Nghiệt Duyên
Chương 21: Nàng không cam tâm (2)
-Đã vậy, chi bằng cho thần hạ xin được to gan một lần. Thần nghe nói chốn xa xăm Tây Vực có loại tằm băng quý hiếm vô cùng. Lại được mọi người nói là hoàng cung có hai viên thuốc làm từ loài sinh vật kỳ lạ ấy. Do sự tò mò thần muốn được nhìn nó một lần , không biết có phải là ý nghĩ xa vời?!
Thẩm Nguyệt Thần ăn nói khéo léo, làm lòng người không muốn cũng phải xúc động, nên Thái hậu vui vẻ mà bằng lòng ngay! Đã vậy bà còn hào phóng bảo tặng luôn cho hắn.
Khi nhận hộp thiên tằm băng từ tay của thái giám quan, không biết là vô tình hay hữu ý mà đôi mắt Thẩm đại trạng nguyên vô tình đụng trúng Chiêu Lan. Càng đáng hận hơn là trong đó còn có ý trêu tức xen lẫn sự kiêu ngạo như đã chiến thắng được cô.
Đồ điên! Có quỷ mới thèm đấu với ngươi! Mà tên này không kém không hơn hai chữ “đê tiện”. Tại sao hắn lại dùng mọi công sức của mình mà lấy hai viên thiên băng tằm, trong khi hắn có trong tay hơn chục viên. Quả thật là nực cười. Hắn đúng là muốn tranh đến cùng với nàng mà! Muốn tuyệt đường sống của cha con nàng mà! Nàng hận hắn, tên khốn!!!
Tiếng nói trên ngai vàng cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của Chiêu Lan:
-Còn Thượng Quan phu nhân đã cho chúng ta thấy được một điệu múa thiên tiên nơi hạ giới này. Trẩm quyết định tặng món trang sức nơi Tây Vực có tên là "Ngọc Ánh" để phu nhân sánh cũng bộ xiêm y đang mặc trên người. Không biết phu nhân có ý kiến gì không?_ Giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại có ý không cho người ta cãi lại, còn hỏi ý kiến nàng làm chi?!
Thật sự thì không ít người trầm trồ vì sự trọng thưởng này của Hoàng thượng đối với Chiêu Lan. Vì đây là món trang sức có một không hai của Tây Vực. Đến cả Hoài Yên Mỹ cũng nắm chặt ống tay áo vì ghen tức.
Ai chẳng biết "Ngọc Ánh" làm từ một viên hồng ngọc to lớn hiếm có thế gian. Xung quanh còn đính mười viên ngọc trai thiên nhiên độ sáng, độ lớn đồng đều, thể hiện rằng ý tốt vẹn toàn. Thật sự thì món trang sức này có thể điểm tô thân phận cho bất cứ một ai sở hữu nó là không hề nói quá!
Mai Chiêu Lan nàng không phải kiến thức hạn hẹp. Nhưng tâm tư nàng không phải là món đồ này, nàng không cần! Thật sự không cần! Nàng rất muốn hét to lên rằng "Ta không cần!!"
-Nhưng, thần phụ…
Chưa kịp hết lời thì nội tổ đã vội cắt ngang lời nàng: “Đa tạ thánh thượng, còn không mau tạ ơn đi con!”
Bao nhiêu đó thôi, nàng phải đành ngậm bồ hòn làm ngọt mà ỡm ờ nói tiếng tạ ân. Đúng là bất công!!! Nàng không cam tâm! Không cam tâm!!!
Ánh mắt vị thiên tử ngồi trên cao kia như có như không nhìn theo gương mặt không thể che giấu nổi sự thất vọng của Mai Chiêu Lan.
