Nghiệt Trái (Món Nợ Nghiệt Ngã)
Chương 74
Nhưng hắn còn chưa nói gì thì hai hàng lệ đã tràn ra, giọng nói nghẹn ngào…
Lúc Phan Đông Minh về đến biệt thự thì Tạ Kiều đã chuẩn bị xong. Hắn thấy cô chỉ cầm theo một túi xách nhỏ thì hỏi: “Chỉ có từng này thôi hả?”
Tạ Kiều gật đầu, nói: “Mang nhiều cũng không tiện, đến đó cần gì thì lại mua.” Bây giờ đang là mùa đông nhưng trên trán hắn rịn đầy mồ hôi, Tạ Kiều không nhịn được bèn hỏi: “Sao đi vội vậy, không phải đã nói là đợi thêm mấy ngày nữa để sắp xếp việc ở công ty cho xong à?”
Phan Đông Minh cười cười: “Bên kia thúc giục nhiều quá, phải nhanh chóng đi mới được.”
Tạ Kiều “ừ” một tiếng. Lúc đi, Phan Đông Minh lấy một chiếc khăn quàng vào cổ cho cô và nói: “Lạnh như vậy mà em mặc phong phanh thế, nhìn cổ hở ra nhiều chưa này.”
Tạ Kiều cụp mắt, nhẹ giọng nói: “Thượng Hải ấm hơn ở đây.”
Phan Đông Minh vỗ lưng cô, vừa dẫn cô ra ngoài vừa cười nói: “Gặp mẹ em có vui không?”
“Vui.” Ra khỏi cửa phòng khách, Tạ Kiểu ngẩng đầu lên nhìn. Bầu trời thật âm u, dường như còn sắp có tuyết. Cô kéo chặt vạt áo khoác, không quay đầu lại mà bước thẳng đến phía chiếc xe ở cổng.
Cài dây an toàn xong, Tạ Kiều quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Viên quản gia đứng bên ngoài không biết nói gì nhiều, chỉ có thể gật đầu, nói: “Tạ tiểu thư, cô đi bình an.” Thím Lưu đứng ngoài xe, liên tục cằn nhằn với Tạ Kiều: “Có điều kiện thì về chơi nhé, nhé.”
Tay thợ làm bánh kem cũng chạy vội đến, cầm theo một chiếc hộp rất đẹp, đưa qua cửa sổ xe và nói: “Tạ tiểu thư, đây là điểm tâm tôi vừa nướng cho cô, trên đường đi, nếu đói bụng thì cô có thể lấy ra ăn.”
Tạ Kiều rưng rưng, nghẹn ngào nói: “Cám ơn mọi người.”
Phan Đông Minh ngồi vào ghế lái rồi nói với họ: “Được rồi, cũng không phải là không quay lại, nhìn mấy người kìa, nếu lưu luyến quá thì theo tôi đến Thượng Hải đi.”
Thím Lưu lau nước mắt rồi nói: “Đoạn tình cảm đó thật tốt, tôi rất lưu luyến con bé này.”
Xe đã đi xa, Tạ Kiều ngoái lại nhìn mấy người đó vẫn đứng vẫy tay theo xe, hai mắt không khỏi đỏ lên, “Họ đều là người tốt.”
“Ừ.” Phan Đông Minh đáp một tiếng cho có lệ, vì trong lòng hắn đang nghĩ đến chuyện khác.
Hắn thật sự không ngờ được, anh trai hắn – Phan Chấn Nam lại có thể đạt đến trình độ đó. Tay Lương gọi điện tới cho hắn, có vẻ rất khó xử: “Anh bạn, nếu cậu không đưa cô bé đó đi, về Hà Bắc tôi cũng không biết báo cáo nhiệm vụ thế nào cho ổn, mà tôi cũng không muốn xen vào. Qua đợt này rồi quay về cũng được, bằng không, tôi nên đắc tội với ai trong hai anh em cậu đây.”
Phan Đông Minh vốn đã muốn đưa Tạ Kiều đi xa rồi, nhưng giờ bị người khác bức bách khiến hắn vô cùng mất thể diện. Từ bé đến lớn, hắn chưa biết sợ ai, giờ “chơi với chim ưng lại bị chim ưng quắp”, hắn không bực bội sao được, đã vậy lại thêm cảm giác ức chế do bị người khác chi phối mình. Hắn vô cùng tức tối với Phan Chấn Nam vì đã cho hắn một cú đòn thâm đến vậy, nói được là làm được, dám đối phó với một cô gái “trói gà không chặt”. Tuy rằng lửa giận trong lòng thôi thúc hắn đi tính sổ với Phan Chấn Nam nhưng hắn không thể để Tạ Kiều rơi vào nguy hiểm được. Bởi vậy hắn nghĩ bụng phải đưa Tạ Kiều đi nhanh chóng, sang Thượng Hải đã có Giang Đào lo liệu, lúc ấy hắn mới có thể quay lại tính sổ với Phan Chấn Nam. Nhìn Tạ Kiều vẫn sụt sùi vì lưu luyến đám người ở nhà, hắn rất khó chịu. Gần đây, tại sao hắn lại hay làm những chuyện khiến bản thân hối hận đến vậy? Hiện tại, hắn căm tức anh hai hắn vô cùng, lại thầm nghĩ, anh hai à anh hai, lấy phụ nữ ra để đấu với tôi sao, còn là đàn ông không?
