Nghiện
Chương 29 Một tiếng chồng này không thể để em gọi không như vậy được
Editor: Bèo
Ngọn đèn bật sáng trong khu tắm rửa của chuồng ngựa, nhiệt độ rất ấm áp. Phải làm như vậy thì ngựa sẽ không sợ bị cảm. Việc tắm cho ngựa cũng là một việc tốn khá nhiều sức lực. Nhiều lắm thì Khương Nại cũng chỉ đứng bên cạnh hỗ trợ mà thôi, toàn bộ quá trình đều có nhân viên chuyên nghiệp hướng dẫn rõ ràng.
Tạ Lan Thâm cởϊ áσ ngoài ra, tay áo cũng xắn lên một nửa lộ ra cánh tay trắng trẻo khỏe mạnh, từ trong rổ lấy ra vài quả táo.
Rất nhanh con Hãn huyết bảo mã biết mình rất quý giá kia đã vui vẻ sán lại gần cọ cọ vào bàn tay anh.
Khương Nại nhìn Tạ Lan Thâm đổ sữa tắm vào một chiếc thùng màu xanh lam, cô tò mò mon men lại nhìn, nó có mùi trái cây: "Anh đối với nó thật tốt".
Bình thường đãi ngộ kiểu như vậy rất ít khi thấy được, khiến người có địa vị cao số một như Tạ Lan Thâm đích thân động thủ.
Lời này của cô khiến anh nghiêng đầu nhìn lại, giọng nói cực nhẹ khiến người bên cạnh không tài nào nghe thấy: "Anh đối với em không tốt sao?"
Ý anh muốn hỏi chính là anh chưa từng tắm cho cô hay sao?
Khương Nại cố ý giả bộ như không nghe thấy, đôi mắt đen nhánh chớp chớp vu vơ.
Tạ Lan Thâm lại cười, nhúng miếng bọt biển vào nước đưa cho cô: "Thử cọ lên cổ nó xem".
Bàn tay trắng nõn của Khương Nại nhận lấy, cô xoay người sang phía con ngựa.
Con ngựa đã trải qua sự huấn luyện nghiêm khắc nên tính cách rất hiền lành, dường như có thể hiểu được con người muốn gì. Nó biết cô muốn tắm cho nó liền vẫy cái đuôi rất thích thú.
Sự thích thú ấy suýt nữa khiến cho nước vung hết lên mặt Khương Nại. Tạ Lan Thâm ở bên cạnh nhỏ giọng gọi nó: "Lucky".
Hãn huyết bảo mã ngay lập tức trở nên ngoan ngoãn, đứng yên bất động để người khác tắm cho mình.
"Thì ra nó lên là Lucky".
Khương Nại nhăn mũi với Tạ Lan Thâm: "Anh còn lừa em nó tên là Tiểu gừng băm".
Tạ Lan Thâm đã quá lão luyện chuyện ăn nói, lời anh nói đều khiến người khác nghe xong không phân biệt được đâu là thật đâu là giả: "Tiểu gừng băm là tên tiếng Trung của nó".
Vô cùng đúng lúc, Lucky cũng rất hưng phấn quẫy quẫy chiếc đuôi.
Khương Nại không kịp phòng bị, hai má đều bị quẫy đến vung vít toàn là nước. Từng giọt nước trượt xuống cằm theo đó chui tọt xuống cổ áo.
Cô vốn tắm cho Lucky mà thành ra lại biến cả người mình đều ướt sũng.
Tạ Lan Thâm đưa cô đến phòng nghỉ của khách thay quần áo. Sắc trời bên ngoài vẫn còn sớm. Lúc đi vào, anh đem rèm cửa đen thẫm kéo lại, ánh nắng sáng rõ đột nhiên tiêu tán. Trong bầu không khí nửa mờ ám ấy, Khương Nại đứng yên bất động, đợi tầm mắt cô dần làm quen với xung quanh mới nhìn thấy bóng dáng cao lớn áp sát lại gần.
Cổ tay tinh tế bị anh nắm chặt, giọng nói trầm thấp kề cận bên tai: "Cởϊ qυầи áo ra, đừng để cảm lạnh".
Không khí trong phòng ấm áp, ở nơi xa lạ như vậy Khương Nại không có cảm giác an toàn. Quần áo bị cởi xuống, Khương Nại theo bản năng trốn trong ngực anh, nhỏ nhẹ lên tiếng: "Vậy em mặc cái gì?"
