Ngô Gia Kiều Thê
Chương 91
Edit: Kye
Beta: Mira
An vương phủ.
Chu Lâm Lang sắc mặt trắng bệch nằm trên giường gỗ khắc dàn hoa. Hôm qua bị con ngựa dọa cho chấn kinh, nàng không cẩn thận té bị thương, nhưng may mắn thương thế không nghiêm trọng lắm, bắp chân chỉ gãy xương thôi. Nhưng cái này cũng không quan trọng, điều làm nàng lo lắng nhất chính là mặt nàng bị trầy da. cô nương gia, quan trọng nhất chính là gương mặt, nếu không cẩn thận phá hư, đời này nàng xong rồi.
An Vương và Chu Quý Hành đứng một bên.
An Vương thanh âm ôn hòa nói: “Lâm Lang, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ tốt lên thôi.”
Chu Lâm Lang nhìn cha nàng, lại nhớ tới mẫu thân, liền nói: “Cha, việc này thật kì lạ. Con ngựa sẽkhông lí do chấn kinh, nhất định là có người muốn hại nữ nhi—— "
An Vương đáp: “Được rồi, đừng nói nữa. Chuyện này chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.”
Trong mắt Chu Lâm Lang dâng lên ánh nước, muốn rơi lại chưa rơi, hai tay nắm chặt dưới chăn, nói: “Cha che chở người kia như thế sao? Nàng ta là muội muội ruột của cha, nhưng con là nữ nhi ruột của cha, cha liền trơ mắt nhìn nữ nhi mình bị người khác bắt nạt, suýt nữa hại chết sao?”
Chu Quý Hành sững sờ: “Lâm Lang, muội nói bậy bạ gì vậy?”
Chu Lâm Lang giương mắt, cong môi nở nụ cười: “Muội nói bậy? Cha, người nói cho nữ nhi biết, nữ nhi nói bậy sao? Cha hưu nương, không phải vì cô sao? Người và nương có cùng hai mươi năm tình cảm, sao người lại nhẫn tâm như vậy?” nói xong, Chu Lâm Lang vồ lấy tay An Vương, khóc lóc nước mắt giàn giụa: “Nữ nhi không truy cứu việc này nữa, chỉ cầu xin cha tìm nương trở về. Cha, người biết không? Lúc nương đi, nữ nhi thấy nàng ngồi trong phòng khóc, nữ nhi chưa từng thấy nàng khóc như vậy bao giờ—— "
An Vương nghe xong, trong lòng run lên.
Nàng sẽ khóc sao? Nàng sẽ vì hắn rơi lệ sao?
Làm sao có khả năng? hắn thả nàng đi, nàng vui mừng còn không kịp. không nỡ, cũng sợ chỉ vì hai hài tử này. Nàng chính là người có tâm địa còn cứng hơn tảng đá.
An Vương mặt không cảm xúc, trong lòng rất nhanh bình tĩnh lại, thay nữ nhi dịch góc chăn, ôn hòa nói: “Lâm Lang, cha biết con là một hài tử tốt, cha và nương con, không thích hợp sinh hoạt chung một chỗ. Nếu con nhớ nương, con có thể đi thăm nàng, cha sẽ không ngăn cản. Nếu con lo lắng trong phủ khôngai có thể chăm sóc tốt cho con, cha có thể suy nghĩ thật kĩ, vì con và Hành nhi tìm một kế mẫu, sẽ chăm sóc cho các con.”
“không muốn, cha không phải là người như thế. Trong lòng chỉ vẫn chỉ có mẫu thân.”
An Vương biết nói nhiều cũng vô dụng, chỉ dặn dò đám nha hoàn chăm sóc nữ nhi thật tốt, sau đó cùng nhi tử đi ra ngoài. Hai cha con, hiện giờ hai cái đầu cao cao giống nhau, An Vương nhìn nhi tử bên cạnh, nói: “Tuổi con không nhỏ, việc hôn nhân có dự định gì không?”
Tay Chú Quý Hành siết chặt thành nắm đấm trong ống tay áo, không lên tiếng. hắn nên nói cái gì? Nếu chuyện lần này có quan hệ với cô, thậm chí chuyện lần trước cha bỏ nương, cũng có quan hệ với cô, vậy làm sao hắn có thể mở miệng, nói muốn thành thân với Xán Xán?
An Vương hiểu nhi tử mình nhất, biết tính hắn giống mình, đều là người có tâm nhãn. Nhưng có mắt thìsao, lại dằn vặt người ta cả đời. An Vương thở dài một hơi, đứng chắp tay: “Con yêu thích Xán Xán, cha nói đúng không?”
“Cha, con —— "
An Vương cười cười, nói: “Xán Xán ngoan ngoãn đáng yêu, mỗi lần con thấy con bé, đều đặc biệt đối với nó rất tốt, sao cha có thể không nhìn thấy? Nhưng tính tình Xán Xán giống như tiểu hài tử vậy, chỉ xem con là biểu ca bình thường, trong lòng con có để ý không?”
Khuôn mặt tuấn tú của Chu Quý Hành tràn đầy ôn nhu, nói: “Con tin tưởng, chỉ cần con cố gắng ở chung với tiểu biểu muội, một ngày nào đó, nàng cũng sẽ quan tâm đến con.”
