Nghiệt Ái - Không Thể Buông Tay
Chương 8: Ám hương 2
Đình Huấn nhích lại gần, đã hạ quyết tâm phải bình tĩnh để có được đáp án chính xác cho mình nhưng ngay khi vừa tới gần, trái tim cậu lại lần nữa trở nên kích động.
Đình Huấn lập tức xoay ngược Vũ Tâm về hướng mình, áp chặt cô trước cánh cửa, giọng nói không giấu được sự vui mừng.
"Là em... Có phải không?"
...
"Á..."
Lưng bị đập mạnh vào tấm cửa, hành động đột ngột của Đình Huấn khiến Vũ Tâm giật mình thảng thốt. Sau vài giây thất thần, theo bản năng cô cố vùng ra khỏi đôi tay của đối phương nhưng càng cố bao nhiêu đối phương càng giữ chặt bấy nhiêu.
Vũ Tâm ngước mắt nhìn chàng trai trước mặt, áp chế nỗi sợ hãi, gằn giọng.
"Anh làm gì vậy? Buông tôi ra..."
"Có phải không? Là em... nói cho tôi biết là em phải không?"
Đình Huấn vô cùng kích động, đôi mắt khóa trọn bóng hình trước mặt, ngay cả một cái chớp mắt cũng khiến cậu bất an.
"Á... anh thả tôi ra. Đau quá!"
Vũ Tâm thật sự không hiểu mình đang ở trong tình huống gì? Hơn năm phút trước, vẻ mặt anh ta lạnh tanh, ánh mắt nhìn cô chứa đầy khinh miệt. Nhưng lúc này đây, đôi mắt đó đầy mâu thuẩn, bản thân cô dưới ánh nhìn của anh ta càng lúc càng trở nên quẫn bách. Trong thâm tâm, ngay cả chính cô cũng không biết bản thân đang lo sợ điều gì.
Vũ Tâm đưa hai tay lên trước ngực, cố kéo dài khoảng cách giữa mình với người đàn ông trước mắt. Đinh Huấn nheo mắt, nhận thấy đối phương đang bài xích mình, cũng không nghĩ nhiều liền vòng tay trái xuống eo, kéo cô gái vào sát người. Tay phải vẫn cầm con rối gỗ, thái độ mười mươi không cho phép cô cự tuyệt.
Nhận thấy thái độ cương quyết của đối phương, Vũ Tâm biết cô có cánh cũng không thoát được. Nhưng khoảng cách quá gần, lại thêm cánh tay như bàn là đang siết chặt vòng eo, Vũ Tâm hít một hơi thật sâu, không cố kỵ nhìn thẳng đối phương, giọng nói rít qua từng kẽ răng.
"TÔI NHẶT ĐƯỢC. BUÔNG TAY RA."
Vũ Tâm không hiểu vì sao anh ta lại quan tâm đến con rối gỗ của mình đến vậy. Cô không biết anh ta, cũng không muốn có mối liên hệ nào với con người này, liền trực tiếp phủ nhận.
"Ở đâu?"
Đình Huấn cất giọng, hoàn toàn xem nhẹ thái độ của đối phương. Giọng nói trầm ấm, cố che dấu sự thất vọng trong lòng.
"Ở... gầm ghế."
"Cô..."
Vũ Tâm hoàn toàn không điều khiển được cái miệng của mình nữa rồi mình. Rõ ràng chưa từng tiếp xúc trước đó, sao tâm tư của con người này lại tác động mạnh mẽ tới cô đến vậy. Câu hỏi của anh ta, cô nghe được sự bi thương trong đó. Ánh mắt của anh ta, lạc lõng và cô đơn.
À... Vũ Tâm nuốt nước bọt, cô nhìn nhầm rồi. Hai tia lửa sáng rực trong đôi mắt kia như chỉ hận một nỗi không băm vằm cô ra thì đúng hơn. Hồi chuông nguy hiểm vang lên không ngừng, không nghĩ nhiều, ngay lúc anh ta còn đang trừng loạn, Vũ Tâm dùng hết sức lực đẩy mạnh về phía trước, thoát khỏi hai gọng kìm kia.
"Nghe này... Tôi không có biết anh. Anh hỏi tôi đã trả lời xong. Làm ơn trả nó lại cho tôi."
Đình Huấn không nhanh không chậm tiến đến gần Vũ Tâm. Cảm nhận cô gái đang e sợ cậu, chút kích động vừa rồi cũng dần tiêu tan.
"Tôi chỉ muốn biết cô lấy vật này từ đâu." - Đinh Huấn ngừng lại một chút sau đó tiếp lời – "Với tôi vật này rất quan trọng."