Ngẫm lại, chính hắn cũng hay nói những lời khó nghe với Tạ Kiều, nhưng cũng chỉ là nói thôi, chủ yếu là để hù dọa, chẳng qua là vì cô quá nhát gan. Còn bây giờ thì sao, chính bản thân mình bị người khác hù dọa, còn là dọa không nhẹ chút nào, nên cũng sợ Tạ Kiều bị ảnh hưởng. Phan Đông Minh âm thầm vò vò tóc, có phải do hắn làm quá nhiều chuyện xấu nên giờ gặp quả báo không? Trong hai ngày này, anh hai đã cho hắn biết cảm giác mà Tạ Kiều đã từng trải qua. Lần này không phải báo ứng thì là gì?
Nhưng điều khiến hắn hối hận nhất không phải là những gì hắn làm với Tạ Kiều, mà chính là cuốn phim đó. Cứ nghĩ đến là hắn lại muốn cho mình một phát tát, sao hắn không hủy cuốn phim đó đi chứ? Hắn cất nó trong két bảo hiểm ở nhà, còn tưởng để ở nhà đã là an toàn nhất rồi. Ngẫm lại, an toàn cái mẹ gì chứ, phòng cháy, phòng trộm nhưng không phòng được người nhà. Hắn không thể ngờ anh hai hắn lại mở được két bảo hiểm trong nhà hắn, sao hắn lại ngu xuẩn đến thế chứ. Nhưng hiện tại, cho dù hắn hối hận đã muộn rồi, chỉ thầm mong anh hai còn có chút “nhân tính” mà không tung cuốn phim ra ngoài. Hắn thì không sao, nhưng Tạ Kiều thì phải làm sao đây, sau này hắn và Tạ Kiều bên nhau thế nào đây? Nhớ đến nội dung của cuốn phim, đúng là đáng xấu hổ, nhiều chi tiết khiến hắn nhớ đến mà thầm cắn răng, hận không thể lao xe từ trên cao xuống để chết quách cho rồi. Hắn vừa sỉ vả bản thân mình ngu xuẩn, vừa thầm chửi Phan Chấn Nam không phải con người.
Đến sân bay, tìm mãi vẫn không thấy thư kí Vương, Phan Đông Minh bắt đầu bực bội, lấy điện thoại ra gọi đến một dãy số. Đối phương vừa nhận máy, hắn liền quát lên: “Cô đang ở đâu? Sao không nhìn thấy mặt hả? Còn định để tôi đi tìm cô sao?”
Cúp điện thoại, hắn thầm chửi: “Ngu xuẩn!”, rồi lại dắt Tạ Kiều đi vào bên trong quán cà phê của sân bay. Vừa đẩy cửa quán ra, Tạ Kiều còn chưa nhìn rõ cảnh trí bên trong thì Phan Đông Minh đã vội vàng quay lại, đang định dắt Tạ Kiều ra ngoài thì từ bên trong truyền ra giọng nói đàn ông: “Đông Tử, cậu đến đây làm gì?”
Phan Đông Minh dừng bước, bàn tay nắm tay Tạ Kiều dần lạnh ngắt, không lâu sau thì hơi run, mãi sau hắn mới chậm rãi dắt Tạ kiều bước vào trong, Lúc này Tạ Kiều mới nhìn rõ, cả quán cà phê rộng lớn mà lại không có mấy người, chỉ có cô nàng Vương đang tái mặt đứng im, và cả Phan Chấn Nam, phía sau anh ta là hai anh chàng lực lưỡng vận thường phục. Tạ Kiều không biết họ, nhưng Phan Đông Minh biết. Đó là hai gã vệ sĩ bên cạnh bố hắn, cho đến bây giờ, bố hắn đi đâu cũng có hai gã đó đi theo. Nhưng hiện tại, hai tay đó lại xuất hiện cùng anh hai, trong lòng Phan Đông Minh đã ngờ ngợ hiểu được lí do.
Phan Chấn Nam vẫn ung dung ngồi uống cà phê, như có như không mà nhìn hai người họ. Phan Đông Minh cố gắng kiềm chế bản thân, làm như thể không có chuyện gì mà cười: “À, anh hai, khéo thật đấy, sao lại có thể gặp ở đây nhỉ?”
Phan Chấn Nam gật đầu, cười rất tươi, “Đúng là khéo thật, bố được mời đến Na Uy, vừa ra tiễn thì lại gặp cô Vương, vốn chỉ định tán gẫu vài câu, không ngờ lại gặp cậu. Sao cậu vừa thấy anh đã định trốn đi hả?”
Phan Đông Minh khẽ cắn môi, thầm muốn chửi một câu, “Bố ra nước ngoài đã có máy bay riêng, việc gì phải đến đây, lừa trẻ con chắc.”, nhưng ở đây còn có người ngoài nên hắn nhịn. Hắn biết anh hai chạy đến đây là vì hắn nên lườm cô thư ký đang đứng ngây ngốc như con rối gỗ. Hắn kéo Tạ Kiều ngồi xuống, quyết định không vòng vo với anh ta nữa, trực tiếp ôm vai cô và nói: “Em không trốn anh, em có việc phải đến Thượng Hải, là việc gấp. Thư kí Vương, vé máy bay đâu?”
Cô Vương chỉ ậm ừ thưa: “Phan tiên sinh…”
Phan Chấn Nam rút hai tấm vé ra, quơ quơ trước mặt Phan Đông Minh, “Ở chỗ anh đây này. Đi Thượng Hải ư? Chuyện gì mà gấp thế, hay là, Lương Cảnh Sinh vừa thông báo một cái là cậu đã sốt ruột?”
