Nghiệp Đế Vương
Chương 9: Kinh hồn
edit & beta: Hàn Phong Tuyết
Mỗi người đều có thứ mà mình quý trọng nhất.
Giờ khắc này, tôi đột nhiên nhớ tới câu nói ấy của cô cô.
Bất kể là người tốt hay xấu đều luôn hết mực bảo vệ thứ mà mình quý trọng nhất, một khi bị người khác xâm phạm ắt sẽ huy động hết mọi lực lượng, không tiếc tính mạng để đòi lại công bằng. Nếu như đổi lại là tôi, mắt thấy thân nhân chịu thảm cảnh như vậy, nhất định sẽ dùng hết quãng đời còn lại để báo thù.
Không riêng gì Hạ Lan Châm, bách tính chịu đủ hiểm họa chiến tranh có ai không có mẫu thân, tỷ muội, huynh đệ…? Trong lòng thiếu niên bơ vơ phẫn nộ kia, mẫu thân và muội muội có lẽ là những gì tốt đẹp nhất trong cuộc đời hắn.
“Ngươi hiểu sao? Ngươi từng hận chăng?”, ánh mắt hắn u lạnh nhìn gần vào tôi.
Hận, chữ này làm tôi ngơ ngẩn một lúc lâu.
“Ta chưa từng hận ai”, tôi ngước mắt, buồn bã cười một tiếng, “Mặc dù từng bị vứt bỏ, nhưng người kia lại là phu quân của ta, ta không thể hận”.
Hắn yên lặng, ánh mắt thâm trầm tựa như có chút thương hại.
“Hạ Lan Châm, nếu một ngày kia ngươi có thể thống lĩnh đại quân nam chinh Trung Nguyên…”, tôi nhìn thẳng vào hai mắt hắn, “Ngươi sẽ bỏ qua cho phụ nữ, trẻ em và người già Trung Nguyên chúng ta sao?”.
Hắn nghiêng đầu không đáp.
Tôi bình thản nhìn hắn, “Hôm nay ngươi hại ta, không phải là tổn thương người vô tội ư? Cha mẹ ta, ca ca ta cũng sẽ đau khổ thương tâm. Những việc làm này của ngươi có khác Tiêu Kỳ chăng? Hắn còn là vì nước mà chinh chiến, ngươi lại chỉ vì ân oán cá nhân. Hạ Lan Châm, nếu như ngươi không có làm sai, vậy Tiêu Kỳ ngày ấy có sai lầm gì?”.
“Câm mồm!”, hắn nổi giận, giơ tay xuất chiêu, nhưng một chưởng kia lại lướt qua mặt tôi, đánh vào bàn trà bên cạnh.
Bàn trà bằng gỗ dương vỡ vụn.
“Tiện nhân, đầy miệng ngươi đều là lời ngon tiếng ngọt, suy cho cùng chỉ vì muốn gỡ tội cho Tiêu Kỳ!”. Hai mắt Hạ Lan Châm đỏ ngầu, chợt nổi cơn giận không kiềm chế được, sát ý đại thịnh, “Một đôi cẩu nam nữ, còn dám nói mình vô tội! Sẽ có một ngày ta giết sạch cẩu tặc Nam Man, san bằng giang sơn Trung Nguyên!”.
Giết sạch cẩu tặc Nam Man, san bằng giang sơn Trung Nguyên.
Lời của hắn đâm vào trong tai, lạnh thấu đáy lòng.
Tôi bị hắn bức đến góc tường, cắn chặt môi, ngẩng đầu nhìn hắn.
Nhìn gương mặt nhăn nhó trước mắt kia, tôi đột nhiên tỉnh ngộ.
Thâm thù đại hận của hai tộc sẽ kéo dài qua nhiều thế hệ, giết chóc không ngừng.
Trên chiến trường, chỉ có thắng làm vua thua làm giặc, không có ai đúng ai sai.
Ta không tàn sát người, người sẽ tàn sát ta.
Tướng quân máu nhuộm chiến trường mới có thể đổi lấy thái bình cho hàng vạn hàng ngàn người dân. Hôm nay một mình tôi rơi vào trong tay Hạ Lan Châm, nhưng nếu không có Dự Chương Vương mười năm chinh chiến, bảo vệ nước nhà, chỉ sợ vô số phụ nữ và trẻ em Trung Nguyên đã bị người ngoại tộc lăng nhục.
Tôi rốt cuộc cũng đã hiểu được, bắt đầu nghiêm túc kính nể.
“Hạ Lan Châm, ngươi sẽ hối hận”, tôi ngạo nghễ mỉm cười, “Ngươi chắc chắn sẽ hối hận vì đối địch với Tiêu Kỳ”.
Đồng tử Hạ Lan Châm bỗng co rút lại, hắn bóp chặt cổ tôi.
“Ngay cả nữ nhân của mình cũng không giữ được, còn gọi là anh hùng?”, Hạ Lan Châm điên cuồng cười vang, “Tiêu Kỳ cũng chỉ là đồ tể* mà thôi!”.
*Đồ tể: người làm nghề sát sinh (ví với kẻ giết hại nhân dân)
Dưới sự kiềm chế của hắn, tôi giãy dụa mở miệng, “Hắn nhất định sẽ tới cứu ta!”.
Lực ở bàn tay Hạ Lan Châm gia tăng, như kìm sắt bóp chặt cổ họng tôi.
Nhìn tôi đau đớn nhắm mắt lại, hắn cúi người cười lạnh bên tai tôi, “Thật không? Vậy ngươi mở mắt nhìn kỹ đi!”.
Trong lúc hít thở không thông, trước mắt tôi dần dần biến thành màu đen, thần trí u mê… Đột nhiên trước ngực chợt lạnh, nơi cổ họng không còn bị kiềm chế, vạt áo lại bị xé ra. Tôi kịch liệt ho khan, mỗi lần hít vào đều cảm giác như có con dao găm đang cắm trong cổ họng, xấu hổ và đau đớn cùng lúc tìm tới, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Môi hắn lạnh lùng dán bên tai tôi, “Giai nhân chỉnh tề, ta thấy mà thương”.
Miệng tôi nếm được mùi vị máu tươi nồng đậm, không biết là do môi bị cắn hay là cổ họng sặc ra máu, chỉ cảm thấy đau đớn vô cùng.
Da thịt đau, bị cơn tức giận bao phủ.
Hắn cúi người, áp tôi xuống giường.
Tôi không giãy dụa, cũng không đánh đá gì nữa, còn ngửa đầu ra, cười khinh thường.