Quan trọng với anh ta ư? Con rối gỗ của cô?
Vũ Tâm ngơ ngác, miệng mở ra lại không biết nên nói cái gì. Liếc nhìn biểu hiện nghiêm túc của đối phương, có vẻ anh ta nói thật. Cô lại lần nữa lục tung trí nhớ, cố tìm kiếm điểm giống nhau của anh ta và những người cô đã gặp trước đây nhưng vô ích. Vũ Tâm đánh bạo, nhích dần về phía đối phương.
"Anh có quen..."
Chữ "... tôi không?" chưa kịp tuôn ra miệng, tiếng bước chân dồn dập bên ngoài khiến Vũ Tâm im bặt. Bên kia cánh cửa, một tốp người đứng cách căn phòng nơi Vũ Tâm đang trốn không xa. Một tên không kìm được tức giận, đập mạnh vào cánh cửa đối diện căn phòng Vũ Tâm đang trốn.
"Mẹ kiếp... Đuổi lên tận đây vẫn không tóm được con điếm đó... hừ..."
Khu vực này là tầng ba, cũng là giới hạn cuối cùng bọn họ có thể đặt chân tới. Hai tầng trên cùng, vốn là khu vực đặc biệt, không thể đi thang bộ mà chỉ có thể đi thang máy. Có điều, thang máy lại có mật mã, phàm người ngoài không cách nào lên trên đó được. Nhưng lúc này, không thể loại trừ khả năng cô ta đã kịp mồi chài một gã nào đó, dẫu lên trên hay xuống dưới đều dễ như trở bàn tay.
Phía sau cánh cửa phòng đối diện, Đình Huấn nhìn cô gái đứng cách cậu vài bước chân. Hai tay bấu chặt vào gấu váy, bả vai run lên nhè nhẹ. Những lời tên kia nói, cậu nghe khá rõ ràng. Cẩn thận đánh giá quần áo cô ta đang mặc, sắc mặt Đình Huấn mỗi lúc một âm trầm, chút kiên nhẫn cuối cùng cũng mất sạch.
Bước lại gần hơn, bỏ qua ánh mắt đang trợn trừng khó hiểu nhìn cậu, Đình Huấn cúi đầu, khẽ giọng.
"Cô nói, tôi đưa cô an toàn rời khỏi đây. Không nói, an toàn hay không phụ thuộc vào bọn chúng."
Mặt Vũ Tâm biến sắc: "Anh dám."
"Cô muốn thử?"
Đình Huấn nhếch khóe môi, giọng nói có phần cợt nhã. Vũ Tâm bị thái độ của anh ta dọa sợ, vô thức lùi lại, căn bản quên luôn việc chân mình bị đau, ngã nhào ra sau. Tiếng va chạm mạnh thu hút sự chú ý của đám người phía ngoài, cô kinh hoàng nghe nhịp chân đang từ từ tiến về phía mình.
Rầm...
Một tên giơ chân đạp mạnh, cánh cửa rung lên bần bật sau lưng Vũ Tâm. Cô hoảng hốt đứng bật dậy, nhìn khắp lượt căn phòng, trong đầu chỉ hiện lên một ý nghĩ phải thoát khỏi đây.
Nhanh chân chạy về phía cửa sổ, nhìn xuống một chút, cô liền từ bỏ ý định. Độ can đảm của cô không bằng độ cao từ đây xuống đó.
Bình tĩnh nhìn lại căn phòng lần nữa, chút hy vọng còn lại cũng tan tành. Căn phòng này giống như một nhà kho thì đúng hơn, ngoài một số vật dụng ly dĩa hay vài chai rượu có vẻ đắt tiền ra hoàn toàn không có vật gì có khả năng tự vệ.
Đình Huấn thu hết vẻ bối rối, khủng hoảng của Vũ Tâm vào mắt, có chút buồn cười. Tầng ba chuyên tổ chức tiệc tùng, gian phòng gần kề này đương nhiên đặt một vài dụng cụ cần thiết để phục vụ cho việc đó. Việc cô ta may mắn lọt vào đây chính là vì trong thời gian tổ chức tiệc căn phòng này luôn được mở cửa, lôi đâu ra mấy thứ cô ta cần chứ.
"Xem ra cô không nguyện ý tự cứu bản thân..."
"Anh im đi."