Phan Đông Minh đứng phắt dậy, trợn mắt nhìn Phan Chấn Nam, gần như là nghiến răng nói: “Là anh bảo Lương Cảnh Sinh gọi điện cho tôi? Anh hai, đừng ép tôi phải sinh nóng nảy.”
Phan Chấn Nam xua tay và nói: “Cậu nói gì vậy, chỉ là anh đoán anh ta sẽ thông báo toàn bộ cho cậu mà thôi. Cậu đừng nóng, ngồi xuống cho hạ hỏa đi đã.”
Phan Đông Minh vẫn đứng yên không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào Phan Chấn Nam, hai mắt như có lửa đang nhen nhóm. Có điều, Phan Chấn Nam không nhìn hắn mà mỉm cười với Tạ Kiều: “Cô Tạ, chào cô.”
Vốn vẫn yên lặng nãy giờ, lúc này, Tạ Kiều mới nhẹ giọng nói: “Chào anh.”
Phan Chấn Nam gật đầu, nói: “Đông Tử hồ đồ, làm việc gì cũng không lo đến hậu quả, đúng là khiến cô Tạ khó xử rồi. Nhưng cú điện thoại xin giúp đỡ của cô cũng thật đúng lúc, giúp nó sửa chữa sai lầm không nên phạm phải. Đây là trách nhiệm của người làm anh như tôi, nhưng về chuyện này, vẫn phải cảm ơn cô.”
Tạ Kiều tái mặt nhưng vẫn gật đầu. Còn Phan Đông Minh lại như vừa nghe thấy một tiếng nổ, bên tai hắn như có một quả bom nổ tung khiến hắn u mê. Hắn cố gắng khống chế sự run rẩy của mình, từ từ ngồi xuống như pha quay chậm trong phim, duỗi tay nâng mặt Tạ Kiều lên. Có thể là hắn muốn cười, nhưng không thành công, chỉ nhếch môi được, khóe miệng hắn run run, giọng nói nhỏ nhẹ như sợ làm chính mình hoảng hốt: “Hai người đang nói gì vậy? Sao anh không hiểu? Điện thoại xin giúp đỡ gì cơ?”
Khuôn mặt Tạ Kiều như không còn giọt máu nào, hai tay nắm chặt lấy chiếc túi xách. Bàn tay đang nắm cằm cô của Phan Đông Minh dần bóp mạnh hơn, hắn nhìn chằm chằm vào mắt cô, vẫn nhẹ nhàng hỏi: “Tạ Kiều? Em gọi điện xin anh hai giúp đỡ? Anh, anh không hiểu, Tạ Kiều, em mau nói đi, là em báo cho anh ta đến đây sao?”
Tạ Kiều chỉ cắn chặt môi, trong mắt như giăng đầy sương mù. Khuôn mặt Phan Đông Minh dần trở nên mơ hồ, nhưng cô nghĩ, cả đời cô sẽ không thể quên được biểu hiện của Phan Đông Minh lúc này. Cho đến giờ, cô không thể ngờ, ánh mắt của một người lại có thể biểu đạt nhiều cảm xúc đến vậy, là kinh ngạc, là không tin, là sợ hãi, mà nhiều hơn là vẻ đau khổ đến tan nát cõi lòng. Cô cố gắng chớp hai mí mắt cay xè nhưng không thể.
“Mau nói cho anh biết, không phải là em, không phải là em, nói mau.”
Phan Đông Minh xuống khỏi ghế, hơi ngồi xổm trước mặt cô, cầm hai tay cô nhẹ nhàng lay, ngửa mặt nhìn Tạ Kiều, “Em quên rồi sao? Chúng ta đã cùng vào sinh ra tử, không phải em đã tha thứ cho anh rồi sao, không phải đã hứa đưa anh đi gặp mẹ em sao? Không phải em đã đồng ý cho anh một cơ hội sao? Hả?”
“Sao em không nói lời nào?”
“Tạ Kiều?”
“Nói đi!”
Nước mắt Tạ Kiều chảy xuống, quả thật, một câu cô cũng không thể nói được. Quán cà phê thật yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở của họ. Sự trầm mặc của cô đã minh chứng tất cả, bỗng nhiên Phan Đông Minh đứng phắt dậy, hung dữ bóp cổ Tạ Kiều, ấn chặt cô vào thành ghế, “Chết tiệt, tôi bảo cô nói đi! Nói đi!”
Việc Tạ Kiều không nói không rằng này hoàn toàn khiến mọi ảo tưởng trong Phan Đông Minh như bị chặt nát. Hắn tin tưởng cô, tin cô không để bụng chuyện trước kia nữa, bởi lúc ở Tứ Xuyên, cô chăm sóc cho hắn rất chu đáo, khiến hắn nghĩ rằng cuộc sống kiếp này của hắn cũng không tồi, rằng vòng tròn số mệnh đã đưa họ đến gần nhau. Nhưng cô làm thế này là vì cái gì? Ruồng bỏ! Cơn giận như ngọn núi lửa bùng nổ trong hắn, hắn uất ức, hắn đau đớn. Nhưng cô lại ra vẻ vô tội, như con búp bê mở to đôi mắt ngây thơ nhìn hắn. Hắn vốn si mê ánh mắt này của cô, nó như dòng suối ngoằn ngoèo mà lại trong suốt, chỉ nhìn một cái là đã thấy đáy. Nhưng lúc này hắn lại vô cùng căm hận, vô cùng nóng mắt. Thì ra hắn căn bản không hiểu, đó không phải là dòng suối, mà là một cái cống ngầm! Tay hắn càng tăng thêm lực, hắn muốn cho cô gái này tan thành trăm mảnh.
