoài, có tìm được tin tức gì của Chiêu nhi không?”
Lăng Hoa do dự một trận, cuối cùng vẫn hồi bẩm cẩn thận chuyện của Lăng Chiêu, sư tôn đầu tiên là chấn kinh, sau đó vẻ mặt ảm đạm: “Thì ra đã… trách nhầm Chiêu nhi. Hài tử này, có lẽ đã phải chịu nhiều đau khổ rồi”
Trong lòng Lăng Hoa chua sót, nhưng không dám nhiều lời.
Sư tôn nâng tay vỗ vỗ vai của y: “Tuy rằng chuyện xảy ra là có nguyên nhân, nhưng ma tính của hắn bộc phát, ngộ thương nhân mạng, cũng là sự thật. Nếu ngươi đã cứu hắn, cũng coi như đã cho hắn một sự đền bù rồi. Giờ nếu ma khí trong cơ thể của hắn vẫn chưa trừ, thì không thể xem thường được, ngươi an trí hắn ở bên ngoài, vẫn phải cẩn thận. Nếu hắn có thể trở về chính đồ, tất nhiên là tốt nhất. Nếu không thể, ngươi cũng biết nên xử trí như thế nào rồi.”
Lăng Hoa thấp giọng nói: “Đệ tử tất nhiêu hiểu được, sư tôn không cần lo lắng” Ngừng một chút, vội vàng ngẩng đầu: “Sư tôn, chẳng lẽ không phải là ngài đã vượt qua kiếp nạn thứ bốn mươi chín, đến lúc phi thăng rồi sao? Sao lại…”
Sư tôn khẽ thở dài, xoay người đi, chậm rãi nói: “Năm đó vì để vây khốn được ma vật kia, sư tôn đã hao tổn rất nhiều công lực, tự biết khó có thể vượt qua kiếp nạn thứ bốn mươi chín, lại không an tâm về Lăng môn. Đành phải nghịch thiên sửa mệnh, đổi mười năm tuổi thọ cuối cùng của ta, chỉ cầu bảo trụ chút công lực còn sót lại. Cũng may các đệ tử hiện giờ cũng coi như có thể chống đỡ được toàn Lăng môn, vi sư có đi cũng an tâm.
Toàn thân Lăng Hoa phát lạnh, ngay cả thanh âm cũng bắt đầu run rẩy: “Sư tôn, ngài…”
Chẳng trách năm đó sư tôn rõ ràng đang bế quan để độ kiếp, nhưng sau khi phong ấn được ma vật, lại không đề cập đến chuyện phi thăng nữa. Y còn nghĩ rằng sư tôn đã dùng biện pháp nào đó có thể kéo dài thời gian độ kiếp, nhưng có nằm mơ cũng không ngờ được, sư tôn lại hi sinh dương thọ mười năm, cầu thời gian mười năm, để giúp cho những đệ tử thiếu niên của Lăng môn trưởng thành lên.
Sư tôn từ bỏ việc phi thăng thành tiên, giờ dương thọ đã hết, thời gian còn lại cũng không còn nhiều.
Y không dám tiếp thụ sự thật này, hận không thể thay hắn, chỉ cầu sư tôn có thể đổi về được thọ mệnh mười năm đó.
Sư tôn cười cười, xoa xoa đầu Lăng Hoa: “Con người sinh sống một đời, cỏ cây nảy nở một thời tiết xuân, vạn vật đều có sinh tử, vi sư lại há có thể ngoại lệ. Hoa nhi, năm đó rất nhiều sư huynh của ngươi đều hy sinh vì Lăng môn, ta bất quá là đi gặp bọn họ chậm một bước thôi, có gì phải đau lòng? Vi sư đã không còn gì tiếc nuối”
Hốc mắt của Lăng Hoa đỏ lên, tuy trong lòng biết sư tôn nói đúng, nhưng vẫn không thể tiếp thụ sự thật vị sư tôn nuôi nấng mình thành người, sắp phải rời khỏi nhân thế.
Nhất định còn có biện pháp khác… Nếu có linh đan diệu dược gì có thể tục mệnh cho sư tôn…
Trong đầu Lăng Hoa xoay chuyển mấy ý niệm, cuối cùng sắc mặt không thay đổi, quay người chạy ra ngoài phòng. Sư tôn trầm giọng quát: “Đứng lại, ngươi muốn đi đâu? Có phải tính đi tìm nhân sâm ngàn năm gì đó để tục mệnh cho vi sư không?”
Thân mình Lăng Hoa run lên, cố chấp không chịu quay đầu lại, nói: “Vô luận thế nào, đệ tử cũng phải thử!”
Sư tôn thở dài: “Hoa nhi, năm đó nếu vi sư đã nghịch thiên sửa mệnh, tất nhiên phải thừa nhận hậu quả này. Ngươi tính tục mệnh cho ta, chẳng lẽ cũng muốn nghịch thiên?”
