Nghiệt Trái (Món Nợ Nghiệt Ngã)
Chương 82
Không nhắc đến tên đối phương không có nghĩa là không nhớ, cũng không có nghĩa là muốn quên, chỉ bởi nỗi tương tư đó đã ăn sâu vào xương tủy.
Hai tháng sau Thường Bằng Bằng được xuất viện. Thằng bé rất kiên cường, thời kỳ nguy hiểm cũng qua rất nhanh. Thật ra, nửa tháng trước nó có thể xuất viện rồi, nhưng Phan Đông Minh vẫn muốn nó ở lại bệnh viện theo dõi thêm, cho đến khi hoàn toàn khỏe mạnh mới thôi.
Thật ra, việc Phan Đông Minh không để Thường Bằng Bằng xuất hiện vẫn là vì một cái cớ ngượng mặt. Hắn hay đến thăm Thường Bằng Bằng, hắn thích nghe Bằng Bằng nói, chị Kiều Kiều của em thế này, chị Kiều Kiều của em thế kia. Giọng nói của thằng bé phảng phất cho chút cảm giác của Tạ Kiều, mỗi lần nghe thấy Phan Đông Minh đều vui hớn hở, trong lòng ngọt ngào như có kẹo đường đang tan chảy vậy.
Vào một buổi sáng thứ Bảy, Phan Đông Minh đứng trên ban công ở căn biệt thư của mình, nhìn xuống vườn hoa. Khắp nơi đều bừng lên một sức sống thanh tân. Quản gia đã cho thay thảm cỏ từ lâu, sắc xanh tươi khiến người ta vừa nhìn đã thấy thư thái. Thư kí Vương gọi điện tới cho hắn, báo rằng cả nhà bà Tạ đã được đưa về Hàng Châu như hắn phân phó. Trước khi đi, mẹ Tạ Kiều có mang đến một cái cờ thưởng. Nói đến đoạn này, dường như cô Vương đang cố nhịn cười, còn hỏi Phan Đông Minh: “Phan tiên sinh, cờ thưởng đó để ở văn phòng anh ạ?”
“Trước mắt cứ để ở văn phòng đi, nhưng tuyệt đối đừng treo lên.” Cúp điện thoại, Phan Đông Minh mím môi cười. Mẹ Tạ Kiều còn khăng khăng bắt Thường Bằng Bằng gọi hắn là “chú”, hắn muốn xỉu luôn, hắn lớn bằng từng ấy rồi nhưng chưa bao giờ xấu hổ như vậy, gần như mặt đỏ lựng lên. Chú, kiểu này, có thể gọi sao? Hắn nhớ rõ rằng hắn đã nói: “Hay là gọi anh đi, nghe thế làm cho cháu còn thấy mình trẻ trung một chút.” Lúc đó, Dương Quần cười như nắc nẻ, sau này cứ gặp hắn là lại gọi, “Chú.” Giờ nghĩ lại hắn cũng thấy buồn cười.
Hắn ngẩng đầu nhìn về lưng chừng núi phía xa, ánh dương đầy sức sống chiếu tỏa bốn phương, rọi cả vào lòng hắn. Hắn cảm thán mùa xuân Bắc Kinh đến thật muộn, giống như một mĩ nhân ham ngủ, nhưng vừa mở mắt đã khiến cho người khác phải trầm trồ vì vẻ đẹp của cô. Hắn lặng lẽ nghĩ, bản thân hắn cũng giống như mùa xuân vậy, tuy rằng chậm, nhưng rốt cuộc cũng tới rồi.
Tài xế Vương ngồi xổm bên cạnh bồn hoa loay hoay cắt một ít hồng môn. Phiến hoa đỏ rực như một bàn tay nâng niu một mĩ nhân yểu điệu vàng óng. Ánh mặt trời chiếu xuống ngày càng dịu. Phan Đông Minh xuống tầng dưới, nói với tài xế Vương: “Đổi lọ hoa trong phòng tôi thành loại này đi, rất đẹp.”
Tài xế Vương “ớ” một tiếng, hắn lại nói: “Nhiều hoa cùng nở một lúc như vậy, xem ra chăm sóc không tồi.”
Tài xế Vương dùng bàn tay còn dính bùn gãi đầu, cười hỉ hả: “Giống hoa này quý nhưng khó nuôi lắm, không ưa lạnh cũng không ưa nóng, kĩ thuật trồng cũng khó. Người của công ty cây trồng nói, đây là giống mà họ vất vả lắm mới cho ra được, tuy chăm sóc hơi nhọc một chút nhưng hoa sống lâu.”
Phan Đông Minh gật gật đầu, nói một câu, “Ồ, nghe qua thì thấy còn khó nuôi hơn nuôi Tạ Kiều.”
Hắn chậm rãi bỏ đi, còn tài xế Vương thì vô cùng sửng sốt. Bọn họ không ai là dám tùy tiện nhắc đến Tạ Kiều, sợ sẽ giẫm phải mìn, nhưng biểu hiện này của Phan tiên sinh, như là chưa từng có chuyện gì vậy.
