Nghiện Sắc Đẹp
Chương 49
Tống Đường càng nghĩ càng cảm thấy bất thường. Cậu ta tìm người đi đến nhà xuất bản Giang Bạch Lộ từng làm việc để điều tra, kết quả mang về là Giang Bạch Lộ và Đông Vi có quan hệ cá nhân, từng giúp Đông Vi chụp ảnh riêng. Lúc này cậu ta mới nhớ lại mấy tháng trước cậu ta yêu cầu Giang Bạch Lộ hỏi thăm quan hệ của Sầm Qua và Đông Vi, bất chợt giật mình nhận ra bản thân bị đùa bỡn triệt để.
Cậu ta lên Wechat hỏi tình hình gần đây của Sầm Qua, thám tử tư được cậu ta thuê lại trả lời chưa bao giờ nhìn thấy Đông Vi xung quanh Sầm Qua. Tống Đường thay đổi suy nghĩ, gửi ảnh chụp Giang Bạch Lộ, kiềm chế sự mất kiên nhẫn, hỏi: “Còn người này thì sao? Anh từng thấy chưa?”
Giây tiếp theo cậu ta được cho biết, chẳng những thường xuyên nhìn thấy mà còn nhiều lầnthấy đối phương ngủ lại ở nhà Sầm Qua. Thái dương Tống Đường hiện lên gân xanh, tức nổ phổinói: “Tại sao anh không báo cáo?”
Thám tử tư sững sờ trong giây lát, “Không phải cậu bảo chỉ cần theo dõi xem có người phụ nữ nào xuất hiện bên cạnh ngài Sầm thôi sao?”
“Ngu ngốc!” Tống Đường quát mắng, vẻ mặt tái mét giơ điện thoại di động ném vào bờ tường.
Từ trước đến nay cậu ta tự phụ, nghĩ Sầm Qua thẳng tắp, ngay cả phụ nữ cũng khó đến gần, ngoại trừ cậu ta, còn ai có thể bẻ cong anh, không ngờ lại xuất hiện Giang Bạch Lộ – một biến số vô căn cứ. Ánh mắt Tống Đường hung ác nham hiểm, cậu ta nhặt điện thoại di động đã nứt màn hình lên, mở danh bạ điện thoại trong di động.
Sau khi về nhà, Giang Bạch Lộ liền hối hận. Nói đi nói lại, dù là đồng hồ cũ hay đồng hồ mới, tóm lại đều là... Cậu hơi buồn bực thở dài một hơi, xoay người mới phát hiện cậu quên áo khoác trong phòng thay đồ.
Ví tiền trong áo khoác đương nhiên cũng ở phòng thay đồ. Nghĩ đến đối phương vô cùng có khả năng mở ví tiền của cậu, ánh mắt Giang Bạch Lộ hơi đông lại. Giây tiếp theo cậu mới nhớ ra, mấy tháng trước đây, ở toilet trong nhà hàng, Sầm Qua đã lấy mất bức ảnh riêng tư cậu nhét trong ví tiền.
Giang Bạch Lộ yên lòng, buổi tối cậu nhận được điện thoại của Tống Đường, cậu ta hẹn gặp mặtcậu ở quán cà phê tại trung tâm thành phố vào ngày hôm sau. Giang Bạch Lộ vốn định từ chối,nhưng từ lời ám chỉ của đối phương mới nhớ tới, hình như cậu từng hứa hẹn với Tống Đường báo cáo chuyện có liên quan đến Sầm Qua, nên cậu đồng ý.
Ngày hôm sau trước khi ra khỏi nhà, Giang Bạch Lộ lấy chiếc ví tiền cũ từ trong hòm tạp vật ra.Ví tiền này mua lúc cậu còn học đại học ở nước Mỹ, cùng với ví tiền của bạn trai cũ của cậu là đồ đôi. Giang Bạch Lộ dùng nhiều nên nó đã cũ, nhưng dù cũ cậu vẫn luyến tiếc không nỡ vứt đi.Năm trước, khi về nước, ma xui quỷ khiến cậu nhét ví tiền vào trong vali, từ bên kia đại dương kéo về nước.
Cậu mở ví tiền muốn nhét thẻ tín dụng và tiền giấy vào, nhưng vô tình phát hiện bên trong còn lưu giữ một bức ảnh chụp bạn trai cũ của cậu. Giang Bạch Lộ định lấy tấm ảnh đã phai màu và ố vàng kia ra, nhưng cậu cụp mắt lặng lẽ nhìn bức ảnh hồi lâu, do dự một giây, vẫn để bức ảnhtrong ví.
Cậu không thể chỉ cần sự an ổn trước mắt mà không suy xét đến tương lai, bất luận lớn nhỏ, bất luận nặng nhẹ, sự tình luôn cần phải giải quyết. Cậu không thể bước tiếp nửa cuộc đời còn lại đều dưới tình huống đối phương hoàn toàn không biết gì cả, sinh ra sự ghen tuông không biết nên khóc hay nên cười đối với chiếc đồng hồ đeo tay của Sầm Qua, hoặc là đồ vật xưa cũ khác.
Mặt trời giữa trưa rắc ánh vàng bên trong quán cà phê, hương cà phê tinh khiết và mùi bánh kem ngọt ngào hòa quyện trong không khí, bài hát tiếng Pháp nhẹ nhàng quanh quẩn bên tairất lâu.
Giang Bạch Lộ cởi áo khoác mỏng tối màu choàng vào lưng ghế, khóe môi mỉm cười nghiêng mặt nói chuyện với nhân viên phục vụ đứng ở cạnh bàn.
Tống Đường thanh nhã nhấp một ngụm cà phê, cằm hơi nâng lên, ánh mắt khó hiểu rơi vào trên mặt cậu.
Giang Bạch Lộ gọi đồ xong, quay đầu trùng hợp đụng phải ánh mắt tối tăm u ám của Tống Đường. Trong lòng cậu suy tư một chút, điềm nhiên như không dịch chuyển tầm mắt, gọi nhân viên phục vụ trở lại, hỏi sơ qua về chế độ hội viên của quán cà phê.
Nhân viên phục vụ tận tình hướng dẫn tỉ mỉ, Giang Bạch Lộ vô cùng kiên nhẫn nghe xong mớinhẹ nhàng giơ tay xen lời cậu ta: “Vậy phiền cậu giúp tôi làm thẻ hội viên.”
Nhân viên phục vụ gật đầu, “Phiền anh cung cấp số điện thoại và họ tên.”