Lăng Hoa nghiến răng, nói: “Chẳng lẽ đệ tử không thể… cũng nghịch thiên một lần? Cho dù phải mất đi sinh mạng này ta cũng không tiếc!”
Lần này hãy để y nghịch thiên sửa mệnh cho sư tôn, nếu tương lai có báo ứng gì, cũng ứng ở trên người của y, không được sao?
Sư tôn lạnh giọng xuống: “Theo lời của ngươi, năm đó, lúc các vị sư huynh của ngươi hi sinh, có phải sư tôn cũng nên thử nghịch thiên cải mệnh một lần, làm cho bọn họ đều sống lại?”
Lăng Hoa không thể trả lời.
“Hoa nhi, vi sư nghĩ là ngươi đã quen với sinh tử, đã sớm thông suốt, nào biết ngươi vẫn không thông suốt như vậy! Chẳng lẽ cái mạng này của sư tôn rất đặc biệt, đáng để dùng mạng của ngươi đi đổi? Xem thường sinh tử như vậy, ngươi làm vi sư quá thất vọng rồi!”
Lăng Hoa lần đầu tiên nhìn thấy sư tôn ‘tật ngôn lệ sắc’ (nói nhanh, khuôn mặt nghiêm trọng, thường để chỉ thần tình của người đang tức giận mà nói) như thế, lồng ngực vô cùng đau đớn, giọng nói nghẹn ngào: “Đệ tử thật sự không thể…” Tay của sư tôn phủ lên tóc y, ngữ khí thả lỏng hơn: “Vi sư không trách ngươi… Ai, vi sư gọi ngươi đến, vì còn có việc khác phải dặn dò. Đi theo ta”
Lăng Hoa ngẩn ra, đứng dậy, thấy sư tôn xoay người rời đi, liền vội vã đuổi theo. Chỉ thấy sư tôn đi thẳng ra khỏi phòng, sau khi vào đại điện, xuyên qua tế đàn, cuối cùng dừng chân trước một gian mật thất.
Lăng Hoa không khỏi sửng sốt: “Sư tôn?”
Nơi này chính là một chỗ cấm địa hẻo lánh nhất trong Lăng môn, trừ trưởng môn, không ai có thể tiến vào.
Sư tôn tự tay xé bỏ lớp giấy niêm phong trên cửa, quay đầu nói: “Vào đi, có một số việc, cũng đến lúc cho ngươi biết rồi.”
Trong lòng Lăng Hoa nghi hoặc vô cùng, theo sư tôn bước vào phòng, thấy trong mật thất, có một cái đỉnh màu vàng treo lơ lửng giữa nhiều lớp pháp ấn dày đặc, phát tán ra ánh sáng nhàn nhạt nhu hoà.
“Đây, đây là…”
Sư tôn nhìn đến xuất thần, thật lâu sau, mới mở miệng nói: “Vật ấy tên là ‘ngưng thần đỉnh’, được đúc từ ‘hải hồn mã não’, dùng để bảo tồn phần âm thần bị phân tách ra khỏi thân thể của người tu tiên.” Quay đầu nhìn về phía Lăng Hoa “Ngươi có biết trong ngưng thần đỉnh này có âm thần của ai không?”
Lăng Hoa lắc đầu
“Mấy trăm năm trước, trong Lăng môn xuất hiện một kì tài trăm năm khó gặp, tinh thông thuật pháp, tu vi viên mãn. Cả đời hàng ma trừ yêu vô số, đã sắp đến thời khắc phi thăng, lại gặp phải một ma tôn đến từ ma vực bắc thiên, vì phong ấn ma vật này, công lực chịu tổn thương quá độ, không thể độ kiếp, không thể không đem toàn bộ công lực trong thân thể chuyển vào nguyên thần, thân thể bị huỷ diệt, phân tách ra âm thần, để kiếp sau có thể dùng để tiếp tục tu hành.” Sư tôn chậm rãi nói, “Lăng môn đến nay, vẫn chưa xuất hiện một kì tài thứ hai như vậy”
Lăng Hoa đầu tiên là kinh ngạc, sau đó gật đầu nói: “Đệ tử cũng từng nghe qua sự tích của vị tiền bối này, đó là người phong ấn ma vật trong cấm địa? Không ngờ âm thần của y lại được bảo tồn trong cái đỉnh này”
Sư tôn gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Người này… là kiếp trước của ngươi”
Lăng Hoa khiếp sợ, trong khoảng thời gian ngắn, không thể nói ra lời. Y đột nhiên nhớ ra, ma vật năm đó nhìn chằm chằm vào mặt của y, nghiến răng nghiến lợi nói thì ra là y, mấy trăm năm trước đã phong ấn hắn trong sơn động – y còn nghĩ rằng bất quá là ma vật điên cuồng nói bậy, vẫn không để tâm, lại có nằm mơ cũng không ngờ được, chính là kiếp trước thế của y, tự tay phong ấn ma vật nọ.