“Hạ Lan Châm, mẫu thân của ngươi đang ở trên trời nhìn ngươi”.
Toàn thân hắn bỗng dưng cứng đờ, dừng lại, ngực phập phồng, sắc mặt xanh mét kinh người.
Tôi nhìn không rõ ánh mắt của hắn.
Phảng phất như hết thảy đều ngưng đọng lại.
Giằng co chốc lát, hắn đứng dậy, xoay người rời đi.
Cho đến khi ra khỏi cửa cũng không quay lại liếc tôi lần nào nữa.
Lại qua một ngày.
Theo kế hoạch, tối nay sẽ là lúc bọn chúng động thủ, nhưng người của Hạ Lan Châm hay Tiêu Kỳ đều chưa thấy có động tĩnh gì.
Không có ai đi vào nữa, cũng không có ai đưa cơm nước, tôi một mình bị nhốt trong căn nhà nhỏ này.
Trên môi, trên cổ, cổ tay, trước ngực,… đều lưu lại vết máu đọng hoặc vết thương rách.
Đêm, căn phòng đen đặc, u ám.
Tôi co mình nơi đầu giường, cố gắng kéo ống tay áo và cổ áo che đi những vết thương khó coi này.
Nhưng cho dù có kéo như thế nào cũng không thể che kín dấu vết bị nhục nhã.
Tôi cắn chặt môi mà vẫn không kìm được, rơi lệ.
Chợt có một ánh sáng từ cửa chiếu vào.
Hạ Lan Châm không biết từ khi nào đã xuất hiện ở cửa, một thân y phục đen có khoác thêm áo choàng, hòa vào màn đêm phía sau lưng.
Đại hán râu quai nón đi theo phía sau hắn dẫn theo tám tên lính mặc áo giáp đội mũ sắt, áo choàng từ đầu đến chân, như thể u hồn đứng ngoài cửa.
Hắn đi tới trước mặt, lẳng lặng nhìn tôi.
“Đã đến giờ?”, tôi cười cười, đứng lên, vuốt tóc mai đang bay tán loạn.
Hạ Lan Châm đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi.
Dưới ánh trăng, sắc mặt hắn tái nhợt như tuyết, ngón tay lạnh tựa băng, môi mỏng khẽ run.
Tôi ngẩn ngơ quên cả trốn tránh.
“Nếu như ngươi không phải là ngươi, ta…”, hắn bỗng nhiên cứng họng, ngây ngốc nhìn, biểu tình hoảng hốt như thể thoáng chốc mềm yếu.
Trong lòng khẽ động, tôi giương mắt, mơ hồ hiểu được điều gì đó nhưng lại không muốn tin tưởng.
Cuối cùng không phản bác được, tôi chỉ chậm rãi rút tay về.
Tay hắn vẫn ở nguyên chỗ cũ, hắn nhìn tôi không chớp mắt, ánh mắt nóng rực dần dần chuyển lạnh.
Hán tử râu quai nón đi vào, nâng một hộp gỗ màu đen lên trước mặt Hạ Lan Châm.
Hạ Lan Châm giật mình, tay đón lấy cái hộp kia, lại do dự không mở ra.
“Thiếu chủ!”, ánh mắt đại hán râu quai nón sáng quắc.
Sắc mặt Hạ Lan Châm càng thêm tái nhợt, đầu ngón tay run lên, chung quy vẫn mở nắp hộp ra.
Trong hộp là một chiếc đai lưng bằng ngọc bình thường.
Hắn cẩn thận lấy chiếc đai lưng ra, đích thân đeo cho tôi.
Tôi co rúm người lại, né tránh sự động chạm của hắn.
“Đừng động”, hắn giữ lấy hai tay tôi, sắc mặt như phủ sương lạnh, “Trong chiếc đai lưng ngọc này có cất giấu hỏa độc mạnh, một khi đụng vào cơ quan, hỏa độc phun trào, lập tức đốt cháy, tất cả những thứ cách đó trong vòng một trượng đều hóa thành tro bụi”.
Tôi cứng người, trong nháy mắt, hô hấp đã ngưng đọng.
“Ngươi tốt nhất nên cầu ông trời phù hộ ta thuận lợi giết được Tiêu Kỳ, như vậy ngươi sẽ không phải chết”. Hạ Lan Châm khẽ vuốt mặt tôi, nụ cười lạnh dần.
Hắn khoác cho tôi một chiếc áo choàng đen tơ vàng, mượn ánh trăng soi chiếu, hình thêu hổ màu son trên áo choàng đập vào mắt.
Hổ phù* màu son là ký hiệu của Binh bộ, tơ vàng là trang phục của quan khâm sai.
*Hổ phù: dấu hiệu để điều binh thời xưa, hình con hổ, chia làm hai mảnh
Chẳng lẽ, bọn họ… Bọn họ muốn giả mạo làm người hầu của quan khâm sai Binh bộ?
Tôi cả kinh, trong lúc vội vàng suy nghĩ, một ý niệm đáng sợ xuất hiện trong đầu.
Chưa kịp nghĩ kỹ, Hạ Lan Châm đã giữ chặt lấy tôi, “Đi theo ta, nhớ, chỉ cần vô ý một chút là ngọn lửa sẽ bùng lên”.
Tay chân tôi lạnh như băng, đờ đẫn đi theo hắn, từng bước ra ngoài.
Gió lạnh nơi biên cương thổi tà áo tung bay, nơi xa xa có thể loáng thoáng thấy được ánh lửa doanh trại.
Lúc này đã là giữa đêm, đêm khuya thanh vắng, tôi cũng đã bước lên con đường chết, không thể quay đầu lại.
Hạ Lan Châm chuẩn bị động thủ, Tiêu Kỳ lại vẫn im lặng.
Trong viện, một đám thuộc hạ của Hạ Lan Châm đã phục sẵn chờ lệnh.
Tôi ngạc nhiên thấy tiểu Diệp sắc mặt trắng bệch đứng trong đó, bị hai gã đại hán kẹp lấy, nhìn như bị thương nặng, lảo đảo muốn ngã.
Nàng lại thay một bộ nữ trang đỏ hoa, đầu đầy châu ngọc, tóc mây vấn cao.
Trong lòng tôi vừa động, mơ hồ đoán được mấy phần.
Đưa mắt nhìn chung quanh thấy nơi nơi đều có ánh lửa doanh trại, trùng trùng điệp điệp xa xa.
