Nghiệt Trái (Món Nợ Nghiệt Ngã)
Chương 45
“Đi bộ trong mưa, như vậy mới lãng mạn.”
Ánh mặt trời càng ngày càng nhạt, thời tiết cũng mỗi lúc một lạnh, ngồi nói chuyện là đã có thể thấy làn khói trắng. Thế nhưng hoa trong vườn được bác Vương chăm sóc vẫn rất tươi tốt, nhiều đóa păng xê đủ màu đã nở rộ, thi nhau đung đưa cành lá mềm mại, nhìn những đóa hoa lay động trong gió tinh xảo như khuôn mặt mĩ nhân vậy. Trước khi lên xe, Phan Đông Minh ngắt một cành păng xê, vừa lên xe đã nhét ngay vào tay Tạ Kiều rồi nói: “Nhìn rất giống em, như mặt mèo vậy.”
Tạ Kiều nhìn đóa hoa màu tím, nhẹ nhàng nói: “Hoa nở rất đẹp, nó không đắc tội với anh, anh cũng không hỏi nó có đồng ý không mà đã hái, sẽ héo mất.”
Phan Đông Minh tiện tay mở một tờ báo, thản nhiên nói: “Không có anh thì nó cũng sẽ héo, chỉ là sớm hay muộn thôi. Hơn nữa, không phải cá sao biết cá vui, có lẽ nó đang chờ anh đến hái cũng không chừng. Nhiều người vui không bằng riêng mình vui, nhiều hoa như vậy mà anh chỉ hái có mình nó, sao em không nghĩ là nó cảm thấy vinh hạnh chứ.”
Đây là phong cách không phân rõ phải trái điển hình của Phan Đông Minh. Rất lâu sau Tạ Kiều cũng không nói gì, chỉ nghịch nghịch bông păng xê, trong lòng thầm oán: Anh không nên mang họ Phan, mà phải là họ Lý mới đúng, cũng không nên gọi là Phan Đông Minh mà nên gọi là Lý Thường Hữu mới đúng! (Chữ “Lý” tác giả chú thích với nghĩa là “lí sự”)
Phan Đông Minh gấp báo lại, xoa xoa mũi rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Xe đã chạy trên đường cao tốc gần sân bay.
Trên hành lang nội bộ của sân bay hạng VIP giữa thủ đô, hai người gặp được thư kí Vương của Phan Đông Minh cùng một đội ngũ nhân viên tinh anh. Mãi cho đến khi soát vé máy bay, Tạ Kiều vẫn không thấy bóng dáng hội Dương Quần đâu, vừa thấy kỳ lạ lại vừa thất vọng. Dường như Phan Đông Minh không quan tâm đến cô, xoay người đi trước, vẫn được đội ngũ nhân viên cốt cán vây lấy như mọi khi. Thế nhưng, thư kí Vương lại tủm tỉm cười, đi về phía Tạ Kiều rồi nói: “Hội của Dương tiên sinh sẽ đến Toronto chậm hơn chúng ta một ngày.”
Đối với cô Vương, Tạ Kiều có một sự khâm phục rất lớn, thấy cô gái xuất chúng này lại có vẻ thân thiết thì không khỏi vui mừng, cô nói: “Cám ơn cô đã nói cho tôi biết.”
Cô Vương cười cười: “Là Phan tiên sinh bảo tôi nói cho cô.”
Tạ Kiều nhìn theo bóng dáng cao lớn kia thì thầm bĩu môi: Lắm chuyện.
Thời gian bay mười mấy tiếng thật nhàm chán, ngoại trừ xem tạp chí thì Tạ Kiều chỉ biết ngủ. Trên đùi Phan Đông Minh đặt một tập tài liệu dày, hắn lật xem, trong lúc lơ đãng quay đầu, hắn thấy Tạ Kiều. Cô đang ngủ, đầu dựa vào ghế tựa nghiêng sang một bên, hai má trắng nõn thoạt nhìn hơi trong như búp bê băng, đôi môi hồng hồng hé mở, khi đôi mắt nhắm chặt, hai hàng mi chập lại khẽ run như đôi cánh bướm. Phan Đông Minh không biết rằng mình đang mỉm cười, nhìn Tạ Kiều ngủ như một đứa trẻ, hắn lại nhớ đến cô cháu gái đáng yêu con của anh hai. Khi ngủ con bé cũng hơi chu miệng lên như vậy, như thể người lớn không đáp ứng nguyện vọng của nó, đang ngủ mà cũng vẫn cáu kỉnh.
Bỗng nhiên cô Vương gõ gõ phía sau lưng ghế của hắn, nghiêng đầu nói: “Phan tiên sinh…”
“Suỵt…” Phan Đông Minh vội vàng quay đầu lại giơ một ngón tay lên môi làm động tác “chớ lên tiếng”. Cô Vương sửng sốt, lại nhìn thấy ông chủ rón ra rón rén lấy cái chăn mỏng, nhẹ nhàng đắp lên người cô gái vẫn luôn ngại ngùng kia. Cô vẫn luôn thắc mắc rằng tại sao gần đây cô gái này lại hay xuất hiện cùng ông chủ đến vậy, hơn nữa những lúc xuất hiện không chỉ là tiệc xã giao. Ông chủ luôn công tư rõ ràng, nhưng lần đầu tiên thấy ông chủ để cho cô gái này ngồi trong phòng họp thì cô vô cùng kinh ngạc. Đây là chuyện chưa từng xảy ra. Phòng họp là đâu cơ chứ, là nơi bàn bạc những việc cơ mật của công ty. Tuy rằng cô ấy rất xinh, nhưng lại hay ngượng ngập, thậm chí có chút lạnh lùng, so với những cô nàng mặt hoa da phấn trong làng giải trí hào nhoáng mà ông chủ đã từng “gặp dịp thì chơi” trước đây, cô cũng không nhìn ra điều gì đặc biệt ở cô gái này. Thế nhưng, hiện tại, vì sợ cô bừng tỉnh mà ông chủ đắp chăn cho cô, trước nay, ngay cả quà sinh nhật mẹ hắn cũng đều do người thư kí là cô mua hộ.
