Nghiện - Nguyên Hòa
Chương 69
Lâm Thù Ý cảm thấy nhất thời trái tim như sắp ngừng đập. Thân thể vừa mềm vừa thơm trong vòng tay, mùi sữa tắm cùng dầu gội đầu hỗn hợp với mùi cơ thể của người trước mặt tràn ngập trong không gian này, đồng thời chiếm lấy hô hấp của cô. Tay cô lúc Hứa Hòe ngã vào đã tự nhiên đặt ở trên eo nàng, ngón tay có thể cảm nhận được mềm mại khiến cô cảm thấy rất khó nắm giữ.
Rất mềm, giống như trong ký ức, không có bất kỳ thay đổi nào.
Hô hấp của Lâm Thù Ý không khỏi gấp gáp hơn một chút.
“Buông ra!” So với phấn khích kích động của Lâm Thù Ý, hiện tại Hứa Hòe cảm giác cực kỳ đáng sợ.
Người mà nàng cho rằng sẽ không bao giờ gặp lúc này giống như một bóng ma, không kịp chuẩn bị gì đã xuất hiện trước mặt nàng. Thậm chí, dáng vẻ hiện tại còn nguy hiểm như vậy.
Hứa Hòe dùng một tay giữ chặt chiếc khăn tắm trên ngực, tay kia định đẩy Lâm Thù Ý ra nhưng bởi vì tức giận cùng xấu hổ mà nàng cúi đầu, cũng không nhìn người trước mặt nên một tay đẩy ở trước ngực Lâm Thù Ý.
Tay nàng chạm đến nơi mềm mại, không ngờ lại mềm nhũn ra...
Hứa Hòe sửng sốt đến ngây người, dù cho là ba năm sau, khi nàng gặp Lâm Thù Ý, khi người nàng đối mặt lại là nữ nhân này, nàng sẽ luôn bị áp chế, sẽ luôn xấu hổ cùng tức giận khó nhịn mà tay chân luống cuống, giống như phản ứng dây chuyền vậy, đến cuối cùng, sẽ luôn có sự cố xảy ra, giống như hiện tại ...
Thật sự là chỉ trong vòng ba phút gặp mặt, cùng người trước mặt làm ra chuyện không thể diễn tả được...
"Đánh-ngực?" Ánh mắt Lâm Thù Ý có chút đùa giỡn, đầy hứng thú nhìn bàn tay tinh tế đang đặt trên ngực của mình, ngón tay của người kia có chút nhăn nhúm, hẳn là do thời gian tắm quá lâu gây nên.
Hứa Hòe vốn đã rất xấu hổ, hiện tại nghe thấy hai từ nối trong lời nói của Lâm Thù Ý, vành tai nàng bắt đầu dần dần đỏ lên. Nàng cấp tốc thu tay lại, lúc này mới dùng hai tay nắm góc khăn tắm, chỉ sợ chút xấu hổ cuối cùng trên người sẽ rơi xuống, liền không còn mặt mũi nhìn người nữa. Nhưng cứ như vậy, cũng làm cho nàng dán gần đến Lâm Thù Ý hơn, nàng không có thêm tay nào để phản kháng Lâm Thù Ý, bị người kia chặt chẽ ôm vào lòng.
Nàng không biết hành động này của mình đã nằm trong ý muốn của Lâm Thù Ý.
"Xin lỗi, tôi không phải cố ý. Bây giờ chị có thể thả tôi ra được không?" Nàng cố gắng trấn tĩnh, thuyết phục Lâm Thù Ý.
Đối với bản thân Lâm Thù Ý, cô tỉnh táo hơn Hứa Hòe rất nhiều. Cô biết hiện tại tốt nhất nên thả Hứa Hòe ra, trước khi đến đây, Lục Kinh Châu không chỉ một lần bảo cô phải dịu dàng với Hứa Hòe một chút, mọi chuyện đều có thể theo ý cô, không nên ép buộc nàng. Cô hiểu những điều này, nhưng khi ôm người trước mặt, cô mới biết rằng, không, Lục Kinh Châu đã sai rồi, cô thà dùng mạnh chứ không muốn buông tay.
"Để tôi ôm một chút, rất nhanh ..." Lâm Thù Ý không đồng ý yêu cầu của Hứa Hòe, cô dùng sức ôm Hứa Hòe chặt hơn, thân thể mềm mại kiều diễm của cô gái này hoàn toàn dán vào cô, thậm chí cô có thể cảm nhận được mỗi một tấc đường cong trên cơ thể của người trong lòng mình, Lâm Thù Ý thừa nhận cơ thể của Hứa Hòe có một loại hấp dẫn chí mạng đối với cô.
