Nghiêng Người Gặp Định Mệnh
Chương 87: Đinh Lạc Lạc không phải dễ bắt nạt
Edit: Thanh Hưng
"Con bé tham gia cuộc thi chọn đại sứ hình tượng cho công trình xây dựng sân khấu kịch lần này của chúng ta, biểu hiện cũng không tệ đâu." Tả Ấp giơ ly rượu lên, nhấp một ngụm.
Hoàn toàn bất đồng với Tả Ấp thoải mái nhàn nhã, Tả Sâm cũng nhấc ly rượu lên, ừng ực hai hớp to: "Không tệ, không tệ. Cái đó, làm sao cha biết cô ấy là con, bạn bè? Cô ấy nói?"
"Ha ha, có duyên một lần bèo nước gặp nhau," nét mặt Tả Ấp say mê: "Sau đó con bé không chào mà đi. Sau lại tham gia cuộc thi nên ta mới lại gặp được con bé. Thật là một cô gái làm người ta khắc sâu ấn tượng." Tả Ấp giơ ngón tay cái lên với Tả Sâm, mà đây đối với Đinh Lạc Lạc mà nói, quả thật giống như cây chủy thủ, đâm cô không thể động đậy.
Trong cổ họng Tả Sâm giống như bị nghẹn một quả trứng gà, anh lúng túng gắp thức ăn cho Đinh Lạc Lạc, tạo thành ngọn núi nhỏ ở trong đĩa trước mặt Đinh Lạc Lạc, mà đỉnh núi là một khối hải sâm. Hải sâm? Đây là ví dụ Đinh Lạc Lạc dùng để miêu tả nụ hôn đầu của bọn họ. Tả Sâm không nhịn được thì thầm với Đinh Lạc Lạc: "Tặng cho tiểu thuyết gia làm người ta không tưởng tượng nổi."
"Có lời gì cứ nói to lên." Tả Ấp cũng không cam lòng làm người ngoài cuộc.
"Con nói là, cha, vị Đinh tiểu thư này là người phụ nữ đầu tiên trên đời này mà con vừa gặp đã nhớ kĩ được tên, là người phụ nữ đầu tiên có thể làm con chạy trối chết, tay chân luống cuống, vội vội vàng vàng, cho nên cha, con xin ngài tôn trọng cô ấy, đừng nói xằng nói bậy như bị trúng tà nữa." Tả Sâm trịnh trọng nói.
"Con chó con này, sao lúc đi họp ở công ty ta không thấy anh nghiêm túc như thế." Tả Ấp ghen, đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra tới nay: ghen, hơn nữa còn là cùng một con nhóc thối nhìn như chưa dứt sữa nhưng kì thực lòng dạ thâm sâu tranh đoạt con trai của mình. Tuổi già không chịu nổi thử thách, ông yên lặng cảm thán trong lòng.
"Sâm, xin anh, đừng nói." Đinh Lạc Lạc đỏ đôi mắt hận không thể đập cái bàn lên người Tả Sâm.
"Oa, ta không chịu nổi." Tả Ấp dứt khoát nổi trận lôi đình nhảy lên: "Chuyện của hai cha con chúng ta không cần một người ngoài (di;da;l;qy;do) như cô tới quơ tay múa chân. Ta, ta nói cho cô biết, trò lừa bịp của cô không gạt được hỏa nhãn kim tình của ta đâu."
Bây giờ, Tả Sâm là người ngây ra như phỗng rồi. Đã hai mươi, ba mươi năm trôi qua, đại hỉ đại bi ông cụ trải qua không có ngàn vạn cũng có hàng trăm hàng ngàn: vợ hợp pháp không chào mà đi, phụ nữ không hợp pháp thiên kiều bá mị, “Trái phải địa sản” gian nan hiểm trở, ánh sáng tiền đồ, còn có cái bảo bối con trai này thỉnh thoảng hầu hạ dưới gối, thỉnh thoảng đại nghịch bất đạo, nhưng ông cụ không để ý phong độ giương nanh múa vuốt như thế này vẫn đúng là hiếm thấy. Theo lý thuyết, cùng lắm là ông ôm đầu che ngực nói xằng cao huyết áp bệnh tim cùng lúc phát tác, mà thật sự không nên lộ ra chân tình như thế, vỗ ngực liên tục.