Cô Vương biết điều quay về chỗ ngồi, trong lòng lại bắt đầu hoài nghi thân phận của cô gái này. Cô nghĩ, nói không chừng, cô gái kia chính là một người đặc biệt?
Máy bay vừa hạ cánh là có thể phát hiện ra thời tiết ở Toronto lạnh kinh khủng, trên không trung còn lất phất mưa phùn. Phan Đông Minh như làm ảo thuật mà lấy ra một chiếc áo khoác đỏ, choàng lên vai Tạ Kiều, “Ở đây lạnh hơn Bắc Kinh, không chừng hai ngày nữa còn có tuyết nữa.”
Tạ Kiều là người miền nam, nhưng sống ở Bắc Kinh cũng đã mấy năm thấy tuyết, còn rất thích thú là đằng khác. Cô Vương chịu trách nhiệm làm hướng dẫn viên du lịch, tươi cười nói cho Tạ Kiều về lịch sử văn hóa của Toronto, sau đó mới biết cô Vương từng làm du học sinh trao đổi ở đại học York, cũng sống ở đây được hai năm. Vì thế Tạ Kiều lại càng ngưỡng mộ cô ấy hơn.
Khách sạn được chọn là của người Hoa trên con phố người Hoa, nơi đâu cũng thấy người tóc đen da vàng. Ở nước ngoài mà gặp được người Trung Quốc vẫn luôn cho cảm giác thân thiết, tuy rằng họ nói tiếng Anh, tiếng Pháp, thậm chí còn cả tiếng Việt(tiếng Quảng Đông, Quảng Tây) mà Tạ Kiều không hiểu nổi. Vừa về đến khách sạn là Tạ Kiều đã muốn ngủ bù, thời gian ngồi máy bay quá lâu khiến cô mệt lử rồi, vậy mà Phan Đông Minh lại kéo cô dậy và nói: “Đừng ngủ vội, đi tắm nước ấm thư giãn đi, tối thì ngủ sớm một chút, bằng không lệch múi giờ khiến em khó chịu lắm đấy, cố chịu qua hôm nay thôi, mấy ngày sau sẽ không sao đâu.” Tạ Kiều đành miễn cưỡng ngồi dậy.
Cô dùng bữa tối cùng cô Vương trong một quán cơm Tàu trên phố người Hoa. Bên ngoài trời đang đổ mưa, sau khi ăn xong, hai người ngồi trong quán uống cà phê. Cô Vương vừa khuấy cà phê vừa nâng mắt lên nhìn cô gái xinh đẹp, cô nói: “Hương vị thế nào? Trước kia khi còn học đây tôi thường đến chỗ này, rất có hương vị của gia đình.”
Tạ Kiều ngẩng đầu nói: “Đúng là rất ngon. Ở nước ngoài mà có thể ăn đồ ăn Trung Quốc quả là không dễ.” Tối nay Phan Đông Minh phải tham dự một bữa tiệc quan trọng, Tạ Kiều tò mò hỏi cô: “Bữa tiệc quan trọng như vậy, sao cô lại không đi?”
“Có người đi cùng Phan tiên sinh rồi, anh ấy nói nhiệm vụ chính của tôi là đi cùng cô, anh ấy sợ bận quá không thể quan tâm đến cô được.”
Tạ Kiều biết cô ấy đang khách sáo, vội xua tay, “Thật ra đưa tôi đến đây cũng là một cách trói buộc, cô xem, tôi chưa từng ra nước ngoài, trong nước, lúc chưa học đại học cũng chỉ ở Hàng Châu, ngay cả Thượng Hải cũng mới đến một hai lần, Bắc Kinh là nơi tôi ở khi xa nhà. Tôi chỉ là cô gái nông thôn chưa biết đến thành phố, có phải là rất vô dụng không?”
Cô Vương lắc đầu, nói: “Không đâu, tôi đã xem qua hợp đồng cô dịch cho công ty rồi, dịch tốt lắm đấy. Phan tiên sinh yêu cầu cực cao với nhân viên, không dễ dàng khen ai cả, nhưng anh ấy lại rất hay khen cô, nói rằng cô có năng lực. Không dễ dàng đâu đấy.”
“Thật sao?” Tạ Kiều hoài nghi hỏi. Phan Đông Minh khen cô trước mặt thư ký?
“Ừ, thật đấy.” Cô Vương nhún nhún vai, nhỏ giọng nói: “Nói cho cô biết một bí mật nhé, trước đây tôi có chút đề phòng với cô. Phan tiên sinh khen cô như vậy, tôi còn nghĩ là tôi sắp mất việc đấy.”
“Cái gì?” Lời này phát ra từ miệng cô Vương không nghi ngờ gì nữa mà chính là một lời khen giá trị nhất, là sự khẳng định năng lực của cô, Tạ Kiều phấn khởi, “Cô thật sự nghĩ vậy sao?”
Cô Vương nghiêm túc gật đầu, nói: “Thật mà, tôi còn nghĩ, trời ạ, cô gái này vừa xinh lại vừa giỏi, mình phải làm thế nào để giữ việc đây. Nói thật nhé, tôi thật sự cảm thấy cô đang đe dọa đến địa vị của tôi.”
Tạ Kiều cười rất vui vẻ, cô gái họ Vương này khiến cô vô cùng hâm mộ, sùng bái, nghe cô ấy nói như vậy, sự tự tin khó có được bỗng nhiên như đang nảy mầm trong cô. Cô Vương hỏi: “Chuyên ngành của cô là ngoại ngữ à?”
“Không, tôi học phát thanh, tin tức.”
“Tôi còn tưởng chuyên ngành của cô là ngoại ngữ cơ đấy, dịch hợp đồng rất tốt. Thật ra, cô có thể phát triển theo hướng này, rất có tiền đồ.”