“Vậy… vậy trong ngưng thần đỉnh này, bảo tồn âm thần kiếp trước của ta, chẳng lẽ là vì…” Giọng điệu của Lăng Hoa có nghi ngờ, nhìn hướng sư tôn.
Sư tôn gật gật đầu, mở miệng nói: “Không sai, đó là để ngươi có thể tiếp tục con đường tu hành của kiếp trước. Giờ tu vi của ngươi đã tới cảnh giới nhất định, có thể thừa nhận được âm thần trong đỉnh này rồi. Ngươi ở kiếp trước vốn chỉ cách nhập tiên một bước, giờ trong âm thần này đã tích luỹ công lực của mấy trăm năm, ngươi chỉ cần nhập âm thần này vào cơ thể, liền có thể trực tiếp độ kiếp phi thăng rồi.”
Trong đầu Lăng Hoa rối rắm hỗn loạn… thành tiên? Đột nhiên y có thể độ kiếp thành tiên rồi? Nhưng mà y, nhưng mà y không muốn thành tiên, tiểu sư đệ còn đang chờ y…
“Đệ tử… đệ tử không muốn…”
Sắc mặt sư tôn không khỏi biến sắc: “Ngươi không muốn? Vào Lăng môn của ta, có thể tu thành đại đạo chính là mục tiêu lớn cả đời của toàn bộ đệ tử lăng môn, vậy mà ngươi lại nói là ngươi không muốn? ”
Lăng Hoa cắn chặt răng, nói: “Đệ tử không muốn thành tiên, chỉ muốn bảo vệ thật tốt Lăng môn”
Mặt sư tôn lộ ra nét không đành lòng, mới nói: “Hoa nhi, sao vi sư không biết ngươi đang nghĩ gì chứ. Ngươi lo lắng cho các sư đệ, không yên tâm. Nhưng vi sư cũng có lo lắng. Nếu luận phẩm tính, tu vi, thanh danh, thậm chí từng trải, vị trí chưởng môn này ngoài ngươi ra không có ai xứng đáng. Nhưng ngươi lại có chỗ uy hiếp trí mạng, lúc gặp kẻ địch ngươi giết phạt quyết đoán, cũng không mềm lòng, nhưng chỉ duy độc đối với người thân cận bên người, lại không quả quyết, ngần ngại, có quá nhiều quan tâm. Như thế sao có thể đảm nhiệm được chức chưởng môn này?”
Hắn là người hiểu Lăng Hoa nhất trên đời, mỗi lần đệ tử Lăng môn phạm lỗi, đều được Lăng Hoa lấy lý do y đôn đốc không nghiêm, cầu hắn miễn trách tội. Người khác thì không nói, chỉ riêng Lăng Chiêu, Lăng Hoa đã một lần rồi lại một lần, đến ba lần thủ hạ lưu tình. Làm đại sư huynh, lưu tình thì có thể chấp nhận, nhưng nếu là chưởng môn, Lăng Hoa thật sự thiếu một phần cứng rắn kiên quyết.
Có lẽ bọn họ vẫn cần phải tôi luyện thêm, nhưng thời gian còn lại của hắn đã không còn nhiều, đành phải chọn lựa một kẻ thích hợp đảm nhiệm chức vị chưởng môn trong các đệ tử.
Lăng Hoa rũ mắt nhẹ giọng nói: “Lời của sư tôn thật là.. đệ tử, chưa hề nghĩ sẽ tiếp nhận vị trí trưởng môn của sư tôn”
Y chưa từng muốn là chưởng môn Lăng môn, chỉ muốn cả đời này bảo vệ Lăng môn là đủ rồi.
“Ngươi không nghĩ, nhưng ngươi là đại sư huynh của Lăng môn, tất cả sư đệ của ngươi đều lấy ngươi làm gương. Nếu ngươi không tiếp nhận, thử hỏi còn có ai dám? Ai có năng lực có thể thuyết phục mọi người? ”
Thân mình Lăng Hoa run lên.
“Huống chi, người đã tu thành đại đạo, tương lai vẫn có thể thỉnh thoảng trở về thăm Lăng môn. Nếu lăng môn gặp nạn, ngươi cũng có thể ra tay tương trợ, trăm lợi mà không hại, vì sao lại cố chấp như thế?”
Lăng Hoa yên lặng cúi đầu không nói
Sư tôn thở dài, nói: “Ngươi có bao giờ nghĩ đến, lấy tu vi hiện giờ của ngươi, không thể trừ sạch ma khí trong cơ thể Chiêu nhi. Nếu ngươi có thêm công lực mấy trăm năm thì sao?”