Còn Thượng Quan Nam Dương thì sao?! Hắn thật đã thật sự bị cuốn hút bởi dáng vẻ ban nãy của Chiêu Lan. Từ trước đến nay hắn chỉ biết Chiêu Lan là kẻ đanh đá, có mắt thẩm mỹ kinh khủng trông như phá hoại mắt người nhìn. Tồi tệ hơn là những thứ nàng ta mặc còn thua tiểu thư nhà trung lưu. Nhưng hôm nay, hắn thật sự đã thả hồn theo điệu múa ban nãy. Nhìn nàng cầm kiếm, mạnh mẽ có, nóng bỏng có nhưng vẫn có nét mềm mại, dịu dàng của một nữ nhân nên có. Nhất là nụ cười ấy, nụ cười trông có vẻ thanh xuân cũng có nét quyến rũ riêng, đôi mắt to lúng liếng trông có thần vô cùng, mang một sức sống kỳ diệu.
Hắn đã là người tam thê tứ thiếp, chưa dạng nữ nhân nào chưa gặp qua! Thêm vào đó các chiến trận đã mài dũa cho hắn không ít kinh nghiệm tình trường! Nhưng nay thật sự hắn phải khẳng định rằng trái tim đã lệch nhịp vì kẻ trước đây hắn gọi là “sửu phụ”. Mà đây là ai cơ chứ?! Nàng ta là kế mẫu của hắn, nên dù sao thì cả hai cũng không có kết quả, dù bây giờ hắn đã có cảm giác với nàng, Mai Chiêu Lan. Nhưng vì nhân luân đạo lý nên hắn sẽ chôn dấu tình cảm này nơi đáy lòng !
Nhưng chắc có lẽ Thượng Quan Nam Dương không ngờ rằng tình cảm chớm nở này tương lai sẽ vượt qua cả lễ giáo gia phong!
…
Thoắt cái đã đến buổi chiều, các quan viên cùng gia quyến đã tất bật cùng gia quyến đi về.
Còn Mai Chiêu Lan nàng thì sao?! Gia quyến nàng còn ai chứ?! Cha nàng thì nằm hấp hối nơi phủ đệ rỗng tuếch kia, còn nàng thì mang hai tiếng “làm dâu” ai cho nàng về kia chứ?! Đúng là trời tạo nghiệt có thể sống, người tạo nghiệt không thể sống!!!
Nhưng, nàng phải giải quyết chút “chuyện nhà” cái đã!
Thẩm Nguyệt Thần ăn nói khéo léo, làm lòng người không muốn cũng phải xúc động, nên Thái hậu vui vẻ mà bằng lòng ngay! Đã vậy bà còn hào phóng bảo tặng luôn cho hắn.
Khi nhận hộp thiên tằm băng từ tay của thái giám quan, không biết là vô tình hay hữu ý mà đôi mắt Thẩm đại trạng nguyên vô tình đụng trúng Chiêu Lan. Càng đáng hận hơn là trong đó còn có ý trêu tức xen lẫn sự kiêu ngạo như đã chiến thắng được cô.
Đồ điên! Có quỷ mới thèm đấu với ngươi! Mà tên này không kém không hơn hai chữ “đê tiện”. Tại sao hắn lại dùng mọi công sức của mình mà lấy hai viên thiên băng tằm, trong khi hắn có trong tay hơn chục viên. Quả thật là nực cười. Hắn đúng là muốn tranh đến cùng với nàng mà! Muốn tuyệt đường sống của cha con nàng mà! Nàng hận hắn, tên khốn!!!
Tiếng nói trên ngai vàng cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của Chiêu Lan:
-Còn Thượng Quan phu nhân đã cho chúng ta thấy được một điệu múa thiên tiên nơi hạ giới này. Trẩm quyết định tặng món trang sức nơi Tây Vực có tên là "Ngọc Ánh" để phu nhân sánh cũng bộ xiêm y đang mặc trên người. Không biết phu nhân có ý kiến gì không?_ Giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại có ý không cho người ta cãi lại, còn hỏi ý kiến nàng làm chi?!