Ánh mắt Tạ Kiều lại có chút ảm đạm, sao cô lại không nghĩ đến chứ, nhưng hiện tại, có được thành tựu trong ngành nghề của mình chỉ là hy vọng xa vời với cô, chỉ cần làm một nhân viên quèn cho một công ty nhỏ, miễn có việc làm để không phải buồn chán mỗi ngày là được rồi. Cô nhìn cô Vương với vẻ ngưỡng mộ, “Còn cô? Đã đi làm được bao lâu rồi?”
“Tôi á, tốt nghiệp xong là vào luôn công ty của Phan tiên sinh, một năm làm chân bưng bề trà nước, hai năm sau làm nhân viên sắp xếp tài liệu cho phòng kĩ thuật, sau đó làm trợ lý cho tổng thư ký, cuối cùng nhận chức thư ký hành chính cho Phan tiên sinh, vẫn làm cho đến bây giờ. Cẩn thận tính ra, cũng phải đến bảy năm rồi.”
“Bảy năm? Lâu thật đấy.” Tạ Kiều vuốt nhẹ lên viền chén trà, khẽ thở dài: “Phan tiên sinh rất khó tính đúng không?”
Cô Vương nghĩ nghĩ rồi nói: “Ừ, ở phương diện của tôi mà nói thì đúng là như vậy. Phan tiên sinh tốt nghiệp Princeton, trường đại học này tuyển sinh viên rất ngặt, chỉ có thành tích tốt vẫn chưa đủ, mà phải có tư chất đặc việt, có kinh nghiệm xử lý tình huống, có hoài bão và bối cảnh gia đình mới được đưa vào diện xem xét. Hơn nữa trong vòng bốn năm, Phan tiên sinh đã học xong khóa học về toán, vật lý, kiến trúc, cả MBA* nữa. Nói anh ấy khó tính chẳng thà nói anh ấy chuyên nghiệp. Chẳng hạn, anh ấy học chuyên toán nên có yêu cầu cực cao về con số, cô cũng biết là làm việc này, yêu cầu đối với một hàng số rất lớn mà. Tôi đã từng viết sai một số từ trong báo cáo, vậy mà anh ấy phạt tôi chép tay bản báo cáo, một trăm lần đó nhé, khái niệm gì cô biết không? Một đêm liền tôi không ngủ, cuối cùng vừa viết vừa khóc, đi theo loại ông chủ này đúng là không hay ho gì, ngón tay viết nhiều cứng đờ, lúc ăn cơm còn không cầm nổi đũa. Ai ngờ, hôm sau anh ấy không xem mà ném thẳng vào sọt rác, còn nói, “Tôi chỉ muốn cô nghiêm túc với công việc, không phải vấn đề vài từ, nếu không đề phòng những sai lầm nhỏ nhất, như vậy thì hậu quả sẽ cực kỳ khôn lường.” Tôi nhớ mãi một câu của Phan tiên sinh nói với tôi, “Chúng ta phải chú trọng đảm bảo an toàn cho nhà mà khách mua, bởi vì đây là lời cam kết cũng là sự sinh tồn trong thương nghiệp, bất kể làm chuyện gì đều phải lấy trách nhiệm làm trọng.” Mặc dù có những lúc tính tình anh ấy rất đáng sợ, nhưng với Phan tiên sinh, có rất nhiều đồng nghiệp trong công ty giống tôi, đều sùng bái tín nhiệm anh ấy như thần thánh vậy, đó là vừa kính vừa sợ. Có điều công ty chúng tôi cho ra những sản phẩm có uy tín, chất lượng được đảm bảo, hơn nữa phúc lợi của công ty thì không một công ty quốc nội nào có thể bì nổi. Nhân viên trong công ty vừa nhiệt tình lại vừa linh hoạt, đương nhiên sẽ có nhiều công ty muốn hợp tác với chúng tôi. Tên của Phan tiên sinh như thương hiệu, hình tượng và là sự cam đoan chất lượng của công ty chúng tôi, anh ấy á, là tài sản quý giá nhất và là niềm tự hào của chúng tôi.”
Đây là lần đầu tiên Tạ Kiều nghe người khác ca ngợi Phan Đông Minh, tầm hiểu biết khác cô một trời một vực. Nhìn hai mắt sáng ngời và gương mặt kiêu hãnh của cô Vương khi nhắc đến Phan Đông Minh, cô không khỏi cười khẽ, nhỏ giọng nói: “Này, tôi biết rồi, cô thích Phan tiên sinh.”
Cô Vương sửng sốt, lập tức kích động nói: “Trăm ngàn lần đừng đùa kiểu này!” Có lẽ cô ấy thấy chính mình có chút gấp gáp, lại giải thích: “Đối với tôi mà nói, Phan tiên sinh là thần tượng và ông chủ, hơn nữa, Phan tiên sinh rất nghiêm khắc, tuyệt đối không cho phép chậm trễ công việc vì chuyện cá nhân, nếu không…” Cô Vương hài hước đưa một tay lên cổ, làm động tác cắt cổ, “Cũng biết, tôi rất thích làm cho Phan tiên sinh, theo anh ấy tôi học được rất nhiều thứ, hơn nữa…” Cô Vương cụp mắt ủ rũ, nhìn tách cà phê nâu đã nguội, “Anh ấy rất hoàn mỹ, rất vĩ đại, sẽ chỉ làm người khác không che giấu nổi sự tự ti, không phải cô gái nào cũng có thể, cho nên, đừng đùa kiểu đấy.”
Tạ Kiều chợt phát hiện điệu cười khẽ của mình chẳng những không đáng yêu mà còn thực ngu xuẩn, tự nhiên lại khiến cô Vương khó xử, cô vội vàng xin lỗi: “Thật xin lỗi, chỉ là tôi…cô đừng để ý. Thật ra, anh ta thì có gì mà hoàn mỹ vĩ đại chứ, tính tình xấu xa, thỉnh thoảng còn quăng cái này ném cái nọ, như thể đời này có thù oán gì với anh ta ấy, tự cao tự đại không coi ai ra gì, vừa kiêu căng lại lòng dạ hẹp hòi, đặc biệt là không phân phải trái, làm theo ý mình mà không quan tâm đến cảm nhận của người khác. Haiz…thật sự là, tật xấu vô biên, tôi cũng không biết nên nói thế nào nữa. Còn nữa, người mà cô gọi là Phan tiên sinh là Phan Đông Minh sao, tôi lại cảm thấy không phải cùng một người đâu.”