Lăng Hoa đột nhiên ngẩng đầu lên: “Sư tôn…”
“Vi sư biết ngươi lo lắng cho Chiêu nhi, tuyệt đối sẽ không để mặc hắn bị ma khí trong cơ thể cắn nuốt.” Sư tôn nhắm mắt thở dài, “Muốn trừ khử triệt để ma khí đã đi theo hắn từ trong thai nhi, không phải là tiên khí thuần dương thì không thể làm được. Hoa nhi, ngươi hiểu không?”
Thân thể Lăng Hoa giật mạnh, mím chặt môi, cuối cùng ‘Thụp’ một tiếng, quỳ xuống đất, gằn từng chữ: “Đệ tử nguyện ý… kế thừa di nguyện của kiếp trước, đạt được đại đạo. Cầu sư tôn thành toàn!”
Sư tôn tự tay nâng y lên, thầm thở dài, nói: “Đứng lên đi, vi sư phải mở pháp trận để giúp ngươi nhập âm thần vào.”
Ngay tại thời điểm hắn xoay người chuẩn bị mở pháp trận, đột nhiên nghe thấy Lăng Hoa trầm trầm gọi.
“Sư tôn.”
“Chuyện gì?”
“Sau khi ta nạp nhập âm thần trong đỉnh vào, ngưng thần đỉnh này, sư tôn có dùng được không?”
Sư tôn sửng sốt, lập tức hiểu được, cười khổ lắc đầu: “Không thể, Cái đỉnh này vốn được kiếp trước của ngươi tự tay đúc nên, chỉ nhận ngươi là chủ, không thể bảo tồn âm thần của người khác”
Hải hồn mã não vốn là vật hiếm có trong thiên hạ, kiếp trước của Lăng Hoa hao hết thiên tân vạn khổ, mới có thể đúc được đỉnh này, tự thân nó có mang linh khí, trừ Lăng Hoa, không nhận người thứ hai là chủ.
Tim Lăng Hoa co rút, dừng một chút, lại nói: “Nếu ta thuận lợi tu thành đại đạo, nhập vào thiên đình, phong thành thượng tiên, có thể nào… cứu được mạng của sư tôn?”
Sư tôn chấn động, tiếp theo chậm rãi mỉm cười: “Nếu ngươi thật sự được phong thành thượng tiên, có lẽ, có thể kéo sư tôn từ hoàng tuyền lộ trở về.”
Lăng Hoa thở phào nhẹ nhõm, nhắm mắt ngưng thần, không nhiều lời nữa.
Trong mắt sư tôn, loé lên một chút thê lương.
Hoa nhi, vi sư sợ chống đỡ không đến … thời khắc ngươi đạt thành đại đạo. Vốn cũng muốn sớm hỗ trợ ngươi nạp nhập âm thần, sớm thăng tiên. Nhưng lại sợ thân thể của ngươi không chịu nổi âm thần trong đỉnh này, ta chần chờ đến giờ, nhưng vi sư đã không còn thời gian để chờ nữa.
Lăng Hoa vào trong pháp trận này, ít nhất phải mất mấy ngày, thì nội lực của bản thân y mới có thể hoàn toàn hoà nhập với âm thần trong đỉnh. Đến lúc đó, hắn đã sớm dầu hết đèn tắt, li khai nhân thế rồi.
Hắn biết đồ nhi này của mình, vốn là một kẻ có tính tình tự do tự tại, không muốn dây dưa với con đường tu tiên. Lại bởi vì mối hoạ ma vật năm đó, ép y thay đổi tính tình chỉ trong một đêm, không thể không gánh vác trọng trách nặng nề kia. Không phải hắn ép buộc Lăng Hoa thành tiên, chỉ là… hi vọng y có thể dỡ xuống gánh nặng trên vai, chẳng sợ chỉ làm một thần tiên thanh nhàn, cũng không muốn để danh hào đại sư huynh Lăng môn trói buộc cả đời y.
Sau này hãy sống vì bản thân đi, Hoa nhi, không cần phải sống khổ sở như vậy nữa.
Đây cũng là tâm nguyện cuối cùng của vi sư.
Lăng Hoa vội vàng hỏi: “Sư tôn đột nhiên triệu tập các đệ tử, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Thần sắc tam sư đệ thê lương, nói: “Sư tôn… sợ là đại hạn đang đến gần, thời gian không còn nhiều nữa.”
Lăng Hoa nhất thời như bị ngũ lôi oanh đỉnh, sau khi phục hồi được tinh thần, không muốn nhiều lời, liền vội vàng chạy đến phòng của sư tôn, trên đường đi lòng rối như tơ vò. Vất vả lắm mới đến được cửa phòng, mới ổn định bước chân, hít sâu một hơi, gõ cửa phòng: “Sư tôn, đệ tử về rồi.”