Vũ Tâm thực không nhịn nổi nữa. Con người này... Ngay từ đầu, nếu không phải bị anh ta vô cớ cuốn lấy, cô đã nhanh chân chạy được, đâu lâm vào hoàn cảnh có cửa sổ cũng không dám nhảy. Tính tình cô tốt đến mấy cũng bị anh ta chọc giận. Nếu đã là lỗi của anh ta, cô nhất định lôi anh ta cùng chịu nạn.
Nghĩ tới đây, khóe miệng Vũ Tâm khẽ nhếch lên, đôi mắt mang theo chút tính toán tiến về phía Đình Huấn đang đứng.
Đình Huấn nhìn cô gái đang đi về phía mình, đôi mi dần nhíu lại, thực tâm cậu không đoán được cô ta sẽ làm gì nhất thời cũng không có hành động để ứng phó. Trên người cô ta, ngoài mùi hương quen thuộc ám ảnh cậu trong suốt ngần ấy năm, không thể nhìn được bất kỳ nét nào giống cô bé trước đây. Nhưng mà, mùi hương đó có thực hay chỉ do cậu ảo tưởng? Chưa bao giờ, Đình Huấn nghi ngờ bản thân mình đến vậy.
Vũ Tâm vừa bước đến gần liền đưa tay nắm chặt cà vạt của đối phương, không mất chút sức lực nào liền xoay anh ta đối lưng về phía cửa chính.
Rầm...
Cánh cửa không chịu nổi lực đá bên ngoài, bật tung. Ngay lúc đó, trước mặt Đình Huấn vang lên giọng nói rất nhỏ nhưng đầy uy lực.
"Phiền anh... Ngậm miệng lại một chút."
Đình Huấn còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đôi mắt đã bị một bàn tay nhỏ nhắn che lại. Dựa vào xúc giác của mình, cậu cảm nhận rất rõ cô ta đang đạp thẳng lên hai chân của cậu, kéo sát hai người lại với nhau.
Vũ Tâm khẽ nhắm mắt lại, khi khoảng cách hai đôi môi còn tầm vài centi ngắn ngủi cô liền dừng lại, đôi tay cũng di chuyển từ phía cà vạt vòng lên cổ đối phương.
Có điều, kế hoạch tưởng chừng hoàn mỹ của cô nhanh chóng biến thành cơn ác mộng suốt vài ngày sau đó. Bàn tay đang buông thỏng của anh ta cũng bắt đầu không an phận, linh hoạt cuốn lấy vòng eo cô, hơi thở ấm nóng phả vào tai khiến Vũ Tâm run rẩy.
"Đã diễn... phải diễn cho giống."
Đình Huấn lập tức xoay ngược Vũ Tâm về hướng mình, áp chặt cô trước cánh cửa, giọng nói không giấu được sự vui mừng.
"Là em... Có phải không?"
...
"Á..."
Lưng bị đập mạnh vào tấm cửa, hành động đột ngột của Đình Huấn khiến Vũ Tâm giật mình thảng thốt. Sau vài giây thất thần, theo bản năng cô cố vùng ra khỏi đôi tay của đối phương nhưng càng cố bao nhiêu đối phương càng giữ chặt bấy nhiêu.
Vũ Tâm ngước mắt nhìn chàng trai trước mặt, áp chế nỗi sợ hãi, gằn giọng.
"Anh làm gì vậy? Buông tôi ra..."
"Có phải không? Là em... nói cho tôi biết là em phải không?"
Đình Huấn vô cùng kích động, đôi mắt khóa trọn bóng hình trước mặt, ngay cả một cái chớp mắt cũng khiến cậu bất an.
"Á... anh thả tôi ra. Đau quá!"
Vũ Tâm thật sự không hiểu mình đang ở trong tình huống gì? Hơn năm phút trước, vẻ mặt anh ta lạnh tanh, ánh mắt nhìn cô chứa đầy khinh miệt. Nhưng lúc này đây, đôi mắt đó đầy mâu thuẩn, bản thân cô dưới ánh nhìn của anh ta càng lúc càng trở nên quẫn bách. Trong thâm tâm, ngay cả chính cô cũng không biết bản thân đang lo sợ điều gì.
Vũ Tâm đưa hai tay lên trước ngực, cố kéo dài khoảng cách giữa mình với người đàn ông trước mắt. Đinh Huấn nheo mắt, nhận thấy đối phương đang bài xích mình, cũng không nghĩ nhiều liền vòng tay trái xuống eo, kéo cô gái vào sát người. Tay phải vẫn cầm con rối gỗ, thái độ mười mươi không cho phép cô cự tuyệt.