Thời tiết ấm dần lên, mây kết dày, thỉnh thoảng có tiếng sấm xuân rền nhẹ. Phan Đông Minh ngày càng bận rộn, ký hợp đồng, thị sát công trường, lại nghe các cán bộ cấp cao báo cáo lợi nhuận đang không ngừng tăng thế nào. Phan Đông Minh cũng dần ít nhắc đến tên Tạ Kiều. Có một hôm phải tăng ca, thư kí Vương bưng một tách cà phê tới cho Phan Đông Minh tỉnh táo, vừa vào văn phòng đã thấy sếp ngủ trên sofa. Lúc cô rón rèn ôm tấm chăn mỏng đến trước sofa thì phát hiện trên thảm cạnh đó có một tấm ảnh. Cô nhặt lên, là ảnh chụp Phan Đông Minh đang ôm Tạ Kiều trước gốc cây cầu phúc. Cô nhìn một lúc lâu, cuối cùng đặt lại chỗ cũ, ôm cái chăn đi ra ngoài. Cô ngồi về vị trí của mình, đưa mắt nhìn đồng hồ. Cô cũng đã từng yêu, cũng biết rằng, không nhắc đến tên đối phương không có nghĩa là không nhớ, cũng không có nghĩa là muốn quên, chỉ bởi nỗi tương tư đó đã ăn sâu vào xương tủy.
Lúc này đã nghe được tiếng ve kêu mùa hè. Quản gia mang một cái ghế mây đặt trong vườn hoa, cây nho mà tài xế Vương trồng cũng đã kết trái trĩu trịt. Phan Đông Minh nằm trên cái ghế mây dài, nhìn bầu trời đầy sao mà không hề cảm thấy nóng bức. Hắn nhớ tới thời điểm này của năm trước, Tạ Kiều đứng trên sân khấu của câu lạc bộ đêm nhảy múa, uốn éo như con rắn…Hắn quay đầu nhìn về cây nho sai trái, lại nhớ tới đôi mắt Tạ Kiều. Đôi mắt đó cũng như trái nho đen mọng kia, khiến hắn nhìn mà lòng đầy thỏa mãn.
Từ xuân đến hạ, chỉ là một thời gian ngắn ngủi, lại từ hạ sang thu, nhưng Phan Đông Minh cũng chỉ cảm giác như mình mới ngủ một giấc trưa dậy mà thôi. Thời tiết hơi trở lạnh, mùa thu miền Bắc, cái tĩnh lặng đã thay thế cái náo nhiệt của ngày hè. Bỗng nhiên một cơn gió thoảng đến rồi đưa theo cơn mưa. Hắn tự cho mình nửa ngày nghỉ ngơi, cầm một cái ô đi trên con hẻm đầy lá rụng. Cách đó không xa chính là cầu Ngân Đĩnh vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, mặt hồ bị những giọt mưa làm lăn tăn gợn thành một vòng tròn rồi lại lan ra. Phan Đông Minh yên lặng nhìn nếp gợn từ nhỏ lan ra to. Cơn mưa này, dường như cũng đang trút vào trong hắn, ánh mắt ẩm ướt, tâm tình cũng ẩm ướt, trái tim hắn, cũng giống như những gợn sóng kia, như mặt nước lạnh lẽo, trùng trùng bi thương.
Ngay lúc Phan Đông Minh đang bề bộn với núi công việc, mùa đông đã lặng lẽ đến. Hắn liếc mắt ra ngoài cửa sổ mới phát hiện dưới bầu trời ảm đạm nặng nề là những bông tuyết lất phất rơi. Lặng lẽ đứng trước cửa sổ của phòng làm việc, nhìn những bông tuyết phiêu dật thê lương, Phan Đông Minh bất chợt cảm thấy mệt mỏi. Hắn nghĩ, hắn bận rộn vì cái gì? Tiếp tục tích góp ư? Hắn không cần giàu có. Hắn giàu có thì được ích gì? Hắn không thấy vui, trong tim đè nén rất nhiều tâm sự. Mùa xuân của hắn không có ánh dương sáng rỡ, mùa thu lê thê cũng kéo sang mùa đông giá rét…
Không cần biết Phan Đông Minh có bao nhiêu hối tiếc, ngày vẫn trôi qua như nước chảy. Mùa xuân ấm áp lại tới, muôn hoa đua nở. Khi ánh mặt trời chiếu rọi xuống những hàng bạch quả trong vườn, hạng mục hợp tác giữa hắn và La Hạo, cuối cùng cũng khởi động.
Việc quản lý hạng mục ở Thâm Quyến do La Hạo phụ trách. La Hạo liên tục đi đi về về giữa Bắc Kinh và Thâm Quyến. Thâm Quyến là một thành phố trẻ, bốn mùa như xuân, những tòa nhà chọc trời nhiều như hoa nở. Đầu mùa xuân, ánh nắng làm cho sân bay ở Thâm Quyến ấm áp vô cùng, hành khách bước lên máy bay cứ như vào trong một con cá voi xanh say giấc ngủ. Trước sân bay, La Hạo chờ mãi mà không thấy lái xe đến đón, Ninh Tiêu Nhã bất mãn nói: “Người đâu không biết, chẳng lẽ không biết là phải đến sớm hơn sao, còn bắt chúng ta chờ ư?”
La Hạo liếc cô một cái, “Biết thế này không cho em đi nữa, anh đến đây công tác chứ không phải đi du lịch, không có thời gian đi cùng em.”
Ninh Tiêu Nhã cười, khoác cánh tay anh, “Ai cần anh đi cùng, anh làm việc của anh, em đến khu mua sắm Hongkong. Em tính rồi, sang Hongkong, em sẽ mua cho bố anh một cái đồng hồ, rồi anh đưa cho bố, được không?”
Điện thoại của La Hạo đổ chuông, tài xế nói trên đường đang kẹt xe, sẽ nhanh chóng đến nơi thôi. Ninh Tiêu Nhã chu miệng nói: “Anh nói xem, ở thành phố có gì tốt chứ, chờ đến lúc em già, em sẽ tìm một chỗ trên núi, an hưởng tuổi già.” Cô nhìn La Hạo, lay mạnh anh, cười hì hì, “Anh nói xem có được không?”