Đại hán râu quai nón đi ở phía trước, sau đó là đám người tiểu Diệp, tôi bị Hạ Lan Châm đích thân áp giải ở phía sau, một nhóm tám người dọc theo con đường ngoằn nghoèo đi tới doanh trại, binh lính tuần tra xa xa nhìn thấy chúng tôi đều nghiêm nghị nhường đường. Mỗi lần qua một trạm kiểm soát, đại hán râu quai nón đều giơ ra một chiếc lệnh bài màu son, không gặp trở ngại gì.
Nếu như tôi không đoán sai, đó chính là ấn tín đặc biệt ban cho khâm sai trong Binh bộ, Hỏa Tất Hổ Bí Lệnh.
Lệnh bài này xuất ra chính là tượng trưng cho khâm sai.
Một đường thông qua các trạm kiểm soát đều thấy cờ soái đen viền vàng sừng sững hai bên, hoa văn hổ màu son được ánh lửa chiếu đến tươi đẹp chói mắt.
Cả đại doanh dựa vào núi mà dựng, thông qua trạm kiểm soát cuối cùng trước mặt sẽ tới vùng rừng rộng lớn bên ngoài doanh trại, thông về chân núi.
Trong doanh đã xây phong hỏa đài* cao mấy trượng, cách đài ba mươi trượng là nơi chủ soái duyệt binh điểm tướng.
*Phong hỏa đài: đài đốt lửa/khói để thông báo tình hình quân địch
Mỗi lần có khâm sai đi tuần ở biên quan đều sẽ tổ chức lễ duyệt binh diễn tập long trọng.
Từng nghe thúc phụ nói, duyệt binh diễn tập bắt đầu từ canh năm, tam quân dàn trận, chủ soái điểm tướng, bắt đầu nổi phong hỏa, tỏ vẻ quân địch đến, tướng sĩ tam quân dưới sự thống lĩnh của chủ tướng bắt đầu thao luyện, thể hiện quân uy hiển hách của thiên triều.
Tôi ngẩng đầu nhìn lại, củi đã chất tầng tầng lớp lớp trên phong hỏa đài, đồ sộ như tháp.
Đoàn người hiên ngang đi tới, mũ đen che hết khuôn mặt, áo choàng tơ vàng rủ xuống.
“Đứng lại! Người phương nào dám tự tiện xông vào trọng địa giáo trường?”.
“Ta nhận lệnh khâm sai đại nhân, đặc biệt tới kiểm tra”, đại hán râu quai nón giơ lệnh bài lên, trầm giọng nói, “Lệnh bài ở đây”.
Người cầm đầu tiến lên nhận lệnh bài, cẩn thận xem qua, hạ thấp giọng hỏi, “Vì sao lại tới chậm?”.
Hán tử râu quai nón trả lời, “Vừa mới vào canh ba, không phải là chậm”.
Người đó liếc mắt nhìn đồng bọn, hơi gật đầu, nhận lấy lệnh bài.
“Các hạ là Hạ Lan công tử?”, người đó khom lưng nói.
Hạ Lan Châm bên cạnh tôi chỉ ăn mặc như hộ vệ tầm thường, áo choàng che mặt, không chút biến sắc.
“Chủ thượng có việc quan trọng khác, đã đi trước rồi”, đại hán râu quai nón thấp giọng, “Ta chỉ nhận lệnh làm việc”.
Người nọ xoa cằm nói, “Người đã an bài xong, một khi các ngươi động thủ, ta lập tức tiếp ứng”.
“Làm phiền các vị đại nhân!”, hán tử râu quai nón chắp tay cúi người.
Đoàn người đối phương đi sát qua chúng tôi, nhờ ánh lửa, tôi nhìn thấy rõ ràng trên áo choàng của những người đó đều có hoa văn hình hổ màu son.
Quả nhiên là người của quan khâm sai.
Khó trách bọn họ có thể dễ dàng thoát khỏi Huy Châu, còn có thể lẫn vào đội ngũ quân dụng, giữa ban ngày ban mặt vào thẳng đại doanh Ninh Sóc.
Tôi vốn tưởng rằng Hạ Lan Châm có tài cán gì lớn, không ngờ sau lưng còn có một bàn tay khác.
Ai dám cấu kết với tàn dư Hạ Lan?
Ai dám mưu hại Dự Chương Vương, hại cả Dự Chương Vương phi?
Ai có thể điều khiển khâm sai, che giấu được tai mắt của phụ thân?
Tôi chỉ cảm giác được máu trên toàn cơ thể trong nháy mắt chuyển lạnh, hàn khí nhè nhẹ thâm nhập qua từng lỗ chân lông.
Tôi bị bọn họ áp ra khỏi đại doanh, đi thẳng vào vùng rừng sau doanh trại.
Trong rừng bố trí rất nhiều bức chắn bằng cọc gỗ và những vật tấn công kỳ quái, đại khái là dùng để bày trận.
Qua canh tư, binh sĩ tuần tra trong rừng lui tới hối hả, không có ai chú ý tới đám người chúng tôi.
Hạ Lan Châm sau khi dẫn tôi tới sau một bức chắn bí mật liền đứng áp sát như thị vệ, những người khác tản ra làm nhiệm vụ của mình.
Mỗi khi binh lính tuần tra đi qua trước mặt mà tôi khẽ động, Hạ Lan Châm đều lập tức đưa tay giữ lấy đai ngọc bên hông tôi.
Sinh tử nằm trong tay người khác, tôi không dám cầu cứu, cũng không dám bỏ chạy, chỉ có thể ẩn nhẫn chờ thời cơ.
Sắc trời mơ hồ sáng, lửa khắp doanh trại đã bị dập tắt, giáo trường dần hiện ra trong ánh nắng sớm.
Bỗng nhiên, một tiếng kèn lệnh trầm thấp vang lên, vang dội khắp mấy dặm đại doanh.
Cả vùng đất dường như chấn động, trong tia nắng ban mai, bụi mù dâng lên bốn phía quanh giáo trường.
Bóng đêm cuối chân trời đã rút hẳn, trời sáng xuyên thấu tầng mây, chiếu rõ cả vùng đất mênh mông.
Khắp nơi là binh lính dàn trận, theo thứ tự mà bước về phía trước, tiếng giày rung chuyển đài cao, cát bụi cuồn cuộn nổi lên như rồng cuốn.
Trên đài điểm tướng, soái kỳ hoa văn rồng bạc được dâng lên, đón gió bay phấp phới.
Ba tiếng trống trầm thấp uy nghiêm ngân vang, chủ soái lên đài.
Trống trận thúc giục, kèn lệnh nổi lên, tưng bừng xuyên thấu tầng mây cao vạn trượng, phía chân trời mây cuồn cuộn, cảnh tượng vô cùng hào hùng.
