Nghiễn Áp Quần Phương
Quyển 5 - Chương 114: Ngày đầu tiên làm nữ quan
Đầu tháng cũng là ngày ta chính thức tiến cung.
Cuộc đời ta sắp bước sang trang mới. Kết quả cuối cùng có thể phát triển như ta hi vọng không ta không thể biết được. Nếu “Có chí thì nên” và “Không như mong muốn” đều ở trong lòng bàn tay thì trước khi đáp án cuối cùng được công bố, điều duy nhất chúng ta có thể làm chỉ là cố hết sức mà thôi.
Hôm đó ta dậy rất sớm, mở cửa, hít sâu một hơi, không khí mang theo hương thơm cỏ xanh tươi mới. Giờ đã là đầu mùa xuân, ven mép thềm, bên con đường nhỏ, còn cả bên kẽ tường đen đều có bóng cỏ xanh mướt.
“Ngoài đồng cỏ mọc lan man,
Linh lung óng ánh dưới làn sương thưa.
Người đâu đẹp đẽ như thơ,
Mặt mày sáng sủa dễ ưa lạ lùng.
May thay giải cấu tương phùng,
Ba sinh âu cũng thỏa lòng ước mơ.”
Đây là một bài thơ từ xưa, người đọc là nam tử vui mừng vì chiếm được phương tâm của mỹ nhân, đứng bên con đường cỏ xanh phủ đầy chờ đợi tình nhân của hắn.
Người xưa đã qua đời, chuyện cũ đã xa xăm, câu ca dao lại vẫn mới mẻ như thế.
Vương Hiến Chi, mỗi lần ở bến đò bên sông đợi ta qua có phải cũng mang tâm tình như vậy không? Trong lòng Hiến Chi, ta cũng là người “đẹp đẽ như thơ” mà Hiến Chi “thỏa lòng ước mơ” sao?
Đứng ở đầu thuyền dần cập bến, nhìn bóng dáng đứng bên bến đò, tay áo bay phấp phới, tâm tình ta rất kích động cũng có chút chua xót, chút cảm khái, chút chờ mong và cả chút hạnh phúc.
Con đường của chúng ta còn rất dài, muốn thu ngắn sự khác biệt về thân phận hai người còn phải cố gắng nhiều hơn nữa.
Thuyền cập bến, ván cầu bắc xuống, bàn tay ấm áp của Hiến Chi đã vươn đến, rất nhiều ánh mắt mỉm cười đều đang nhìn chúng ta, xem chúng ta trình diễn tiết mục đón đưa này. Nghe nói đây đã trở thành một trong những cảnh đẹp của thành Thạch Đầu này.
Chờ cho chúng ta qua đời rồi, bến đò Nam Phổ này liệu có thể lập nên một tấm bia đá, trên đó ghi: Nơi Vương Hiến Chi đưa đón Đào Diệp?
“Có thể vào cung, có phải muội rất vui không? Muội đang cười trộm đó!” Hiến Chi cười hỏi ta.
“Đương nhiên rồi.” Ta thoải mái thừa nhận. Như vậy thì chúng ta mới có hi vọng được.
Gia đinh của huynh ấy thấy chúng ta đến gần thì vội vén rèm xe, miệng cung kính nói: “Thất thiếu gia, Gia Cát tiểu thư, mời lên xe.”
Từ sau khi ta tham gia cuộc thi tuyển chọn tài nữ chiếm được vị trí thứ ba, sau đó lại được Hoàng hậu chọn làm nữ quan, gia đinh của Hiến Chi đã tự động gọi ta từ “Đào Diệp cô nương” thành “Gia Cát tiểu thư”.
Rất nhiều thay đổi đều thể hiện qua những chi tiết nhỏ này. Đừng trách người đời xu nịnh, bọn họ chỉ là cảm thấy nên làm như vậy mà thôi. Tựa như gia đinh Vương gia thay đổi cách xưng hô với ta, bọn họ sao tính toán gì khác? Chỉ là tự nhiên mà thế thôi.
Xe đến cửa cung, gia đinh rút lệnh bài ra, thủ vệ lập tức cho đi. Lại đi thêm một đoạn nữa thì xa phu với giữ chặt dây cương lại.
Ta chân thành cảm tạ Hiến Chi: “Cũng nhờ huynh đưa muội vào. Nếu tự để muội tìm xe thì chắc chắn là đã bị cản lại từ cổng rồi. Nếu đi bộ từ đó vào thì chắc giữa trưa mới đến tẩm cung của Hoàng hậu để báo danh được mất.”