Lâm Thù Ý đặt cằm lên đầu Hứa Hòe, hiện tại tóc người kia vẫn còn ướt, chưa kịp dùng máy sấy thổi khô, Lâm Thù Ý cũng không chút để ý, cô gần như tham lam ngửi mỗi một khí tức trên cơ thể của Hứa Hòe. Mỗi một nơi đều làm cô mê muội, thần hồn điên đảo.
Một lúc sau, rốt cuộc Lâm Thù Ý cũng buông người trong lòng ra.
Lúc đó, Hứa Hòe tựa hồ đã trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều.
Lâm Thù Ý có thể cảm nhận được những biến hóa của Hứa Hòe, tâm tư của cô đều đổ dồn vào cô gái trước mặt, làm sao cô có thể không hiểu từng phân biến hóa của nàng? Tâm tình của Hứa Hòe từ mới bắt đầu nhìn thấy cô liền từ kích động khiếp sợ trở nên bình tĩnh, giống như cô chỉ là một người không quá quan trọng với nàng. Lâm Thù Ý thấy vậy liền thả Hứa Hòe ra, người kia không thèm nhìn cô mà trực tiếp bước vào phòng khách. Cô từng bước đi theo, ánh mắt khóa chặt tấm lưng trần trụi của nàng, không dời mắt nổi.
“Chị tới đây làm gì?” Người đi phía trước đột nhiên hỏi.
Hứa Hòe không nhìn lại, Lâm Thù Ý không nhìn thấy biểu hiện trên mặt nàng, lúc nói câu này giống như không có cảm xúc gì, khiến cho cô không thể nghe được cảm xúc của Hứa Hòe lúc này.
Lâm Thù Ý nhìn theo bóng lưng của nàng, mở miệng, cố nén chua xót đang dâng lên trong lòng, "Tôi tìm em."
Hứa Hòe bước đến bên cửa sổ, nàng vẫn quay lưng về phía Lâm Thù Ý, không hề quay đầu lại “Có việc?” Nàng đưa ra thứ duy nhất có thể học được ba năm qua để đối kháng với Lâm Thù Ý - lãnh mạc, sau đó chậm rãi đặt câu hỏi.
Có lẽ đây không phải là cuộc gặp gỡ mà Lâm Thù Ý dự đoán. Cô đứng tại chỗ, đột nhiên thấy mình trở nên hèn nhát, không dám bước tới.
Cô sợ, sợ bị cự tuyệt, còn sợ, ba năm chờ đợi này ở trong lòng Hứa Hòe không đáng nhắc tới, thậm chí trong lòng người kia còn cảm thấy phiền chán.
“Sao em đến nơi này lại không liên lạc với tôi?” Lâm Thù Ý làm cho ngữ khí của mình nghe ra thoải mái hơn mấy phần, tiếp tục nói: “Nếu không phải hôm nay tôi tình cờ có mặt ở rạp hát, có phải tôi đã bỏ qua em rồi không?”
Vốn dĩ Hứa Hòe còn buồn bực chuyện Lâm Thù Ý sao có thể biết tin tức của mình nhanh như vậy. Tuy nàng đang biểu diễn cùng đoàn, nhưng bởi vì thế thân nên nàng lấy tên của bạn cùng phòng, ngay cả áp phích cũng không phải tên thật của nàng. Hơn nữa, trái đất lớn như vậy, thế lực của Lâm Thù Ý không thể mở rộng đến mọi nơi trên thế giới, chỉ cần nàng không ở nước K, Hứa Hòe cho rằng dù cho Lâm Thù Ý có khả năng chạm tới bầu trời, muốn tìm thấy mình giữa hơn bảy tỷ người cũng thật không dễ dàng.
Nhưng mà, màn trình diễn tình cờ đã bị Lâm Thù Ý nhìn thấy.
Hứa Hòe quay lưng về phía Lâm Thù Ý cười khổ, đây là ý trời sao? Thượng đế khiến cho nàng gặp lại nữ nhân trước mặt sao? Tại sao vậy? Lẽ nào là thử thách nàng?
"Thì ra là vậy.” Nàng nhẹ nhàng nói, Hứa Hòe xoay người lại, khoanh tay trước ngực, đón lấy ánh mắt của Lâm Thù Ý, không chút thối lui, “Nhưng mà, tôi đến đây sao phải liên lạc với chị? Bỏ qua, không được sao?”