Một lát sau, cửa phòng mở ra, sư tôn phảng phất chỉ qua một đêm đã già hơn mười tuổi, mày tóc trắng khô, vẫy vẫy tay về phía y: “Vào đi”
Lăng Hoa vào phòng, đóng cửa phòng lại, liếc thấy dáng vẻ của sư tôn tiều tuỵ như thế, vừa lo vừa sợ, run giọng nói: “Sư tôn…”
Sư tôn thở dài một hơi, nói: “Ta đã biết bản thân không còn ở nhân thế bao lâu nữa, nên triệu tập đệ tử trong môn, dặn dò trước mấy tiếng. Mấy ngày nay ngươi bôn ba ở bên ngoài, có tìm được tin tức gì của Chiêu nhi không?”
Lăng Hoa do dự một trận, cuối cùng vẫn hồi bẩm cẩn thận chuyện của Lăng Chiêu, sư tôn đầu tiên là chấn kinh, sau đó vẻ mặt ảm đạm: “Thì ra đã… trách nhầm Chiêu nhi. Hài tử này, có lẽ đã phải chịu nhiều đau khổ rồi”
Trong lòng Lăng Hoa chua sót, nhưng không dám nhiều lời.
Sư tôn nâng tay vỗ vỗ vai của y: “Tuy rằng chuyện xảy ra là có nguyên nhân, nhưng ma tính của hắn bộc phát, ngộ thương nhân mạng, cũng là sự thật. Nếu ngươi đã cứu hắn, cũng coi như đã cho hắn một sự đền bù rồi. Giờ nếu ma khí trong cơ thể của hắn vẫn chưa trừ, thì không thể xem thường được, ngươi an trí hắn ở bên ngoài, vẫn phải cẩn thận. Nếu hắn có thể trở về chính đồ, tất nhiên là tốt nhất. Nếu không thể, ngươi cũng biết nên xử trí như thế nào rồi.”
Lăng Hoa thấp giọng nói: “Đệ tử tất nhiêu hiểu được, sư tôn không cần lo lắng” Ngừng một chút, vội vàng ngẩng đầu: “Sư tôn, chẳng lẽ không phải là ngài đã vượt qua kiếp nạn thứ bốn mươi chín, đến lúc phi thăng rồi sao? Sao lại…”
Sư tôn khẽ thở dài, xoay người đi, chậm rãi nói: “Năm đó vì để vây khốn được ma vật kia, sư tôn đã hao tổn rất nhiều công lực, tự biết khó có thể vượt qua kiếp nạn thứ bốn mươi chín, lại không an tâm về Lăng môn. Đành phải nghịch thiên sửa mệnh, đổi mười năm tuổi thọ cuối cùng của ta, chỉ cầu bảo trụ chút công lực còn sót lại. Cũng may các đệ tử hiện giờ cũng coi như có thể chống đỡ được toàn Lăng môn, vi sư có đi cũng an tâm.
Toàn thân Lăng Hoa phát lạnh, ngay cả thanh âm cũng bắt đầu run rẩy: “Sư tôn, ngài…”
Chẳng trách năm đó sư tôn rõ ràng đang bế quan để độ kiếp, nhưng sau khi phong ấn được ma vật, lại không đề cập đến chuyện phi thăng nữa. Y còn nghĩ rằng sư tôn đã dùng biện pháp nào đó có thể kéo dài thời gian độ kiếp, nhưng có nằm mơ cũng không ngờ được, sư tôn lại hi sinh dương thọ mười năm, cầu thời gian mười năm, để giúp cho những đệ tử thiếu niên của Lăng môn trưởng thành lên.
Sư tôn từ bỏ việc phi thăng thành tiên, giờ dương thọ đã hết, thời gian còn lại cũng không còn nhiều.
Y không dám tiếp thụ sự thật này, hận không thể thay hắn, chỉ cầu sư tôn có thể đổi về được thọ mệnh mười năm đó.
Sư tôn cười cười, xoa xoa đầu Lăng Hoa: “Con người sinh sống một đời, cỏ cây nảy nở một thời tiết xuân, vạn vật đều có sinh tử, vi sư lại há có thể ngoại lệ. Hoa nhi, năm đó rất nhiều sư huynh của ngươi đều hy sinh vì Lăng môn, ta bất quá là đi gặp bọn họ chậm một bước thôi, có gì phải đau lòng? Vi sư đã không còn gì tiếc nuối”
Hốc mắt của Lăng Hoa đỏ lên, tuy trong lòng biết sư tôn nói đúng, nhưng vẫn không thể tiếp thụ sự thật vị sư tôn nuôi nấng mình thành người, sắp phải rời khỏi nhân thế.
