Nghiêng Người Gặp Định Mệnh
Chương 1: Đinh Lạc Đà, tớ đổi với cậu
Edit: Lăng Mộ Tuyết
Khi Đinh Lạc Lạc nói muốn đổi nhà, Nguyên Vi vọt lên nói: “Tớ và cậu đổi đi.” Đinh Lạc Lạc sinh nghi. Gần đây quan hệ giữa cô và Nguyên Vi không tốt, nếu không có Giang Tiêu, cô cũng không cùng ăn cơm với tiểu nhân này?
Tay Nguyên Vi còn chưa hạ xuống: “Đinh Lạc Đà, tớ và cậu đổi phòng đi.” Đinh Lạc Lạc bất mãn lẩm bẩm: “Không cho phép gọi tớ là Lạc Đà nữa.”
Giang Tiêu nói với Đinh Lạc Lạc: “Lạc Lạc, nhà Nguyên Vi cũng tốt. Đường đi lại cũng tốt, các thiết bị lắp đặt cũng được.” Nói xong, lại nói với Nguyên Vi: “Nhà Lạc Lạc cũng được, yên tĩnh lại sạch sẽ.”
Đinh Lạc Lạc nghe Giang Tiêu nói xong,c oán giận mở miệng: “Cách vách có hàng xóm mới, suốt ngày cầm với cả cổ, làm gì còn yên tĩnh nữa chứ?” Nguyên Vi lại nhấc tay: “Vì vậy cậu mới muốn đổi phòng sao? Vậy tớ với cậu đổi đi, cậu không hiểu âm nhạc mới cảm thấy ầm ĩ, tớ thì biết, tớ không sợ.” Đinh Lạc Lạc liếc Nguyên Vi một cái: Cậu biết âm nhạc? Mỗi bài quốc ca còn không thuộc, cũng kêu biết âm nhạc?
Giang Tiêu lại hoà giải: “Lạc Lạc, đổi với cậu ấy đi. Thay đổi hoàn cảnh, cuộc sống sẽ có thêm nhiều niềm vui hơn, cậu cũng có thêm nhiều cảm hứng hơn.” Đinh Lạc Lạc dao động rồi. Cảm hứng của cô đã khô kiệt rồi. Làm một tiểu thuyết gia, mà tòa soạn muốn sa thải cô, độc giả cũng càng ngày càng ăn nói thiếu lễ độ, nói tiểu thuyết của cô chỉ cần đọc chương 7 là có thể đoán được chương 70 rồi. Đinh Lạc Lạc cảm thấy tủi thân, những độc giả này từng nói với cô dù sông cạn đá mòn cũng không thay tâm đổi dạ, quay lưng liền giương thương múa kiếm với cô. Đinh Lạc Lạc cũng không phục, muốn tuyên bố, nếu có ai đọc chương 7 mà có thể đoán được chương 70 thật thì, Đinh Lạc Lạc tôi đây sẽ rời khỏi giới tiểu thuyết. Không ngờ, bạn tốt Giang Tiêu lại thật sự làm được. Vì thế, Đinh Lạc Lạc đành phải chôn vùi lời nói kia vào trong bụng. Đinh Lạc Lạc thở dài: Cuộc đời của tiểu thuyết gia thật quá ngắn.
Nguyên Vi lại châm ngòi thổi gió: “Đúng đó, đúng đó, Lạc Đà, bây giờ Trường Giang sóng sau đè sóng trước, nếu cậu không còn cảm hứng, thì thật sự phải chào tạm biệt.” Hai tay Đinh Lạc Lạc vỗ bàn, đứng lên: “Tên tớ không phải Lạc Đà!”
Đinh Lạc Lạc và Nguyên Vi bất hòa là chuyện gần hai năm trước.
Nguyên Vi cũng là một tiểu thuyết gia,c, người xưa có câu, cùng ngành là oan gia. Ngày xưa, Đinh Lạc Lạc và Nguyên Vi cùng dựng cờ hiệu ‘thiên đường tiểu thuyết thiếu nữ’ trên diễn đàn. Ngày hôm nay, tiểu thuyết tình ái của Nguyên Vi dễ bán, mà Đinh Lạc Lạc cô lại phải chào tạm biệt. Đinh Lạc Lạc mua một quyển tiểu thuyết của Nguyên Vi, giữa những hàng chữ xích lõa, tình cảm mãnh liệt, phóng túng kia, mỗi câu chữ đều khiến cô mặt đỏ tai hồng. Cô thêm hai chữ vào trên Nguyên dưới Vi: Hạng ba. Đinh Lạc Lạc nói không nên lời, trừ "hạng ba" ra, cô cũng chỉ có thể nói "hạ lưu".