Nàng nghĩ mình đã dũng cảm hơn ba năm trước rồi.
Lời nói của Hứa Hòe khiến Lâm Thù Ý sững sờ. Chỉ mới gặp nhau mười phút nhưng Hứa Hòe đã mang đến cho cô quá nhiều bất ngờ. Kết quả là lúc này trong đầu Lâm Thù Ý có một linh cảm không tốt, cô có linh cảm Hứa Hòe đã trở thành một tia sáng, không thể đuổi kịp.
Bỏ qua không được sao? Đương nhiên là không!
“Chúng ta không phải là người quen cũ sao?” Cô giả vờ bình tĩnh, nhưng nội tâm lại nghênh đón một đêm giông bão, trời tối, sóng biển dâng trào, vô cùng không bình tĩnh.
Hứa Hòe đi dép lê ở khách sạn, nhìn nàng tựa hồ nhỏ nhắn hơn Lâm Thù Ý. "Người quen cũ thế nào đây? Lâm tổng, chúng ta đã sớm không liên quan gì đến nhau nữa." Đôi môi mỏng khẽ hé mở, nói ra những lời trong lòng.
Lâm Thù Ý không biết, Hứa Hòe đã thực hành câu này hàng vạn lần trước gương suốt ba năm. Chỉ để khi gặp lại cô, nàng sẽ không hoảng sợ cùng không can tâm.
Cô cũng không biết, hiện tại đôi chân của Hứa Hòe đã hơi run rẩy.
Có mấy lời, khi nói ra sẽ tiêu hao khí lực toàn thân, việc này không đơn giản chút nào.
Còn rất nhiều điều cô chưa biết, điều duy nhất hiện tại cô biết chính là chính mình đã bị bốn chữ "Sớm không liên quan“ đánh cho vỡ đầu chảy máu.
Nhưng cuối cùng vẫn là Lâm Thù Ý luôn đối mặt với thiên quân vạn mã đều có thể xử sự không kinh sợ, hiện tại trái tim như bị bỏ vào chân không, rõ ràng là rất đau, nhưng biểu hiện trên mặt vẫn bình tĩnh như không hề gợn sóng. “Tôi còn cho rằng chúng ta vẫn là… bạn.” Cô do dự một chút, cân nhắc rồi nói ra lời trong lòng.
“Bạn?” Hai chữ này khiến Hứa Hòe nhíu mày, “Lâm tổng, chị đã từng thấy người nào có thể làm bạn với kẻ thù đã gϊếŧ hại cha mẹ mình chưa?” Hứa Hòe nói câu này không mang theo lên án, nhưng Lâm Thì Ý lại cảm thấy nghẹt thở.
Lần này không còn là vỡ đầu chảy máu nữa mà là tan xương nát thịt.
Trong mắt Lâm Thù Ý xẹt qua tia chua xót, tự trách, thống khổ lại phiền muộn, Hứa Hòe đứng cách đó không xa nhìn thấy rõ cảm xúc trong mắt cô. Trái tim Hứa Hòe cũng có chút đau, như bị ong đốt.
Đây thật đúng là oan nghiệt mà.
Lâm Thù Ý nghĩ như vậy.
“Đối với quá khứ, tôi thực sự cảm thấy rất có lỗi. Tôi, em muốn tôi bồi thường thế nào?” Cô nguyện ý đáp ứng mọi yêu cầu của nàng, chỉ hy vọng nàng có thể đem mình đặt ở trong lòng.
Lâm Thù Ý mang theo mong đợi nhìn Hứa Hòe, nhưng mà cô lại nghênh đón một trận thất vọng.
"Không cần, sau này chúng ta vẫn duy trì mối quan hệ như mấy năm qua là tốt rồi, không quấy rầy lẫn nhau, không liên hệ với nhau, đây là kết cục tốt nhất. Lâm Thù Ý, đừng ép tôi hận chị." Lời trong lòng đi qua đầu lưỡi liền thay đổi mùi vị.
Nàng vốn muốn nói, đừng ép tôi lại yêu chị...
Nhưng lời này làm sao có thể nói ra?
Hứa Hòe nhìn thấy Lâm Thù Ý xoay người, nàng đã thắng.
"Cạch" một tiếng, là tiếng đóng cửa từ bên ngoài.
Lâm Thù Ý không nói lời nào mà rời đi.