Sắc mặt Phan Đông Minh dần tái xanh, đôi môi run rẩy gần như không còn lấy một giọt máu, ánh mắt lại cuồng nộ dữ tợn như của một con sư tử bị chọc tức đang muốn nuốt trôi cả thế giới này. Nhưng hắn còn chưa nói gì thì hai hàng lệ đã tràn ra, giọng nói nghẹn ngào: “Tôi khốn nạn, tôi xin lỗi, tôi muốn sửa lỗi, muốn học cách yêu cô, nhưng cô đã làm gì với tôi hả! Cô bắt tay với người khác sau lưng tôi, cô còn khóc cái gì nữa, không phải là cô vô tâm vô phế, vô tình vô nghĩa đến nỗi cái cảm thụ tối thiểu cũng không có sao? Đúng là đầu gỗ! Đầu gỗ!”
Ngón tay Phan Đông Minh siết lại khiến Tạ Kiều nghẹt thở. Phan Chấn Nam ra hiệu cho hai người ở phía sau kéo Phan Đông Minh đi, nhưng chân Phan Đông Minh như mọc rễ, kéo thế nào cũng không nhúc nhích. Hắn vẫn dồn sức vào tay, vừa nhục mạ, vừa chỉ trích. Cô Vương đứng bên cạnh sợ tới mức bật khóc, đưa tay che miệng, nức nở nói: “Phan tiên sinh, Phan tiên sinh.”
Mặt Tạ Kiều chuyển dần từ hồng sang trắng, cô bắt đầu thấy ù tai, nhưng dường như vẫn nghe rất rõ tiếng răng rắc từ các đốt ngón tay của hắn. Cô nghĩ hắn thật sự muốn bóp chết cô, ngay lúc cô muốn từ bỏ hết thảy thì đột nhiên cổ lại được buông lỏng. Phan Đông Minh bị hai tên vệ sĩ kéo sang một bên, vẫn còn đang ra sức giãy giụa. Vết thương của hắn chưa lành hẳn, hơn nữa kia lại là hai tay vệ sĩ chuyên nghiệp, hắn muốn trốn cũng không được, chỉ có thể tiếp tục mắng mỏ giận dữ, lại đá, huých loạn xạ, y như một tên vô lại ngoài đường đang la khóc om sòm.
Phan Chấn Nam không để tâm chuyện Tạ Kiều đang ho khan, anh ta kéo cô sang một bên, nhét vào tay cô một cái túi da bò, vội vàng nói: “Đây là thứ cô muốn, “hoàn bích quy Triệu”*, chỗ còn lại thì đừng lo, tôi dã hủy hết rồi. Rất cảm ơn sự phối hợp của cô, cô Tạ, tạm biệt, lên đường bình an.”
Anh ta mở cửa cho Tạ Kiều. Cô lảo đảo bước ra khỏi cửa, bước chân không vững, thư kí Vương vội đỡ lấy cô, hai mắt cô ấy cũng hồng lên, “Cô Tạ…”
Tạ Kiều lắc đầu, thấp giọng nói với cô ấy một câu rồi đẩy cửa ra ngoài.
Phan Đông Minh như phát điên, bỗng nhiên giãy khỏi vòng vây của họ, liều lĩnh xông ra khỏi cửa. Phan Chấn Nam tức giận chỉ vào hắn, nói với hai gã vệ sĩ: “Chặn nó lại cho tôi!”
Hai gã vệ sĩ vừa vọt lên đã dễ dàng bắt được Phan Đông Minh, ghì hắn xuống đất. Hai tay hắn bị quặt sau lưng, không thể động đậy nổi. Có người dùng đầu gối ghì lên lưng hắn, một bàn tay đặt trên gáy hắn, ấn mặt hắn gần sát đất. Hắn nghiêng mặt nhìn bóng dáng Tạ Kiều đi ngày càng xa, ánh mắt đầy vẻ tuyệt vọng, sợ hãi, có dòng lệ trong chậm rãi chảy qua mí mắt hắn rồi nhỏ xuống sàn nhà, thấm ướt gò má hắn. Hắn nhìn thấy bước chân Tạ Kiều càng lúc càng nhanh, mới đầu là đi bộ sau là chạy chậm, xuyên qua đại sảnh, như con cá nhỏ dễ dàng lọt qua mắt lưới, dễ dàng có được tự do, như thể đã có mục tiêu từ trước rồi.
Phan Đông Minh từ từ nhắm mắt lại, càng nhiều nước mắt chảy xuống hơn. Hắn nghe thấy tiếng nói nghẹn ngào của chính mình: “Tạ Kiều, Tạ Kiều, xin em, van em…”
*Thời Chiến quốc nước Triệu có viên ngọc họ Hoà của nước Sở, Tần Triệu Vương dùng 15 ngôi thành để đổi viên ngọc này. Triệu Vương phái Lạn Tương Như mang ngọc đi đổi thành, Tương Như đến nước Tần dâng ngọc, nhìn thấy Tần Vương không có thành ý, không muốn giao thành, bèn nghĩ cách mang ngọc trở về, phái người trả lại cho nước Triệu. Câu này ví với vật còn nguyên vẹn quy trả về cho chủ cũ, giống câu “Châu về Hợp Phố”.