Giang Bạch Lộ dựa theo yêu cầu mà trả lời cậu ta, lấy ví tiền từ trong túi áo khoác sau lưng ra,cổ tay hơi nghiêng xuống dưới, mở ví trước mặt Tống Đường, rút thẻ tín dụng ra và đưa chongười phục vụ.
Khi cậu ngồi xuống phía đối diện, Tống Đường không hề rời mắt theo dõi mọi cử động của cậu.Lúc này, cậu ta tự nhiên thoáng thấy nửa bức ảnh chụp trong ví tiền của cậu mơ hồ lộ ra. Tấm ảnh có thể kẹp trong ví tiền mang theo bên mình đương nhiên là ảnh chụp người thân hoặcngười yêu. Giang Bạch Lộ là con trai duy nhất của nhà họ Giang, không có anh chị em. Hình bóng trẻ tuổi trong bức ảnh càng không thể là phụ huynh trong nhà.
Cậu ta âm thầm cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ bản thân chưa kịp mở lời, Giang Bạch Lộ đã lộ dấu vết. Tống Đường tạm thời áp xuống ý tưởng ép hỏi đối phương, ngược lại cụp đôi mắt tràn đầy trào phúng xuống, bình thản quấy cà phê.
Giang Bạch Lộ làm thẻ hội viên xong, nhét ví tiền trở về túi áo, thấy Tống Đường không mởmiệng hỏi, cậu thong thả nghịch điện thoại di động.
Nhân viên phục vụ bưng cà phê đến, Giang Bạch Lộ dường như khát nước, vội vã buông điệnthoại di động, bưng đĩa đựng tách cà phê lên uống, nhưng đôi môi cậu hơi run rẩy, chất lỏngmàu nâu sẫm theo miệng chén tràn xuống dưới, nhỏ giọt tại viền cổ áo của cậu, ngấm vào vải vóc với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, để lại vết bẩn khô cạn tối màu.
Giang Bạch Lộ liếc nhìn một chút, vội vàng đặt cốc cà phê trong tay xuống. Chiếc chén sứ tinh xảo thô lỗ đập mạnh vào trong đĩa, tạo ra âm thanh gay gắt chói tai. Tống Đường giống như vừamới để ý đến hành động của cậu, không nhanh không chậm ngẩng đầu lên, nét mặt hiện ra sự khó chịu nhè nhẹ.
Giang Bạch Lộ cũng mất hứng nhíu chặt lông mày, ngay cả điện thoại di động trên bàn cũng không thèm lấy, cậu hấp tấp đứng dậy chạy về phía toilet. Tống Đường thu hồi vẻ mặt, nhớ lạihành vi uống cà phê đầy thô lỗ của Giang Bạch Lộ, khịt mũi khinh bỉ đứng dậy tìm ví tiền nhéttrong túi áo của cậu.
Khi đôi mắt quét qua những vết trầy xước trên ví tiền cũ kỹ, khóe miệng Tống Đường trào phúng nhếch lên. Sau đó chịu đựng sự khó chịu trong lòng, cậu ta mở ví tiền ra. Tuy nhiên,chẳng mấy chốc, tâm trạng tràn ngập mưu kế của cậu ta biến thành ngạc nhiên và kì dị sau khi xem bức ảnh.
Bức ảnh cũ phai màu nghiêm trọng, gần như không nhận ra được màu sắc quần áo của ngườitrong ảnh. Người trong hình không chụp chính diện mà chỉ chụp sườn mặt, tuy chỉ cần nhìn sườn mặt nhưng cũng có thể dễ dàng nhận ra, sườn mặt trẻ trung trong tấm ảnh cực kỳ giống Sầm Qua…
Nhưng cũng chỉ là giống mà thôi.
Ánh mắt của Tống Đường rơi vào bộ đồng phục lao động rẻ tiền đang mặc của người nọ, không ngần ngại kết luận, người trong bức ảnh tuyệt đối không phải là Sầm Qua. Kế hoạch suy tínhtrước đây của Tống Đường một lần nữa thất bại, cậu ta mang vẻ mặt lạnh buốt cầm tấm ảnh im lặng hồi lâu. Ngước mắt lên lần nữa, cậu ta không chỉ không thể hiện bất kì sự tức giận hay không vui nào mà còn không che đậy sự phấn khích dày đặc.
Nhìn kỹ hơn, sự phấn khích lại được trộn lẫn với sự tàn nhẫn như ẩn như hiện.
Khi Giang Bạch Lộ trở về chỗ ngồi, Tống Đường không nhanh không chậm liếc nhìn cậu, hạmình dò hỏi chuyện liên quan đến Sầm Qua. Nhưng câu trả lời không ngoại lệ đều là Đông Vi không hề qua lại với Sầm Qua, cũng không có bóng dáng khả nghi của những người phụ nữ khác.
Tống Đường biết được chân tướng từ lâu, giọng điệu nhàn nhạt nói ra, “Thế hả.”, không có bất kì cảm xúc nào biểu lộ trên gương mặt, nhưng trong lòng căm hận muốn lăng trì người đối diện mấy trăm lần. Dường như cậu ta rất bất mãn với đáp án như vậy, vẻ mặt không vui bưng tách cà phê uống một ngụm, hao sạch kiên trì mà đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống nói, “Nếu thế, hôm nay đến đây thôi. Tôi còn có việc, đi trước đây.”
Giang Bạch Lộ nhìn bóng lưng bước ra quán cà phê của cậu ta, rũ mắt xem tin tức trên Wechattừ đầu đến cuối, sau đó mới buông điện thoại di động, không chút hoang mang kéo áo khoáctreo ở lưng ghế đặt lên đùi, lấy ví tiền trong túi áo mở ra, quét mắt nhìn…
Bức ảnh chụp người bạn trai cũ đáng lẽ phải nằm trong chiếc ví đã biến mất.
Sau khi rời quán cà phê, Tống Đường lái xe thẳng đến trước tòa nhà trụ sở của tập đoàn họ Sầm. Nhân viên an ninh trong đại sảnh nhận biết cậu ấm nhà họ Tống, đương nhiên không dám ngăn cản cậu ta. Nhân viên lễ tân thấy cậu ta đi qua thì cầm điện thoại gọi văn phòng trợ lý tổng giám đốc.
Tống Đường không bị cản trở thoải mái đi thang máy lên tầng trên, nhưng bị ngăn lại trước cửa phòng làm việc của Sầm Qua. Cậu ta không vui nhíu mày, cao giọng chất vấn: “Anh không nhận ra tôi?”