Cô Vương mở to mắt, kinh ngạc nhìn Tạ Kiều, như thể người trước mặt không phải là cô gái đáng yêu nhu mì, mà là cái đuôi của Niếp Tiểu Thiến*, một lúc sau cô mới nói: “Người cô nói với người tôi nói không phải một người, cô có chắc là đang nói đến Phan tiên sinh không?”
Hai người nhìn nhau, rồi bật cười sảng khoái. Tạ Kiều dần quý cô nàng Vương này, cô cũng hy vọng cô ấy quý mình, nhíu mày một cách đáng yêu rồi nói: “Tôi nói xấu Phan tiên sinh, ngàn vạn lần đừng mật báo nhé, bởi vì, tôi cũng sợ anh ta.”
Cô Vương che miệng cười, khẽ nhướng mắt, “Đương nhiên là không rồi, có điều đây là lần đầu tiên tôi thấy có người nói về Phan tiên sinh như vậy. Tôi có thể thấy được, Phan tiên sinh đối xử rất tốt với cô, lúc trên máy bay, vì sợ cô tỉnh dậy nên anh ấy đã đắp chăn cho cô. Cho tới giờ tôi chưa từng phát hiện ra Phan tiên sinh lại là người đàn ông chu đáo như vậy.”
Tạ Kiều nhìn cơn mưa phùn ngoài cửa sổ, hít sâu một hơi mới nói: “Thật không?”
Phan Đông Minh không nói sai, qua một tối, sang ngày hôm sau là tinh thần tốt hơn rất nhiều. Ăn bữa trưa xong, Phan Đông Minh mượn một chiếc ô rồi nói: “Tản bộ cùng anh đi.”
“Nhưng ngoài trời đang mưa đấy.”
Phan Đông Minh không nói gì, đưa cho cô một chiếc áo khoác dày, nắm chặt bàn tay không đeo găng của cô cùng đút vào túi áo hắn rồi nói: “Đi bộ trong mưa, như vậy mới lãng mạn.”
Tay hắn vừa ấm lại vừa lớn, hai người một ô, mặc quần áo dày, nhìn họ như hai viên bánh trôi dính lấy nhau. Đi đến trạm tàu điện, Phan Đông Minh lấy mấy đồng tiền xu trong túi ra, nói: “Aiz, lạnh thật đấy, vào đây ngồi đi.”
Vất vả lắm mới tìm được chỗ ngồi, Phan Đông Minh lại nhường chỗ cho một bà lão người Trung Quốc. Tạ Kiều không thể tin, nhìn hắn, hắn lại nhíu mày nói: “Nhìn cái gì? Kính già yêu trẻ là truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa.”
Nhìn bộ dáng nghiêm nghị của hắn, Tạ Kiều không khỏi buồn cười. Mãi cho đến khi tàu điện dừng ở sân vận động trung tâm, Phan Đông Minh mới kéo Tạ Kiều xuống. Ở sân vận động có rất nhiều người, đại bộ phận đều là người Hoa, tuy rằng trời đang mưa nhưng vẫn không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của họ, líu ríu náo nhiệt. Tạ Kiều tò mò bước tới, có thế nào cũng không thể ngờ trước sân vận động treo áp phích chuyến lưu diễn của thần tượng. Cô kích động tóm lấy tay Phan Đông Minh, chỉ vào áp phích nói không nên lời. Nhìn bộ dáng thảnh thơi của hắn, bỗng nhiên cô hiểu được vì sao hắn đưa cô đến đây. Nhưng Phan Đông Minh lại cau mày nói: “Woa, khéo như vậy sao? Trời, thế mà cũng đã già rồi, em nhìn xem, có nếp nhăn kìa.”, nói xong hắn nhìn vào ánh mắt vui sướng của Tạ Kiều, gật đầu nói: “Em muốn xem?”
Tạ Kiều không nói nổi, chỉ có thể gật đầu, “ừ” hai tiếng. Hắn liền vuốt cằm, làu bàu nói: “Nếu bây giờ ai đó hôn anh một cái thì anh sẽ đáp ứng yêu cầu của cô ấy.”
Hắn vừa dứt lời Tạ Kiều đã xông đến, nhón mũi chân thơm mạnh một cái lên má hắn, còn cười ngây ngô. Phan Đông Minh cười, xoa đầu cô rồi nói: “Vậy gọi một tiếng ‘anh’ thì sao?”
Tạ Kiều nhăn nhó không chịu gọi, hắn liền giả vờ đi, “Không gọi? Vậy được rồi, anh cũng không muốn xem, đàn ông xem đàn ông đúng là không ý nghĩa, hơn nữa anh cũng không thích nghe anh ta hát.”
“Này này.” Tạ Kiều vội vàng giữ hắn lại, xung quanh có rất nhiều người, cô liền vẫy tay ý bảo hắn cúi thấp đầu xuống rồi ghé vào tai hắn nói nhỏ: “Anh.”
Phan Đông Minh ôm cô vào lòng, hôn lên môi cô rồi thấp giọng cười: “Đồ ngốc, đưa em đến đây cũng là vì xem anh ta biểu diễn mà, bằng không trời lạnh thế này đến đây làm gì.”
Hắn kéo Tạ Kiều vào một cửa hàng nhỏ mua đèn dạ quang, nhìn mấy mấy cây đèn có chữ “Em yêu anh”, hắn liền chỉ vào hàng chữ, cười xấu xa với Tạ Kiều: “Còn cái này nữa, “em yêu anh”, được chứ?”
——–
*MBA(Master of Business Administration) – bằng thạc sĩ quản trị kinh doanh, là bằng đào tạo sau đại học (từ 1 – 2 năm), trang bị cho bạn cả lí thuyết và thực hành về lĩnh vực quản trị kinh doanh.