La Hạo dắt cô ra ngoài sân bay, vừa đi vừa nói: “Chỉ cần em chịu được yên tĩnh, có cái gì mà không được.”
Ninh Tiêu Nhã cắn môi, nói: “Chỉ cần anh chịu được yên tĩnh là ổn rồi.”
La Hạo làm như không quan tâm mấy, “Sao lại lôi anh vào, anh liên quan gì chứ.”
Ninh Tiêu Nhã có chút khó chịu, nhưng cũng không lên tiếng mà theo La Hạo ra ngoài. Đợi thêm một lúc, cuối cùng tái xế cũng đến, cuống quýt nói xin lỗi. Ninh Tiêu Nhã phụng phịu, “Biết sẽ tắc đường mà không xuất phát sớm một chút, hại chúng tôi phải đợi lâu quá đây này.”
Tài xế vẫn liên tục nói “Xin lỗi, xin lỗi.” Lúc này La Hạo mới cau mày, “Được rồi, tức giận gì nữa, không phải đã đến rồi sao, cũng không đợi lâu quá mà.”
Ninh Tiêu Nhã ngồi vào xe, không hề mở miệng.
Chiếc xe giảm tốc độ, quẹo vào một con đường phụ để đến nội thành, không ngờ lại tắc đường. Ninh Tiêu Nhã thấy La Hạo đang nhắm mắt dựa vào thành ghế, cô nhìn ra đoàn xe nối dài, lầm bầm: “Thật đáng ghét.”
Tài xế sợ họ chán do phải đợi hết tắc dường nên liền cười nói: “Chỗ này vốn thế mà, lúc nào cũng tắc đường, có điều bây giờ vẫn chưa phải giờ cao điểm, chắc là thông nhanh thôi.” Anh ta vừa nói vừa mở đài, có một người đàn ông dùng tiếng phổ thông nói, “Mi Hoa, tôi đang ở đường Đông Thâm Quyến, tắc đường, chán quá.”
Chủ trì chương trình phát thanh là một cô gái, giọng nói rất trong trẻo, cô hài hước nói: “Mi Hoa xin nhắc nhở các vị tài xế, một thính giả ở số 8848 có báo tin, đoạn đường Đông Thâm Quyến đang tắc đường, nếu vị nào đi đến hoặc sắp đi ngang qua đường Đông Thâm Quyến thì xin đi đường vòng…”
Cuộc gọi đến từ số 8848 kết thúc, lại có một cuộc gọi khác, “Mi Hoa, tôi cũng đang bị kẹt xe, nhưng không nói cho cô biết ở đoạn nào, hy vọng có thể gặp gỡ nhiều bạn tài xế khác. Giải buồn đi Mi Hoa, kể chuyện đi.”
“Kể chuyện ư, tôi có một câu chuyện kinh điển thế này muốn kể cho anh. Ngày xưa có một ngọn núi, trước ngọn núi đó có một cái miếu…”
Tài xế ngồi phía trước cười ra tiếng, La Hạo cũng nhếch môi cười. Người dẫn này rất hài hước, giọng nói cũng thật êm tai, nghe mềm ngọt mà không ngấy, giống như…La Hạo mở to mắt, lại thầm thở dài.
Chương trình phát thanh ngày càng náo nhiệt, có người yêu cầu người dẫn hát, cô gái nói: “Vậy được, tôi mới nghe một đĩa nhạc, mạn phép được trình bày.” Chẳng lâu sau tiếng nhạc truyền ra, là ca khúc “Thời gian bị lãng quên” của Thái Cầm. Tới khi ca khúc kết thúc thì dòng xe cũng thoáng dần, trong đài vẫn có người nói: “Mi Hoa, tất cả bị cô ru ngủ rồi, bài hát này buồn quá.”
La Hạo lẳng lặng nghe giọng nói trong trẻo kia, lại thầm nhớ đến một cô gái.
Buổi tối hôm sau, đại diện chính phủ và các quan chức huyện Diêm Điền có buổi tụ họp, La Hạo đưa Ninh Tiêu Nhã đi cùng. Ninh Tiêu Nhã mặc một chiếc sườn xám, đúng kiểu dáng truyền thống. Cô đứng trước gương, cười nói với La Hạo: “Thế nào? Được không?”
Ánh mắt La Hạo dừng trên tai Ninh Tiêu Nhã. Tai Ninh Tiêu Nhã trắng nõn, dái tai dày có đeo một đôi hoa tai vàng chạm rỗng, ở dưới là hạt ngọc xanh biếc, vô cùng hợp với bộ sườn xám cô mặc. Bỗng chốc, La Hạo liền cảm thấy cả người khô nóng đến khó chịu, dường như có một thứ gì đó đang len lỏi hòng thoát ra khỏi mạch máu anh. Anh vươn tay, giữ lấy hạt ngọc đang lắc lư, chăm chú nhìn rồi một lúc sau mới nhẹ giọng nói: “Tiêu Nhã, em lấy đôi hoa tai này ở đâu thế?”
Ninh Tiêu Nhã bất giác quay lại soi gương, đưa tay nhẹ nhàng vuốt hạt ngọc xanh biếc, cười nói: “Đẹp nhỉ, em liếc mắt một cái là đã thích luôn. Kĩ thuật làm rất tốt, nghe nói là được thiết kế bởi Kaji Mitsuo* đấy, chắc anh không tin đâu, nhưng giá đúng là không rẻ chút nào.”