Đột nhiên, chân Hứa Hòe mềm nhũn ra, giống như mất hết khí lực, tất cả kiên trì đều sụp đổ, nàng quỳ trên mặt đất, trên lưng toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Ngón tay tinh tế viết ba chữ trên tấm thảm dày, vẻ mặt Hứa Hòe hơi ngẩn ra. Chỉ có nàng mới biết mình đã viết cái gì, nhưng nàng lại không muốn thừa nhận.
Ba chữ Lâm Thù Ý, đối với nàng mà nói thực sự có năng lượng đến đáng sợ. Giống như một cơn lốc xoáy, lâu đài nhỏ an toàn mà nàng xây dựng cho chính mình có thể lập tức bị cuốn lên trời, bị ép vào thế giới của cô. Nàng đã im lặng nhiều năm, trải qua một thời gian dài chôn sâu cái tên này vào lòng đất, nhưng lại không ngăn nổi một giây người này xuất hiện trước mặt nàng. Chôn sâu không chỉ là tên của cô, mà còn có những ký ức liên quan đến cô. Vào khoảnh khắc nhìn thấy cô, những ký ức kia tựa như bật ra khỏi lòng đất, chúng lập lòe phát sáng như những vì sao trong tâm trí nàng, mọi thời khắc đều thu hút sự chú ý của nàng.
Cuồng phong đến quá kịch liệt, không thể chịu đựng hay chống lại, đến nỗi sau khi Lâm Thù Ý rời đi, nàng giống như một đóa hoa bị tàn phá, u uất không có khí lực.
Hứa Hòe lại đi vào phòng tắm, rột rửa đi khí tức vừa rồi...
Nước nóng theo vòi hoa sen dội xuống, nàng không bật quạt thông gió, chẳng mấy chốc, trong phòng tắm lượn lờ sương khói. Sương trắng bao phủ lấy cô gái có vóc dáng uyển chuyển, giọt nước tinh nghịch chảy xuống từ trên vai nàng, nhưng khi Hứa Hòe ra khỏi phòng tắm, viền mắt nàng có chút ửng đỏ.
Không biết là do sương nước hay là do nguyên nhân nào khác.
Cùng lúc đó, khi Hứa Hòe cảm thấy ngạt thở sau khi gặp Lâm Thù Ý, Lục Kinh Châu vừa bắt taxi về nhà thì nhận được cuộc gọi từ Lâm Thù Ý.
Lục Kinh Châu vốn định cùng Lâm Thù Ý xem kịch rồi đi ăn tối, nhưng nào có biết Lâm Thù Ý trọng sắc khinh bạn, thả bồ câu cho hắn không nói, còn lái xe rời đi ...
"Làm gì!” Khi hắn bắt máy, cất lên ngữ khí bất mãn của tiểu vương tử ngạo kiều.
Lâm Thù Ý dường như không có để ý, “Ra ngoài, uống rượu.” Thanh âm lạnh lùng, chỉ nói bốn chữ nhưng đã khiến Lục Kinh Châu lập tức từ trên ghế đứng lên.
“Cậu nói vị trí!” Lục Kinh Châu liếc nhìn bát mì trước mặt, vốn không muốn hiểu ý của Lâm Thù Ý, nhưng hai chữ “uống rượu” khiến hắn có chút không rõ.
Lâm Thù Ý báo vị trí của mình, lúc này cô đã ngồi trong quán bar.
Lục Kinh Châu nghe xong, cầm quần áo, từ phòng khách chạy ra cửa như một cơn gió.
Tâm tình Lâm Thù Ý đã trầm lặng kể từ khi rời khách sạn, cô phải thừa nhận rằng, dù là lúc nằm mơ giữa ban ngày hay là lúc ảo tưởng khi tỉnh táo, cô đều đã từng trong lúc đó mơ tưởng đến khung cảnh mình và Hứa Hòe gặp lại nhau. Nghĩ đến rất nhiều, cũng đoán trước được khả năng cao nhất là Hứa Hòe lãnh mạc.
Chỉ là tưởng tượng vẫn khác xa với thực tế, nên dù có nghĩ tới, nhưng vào thời điểm chuyện xảy ra, cô cảm thấy dễ bị tổn thương không đỡ nổi một đòn.
Nếu không thì, hiện tại làm sao cô có thể như một kẻ đào ngũ rời khỏi phòng của Hứa Hòe đây?