*Niếp Tiểu Thiến là một nhân vật trong “Liêu trai chí dị”.
Ánh mặt trời càng ngày càng nhạt, thời tiết cũng mỗi lúc một lạnh, ngồi nói chuyện là đã có thể thấy làn khói trắng. Thế nhưng hoa trong vườn được bác Vương chăm sóc vẫn rất tươi tốt, nhiều đóa păng xê đủ màu đã nở rộ, thi nhau đung đưa cành lá mềm mại, nhìn những đóa hoa lay động trong gió tinh xảo như khuôn mặt mĩ nhân vậy. Trước khi lên xe, Phan Đông Minh ngắt một cành păng xê, vừa lên xe đã nhét ngay vào tay Tạ Kiều rồi nói: “Nhìn rất giống em, như mặt mèo vậy.”
Tạ Kiều nhìn đóa hoa màu tím, nhẹ nhàng nói: “Hoa nở rất đẹp, nó không đắc tội với anh, anh cũng không hỏi nó có đồng ý không mà đã hái, sẽ héo mất.”
Phan Đông Minh tiện tay mở một tờ báo, thản nhiên nói: “Không có anh thì nó cũng sẽ héo, chỉ là sớm hay muộn thôi. Hơn nữa, không phải cá sao biết cá vui, có lẽ nó đang chờ anh đến hái cũng không chừng. Nhiều người vui không bằng riêng mình vui, nhiều hoa như vậy mà anh chỉ hái có mình nó, sao em không nghĩ là nó cảm thấy vinh hạnh chứ.”
Đây là phong cách không phân rõ phải trái điển hình của Phan Đông Minh. Rất lâu sau Tạ Kiều cũng không nói gì, chỉ nghịch nghịch bông păng xê, trong lòng thầm oán: Anh không nên mang họ Phan, mà phải là họ Lý mới đúng, cũng không nên gọi là Phan Đông Minh mà nên gọi là Lý Thường Hữu mới đúng! (Chữ “Lý” tác giả chú thích với nghĩa là “lí sự”)
Phan Đông Minh gấp báo lại, xoa xoa mũi rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Xe đã chạy trên đường cao tốc gần sân bay.
Trên hành lang nội bộ của sân bay hạng VIP giữa thủ đô, hai người gặp được thư kí Vương của Phan Đông Minh cùng một đội ngũ nhân viên tinh anh. Mãi cho đến khi soát vé máy bay, Tạ Kiều vẫn không thấy bóng dáng hội Dương Quần đâu, vừa thấy kỳ lạ lại vừa thất vọng. Dường như Phan Đông Minh không quan tâm đến cô, xoay người đi trước, vẫn được đội ngũ nhân viên cốt cán vây lấy như mọi khi. Thế nhưng, thư kí Vương lại tủm tỉm cười, đi về phía Tạ Kiều rồi nói: “Hội của Dương tiên sinh sẽ đến Toronto chậm hơn chúng ta một ngày.”
Đối với cô Vương, Tạ Kiều có một sự khâm phục rất lớn, thấy cô gái xuất chúng này lại có vẻ thân thiết thì không khỏi vui mừng, cô nói: “Cám ơn cô đã nói cho tôi biết.”
Cô Vương cười cười: “Là Phan tiên sinh bảo tôi nói cho cô.”
Tạ Kiều nhìn theo bóng dáng cao lớn kia thì thầm bĩu môi: Lắm chuyện.
Thời gian bay mười mấy tiếng thật nhàm chán, ngoại trừ xem tạp chí thì Tạ Kiều chỉ biết ngủ. Trên đùi Phan Đông Minh đặt một tập tài liệu dày, hắn lật xem, trong lúc lơ đãng quay đầu, hắn thấy Tạ Kiều. Cô đang ngủ, đầu dựa vào ghế tựa nghiêng sang một bên, hai má trắng nõn thoạt nhìn hơi trong như búp bê băng, đôi môi hồng hồng hé mở, khi đôi mắt nhắm chặt, hai hàng mi chập lại khẽ run như đôi cánh bướm. Phan Đông Minh không biết rằng mình đang mỉm cười, nhìn Tạ Kiều ngủ như một đứa trẻ, hắn lại nhớ đến cô cháu gái đáng yêu con của anh hai. Khi ngủ con bé cũng hơi chu miệng lên như vậy, như thể người lớn không đáp ứng nguyện vọng của nó, đang ngủ mà cũng vẫn cáu kỉnh.
Bỗng nhiên cô Vương gõ gõ phía sau lưng ghế của hắn, nghiêng đầu nói: “Phan tiên sinh…”
“Suỵt…” Phan Đông Minh vội vàng quay đầu lại giơ một ngón tay lên môi làm động tác “chớ lên tiếng”. Cô Vương sửng sốt, lại nhìn thấy ông chủ rón ra rón rén lấy cái chăn mỏng, nhẹ nhàng đắp lên người cô gái vẫn luôn ngại ngùng kia. Cô vẫn luôn thắc mắc rằng tại sao gần đây cô gái này lại hay xuất hiện cùng ông chủ đến vậy, hơn nữa những lúc xuất hiện không chỉ là tiệc xã giao. Ông chủ luôn công tư rõ ràng, nhưng lần đầu tiên thấy ông chủ để cho cô gái này ngồi trong phòng họp thì cô vô cùng kinh ngạc. Đây là chuyện chưa từng xảy ra. Phòng họp là đâu cơ chứ, là nơi bàn bạc những việc cơ mật của công ty. Tuy rằng cô ấy rất xinh, nhưng lại hay ngượng ngập, thậm chí có chút lạnh lùng, so với những cô nàng mặt hoa da phấn trong làng giải trí hào nhoáng mà ông chủ đã từng “gặp dịp thì chơi” trước đây, cô cũng không nhìn ra điều gì đặc biệt ở cô gái này. Thế nhưng, hiện tại, vì sợ cô bừng tỉnh mà ông chủ đắp chăn cho cô, trước nay, ngay cả quà sinh nhật mẹ hắn cũng đều do người thư kí là cô mua hộ.