Nhận thấy thái độ cương quyết của đối phương, Vũ Tâm biết cô có cánh cũng không thoát được. Nhưng khoảng cách quá gần, lại thêm cánh tay như bàn là đang siết chặt vòng eo, Vũ Tâm hít một hơi thật sâu, không cố kỵ nhìn thẳng đối phương, giọng nói rít qua từng kẽ răng.
"TÔI NHẶT ĐƯỢC. BUÔNG TAY RA."
Vũ Tâm không hiểu vì sao anh ta lại quan tâm đến con rối gỗ của mình đến vậy. Cô không biết anh ta, cũng không muốn có mối liên hệ nào với con người này, liền trực tiếp phủ nhận.
"Ở đâu?"
Đình Huấn cất giọng, hoàn toàn xem nhẹ thái độ của đối phương. Giọng nói trầm ấm, cố che dấu sự thất vọng trong lòng.
"Ở... gầm ghế."
"Cô..."
Vũ Tâm hoàn toàn không điều khiển được cái miệng của mình nữa rồi mình. Rõ ràng chưa từng tiếp xúc trước đó, sao tâm tư của con người này lại tác động mạnh mẽ tới cô đến vậy. Câu hỏi của anh ta, cô nghe được sự bi thương trong đó. Ánh mắt của anh ta, lạc lõng và cô đơn.
À... Vũ Tâm nuốt nước bọt, cô nhìn nhầm rồi. Hai tia lửa sáng rực trong đôi mắt kia như chỉ hận một nỗi không băm vằm cô ra thì đúng hơn. Hồi chuông nguy hiểm vang lên không ngừng, không nghĩ nhiều, ngay lúc anh ta còn đang trừng loạn, Vũ Tâm dùng hết sức lực đẩy mạnh về phía trước, thoát khỏi hai gọng kìm kia.
"Nghe này... Tôi không có biết anh. Anh hỏi tôi đã trả lời xong. Làm ơn trả nó lại cho tôi."
Đình Huấn không nhanh không chậm tiến đến gần Vũ Tâm. Cảm nhận cô gái đang e sợ cậu, chút kích động vừa rồi cũng dần tiêu tan.
"Tôi chỉ muốn biết cô lấy vật này từ đâu." - Đinh Huấn ngừng lại một chút sau đó tiếp lời – "Với tôi vật này rất quan trọng."
Quan trọng với anh ta ư? Con rối gỗ của cô?
Vũ Tâm ngơ ngác, miệng mở ra lại không biết nên nói cái gì. Liếc nhìn biểu hiện nghiêm túc của đối phương, có vẻ anh ta nói thật. Cô lại lần nữa lục tung trí nhớ, cố tìm kiếm điểm giống nhau của anh ta và những người cô đã gặp trước đây nhưng vô ích. Vũ Tâm đánh bạo, nhích dần về phía đối phương.
"Anh có quen..."
Chữ "... tôi không?" chưa kịp tuôn ra miệng, tiếng bước chân dồn dập bên ngoài khiến Vũ Tâm im bặt. Bên kia cánh cửa, một tốp người đứng cách căn phòng nơi Vũ Tâm đang trốn không xa. Một tên không kìm được tức giận, đập mạnh vào cánh cửa đối diện căn phòng Vũ Tâm đang trốn.
"Mẹ kiếp... Đuổi lên tận đây vẫn không tóm được con điếm đó... hừ..."
Khu vực này là tầng ba, cũng là giới hạn cuối cùng bọn họ có thể đặt chân tới. Hai tầng trên cùng, vốn là khu vực đặc biệt, không thể đi thang bộ mà chỉ có thể đi thang máy. Có điều, thang máy lại có mật mã, phàm người ngoài không cách nào lên trên đó được. Nhưng lúc này, không thể loại trừ khả năng cô ta đã kịp mồi chài một gã nào đó, dẫu lên trên hay xuống dưới đều dễ như trở bàn tay.
Phía sau cánh cửa phòng đối diện, Đình Huấn nhìn cô gái đứng cách cậu vài bước chân. Hai tay bấu chặt vào gấu váy, bả vai run lên nhè nhẹ. Những lời tên kia nói, cậu nghe khá rõ ràng. Cẩn thận đánh giá quần áo cô ta đang mặc, sắc mặt Đình Huấn mỗi lúc một âm trầm, chút kiên nhẫn cuối cùng cũng mất sạch.
Bước lại gần hơn, bỏ qua ánh mắt đang trợn trừng khó hiểu nhìn cậu, Đình Huấn cúi đầu, khẽ giọng.
"Cô nói, tôi đưa cô an toàn rời khỏi đây. Không nói, an toàn hay không phụ thuộc vào bọn chúng."