Huynh ấy vuốt đầu ta nói: “Về sau sẽ ổn thôi, nữ quan trong cung hình như cũng có xe chuyên môn đưa đón để xuất cung mà. Như muội nói đó, nếu dựa vào chân mà đi thì sao có thể? Đợi lát nữa muội báo danh rồi đi hỏi xem sao.”
“Ừm, muội biết rồi. Muội xuống xe đây, huynh đi về đi.”
“Ta nhìn muội đi vào.”
Thấy Hiến Chi đứng dậy muốn xuống xe, ta vội giữ chặt lại, nói: “Thôi đừng, huynh không cần xuống đâu.”
Ta xuống xe một mình, quay đầu nhìn thấy Hiến Chi vẫn rất lo lắng thì cười an ủi: “Huynh cứ an tâm quay về đi, muội sẽ luôn cẩn thận. Hơn nữa giờ mầm tai họa lớn nhất trong cung đã đi rồi, huynh còn gì mà cứ lo lắng mãi?”
Lục điện hạ – giờ nên gọi hắn là Thái tử – ngay sau ngày chúng ta mở tiệc tiễn biệt Tạ Huyền thì đã mặc giáp trụ xuất chinh, thay phụ hoàng ra tiền tuyến.
“Điện hạ đi rồi nhưng công chúa thì vẫn còn, giờ đúng là cũng lâu rồi Cửu công chúa không tìm muội gây rối nữa như Tam công chúa lại…”
Ai dà, giờ huynh ấy càng lúc càng thích dông dài.
Ta quay lại làm bộ trách móc: “Còn không phải tại huynh! Ai bảo huynh đi trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi như thế.” Ngoài cung vẫn còn một đối thủ cường đại nữa cơ, chỉ là không ở trong cung mà thôi.
Hiến Chi cũng rất phối hợp kêu oan: “Đâu có liên quan gì tới ta, ta đâu có đi trêu chọc gì các nàng.”
Ta cười khoát tay với huynh ấy: “Được rồi, huynh về đi, muội cũng phải mau chóng đi vào, ngày đầu tiên đã đi muộn thì không hay lắm.”
Chia tay với Hiến Chi ở cửa cung, ta dựa vào trí nhớ đi dọc theo con đường trong cung, bước về phía trước.
Đang đi thì phía trước có một đoàn người đang bước tới, nhìn trận thế kia thì biết là nhân vật lai lịch không nhỏ rồi. Trăm ngàn lần đừng là hai vị công chúa đại nhân hung dữ kia, ta thầm cầu nguyện trong lòng, đồng thời cúi gằm mặt xuống, chắp tay đứng thẳng một bên, cung kính chờ đám người kia đi qua.
Đáng tiếc ông trời không nghe được lời cầu nguyện của ta, đội ngũ kia đi đến bên ta thì vẫn dừng lại, một giọng nói ra lệnh cho ta: “Người kia, ngươi đến đây, nương nương nhà ta muốn hỏi ngươi một chuyện.”
Ta nhất thời thở dài nhẹ nhõm, ta là “người này”, “người nọ” cũng được, chỉ cần người đó không phải là “Công chúa của chúng ta” thì tốt rồi. Về phần “Nương nương của chúng ta”, quản đó là nương nương nào thì cũng đâu có xung đột lợi ích gì với ta.
Ta nhẹ nhàng bước qua, cung nữ vén rèm lên, một gương mặt tô son điểm phấn từ từ lộ ra, thái độ cũng rất hòa ái, còn đang mỉm cười nữa cơ: “Ngươi chính là Gia Cát Đào Diệp đứng thứ ba trong cuộc thi tài nữ đúng không. Nghe nói ngươi được Hoàng hậu chọn làm nữ quan, hôm nay vào bắt đầu làm?”
“Bẩm nương nương, đúng vậy!”
Thật khéo, lần trước tiến cung cũng gặp bà trên con đường này, lần này cũng thế.
Nhưng ta nhanh chóng hiểu ra vì sao. Hẳn là bà đi thỉnh an Hoàng hậu, bây giờ về tẩm cung của mình. Chỉ là bà quay về sớm như vậy thì hẳn là Hoàng hậu dậy từ rất sớm.
Nghĩ đến đây, ta hoảng hốt, Hoàng hậu dậy sớm thì chẳng lẽ người trong tẩm cung của Hoàng hậu dám ngủ tiếp? Đương nhiên là còn phải dậy sớm hơn Hoàng hậu. Giờ ta mới đi chẳng phải là đã muộn sao?
Thế nhưng Đới quý tần nương nương còn không chịu thả ta đi, vẫn hỏi ta: “Lúc trước ngươi làm việc trong trường học của Vệ phu nhân đúng không? Lần trước bà ấy tiến cung hình như là đi cùng ngươi.”
“Hồi bẩm nương nương, đúng vậy.”