Trợ lý cung kính đáp: “Biết chứ.”
Tống Đường tỏ vẻ mất kiên nhẫn, “Nếu biết, anh còn dám cản tôi?”
Âm thanh của trợ lý trầm ổn: “Sầm tổng đang bận việc, xin mời cậu Tống đến chờ ở phòng tiếptân trước.”
Tống Đường kìm nén tức giận trong lòng, dường như nhớ đến điều gì đó, ngược lại cậu ta có chút kì lạ cong khóe môi, nhưng chút mừng rỡ ấy không hề hiện lên trong giọng nói hay đáy mắt, “Anh nói với Sầm Qua, tôi có thứ quan trọng phải đưa cho anh ấy, lấy từ chỗ Giang Bạch Lộ.”
Vài phút sau đó, Tống Đường như ý nguyện đạt được sự cho phép của Sầm Qua. Trợ lý mời cậu ấm kiêu ngạo và ương ngạnh của nhà họ Tống vào phòng làm việc của tổng giám đốc, xoay người đóng cửa rồi rời đi. Anh ta cầm ấm chén pha trà, rót xong nước trở về, thấy Tống Đường ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc, cằm nâng lên, mắt nhìn thẳng đi qua trước mặt anh ta, khóe miệng nhếch lên đầy tự mãn.
Toàn bộ quá trình chỉ kéo dài mấy phút đồng hồ ngắn ngủi mà thôi.
Trợ lý đè nén sự bối rối nhàn nhạt trong lòng anh ta, bước nhẹ đến cánh cửa khép hờ của phòng làm việc, chưa kịp giơ tay gõ cửa xin chỉ thị của người bên trong thì chợt nghe thấy âm thanh nặng nề của vật thể cồng kềnh rơi xuống đất truyền ra ngoài cánh cửa.
Cùng lúc đó, trợ lý thấy cánh cửa khép hờ trước mắt bị người bên trong kéo ra, khuôn mặt lạnh lùng của ông chủ đập vào trong mắt. Anh ta đờ người không dám nhúc nhích, mãi cho đến khi đối phương rời khỏi, anh ta mới nhìn vào phòng làm việc của tổng giám đốc…
Một mớ hỗn độn.
Trợ lý vốn là người từ trước đến nay bình tĩnh vững vàng chợt lộ vẻ ngạc nhiên. Cậu ấm Tống quấy rầy Sầm Qua không phải chuyện gần đây mới có. Nhưng anh ta chưa từng thấy dáng dấp nổi giận banh trời như thế của Sầm Qua.
Sầm Qua ngồi vào trong chiếc ô tô tối tăm, thô lỗ đập mạnh chìa khóa xe vào bảng điều khiển trung tâm, cúi người mở hộc xe lấy bật lửa và thuốc lá. Tiếng đánh lửa vang lên, ngọn lửa đỏ hồng giữa ngón tay vụt tắt, làn khói xám lan tỏa khắp tầm nhìn, vẻ mặt người đàn ông chìm trong khói trắng trở nên mờ mịt u ám.
Anh hút xong một điếu thuốc, bắt đầu đốt điếu thứ hai, cảm giác tức giận thiêu đốt phổi dần dần lắng xuống. Sầm Qua kẹp chặt bức ảnh Tống Đường đưa cho anh ở trong tay, lúc này anh mới thoáng tỉnh táo lại, rũ mắt nhìn xuống tấm ảnh, nhận thấy cơn giận dữ mơ hồ có xu thếbùng nổ.
Ngọn lửa kia bùng cháy dọc theo mạch máu của anh, từ ngoài vào trong bủa vây trái tim anh,đốt sạch tủy sống bành trướng rung động trong xương cốt lạnh lẽo của anh, cháy trụi trái tim sưng phồng của anh, thiêu rụi mọi thứ còn lại trong anh, lộ ra sự thật rợn người ở trung tâmngọn lửa.
Không cần thiết phải xem ảnh chụp lần thứ hai. Từ lúc Tống Đường đưa ảnh chụp trong phònglàm việc, mắt anh nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt của người trong ảnh, anh lập tức tin lời đối phương nói…
Mặc dù Tống Đường có dụng ý xấu.
Người trong ảnh tuy giống anh, nhưng không phải là anh. Anh chưa từng chụp bức ảnh nào như vậy.
Tuy nhiên, điều khiến anh đưa ra lựa chọn không chỉ do lời nói của Tống Đường, một bức ảnh vô căn cứ xuất hiện, lại là tấm ảnh Tống Đường đưa đến, những việc nhỏ không đáng kể trong quá khứ theo trí nhớ chậm rãi trồi lên khỏi mặt nước.
Lúc ấy ngẫm nghĩ chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng hôm nay nhìn thấy bức hình,anh mới ý thức được thì ra là thế.
Vài tháng trước, Giang Bạch Lộ đến tập đoàn họ Sầm phỏng vấn, mang theo mấy bức ảnh chụp bạn trai cũ, Sầm Qua lúc ấy chỉ theo bản năng cảm thấy vừa xa lạ vừa quen thuộc. Bây giờ nghĩ lại, mới phát hiện đó là cảm giác thân thuộc và lạ lẫm mơ hồ khi thấy bản thân trong gương.
Nhưng tấm lưng trần của người đàn ông trong bức ảnh ấy sạch sẽ, không có dấu vết của bất kì hình xăm nào.
Bức ảnh tịch thu từ tay Giang Bạch Lộ cũng vậy. Anh từng nghĩ rằng đối phương nhân lúc anh ngủ say chụp trộm anh. Sau khi tịch thu, anh cất bức ảnh vào ngăn trong suốt của ví tiền. Lúc này vẻ mặt anh âm u rút bức ảnh ra, cụp mắt nhìn, dễ dàng phát hiện sự khác biệt giữa nội thất của căn phòng trong bức ảnh và phòng tình thú của Đêm Xuân Một Khắc.
Anh tái mặt xé rách ảnh chụp.
Đến bây giờ anh mới hiểu được, Giang Bạch Lộ gọi tên bạn trai cũ trên giường anh, không chỉ do đối phương chưa quên tình cũ mà còn vì đường nét khuôn mặt tương tự khiến đối phương ý loạn tình mê nghĩ lầm gặp được bạn trai cũ đã chia tay nhiều năm trước.