An Vương hiếm khi thấy nhi tử mở rộng cửa lòng cùng hắn nói chuyện như vậy, trong lòng thổn thức không thôi.
thật giống hắn thời còn trẻ a.
An Vương nhớ đến ánh mắt thất vọng của muội muội mình, mới nói: “Cha đã tận lực, giờ mẹ con đi rồi, phần thắng này, có lẽ cũng lớn hơn một chút.”
Chu Quý Hành hơi kinh ngạc: “Ý cha là—— "
“Ở chỗ cô dượng con cha sẽ tận lực. Nhưng cô dượng con hiểu rõ Xán Xán nhất, tuy nói việc hôn nhân là do một lời cha mẹ định ra, nhưng nói cho cùng, Xán Xán yêu thích mới là quan trọng nhất. Hành nhi, con hiểu chưa?”
Chu Quý Hành suy nghĩ một chút, dùng sức nắm chặt tay, trong đầu nhớ đến tiểu biểu muội hoạt bát đáng yêu kia, gật đầu thật mạnh.
·
Chu thị vừa rời khỏi Ngọc Kỳ viện, Khương Lệnh Uyển cấp tốc khép lại sổ sách trong tay, đứng lên.
Sơn Trà vội vàng nhắc nhở: “Lục tiểu thư, ngài đừng nên đến đó.” Đối phương tới cầu hôn, trong lòng cô nương gia sẽ rất ngại ngùng a.
Trong lòng Khương Lệnh Uyển do dự. Kiếp này cùng kiếp trước, Lục Tông đều đến cửa cầu hôn như nhau. Nếu chuyện này thuận lợi, hôn sự liền được định ra. Nhưng kiếp trước nàng không biết gì về Lục Tông cả, hơn nữa là do việc bị dọa ở phủ công chúa, nên tất nhiên không muốn thấy mặt hắn. Ngày ấy Vinh Vương đến cầu thân, nàng buồn bã ngồi trong Ngọc Kỳ viện, việc hôn nhân này, cha mẹ nàng thế nhưng lại đồng ý. Sau khi mẫu thân nhìn thấy Lục Tông, không nhịn được đứng trước mặt nàng khen ngợi, cảm thấy mối hôn sự này cũng không tính là oan ức cho nữ nhi. Chỉ là ngày đó tính nàng ham chơi, không nghĩ tới sẽ định thân nhanh như vậy, đối với việc lập gia đình một chút nàng cũng không để ý tới.
Khương Lệnh Uyển suy nghĩ, lúc này chỉnh sửa lại đầu tóc của bản thân lại một chút, đi ra ngoài.
Sơn Trà bất đắc dĩ, biết bản thân nàng không khuyên nổi tiểu thư, chỉ yên lặng đuổi theo sau.
Lúc đi qua hành lang, Khương Lệnh Uyển đụng phải Tô Lương Thần và Khương Lệnh Huệ. Vinh Vương phủ đến cầu thân, tất nhiên Khương Lệnh Huệ biết, liền quái gở nói: “Xì, vội vã gặp người như vậy, là tiểu thư khuê tú, còn biết xấu hổ hay không?”
Khương Lệnh Huệ ái mộ Tạ Trí Thanh, nhưng cũng biết các cô nương ở Tấn thành này yêu thích Tạ Trí Thanh quá nhiều, nàng được hứa hôn với Quảng Bình hầu chi thứ ba đích trưởng tử đích tôn Ngu Thiếu Đường, đối với việc hôn nhân này, nàng cực kì thỏa mãn. Ngu Thiếu Đường không hiền lành lịch sự như Tạ Trí Thanh, nhưng tướng mạo đoan chính, nam tử khiêm tốn có lễ. Nàng lặng lẽ nhìn qua một lần, biết sau này phải gả cho Ngu Thiếu Đường, trong lòng vui mừng, còn Tạ Trí Thanh… Thiếu nữ nào chưa lấy chồng lại không có một lần động tâm với hắn? Nhưng cuối cùng có mấy ai đi cùng với hắn. Nhưng hôm nay Vinh Vương tự mình vì nhi tử đến cầu hôn, Lục Tông tư thế oai hùng, nàng cũng từng thấy qua, có văn có võ, trên người không có thói xấu như những mãng phu thô tục kia, dung mạo, thân phận, tiền đồ, đều không có chút sai lầm… Cùng Lục Tông so sánh, Ngu Thiếu Đường kia chẳng có mấy đáng chú ý.
Kye: Có ai như tui không? Đọc tên Ngu Thiếu Đường mà cười sml ))
Mira: Chắc ý nói anh vừa ngu vừa thiều đường hả? )))))
Khương Lệnh Uyển nhoẻn miệng cười, biết Khương Lệnh Huệ này không sỉ nhục người ta thì cả người liền không thoải mái: “Lần trước người Quảng Bình Hầu phủ đến quý phủ chúng ta cầu hôn, muội cũng thấy Tam tỷ tỷ diện đồ thật đẹp đi gặp người ta, làm sao? Đến phiên muội muội mình, chính là khôngbiết xấu hổ, vậy Tam tỷ tỷ thật cũng không biết xấu hổ sao? Thường ngày, nương muội vẫn nói muội nên nhìn Tam tỷ tỷ học tập một chút, xem ra sau này không phải học nhiều nữa, đỡ phải học cái xấu, Tam tỷ tỷ thấy đúng không?”