Nơi soái kỳ bay phấp phới, hai nhóm thiết kỵ thân vệ cưỡi ngựa ra, đứng trước đài cao.
Người đứng đầu vẫn đội mũ tua trắng, mặc chiến bào thêu rồng bạc, mình đeo bội kiếm, thân hình thẳng tắp cao ngạo, áo khoác đen tung bay trong gió.
Thân ảnh xa lạ mà quen thuộc kia cứ như vậy xuất hiện trong tầm mắt, trước mắt tôi bỗng mơ hồ, dường như có nước mắt trào dâng.
Tiếng kèn cao vút, chúng binh tướng cùng reo hò, chấn động tứ phương.
Chín đại tướng cưỡi ngựa tới trước đài, hành lễ theo lệ quân, đồng thanh hô vang, “Cung nghênh chủ soái lên đài!”.
Tiêu Kỳ đưa mắt nhìn xuống chúng tướng, khẽ giơ tay lên, mấy vạn binh tướng trên giáo trường lập tức nghiêm nghị, yên lặng như tờ lắng nghe.
Giọng nói của hắn uy nghiêm vang vọng, từng câu truyền tới xa xa, “Phủ viễn đại tướng quân nhận lệnh đích thân tới Ninh Sóc tuần tra, thăm hỏi việc quân, ổn định biên thùy. Hôm nay điểm binh giáo trường, chúng tướng sĩ theo hiệu lệnh của ta, bày trận diễn tập, thể hiện uy nghi của quân ta, hưởng lấy thiên ân!”.
Mấy vạn binh tướng nhất tề giơ cao thương, phát ra tiếng hô kinh động, dữ dội đập vào tai.
Tiếng trống ù ù vang lên, từng tiếng đánh thẳng vào lòng người.
Bốn binh sĩ trên đài truyền lệnh hướng về bốn phía đông tây nam bắc, không ngừng khua cờ lệnh.
Kèn lệnh đã thổi, tiếng trống gấp hơn.
Một đội thiết kỵ giáp đen dẫn đầu chạy vào giáo trường, tung hoành ngang dọc, nghiêm chỉnh tiến lui, bày trận cửu cung theo cờ đỏ trong tay tướng lĩnh.
Ngay sau đó, đội giáp nặng, đội kỵ binh, đội tấn công và đội xe chiến… mỗi một đội đều dàn trận thao diễn, vô cùng thuần thục.
Nhóm người Hạ Lan Châm cải trang thành thủ vệ bên ngoài, ẩn nấp dọc theo giáo trường, tôi và Hạ Lan Châm đứng trên sườn núi, từ trên cao có thể thấy được toàn cảnh phía dưới. Bốn phía cát bụi tung bay, soái kỳ cũng tung bay, tiếng hô giết vang trời.
Mặc dù không phải là chiến trường thực nhưng tôi vẫn bị chấn động. Sự uy hùng của quân đội ở đây so với ngày khao quân trong kinh thành thực sự hùng hồn gấp trăm lần, ai thấy cũng phải kinh sợ.
Hạ Lan Châm bên cạnh lặng lẽ giữ chặt đuôi kiếm, đuôi mày nhếch lên như lưỡi đao, sát khí ngưng đọng nơi đáy mắt.
Cuộc diễn tập sôi nổi, nơi nơi cát bụi cuồn cuộn, đưa mắt nhìn lại chỉ thấy cờ bay phấp phới, đao kiếm sáng loáng.
Trên đài cao, Tiêu Kỳ vung tay hất áo choàng, “Nổi phong hỏa, thông cáo tứ phương!”.
Phong hỏa dần dần rực lên, tiếng kèn lại nổi, cao vút tận đỉnh trời.
Chúng tướng sĩ trên giáo trường phát ra tiếng hô động núi trời.
Trên đài cao, con ngựa đen huyền hí dài một tiếng, cất vó đứng nghiêm.
Hàn quang loang loáng, Tiêu Kỳ rút kiếm ra, chỉ thẳng về phía chân trời.
Tôi ngừng thở, trong lòng bắt đầu thấp thỏm.
Diễn tập đã gần kết thúc, khâm sai đại thần sẽ cùng chủ soái đích thân đi kiểm tra, dẫn đầu chúng tướng sĩ hoàn thành buổi thao diễn.
Dòng thủy triều trên thao trường nhất tề lui về hai bên, để chừa ra một con đường lớn ở giữa.
Tiêu Kỳ cưỡi ngựa đi tới, một người nữa đi theo phía sau.
Người đó chính là khâm sai Từ Thụ cấu kết cùng Hạ Lan Châm!
Khoảnh khắc nhìn thấy Từ Thụ đi sát phía sau Tiêu Kỳ, lòng tôi nhất thời như có lửa đốt, hận không thể lập tức chạy tới trước mặt hắn cảnh báo. Nhưng chúng tôi cách xa nhau mười trượng, cho dù có thể chạy thoát khỏi Hạ Lan Châm cũng sẽ không chạy tới bên cạnh hắn được, sẽ không có kết quả gì.
Hạ Lan Châm ở bên cười lạnh một tiếng, tay đè bên hông tôi, thấp giọng nói, “Nếu không muốn cùng chết với hắn thì đừng vọng động”.
Tôi lạnh lùng nhìn lại, không nói lời nào.
Hắn hạ giọng, nở nụ cười thâm sâu, “Cứ nhìn cho kỹ đi, rất nhanh thôi ngươi sẽ trở thành quả phụ”.
Tôi bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía giáo trường, Tiêu Kỳ đã đi tới giữa, chín viên đại tướng theo phía sau.
Quan truyền lệnh phía sau hắn giương lên cờ lệnh thêu rồng bạc, chỉ về hai bên, một đội thiết kỵ giáp đen nhanh chóng tới.
Bỗng nhiên, Tiêu Kỳ chợt quay ngựa, phi về hướng phải. Thiết kỵ phía sau chạy tới mở đường, cắt đứt đường đi của bộ binh, trận hình lập tức biến đổi, đảo mắt đã ngăn Tiêu Kỳ và Từ Thụ ở hai bên.
Tiêu Kỳ giơ tay phải, thẳng tắp chỉ dọc theo nơi chúng tôi đang ẩn nấp.
Từ Thụ bị kẹt trong trận hình bên trái, tứ phía bị bao vây, không có đường tiến lui, binh sĩ xung quanh lao tới như thủy triều, vây chặt trận hình, áp bách người ở bên trong. Từ Thụ mấy phen thắng ngựa muốn lui nhưng không được.
“Không được, trúng kế rồi!”, Hạ Lan Châm đột nhiên thấp giọng hô lên.