Nhất định còn có biện pháp khác… Nếu có linh đan diệu dược gì có thể tục mệnh cho sư tôn…
Trong đầu Lăng Hoa xoay chuyển mấy ý niệm, cuối cùng sắc mặt không thay đổi, quay người chạy ra ngoài phòng. Sư tôn trầm giọng quát: “Đứng lại, ngươi muốn đi đâu? Có phải tính đi tìm nhân sâm ngàn năm gì đó để tục mệnh cho vi sư không?”
Thân mình Lăng Hoa run lên, cố chấp không chịu quay đầu lại, nói: “Vô luận thế nào, đệ tử cũng phải thử!”
Sư tôn thở dài: “Hoa nhi, năm đó nếu vi sư đã nghịch thiên sửa mệnh, tất nhiên phải thừa nhận hậu quả này. Ngươi tính tục mệnh cho ta, chẳng lẽ cũng muốn nghịch thiên?”
Lăng Hoa nghiến răng, nói: “Chẳng lẽ đệ tử không thể… cũng nghịch thiên một lần? Cho dù phải mất đi sinh mạng này ta cũng không tiếc!”
Lần này hãy để y nghịch thiên sửa mệnh cho sư tôn, nếu tương lai có báo ứng gì, cũng ứng ở trên người của y, không được sao?
Sư tôn lạnh giọng xuống: “Theo lời của ngươi, năm đó, lúc các vị sư huynh của ngươi hi sinh, có phải sư tôn cũng nên thử nghịch thiên cải mệnh một lần, làm cho bọn họ đều sống lại?”
Lăng Hoa không thể trả lời.
“Hoa nhi, vi sư nghĩ là ngươi đã quen với sinh tử, đã sớm thông suốt, nào biết ngươi vẫn không thông suốt như vậy! Chẳng lẽ cái mạng này của sư tôn rất đặc biệt, đáng để dùng mạng của ngươi đi đổi? Xem thường sinh tử như vậy, ngươi làm vi sư quá thất vọng rồi!”
Lăng Hoa lần đầu tiên nhìn thấy sư tôn ‘tật ngôn lệ sắc’ (nói nhanh, khuôn mặt nghiêm trọng, thường để chỉ thần tình của người đang tức giận mà nói) như thế, lồng ngực vô cùng đau đớn, giọng nói nghẹn ngào: “Đệ tử thật sự không thể…” Tay của sư tôn phủ lên tóc y, ngữ khí thả lỏng hơn: “Vi sư không trách ngươi… Ai, vi sư gọi ngươi đến, vì còn có việc khác phải dặn dò. Đi theo ta”
Lăng Hoa ngẩn ra, đứng dậy, thấy sư tôn xoay người rời đi, liền vội vã đuổi theo. Chỉ thấy sư tôn đi thẳng ra khỏi phòng, sau khi vào đại điện, xuyên qua tế đàn, cuối cùng dừng chân trước một gian mật thất.
Lăng Hoa không khỏi sửng sốt: “Sư tôn?”
Nơi này chính là một chỗ cấm địa hẻo lánh nhất trong Lăng môn, trừ trưởng môn, không ai có thể tiến vào.
Sư tôn tự tay xé bỏ lớp giấy niêm phong trên cửa, quay đầu nói: “Vào đi, có một số việc, cũng đến lúc cho ngươi biết rồi.”
Trong lòng Lăng Hoa nghi hoặc vô cùng, theo sư tôn bước vào phòng, thấy trong mật thất, có một cái đỉnh màu vàng treo lơ lửng giữa nhiều lớp pháp ấn dày đặc, phát tán ra ánh sáng nhàn nhạt nhu hoà.
“Đây, đây là…”
Sư tôn nhìn đến xuất thần, thật lâu sau, mới mở miệng nói: “Vật ấy tên là ‘ngưng thần đỉnh’, được đúc từ ‘hải hồn mã não’, dùng để bảo tồn phần âm thần bị phân tách ra khỏi thân thể của người tu tiên.” Quay đầu nhìn về phía Lăng Hoa “Ngươi có biết trong ngưng thần đỉnh này có âm thần của ai không?”