“Khương Lệnh Uyển!”
Khương Lệnh Huệ nhìn người đã đi xa, để lại cho nàng một bóng lưng hờ hững, nhất thời tức đến giậm chân: “không phải chỉ là Lục Tông thôi sao? Có gì đặc biệt, người khác không biết còn tưởng ngươi đigặp Hoàng Hậu.”
Tô Lương Thần hơi nhíu mày, thầm nghĩ Khương Lệnh Huệ này quả thực là không có não, câu nói như thế này cũng có thể nói lung tung sao? Nhưng mà… Bây giờ Khương Lệnh Uyển chưa cập kê, Vinh Vương này lại liền khẩn trương chạy tới cầu hôn, không lẽ còn sợ cô con dâu này chạy mất sao? Vẫn là —— Lục Tông thực sự yêu thích nàng, muốn định ra hôn ước, hận không thể lấy nàng về nhà sớm mộtchút? Tô Lương Thần không nhịn được cong môi: không phải chỉ là thiếu nữ được nuông chiều từ bé, một khuôn mặt xinh đẹp ngu ngốc hay sao? Chỉ là một bình hoa, yêu thích cái gì?
Khương Lệnh Uyển đi tới tiền thính.
không hiểu sao, nguyên bản tiểu cô nương lẫm lẫm liệt liệt, đột nhiên có chút e thẹn.
Nàng sờ sờ mặt, cảm thấy gò má hơi nóng, chỉ dám vén rèm nhìn nhìn bên ngoài một chút.
Lão tổ tông mặc một thân áo ngoài bằng lụa hai màu hoa văn hoa hồng tím, ống tay áo hẹp, ngồi trênghế dựa gỗ khảm ngọc, tóc chải chỉnh tề, tay nâng chung trà bằng phỉ thúy, hai gò má hơi nhiễm ý cười, ngồi nghe một lão thái thái bên cạnh có mái tóc hoa râm nói chuyện. Lão thái thái kia mặc mộtthân đỏ sẫm hoa văn tiên hạc ngọc thảo ngũ bức phủng vân*, tóc hoa râm, mang một đai đỏ thêu chữ Phúc màu vàng trên chán, trên mặt nhiều nếp nhăn, nhưng lại là người vui vẻ hòa ái, nói: “...Ta nói lão muội muội, ngài còn có gì không hài lòng? Nhìn xem, phóng tầm mắt toàn bộ Tấn thành, còn có thể tìm ra người trẻ tuổi càng xuất sắc hơn Thế tử sao? không phải lão bà tử ta khen, đứa nhỏ này, ta nhìn nó lớn lên, tuổi còn trẻ, nhưng so với nam hài tử bình thường trầm ổn nội liễm…”
*khúc này cái hoa văn tui cũng không biết tả sao luôn, “ngũ bức phủng vân” dịch từng chữ ra đúng thuần việt là năm con dơi nâng mây nha...tui google cũng không ra chính xác cho lắm, nó ra hai hình hoa văn, tui sẽ up ở cuối chương nha
Lão thái thái nhìn Lục Tông đang đúng bên cạnh Vinh Vương một cái, thấy tướng mạo hắn đoan chính, dung mạo bất phàm, người đẹp như ngọc, cực kì tuấn tú. Tôn nữ bào bối kia của bà dáng dấp rất tốt, lung linh xinh đẹp, phu quân gả cho cũng phải tuyển chọn thật tốt, điểm này bà rõ nhất. Mà Lục Tông này, bà cũng không xa lạ gì, khi còn bé đối xử với tôn nữ của bà rất tốt. Tôn nữ của bà lúc nào cũng một miệng “Tông biểu ca”, gọi đến nỗi so với ca ca ruột còn thân thiết hơn.
Vinh Vương phủ bọn họ cũng là người có gốc có rễ, Lục Tông này tính tình rất tốt, tiểu tôn nữ của bả gả đi, cũng sẽ không lỗ.
Lão thái thái nghe đối thoại, trong lòng rất thỏa mãn, chỉ nghiêng đầu nhìn con trai con dâu một chút.
Khương Bách Nghiêu đúng là sắc mặt hờ hững.
hắn xác thực thỏa mãn hài tử Lục Tông này, bây giờ Vinh Vương mời lão thái thái Định Quốc Công Thẩm Thị, xem như rất có thành ý. Chỉ là… Nữ nhi này của hắn vẫn còn nhỏ, mà Lục Tông này đã sớm đến tuổi nên cưới vợ.
Trong lòng Khương Bách Nghiêu suy nghĩ một phen, nói: “Ý tứ lão thái thái, Nguyên Trực rất rõ ràng. Chỉ là…” hắn nhìn Vinh Vương một chút, lại liếc nhìn Lục Tông, thấy hắn tuổi còn trẻ nhưng bình thường sắc mặt lại không hề kinh biến như những thanh niên trẻ bình thường khác, bây giờ bỗng có chút sốt sắng rồi. hắn khẽ mỉm cười, đến cùng vẫn là người từng trải, trong lòng cũng có nhận định, liền nói: “Xán Xán tuổi còn nhỏ, ta và thê tử chỉ có một nữ nhi bảo bối, không nỡ định hôn cho con bé nhanh như thế. Có thể để bên nhà suy nghĩ thêm mấy ngày được không?”