Lúc Phan Đông Minh về đến biệt thự thì Tạ Kiều đã chuẩn bị xong. Hắn thấy cô chỉ cầm theo một túi xách nhỏ thì hỏi: “Chỉ có từng này thôi hả?”
Tạ Kiều gật đầu, nói: “Mang nhiều cũng không tiện, đến đó cần gì thì lại mua.” Bây giờ đang là mùa đông nhưng trên trán hắn rịn đầy mồ hôi, Tạ Kiều không nhịn được bèn hỏi: “Sao đi vội vậy, không phải đã nói là đợi thêm mấy ngày nữa để sắp xếp việc ở công ty cho xong à?”
Phan Đông Minh cười cười: “Bên kia thúc giục nhiều quá, phải nhanh chóng đi mới được.”
Tạ Kiều “ừ” một tiếng. Lúc đi, Phan Đông Minh lấy một chiếc khăn quàng vào cổ cho cô và nói: “Lạnh như vậy mà em mặc phong phanh thế, nhìn cổ hở ra nhiều chưa này.”
Tạ Kiều cụp mắt, nhẹ giọng nói: “Thượng Hải ấm hơn ở đây.”
Phan Đông Minh vỗ lưng cô, vừa dẫn cô ra ngoài vừa cười nói: “Gặp mẹ em có vui không?”
“Vui.” Ra khỏi cửa phòng khách, Tạ Kiểu ngẩng đầu lên nhìn. Bầu trời thật âm u, dường như còn sắp có tuyết. Cô kéo chặt vạt áo khoác, không quay đầu lại mà bước thẳng đến phía chiếc xe ở cổng.
Cài dây an toàn xong, Tạ Kiều quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Viên quản gia đứng bên ngoài không biết nói gì nhiều, chỉ có thể gật đầu, nói: “Tạ tiểu thư, cô đi bình an.” Thím Lưu đứng ngoài xe, liên tục cằn nhằn với Tạ Kiều: “Có điều kiện thì về chơi nhé, nhé.”
Tay thợ làm bánh kem cũng chạy vội đến, cầm theo một chiếc hộp rất đẹp, đưa qua cửa sổ xe và nói: “Tạ tiểu thư, đây là điểm tâm tôi vừa nướng cho cô, trên đường đi, nếu đói bụng thì cô có thể lấy ra ăn.”
Tạ Kiều rưng rưng, nghẹn ngào nói: “Cám ơn mọi người.”
Phan Đông Minh ngồi vào ghế lái rồi nói với họ: “Được rồi, cũng không phải là không quay lại, nhìn mấy người kìa, nếu lưu luyến quá thì theo tôi đến Thượng Hải đi.”
Thím Lưu lau nước mắt rồi nói: “Đoạn tình cảm đó thật tốt, tôi rất lưu luyến con bé này.”
Xe đã đi xa, Tạ Kiều ngoái lại nhìn mấy người đó vẫn đứng vẫy tay theo xe, hai mắt không khỏi đỏ lên, “Họ đều là người tốt.”
“Ừ.” Phan Đông Minh đáp một tiếng cho có lệ, vì trong lòng hắn đang nghĩ đến chuyện khác.
Hắn thật sự không ngờ được, anh trai hắn – Phan Chấn Nam lại có thể đạt đến trình độ đó. Tay Lương gọi điện tới cho hắn, có vẻ rất khó xử: “Anh bạn, nếu cậu không đưa cô bé đó đi, về Hà Bắc tôi cũng không biết báo cáo nhiệm vụ thế nào cho ổn, mà tôi cũng không muốn xen vào. Qua đợt này rồi quay về cũng được, bằng không, tôi nên đắc tội với ai trong hai anh em cậu đây.”
Phan Đông Minh vốn đã muốn đưa Tạ Kiều đi xa rồi, nhưng giờ bị người khác bức bách khiến hắn vô cùng mất thể diện. Từ bé đến lớn, hắn chưa biết sợ ai, giờ “chơi với chim ưng lại bị chim ưng quắp”, hắn không bực bội sao được, đã vậy lại thêm cảm giác ức chế do bị người khác chi phối mình. Hắn vô cùng tức tối với Phan Chấn Nam vì đã cho hắn một cú đòn thâm đến vậy, nói được là làm được, dám đối phó với một cô gái “trói gà không chặt”. Tuy rằng lửa giận trong lòng thôi thúc hắn đi tính sổ với Phan Chấn Nam nhưng hắn không thể để Tạ Kiều rơi vào nguy hiểm được. Bởi vậy hắn nghĩ bụng phải đưa Tạ Kiều đi nhanh chóng, sang Thượng Hải đã có Giang Đào lo liệu, lúc ấy hắn mới có thể quay lại tính sổ với Phan Chấn Nam. Nhìn Tạ Kiều vẫn sụt sùi vì lưu luyến đám người ở nhà, hắn rất khó chịu. Gần đây, tại sao hắn lại hay làm những chuyện khiến bản thân hối hận đến vậy? Hiện tại, hắn căm tức anh hai hắn vô cùng, lại thầm nghĩ, anh hai à anh hai, lấy phụ nữ ra để đấu với tôi sao, còn là đàn ông không?