Mỗi người đều có thứ mà mình quý trọng nhất.
Giờ khắc này, tôi đột nhiên nhớ tới câu nói ấy của cô cô.
Bất kể là người tốt hay xấu đều luôn hết mực bảo vệ thứ mà mình quý trọng nhất, một khi bị người khác xâm phạm ắt sẽ huy động hết mọi lực lượng, không tiếc tính mạng để đòi lại công bằng. Nếu như đổi lại là tôi, mắt thấy thân nhân chịu thảm cảnh như vậy, nhất định sẽ dùng hết quãng đời còn lại để báo thù.
Không riêng gì Hạ Lan Châm, bách tính chịu đủ hiểm họa chiến tranh có ai không có mẫu thân, tỷ muội, huynh đệ…? Trong lòng thiếu niên bơ vơ phẫn nộ kia, mẫu thân và muội muội có lẽ là những gì tốt đẹp nhất trong cuộc đời hắn.
“Ngươi hiểu sao? Ngươi từng hận chăng?”, ánh mắt hắn u lạnh nhìn gần vào tôi.
Hận, chữ này làm tôi ngơ ngẩn một lúc lâu.
“Ta chưa từng hận ai”, tôi ngước mắt, buồn bã cười một tiếng, “Mặc dù từng bị vứt bỏ, nhưng người kia lại là phu quân của ta, ta không thể hận”.
Hắn yên lặng, ánh mắt thâm trầm tựa như có chút thương hại.
“Hạ Lan Châm, nếu một ngày kia ngươi có thể thống lĩnh đại quân nam chinh Trung Nguyên…”, tôi nhìn thẳng vào hai mắt hắn, “Ngươi sẽ bỏ qua cho phụ nữ, trẻ em và người già Trung Nguyên chúng ta sao?”.
Hắn nghiêng đầu không đáp.
Tôi bình thản nhìn hắn, “Hôm nay ngươi hại ta, không phải là tổn thương người vô tội ư? Cha mẹ ta, ca ca ta cũng sẽ đau khổ thương tâm. Những việc làm này của ngươi có khác Tiêu Kỳ chăng? Hắn còn là vì nước mà chinh chiến, ngươi lại chỉ vì ân oán cá nhân. Hạ Lan Châm, nếu như ngươi không có làm sai, vậy Tiêu Kỳ ngày ấy có sai lầm gì?”.
“Câm mồm!”, hắn nổi giận, giơ tay xuất chiêu, nhưng một chưởng kia lại lướt qua mặt tôi, đánh vào bàn trà bên cạnh.
Bàn trà bằng gỗ dương vỡ vụn.
“Tiện nhân, đầy miệng ngươi đều là lời ngon tiếng ngọt, suy cho cùng chỉ vì muốn gỡ tội cho Tiêu Kỳ!”. Hai mắt Hạ Lan Châm đỏ ngầu, chợt nổi cơn giận không kiềm chế được, sát ý đại thịnh, “Một đôi cẩu nam nữ, còn dám nói mình vô tội! Sẽ có một ngày ta giết sạch cẩu tặc Nam Man, san bằng giang sơn Trung Nguyên!”.
Giết sạch cẩu tặc Nam Man, san bằng giang sơn Trung Nguyên.
Lời của hắn đâm vào trong tai, lạnh thấu đáy lòng.
Tôi bị hắn bức đến góc tường, cắn chặt môi, ngẩng đầu nhìn hắn.
Nhìn gương mặt nhăn nhó trước mắt kia, tôi đột nhiên tỉnh ngộ.
Thâm thù đại hận của hai tộc sẽ kéo dài qua nhiều thế hệ, giết chóc không ngừng.
Trên chiến trường, chỉ có thắng làm vua thua làm giặc, không có ai đúng ai sai.
Ta không tàn sát người, người sẽ tàn sát ta.
Tướng quân máu nhuộm chiến trường mới có thể đổi lấy thái bình cho hàng vạn hàng ngàn người dân. Hôm nay một mình tôi rơi vào trong tay Hạ Lan Châm, nhưng nếu không có Dự Chương Vương mười năm chinh chiến, bảo vệ nước nhà, chỉ sợ vô số phụ nữ và trẻ em Trung Nguyên đã bị người ngoại tộc lăng nhục.
Tôi rốt cuộc cũng đã hiểu được, bắt đầu nghiêm túc kính nể.
“Hạ Lan Châm, ngươi sẽ hối hận”, tôi ngạo nghễ mỉm cười, “Ngươi chắc chắn sẽ hối hận vì đối địch với Tiêu Kỳ”.
Đồng tử Hạ Lan Châm bỗng co rút lại, hắn bóp chặt cổ tôi.
“Ngay cả nữ nhân của mình cũng không giữ được, còn gọi là anh hùng?”, Hạ Lan Châm điên cuồng cười vang, “Tiêu Kỳ cũng chỉ là đồ tể* mà thôi!”.
*Đồ tể: người làm nghề sát sinh (ví với kẻ giết hại nhân dân)
Dưới sự kiềm chế của hắn, tôi giãy dụa mở miệng, “Hắn nhất định sẽ tới cứu ta!”.
Lực ở bàn tay Hạ Lan Châm gia tăng, như kìm sắt bóp chặt cổ họng tôi.
Nhìn tôi đau đớn nhắm mắt lại, hắn cúi người cười lạnh bên tai tôi, “Thật không? Vậy ngươi mở mắt nhìn kỹ đi!”.
Trong lúc hít thở không thông, trước mắt tôi dần dần biến thành màu đen, thần trí u mê… Đột nhiên trước ngực chợt lạnh, nơi cổ họng không còn bị kiềm chế, vạt áo lại bị xé ra. Tôi kịch liệt ho khan, mỗi lần hít vào đều cảm giác như có con dao găm đang cắm trong cổ họng, xấu hổ và đau đớn cùng lúc tìm tới, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Môi hắn lạnh lùng dán bên tai tôi, “Giai nhân chỉnh tề, ta thấy mà thương”.
Miệng tôi nếm được mùi vị máu tươi nồng đậm, không biết là do môi bị cắn hay là cổ họng sặc ra máu, chỉ cảm thấy đau đớn vô cùng.
Da thịt đau, bị cơn tức giận bao phủ.
Hắn cúi người, áp tôi xuống giường.
Tôi không giãy dụa, cũng không đánh đá gì nữa, còn ngửa đầu ra, cười khinh thường.
“Hạ Lan Châm, mẫu thân của ngươi đang ở trên trời nhìn ngươi”.