Giang Bạch Lộ sẽ không ngu ngốc đến mức gọi tên bạn trai cũ trên giường người đàn ông khác.Từ lần gặp đầu tiên, Giang Bạch Lộ coi trọng chính là khuôn mặt của anh. Cho nên, khi nhìn thấyanh, Giang Bạch Lộ mới bộc lộ cảm xúc kinh ngạc chân thật đến mức đột nhiên không kịp đề phòng.
Sầm Qua mỉa mai nhếch mép, màu sắc con mắt tối tăm như một vũng nước sâu.
Uống xong cốc cà phê, Giang Bạch Lộ nhặt áo khoác lên đứng dậy tính tiền và rời đi. Taxi chạy tới chạy lui trên đường, Giang Bạch Lộ giơ tay cản một chiếc xe trống, ngồi lên ghế phụ nói ra địa chỉ của Jade Garden.
Trong lòng cậu vô cùng rõ ràng, bức ảnh chụp không cánh mà bay trong ví tiền, chắc chắn do Tống Đường lấy đi. Tống Đường cầm đồ vật, đương nhiên sẽ đi tìm Sầm Qua. Mặc kệ đối phương dùng cách gì bôi đen cậu trước mặt Sầm Qua, Sầm Qua nhìn ảnh chụp, tự nhiên sẽ nhận ra người trong bức ảnh là ai, tiếp đó anh sẽ tìm đến cậu.
Tuy nhiên, dù trong đầu suy nghĩ rõ ràng, cậu vẫn có chút bồn chồn. Mọi việc luôn có biến số, cậu có phương pháp tốt hơn, đó chính là lựa chọn đối mặt và giải thích trực tiếp với Sầm Qua. Nhưng giả sử nhờ tấm ảnh kia mà khiến Tống Đường hết hi vọng hoàn toàn, đây là kết thúc hoàn mỹ nhất.
Muôn vàn suy nghĩ hiện lên trong lòng, Giang Bạch Lộ ngẩn ngơ nhìn chằm chằm những chiếc xe lướt qua trên con phố, mồ hôi thấm ướt lòng bàn tay.
Sáu giờ tối, khi tiếng mở cửa truyền vào, Giang Bạch Lộ đang ngồi trong phòng khách xem TV. Ánh hoàng hôn chiều tà lộng lẫy sáng chói xuyên qua cửa sổ, lặng lẽ rơi trên sàn nhà. Cậu thấy người đàn ông bình thản đi vào phòng khách, bước chân anh khựng lại liếc nhìn Giang Bạch Lộ trên sofa, tiếp đó không thèm quay đầu mà dẫm lên những vệt sáng màu vàng, đi đến tủ lạnh và cúi xuống để lấy nước.
Giang Bạch Lộ ngồi trên sofa chờ đợi một lát, không thấy Sầm Qua chất vấn, cậu tắt TV bước về phía đối phương, cuối cùng, dừng lại ở vị trí cách Sầm Qua hai, ba bước, thăm dò: “Anh vẫn còn giận à?”
Sầm Qua quay lưng về phía cậu, dường như ngoảnh mặt làm ngơ mà giữ tư thế uống nước, không thèm quay đầu lại trả lời cậu.
Giang Bạch Lộ hơi nghi hoặc, nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy có lẽ anh vẫn giận chuyện chiếc đồng hồ đeo tay, cậu nhẹ nhàng cam đoan: “Anh yên tâm, sau này em sẽ không đụng đến đồng hồ đeotay của anh nữa.”
Sầm Qua im lặng một giây, buông bình nước trong tay, đóng cửa tủ lạnh rồi xoay người lại, ngước mắt nhìn cậu, ánh mắt lạnh lẽo đóng băng lại ẩn chứa ngọn lửa lập lòe chưa bùng phát.
Sự chú ý của Giang Bạch Lộ rơi xuống cổ tay trống không của anh, không còn suy nghĩ đến việc ngả bài tấm ảnh chụp, cậu giật mình hỏi: “Đồng hồ đeo tay của anh đâu?”
Trào phúng nồng đậm hiện lên trong ánh mắt Sầm Qua, “Tháo xuống rồi.”
“Hôm qua đã tháo xuống rồi. Nó chính là một chiếc đồng hồ không rõ nguồn gốc, ngay cả chínhbản thân tôi cũng không hiểu nổi, tại sao tôi vẫn luôn đeo nó. Cho dù chiếc nhẫn đã mất mà mẹ để lại cho tôi trước lúc bà qua đời năm đó, cũng không theo kịp sự lưu ý của tôi dành cho đồnghồ đeo tay khi nó bị những người khác động vào.” Người đàn ông hạ thấp âm thanh, ánh mắt vừa sâu vừa trầm, “Mãi cho đến ngày hôm qua cãi nhau với em.”
Anh chậm rãi cong môi lên nhưng con ngươi hiện ra sự lạnh lùng, “Nếu không có chuyện xảy ra ngày hôm qua, tôi cũng không biết được, so với chiếc đồng hồ chưa được cho phép mà bị ngườita tự tiện cầm lấy, hóa ra, tôi càng để ý đến việc cãi nhau với em.”
Giọng nói của người đàn ông khựng lại, sóng ngầm nhấp nhô trong con ngươi hổ phách tối tămlạnh lẽo, giống như có thứ gì đó sắp phá tan gông cùm xiềng xích mà xông ra. Tuy nhiên, giâytiếp theo, anh cụp mắt giấu đi cơn sóng lớn mãnh liệt, giọng điệu cũng trở nên buốt giá: “Lúctrước em nói với tôi thế nào nhỉ, tại sao lại thích tôi?”
Giang Bạch Lộ sững sờ, nhớ lại cái cớ của mình lúc đó, im lặng một giây rồi đáp: “Yêu từ cái nhìn đầu tiên. Anh biết rồi còn gì”. Cậu cân nhắc những cảm xúc trong lời nói của đối phương, cóchút khó hiểu, nhưng vẫn bình tĩnh rũ mắt xuống, từ tốn bổ sung, “Em thích người đẹp…”
“Yêu từ cái nhìn đầu tiên? Cái chó má gì mà yêu từ cái nhìn đầu tiên.” Sầm Qua cắt ngang lời Giang Bạch Lộ, kéo cổ tay cậu và ấn mạnh cậu vào tường, băng giá trong đôi mắt bỗng chốc chìm xuống, thay vào đó là cơn giận không thể kìm nén được nữa và đôi mắt đỏ mờ khi phẫn nộtột cùng. Dường như muốn ăn tươi nuốt sống Giang Bạch Lộ, anh nhả từng chữ, nghiến răng nghiến lợi nói, “Giang Bạch Lộ, mẹ nó, em, xem tôi là thế thân của bạn trai cũ của em đấy hả?”