"Bác Tả, sao ngài có thể ngậm máu phun người như thế?" Đinh Lạc Lạc trừ đôi mắt, ngay cả mặt cũng đỏ lên: "Cháu nào có diễn cái trò gì? Cháu cùng Sâm lưỡng tình tương duyệt tính là xiếc gì? Cháu ôm tâm thần thấp thỏm mà tôn kính trong nội tâm tới bái kiến ngài tính là cái xiếc gì? Đúng, cháu tay không mà đến là lỗi của cháu, cháu không chu đáo, cháu không lễ phép, có thể bởi vì cháu và Sâm lừa gạt ngài nói thức ăn cho chó là cháu mua nên ngài nói cháu là người không đàng hoàng, đây không khỏi cũng quá quá phận rồi. Ngài đừng thấy cháu không nói lời nào thì cho rằng cháu dễ bắt nạt, từ nhỏ cha mẹ cháu đã qua đời, nếu như mà cháu dễ bắt nạt thì cháu đã không sống được tới hôm nay."
Tả Sâm vốn là sắp từ trong rung động ông cụ mang cho anh khôi phục thái độ bình thường rồi, nhưng kết quả lại bị Đinh Lạc Lạc như vậy chấn động, chỉ có ngây ngô hơn vạn kiếp bất phục.
Đinh Lạc Lạc đi như chạy rời khỏi nhà họ Tả, trên đường đụng phải người phụ nữ trung niên đang mang thức ăn lên, khiến bà ta làm đổ cái mâm, mà "Bánh màn thầu" và "Bánh bột mỳ" cũng bị trận này liên lụy, lo lắng tháo chạy, bất an sủa loạn, trong lúc nhất thời, nhà họ Tả trở nên phi thường ồn ào náo động.
"Chó con, nhìn thấy chưa? Ta thắng, đại hoạch toàn thắng." Tả Ấp vung cánh tay hô to: "Cô ta chột dạ, nói không lại ta, chạy. Hừ, nói cái gì mà cha mẹ qua đời, cha mẹ qua đời có thể vọng tưởng không làm mà hưởng? Ta thấy cô ta thuần túy là muốn phất lên làm Phượng Hoàng." Tả Ấp đuổi theo Đinh Lạc Lạc đã sớm đi xa, đuổi tới cửa chính: "Đi thong thả, không tiễn, cũng không gặp lại." Rồi sau đó, đợi Tả Ấp tràn đầy sinh lực trở lại trước bàn ăn thì Tả Sâm cũng đã không thấy.
Tả Ấp hết nhìn đông tới nhìn tây: "Người đâu? Người đâu?"
"Cha, con đi nha." Tả Sâm lấy đủ đồ dúng tùy thân, đi ra từ trong phòng ngủ: "Nếu ngài không muốn để Lạc Lạc làm Phượng Hoàng, vậy con không thể làm gì khác hơn là đi làm Ma Tước thôi, mà trên thực tế, cái nào cao quý hơn còn chưa nhất định đâu."
Tả Ấp ngã ngồi ở trước bàn ăn, uống một hơi cạn sạch ly rượu đỏ. Thật là một người lợi hại, vài ba lời đã gieo họa cho nhà họ Tả ông gà chó không yên rồi. Rốt cuộc cô có cái gì tốt? Gầy trơ xương không nơi nương tựa, mặt không có thịt, mắt vô hồn, ngược lại trong bụng có không ít tâm địa gian giảo, quen cố làm ra vẻ, giỏi về lấy thủ vì công. Con trai ông thật là lật thuyền trong mương, ăn mặn cả đời, ngược lại bị một đĩa thức ăn mê đi hồn phách, thật là mất hết mặt mũi của nhà họ Tả.
***
Lương Hữu Tề trở lại cuộc thi trang hoàng của "Trái phải địa sản", trong đó tự nhiên ít nhiều cũng có sự bao che của Tả Sâm, nếu không sao có thể cho phép cậu ta nói đi là đi, nói về là về. "Không đi Paris nữa?" Lương Hữu Tề nói muốn trở lại cuộc so tài thì tự nhiên Tả Sâm phải hỏi câu hỏi này. Mà Lương Hữu Tề lập tức nghiêng đầu bi phẫn: "Đàn ông phải lấy sự nghiệp làm trọng."