(*Đây là nhà thiết kế trang sức nổi tiếng người Nhật Bản.)
Tim La Hạo hơi run rẩy, anh thì thào hỏi: “Em làm thế nào mà có được?”
Ninh Tiêu Nhã cười, “Đương nhiên là mua rồi. Em cũng mua cả đồng hồ cho bố anh nữa, anh đến đây xem này.” Cô kéo La Hạo ngồi xuống sofa, mở một cái hộp trên bàn. Bên trong là một chiếc đồng hồ nam sang trọng, “Thế nào?”
La Hạo nhìn cái hộp rồi khẽ gật đầu, sau đó ánh mắt lại hướng về đôi hoa tai của cô, “Đôi hoa tai này đẹp thật đấy, em mua ở đâu, Hongkong?”
“Đồng hồ là mua ở Hongkong, còn hoa tai thì mua ở đây. Không ngờ chỗ này mà cũng bán đồ quý đến thế, đôi phỉ thúy này còn đẹp hơn cả đôi mà mẹ tặng em hồi bọn mình đính hôn.” La Hạo chưa từng quan tâm đến chuyện ăn vận của cô, lần này, một câu hơi phô trương lại khiến tâm tình Ninh Tiêu Nhã tốt lên hẳn. La Hạo đưa tay sờ hạt ngọc, khẽ mỉm cười, “Đi thôi, lần gặp mặt này rất quan trọng, chúng ta đừng đến muộn.”
Thế nhưng cả buổi tối La Hạo vẫn không yên lòng, dù đứng nói chuyện cùng với mấy vị quan chức nhưng tâm tư của anh đã sớm bay lên chín tầng mây. Đôi hoa tai mà Ninh Tiêu Nhã đeo có cùng kiểu dáng với đôi trong bộ trang sức mà anh đã từng tặng cho Tạ Kiều. Bộ trang sức đó được anh nhờ thiết kế từ Nhật Bản cho Tạ Kiều, với ý nghĩa “phú quý, bền lâu”.
Đôi mà Ninh Tiêu Nhã đeo có lẽ là hàng nhái, hơn nữa, không phải Tạ Kiều còn đang ở Anh sao, mọi dấu vết đều cho thấy cô đang ở Anh, cô…La Hạo không dám nghĩ tiếp nữa, có những ý niệm điên cuồng đang tra tấn thần kinh anh. Có lẽ Tạ Kiều không đi Anh, có lẽ cô…
Cả đêm hầu như La Hạo đều hút thuốc, đi đi lại lại trong phòng, miên man suy nghĩ. Anh không thể khống chế được ý nghĩ của mình. Vì sao chỉ có một đôi hoa tai? Còn vòng cổ và vòng tay đâu? Ninh Tiêu Nhã đã ngủ từ lâu, anh rón rén mở hộp trang sức, lấy đôi hoa tai ra, ngồi dưới ngọn đèn trong phòng khách cẩn thận quan sát. Nhưng anh không dám khẳng định đây là thứ anh đã đưa cho Tạ Kiều, lúc cô đưa nó cho Dương Quần nhờ trả cho anh, anh cũng không xem lại. Nhưng bộ trang sức đó là do chính anh lựa chọn các chi tiết trong tập ảnh, sao có thể nhầm được.
Nằm trên giường, anh vẫn mở to hai mắt, không hề buồn ngủ. Một ý nghĩ khác lại quẩn quanh trong đầu anh, xua cũng không đi. Anh nghĩ, anh có thể đến cửa hàng trang sức đó, xem còn vòng cổ và vòng tay không, nếu có thì nó đến đây được bằng cách nào, nếu chắc chắn đây là hàng nhái thì những suy nghĩ trước đó của anh là sai, anh cũng có thể yên tâm. Nghĩ đến đây, anh càng nóng ruột hơn, chỉ hận nỗi không thể ngay lập tức thấy mặt trời mọc.
Vất vả lắm mới đợi đến lúc hừng đông. La Hạo muốn dẫn Ninh Tiêu Nhã đi uống trà, ăn điểm tâm sáng. Trên bàn bày đầy những món điểm tâm, La Hạo cũng thoải mái nhấp một ngụm trà, làm ra vẻ thờ ơ mà nói: “Lát nữa đến chỗ em mua đôi hoa tai một chuyến đi, xem có cái nào hợp với em thì mua thêm.”
La Hạo nói như vậy khiến Ninh Tiêu Nhã sướng rơn, “Ở trung tâm giao dịch trang sức, chúng ta đi luôn đi.”
Ninh Tiêu Nhã đưa La Hạo vào một cửa hàng trang sức tên là “Kim Hâm”, vừa mới bước vào cửa đã nghe thấy một giọng nói phụ nữ có vẻ bực bội. “Sao lại không có tín dụng? Tôi nói là hôm nay tôi đến để mua, không bán. Các cô có phương thức liên hệ với người mua không?”
Một cô gái khác bất đắc dĩ nói: “Chị à, chúng tôi làm ăn buôn bán, khó khăn lắm mới gặp được vị khách tinh ý, chẳng lẽ để chúng tôi lỗ vốn sao.”
La Hạo dừng bước. Trước quầy có một người phụ nữ cao gầy đang đưa lưng về phía anh, phía sau cũng có một cô gái mặc quần jean và áo phông, mái tóc ngắn nhuộm nâu, đeo một chiếc ba lô. Bất chợt, tim anh run lên, máu trong người cũng tăng tốc độ tuần hoàn, anh cảm thấy có chút choáng váng, chỉ thử gọi một tiếng: “Tiểu Kiều?”