Lời này vừa dứt, Thẩm lão thái thái cũng thấy không có gì bất ngờ, nụ cười trên mặt không thay đổi, nói: “Cũng đúng, việc hôn nhân đại sự, không nên qua loa như vậy…” Thẩm lão thái thái là người có kinh nghiệm, khen khuê nữ nhà người ta một phen, liền nói: “Vậy mấy ngày nữa ta tới thêm mộtchuyến.”
Khương Lệnh Uyển trốn ở phía sau rèm che nhìn lén, chỉ hận giờ khắc này không thể lao ra ngoài.
Làm sao vậy chứ? Tại sao cha lại không chịu đồng ý?
Kiếp trước cũng là Vinh Vương chuyên tâm mời Thẩm lão thái thái đến, Thẩm lão thái thái này có danh vọng cực cao ở Tấn thành, có giao tình mấy chục năm với lão tổ tông. Ngày ấy, việc hôn nhân này rất thuận lợi định ra.
Khương Lệnh Uyển nhíu mày, giương mắt nhìn lên, thấy Lục Tông nhìn về phía nàng, nhất thời bốn mắt nhìn nhau, nàng đột nhiên cảm thấy thật ngại ngùng.
Tự nhiên bị nắm thóp, bị hắn nhìn thấy bộ dáng sốt ruột mất rồi.
Nàng vội vàng thả rèm che xuống, quay lưng thở ra một hơi.
Kỳ thực trong lòng nàng cũng rất mâu thuẫn: một mặt muốn thuận lợi gả cho Lục Tông, nhưng một mặt lại cảm thấy như vậy quá mức tiện nghi cho Lục Tông rồi… Nhưng hôm nay cha khéo léo từ chối, trong lòng nàng quả thực có chút thất lạc. Vào lúc này nghĩ lại, quả thực tiện nghi cho Lục Tông, cũng khôngcó cái gì cần phải vội vàng, trên người nàng cũng không mất đi một miếng thịt nào.
Nghe mấy người bên ngoài nói lời khách sáo, trong lòng Khương Lệnh Uyển loạn như ma, cũng khôngcó tâm tư nghe người lớn nói tiếp, đột nhiên nàng thấy mẫu thân đi vào, lúc này đứng khúm núm bên tường, cúi đầu đếm ngón tay, thanh âm yếu ớt nói: “Nương…”
Chu thị rõ ràng tâm tư nữ nhi mình nhất, thấy nữ nhi xuất hiện ở chỗ này, cũng không bất ngờ, chỉ lạnh nhạt hỏi: “Con đã nghe thấy?”
“Ừm.” Khương Lệnh Uyển gật đầu, sau đó bất mãn nói: “Nương cũng tán thành quyết định của cha sao?”
Chu thị nói: “Trước đó nương với cha con đã thương lượng qua, ý cha con, chính là ý của nương.”
Lần này đến phiên Khương Lệnh Uyển khóc không ra nước mắt, nàng kéo kéo ống tay áo của mình nói: “Nương, tại sao? rõ ràng cha và nương rất thích Tông biểu ca, nãi nãi cũng vậy… Hôm nay Vinh Vương có thành ý tới nói chuyện hôn nhân, các người sao có thể…”
“Con nha.” Chu thị không nhịn được nặn nặn gò má nữ nhi, cười nói: “Còn nhỏ tuổi, sao lại không biết xấu hổ như thế, còn chưa gả đi, củi chỏ đã chìa ra ngoài rồi?”
Khương Lệnh Uyển vò vò mặt, lầm bầm nói: “Nữ nhi mới không có.”
Chu thị nói: “Tâm tư giảo hoạt của con, nương không biết sao? Hôm nay đúng là Vinh Vương rất có thành ý, Tông biểu ca của con cũng là người đáng giá phó thác chung thân, cha mẹ giao con cho hắn, nửa đời sau, cũng coi như con không chịu thiệt thòi.”
“Nhưng mà… không phải nương không đồng ý sao?”
Chu thị thở dài: “không phải không đồng ý. Tuy Lục Tông rất được, nhưng người ta vừa mới đến cửa cầu hôn, chúng ta liền đồng ý ngay lập tức, dễ dàng cưới được con về như thế, sau này con gả đi cũng sẽ bị xem thấp mấy phần.”
Khương Lệnh Uyển đại hỉ: “Ý nương là—— "
Chu thị thấy nữ nhi hăng hái như vậy, vừa tức giận lại vừa buồn cười: “Được rồi, cha nương còn có thể hại con hay sao?”
Trong lòng Khương Lệnh Uyển reo vang, hơi di chuyển bước chân, thân thể mềm mại không xương điqua, ôm chặt lấy cánh tay mẫu thân nhà nàng, giương mắt nhìn lên, nàng nhỏ giọng thương lượng: “Cái kia, nương đừng tiếp tục làm khó Tông biểu ca, lần tới hắn đến, liền… Nương, có được không?”
Chu thị nói: “không có cốt khí.” Sau đó cong môi rời đi.
Khương Lệnh Uyển bất mãn lầm bầm một câu, sai đó vén rèm nhìn Lục Tông đứng bên ngoài, càng nhìn càng thỏa mãn.
Mẫu thân nói cũng đúng, con rể tốt như vậy, còn cái gì tốt hơn chứ?