Cô Vương biết điều quay về chỗ ngồi, trong lòng lại bắt đầu hoài nghi thân phận của cô gái này. Cô nghĩ, nói không chừng, cô gái kia chính là một người đặc biệt?
Máy bay vừa hạ cánh là có thể phát hiện ra thời tiết ở Toronto lạnh kinh khủng, trên không trung còn lất phất mưa phùn. Phan Đông Minh như làm ảo thuật mà lấy ra một chiếc áo khoác đỏ, choàng lên vai Tạ Kiều, “Ở đây lạnh hơn Bắc Kinh, không chừng hai ngày nữa còn có tuyết nữa.”
Tạ Kiều là người miền nam, nhưng sống ở Bắc Kinh cũng đã mấy năm thấy tuyết, còn rất thích thú là đằng khác. Cô Vương chịu trách nhiệm làm hướng dẫn viên du lịch, tươi cười nói cho Tạ Kiều về lịch sử văn hóa của Toronto, sau đó mới biết cô Vương từng làm du học sinh trao đổi ở đại học York, cũng sống ở đây được hai năm. Vì thế Tạ Kiều lại càng ngưỡng mộ cô ấy hơn.
Khách sạn được chọn là của người Hoa trên con phố người Hoa, nơi đâu cũng thấy người tóc đen da vàng. Ở nước ngoài mà gặp được người Trung Quốc vẫn luôn cho cảm giác thân thiết, tuy rằng họ nói tiếng Anh, tiếng Pháp, thậm chí còn cả tiếng Việt(tiếng Quảng Đông, Quảng Tây) mà Tạ Kiều không hiểu nổi. Vừa về đến khách sạn là Tạ Kiều đã muốn ngủ bù, thời gian ngồi máy bay quá lâu khiến cô mệt lử rồi, vậy mà Phan Đông Minh lại kéo cô dậy và nói: “Đừng ngủ vội, đi tắm nước ấm thư giãn đi, tối thì ngủ sớm một chút, bằng không lệch múi giờ khiến em khó chịu lắm đấy, cố chịu qua hôm nay thôi, mấy ngày sau sẽ không sao đâu.” Tạ Kiều đành miễn cưỡng ngồi dậy.
Cô dùng bữa tối cùng cô Vương trong một quán cơm Tàu trên phố người Hoa. Bên ngoài trời đang đổ mưa, sau khi ăn xong, hai người ngồi trong quán uống cà phê. Cô Vương vừa khuấy cà phê vừa nâng mắt lên nhìn cô gái xinh đẹp, cô nói: “Hương vị thế nào? Trước kia khi còn học đây tôi thường đến chỗ này, rất có hương vị của gia đình.”
Tạ Kiều ngẩng đầu nói: “Đúng là rất ngon. Ở nước ngoài mà có thể ăn đồ ăn Trung Quốc quả là không dễ.” Tối nay Phan Đông Minh phải tham dự một bữa tiệc quan trọng, Tạ Kiều tò mò hỏi cô: “Bữa tiệc quan trọng như vậy, sao cô lại không đi?”
“Có người đi cùng Phan tiên sinh rồi, anh ấy nói nhiệm vụ chính của tôi là đi cùng cô, anh ấy sợ bận quá không thể quan tâm đến cô được.”
Tạ Kiều biết cô ấy đang khách sáo, vội xua tay, “Thật ra đưa tôi đến đây cũng là một cách trói buộc, cô xem, tôi chưa từng ra nước ngoài, trong nước, lúc chưa học đại học cũng chỉ ở Hàng Châu, ngay cả Thượng Hải cũng mới đến một hai lần, Bắc Kinh là nơi tôi ở khi xa nhà. Tôi chỉ là cô gái nông thôn chưa biết đến thành phố, có phải là rất vô dụng không?”
Cô Vương lắc đầu, nói: “Không đâu, tôi đã xem qua hợp đồng cô dịch cho công ty rồi, dịch tốt lắm đấy. Phan tiên sinh yêu cầu cực cao với nhân viên, không dễ dàng khen ai cả, nhưng anh ấy lại rất hay khen cô, nói rằng cô có năng lực. Không dễ dàng đâu đấy.”
“Thật sao?” Tạ Kiều hoài nghi hỏi. Phan Đông Minh khen cô trước mặt thư ký?
“Ừ, thật đấy.” Cô Vương nhún nhún vai, nhỏ giọng nói: “Nói cho cô biết một bí mật nhé, trước đây tôi có chút đề phòng với cô. Phan tiên sinh khen cô như vậy, tôi còn nghĩ là tôi sắp mất việc đấy.”
“Cái gì?” Lời này phát ra từ miệng cô Vương không nghi ngờ gì nữa mà chính là một lời khen giá trị nhất, là sự khẳng định năng lực của cô, Tạ Kiều phấn khởi, “Cô thật sự nghĩ vậy sao?”
Cô Vương nghiêm túc gật đầu, nói: “Thật mà, tôi còn nghĩ, trời ạ, cô gái này vừa xinh lại vừa giỏi, mình phải làm thế nào để giữ việc đây. Nói thật nhé, tôi thật sự cảm thấy cô đang đe dọa đến địa vị của tôi.”
Tạ Kiều cười rất vui vẻ, cô gái họ Vương này khiến cô vô cùng hâm mộ, sùng bái, nghe cô ấy nói như vậy, sự tự tin khó có được bỗng nhiên như đang nảy mầm trong cô. Cô Vương hỏi: “Chuyên ngành của cô là ngoại ngữ à?”
“Không, tôi học phát thanh, tin tức.”
“Tôi còn tưởng chuyên ngành của cô là ngoại ngữ cơ đấy, dịch hợp đồng rất tốt. Thật ra, cô có thể phát triển theo hướng này, rất có tiền đồ.”
Ánh mắt Tạ Kiều lại có chút ảm đạm, sao cô lại không nghĩ đến chứ, nhưng hiện tại, có được thành tựu trong ngành nghề của mình chỉ là hy vọng xa vời với cô, chỉ cần làm một nhân viên quèn cho một công ty nhỏ, miễn có việc làm để không phải buồn chán mỗi ngày là được rồi. Cô nhìn cô Vương với vẻ ngưỡng mộ, “Còn cô? Đã đi làm được bao lâu rồi?”