Hai tháng sau Thường Bằng Bằng được xuất viện. Thằng bé rất kiên cường, thời kỳ nguy hiểm cũng qua rất nhanh. Thật ra, nửa tháng trước nó có thể xuất viện rồi, nhưng Phan Đông Minh vẫn muốn nó ở lại bệnh viện theo dõi thêm, cho đến khi hoàn toàn khỏe mạnh mới thôi.
Thật ra, việc Phan Đông Minh không để Thường Bằng Bằng xuất hiện vẫn là vì một cái cớ ngượng mặt. Hắn hay đến thăm Thường Bằng Bằng, hắn thích nghe Bằng Bằng nói, chị Kiều Kiều của em thế này, chị Kiều Kiều của em thế kia. Giọng nói của thằng bé phảng phất cho chút cảm giác của Tạ Kiều, mỗi lần nghe thấy Phan Đông Minh đều vui hớn hở, trong lòng ngọt ngào như có kẹo đường đang tan chảy vậy.
Vào một buổi sáng thứ Bảy, Phan Đông Minh đứng trên ban công ở căn biệt thư của mình, nhìn xuống vườn hoa. Khắp nơi đều bừng lên một sức sống thanh tân. Quản gia đã cho thay thảm cỏ từ lâu, sắc xanh tươi khiến người ta vừa nhìn đã thấy thư thái. Thư kí Vương gọi điện tới cho hắn, báo rằng cả nhà bà Tạ đã được đưa về Hàng Châu như hắn phân phó. Trước khi đi, mẹ Tạ Kiều có mang đến một cái cờ thưởng. Nói đến đoạn này, dường như cô Vương đang cố nhịn cười, còn hỏi Phan Đông Minh: “Phan tiên sinh, cờ thưởng đó để ở văn phòng anh ạ?”
“Trước mắt cứ để ở văn phòng đi, nhưng tuyệt đối đừng treo lên.” Cúp điện thoại, Phan Đông Minh mím môi cười. Mẹ Tạ Kiều còn khăng khăng bắt Thường Bằng Bằng gọi hắn là “chú”, hắn muốn xỉu luôn, hắn lớn bằng từng ấy rồi nhưng chưa bao giờ xấu hổ như vậy, gần như mặt đỏ lựng lên. Chú, kiểu này, có thể gọi sao? Hắn nhớ rõ rằng hắn đã nói: “Hay là gọi anh đi, nghe thế làm cho cháu còn thấy mình trẻ trung một chút.” Lúc đó, Dương Quần cười như nắc nẻ, sau này cứ gặp hắn là lại gọi, “Chú.” Giờ nghĩ lại hắn cũng thấy buồn cười.
Hắn ngẩng đầu nhìn về lưng chừng núi phía xa, ánh dương đầy sức sống chiếu tỏa bốn phương, rọi cả vào lòng hắn. Hắn cảm thán mùa xuân Bắc Kinh đến thật muộn, giống như một mĩ nhân ham ngủ, nhưng vừa mở mắt đã khiến cho người khác phải trầm trồ vì vẻ đẹp của cô. Hắn lặng lẽ nghĩ, bản thân hắn cũng giống như mùa xuân vậy, tuy rằng chậm, nhưng rốt cuộc cũng tới rồi.
Tài xế Vương ngồi xổm bên cạnh bồn hoa loay hoay cắt một ít hồng môn. Phiến hoa đỏ rực như một bàn tay nâng niu một mĩ nhân yểu điệu vàng óng. Ánh mặt trời chiếu xuống ngày càng dịu. Phan Đông Minh xuống tầng dưới, nói với tài xế Vương: “Đổi lọ hoa trong phòng tôi thành loại này đi, rất đẹp.”
Tài xế Vương “ớ” một tiếng, hắn lại nói: “Nhiều hoa cùng nở một lúc như vậy, xem ra chăm sóc không tồi.”
Tài xế Vương dùng bàn tay còn dính bùn gãi đầu, cười hỉ hả: “Giống hoa này quý nhưng khó nuôi lắm, không ưa lạnh cũng không ưa nóng, kĩ thuật trồng cũng khó. Người của công ty cây trồng nói, đây là giống mà họ vất vả lắm mới cho ra được, tuy chăm sóc hơi nhọc một chút nhưng hoa sống lâu.”
Phan Đông Minh gật gật đầu, nói một câu, “Ồ, nghe qua thì thấy còn khó nuôi hơn nuôi Tạ Kiều.”
Hắn chậm rãi bỏ đi, còn tài xế Vương thì vô cùng sửng sốt. Bọn họ không ai là dám tùy tiện nhắc đến Tạ Kiều, sợ sẽ giẫm phải mìn, nhưng biểu hiện này của Phan tiên sinh, như là chưa từng có chuyện gì vậy.