Lăng Hoa lắc đầu
“Mấy trăm năm trước, trong Lăng môn xuất hiện một kì tài trăm năm khó gặp, tinh thông thuật pháp, tu vi viên mãn. Cả đời hàng ma trừ yêu vô số, đã sắp đến thời khắc phi thăng, lại gặp phải một ma tôn đến từ ma vực bắc thiên, vì phong ấn ma vật này, công lực chịu tổn thương quá độ, không thể độ kiếp, không thể không đem toàn bộ công lực trong thân thể chuyển vào nguyên thần, thân thể bị huỷ diệt, phân tách ra âm thần, để kiếp sau có thể dùng để tiếp tục tu hành.” Sư tôn chậm rãi nói, “Lăng môn đến nay, vẫn chưa xuất hiện một kì tài thứ hai như vậy”
Lăng Hoa đầu tiên là kinh ngạc, sau đó gật đầu nói: “Đệ tử cũng từng nghe qua sự tích của vị tiền bối này, đó là người phong ấn ma vật trong cấm địa? Không ngờ âm thần của y lại được bảo tồn trong cái đỉnh này”
Sư tôn gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Người này… là kiếp trước của ngươi”
Lăng Hoa khiếp sợ, trong khoảng thời gian ngắn, không thể nói ra lời. Y đột nhiên nhớ ra, ma vật năm đó nhìn chằm chằm vào mặt của y, nghiến răng nghiến lợi nói thì ra là y, mấy trăm năm trước đã phong ấn hắn trong sơn động – y còn nghĩ rằng bất quá là ma vật điên cuồng nói bậy, vẫn không để tâm, lại có nằm mơ cũng không ngờ được, chính là kiếp trước thế của y, tự tay phong ấn ma vật nọ.
“Vậy… vậy trong ngưng thần đỉnh này, bảo tồn âm thần kiếp trước của ta, chẳng lẽ là vì…” Giọng điệu của Lăng Hoa có nghi ngờ, nhìn hướng sư tôn.
Sư tôn gật gật đầu, mở miệng nói: “Không sai, đó là để ngươi có thể tiếp tục con đường tu hành của kiếp trước. Giờ tu vi của ngươi đã tới cảnh giới nhất định, có thể thừa nhận được âm thần trong đỉnh này rồi. Ngươi ở kiếp trước vốn chỉ cách nhập tiên một bước, giờ trong âm thần này đã tích luỹ công lực của mấy trăm năm, ngươi chỉ cần nhập âm thần này vào cơ thể, liền có thể trực tiếp độ kiếp phi thăng rồi.”
Trong đầu Lăng Hoa rối rắm hỗn loạn… thành tiên? Đột nhiên y có thể độ kiếp thành tiên rồi? Nhưng mà y, nhưng mà y không muốn thành tiên, tiểu sư đệ còn đang chờ y…
“Đệ tử… đệ tử không muốn…”
Sắc mặt sư tôn không khỏi biến sắc: “Ngươi không muốn? Vào Lăng môn của ta, có thể tu thành đại đạo chính là mục tiêu lớn cả đời của toàn bộ đệ tử lăng môn, vậy mà ngươi lại nói là ngươi không muốn? ”
Lăng Hoa cắn chặt răng, nói: “Đệ tử không muốn thành tiên, chỉ muốn bảo vệ thật tốt Lăng môn”
Mặt sư tôn lộ ra nét không đành lòng, mới nói: “Hoa nhi, sao vi sư không biết ngươi đang nghĩ gì chứ. Ngươi lo lắng cho các sư đệ, không yên tâm. Nhưng vi sư cũng có lo lắng. Nếu luận phẩm tính, tu vi, thanh danh, thậm chí từng trải, vị trí chưởng môn này ngoài ngươi ra không có ai xứng đáng. Nhưng ngươi lại có chỗ uy hiếp trí mạng, lúc gặp kẻ địch ngươi giết phạt quyết đoán, cũng không mềm lòng, nhưng chỉ duy độc đối với người thân cận bên người, lại không quả quyết, ngần ngại, có quá nhiều quan tâm. Như thế sao có thể đảm nhiệm được chức chưởng môn này?”
Hắn là người hiểu Lăng Hoa nhất trên đời, mỗi lần đệ tử Lăng môn phạm lỗi, đều được Lăng Hoa lấy lý do y đôn đốc không nghiêm, cầu hắn miễn trách tội. Người khác thì không nói, chỉ riêng Lăng Chiêu, Lăng Hoa đã một lần rồi lại một lần, đến ba lần thủ hạ lưu tình. Làm đại sư huynh, lưu tình thì có thể chấp nhận, nhưng nếu là chưởng môn, Lăng Hoa thật sự thiếu một phần cứng rắn kiên quyết.
Có lẽ bọn họ vẫn cần phải tôi luyện thêm, nhưng thời gian còn lại của hắn đã không còn nhiều, đành phải chọn lựa một kẻ thích hợp đảm nhiệm chức vị chưởng môn trong các đệ tử.
Lăng Hoa rũ mắt nhẹ giọng nói: “Lời của sư tôn thật là.. đệ tử, chưa hề nghĩ sẽ tiếp nhận vị trí trưởng môn của sư tôn”
Y chưa từng muốn là chưởng môn Lăng môn, chỉ muốn cả đời này bảo vệ Lăng môn là đủ rồi.
“Ngươi không nghĩ, nhưng ngươi là đại sư huynh của Lăng môn, tất cả sư đệ của ngươi đều lấy ngươi làm gương. Nếu ngươi không tiếp nhận, thử hỏi còn có ai dám? Ai có năng lực có thể thuyết phục mọi người? ”
Thân mình Lăng Hoa run lên.