Ngẫm lại, chính hắn cũng hay nói những lời khó nghe với Tạ Kiều, nhưng cũng chỉ là nói thôi, chủ yếu là để hù dọa, chẳng qua là vì cô quá nhát gan. Còn bây giờ thì sao, chính bản thân mình bị người khác hù dọa, còn là dọa không nhẹ chút nào, nên cũng sợ Tạ Kiều bị ảnh hưởng. Phan Đông Minh âm thầm vò vò tóc, có phải do hắn làm quá nhiều chuyện xấu nên giờ gặp quả báo không? Trong hai ngày này, anh hai đã cho hắn biết cảm giác mà Tạ Kiều đã từng trải qua. Lần này không phải báo ứng thì là gì?
Nhưng điều khiến hắn hối hận nhất không phải là những gì hắn làm với Tạ Kiều, mà chính là cuốn phim đó. Cứ nghĩ đến là hắn lại muốn cho mình một phát tát, sao hắn không hủy cuốn phim đó đi chứ? Hắn cất nó trong két bảo hiểm ở nhà, còn tưởng để ở nhà đã là an toàn nhất rồi. Ngẫm lại, an toàn cái mẹ gì chứ, phòng cháy, phòng trộm nhưng không phòng được người nhà. Hắn không thể ngờ anh hai hắn lại mở được két bảo hiểm trong nhà hắn, sao hắn lại ngu xuẩn đến thế chứ. Nhưng hiện tại, cho dù hắn hối hận đã muộn rồi, chỉ thầm mong anh hai còn có chút “nhân tính” mà không tung cuốn phim ra ngoài. Hắn thì không sao, nhưng Tạ Kiều thì phải làm sao đây, sau này hắn và Tạ Kiều bên nhau thế nào đây? Nhớ đến nội dung của cuốn phim, đúng là đáng xấu hổ, nhiều chi tiết khiến hắn nhớ đến mà thầm cắn răng, hận không thể lao xe từ trên cao xuống để chết quách cho rồi. Hắn vừa sỉ vả bản thân mình ngu xuẩn, vừa thầm chửi Phan Chấn Nam không phải con người.
Đến sân bay, tìm mãi vẫn không thấy thư kí Vương, Phan Đông Minh bắt đầu bực bội, lấy điện thoại ra gọi đến một dãy số. Đối phương vừa nhận máy, hắn liền quát lên: “Cô đang ở đâu? Sao không nhìn thấy mặt hả? Còn định để tôi đi tìm cô sao?”
Cúp điện thoại, hắn thầm chửi: “Ngu xuẩn!”, rồi lại dắt Tạ Kiều đi vào bên trong quán cà phê của sân bay. Vừa đẩy cửa quán ra, Tạ Kiều còn chưa nhìn rõ cảnh trí bên trong thì Phan Đông Minh đã vội vàng quay lại, đang định dắt Tạ Kiều ra ngoài thì từ bên trong truyền ra giọng nói đàn ông: “Đông Tử, cậu đến đây làm gì?”
Phan Đông Minh dừng bước, bàn tay nắm tay Tạ Kiều dần lạnh ngắt, không lâu sau thì hơi run, mãi sau hắn mới chậm rãi dắt Tạ kiều bước vào trong, Lúc này Tạ Kiều mới nhìn rõ, cả quán cà phê rộng lớn mà lại không có mấy người, chỉ có cô nàng Vương đang tái mặt đứng im, và cả Phan Chấn Nam, phía sau anh ta là hai anh chàng lực lưỡng vận thường phục. Tạ Kiều không biết họ, nhưng Phan Đông Minh biết. Đó là hai gã vệ sĩ bên cạnh bố hắn, cho đến bây giờ, bố hắn đi đâu cũng có hai gã đó đi theo. Nhưng hiện tại, hai tay đó lại xuất hiện cùng anh hai, trong lòng Phan Đông Minh đã ngờ ngợ hiểu được lí do.
Phan Chấn Nam vẫn ung dung ngồi uống cà phê, như có như không mà nhìn hai người họ. Phan Đông Minh cố gắng kiềm chế bản thân, làm như thể không có chuyện gì mà cười: “À, anh hai, khéo thật đấy, sao lại có thể gặp ở đây nhỉ?”
Phan Chấn Nam gật đầu, cười rất tươi, “Đúng là khéo thật, bố được mời đến Na Uy, vừa ra tiễn thì lại gặp cô Vương, vốn chỉ định tán gẫu vài câu, không ngờ lại gặp cậu. Sao cậu vừa thấy anh đã định trốn đi hả?”
Phan Đông Minh khẽ cắn môi, thầm muốn chửi một câu, “Bố ra nước ngoài đã có máy bay riêng, việc gì phải đến đây, lừa trẻ con chắc.”, nhưng ở đây còn có người ngoài nên hắn nhịn. Hắn biết anh hai chạy đến đây là vì hắn nên lườm cô thư ký đang đứng ngây ngốc như con rối gỗ. Hắn kéo Tạ Kiều ngồi xuống, quyết định không vòng vo với anh ta nữa, trực tiếp ôm vai cô và nói: “Em không trốn anh, em có việc phải đến Thượng Hải, là việc gấp. Thư kí Vương, vé máy bay đâu?”
Cô Vương chỉ ậm ừ thưa: “Phan tiên sinh…”
Phan Chấn Nam rút hai tấm vé ra, quơ quơ trước mặt Phan Đông Minh, “Ở chỗ anh đây này. Đi Thượng Hải ư? Chuyện gì mà gấp thế, hay là, Lương Cảnh Sinh vừa thông báo một cái là cậu đã sốt ruột?”