"Xin cho phép tôi to gan giả thiết, có phải hay không, đàn ông có vợ vào lúc cuối cùng vẫn không tránh được gông xiềng thế tục lương tâm?" Tả Sâm truy vấn ngọn nguồn.
Lương Hữu Tề ấn đầu Tả Sâm, thúc một cái khuỷu tay về phía phía sau lưng của anh: "Ít tự cho là thông minh đi."
Trận chung kết phong bế 72 giờ, Lương Hữu Tề ngồi xếp bằng ở trong phòng, hai mắt nhắm nghiền, càng nhắm chặt thì gương mặt của Giang Tiêu lại càng rõ ràng, rõ ràng đến mức ngay cả mạch máu đều có thể thấy được. Lúc bọn họ mới quen thì cô ấy nói với cậu ta: "Tôi rất thưởng thức thiết kế của cậu, trong (l^q^d) khoa trương náo nhiệt hình như lại ẩn chứa vô vàn tịch mịch. Cậu có thể vì tôi trang hoàng phòng ốc sao?" Mà cậu ta nói: "Vui với vì Bá Nhạc ra sức." Trước khi bọn họ gặp mặt lần đầu tiên, cậu ta còn tưởng rằng cô ấy là cái loại phụ nữ nhìn như náo nhiệt mà bên trong tâm lại tịch mịch, giống như phong cách thiết kế của cậu ta, nhưng thực ra không phải vậy, cô ấy nhìn qua có vẻ ấm áp như gió, thanh nhã như mây, trong suốt như nước hồ, giống như tất cả sự vật tốt đẹp mà yên tĩnh trên toàn thế giới này, nhưng nội tâm cô ấy lại chính xác là tịch mịch.
Lương Hữu Tề từ trên sàn nhà nhảy bắn lên, nhìn xung quanh cả căn phòng, sau đó cậu ta hối hả ngược xuôi, trong miệng nói lẩm bẩm: "Giang Tiêu yêu quý của anh, tường này là một phần quà tặng cuối cùng anh tặng cho em." Lẩm nhẩm xong, Lương Hữu Tề linh quang hiện ra, vung lên tuyệt bút.
"Con bé tham gia cuộc thi chọn đại sứ hình tượng cho công trình xây dựng sân khấu kịch lần này của chúng ta, biểu hiện cũng không tệ đâu." Tả Ấp giơ ly rượu lên, nhấp một ngụm.
Hoàn toàn bất đồng với Tả Ấp thoải mái nhàn nhã, Tả Sâm cũng nhấc ly rượu lên, ừng ực hai hớp to: "Không tệ, không tệ. Cái đó, làm sao cha biết cô ấy là con, bạn bè? Cô ấy nói?"
"Ha ha, có duyên một lần bèo nước gặp nhau," nét mặt Tả Ấp say mê: "Sau đó con bé không chào mà đi. Sau lại tham gia cuộc thi nên ta mới lại gặp được con bé. Thật là một cô gái làm người ta khắc sâu ấn tượng." Tả Ấp giơ ngón tay cái lên với Tả Sâm, mà đây đối với Đinh Lạc Lạc mà nói, quả thật giống như cây chủy thủ, đâm cô không thể động đậy.
Trong cổ họng Tả Sâm giống như bị nghẹn một quả trứng gà, anh lúng túng gắp thức ăn cho Đinh Lạc Lạc, tạo thành ngọn núi nhỏ ở trong đĩa trước mặt Đinh Lạc Lạc, mà đỉnh núi là một khối hải sâm. Hải sâm? Đây là ví dụ Đinh Lạc Lạc dùng để miêu tả nụ hôn đầu của bọn họ. Tả Sâm không nhịn được thì thầm với Đinh Lạc Lạc: "Tặng cho tiểu thuyết gia làm người ta không tưởng tượng nổi."
"Có lời gì cứ nói to lên." Tả Ấp cũng không cam lòng làm người ngoài cuộc.
"Con nói là, cha, vị Đinh tiểu thư này là người phụ nữ đầu tiên trên đời này mà con vừa gặp đã nhớ kĩ được tên, là người phụ nữ đầu tiên có thể làm con chạy trối chết, tay chân luống cuống, vội vội vàng vàng, cho nên cha, con xin ngài tôn trọng cô ấy, đừng nói xằng nói bậy như bị trúng tà nữa." Tả Sâm trịnh trọng nói.