Cậu ta lên Wechat hỏi tình hình gần đây của Sầm Qua, thám tử tư được cậu ta thuê lại trả lời chưa bao giờ nhìn thấy Đông Vi xung quanh Sầm Qua. Tống Đường thay đổi suy nghĩ, gửi ảnh chụp Giang Bạch Lộ, kiềm chế sự mất kiên nhẫn, hỏi: “Còn người này thì sao? Anh từng thấy chưa?”
Giây tiếp theo cậu ta được cho biết, chẳng những thường xuyên nhìn thấy mà còn nhiều lầnthấy đối phương ngủ lại ở nhà Sầm Qua. Thái dương Tống Đường hiện lên gân xanh, tức nổ phổinói: “Tại sao anh không báo cáo?”
Thám tử tư sững sờ trong giây lát, “Không phải cậu bảo chỉ cần theo dõi xem có người phụ nữ nào xuất hiện bên cạnh ngài Sầm thôi sao?”
“Ngu ngốc!” Tống Đường quát mắng, vẻ mặt tái mét giơ điện thoại di động ném vào bờ tường.
Từ trước đến nay cậu ta tự phụ, nghĩ Sầm Qua thẳng tắp, ngay cả phụ nữ cũng khó đến gần, ngoại trừ cậu ta, còn ai có thể bẻ cong anh, không ngờ lại xuất hiện Giang Bạch Lộ – một biến số vô căn cứ. Ánh mắt Tống Đường hung ác nham hiểm, cậu ta nhặt điện thoại di động đã nứt màn hình lên, mở danh bạ điện thoại trong di động.
Sau khi về nhà, Giang Bạch Lộ liền hối hận. Nói đi nói lại, dù là đồng hồ cũ hay đồng hồ mới, tóm lại đều là... Cậu hơi buồn bực thở dài một hơi, xoay người mới phát hiện cậu quên áo khoác trong phòng thay đồ.
Ví tiền trong áo khoác đương nhiên cũng ở phòng thay đồ. Nghĩ đến đối phương vô cùng có khả năng mở ví tiền của cậu, ánh mắt Giang Bạch Lộ hơi đông lại. Giây tiếp theo cậu mới nhớ ra, mấy tháng trước đây, ở toilet trong nhà hàng, Sầm Qua đã lấy mất bức ảnh riêng tư cậu nhét trong ví tiền.
Giang Bạch Lộ yên lòng, buổi tối cậu nhận được điện thoại của Tống Đường, cậu ta hẹn gặp mặtcậu ở quán cà phê tại trung tâm thành phố vào ngày hôm sau. Giang Bạch Lộ vốn định từ chối,nhưng từ lời ám chỉ của đối phương mới nhớ tới, hình như cậu từng hứa hẹn với Tống Đường báo cáo chuyện có liên quan đến Sầm Qua, nên cậu đồng ý.
Ngày hôm sau trước khi ra khỏi nhà, Giang Bạch Lộ lấy chiếc ví tiền cũ từ trong hòm tạp vật ra.Ví tiền này mua lúc cậu còn học đại học ở nước Mỹ, cùng với ví tiền của bạn trai cũ của cậu là đồ đôi. Giang Bạch Lộ dùng nhiều nên nó đã cũ, nhưng dù cũ cậu vẫn luyến tiếc không nỡ vứt đi.Năm trước, khi về nước, ma xui quỷ khiến cậu nhét ví tiền vào trong vali, từ bên kia đại dương kéo về nước.
Cậu mở ví tiền muốn nhét thẻ tín dụng và tiền giấy vào, nhưng vô tình phát hiện bên trong còn lưu giữ một bức ảnh chụp bạn trai cũ của cậu. Giang Bạch Lộ định lấy tấm ảnh đã phai màu và ố vàng kia ra, nhưng cậu cụp mắt lặng lẽ nhìn bức ảnh hồi lâu, do dự một giây, vẫn để bức ảnhtrong ví.
Cậu không thể chỉ cần sự an ổn trước mắt mà không suy xét đến tương lai, bất luận lớn nhỏ, bất luận nặng nhẹ, sự tình luôn cần phải giải quyết. Cậu không thể bước tiếp nửa cuộc đời còn lại đều dưới tình huống đối phương hoàn toàn không biết gì cả, sinh ra sự ghen tuông không biết nên khóc hay nên cười đối với chiếc đồng hồ đeo tay của Sầm Qua, hoặc là đồ vật xưa cũ khác.
Mặt trời giữa trưa rắc ánh vàng bên trong quán cà phê, hương cà phê tinh khiết và mùi bánh kem ngọt ngào hòa quyện trong không khí, bài hát tiếng Pháp nhẹ nhàng quanh quẩn bên tairất lâu.
Giang Bạch Lộ cởi áo khoác mỏng tối màu choàng vào lưng ghế, khóe môi mỉm cười nghiêng mặt nói chuyện với nhân viên phục vụ đứng ở cạnh bàn.
Tống Đường thanh nhã nhấp một ngụm cà phê, cằm hơi nâng lên, ánh mắt khó hiểu rơi vào trên mặt cậu.
Giang Bạch Lộ gọi đồ xong, quay đầu trùng hợp đụng phải ánh mắt tối tăm u ám của Tống Đường. Trong lòng cậu suy tư một chút, điềm nhiên như không dịch chuyển tầm mắt, gọi nhân viên phục vụ trở lại, hỏi sơ qua về chế độ hội viên của quán cà phê.
Nhân viên phục vụ tận tình hướng dẫn tỉ mỉ, Giang Bạch Lộ vô cùng kiên nhẫn nghe xong mớinhẹ nhàng giơ tay xen lời cậu ta: “Vậy phiền cậu giúp tôi làm thẻ hội viên.”
Nhân viên phục vụ gật đầu, “Phiền anh cung cấp số điện thoại và họ tên.”
Giang Bạch Lộ dựa theo yêu cầu mà trả lời cậu ta, lấy ví tiền từ trong túi áo khoác sau lưng ra,cổ tay hơi nghiêng xuống dưới, mở ví trước mặt Tống Đường, rút thẻ tín dụng ra và đưa chongười phục vụ.