Giang Tiêu gặp tình huống này, lại nhảy ra: “Tớ nói này Nguyên Vi, cậu gọi là Lạc Lạc thì cậu cũng đâu mất miếng thịt nào.” Nguyên Vi không phục: “Lạc Đà thì làm sao? Tớ gọi cậu là Lạc Đà cậu sẽ rơi mất miếng thịt nào sao? Lạc Đà chịu được đói, chịu được khát, rất lợi hại.”
Đinh Lạc Lạc quay mặt rời khỏi nhà ăn, nghĩ thầm rằng nếu tớ mà chịu được đói, chịu được khát thì cũng không cần ăn không cần uống. Nguyên Vi thấy thế, nói: “Sao lại nóng nảy như vậy?” Nói xong, cũng quay mặt đi. Còn lại một mình Giang Tiêu, bỏ tiền, tính tiền.
Thường ngày vào lúc này Giang Tiêu sẽ đột nhiên yêu Viên Kiệt hơn. Khi Giang Tiêu mới vừa tròn hai mươi tuổi, Viên Kiệt đã cưới cô về. Sau khi Giang Tiêu tốt nghiệp, đổi tới 13 nơi công tác, mới phát hiện bản thân chỉ thích hợp làm bà chủ gia đình, vì thế sau đó, cô giống như sâu mọt đục khoét Viên Kiệt. Viên Kiệt là nhà thiết kế, Giang Tiêu nói: “Sao mỗi ngày chỉ cần đùa nghịch với mấy hòn đá, cây cỏ mà cũng có thể kiếm được tiền nhỉ?” Không phục không phục, chỉ là quả thật tiền trong bóp của Giang Tiêu kiếm được đều từ mấy hòn đá cây cỏ đó.
Khi Đinh Lạc Lạc nói muốn đổi nhà, Nguyên Vi vọt lên nói: “Tớ và cậu đổi đi.” Đinh Lạc Lạc sinh nghi. Gần đây quan hệ giữa cô và Nguyên Vi không tốt, nếu không có Giang Tiêu, cô cũng không cùng ăn cơm với tiểu nhân này?
Tay Nguyên Vi còn chưa hạ xuống: “Đinh Lạc Đà, tớ và cậu đổi phòng đi.” Đinh Lạc Lạc bất mãn lẩm bẩm: “Không cho phép gọi tớ là Lạc Đà nữa.”
Giang Tiêu nói với Đinh Lạc Lạc: “Lạc Lạc, nhà Nguyên Vi cũng tốt. Đường đi lại cũng tốt, các thiết bị lắp đặt cũng được.” Nói xong, lại nói với Nguyên Vi: “Nhà Lạc Lạc cũng được, yên tĩnh lại sạch sẽ.”
Đinh Lạc Lạc nghe Giang Tiêu nói xong,c oán giận mở miệng: “Cách vách có hàng xóm mới, suốt ngày cầm với cả cổ, làm gì còn yên tĩnh nữa chứ?” Nguyên Vi lại nhấc tay: “Vì vậy cậu mới muốn đổi phòng sao? Vậy tớ với cậu đổi đi, cậu không hiểu âm nhạc mới cảm thấy ầm ĩ, tớ thì biết, tớ không sợ.” Đinh Lạc Lạc liếc Nguyên Vi một cái: Cậu biết âm nhạc? Mỗi bài quốc ca còn không thuộc, cũng kêu biết âm nhạc?