"Con chó con này, sao lúc đi họp ở công ty ta không thấy anh nghiêm túc như thế." Tả Ấp ghen, đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra tới nay: ghen, hơn nữa còn là cùng một con nhóc thối nhìn như chưa dứt sữa nhưng kì thực lòng dạ thâm sâu tranh đoạt con trai của mình. Tuổi già không chịu nổi thử thách, ông yên lặng cảm thán trong lòng.
"Sâm, xin anh, đừng nói." Đinh Lạc Lạc đỏ đôi mắt hận không thể đập cái bàn lên người Tả Sâm.
"Oa, ta không chịu nổi." Tả Ấp dứt khoát nổi trận lôi đình nhảy lên: "Chuyện của hai cha con chúng ta không cần một người ngoài (di;da;l;qy;do) như cô tới quơ tay múa chân. Ta, ta nói cho cô biết, trò lừa bịp của cô không gạt được hỏa nhãn kim tình của ta đâu."
Bây giờ, Tả Sâm là người ngây ra như phỗng rồi. Đã hai mươi, ba mươi năm trôi qua, đại hỉ đại bi ông cụ trải qua không có ngàn vạn cũng có hàng trăm hàng ngàn: vợ hợp pháp không chào mà đi, phụ nữ không hợp pháp thiên kiều bá mị, “Trái phải địa sản” gian nan hiểm trở, ánh sáng tiền đồ, còn có cái bảo bối con trai này thỉnh thoảng hầu hạ dưới gối, thỉnh thoảng đại nghịch bất đạo, nhưng ông cụ không để ý phong độ giương nanh múa vuốt như thế này vẫn đúng là hiếm thấy. Theo lý thuyết, cùng lắm là ông ôm đầu che ngực nói xằng cao huyết áp bệnh tim cùng lúc phát tác, mà thật sự không nên lộ ra chân tình như thế, vỗ ngực liên tục.
"Bác Tả, sao ngài có thể ngậm máu phun người như thế?" Đinh Lạc Lạc trừ đôi mắt, ngay cả mặt cũng đỏ lên: "Cháu nào có diễn cái trò gì? Cháu cùng Sâm lưỡng tình tương duyệt tính là xiếc gì? Cháu ôm tâm thần thấp thỏm mà tôn kính trong nội tâm tới bái kiến ngài tính là cái xiếc gì? Đúng, cháu tay không mà đến là lỗi của cháu, cháu không chu đáo, cháu không lễ phép, có thể bởi vì cháu và Sâm lừa gạt ngài nói thức ăn cho chó là cháu mua nên ngài nói cháu là người không đàng hoàng, đây không khỏi cũng quá quá phận rồi. Ngài đừng thấy cháu không nói lời nào thì cho rằng cháu dễ bắt nạt, từ nhỏ cha mẹ cháu đã qua đời, nếu như mà cháu dễ bắt nạt thì cháu đã không sống được tới hôm nay."
Tả Sâm vốn là sắp từ trong rung động ông cụ mang cho anh khôi phục thái độ bình thường rồi, nhưng kết quả lại bị Đinh Lạc Lạc như vậy chấn động, chỉ có ngây ngô hơn vạn kiếp bất phục.
Đinh Lạc Lạc đi như chạy rời khỏi nhà họ Tả, trên đường đụng phải người phụ nữ trung niên đang mang thức ăn lên, khiến bà ta làm đổ cái mâm, mà "Bánh màn thầu" và "Bánh bột mỳ" cũng bị trận này liên lụy, lo lắng tháo chạy, bất an sủa loạn, trong lúc nhất thời, nhà họ Tả trở nên phi thường ồn ào náo động.
"Chó con, nhìn thấy chưa? Ta thắng, đại hoạch toàn thắng." Tả Ấp vung cánh tay hô to: "Cô ta chột dạ, nói không lại ta, chạy. Hừ, nói cái gì mà cha mẹ qua đời, cha mẹ qua đời có thể vọng tưởng không làm mà hưởng? Ta thấy cô ta thuần túy là muốn phất lên làm Phượng Hoàng." Tả Ấp đuổi theo Đinh Lạc Lạc đã sớm đi xa, đuổi tới cửa chính: "Đi thong thả, không tiễn, cũng không gặp lại." Rồi sau đó, đợi Tả Ấp tràn đầy sinh lực trở lại trước bàn ăn thì Tả Sâm cũng đã không thấy.