Khi cậu ngồi xuống phía đối diện, Tống Đường không hề rời mắt theo dõi mọi cử động của cậu.Lúc này, cậu ta tự nhiên thoáng thấy nửa bức ảnh chụp trong ví tiền của cậu mơ hồ lộ ra. Tấm ảnh có thể kẹp trong ví tiền mang theo bên mình đương nhiên là ảnh chụp người thân hoặcngười yêu. Giang Bạch Lộ là con trai duy nhất của nhà họ Giang, không có anh chị em. Hình bóng trẻ tuổi trong bức ảnh càng không thể là phụ huynh trong nhà.
Cậu ta âm thầm cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ bản thân chưa kịp mở lời, Giang Bạch Lộ đã lộ dấu vết. Tống Đường tạm thời áp xuống ý tưởng ép hỏi đối phương, ngược lại cụp đôi mắt tràn đầy trào phúng xuống, bình thản quấy cà phê.
Giang Bạch Lộ làm thẻ hội viên xong, nhét ví tiền trở về túi áo, thấy Tống Đường không mởmiệng hỏi, cậu thong thả nghịch điện thoại di động.
Nhân viên phục vụ bưng cà phê đến, Giang Bạch Lộ dường như khát nước, vội vã buông điệnthoại di động, bưng đĩa đựng tách cà phê lên uống, nhưng đôi môi cậu hơi run rẩy, chất lỏngmàu nâu sẫm theo miệng chén tràn xuống dưới, nhỏ giọt tại viền cổ áo của cậu, ngấm vào vải vóc với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, để lại vết bẩn khô cạn tối màu.
Giang Bạch Lộ liếc nhìn một chút, vội vàng đặt cốc cà phê trong tay xuống. Chiếc chén sứ tinh xảo thô lỗ đập mạnh vào trong đĩa, tạo ra âm thanh gay gắt chói tai. Tống Đường giống như vừamới để ý đến hành động của cậu, không nhanh không chậm ngẩng đầu lên, nét mặt hiện ra sự khó chịu nhè nhẹ.
Giang Bạch Lộ cũng mất hứng nhíu chặt lông mày, ngay cả điện thoại di động trên bàn cũng không thèm lấy, cậu hấp tấp đứng dậy chạy về phía toilet. Tống Đường thu hồi vẻ mặt, nhớ lạihành vi uống cà phê đầy thô lỗ của Giang Bạch Lộ, khịt mũi khinh bỉ đứng dậy tìm ví tiền nhéttrong túi áo của cậu.
Khi đôi mắt quét qua những vết trầy xước trên ví tiền cũ kỹ, khóe miệng Tống Đường trào phúng nhếch lên. Sau đó chịu đựng sự khó chịu trong lòng, cậu ta mở ví tiền ra. Tuy nhiên,chẳng mấy chốc, tâm trạng tràn ngập mưu kế của cậu ta biến thành ngạc nhiên và kì dị sau khi xem bức ảnh.
Bức ảnh cũ phai màu nghiêm trọng, gần như không nhận ra được màu sắc quần áo của ngườitrong ảnh. Người trong hình không chụp chính diện mà chỉ chụp sườn mặt, tuy chỉ cần nhìn sườn mặt nhưng cũng có thể dễ dàng nhận ra, sườn mặt trẻ trung trong tấm ảnh cực kỳ giống Sầm Qua…
Nhưng cũng chỉ là giống mà thôi.
Ánh mắt của Tống Đường rơi vào bộ đồng phục lao động rẻ tiền đang mặc của người nọ, không ngần ngại kết luận, người trong bức ảnh tuyệt đối không phải là Sầm Qua. Kế hoạch suy tínhtrước đây của Tống Đường một lần nữa thất bại, cậu ta mang vẻ mặt lạnh buốt cầm tấm ảnh im lặng hồi lâu. Ngước mắt lên lần nữa, cậu ta không chỉ không thể hiện bất kì sự tức giận hay không vui nào mà còn không che đậy sự phấn khích dày đặc.
Nhìn kỹ hơn, sự phấn khích lại được trộn lẫn với sự tàn nhẫn như ẩn như hiện.
Khi Giang Bạch Lộ trở về chỗ ngồi, Tống Đường không nhanh không chậm liếc nhìn cậu, hạmình dò hỏi chuyện liên quan đến Sầm Qua. Nhưng câu trả lời không ngoại lệ đều là Đông Vi không hề qua lại với Sầm Qua, cũng không có bóng dáng khả nghi của những người phụ nữ khác.
Tống Đường biết được chân tướng từ lâu, giọng điệu nhàn nhạt nói ra, “Thế hả.”, không có bất kì cảm xúc nào biểu lộ trên gương mặt, nhưng trong lòng căm hận muốn lăng trì người đối diện mấy trăm lần. Dường như cậu ta rất bất mãn với đáp án như vậy, vẻ mặt không vui bưng tách cà phê uống một ngụm, hao sạch kiên trì mà đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống nói, “Nếu thế, hôm nay đến đây thôi. Tôi còn có việc, đi trước đây.”
Giang Bạch Lộ nhìn bóng lưng bước ra quán cà phê của cậu ta, rũ mắt xem tin tức trên Wechattừ đầu đến cuối, sau đó mới buông điện thoại di động, không chút hoang mang kéo áo khoáctreo ở lưng ghế đặt lên đùi, lấy ví tiền trong túi áo mở ra, quét mắt nhìn…
Bức ảnh chụp người bạn trai cũ đáng lẽ phải nằm trong chiếc ví đã biến mất.
Sau khi rời quán cà phê, Tống Đường lái xe thẳng đến trước tòa nhà trụ sở của tập đoàn họ Sầm. Nhân viên an ninh trong đại sảnh nhận biết cậu ấm nhà họ Tống, đương nhiên không dám ngăn cản cậu ta. Nhân viên lễ tân thấy cậu ta đi qua thì cầm điện thoại gọi văn phòng trợ lý tổng giám đốc.
Tống Đường không bị cản trở thoải mái đi thang máy lên tầng trên, nhưng bị ngăn lại trước cửa phòng làm việc của Sầm Qua. Cậu ta không vui nhíu mày, cao giọng chất vấn: “Anh không nhận ra tôi?”
Trợ lý cung kính đáp: “Biết chứ.”
Tống Đường tỏ vẻ mất kiên nhẫn, “Nếu biết, anh còn dám cản tôi?”