Beta: Mira
An vương phủ.
Chu Lâm Lang sắc mặt trắng bệch nằm trên giường gỗ khắc dàn hoa. Hôm qua bị con ngựa dọa cho chấn kinh, nàng không cẩn thận té bị thương, nhưng may mắn thương thế không nghiêm trọng lắm, bắp chân chỉ gãy xương thôi. Nhưng cái này cũng không quan trọng, điều làm nàng lo lắng nhất chính là mặt nàng bị trầy da. cô nương gia, quan trọng nhất chính là gương mặt, nếu không cẩn thận phá hư, đời này nàng xong rồi.
An Vương và Chu Quý Hành đứng một bên.
An Vương thanh âm ôn hòa nói: “Lâm Lang, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ tốt lên thôi.”
Chu Lâm Lang nhìn cha nàng, lại nhớ tới mẫu thân, liền nói: “Cha, việc này thật kì lạ. Con ngựa sẽkhông lí do chấn kinh, nhất định là có người muốn hại nữ nhi—— "
An Vương đáp: “Được rồi, đừng nói nữa. Chuyện này chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.”
Trong mắt Chu Lâm Lang dâng lên ánh nước, muốn rơi lại chưa rơi, hai tay nắm chặt dưới chăn, nói: “Cha che chở người kia như thế sao? Nàng ta là muội muội ruột của cha, nhưng con là nữ nhi ruột của cha, cha liền trơ mắt nhìn nữ nhi mình bị người khác bắt nạt, suýt nữa hại chết sao?”
Chu Quý Hành sững sờ: “Lâm Lang, muội nói bậy bạ gì vậy?”
Chu Lâm Lang giương mắt, cong môi nở nụ cười: “Muội nói bậy? Cha, người nói cho nữ nhi biết, nữ nhi nói bậy sao? Cha hưu nương, không phải vì cô sao? Người và nương có cùng hai mươi năm tình cảm, sao người lại nhẫn tâm như vậy?” nói xong, Chu Lâm Lang vồ lấy tay An Vương, khóc lóc nước mắt giàn giụa: “Nữ nhi không truy cứu việc này nữa, chỉ cầu xin cha tìm nương trở về. Cha, người biết không? Lúc nương đi, nữ nhi thấy nàng ngồi trong phòng khóc, nữ nhi chưa từng thấy nàng khóc như vậy bao giờ—— "
An Vương nghe xong, trong lòng run lên.
Nàng sẽ khóc sao? Nàng sẽ vì hắn rơi lệ sao?
Làm sao có khả năng? hắn thả nàng đi, nàng vui mừng còn không kịp. không nỡ, cũng sợ chỉ vì hai hài tử này. Nàng chính là người có tâm địa còn cứng hơn tảng đá.
An Vương mặt không cảm xúc, trong lòng rất nhanh bình tĩnh lại, thay nữ nhi dịch góc chăn, ôn hòa nói: “Lâm Lang, cha biết con là một hài tử tốt, cha và nương con, không thích hợp sinh hoạt chung một chỗ. Nếu con nhớ nương, con có thể đi thăm nàng, cha sẽ không ngăn cản. Nếu con lo lắng trong phủ khôngai có thể chăm sóc tốt cho con, cha có thể suy nghĩ thật kĩ, vì con và Hành nhi tìm một kế mẫu, sẽ chăm sóc cho các con.”
“không muốn, cha không phải là người như thế. Trong lòng chỉ vẫn chỉ có mẫu thân.”
An Vương biết nói nhiều cũng vô dụng, chỉ dặn dò đám nha hoàn chăm sóc nữ nhi thật tốt, sau đó cùng nhi tử đi ra ngoài. Hai cha con, hiện giờ hai cái đầu cao cao giống nhau, An Vương nhìn nhi tử bên cạnh, nói: “Tuổi con không nhỏ, việc hôn nhân có dự định gì không?”
Tay Chú Quý Hành siết chặt thành nắm đấm trong ống tay áo, không lên tiếng. hắn nên nói cái gì? Nếu chuyện lần này có quan hệ với cô, thậm chí chuyện lần trước cha bỏ nương, cũng có quan hệ với cô, vậy làm sao hắn có thể mở miệng, nói muốn thành thân với Xán Xán?
An Vương hiểu nhi tử mình nhất, biết tính hắn giống mình, đều là người có tâm nhãn. Nhưng có mắt thìsao, lại dằn vặt người ta cả đời. An Vương thở dài một hơi, đứng chắp tay: “Con yêu thích Xán Xán, cha nói đúng không?”
“Cha, con —— "
An Vương cười cười, nói: “Xán Xán ngoan ngoãn đáng yêu, mỗi lần con thấy con bé, đều đặc biệt đối với nó rất tốt, sao cha có thể không nhìn thấy? Nhưng tính tình Xán Xán giống như tiểu hài tử vậy, chỉ xem con là biểu ca bình thường, trong lòng con có để ý không?”
Khuôn mặt tuấn tú của Chu Quý Hành tràn đầy ôn nhu, nói: “Con tin tưởng, chỉ cần con cố gắng ở chung với tiểu biểu muội, một ngày nào đó, nàng cũng sẽ quan tâm đến con.”
An Vương hiếm khi thấy nhi tử mở rộng cửa lòng cùng hắn nói chuyện như vậy, trong lòng thổn thức không thôi.
thật giống hắn thời còn trẻ a.