Toàn thân hắn bỗng dưng cứng đờ, dừng lại, ngực phập phồng, sắc mặt xanh mét kinh người.
Tôi nhìn không rõ ánh mắt của hắn.
Phảng phất như hết thảy đều ngưng đọng lại.
Giằng co chốc lát, hắn đứng dậy, xoay người rời đi.
Cho đến khi ra khỏi cửa cũng không quay lại liếc tôi lần nào nữa.
Lại qua một ngày.
Theo kế hoạch, tối nay sẽ là lúc bọn chúng động thủ, nhưng người của Hạ Lan Châm hay Tiêu Kỳ đều chưa thấy có động tĩnh gì.
Không có ai đi vào nữa, cũng không có ai đưa cơm nước, tôi một mình bị nhốt trong căn nhà nhỏ này.
Trên môi, trên cổ, cổ tay, trước ngực,… đều lưu lại vết máu đọng hoặc vết thương rách.
Đêm, căn phòng đen đặc, u ám.
Tôi co mình nơi đầu giường, cố gắng kéo ống tay áo và cổ áo che đi những vết thương khó coi này.
Nhưng cho dù có kéo như thế nào cũng không thể che kín dấu vết bị nhục nhã.
Tôi cắn chặt môi mà vẫn không kìm được, rơi lệ.
Chợt có một ánh sáng từ cửa chiếu vào.
Hạ Lan Châm không biết từ khi nào đã xuất hiện ở cửa, một thân y phục đen có khoác thêm áo choàng, hòa vào màn đêm phía sau lưng.
Đại hán râu quai nón đi theo phía sau hắn dẫn theo tám tên lính mặc áo giáp đội mũ sắt, áo choàng từ đầu đến chân, như thể u hồn đứng ngoài cửa.
Hắn đi tới trước mặt, lẳng lặng nhìn tôi.
“Đã đến giờ?”, tôi cười cười, đứng lên, vuốt tóc mai đang bay tán loạn.
Hạ Lan Châm đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi.
Dưới ánh trăng, sắc mặt hắn tái nhợt như tuyết, ngón tay lạnh tựa băng, môi mỏng khẽ run.
Tôi ngẩn ngơ quên cả trốn tránh.
“Nếu như ngươi không phải là ngươi, ta…”, hắn bỗng nhiên cứng họng, ngây ngốc nhìn, biểu tình hoảng hốt như thể thoáng chốc mềm yếu.
Trong lòng khẽ động, tôi giương mắt, mơ hồ hiểu được điều gì đó nhưng lại không muốn tin tưởng.
Cuối cùng không phản bác được, tôi chỉ chậm rãi rút tay về.
Tay hắn vẫn ở nguyên chỗ cũ, hắn nhìn tôi không chớp mắt, ánh mắt nóng rực dần dần chuyển lạnh.
Hán tử râu quai nón đi vào, nâng một hộp gỗ màu đen lên trước mặt Hạ Lan Châm.
Hạ Lan Châm giật mình, tay đón lấy cái hộp kia, lại do dự không mở ra.
“Thiếu chủ!”, ánh mắt đại hán râu quai nón sáng quắc.
Sắc mặt Hạ Lan Châm càng thêm tái nhợt, đầu ngón tay run lên, chung quy vẫn mở nắp hộp ra.
Trong hộp là một chiếc đai lưng bằng ngọc bình thường.
Hắn cẩn thận lấy chiếc đai lưng ra, đích thân đeo cho tôi.
Tôi co rúm người lại, né tránh sự động chạm của hắn.
“Đừng động”, hắn giữ lấy hai tay tôi, sắc mặt như phủ sương lạnh, “Trong chiếc đai lưng ngọc này có cất giấu hỏa độc mạnh, một khi đụng vào cơ quan, hỏa độc phun trào, lập tức đốt cháy, tất cả những thứ cách đó trong vòng một trượng đều hóa thành tro bụi”.
Tôi cứng người, trong nháy mắt, hô hấp đã ngưng đọng.
“Ngươi tốt nhất nên cầu ông trời phù hộ ta thuận lợi giết được Tiêu Kỳ, như vậy ngươi sẽ không phải chết”. Hạ Lan Châm khẽ vuốt mặt tôi, nụ cười lạnh dần.
Hắn khoác cho tôi một chiếc áo choàng đen tơ vàng, mượn ánh trăng soi chiếu, hình thêu hổ màu son trên áo choàng đập vào mắt.
Hổ phù* màu son là ký hiệu của Binh bộ, tơ vàng là trang phục của quan khâm sai.
*Hổ phù: dấu hiệu để điều binh thời xưa, hình con hổ, chia làm hai mảnh
Chẳng lẽ, bọn họ… Bọn họ muốn giả mạo làm người hầu của quan khâm sai Binh bộ?
Tôi cả kinh, trong lúc vội vàng suy nghĩ, một ý niệm đáng sợ xuất hiện trong đầu.
Chưa kịp nghĩ kỹ, Hạ Lan Châm đã giữ chặt lấy tôi, “Đi theo ta, nhớ, chỉ cần vô ý một chút là ngọn lửa sẽ bùng lên”.
Tay chân tôi lạnh như băng, đờ đẫn đi theo hắn, từng bước ra ngoài.
Gió lạnh nơi biên cương thổi tà áo tung bay, nơi xa xa có thể loáng thoáng thấy được ánh lửa doanh trại.
Lúc này đã là giữa đêm, đêm khuya thanh vắng, tôi cũng đã bước lên con đường chết, không thể quay đầu lại.
Hạ Lan Châm chuẩn bị động thủ, Tiêu Kỳ lại vẫn im lặng.
Trong viện, một đám thuộc hạ của Hạ Lan Châm đã phục sẵn chờ lệnh.
Tôi ngạc nhiên thấy tiểu Diệp sắc mặt trắng bệch đứng trong đó, bị hai gã đại hán kẹp lấy, nhìn như bị thương nặng, lảo đảo muốn ngã.
Nàng lại thay một bộ nữ trang đỏ hoa, đầu đầy châu ngọc, tóc mây vấn cao.
Trong lòng tôi vừa động, mơ hồ đoán được mấy phần.
Đưa mắt nhìn chung quanh thấy nơi nơi đều có ánh lửa doanh trại, trùng trùng điệp điệp xa xa.
Đại hán râu quai nón đi ở phía trước, sau đó là đám người tiểu Diệp, tôi bị Hạ Lan Châm đích thân áp giải ở phía sau, một nhóm tám người dọc theo con đường ngoằn nghoèo đi tới doanh trại, binh lính tuần tra xa xa nhìn thấy chúng tôi đều nghiêm nghị nhường đường. Mỗi lần qua một trạm kiểm soát, đại hán râu quai nón đều giơ ra một chiếc lệnh bài màu son, không gặp trở ngại gì.