Âm thanh của trợ lý trầm ổn: “Sầm tổng đang bận việc, xin mời cậu Tống đến chờ ở phòng tiếptân trước.”
Tống Đường kìm nén tức giận trong lòng, dường như nhớ đến điều gì đó, ngược lại cậu ta có chút kì lạ cong khóe môi, nhưng chút mừng rỡ ấy không hề hiện lên trong giọng nói hay đáy mắt, “Anh nói với Sầm Qua, tôi có thứ quan trọng phải đưa cho anh ấy, lấy từ chỗ Giang Bạch Lộ.”
Vài phút sau đó, Tống Đường như ý nguyện đạt được sự cho phép của Sầm Qua. Trợ lý mời cậu ấm kiêu ngạo và ương ngạnh của nhà họ Tống vào phòng làm việc của tổng giám đốc, xoay người đóng cửa rồi rời đi. Anh ta cầm ấm chén pha trà, rót xong nước trở về, thấy Tống Đường ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc, cằm nâng lên, mắt nhìn thẳng đi qua trước mặt anh ta, khóe miệng nhếch lên đầy tự mãn.
Toàn bộ quá trình chỉ kéo dài mấy phút đồng hồ ngắn ngủi mà thôi.
Trợ lý đè nén sự bối rối nhàn nhạt trong lòng anh ta, bước nhẹ đến cánh cửa khép hờ của phòng làm việc, chưa kịp giơ tay gõ cửa xin chỉ thị của người bên trong thì chợt nghe thấy âm thanh nặng nề của vật thể cồng kềnh rơi xuống đất truyền ra ngoài cánh cửa.
Cùng lúc đó, trợ lý thấy cánh cửa khép hờ trước mắt bị người bên trong kéo ra, khuôn mặt lạnh lùng của ông chủ đập vào trong mắt. Anh ta đờ người không dám nhúc nhích, mãi cho đến khi đối phương rời khỏi, anh ta mới nhìn vào phòng làm việc của tổng giám đốc…
Một mớ hỗn độn.
Trợ lý vốn là người từ trước đến nay bình tĩnh vững vàng chợt lộ vẻ ngạc nhiên. Cậu ấm Tống quấy rầy Sầm Qua không phải chuyện gần đây mới có. Nhưng anh ta chưa từng thấy dáng dấp nổi giận banh trời như thế của Sầm Qua.
Sầm Qua ngồi vào trong chiếc ô tô tối tăm, thô lỗ đập mạnh chìa khóa xe vào bảng điều khiển trung tâm, cúi người mở hộc xe lấy bật lửa và thuốc lá. Tiếng đánh lửa vang lên, ngọn lửa đỏ hồng giữa ngón tay vụt tắt, làn khói xám lan tỏa khắp tầm nhìn, vẻ mặt người đàn ông chìm trong khói trắng trở nên mờ mịt u ám.
Anh hút xong một điếu thuốc, bắt đầu đốt điếu thứ hai, cảm giác tức giận thiêu đốt phổi dần dần lắng xuống. Sầm Qua kẹp chặt bức ảnh Tống Đường đưa cho anh ở trong tay, lúc này anh mới thoáng tỉnh táo lại, rũ mắt nhìn xuống tấm ảnh, nhận thấy cơn giận dữ mơ hồ có xu thếbùng nổ.
Ngọn lửa kia bùng cháy dọc theo mạch máu của anh, từ ngoài vào trong bủa vây trái tim anh,đốt sạch tủy sống bành trướng rung động trong xương cốt lạnh lẽo của anh, cháy trụi trái tim sưng phồng của anh, thiêu rụi mọi thứ còn lại trong anh, lộ ra sự thật rợn người ở trung tâmngọn lửa.
Không cần thiết phải xem ảnh chụp lần thứ hai. Từ lúc Tống Đường đưa ảnh chụp trong phònglàm việc, mắt anh nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt của người trong ảnh, anh lập tức tin lời đối phương nói…
Mặc dù Tống Đường có dụng ý xấu.
Người trong ảnh tuy giống anh, nhưng không phải là anh. Anh chưa từng chụp bức ảnh nào như vậy.
Tuy nhiên, điều khiến anh đưa ra lựa chọn không chỉ do lời nói của Tống Đường, một bức ảnh vô căn cứ xuất hiện, lại là tấm ảnh Tống Đường đưa đến, những việc nhỏ không đáng kể trong quá khứ theo trí nhớ chậm rãi trồi lên khỏi mặt nước.
Lúc ấy ngẫm nghĩ chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng hôm nay nhìn thấy bức hình,anh mới ý thức được thì ra là thế.
Vài tháng trước, Giang Bạch Lộ đến tập đoàn họ Sầm phỏng vấn, mang theo mấy bức ảnh chụp bạn trai cũ, Sầm Qua lúc ấy chỉ theo bản năng cảm thấy vừa xa lạ vừa quen thuộc. Bây giờ nghĩ lại, mới phát hiện đó là cảm giác thân thuộc và lạ lẫm mơ hồ khi thấy bản thân trong gương.
Nhưng tấm lưng trần của người đàn ông trong bức ảnh ấy sạch sẽ, không có dấu vết của bất kì hình xăm nào.
Bức ảnh tịch thu từ tay Giang Bạch Lộ cũng vậy. Anh từng nghĩ rằng đối phương nhân lúc anh ngủ say chụp trộm anh. Sau khi tịch thu, anh cất bức ảnh vào ngăn trong suốt của ví tiền. Lúc này vẻ mặt anh âm u rút bức ảnh ra, cụp mắt nhìn, dễ dàng phát hiện sự khác biệt giữa nội thất của căn phòng trong bức ảnh và phòng tình thú của Đêm Xuân Một Khắc.
Anh tái mặt xé rách ảnh chụp.
Đến bây giờ anh mới hiểu được, Giang Bạch Lộ gọi tên bạn trai cũ trên giường anh, không chỉ do đối phương chưa quên tình cũ mà còn vì đường nét khuôn mặt tương tự khiến đối phương ý loạn tình mê nghĩ lầm gặp được bạn trai cũ đã chia tay nhiều năm trước.
Giang Bạch Lộ sẽ không ngu ngốc đến mức gọi tên bạn trai cũ trên giường người đàn ông khác.Từ lần gặp đầu tiên, Giang Bạch Lộ coi trọng chính là khuôn mặt của anh. Cho nên, khi nhìn thấyanh, Giang Bạch Lộ mới bộc lộ cảm xúc kinh ngạc chân thật đến mức đột nhiên không kịp đề phòng.