An Vương nhớ đến ánh mắt thất vọng của muội muội mình, mới nói: “Cha đã tận lực, giờ mẹ con đi rồi, phần thắng này, có lẽ cũng lớn hơn một chút.”
Chu Quý Hành hơi kinh ngạc: “Ý cha là—— "
“Ở chỗ cô dượng con cha sẽ tận lực. Nhưng cô dượng con hiểu rõ Xán Xán nhất, tuy nói việc hôn nhân là do một lời cha mẹ định ra, nhưng nói cho cùng, Xán Xán yêu thích mới là quan trọng nhất. Hành nhi, con hiểu chưa?”
Chu Quý Hành suy nghĩ một chút, dùng sức nắm chặt tay, trong đầu nhớ đến tiểu biểu muội hoạt bát đáng yêu kia, gật đầu thật mạnh.
·
Chu thị vừa rời khỏi Ngọc Kỳ viện, Khương Lệnh Uyển cấp tốc khép lại sổ sách trong tay, đứng lên.
Sơn Trà vội vàng nhắc nhở: “Lục tiểu thư, ngài đừng nên đến đó.” Đối phương tới cầu hôn, trong lòng cô nương gia sẽ rất ngại ngùng a.
Trong lòng Khương Lệnh Uyển do dự. Kiếp này cùng kiếp trước, Lục Tông đều đến cửa cầu hôn như nhau. Nếu chuyện này thuận lợi, hôn sự liền được định ra. Nhưng kiếp trước nàng không biết gì về Lục Tông cả, hơn nữa là do việc bị dọa ở phủ công chúa, nên tất nhiên không muốn thấy mặt hắn. Ngày ấy Vinh Vương đến cầu thân, nàng buồn bã ngồi trong Ngọc Kỳ viện, việc hôn nhân này, cha mẹ nàng thế nhưng lại đồng ý. Sau khi mẫu thân nhìn thấy Lục Tông, không nhịn được đứng trước mặt nàng khen ngợi, cảm thấy mối hôn sự này cũng không tính là oan ức cho nữ nhi. Chỉ là ngày đó tính nàng ham chơi, không nghĩ tới sẽ định thân nhanh như vậy, đối với việc lập gia đình một chút nàng cũng không để ý tới.
Khương Lệnh Uyển suy nghĩ, lúc này chỉnh sửa lại đầu tóc của bản thân lại một chút, đi ra ngoài.
Sơn Trà bất đắc dĩ, biết bản thân nàng không khuyên nổi tiểu thư, chỉ yên lặng đuổi theo sau.
Lúc đi qua hành lang, Khương Lệnh Uyển đụng phải Tô Lương Thần và Khương Lệnh Huệ. Vinh Vương phủ đến cầu thân, tất nhiên Khương Lệnh Huệ biết, liền quái gở nói: “Xì, vội vã gặp người như vậy, là tiểu thư khuê tú, còn biết xấu hổ hay không?”
Khương Lệnh Huệ ái mộ Tạ Trí Thanh, nhưng cũng biết các cô nương ở Tấn thành này yêu thích Tạ Trí Thanh quá nhiều, nàng được hứa hôn với Quảng Bình hầu chi thứ ba đích trưởng tử đích tôn Ngu Thiếu Đường, đối với việc hôn nhân này, nàng cực kì thỏa mãn. Ngu Thiếu Đường không hiền lành lịch sự như Tạ Trí Thanh, nhưng tướng mạo đoan chính, nam tử khiêm tốn có lễ. Nàng lặng lẽ nhìn qua một lần, biết sau này phải gả cho Ngu Thiếu Đường, trong lòng vui mừng, còn Tạ Trí Thanh… Thiếu nữ nào chưa lấy chồng lại không có một lần động tâm với hắn? Nhưng cuối cùng có mấy ai đi cùng với hắn. Nhưng hôm nay Vinh Vương tự mình vì nhi tử đến cầu hôn, Lục Tông tư thế oai hùng, nàng cũng từng thấy qua, có văn có võ, trên người không có thói xấu như những mãng phu thô tục kia, dung mạo, thân phận, tiền đồ, đều không có chút sai lầm… Cùng Lục Tông so sánh, Ngu Thiếu Đường kia chẳng có mấy đáng chú ý.
Kye: Có ai như tui không? Đọc tên Ngu Thiếu Đường mà cười sml ))
Mira: Chắc ý nói anh vừa ngu vừa thiều đường hả? )))))
Khương Lệnh Uyển nhoẻn miệng cười, biết Khương Lệnh Huệ này không sỉ nhục người ta thì cả người liền không thoải mái: “Lần trước người Quảng Bình Hầu phủ đến quý phủ chúng ta cầu hôn, muội cũng thấy Tam tỷ tỷ diện đồ thật đẹp đi gặp người ta, làm sao? Đến phiên muội muội mình, chính là khôngbiết xấu hổ, vậy Tam tỷ tỷ thật cũng không biết xấu hổ sao? Thường ngày, nương muội vẫn nói muội nên nhìn Tam tỷ tỷ học tập một chút, xem ra sau này không phải học nhiều nữa, đỡ phải học cái xấu, Tam tỷ tỷ thấy đúng không?”
“Khương Lệnh Uyển!”