Phan Đông Minh đứng phắt dậy, trợn mắt nhìn Phan Chấn Nam, gần như là nghiến răng nói: “Là anh bảo Lương Cảnh Sinh gọi điện cho tôi? Anh hai, đừng ép tôi phải sinh nóng nảy.”
Phan Chấn Nam xua tay và nói: “Cậu nói gì vậy, chỉ là anh đoán anh ta sẽ thông báo toàn bộ cho cậu mà thôi. Cậu đừng nóng, ngồi xuống cho hạ hỏa đi đã.”
Phan Đông Minh vẫn đứng yên không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào Phan Chấn Nam, hai mắt như có lửa đang nhen nhóm. Có điều, Phan Chấn Nam không nhìn hắn mà mỉm cười với Tạ Kiều: “Cô Tạ, chào cô.”
Vốn vẫn yên lặng nãy giờ, lúc này, Tạ Kiều mới nhẹ giọng nói: “Chào anh.”
Phan Chấn Nam gật đầu, nói: “Đông Tử hồ đồ, làm việc gì cũng không lo đến hậu quả, đúng là khiến cô Tạ khó xử rồi. Nhưng cú điện thoại xin giúp đỡ của cô cũng thật đúng lúc, giúp nó sửa chữa sai lầm không nên phạm phải. Đây là trách nhiệm của người làm anh như tôi, nhưng về chuyện này, vẫn phải cảm ơn cô.”
Tạ Kiều tái mặt nhưng vẫn gật đầu. Còn Phan Đông Minh lại như vừa nghe thấy một tiếng nổ, bên tai hắn như có một quả bom nổ tung khiến hắn u mê. Hắn cố gắng khống chế sự run rẩy của mình, từ từ ngồi xuống như pha quay chậm trong phim, duỗi tay nâng mặt Tạ Kiều lên. Có thể là hắn muốn cười, nhưng không thành công, chỉ nhếch môi được, khóe miệng hắn run run, giọng nói nhỏ nhẹ như sợ làm chính mình hoảng hốt: “Hai người đang nói gì vậy? Sao anh không hiểu? Điện thoại xin giúp đỡ gì cơ?”
Khuôn mặt Tạ Kiều như không còn giọt máu nào, hai tay nắm chặt lấy chiếc túi xách. Bàn tay đang nắm cằm cô của Phan Đông Minh dần bóp mạnh hơn, hắn nhìn chằm chằm vào mắt cô, vẫn nhẹ nhàng hỏi: “Tạ Kiều? Em gọi điện xin anh hai giúp đỡ? Anh, anh không hiểu, Tạ Kiều, em mau nói đi, là em báo cho anh ta đến đây sao?”
Tạ Kiều chỉ cắn chặt môi, trong mắt như giăng đầy sương mù. Khuôn mặt Phan Đông Minh dần trở nên mơ hồ, nhưng cô nghĩ, cả đời cô sẽ không thể quên được biểu hiện của Phan Đông Minh lúc này. Cho đến giờ, cô không thể ngờ, ánh mắt của một người lại có thể biểu đạt nhiều cảm xúc đến vậy, là kinh ngạc, là không tin, là sợ hãi, mà nhiều hơn là vẻ đau khổ đến tan nát cõi lòng. Cô cố gắng chớp hai mí mắt cay xè nhưng không thể.
“Mau nói cho anh biết, không phải là em, không phải là em, nói mau.”
Phan Đông Minh xuống khỏi ghế, hơi ngồi xổm trước mặt cô, cầm hai tay cô nhẹ nhàng lay, ngửa mặt nhìn Tạ Kiều, “Em quên rồi sao? Chúng ta đã cùng vào sinh ra tử, không phải em đã tha thứ cho anh rồi sao, không phải đã hứa đưa anh đi gặp mẹ em sao? Không phải em đã đồng ý cho anh một cơ hội sao? Hả?”
“Sao em không nói lời nào?”
“Tạ Kiều?”
“Nói đi!”
Nước mắt Tạ Kiều chảy xuống, quả thật, một câu cô cũng không thể nói được. Quán cà phê thật yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở của họ. Sự trầm mặc của cô đã minh chứng tất cả, bỗng nhiên Phan Đông Minh đứng phắt dậy, hung dữ bóp cổ Tạ Kiều, ấn chặt cô vào thành ghế, “Chết tiệt, tôi bảo cô nói đi! Nói đi!”
Việc Tạ Kiều không nói không rằng này hoàn toàn khiến mọi ảo tưởng trong Phan Đông Minh như bị chặt nát. Hắn tin tưởng cô, tin cô không để bụng chuyện trước kia nữa, bởi lúc ở Tứ Xuyên, cô chăm sóc cho hắn rất chu đáo, khiến hắn nghĩ rằng cuộc sống kiếp này của hắn cũng không tồi, rằng vòng tròn số mệnh đã đưa họ đến gần nhau. Nhưng cô làm thế này là vì cái gì? Ruồng bỏ! Cơn giận như ngọn núi lửa bùng nổ trong hắn, hắn uất ức, hắn đau đớn. Nhưng cô lại ra vẻ vô tội, như con búp bê mở to đôi mắt ngây thơ nhìn hắn. Hắn vốn si mê ánh mắt này của cô, nó như dòng suối ngoằn ngoèo mà lại trong suốt, chỉ nhìn một cái là đã thấy đáy. Nhưng lúc này hắn lại vô cùng căm hận, vô cùng nóng mắt. Thì ra hắn căn bản không hiểu, đó không phải là dòng suối, mà là một cái cống ngầm! Tay hắn càng tăng thêm lực, hắn muốn cho cô gái này tan thành trăm mảnh.