Sầm Qua mỉa mai nhếch mép, màu sắc con mắt tối tăm như một vũng nước sâu.
Uống xong cốc cà phê, Giang Bạch Lộ nhặt áo khoác lên đứng dậy tính tiền và rời đi. Taxi chạy tới chạy lui trên đường, Giang Bạch Lộ giơ tay cản một chiếc xe trống, ngồi lên ghế phụ nói ra địa chỉ của Jade Garden.
Trong lòng cậu vô cùng rõ ràng, bức ảnh chụp không cánh mà bay trong ví tiền, chắc chắn do Tống Đường lấy đi. Tống Đường cầm đồ vật, đương nhiên sẽ đi tìm Sầm Qua. Mặc kệ đối phương dùng cách gì bôi đen cậu trước mặt Sầm Qua, Sầm Qua nhìn ảnh chụp, tự nhiên sẽ nhận ra người trong bức ảnh là ai, tiếp đó anh sẽ tìm đến cậu.
Tuy nhiên, dù trong đầu suy nghĩ rõ ràng, cậu vẫn có chút bồn chồn. Mọi việc luôn có biến số, cậu có phương pháp tốt hơn, đó chính là lựa chọn đối mặt và giải thích trực tiếp với Sầm Qua. Nhưng giả sử nhờ tấm ảnh kia mà khiến Tống Đường hết hi vọng hoàn toàn, đây là kết thúc hoàn mỹ nhất.
Muôn vàn suy nghĩ hiện lên trong lòng, Giang Bạch Lộ ngẩn ngơ nhìn chằm chằm những chiếc xe lướt qua trên con phố, mồ hôi thấm ướt lòng bàn tay.
Sáu giờ tối, khi tiếng mở cửa truyền vào, Giang Bạch Lộ đang ngồi trong phòng khách xem TV. Ánh hoàng hôn chiều tà lộng lẫy sáng chói xuyên qua cửa sổ, lặng lẽ rơi trên sàn nhà. Cậu thấy người đàn ông bình thản đi vào phòng khách, bước chân anh khựng lại liếc nhìn Giang Bạch Lộ trên sofa, tiếp đó không thèm quay đầu mà dẫm lên những vệt sáng màu vàng, đi đến tủ lạnh và cúi xuống để lấy nước.
Giang Bạch Lộ ngồi trên sofa chờ đợi một lát, không thấy Sầm Qua chất vấn, cậu tắt TV bước về phía đối phương, cuối cùng, dừng lại ở vị trí cách Sầm Qua hai, ba bước, thăm dò: “Anh vẫn còn giận à?”
Sầm Qua quay lưng về phía cậu, dường như ngoảnh mặt làm ngơ mà giữ tư thế uống nước, không thèm quay đầu lại trả lời cậu.
Giang Bạch Lộ hơi nghi hoặc, nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy có lẽ anh vẫn giận chuyện chiếc đồng hồ đeo tay, cậu nhẹ nhàng cam đoan: “Anh yên tâm, sau này em sẽ không đụng đến đồng hồ đeotay của anh nữa.”
Sầm Qua im lặng một giây, buông bình nước trong tay, đóng cửa tủ lạnh rồi xoay người lại, ngước mắt nhìn cậu, ánh mắt lạnh lẽo đóng băng lại ẩn chứa ngọn lửa lập lòe chưa bùng phát.
Sự chú ý của Giang Bạch Lộ rơi xuống cổ tay trống không của anh, không còn suy nghĩ đến việc ngả bài tấm ảnh chụp, cậu giật mình hỏi: “Đồng hồ đeo tay của anh đâu?”
Trào phúng nồng đậm hiện lên trong ánh mắt Sầm Qua, “Tháo xuống rồi.”
“Hôm qua đã tháo xuống rồi. Nó chính là một chiếc đồng hồ không rõ nguồn gốc, ngay cả chínhbản thân tôi cũng không hiểu nổi, tại sao tôi vẫn luôn đeo nó. Cho dù chiếc nhẫn đã mất mà mẹ để lại cho tôi trước lúc bà qua đời năm đó, cũng không theo kịp sự lưu ý của tôi dành cho đồnghồ đeo tay khi nó bị những người khác động vào.” Người đàn ông hạ thấp âm thanh, ánh mắt vừa sâu vừa trầm, “Mãi cho đến ngày hôm qua cãi nhau với em.”
Anh chậm rãi cong môi lên nhưng con ngươi hiện ra sự lạnh lùng, “Nếu không có chuyện xảy ra ngày hôm qua, tôi cũng không biết được, so với chiếc đồng hồ chưa được cho phép mà bị ngườita tự tiện cầm lấy, hóa ra, tôi càng để ý đến việc cãi nhau với em.”
Giọng nói của người đàn ông khựng lại, sóng ngầm nhấp nhô trong con ngươi hổ phách tối tămlạnh lẽo, giống như có thứ gì đó sắp phá tan gông cùm xiềng xích mà xông ra. Tuy nhiên, giâytiếp theo, anh cụp mắt giấu đi cơn sóng lớn mãnh liệt, giọng điệu cũng trở nên buốt giá: “Lúctrước em nói với tôi thế nào nhỉ, tại sao lại thích tôi?”
Giang Bạch Lộ sững sờ, nhớ lại cái cớ của mình lúc đó, im lặng một giây rồi đáp: “Yêu từ cái nhìn đầu tiên. Anh biết rồi còn gì”. Cậu cân nhắc những cảm xúc trong lời nói của đối phương, cóchút khó hiểu, nhưng vẫn bình tĩnh rũ mắt xuống, từ tốn bổ sung, “Em thích người đẹp…”
“Yêu từ cái nhìn đầu tiên? Cái chó má gì mà yêu từ cái nhìn đầu tiên.” Sầm Qua cắt ngang lời Giang Bạch Lộ, kéo cổ tay cậu và ấn mạnh cậu vào tường, băng giá trong đôi mắt bỗng chốc chìm xuống, thay vào đó là cơn giận không thể kìm nén được nữa và đôi mắt đỏ mờ khi phẫn nộtột cùng. Dường như muốn ăn tươi nuốt sống Giang Bạch Lộ, anh nhả từng chữ, nghiến răng nghiến lợi nói, “Giang Bạch Lộ, mẹ nó, em, xem tôi là thế thân của bạn trai cũ của em đấy hả?”
Tác giả :
A Nguyễn Hữu Tửu