Khương Lệnh Huệ nhìn người đã đi xa, để lại cho nàng một bóng lưng hờ hững, nhất thời tức đến giậm chân: “không phải chỉ là Lục Tông thôi sao? Có gì đặc biệt, người khác không biết còn tưởng ngươi đigặp Hoàng Hậu.”
Tô Lương Thần hơi nhíu mày, thầm nghĩ Khương Lệnh Huệ này quả thực là không có não, câu nói như thế này cũng có thể nói lung tung sao? Nhưng mà… Bây giờ Khương Lệnh Uyển chưa cập kê, Vinh Vương này lại liền khẩn trương chạy tới cầu hôn, không lẽ còn sợ cô con dâu này chạy mất sao? Vẫn là —— Lục Tông thực sự yêu thích nàng, muốn định ra hôn ước, hận không thể lấy nàng về nhà sớm mộtchút? Tô Lương Thần không nhịn được cong môi: không phải chỉ là thiếu nữ được nuông chiều từ bé, một khuôn mặt xinh đẹp ngu ngốc hay sao? Chỉ là một bình hoa, yêu thích cái gì?
Khương Lệnh Uyển đi tới tiền thính.
không hiểu sao, nguyên bản tiểu cô nương lẫm lẫm liệt liệt, đột nhiên có chút e thẹn.
Nàng sờ sờ mặt, cảm thấy gò má hơi nóng, chỉ dám vén rèm nhìn nhìn bên ngoài một chút.
Lão tổ tông mặc một thân áo ngoài bằng lụa hai màu hoa văn hoa hồng tím, ống tay áo hẹp, ngồi trênghế dựa gỗ khảm ngọc, tóc chải chỉnh tề, tay nâng chung trà bằng phỉ thúy, hai gò má hơi nhiễm ý cười, ngồi nghe một lão thái thái bên cạnh có mái tóc hoa râm nói chuyện. Lão thái thái kia mặc mộtthân đỏ sẫm hoa văn tiên hạc ngọc thảo ngũ bức phủng vân*, tóc hoa râm, mang một đai đỏ thêu chữ Phúc màu vàng trên chán, trên mặt nhiều nếp nhăn, nhưng lại là người vui vẻ hòa ái, nói: “...Ta nói lão muội muội, ngài còn có gì không hài lòng? Nhìn xem, phóng tầm mắt toàn bộ Tấn thành, còn có thể tìm ra người trẻ tuổi càng xuất sắc hơn Thế tử sao? không phải lão bà tử ta khen, đứa nhỏ này, ta nhìn nó lớn lên, tuổi còn trẻ, nhưng so với nam hài tử bình thường trầm ổn nội liễm…”
*khúc này cái hoa văn tui cũng không biết tả sao luôn, “ngũ bức phủng vân” dịch từng chữ ra đúng thuần việt là năm con dơi nâng mây nha...tui google cũng không ra chính xác cho lắm, nó ra hai hình hoa văn, tui sẽ up ở cuối chương nha
Lão thái thái nhìn Lục Tông đang đúng bên cạnh Vinh Vương một cái, thấy tướng mạo hắn đoan chính, dung mạo bất phàm, người đẹp như ngọc, cực kì tuấn tú. Tôn nữ bào bối kia của bà dáng dấp rất tốt, lung linh xinh đẹp, phu quân gả cho cũng phải tuyển chọn thật tốt, điểm này bà rõ nhất. Mà Lục Tông này, bà cũng không xa lạ gì, khi còn bé đối xử với tôn nữ của bà rất tốt. Tôn nữ của bà lúc nào cũng một miệng “Tông biểu ca”, gọi đến nỗi so với ca ca ruột còn thân thiết hơn.
Vinh Vương phủ bọn họ cũng là người có gốc có rễ, Lục Tông này tính tình rất tốt, tiểu tôn nữ của bả gả đi, cũng sẽ không lỗ.
Lão thái thái nghe đối thoại, trong lòng rất thỏa mãn, chỉ nghiêng đầu nhìn con trai con dâu một chút.
Khương Bách Nghiêu đúng là sắc mặt hờ hững.
hắn xác thực thỏa mãn hài tử Lục Tông này, bây giờ Vinh Vương mời lão thái thái Định Quốc Công Thẩm Thị, xem như rất có thành ý. Chỉ là… Nữ nhi này của hắn vẫn còn nhỏ, mà Lục Tông này đã sớm đến tuổi nên cưới vợ.
Trong lòng Khương Bách Nghiêu suy nghĩ một phen, nói: “Ý tứ lão thái thái, Nguyên Trực rất rõ ràng. Chỉ là…” hắn nhìn Vinh Vương một chút, lại liếc nhìn Lục Tông, thấy hắn tuổi còn trẻ nhưng bình thường sắc mặt lại không hề kinh biến như những thanh niên trẻ bình thường khác, bây giờ bỗng có chút sốt sắng rồi. hắn khẽ mỉm cười, đến cùng vẫn là người từng trải, trong lòng cũng có nhận định, liền nói: “Xán Xán tuổi còn nhỏ, ta và thê tử chỉ có một nữ nhi bảo bối, không nỡ định hôn cho con bé nhanh như thế. Có thể để bên nhà suy nghĩ thêm mấy ngày được không?”