“Tôi á, tốt nghiệp xong là vào luôn công ty của Phan tiên sinh, một năm làm chân bưng bề trà nước, hai năm sau làm nhân viên sắp xếp tài liệu cho phòng kĩ thuật, sau đó làm trợ lý cho tổng thư ký, cuối cùng nhận chức thư ký hành chính cho Phan tiên sinh, vẫn làm cho đến bây giờ. Cẩn thận tính ra, cũng phải đến bảy năm rồi.”
“Bảy năm? Lâu thật đấy.” Tạ Kiều vuốt nhẹ lên viền chén trà, khẽ thở dài: “Phan tiên sinh rất khó tính đúng không?”
Cô Vương nghĩ nghĩ rồi nói: “Ừ, ở phương diện của tôi mà nói thì đúng là như vậy. Phan tiên sinh tốt nghiệp Princeton, trường đại học này tuyển sinh viên rất ngặt, chỉ có thành tích tốt vẫn chưa đủ, mà phải có tư chất đặc việt, có kinh nghiệm xử lý tình huống, có hoài bão và bối cảnh gia đình mới được đưa vào diện xem xét. Hơn nữa trong vòng bốn năm, Phan tiên sinh đã học xong khóa học về toán, vật lý, kiến trúc, cả MBA* nữa. Nói anh ấy khó tính chẳng thà nói anh ấy chuyên nghiệp. Chẳng hạn, anh ấy học chuyên toán nên có yêu cầu cực cao về con số, cô cũng biết là làm việc này, yêu cầu đối với một hàng số rất lớn mà. Tôi đã từng viết sai một số từ trong báo cáo, vậy mà anh ấy phạt tôi chép tay bản báo cáo, một trăm lần đó nhé, khái niệm gì cô biết không? Một đêm liền tôi không ngủ, cuối cùng vừa viết vừa khóc, đi theo loại ông chủ này đúng là không hay ho gì, ngón tay viết nhiều cứng đờ, lúc ăn cơm còn không cầm nổi đũa. Ai ngờ, hôm sau anh ấy không xem mà ném thẳng vào sọt rác, còn nói, “Tôi chỉ muốn cô nghiêm túc với công việc, không phải vấn đề vài từ, nếu không đề phòng những sai lầm nhỏ nhất, như vậy thì hậu quả sẽ cực kỳ khôn lường.” Tôi nhớ mãi một câu của Phan tiên sinh nói với tôi, “Chúng ta phải chú trọng đảm bảo an toàn cho nhà mà khách mua, bởi vì đây là lời cam kết cũng là sự sinh tồn trong thương nghiệp, bất kể làm chuyện gì đều phải lấy trách nhiệm làm trọng.” Mặc dù có những lúc tính tình anh ấy rất đáng sợ, nhưng với Phan tiên sinh, có rất nhiều đồng nghiệp trong công ty giống tôi, đều sùng bái tín nhiệm anh ấy như thần thánh vậy, đó là vừa kính vừa sợ. Có điều công ty chúng tôi cho ra những sản phẩm có uy tín, chất lượng được đảm bảo, hơn nữa phúc lợi của công ty thì không một công ty quốc nội nào có thể bì nổi. Nhân viên trong công ty vừa nhiệt tình lại vừa linh hoạt, đương nhiên sẽ có nhiều công ty muốn hợp tác với chúng tôi. Tên của Phan tiên sinh như thương hiệu, hình tượng và là sự cam đoan chất lượng của công ty chúng tôi, anh ấy á, là tài sản quý giá nhất và là niềm tự hào của chúng tôi.”
Đây là lần đầu tiên Tạ Kiều nghe người khác ca ngợi Phan Đông Minh, tầm hiểu biết khác cô một trời một vực. Nhìn hai mắt sáng ngời và gương mặt kiêu hãnh của cô Vương khi nhắc đến Phan Đông Minh, cô không khỏi cười khẽ, nhỏ giọng nói: “Này, tôi biết rồi, cô thích Phan tiên sinh.”
Cô Vương sửng sốt, lập tức kích động nói: “Trăm ngàn lần đừng đùa kiểu này!” Có lẽ cô ấy thấy chính mình có chút gấp gáp, lại giải thích: “Đối với tôi mà nói, Phan tiên sinh là thần tượng và ông chủ, hơn nữa, Phan tiên sinh rất nghiêm khắc, tuyệt đối không cho phép chậm trễ công việc vì chuyện cá nhân, nếu không…” Cô Vương hài hước đưa một tay lên cổ, làm động tác cắt cổ, “Cũng biết, tôi rất thích làm cho Phan tiên sinh, theo anh ấy tôi học được rất nhiều thứ, hơn nữa…” Cô Vương cụp mắt ủ rũ, nhìn tách cà phê nâu đã nguội, “Anh ấy rất hoàn mỹ, rất vĩ đại, sẽ chỉ làm người khác không che giấu nổi sự tự ti, không phải cô gái nào cũng có thể, cho nên, đừng đùa kiểu đấy.”
Tạ Kiều chợt phát hiện điệu cười khẽ của mình chẳng những không đáng yêu mà còn thực ngu xuẩn, tự nhiên lại khiến cô Vương khó xử, cô vội vàng xin lỗi: “Thật xin lỗi, chỉ là tôi…cô đừng để ý. Thật ra, anh ta thì có gì mà hoàn mỹ vĩ đại chứ, tính tình xấu xa, thỉnh thoảng còn quăng cái này ném cái nọ, như thể đời này có thù oán gì với anh ta ấy, tự cao tự đại không coi ai ra gì, vừa kiêu căng lại lòng dạ hẹp hòi, đặc biệt là không phân phải trái, làm theo ý mình mà không quan tâm đến cảm nhận của người khác. Haiz…thật sự là, tật xấu vô biên, tôi cũng không biết nên nói thế nào nữa. Còn nữa, người mà cô gọi là Phan tiên sinh là Phan Đông Minh sao, tôi lại cảm thấy không phải cùng một người đâu.”