Trường đua ngựa không được tiện nghi như khách sạn, cũng không thể tùy ý tìm đâu cho cô được một bộ quần áo mới.
Tạ Lan Thâm ôm cô tới giường trong phòng nghỉ, nhấc chăn lên bọc cô vào bên trong. Anh nhặt quần áo của cô lên đưa cho một nữ phục vụ.
Một lát sau anh chậm rãi trở lại, đem cửa phòng đóng chặt.
Nghe thấy tiếng khóa cửa phòng vang lên, nhịp tim Khương Nại bỗng dưng nhảy loạn. Ngay sau đó cô đã bị Tạ Lan Thâm ôm vào lòng một lần nữa, bên tai nghe thấy hơi thở rất đỗi quen thuộc, bờ môi đỏ mọng khẽ động giống như không biết nên nói điều gì: "Anh khóa cửa như thế người khác hiểu lầm phải làm sao?"
Người dưới chăn mặc rất ít, Tạ Lan Thâm muốn sờ cô cũng vô cùng thuận tiện.
Cách một lớp chăn, bàn tay anh chầm chậm an ủi cô, sau đó bàn tay men theo kẽ hở chui vào trong, môi mỏng khẽ cười: "Hiểu nhầm cái gì?"
Nói chuyện với anh luôn như vậy, anh luôn thích đem vấn đề ném trở lại.
Khương Nại hơi nhíu mày, eo thon cảm thấy nhiệt độ truyền tới từ bàn tay anh, rất nhanh cô đã không thể khống chế bản thân vươn cánh tay trắng nõn nà ôm lấy cổ anh. Hô hấp mềm mại thanh mát thổi nhẹ từng chút một bên tai anh.
Tạ Lan Thâm có một sự mê đắm rất đặc biệt, anh cực kỳ thích sờ soạng những khớp xương trên thân thể cô, giọng nói đè thấp dụ dỗ: "Thật sự sợ cưỡi sao?"
Khương Nại thành thật gật đầu, cô không sợ dây cáp lúc quay phim cổ trang, lại cũng rất ít khi phải dùng đến ngựa thật.
Lúc trước Tần Thư Nhiễm còn chê cười cô, chị ấy nói sẽ cho cô đi học một khóa, chỉ là công việc vẫn luôn bận rộn không có thời gian học.
Cánh môi của Tạ Lan Thâm ấn trên vành tai đã nóng rẫy của Khương Nại, âm thanh rất nhỏ phát ra: "Anh dạy em".
Cái này dạy thế nào đây?
Rõ ràng Khương Nại vẫn chưa lấy lại được tinh thần cho đến khi cảm thấy vị trí của mình bị thay đổi. Cô mơ mơ hồ hồ nhìn người đàn ông dưới thân mình.
Tạ Lan Thâm tựa vào chiếc gối lớn trắng tinh đỡ lấy thân thể cô, ngón tay thon dài có lực từ từ trượt xuống đụng chạm da thịt nơi bắp đùi: "Thế này".
Anh để cô ngồi vững, giọng nói hơi hạ xuống tiếp tục giảng giải cho cô bài học vỡ lòng của môn cưỡi ngựa, giống như một thầy giáo giỏi kiên nhẫn.
Mái tóc dài đen tuyền của Khương Nại rối tung che mất một nửa khuôn mặt trắng trẻo thanh khiết, đáy lòng bị anh dẫn dụ nổi lên những cảm xúc rất khác lạ. Ngón tay cô vô thức bám lấy bờ vai anh: "Tạ Lan Thâm, anh học cưỡi ngựa lúc mấy tuổi?"
"Ba tuổi".
"... ..." Thôi được rồi, anh chính là bậc thầy đi,
Khương Nại nghe thấy anh đang giảng giải cho mình, thân thể cũng cảm thấy từng sự thay đổi của anh.
Bình thường cô vẫn chưa thể hoàn toàn thả lòng, vậy mà giờ lại cùng anh làm loạn ở trong phòng nghỉ tại một nơi xa lạ. Nhưng nghĩ đến hành động của Tạ Lan Thâm khi đưa cô đến đây, anh dỗ dành cô, trái tim Khương Nại gần như chảy thành một vũng nước ấm. Bàn tay cô áp trên gương mặt anh tuấn kiệt xuất của anh, giọng điệu không hề có chút nào che giấu hỏi: "Anh có chuẩn bị cái kia không?"
---------
Truyện được cập nhật nhanh và đầy đủ trên