Lời này vừa dứt, Thẩm lão thái thái cũng thấy không có gì bất ngờ, nụ cười trên mặt không thay đổi, nói: “Cũng đúng, việc hôn nhân đại sự, không nên qua loa như vậy…” Thẩm lão thái thái là người có kinh nghiệm, khen khuê nữ nhà người ta một phen, liền nói: “Vậy mấy ngày nữa ta tới thêm mộtchuyến.”
Khương Lệnh Uyển trốn ở phía sau rèm che nhìn lén, chỉ hận giờ khắc này không thể lao ra ngoài.
Làm sao vậy chứ? Tại sao cha lại không chịu đồng ý?
Kiếp trước cũng là Vinh Vương chuyên tâm mời Thẩm lão thái thái đến, Thẩm lão thái thái này có danh vọng cực cao ở Tấn thành, có giao tình mấy chục năm với lão tổ tông. Ngày ấy, việc hôn nhân này rất thuận lợi định ra.
Khương Lệnh Uyển nhíu mày, giương mắt nhìn lên, thấy Lục Tông nhìn về phía nàng, nhất thời bốn mắt nhìn nhau, nàng đột nhiên cảm thấy thật ngại ngùng.
Tự nhiên bị nắm thóp, bị hắn nhìn thấy bộ dáng sốt ruột mất rồi.
Nàng vội vàng thả rèm che xuống, quay lưng thở ra một hơi.
Kỳ thực trong lòng nàng cũng rất mâu thuẫn: một mặt muốn thuận lợi gả cho Lục Tông, nhưng một mặt lại cảm thấy như vậy quá mức tiện nghi cho Lục Tông rồi… Nhưng hôm nay cha khéo léo từ chối, trong lòng nàng quả thực có chút thất lạc. Vào lúc này nghĩ lại, quả thực tiện nghi cho Lục Tông, cũng khôngcó cái gì cần phải vội vàng, trên người nàng cũng không mất đi một miếng thịt nào.
Nghe mấy người bên ngoài nói lời khách sáo, trong lòng Khương Lệnh Uyển loạn như ma, cũng khôngcó tâm tư nghe người lớn nói tiếp, đột nhiên nàng thấy mẫu thân đi vào, lúc này đứng khúm núm bên tường, cúi đầu đếm ngón tay, thanh âm yếu ớt nói: “Nương…”
Chu thị rõ ràng tâm tư nữ nhi mình nhất, thấy nữ nhi xuất hiện ở chỗ này, cũng không bất ngờ, chỉ lạnh nhạt hỏi: “Con đã nghe thấy?”
“Ừm.” Khương Lệnh Uyển gật đầu, sau đó bất mãn nói: “Nương cũng tán thành quyết định của cha sao?”
Chu thị nói: “Trước đó nương với cha con đã thương lượng qua, ý cha con, chính là ý của nương.”
Lần này đến phiên Khương Lệnh Uyển khóc không ra nước mắt, nàng kéo kéo ống tay áo của mình nói: “Nương, tại sao? rõ ràng cha và nương rất thích Tông biểu ca, nãi nãi cũng vậy… Hôm nay Vinh Vương có thành ý tới nói chuyện hôn nhân, các người sao có thể…”
“Con nha.” Chu thị không nhịn được nặn nặn gò má nữ nhi, cười nói: “Còn nhỏ tuổi, sao lại không biết xấu hổ như thế, còn chưa gả đi, củi chỏ đã chìa ra ngoài rồi?”
Khương Lệnh Uyển vò vò mặt, lầm bầm nói: “Nữ nhi mới không có.”
Chu thị nói: “Tâm tư giảo hoạt của con, nương không biết sao? Hôm nay đúng là Vinh Vương rất có thành ý, Tông biểu ca của con cũng là người đáng giá phó thác chung thân, cha mẹ giao con cho hắn, nửa đời sau, cũng coi như con không chịu thiệt thòi.”
“Nhưng mà… không phải nương không đồng ý sao?”
Chu thị thở dài: “không phải không đồng ý. Tuy Lục Tông rất được, nhưng người ta vừa mới đến cửa cầu hôn, chúng ta liền đồng ý ngay lập tức, dễ dàng cưới được con về như thế, sau này con gả đi cũng sẽ bị xem thấp mấy phần.”
Khương Lệnh Uyển đại hỉ: “Ý nương là—— "
Chu thị thấy nữ nhi hăng hái như vậy, vừa tức giận lại vừa buồn cười: “Được rồi, cha nương còn có thể hại con hay sao?”
Trong lòng Khương Lệnh Uyển reo vang, hơi di chuyển bước chân, thân thể mềm mại không xương điqua, ôm chặt lấy cánh tay mẫu thân nhà nàng, giương mắt nhìn lên, nàng nhỏ giọng thương lượng: “Cái kia, nương đừng tiếp tục làm khó Tông biểu ca, lần tới hắn đến, liền… Nương, có được không?”
Chu thị nói: “không có cốt khí.” Sau đó cong môi rời đi.
Khương Lệnh Uyển bất mãn lầm bầm một câu, sai đó vén rèm nhìn Lục Tông đứng bên ngoài, càng nhìn càng thỏa mãn.
Mẫu thân nói cũng đúng, con rể tốt như vậy, còn cái gì tốt hơn chứ?
Tác giả :
Mạt Trà Khúc Kỳ