Sau khi ngồi ở bãi đậu xe của khách sạn một lúc lâu, Lâm Thù Ý vẫn không rời đi, cô rất hối hận, hiện tại cô dường như đã trở nên sợ hãi khi đối mặt với Hứa Hòe.
Nếu như là lúc trước, khẳng định cô đã trói nàng lại rồi đúng không? Nhưng hiện tại, cô không dám.
Yêu một người có thể không còn yêu mình, cô hoảng sợ vì đối phương không xác định tâm tư, nhưng càng sợ hơn chính là đối phương căm hận mình, đó là điều cô không chịu đựng nổi.
Trước khi Lâm Thù Ý rời đi, cô nhìn thấy vài chiếc ô tô đậu trước khách sạn, một nhóm các cô gái bước ra khỏi xe. Vốn dĩ Lâm Thù Ý không nhớ ai trong số họ, nhưng tất cả những người này đều có búi tóc nhỏ trên đầu, khiến cô không khó nhận ra.
Đây là những cô gái cùng vũ đoàn với Hứa Hòe.
Lâm Thù Ý ngồi ở trong xe, trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ khiến cô tái mặt.
Trong mấy tiếng đồng hồ gặp Hứa Hòe, cô đều đắm chìm trong niềm vui gặp lại, nhưng dường như cô đã quên một điều. Thời gian ba năm không ngắn chút nào, cô lấy lý do gì lại nghĩ Hứa Hòe giống mình, không yêu đương, thậm chí là ... không kết hôn?
Lâm Thù Ý cẩn thận nhớ lại mọi chuyện khi cô nhìn thấy Hứa Hòe, nhưng làm sao cô cũng không nhớ được có chiếc nhẫn nào trên ngón tay của người kia hay không.
Đột nhiên, Lâm Thù Ý cảm thấy tâm tình của mình thật sự rất khủng hoảng.
Cô nhẹ nhàng đặt tay lên cổ mình, nơi đó có một sợi dây chuyền tinh tế. Thấm thoát đã ba năm, khi nhìn thấy Hứa Hòe, cô không biết mình chờ đợi như vậy thực sự có ý nghĩa hay không.
Trong hơn ba năm, biến cố quá lớn. Cô ngẩng đầu nhìn lên khách sạn này, cô biết Hứa Hòe đang ở trong đó, nhưng cô không có dũng khí đi hỏi nàng.
Lâm Thù Ý lái xe đến quán bar, một nơi trở nên ồn ào náo nhiệt về đêm, đã hai ba năm cô không đặt chân đến.
Khi Lục Cảnh Châu dựa vào vị trí trên điện thoại tìm thấy Lâm Thù Ý, có rất nhiều người đã vây quanh người kia.
Đứng cách xa đám người, Lục Kinh Châu hầu như chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy Lâm Thù Ý. Trước đó hắn đã nói nữ nhân này là một tai họa a, đặt vào quán bar liền nguy hiểm không kém gì một quả bom hẹn giờ.
Giống như hiện tại, chiếc áo khoác màu đỏ thắm của Lâm Thù Ý tùy ý bị ném sang một bên, cô chỉ mặc một chiếc áo len cổ thấp màu đen, lộ ra xương quai xanh. Trên cổ của nữ nhân kia, có một sợi dây chuyền tinh tế, trên đó còn có hai chiếc nhẫn.
Lười biếng, xinh đẹp, cả người tỏa ra khí tức mê người, thực sự muốn làm những người trong quán bar phát điên có đúng không?
Ánh mắt Lâm Thù Ý mang theo lãnh đạm, cô tựa vào trên ghế sô pha, bắt chéo hai chân, tựa hồ không nhận ra lúc này có bao nhiêu ánh mắt đang đổ dồn về phía mình.
“Lâm Thù Ý!” Lục Kinh Châu xuyên qua đám người, đi tới gần cô, thấp giọng nói, nhưng giọng nói vừa cảnh cáo vừa đe dọa, “Cậu muốn làm gì!” Dáng dấp như vậy, chẳng lẽ muốn toàn bộ cái quán bar này náo động không yên sao?
Trước mặt Lâm Thù Ý đã có hai bình rượu rỗng, khi nhìn người khác, trong mắt cô có một tia sáng như sóng, câu người như thế, Lục Kinh Châu nhìn suýt chút nữa đã bị cô lừa.
“Uống rượu.” Lâm Thù Ý vừa nói vừa nhét chai rượu trên bàn vào tay Lục Kinh Châu.