Tả Ấp hết nhìn đông tới nhìn tây: "Người đâu? Người đâu?"
"Cha, con đi nha." Tả Sâm lấy đủ đồ dúng tùy thân, đi ra từ trong phòng ngủ: "Nếu ngài không muốn để Lạc Lạc làm Phượng Hoàng, vậy con không thể làm gì khác hơn là đi làm Ma Tước thôi, mà trên thực tế, cái nào cao quý hơn còn chưa nhất định đâu."
Tả Ấp ngã ngồi ở trước bàn ăn, uống một hơi cạn sạch ly rượu đỏ. Thật là một người lợi hại, vài ba lời đã gieo họa cho nhà họ Tả ông gà chó không yên rồi. Rốt cuộc cô có cái gì tốt? Gầy trơ xương không nơi nương tựa, mặt không có thịt, mắt vô hồn, ngược lại trong bụng có không ít tâm địa gian giảo, quen cố làm ra vẻ, giỏi về lấy thủ vì công. Con trai ông thật là lật thuyền trong mương, ăn mặn cả đời, ngược lại bị một đĩa thức ăn mê đi hồn phách, thật là mất hết mặt mũi của nhà họ Tả.
***
Lương Hữu Tề trở lại cuộc thi trang hoàng của "Trái phải địa sản", trong đó tự nhiên ít nhiều cũng có sự bao che của Tả Sâm, nếu không sao có thể cho phép cậu ta nói đi là đi, nói về là về. "Không đi Paris nữa?" Lương Hữu Tề nói muốn trở lại cuộc so tài thì tự nhiên Tả Sâm phải hỏi câu hỏi này. Mà Lương Hữu Tề lập tức nghiêng đầu bi phẫn: "Đàn ông phải lấy sự nghiệp làm trọng."
"Xin cho phép tôi to gan giả thiết, có phải hay không, đàn ông có vợ vào lúc cuối cùng vẫn không tránh được gông xiềng thế tục lương tâm?" Tả Sâm truy vấn ngọn nguồn.
Lương Hữu Tề ấn đầu Tả Sâm, thúc một cái khuỷu tay về phía phía sau lưng của anh: "Ít tự cho là thông minh đi."
Trận chung kết phong bế 72 giờ, Lương Hữu Tề ngồi xếp bằng ở trong phòng, hai mắt nhắm nghiền, càng nhắm chặt thì gương mặt của Giang Tiêu lại càng rõ ràng, rõ ràng đến mức ngay cả mạch máu đều có thể thấy được. Lúc bọn họ mới quen thì cô ấy nói với cậu ta: "Tôi rất thưởng thức thiết kế của cậu, trong (l^q^d) khoa trương náo nhiệt hình như lại ẩn chứa vô vàn tịch mịch. Cậu có thể vì tôi trang hoàng phòng ốc sao?" Mà cậu ta nói: "Vui với vì Bá Nhạc ra sức." Trước khi bọn họ gặp mặt lần đầu tiên, cậu ta còn tưởng rằng cô ấy là cái loại phụ nữ nhìn như náo nhiệt mà bên trong tâm lại tịch mịch, giống như phong cách thiết kế của cậu ta, nhưng thực ra không phải vậy, cô ấy nhìn qua có vẻ ấm áp như gió, thanh nhã như mây, trong suốt như nước hồ, giống như tất cả sự vật tốt đẹp mà yên tĩnh trên toàn thế giới này, nhưng nội tâm cô ấy lại chính xác là tịch mịch.
Lương Hữu Tề từ trên sàn nhà nhảy bắn lên, nhìn xung quanh cả căn phòng, sau đó cậu ta hối hả ngược xuôi, trong miệng nói lẩm bẩm: "Giang Tiêu yêu quý của anh, tường này là một phần quà tặng cuối cùng anh tặng cho em." Lẩm nhẩm xong, Lương Hữu Tề linh quang hiện ra, vung lên tuyệt bút.
Tác giả :
Đường Hân Điềm