“Huống chi, người đã tu thành đại đạo, tương lai vẫn có thể thỉnh thoảng trở về thăm Lăng môn. Nếu lăng môn gặp nạn, ngươi cũng có thể ra tay tương trợ, trăm lợi mà không hại, vì sao lại cố chấp như thế?”
Lăng Hoa yên lặng cúi đầu không nói
Sư tôn thở dài, nói: “Ngươi có bao giờ nghĩ đến, lấy tu vi hiện giờ của ngươi, không thể trừ sạch ma khí trong cơ thể Chiêu nhi. Nếu ngươi có thêm công lực mấy trăm năm thì sao?”
Lăng Hoa đột nhiên ngẩng đầu lên: “Sư tôn…”
“Vi sư biết ngươi lo lắng cho Chiêu nhi, tuyệt đối sẽ không để mặc hắn bị ma khí trong cơ thể cắn nuốt.” Sư tôn nhắm mắt thở dài, “Muốn trừ khử triệt để ma khí đã đi theo hắn từ trong thai nhi, không phải là tiên khí thuần dương thì không thể làm được. Hoa nhi, ngươi hiểu không?”
Thân thể Lăng Hoa giật mạnh, mím chặt môi, cuối cùng ‘Thụp’ một tiếng, quỳ xuống đất, gằn từng chữ: “Đệ tử nguyện ý… kế thừa di nguyện của kiếp trước, đạt được đại đạo. Cầu sư tôn thành toàn!”
Sư tôn tự tay nâng y lên, thầm thở dài, nói: “Đứng lên đi, vi sư phải mở pháp trận để giúp ngươi nhập âm thần vào.”
Ngay tại thời điểm hắn xoay người chuẩn bị mở pháp trận, đột nhiên nghe thấy Lăng Hoa trầm trầm gọi.
“Sư tôn.”
“Chuyện gì?”
“Sau khi ta nạp nhập âm thần trong đỉnh vào, ngưng thần đỉnh này, sư tôn có dùng được không?”
Sư tôn sửng sốt, lập tức hiểu được, cười khổ lắc đầu: “Không thể, Cái đỉnh này vốn được kiếp trước của ngươi tự tay đúc nên, chỉ nhận ngươi là chủ, không thể bảo tồn âm thần của người khác”
Hải hồn mã não vốn là vật hiếm có trong thiên hạ, kiếp trước của Lăng Hoa hao hết thiên tân vạn khổ, mới có thể đúc được đỉnh này, tự thân nó có mang linh khí, trừ Lăng Hoa, không nhận người thứ hai là chủ.
Tim Lăng Hoa co rút, dừng một chút, lại nói: “Nếu ta thuận lợi tu thành đại đạo, nhập vào thiên đình, phong thành thượng tiên, có thể nào… cứu được mạng của sư tôn?”
Sư tôn chấn động, tiếp theo chậm rãi mỉm cười: “Nếu ngươi thật sự được phong thành thượng tiên, có lẽ, có thể kéo sư tôn từ hoàng tuyền lộ trở về.”
Lăng Hoa thở phào nhẹ nhõm, nhắm mắt ngưng thần, không nhiều lời nữa.
Trong mắt sư tôn, loé lên một chút thê lương.
Hoa nhi, vi sư sợ chống đỡ không đến … thời khắc ngươi đạt thành đại đạo. Vốn cũng muốn sớm hỗ trợ ngươi nạp nhập âm thần, sớm thăng tiên. Nhưng lại sợ thân thể của ngươi không chịu nổi âm thần trong đỉnh này, ta chần chờ đến giờ, nhưng vi sư đã không còn thời gian để chờ nữa.
Lăng Hoa vào trong pháp trận này, ít nhất phải mất mấy ngày, thì nội lực của bản thân y mới có thể hoàn toàn hoà nhập với âm thần trong đỉnh. Đến lúc đó, hắn đã sớm dầu hết đèn tắt, li khai nhân thế rồi.
Hắn biết đồ nhi này của mình, vốn là một kẻ có tính tình tự do tự tại, không muốn dây dưa với con đường tu tiên. Lại bởi vì mối hoạ ma vật năm đó, ép y thay đổi tính tình chỉ trong một đêm, không thể không gánh vác trọng trách nặng nề kia. Không phải hắn ép buộc Lăng Hoa thành tiên, chỉ là… hi vọng y có thể dỡ xuống gánh nặng trên vai, chẳng sợ chỉ làm một thần tiên thanh nhàn, cũng không muốn để danh hào đại sư huynh Lăng môn trói buộc cả đời y.
Sau này hãy sống vì bản thân đi, Hoa nhi, không cần phải sống khổ sở như vậy nữa.
Đây cũng là tâm nguyện cuối cùng của vi sư.
Tác giả :
Tô Đặc