Thời tiết ấm dần lên, mây kết dày, thỉnh thoảng có tiếng sấm xuân rền nhẹ. Phan Đông Minh ngày càng bận rộn, ký hợp đồng, thị sát công trường, lại nghe các cán bộ cấp cao báo cáo lợi nhuận đang không ngừng tăng thế nào. Phan Đông Minh cũng dần ít nhắc đến tên Tạ Kiều. Có một hôm phải tăng ca, thư kí Vương bưng một tách cà phê tới cho Phan Đông Minh tỉnh táo, vừa vào văn phòng đã thấy sếp ngủ trên sofa. Lúc cô rón rèn ôm tấm chăn mỏng đến trước sofa thì phát hiện trên thảm cạnh đó có một tấm ảnh. Cô nhặt lên, là ảnh chụp Phan Đông Minh đang ôm Tạ Kiều trước gốc cây cầu phúc. Cô nhìn một lúc lâu, cuối cùng đặt lại chỗ cũ, ôm cái chăn đi ra ngoài. Cô ngồi về vị trí của mình, đưa mắt nhìn đồng hồ. Cô cũng đã từng yêu, cũng biết rằng, không nhắc đến tên đối phương không có nghĩa là không nhớ, cũng không có nghĩa là muốn quên, chỉ bởi nỗi tương tư đó đã ăn sâu vào xương tủy.
Lúc này đã nghe được tiếng ve kêu mùa hè. Quản gia mang một cái ghế mây đặt trong vườn hoa, cây nho mà tài xế Vương trồng cũng đã kết trái trĩu trịt. Phan Đông Minh nằm trên cái ghế mây dài, nhìn bầu trời đầy sao mà không hề cảm thấy nóng bức. Hắn nhớ tới thời điểm này của năm trước, Tạ Kiều đứng trên sân khấu của câu lạc bộ đêm nhảy múa, uốn éo như con rắn…Hắn quay đầu nhìn về cây nho sai trái, lại nhớ tới đôi mắt Tạ Kiều. Đôi mắt đó cũng như trái nho đen mọng kia, khiến hắn nhìn mà lòng đầy thỏa mãn.
Từ xuân đến hạ, chỉ là một thời gian ngắn ngủi, lại từ hạ sang thu, nhưng Phan Đông Minh cũng chỉ cảm giác như mình mới ngủ một giấc trưa dậy mà thôi. Thời tiết hơi trở lạnh, mùa thu miền Bắc, cái tĩnh lặng đã thay thế cái náo nhiệt của ngày hè. Bỗng nhiên một cơn gió thoảng đến rồi đưa theo cơn mưa. Hắn tự cho mình nửa ngày nghỉ ngơi, cầm một cái ô đi trên con hẻm đầy lá rụng. Cách đó không xa chính là cầu Ngân Đĩnh vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, mặt hồ bị những giọt mưa làm lăn tăn gợn thành một vòng tròn rồi lại lan ra. Phan Đông Minh yên lặng nhìn nếp gợn từ nhỏ lan ra to. Cơn mưa này, dường như cũng đang trút vào trong hắn, ánh mắt ẩm ướt, tâm tình cũng ẩm ướt, trái tim hắn, cũng giống như những gợn sóng kia, như mặt nước lạnh lẽo, trùng trùng bi thương.
Ngay lúc Phan Đông Minh đang bề bộn với núi công việc, mùa đông đã lặng lẽ đến. Hắn liếc mắt ra ngoài cửa sổ mới phát hiện dưới bầu trời ảm đạm nặng nề là những bông tuyết lất phất rơi. Lặng lẽ đứng trước cửa sổ của phòng làm việc, nhìn những bông tuyết phiêu dật thê lương, Phan Đông Minh bất chợt cảm thấy mệt mỏi. Hắn nghĩ, hắn bận rộn vì cái gì? Tiếp tục tích góp ư? Hắn không cần giàu có. Hắn giàu có thì được ích gì? Hắn không thấy vui, trong tim đè nén rất nhiều tâm sự. Mùa xuân của hắn không có ánh dương sáng rỡ, mùa thu lê thê cũng kéo sang mùa đông giá rét…
Không cần biết Phan Đông Minh có bao nhiêu hối tiếc, ngày vẫn trôi qua như nước chảy. Mùa xuân ấm áp lại tới, muôn hoa đua nở. Khi ánh mặt trời chiếu rọi xuống những hàng bạch quả trong vườn, hạng mục hợp tác giữa hắn và La Hạo, cuối cùng cũng khởi động.
Việc quản lý hạng mục ở Thâm Quyến do La Hạo phụ trách. La Hạo liên tục đi đi về về giữa Bắc Kinh và Thâm Quyến. Thâm Quyến là một thành phố trẻ, bốn mùa như xuân, những tòa nhà chọc trời nhiều như hoa nở. Đầu mùa xuân, ánh nắng làm cho sân bay ở Thâm Quyến ấm áp vô cùng, hành khách bước lên máy bay cứ như vào trong một con cá voi xanh say giấc ngủ. Trước sân bay, La Hạo chờ mãi mà không thấy lái xe đến đón, Ninh Tiêu Nhã bất mãn nói: “Người đâu không biết, chẳng lẽ không biết là phải đến sớm hơn sao, còn bắt chúng ta chờ ư?”
La Hạo liếc cô một cái, “Biết thế này không cho em đi nữa, anh đến đây công tác chứ không phải đi du lịch, không có thời gian đi cùng em.”
Ninh Tiêu Nhã cười, khoác cánh tay anh, “Ai cần anh đi cùng, anh làm việc của anh, em đến khu mua sắm Hongkong. Em tính rồi, sang Hongkong, em sẽ mua cho bố anh một cái đồng hồ, rồi anh đưa cho bố, được không?”
Điện thoại của La Hạo đổ chuông, tài xế nói trên đường đang kẹt xe, sẽ nhanh chóng đến nơi thôi. Ninh Tiêu Nhã chu miệng nói: “Anh nói xem, ở thành phố có gì tốt chứ, chờ đến lúc em già, em sẽ tìm một chỗ trên núi, an hưởng tuổi già.” Cô nhìn La Hạo, lay mạnh anh, cười hì hì, “Anh nói xem có được không?”