Nếu như tôi không đoán sai, đó chính là ấn tín đặc biệt ban cho khâm sai trong Binh bộ, Hỏa Tất Hổ Bí Lệnh.
Lệnh bài này xuất ra chính là tượng trưng cho khâm sai.
Một đường thông qua các trạm kiểm soát đều thấy cờ soái đen viền vàng sừng sững hai bên, hoa văn hổ màu son được ánh lửa chiếu đến tươi đẹp chói mắt.
Cả đại doanh dựa vào núi mà dựng, thông qua trạm kiểm soát cuối cùng trước mặt sẽ tới vùng rừng rộng lớn bên ngoài doanh trại, thông về chân núi.
Trong doanh đã xây phong hỏa đài* cao mấy trượng, cách đài ba mươi trượng là nơi chủ soái duyệt binh điểm tướng.
*Phong hỏa đài: đài đốt lửa/khói để thông báo tình hình quân địch
Mỗi lần có khâm sai đi tuần ở biên quan đều sẽ tổ chức lễ duyệt binh diễn tập long trọng.
Từng nghe thúc phụ nói, duyệt binh diễn tập bắt đầu từ canh năm, tam quân dàn trận, chủ soái điểm tướng, bắt đầu nổi phong hỏa, tỏ vẻ quân địch đến, tướng sĩ tam quân dưới sự thống lĩnh của chủ tướng bắt đầu thao luyện, thể hiện quân uy hiển hách của thiên triều.
Tôi ngẩng đầu nhìn lại, củi đã chất tầng tầng lớp lớp trên phong hỏa đài, đồ sộ như tháp.
Đoàn người hiên ngang đi tới, mũ đen che hết khuôn mặt, áo choàng tơ vàng rủ xuống.
“Đứng lại! Người phương nào dám tự tiện xông vào trọng địa giáo trường?”.
“Ta nhận lệnh khâm sai đại nhân, đặc biệt tới kiểm tra”, đại hán râu quai nón giơ lệnh bài lên, trầm giọng nói, “Lệnh bài ở đây”.
Người cầm đầu tiến lên nhận lệnh bài, cẩn thận xem qua, hạ thấp giọng hỏi, “Vì sao lại tới chậm?”.
Hán tử râu quai nón trả lời, “Vừa mới vào canh ba, không phải là chậm”.
Người đó liếc mắt nhìn đồng bọn, hơi gật đầu, nhận lấy lệnh bài.
“Các hạ là Hạ Lan công tử?”, người đó khom lưng nói.
Hạ Lan Châm bên cạnh tôi chỉ ăn mặc như hộ vệ tầm thường, áo choàng che mặt, không chút biến sắc.
“Chủ thượng có việc quan trọng khác, đã đi trước rồi”, đại hán râu quai nón thấp giọng, “Ta chỉ nhận lệnh làm việc”.
Người nọ xoa cằm nói, “Người đã an bài xong, một khi các ngươi động thủ, ta lập tức tiếp ứng”.
“Làm phiền các vị đại nhân!”, hán tử râu quai nón chắp tay cúi người.
Đoàn người đối phương đi sát qua chúng tôi, nhờ ánh lửa, tôi nhìn thấy rõ ràng trên áo choàng của những người đó đều có hoa văn hình hổ màu son.
Quả nhiên là người của quan khâm sai.
Khó trách bọn họ có thể dễ dàng thoát khỏi Huy Châu, còn có thể lẫn vào đội ngũ quân dụng, giữa ban ngày ban mặt vào thẳng đại doanh Ninh Sóc.
Tôi vốn tưởng rằng Hạ Lan Châm có tài cán gì lớn, không ngờ sau lưng còn có một bàn tay khác.
Ai dám cấu kết với tàn dư Hạ Lan?
Ai dám mưu hại Dự Chương Vương, hại cả Dự Chương Vương phi?
Ai có thể điều khiển khâm sai, che giấu được tai mắt của phụ thân?
Tôi chỉ cảm giác được máu trên toàn cơ thể trong nháy mắt chuyển lạnh, hàn khí nhè nhẹ thâm nhập qua từng lỗ chân lông.
Tôi bị bọn họ áp ra khỏi đại doanh, đi thẳng vào vùng rừng sau doanh trại.
Trong rừng bố trí rất nhiều bức chắn bằng cọc gỗ và những vật tấn công kỳ quái, đại khái là dùng để bày trận.
Qua canh tư, binh sĩ tuần tra trong rừng lui tới hối hả, không có ai chú ý tới đám người chúng tôi.
Hạ Lan Châm sau khi dẫn tôi tới sau một bức chắn bí mật liền đứng áp sát như thị vệ, những người khác tản ra làm nhiệm vụ của mình.
Mỗi khi binh lính tuần tra đi qua trước mặt mà tôi khẽ động, Hạ Lan Châm đều lập tức đưa tay giữ lấy đai ngọc bên hông tôi.
Sinh tử nằm trong tay người khác, tôi không dám cầu cứu, cũng không dám bỏ chạy, chỉ có thể ẩn nhẫn chờ thời cơ.
Sắc trời mơ hồ sáng, lửa khắp doanh trại đã bị dập tắt, giáo trường dần hiện ra trong ánh nắng sớm.
Bỗng nhiên, một tiếng kèn lệnh trầm thấp vang lên, vang dội khắp mấy dặm đại doanh.
Cả vùng đất dường như chấn động, trong tia nắng ban mai, bụi mù dâng lên bốn phía quanh giáo trường.
Bóng đêm cuối chân trời đã rút hẳn, trời sáng xuyên thấu tầng mây, chiếu rõ cả vùng đất mênh mông.
Khắp nơi là binh lính dàn trận, theo thứ tự mà bước về phía trước, tiếng giày rung chuyển đài cao, cát bụi cuồn cuộn nổi lên như rồng cuốn.
Trên đài điểm tướng, soái kỳ hoa văn rồng bạc được dâng lên, đón gió bay phấp phới.
Ba tiếng trống trầm thấp uy nghiêm ngân vang, chủ soái lên đài.
Trống trận thúc giục, kèn lệnh nổi lên, tưng bừng xuyên thấu tầng mây cao vạn trượng, phía chân trời mây cuồn cuộn, cảnh tượng vô cùng hào hùng.
Nơi soái kỳ bay phấp phới, hai nhóm thiết kỵ thân vệ cưỡi ngựa ra, đứng trước đài cao.