Cô Vương mở to mắt, kinh ngạc nhìn Tạ Kiều, như thể người trước mặt không phải là cô gái đáng yêu nhu mì, mà là cái đuôi của Niếp Tiểu Thiến*, một lúc sau cô mới nói: “Người cô nói với người tôi nói không phải một người, cô có chắc là đang nói đến Phan tiên sinh không?”
Hai người nhìn nhau, rồi bật cười sảng khoái. Tạ Kiều dần quý cô nàng Vương này, cô cũng hy vọng cô ấy quý mình, nhíu mày một cách đáng yêu rồi nói: “Tôi nói xấu Phan tiên sinh, ngàn vạn lần đừng mật báo nhé, bởi vì, tôi cũng sợ anh ta.”
Cô Vương che miệng cười, khẽ nhướng mắt, “Đương nhiên là không rồi, có điều đây là lần đầu tiên tôi thấy có người nói về Phan tiên sinh như vậy. Tôi có thể thấy được, Phan tiên sinh đối xử rất tốt với cô, lúc trên máy bay, vì sợ cô tỉnh dậy nên anh ấy đã đắp chăn cho cô. Cho tới giờ tôi chưa từng phát hiện ra Phan tiên sinh lại là người đàn ông chu đáo như vậy.”
Tạ Kiều nhìn cơn mưa phùn ngoài cửa sổ, hít sâu một hơi mới nói: “Thật không?”
Phan Đông Minh không nói sai, qua một tối, sang ngày hôm sau là tinh thần tốt hơn rất nhiều. Ăn bữa trưa xong, Phan Đông Minh mượn một chiếc ô rồi nói: “Tản bộ cùng anh đi.”
“Nhưng ngoài trời đang mưa đấy.”
Phan Đông Minh không nói gì, đưa cho cô một chiếc áo khoác dày, nắm chặt bàn tay không đeo găng của cô cùng đút vào túi áo hắn rồi nói: “Đi bộ trong mưa, như vậy mới lãng mạn.”
Tay hắn vừa ấm lại vừa lớn, hai người một ô, mặc quần áo dày, nhìn họ như hai viên bánh trôi dính lấy nhau. Đi đến trạm tàu điện, Phan Đông Minh lấy mấy đồng tiền xu trong túi ra, nói: “Aiz, lạnh thật đấy, vào đây ngồi đi.”
Vất vả lắm mới tìm được chỗ ngồi, Phan Đông Minh lại nhường chỗ cho một bà lão người Trung Quốc. Tạ Kiều không thể tin, nhìn hắn, hắn lại nhíu mày nói: “Nhìn cái gì? Kính già yêu trẻ là truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa.”
Nhìn bộ dáng nghiêm nghị của hắn, Tạ Kiều không khỏi buồn cười. Mãi cho đến khi tàu điện dừng ở sân vận động trung tâm, Phan Đông Minh mới kéo Tạ Kiều xuống. Ở sân vận động có rất nhiều người, đại bộ phận đều là người Hoa, tuy rằng trời đang mưa nhưng vẫn không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của họ, líu ríu náo nhiệt. Tạ Kiều tò mò bước tới, có thế nào cũng không thể ngờ trước sân vận động treo áp phích chuyến lưu diễn của thần tượng. Cô kích động tóm lấy tay Phan Đông Minh, chỉ vào áp phích nói không nên lời. Nhìn bộ dáng thảnh thơi của hắn, bỗng nhiên cô hiểu được vì sao hắn đưa cô đến đây. Nhưng Phan Đông Minh lại cau mày nói: “Woa, khéo như vậy sao? Trời, thế mà cũng đã già rồi, em nhìn xem, có nếp nhăn kìa.”, nói xong hắn nhìn vào ánh mắt vui sướng của Tạ Kiều, gật đầu nói: “Em muốn xem?”
Tạ Kiều không nói nổi, chỉ có thể gật đầu, “ừ” hai tiếng. Hắn liền vuốt cằm, làu bàu nói: “Nếu bây giờ ai đó hôn anh một cái thì anh sẽ đáp ứng yêu cầu của cô ấy.”
Hắn vừa dứt lời Tạ Kiều đã xông đến, nhón mũi chân thơm mạnh một cái lên má hắn, còn cười ngây ngô. Phan Đông Minh cười, xoa đầu cô rồi nói: “Vậy gọi một tiếng ‘anh’ thì sao?”
Tạ Kiều nhăn nhó không chịu gọi, hắn liền giả vờ đi, “Không gọi? Vậy được rồi, anh cũng không muốn xem, đàn ông xem đàn ông đúng là không ý nghĩa, hơn nữa anh cũng không thích nghe anh ta hát.”
“Này này.” Tạ Kiều vội vàng giữ hắn lại, xung quanh có rất nhiều người, cô liền vẫy tay ý bảo hắn cúi thấp đầu xuống rồi ghé vào tai hắn nói nhỏ: “Anh.”
Phan Đông Minh ôm cô vào lòng, hôn lên môi cô rồi thấp giọng cười: “Đồ ngốc, đưa em đến đây cũng là vì xem anh ta biểu diễn mà, bằng không trời lạnh thế này đến đây làm gì.”
Hắn kéo Tạ Kiều vào một cửa hàng nhỏ mua đèn dạ quang, nhìn mấy mấy cây đèn có chữ “Em yêu anh”, hắn liền chỉ vào hàng chữ, cười xấu xa với Tạ Kiều: “Còn cái này nữa, “em yêu anh”, được chứ?”
——–
*MBA(Master of Business Administration) – bằng thạc sĩ quản trị kinh doanh, là bằng đào tạo sau đại học (từ 1 – 2 năm), trang bị cho bạn cả lí thuyết và thực hành về lĩnh vực quản trị kinh doanh.
*Niếp Tiểu Thiến là một nhân vật trong “Liêu trai chí dị”.
Tác giả :
Tả Tình Hữu Ái