Lục Kinh Châu: "..." Tiểu tỷ tỷ a, tỷ cho rằng đây là bia sao? Còn không cho cái ly?
Bây giờ có thể nói chuyện với con sâu rượu được không?
“Cho cậu uống thì cứ uống đi, nơi nào nói nhảm nhiều như vậy?” Lâm Thù Ý hơi nhíu mày, vẻ mặt lộ ra chút bất mãn.
Lục Kinh Châu kéo cánh tay cô, “Về nhà uống!” Lâm Thù Ý không lý trí muốn xằng bậy, nhưng hắn vẫn tỉnh táo.
Lâm Thù Ý cười lạnh một tiếng, trong mắt tựa như thanh tỉnh hơn một chút, đột nhiên nắm lấy bình rượu vừa mới nhét vào tay Lục Kinh Châu, xoay người lại, đưa cho một tên nam nhân không quen biết phía sau "Hắn không uống, cậu bồi tôi!” Không khí ở đây vốn đã rất dày đặc, thêm vào mùi rượu tràn ngập, Lâm Thù Ý ở dưới ánh đèn, khuôn mặt ửng đỏ, mang theo mùi vị câu dẫn, thật sự khiến người nhìn cô đều bị sắc làm bay hồn, nhưng lại không biết Lâm Thù Ý hoàn toàn không đem hắn để ở trong lòng, chỉ là tâm tình không được tốt, nhất thời hứng khởi thật sự chỉ tìm một người bồi rượu...
Tên nam nhân bị chỉ điểm cầu cũng không được, được mỹ nhân là tiêu điểm của toàn trường mời, làm sao hắn có thể không kích động?
Nhưng chưa kịp đến gần Lâm Thù Ý, hắn đã bị Lục Kinh Châu ban đầu ngồi bên cạnh Lâm Thù Ý đi tới chặn lại. “Xin lỗi, cô ấy uống nhiều rồi…” Lục Kinh Châu cực kỳ bất lực, quay đầu lại nói với Lâm Thù Ý: “Bồi cậu uống, tìm một nơi có phòng riêng được không?”
Nếu là bình thường, Lâm Thù Ý có thể không nghe lời, nhưng hiện tại làm sao có thể nghe lời? Nghĩ đến những gì Hứa Hòe nói hôm nay, cô cảm thấy không biết ngày mai ở nơi nào.
“Không đi!” Lâm Thù Ý kiên quyết từ chối.
Lục Kinh Châu: “Cậu điên rồi sao?”
Lâm Thù Ý đột nhiên nhìn hắn, hơi nhướng mày, mang theo một luồn mị lực, “Lục Kinh Châu, tôi không điên, tôi còn rất tỉnh táo, nhưng tôi không muốn đi, nơi nào cũng không muốn đi..." Cô nói chuyện có chút không mạch lạc, khiến mọi người không biết cô muốn diễn đạt cái gì.
“Cậu không điên, còn rất tỉnh táo thì cùng tớ trở về!”
“Tôi muốn uống rượu, tôi cảm thấy có chút khó chịu…” Lâm Thù Ý nói.
Những lời này khiến Lục Kinh Châu sững sờ. Khó chịu, dường như hắn chưa từng nghe qua hai chữ này từ trong miệng Lâm Thù Ý. Lâm Thù Ý là người như thế nào? Chỉ sợ dù có mệt nhọc lại vất vả đến đâu cũng sẽ một mình gánh vác, âm thầm đối mặt, sẽ không bao giờ bộc lộ một chút nội tâm yếu đuối trước mặt người khác. Ngay cả Lục Kinh Châu làm bằng hữu tốt nhất cũng hiếm khi nhìn ra mặt yếu đuối của Lâm Thù Ý.
Vẻ mặt Lâm Thù Ý có chút khó coi “Thật thương tâm a!” Cô lại nói.
Lục Cảnh Châu nhìn vẻ mặt của cô, giống như có quyết định, lại cầm bình rượu trên bàn lên, lúc này hắn cũng không quan tâm mình có cần ly hay không, "Tớ bồi cậu!" Hắn không thể nhận thức cụ thể Lâm Thù Ý khó chịu thế nào, điều duy nhất hắn có thể làm lúc này chính là bồi cô.
Lâm Thù Ý hé môi cười, trong mắt có chút mông lung. Cô ngoài miệng nói không say, nhưng làm sao thật sự có thể không say? Đặc biệt là khi trong bụng không có gì, chẳng phải rất dễ say sao?