Sắc mặt Phan Đông Minh dần tái xanh, đôi môi run rẩy gần như không còn lấy một giọt máu, ánh mắt lại cuồng nộ dữ tợn như của một con sư tử bị chọc tức đang muốn nuốt trôi cả thế giới này. Nhưng hắn còn chưa nói gì thì hai hàng lệ đã tràn ra, giọng nói nghẹn ngào: “Tôi khốn nạn, tôi xin lỗi, tôi muốn sửa lỗi, muốn học cách yêu cô, nhưng cô đã làm gì với tôi hả! Cô bắt tay với người khác sau lưng tôi, cô còn khóc cái gì nữa, không phải là cô vô tâm vô phế, vô tình vô nghĩa đến nỗi cái cảm thụ tối thiểu cũng không có sao? Đúng là đầu gỗ! Đầu gỗ!”
Ngón tay Phan Đông Minh siết lại khiến Tạ Kiều nghẹt thở. Phan Chấn Nam ra hiệu cho hai người ở phía sau kéo Phan Đông Minh đi, nhưng chân Phan Đông Minh như mọc rễ, kéo thế nào cũng không nhúc nhích. Hắn vẫn dồn sức vào tay, vừa nhục mạ, vừa chỉ trích. Cô Vương đứng bên cạnh sợ tới mức bật khóc, đưa tay che miệng, nức nở nói: “Phan tiên sinh, Phan tiên sinh.”
Mặt Tạ Kiều chuyển dần từ hồng sang trắng, cô bắt đầu thấy ù tai, nhưng dường như vẫn nghe rất rõ tiếng răng rắc từ các đốt ngón tay của hắn. Cô nghĩ hắn thật sự muốn bóp chết cô, ngay lúc cô muốn từ bỏ hết thảy thì đột nhiên cổ lại được buông lỏng. Phan Đông Minh bị hai tên vệ sĩ kéo sang một bên, vẫn còn đang ra sức giãy giụa. Vết thương của hắn chưa lành hẳn, hơn nữa kia lại là hai tay vệ sĩ chuyên nghiệp, hắn muốn trốn cũng không được, chỉ có thể tiếp tục mắng mỏ giận dữ, lại đá, huých loạn xạ, y như một tên vô lại ngoài đường đang la khóc om sòm.
Phan Chấn Nam không để tâm chuyện Tạ Kiều đang ho khan, anh ta kéo cô sang một bên, nhét vào tay cô một cái túi da bò, vội vàng nói: “Đây là thứ cô muốn, “hoàn bích quy Triệu”*, chỗ còn lại thì đừng lo, tôi dã hủy hết rồi. Rất cảm ơn sự phối hợp của cô, cô Tạ, tạm biệt, lên đường bình an.”
Anh ta mở cửa cho Tạ Kiều. Cô lảo đảo bước ra khỏi cửa, bước chân không vững, thư kí Vương vội đỡ lấy cô, hai mắt cô ấy cũng hồng lên, “Cô Tạ…”
Tạ Kiều lắc đầu, thấp giọng nói với cô ấy một câu rồi đẩy cửa ra ngoài.
Phan Đông Minh như phát điên, bỗng nhiên giãy khỏi vòng vây của họ, liều lĩnh xông ra khỏi cửa. Phan Chấn Nam tức giận chỉ vào hắn, nói với hai gã vệ sĩ: “Chặn nó lại cho tôi!”
Hai gã vệ sĩ vừa vọt lên đã dễ dàng bắt được Phan Đông Minh, ghì hắn xuống đất. Hai tay hắn bị quặt sau lưng, không thể động đậy nổi. Có người dùng đầu gối ghì lên lưng hắn, một bàn tay đặt trên gáy hắn, ấn mặt hắn gần sát đất. Hắn nghiêng mặt nhìn bóng dáng Tạ Kiều đi ngày càng xa, ánh mắt đầy vẻ tuyệt vọng, sợ hãi, có dòng lệ trong chậm rãi chảy qua mí mắt hắn rồi nhỏ xuống sàn nhà, thấm ướt gò má hắn. Hắn nhìn thấy bước chân Tạ Kiều càng lúc càng nhanh, mới đầu là đi bộ sau là chạy chậm, xuyên qua đại sảnh, như con cá nhỏ dễ dàng lọt qua mắt lưới, dễ dàng có được tự do, như thể đã có mục tiêu từ trước rồi.
Phan Đông Minh từ từ nhắm mắt lại, càng nhiều nước mắt chảy xuống hơn. Hắn nghe thấy tiếng nói nghẹn ngào của chính mình: “Tạ Kiều, Tạ Kiều, xin em, van em…”
*Thời Chiến quốc nước Triệu có viên ngọc họ Hoà của nước Sở, Tần Triệu Vương dùng 15 ngôi thành để đổi viên ngọc này. Triệu Vương phái Lạn Tương Như mang ngọc đi đổi thành, Tương Như đến nước Tần dâng ngọc, nhìn thấy Tần Vương không có thành ý, không muốn giao thành, bèn nghĩ cách mang ngọc trở về, phái người trả lại cho nước Triệu. Câu này ví với vật còn nguyên vẹn quy trả về cho chủ cũ, giống câu “Châu về Hợp Phố”.
Tác giả :
Tả Tình Hữu Ái