Thật sự thì không ít người trầm trồ vì sự trọng thưởng này của Hoàng thượng đối với Chiêu Lan. Vì đây là món trang sức có một không hai của Tây Vực. Đến cả Hoài Yên Mỹ cũng nắm chặt ống tay áo vì ghen tức.
Ai chẳng biết "Ngọc Ánh" làm từ một viên hồng ngọc to lớn hiếm có thế gian. Xung quanh còn đính mười viên ngọc trai thiên nhiên độ sáng, độ lớn đồng đều, thể hiện rằng ý tốt vẹn toàn. Thật sự thì món trang sức này có thể điểm tô thân phận cho bất cứ một ai sở hữu nó là không hề nói quá!
Mai Chiêu Lan nàng không phải kiến thức hạn hẹp. Nhưng tâm tư nàng không phải là món đồ này, nàng không cần! Thật sự không cần! Nàng rất muốn hét to lên rằng "Ta không cần!!"
-Nhưng, thần phụ…
Chưa kịp hết lời thì nội tổ đã vội cắt ngang lời nàng: “Đa tạ thánh thượng, còn không mau tạ ơn đi con!”
Bao nhiêu đó thôi, nàng phải đành ngậm bồ hòn làm ngọt mà ỡm ờ nói tiếng tạ ân. Đúng là bất công!!! Nàng không cam tâm! Không cam tâm!!!
Ánh mắt vị thiên tử ngồi trên cao kia như có như không nhìn theo gương mặt không thể che giấu nổi sự thất vọng của Mai Chiêu Lan.
Còn Thượng Quan Nam Dương thì sao?! Hắn thật đã thật sự bị cuốn hút bởi dáng vẻ ban nãy của Chiêu Lan. Từ trước đến nay hắn chỉ biết Chiêu Lan là kẻ đanh đá, có mắt thẩm mỹ kinh khủng trông như phá hoại mắt người nhìn. Tồi tệ hơn là những thứ nàng ta mặc còn thua tiểu thư nhà trung lưu. Nhưng hôm nay, hắn thật sự đã thả hồn theo điệu múa ban nãy. Nhìn nàng cầm kiếm, mạnh mẽ có, nóng bỏng có nhưng vẫn có nét mềm mại, dịu dàng của một nữ nhân nên có. Nhất là nụ cười ấy, nụ cười trông có vẻ thanh xuân cũng có nét quyến rũ riêng, đôi mắt to lúng liếng trông có thần vô cùng, mang một sức sống kỳ diệu.
Hắn đã là người tam thê tứ thiếp, chưa dạng nữ nhân nào chưa gặp qua! Thêm vào đó các chiến trận đã mài dũa cho hắn không ít kinh nghiệm tình trường! Nhưng nay thật sự hắn phải khẳng định rằng trái tim đã lệch nhịp vì kẻ trước đây hắn gọi là “sửu phụ”. Mà đây là ai cơ chứ?! Nàng ta là kế mẫu của hắn, nên dù sao thì cả hai cũng không có kết quả, dù bây giờ hắn đã có cảm giác với nàng, Mai Chiêu Lan. Nhưng vì nhân luân đạo lý nên hắn sẽ chôn dấu tình cảm này nơi đáy lòng !
Nhưng chắc có lẽ Thượng Quan Nam Dương không ngờ rằng tình cảm chớm nở này tương lai sẽ vượt qua cả lễ giáo gia phong!
…
Thoắt cái đã đến buổi chiều, các quan viên cùng gia quyến đã tất bật cùng gia quyến đi về.
Còn Mai Chiêu Lan nàng thì sao?! Gia quyến nàng còn ai chứ?! Cha nàng thì nằm hấp hối nơi phủ đệ rỗng tuếch kia, còn nàng thì mang hai tiếng “làm dâu” ai cho nàng về kia chứ?! Đúng là trời tạo nghiệt có thể sống, người tạo nghiệt không thể sống!!!
Nhưng, nàng phải giải quyết chút “chuyện nhà” cái đã!
Tác giả :
Lạc Vân Phi