La Hạo dắt cô ra ngoài sân bay, vừa đi vừa nói: “Chỉ cần em chịu được yên tĩnh, có cái gì mà không được.”
Ninh Tiêu Nhã cắn môi, nói: “Chỉ cần anh chịu được yên tĩnh là ổn rồi.”
La Hạo làm như không quan tâm mấy, “Sao lại lôi anh vào, anh liên quan gì chứ.”
Ninh Tiêu Nhã có chút khó chịu, nhưng cũng không lên tiếng mà theo La Hạo ra ngoài. Đợi thêm một lúc, cuối cùng tái xế cũng đến, cuống quýt nói xin lỗi. Ninh Tiêu Nhã phụng phịu, “Biết sẽ tắc đường mà không xuất phát sớm một chút, hại chúng tôi phải đợi lâu quá đây này.”
Tài xế vẫn liên tục nói “Xin lỗi, xin lỗi.” Lúc này La Hạo mới cau mày, “Được rồi, tức giận gì nữa, không phải đã đến rồi sao, cũng không đợi lâu quá mà.”
Ninh Tiêu Nhã ngồi vào xe, không hề mở miệng.
Chiếc xe giảm tốc độ, quẹo vào một con đường phụ để đến nội thành, không ngờ lại tắc đường. Ninh Tiêu Nhã thấy La Hạo đang nhắm mắt dựa vào thành ghế, cô nhìn ra đoàn xe nối dài, lầm bầm: “Thật đáng ghét.”
Tài xế sợ họ chán do phải đợi hết tắc dường nên liền cười nói: “Chỗ này vốn thế mà, lúc nào cũng tắc đường, có điều bây giờ vẫn chưa phải giờ cao điểm, chắc là thông nhanh thôi.” Anh ta vừa nói vừa mở đài, có một người đàn ông dùng tiếng phổ thông nói, “Mi Hoa, tôi đang ở đường Đông Thâm Quyến, tắc đường, chán quá.”
Chủ trì chương trình phát thanh là một cô gái, giọng nói rất trong trẻo, cô hài hước nói: “Mi Hoa xin nhắc nhở các vị tài xế, một thính giả ở số 8848 có báo tin, đoạn đường Đông Thâm Quyến đang tắc đường, nếu vị nào đi đến hoặc sắp đi ngang qua đường Đông Thâm Quyến thì xin đi đường vòng…”
Cuộc gọi đến từ số 8848 kết thúc, lại có một cuộc gọi khác, “Mi Hoa, tôi cũng đang bị kẹt xe, nhưng không nói cho cô biết ở đoạn nào, hy vọng có thể gặp gỡ nhiều bạn tài xế khác. Giải buồn đi Mi Hoa, kể chuyện đi.”
“Kể chuyện ư, tôi có một câu chuyện kinh điển thế này muốn kể cho anh. Ngày xưa có một ngọn núi, trước ngọn núi đó có một cái miếu…”
Tài xế ngồi phía trước cười ra tiếng, La Hạo cũng nhếch môi cười. Người dẫn này rất hài hước, giọng nói cũng thật êm tai, nghe mềm ngọt mà không ngấy, giống như…La Hạo mở to mắt, lại thầm thở dài.
Chương trình phát thanh ngày càng náo nhiệt, có người yêu cầu người dẫn hát, cô gái nói: “Vậy được, tôi mới nghe một đĩa nhạc, mạn phép được trình bày.” Chẳng lâu sau tiếng nhạc truyền ra, là ca khúc “Thời gian bị lãng quên” của Thái Cầm. Tới khi ca khúc kết thúc thì dòng xe cũng thoáng dần, trong đài vẫn có người nói: “Mi Hoa, tất cả bị cô ru ngủ rồi, bài hát này buồn quá.”
La Hạo lẳng lặng nghe giọng nói trong trẻo kia, lại thầm nhớ đến một cô gái.
Buổi tối hôm sau, đại diện chính phủ và các quan chức huyện Diêm Điền có buổi tụ họp, La Hạo đưa Ninh Tiêu Nhã đi cùng. Ninh Tiêu Nhã mặc một chiếc sườn xám, đúng kiểu dáng truyền thống. Cô đứng trước gương, cười nói với La Hạo: “Thế nào? Được không?”
Ánh mắt La Hạo dừng trên tai Ninh Tiêu Nhã. Tai Ninh Tiêu Nhã trắng nõn, dái tai dày có đeo một đôi hoa tai vàng chạm rỗng, ở dưới là hạt ngọc xanh biếc, vô cùng hợp với bộ sườn xám cô mặc. Bỗng chốc, La Hạo liền cảm thấy cả người khô nóng đến khó chịu, dường như có một thứ gì đó đang len lỏi hòng thoát ra khỏi mạch máu anh. Anh vươn tay, giữ lấy hạt ngọc đang lắc lư, chăm chú nhìn rồi một lúc sau mới nhẹ giọng nói: “Tiêu Nhã, em lấy đôi hoa tai này ở đâu thế?”
Ninh Tiêu Nhã bất giác quay lại soi gương, đưa tay nhẹ nhàng vuốt hạt ngọc xanh biếc, cười nói: “Đẹp nhỉ, em liếc mắt một cái là đã thích luôn. Kĩ thuật làm rất tốt, nghe nói là được thiết kế bởi Kaji Mitsuo* đấy, chắc anh không tin đâu, nhưng giá đúng là không rẻ chút nào.”
(*Đây là nhà thiết kế trang sức nổi tiếng người Nhật Bản.)