Người đứng đầu vẫn đội mũ tua trắng, mặc chiến bào thêu rồng bạc, mình đeo bội kiếm, thân hình thẳng tắp cao ngạo, áo khoác đen tung bay trong gió.
Thân ảnh xa lạ mà quen thuộc kia cứ như vậy xuất hiện trong tầm mắt, trước mắt tôi bỗng mơ hồ, dường như có nước mắt trào dâng.
Tiếng kèn cao vút, chúng binh tướng cùng reo hò, chấn động tứ phương.
Chín đại tướng cưỡi ngựa tới trước đài, hành lễ theo lệ quân, đồng thanh hô vang, “Cung nghênh chủ soái lên đài!”.
Tiêu Kỳ đưa mắt nhìn xuống chúng tướng, khẽ giơ tay lên, mấy vạn binh tướng trên giáo trường lập tức nghiêm nghị, yên lặng như tờ lắng nghe.
Giọng nói của hắn uy nghiêm vang vọng, từng câu truyền tới xa xa, “Phủ viễn đại tướng quân nhận lệnh đích thân tới Ninh Sóc tuần tra, thăm hỏi việc quân, ổn định biên thùy. Hôm nay điểm binh giáo trường, chúng tướng sĩ theo hiệu lệnh của ta, bày trận diễn tập, thể hiện uy nghi của quân ta, hưởng lấy thiên ân!”.
Mấy vạn binh tướng nhất tề giơ cao thương, phát ra tiếng hô kinh động, dữ dội đập vào tai.
Tiếng trống ù ù vang lên, từng tiếng đánh thẳng vào lòng người.
Bốn binh sĩ trên đài truyền lệnh hướng về bốn phía đông tây nam bắc, không ngừng khua cờ lệnh.
Kèn lệnh đã thổi, tiếng trống gấp hơn.
Một đội thiết kỵ giáp đen dẫn đầu chạy vào giáo trường, tung hoành ngang dọc, nghiêm chỉnh tiến lui, bày trận cửu cung theo cờ đỏ trong tay tướng lĩnh.
Ngay sau đó, đội giáp nặng, đội kỵ binh, đội tấn công và đội xe chiến… mỗi một đội đều dàn trận thao diễn, vô cùng thuần thục.
Nhóm người Hạ Lan Châm cải trang thành thủ vệ bên ngoài, ẩn nấp dọc theo giáo trường, tôi và Hạ Lan Châm đứng trên sườn núi, từ trên cao có thể thấy được toàn cảnh phía dưới. Bốn phía cát bụi tung bay, soái kỳ cũng tung bay, tiếng hô giết vang trời.
Mặc dù không phải là chiến trường thực nhưng tôi vẫn bị chấn động. Sự uy hùng của quân đội ở đây so với ngày khao quân trong kinh thành thực sự hùng hồn gấp trăm lần, ai thấy cũng phải kinh sợ.
Hạ Lan Châm bên cạnh lặng lẽ giữ chặt đuôi kiếm, đuôi mày nhếch lên như lưỡi đao, sát khí ngưng đọng nơi đáy mắt.
Cuộc diễn tập sôi nổi, nơi nơi cát bụi cuồn cuộn, đưa mắt nhìn lại chỉ thấy cờ bay phấp phới, đao kiếm sáng loáng.
Trên đài cao, Tiêu Kỳ vung tay hất áo choàng, “Nổi phong hỏa, thông cáo tứ phương!”.
Phong hỏa dần dần rực lên, tiếng kèn lại nổi, cao vút tận đỉnh trời.
Chúng tướng sĩ trên giáo trường phát ra tiếng hô động núi trời.
Trên đài cao, con ngựa đen huyền hí dài một tiếng, cất vó đứng nghiêm.
Hàn quang loang loáng, Tiêu Kỳ rút kiếm ra, chỉ thẳng về phía chân trời.
Tôi ngừng thở, trong lòng bắt đầu thấp thỏm.
Diễn tập đã gần kết thúc, khâm sai đại thần sẽ cùng chủ soái đích thân đi kiểm tra, dẫn đầu chúng tướng sĩ hoàn thành buổi thao diễn.
Dòng thủy triều trên thao trường nhất tề lui về hai bên, để chừa ra một con đường lớn ở giữa.
Tiêu Kỳ cưỡi ngựa đi tới, một người nữa đi theo phía sau.
Người đó chính là khâm sai Từ Thụ cấu kết cùng Hạ Lan Châm!
Khoảnh khắc nhìn thấy Từ Thụ đi sát phía sau Tiêu Kỳ, lòng tôi nhất thời như có lửa đốt, hận không thể lập tức chạy tới trước mặt hắn cảnh báo. Nhưng chúng tôi cách xa nhau mười trượng, cho dù có thể chạy thoát khỏi Hạ Lan Châm cũng sẽ không chạy tới bên cạnh hắn được, sẽ không có kết quả gì.
Hạ Lan Châm ở bên cười lạnh một tiếng, tay đè bên hông tôi, thấp giọng nói, “Nếu không muốn cùng chết với hắn thì đừng vọng động”.
Tôi lạnh lùng nhìn lại, không nói lời nào.
Hắn hạ giọng, nở nụ cười thâm sâu, “Cứ nhìn cho kỹ đi, rất nhanh thôi ngươi sẽ trở thành quả phụ”.
Tôi bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía giáo trường, Tiêu Kỳ đã đi tới giữa, chín viên đại tướng theo phía sau.
Quan truyền lệnh phía sau hắn giương lên cờ lệnh thêu rồng bạc, chỉ về hai bên, một đội thiết kỵ giáp đen nhanh chóng tới.
Bỗng nhiên, Tiêu Kỳ chợt quay ngựa, phi về hướng phải. Thiết kỵ phía sau chạy tới mở đường, cắt đứt đường đi của bộ binh, trận hình lập tức biến đổi, đảo mắt đã ngăn Tiêu Kỳ và Từ Thụ ở hai bên.
Tiêu Kỳ giơ tay phải, thẳng tắp chỉ dọc theo nơi chúng tôi đang ẩn nấp.
Từ Thụ bị kẹt trong trận hình bên trái, tứ phía bị bao vây, không có đường tiến lui, binh sĩ xung quanh lao tới như thủy triều, vây chặt trận hình, áp bách người ở bên trong. Từ Thụ mấy phen thắng ngựa muốn lui nhưng không được.
“Không được, trúng kế rồi!”, Hạ Lan Châm đột nhiên thấp giọng hô lên.
Tác giả :
Mị Ngữ Giả