Giang Tiêu lại hoà giải: “Lạc Lạc, đổi với cậu ấy đi. Thay đổi hoàn cảnh, cuộc sống sẽ có thêm nhiều niềm vui hơn, cậu cũng có thêm nhiều cảm hứng hơn.” Đinh Lạc Lạc dao động rồi. Cảm hứng của cô đã khô kiệt rồi. Làm một tiểu thuyết gia, mà tòa soạn muốn sa thải cô, độc giả cũng càng ngày càng ăn nói thiếu lễ độ, nói tiểu thuyết của cô chỉ cần đọc chương 7 là có thể đoán được chương 70 rồi. Đinh Lạc Lạc cảm thấy tủi thân, những độc giả này từng nói với cô dù sông cạn đá mòn cũng không thay tâm đổi dạ, quay lưng liền giương thương múa kiếm với cô. Đinh Lạc Lạc cũng không phục, muốn tuyên bố, nếu có ai đọc chương 7 mà có thể đoán được chương 70 thật thì, Đinh Lạc Lạc tôi đây sẽ rời khỏi giới tiểu thuyết. Không ngờ, bạn tốt Giang Tiêu lại thật sự làm được. Vì thế, Đinh Lạc Lạc đành phải chôn vùi lời nói kia vào trong bụng. Đinh Lạc Lạc thở dài: Cuộc đời của tiểu thuyết gia thật quá ngắn.
Nguyên Vi lại châm ngòi thổi gió: “Đúng đó, đúng đó, Lạc Đà, bây giờ Trường Giang sóng sau đè sóng trước, nếu cậu không còn cảm hứng, thì thật sự phải chào tạm biệt.” Hai tay Đinh Lạc Lạc vỗ bàn, đứng lên: “Tên tớ không phải Lạc Đà!”
Đinh Lạc Lạc và Nguyên Vi bất hòa là chuyện gần hai năm trước.
Nguyên Vi cũng là một tiểu thuyết gia,c, người xưa có câu, cùng ngành là oan gia. Ngày xưa, Đinh Lạc Lạc và Nguyên Vi cùng dựng cờ hiệu ‘thiên đường tiểu thuyết thiếu nữ’ trên diễn đàn. Ngày hôm nay, tiểu thuyết tình ái của Nguyên Vi dễ bán, mà Đinh Lạc Lạc cô lại phải chào tạm biệt. Đinh Lạc Lạc mua một quyển tiểu thuyết của Nguyên Vi, giữa những hàng chữ xích lõa, tình cảm mãnh liệt, phóng túng kia, mỗi câu chữ đều khiến cô mặt đỏ tai hồng. Cô thêm hai chữ vào trên Nguyên dưới Vi: Hạng ba. Đinh Lạc Lạc nói không nên lời, trừ "hạng ba" ra, cô cũng chỉ có thể nói "hạ lưu".
Giang Tiêu gặp tình huống này, lại nhảy ra: “Tớ nói này Nguyên Vi, cậu gọi là Lạc Lạc thì cậu cũng đâu mất miếng thịt nào.” Nguyên Vi không phục: “Lạc Đà thì làm sao? Tớ gọi cậu là Lạc Đà cậu sẽ rơi mất miếng thịt nào sao? Lạc Đà chịu được đói, chịu được khát, rất lợi hại.”
Đinh Lạc Lạc quay mặt rời khỏi nhà ăn, nghĩ thầm rằng nếu tớ mà chịu được đói, chịu được khát thì cũng không cần ăn không cần uống. Nguyên Vi thấy thế, nói: “Sao lại nóng nảy như vậy?” Nói xong, cũng quay mặt đi. Còn lại một mình Giang Tiêu, bỏ tiền, tính tiền.
Thường ngày vào lúc này Giang Tiêu sẽ đột nhiên yêu Viên Kiệt hơn. Khi Giang Tiêu mới vừa tròn hai mươi tuổi, Viên Kiệt đã cưới cô về. Sau khi Giang Tiêu tốt nghiệp, đổi tới 13 nơi công tác, mới phát hiện bản thân chỉ thích hợp làm bà chủ gia đình, vì thế sau đó, cô giống như sâu mọt đục khoét Viên Kiệt. Viên Kiệt là nhà thiết kế, Giang Tiêu nói: “Sao mỗi ngày chỉ cần đùa nghịch với mấy hòn đá, cây cỏ mà cũng có thể kiếm được tiền nhỉ?” Không phục không phục, chỉ là quả thật tiền trong bóp của Giang Tiêu kiếm được đều từ mấy hòn đá cây cỏ đó.
Tác giả :
Đường Hân Điềm