Tim La Hạo hơi run rẩy, anh thì thào hỏi: “Em làm thế nào mà có được?”
Ninh Tiêu Nhã cười, “Đương nhiên là mua rồi. Em cũng mua cả đồng hồ cho bố anh nữa, anh đến đây xem này.” Cô kéo La Hạo ngồi xuống sofa, mở một cái hộp trên bàn. Bên trong là một chiếc đồng hồ nam sang trọng, “Thế nào?”
La Hạo nhìn cái hộp rồi khẽ gật đầu, sau đó ánh mắt lại hướng về đôi hoa tai của cô, “Đôi hoa tai này đẹp thật đấy, em mua ở đâu, Hongkong?”
“Đồng hồ là mua ở Hongkong, còn hoa tai thì mua ở đây. Không ngờ chỗ này mà cũng bán đồ quý đến thế, đôi phỉ thúy này còn đẹp hơn cả đôi mà mẹ tặng em hồi bọn mình đính hôn.” La Hạo chưa từng quan tâm đến chuyện ăn vận của cô, lần này, một câu hơi phô trương lại khiến tâm tình Ninh Tiêu Nhã tốt lên hẳn. La Hạo đưa tay sờ hạt ngọc, khẽ mỉm cười, “Đi thôi, lần gặp mặt này rất quan trọng, chúng ta đừng đến muộn.”
Thế nhưng cả buổi tối La Hạo vẫn không yên lòng, dù đứng nói chuyện cùng với mấy vị quan chức nhưng tâm tư của anh đã sớm bay lên chín tầng mây. Đôi hoa tai mà Ninh Tiêu Nhã đeo có cùng kiểu dáng với đôi trong bộ trang sức mà anh đã từng tặng cho Tạ Kiều. Bộ trang sức đó được anh nhờ thiết kế từ Nhật Bản cho Tạ Kiều, với ý nghĩa “phú quý, bền lâu”.
Đôi mà Ninh Tiêu Nhã đeo có lẽ là hàng nhái, hơn nữa, không phải Tạ Kiều còn đang ở Anh sao, mọi dấu vết đều cho thấy cô đang ở Anh, cô…La Hạo không dám nghĩ tiếp nữa, có những ý niệm điên cuồng đang tra tấn thần kinh anh. Có lẽ Tạ Kiều không đi Anh, có lẽ cô…
Cả đêm hầu như La Hạo đều hút thuốc, đi đi lại lại trong phòng, miên man suy nghĩ. Anh không thể khống chế được ý nghĩ của mình. Vì sao chỉ có một đôi hoa tai? Còn vòng cổ và vòng tay đâu? Ninh Tiêu Nhã đã ngủ từ lâu, anh rón rén mở hộp trang sức, lấy đôi hoa tai ra, ngồi dưới ngọn đèn trong phòng khách cẩn thận quan sát. Nhưng anh không dám khẳng định đây là thứ anh đã đưa cho Tạ Kiều, lúc cô đưa nó cho Dương Quần nhờ trả cho anh, anh cũng không xem lại. Nhưng bộ trang sức đó là do chính anh lựa chọn các chi tiết trong tập ảnh, sao có thể nhầm được.
Nằm trên giường, anh vẫn mở to hai mắt, không hề buồn ngủ. Một ý nghĩ khác lại quẩn quanh trong đầu anh, xua cũng không đi. Anh nghĩ, anh có thể đến cửa hàng trang sức đó, xem còn vòng cổ và vòng tay không, nếu có thì nó đến đây được bằng cách nào, nếu chắc chắn đây là hàng nhái thì những suy nghĩ trước đó của anh là sai, anh cũng có thể yên tâm. Nghĩ đến đây, anh càng nóng ruột hơn, chỉ hận nỗi không thể ngay lập tức thấy mặt trời mọc.
Vất vả lắm mới đợi đến lúc hừng đông. La Hạo muốn dẫn Ninh Tiêu Nhã đi uống trà, ăn điểm tâm sáng. Trên bàn bày đầy những món điểm tâm, La Hạo cũng thoải mái nhấp một ngụm trà, làm ra vẻ thờ ơ mà nói: “Lát nữa đến chỗ em mua đôi hoa tai một chuyến đi, xem có cái nào hợp với em thì mua thêm.”
La Hạo nói như vậy khiến Ninh Tiêu Nhã sướng rơn, “Ở trung tâm giao dịch trang sức, chúng ta đi luôn đi.”
Ninh Tiêu Nhã đưa La Hạo vào một cửa hàng trang sức tên là “Kim Hâm”, vừa mới bước vào cửa đã nghe thấy một giọng nói phụ nữ có vẻ bực bội. “Sao lại không có tín dụng? Tôi nói là hôm nay tôi đến để mua, không bán. Các cô có phương thức liên hệ với người mua không?”
Một cô gái khác bất đắc dĩ nói: “Chị à, chúng tôi làm ăn buôn bán, khó khăn lắm mới gặp được vị khách tinh ý, chẳng lẽ để chúng tôi lỗ vốn sao.”
La Hạo dừng bước. Trước quầy có một người phụ nữ cao gầy đang đưa lưng về phía anh, phía sau cũng có một cô gái mặc quần jean và áo phông, mái tóc ngắn nhuộm nâu, đeo một chiếc ba lô. Bất chợt, tim anh run lên, máu trong người cũng tăng tốc độ tuần hoàn, anh cảm thấy có chút choáng váng, chỉ thử gọi một tiếng: “Tiểu Kiều?”
Tác giả :
Tả Tình Hữu Ái