Mặt Vũ Tâm biến sắc: "Anh dám."
"Cô muốn thử?"
Đình Huấn nhếch khóe môi, giọng nói có phần cợt nhã. Vũ Tâm bị thái độ của anh ta dọa sợ, vô thức lùi lại, căn bản quên luôn việc chân mình bị đau, ngã nhào ra sau. Tiếng va chạm mạnh thu hút sự chú ý của đám người phía ngoài, cô kinh hoàng nghe nhịp chân đang từ từ tiến về phía mình.
Rầm...
Một tên giơ chân đạp mạnh, cánh cửa rung lên bần bật sau lưng Vũ Tâm. Cô hoảng hốt đứng bật dậy, nhìn khắp lượt căn phòng, trong đầu chỉ hiện lên một ý nghĩ phải thoát khỏi đây.
Nhanh chân chạy về phía cửa sổ, nhìn xuống một chút, cô liền từ bỏ ý định. Độ can đảm của cô không bằng độ cao từ đây xuống đó.
Bình tĩnh nhìn lại căn phòng lần nữa, chút hy vọng còn lại cũng tan tành. Căn phòng này giống như một nhà kho thì đúng hơn, ngoài một số vật dụng ly dĩa hay vài chai rượu có vẻ đắt tiền ra hoàn toàn không có vật gì có khả năng tự vệ.
Đình Huấn thu hết vẻ bối rối, khủng hoảng của Vũ Tâm vào mắt, có chút buồn cười. Tầng ba chuyên tổ chức tiệc tùng, gian phòng gần kề này đương nhiên đặt một vài dụng cụ cần thiết để phục vụ cho việc đó. Việc cô ta may mắn lọt vào đây chính là vì trong thời gian tổ chức tiệc căn phòng này luôn được mở cửa, lôi đâu ra mấy thứ cô ta cần chứ.
"Xem ra cô không nguyện ý tự cứu bản thân..."
"Anh im đi."
Vũ Tâm thực không nhịn nổi nữa. Con người này... Ngay từ đầu, nếu không phải bị anh ta vô cớ cuốn lấy, cô đã nhanh chân chạy được, đâu lâm vào hoàn cảnh có cửa sổ cũng không dám nhảy. Tính tình cô tốt đến mấy cũng bị anh ta chọc giận. Nếu đã là lỗi của anh ta, cô nhất định lôi anh ta cùng chịu nạn.
Nghĩ tới đây, khóe miệng Vũ Tâm khẽ nhếch lên, đôi mắt mang theo chút tính toán tiến về phía Đình Huấn đang đứng.
Đình Huấn nhìn cô gái đang đi về phía mình, đôi mi dần nhíu lại, thực tâm cậu không đoán được cô ta sẽ làm gì nhất thời cũng không có hành động để ứng phó. Trên người cô ta, ngoài mùi hương quen thuộc ám ảnh cậu trong suốt ngần ấy năm, không thể nhìn được bất kỳ nét nào giống cô bé trước đây. Nhưng mà, mùi hương đó có thực hay chỉ do cậu ảo tưởng? Chưa bao giờ, Đình Huấn nghi ngờ bản thân mình đến vậy.
Vũ Tâm vừa bước đến gần liền đưa tay nắm chặt cà vạt của đối phương, không mất chút sức lực nào liền xoay anh ta đối lưng về phía cửa chính.
Rầm...
Cánh cửa không chịu nổi lực đá bên ngoài, bật tung. Ngay lúc đó, trước mặt Đình Huấn vang lên giọng nói rất nhỏ nhưng đầy uy lực.
"Phiền anh... Ngậm miệng lại một chút."
Đình Huấn còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đôi mắt đã bị một bàn tay nhỏ nhắn che lại. Dựa vào xúc giác của mình, cậu cảm nhận rất rõ cô ta đang đạp thẳng lên hai chân của cậu, kéo sát hai người lại với nhau.
Vũ Tâm khẽ nhắm mắt lại, khi khoảng cách hai đôi môi còn tầm vài centi ngắn ngủi cô liền dừng lại, đôi tay cũng di chuyển từ phía cà vạt vòng lên cổ đối phương.
Có điều, kế hoạch tưởng chừng hoàn mỹ của cô nhanh chóng biến thành cơn ác mộng suốt vài ngày sau đó. Bàn tay đang buông thỏng của anh ta cũng bắt đầu không an phận, linh hoạt cuốn lấy vòng eo cô, hơi thở ấm nóng phả vào tai khiến Vũ Tâm run rẩy.
"Đã diễn... phải diễn cho giống."
Tác giả :
HatdeStrom