Ta rất không muốn lại dông dài với bà mãi. Ngoài việc thực sự ta đang bận thì thân phận của bà cũng là nguyên nhân vô cùng quan trọng.
Bà và Hoàng hậu là đối thủ sống còn mà ta thì là cấp dưới của Hoàng hậu, nếu ta và bà quá thân cận thì chẳng phải ta sẽ bị nghi ngờ là phản bội chủ nhân?
“Gần đây Vệ Thước thế nào? Lần trước bà ấy tiến cung rồi không thấy lại vào nữa.”
“ Đa tạ nương nương quan tâm, Vệ phu nhân rất tốt.”
“Các ngươi đều gọi bà là Vệ phu nhân nhưng bà chưa lập gia đình. Xưng hô như thế đúng là không ra gì cả…”
Cho xin đi, ta đang vội đây này, người cũng biết ta phải đi báo danh, hơn nữa đây là ngày đầu tiên ta đi làm nhưng mà vị Đới quý tần nương nương này lại lôi kéo ta không buông. Người và Hoàng hậu có thù oán nhưng chúng ta không có oán thù gì, vì sao lại hại ta như vậy?
Ta gần như sắp khóc rồi nhưng lại không dám đắc tội với vị nữ nhân có quyền thế thứ hai trong hậu cung này.
Cuộc đời ta sắp bước sang trang mới. Kết quả cuối cùng có thể phát triển như ta hi vọng không ta không thể biết được. Nếu “Có chí thì nên” và “Không như mong muốn” đều ở trong lòng bàn tay thì trước khi đáp án cuối cùng được công bố, điều duy nhất chúng ta có thể làm chỉ là cố hết sức mà thôi.
Hôm đó ta dậy rất sớm, mở cửa, hít sâu một hơi, không khí mang theo hương thơm cỏ xanh tươi mới. Giờ đã là đầu mùa xuân, ven mép thềm, bên con đường nhỏ, còn cả bên kẽ tường đen đều có bóng cỏ xanh mướt.
“Ngoài đồng cỏ mọc lan man,
Linh lung óng ánh dưới làn sương thưa.
Người đâu đẹp đẽ như thơ,
Mặt mày sáng sủa dễ ưa lạ lùng.
May thay giải cấu tương phùng,
Ba sinh âu cũng thỏa lòng ước mơ.”
Đây là một bài thơ từ xưa, người đọc là nam tử vui mừng vì chiếm được phương tâm của mỹ nhân, đứng bên con đường cỏ xanh phủ đầy chờ đợi tình nhân của hắn.
Người xưa đã qua đời, chuyện cũ đã xa xăm, câu ca dao lại vẫn mới mẻ như thế.
Vương Hiến Chi, mỗi lần ở bến đò bên sông đợi ta qua có phải cũng mang tâm tình như vậy không? Trong lòng Hiến Chi, ta cũng là người “đẹp đẽ như thơ” mà Hiến Chi “thỏa lòng ước mơ” sao?
Đứng ở đầu thuyền dần cập bến, nhìn bóng dáng đứng bên bến đò, tay áo bay phấp phới, tâm tình ta rất kích động cũng có chút chua xót, chút cảm khái, chút chờ mong và cả chút hạnh phúc.
Con đường của chúng ta còn rất dài, muốn thu ngắn sự khác biệt về thân phận hai người còn phải cố gắng nhiều hơn nữa.
Thuyền cập bến, ván cầu bắc xuống, bàn tay ấm áp của Hiến Chi đã vươn đến, rất nhiều ánh mắt mỉm cười đều đang nhìn chúng ta, xem chúng ta trình diễn tiết mục đón đưa này. Nghe nói đây đã trở thành một trong những cảnh đẹp của thành Thạch Đầu này.
Chờ cho chúng ta qua đời rồi, bến đò Nam Phổ này liệu có thể lập nên một tấm bia đá, trên đó ghi: Nơi Vương Hiến Chi đưa đón Đào Diệp?
“Có thể vào cung, có phải muội rất vui không? Muội đang cười trộm đó!” Hiến Chi cười hỏi ta.
“Đương nhiên rồi.” Ta thoải mái thừa nhận. Như vậy thì chúng ta mới có hi vọng được.
Gia đinh của huynh ấy thấy chúng ta đến gần thì vội vén rèm xe, miệng cung kính nói: “Thất thiếu gia, Gia Cát tiểu thư, mời lên xe.”
Từ sau khi ta tham gia cuộc thi tuyển chọn tài nữ chiếm được vị trí thứ ba, sau đó lại được Hoàng hậu chọn làm nữ quan, gia đinh của Hiến Chi đã tự động gọi ta từ “Đào Diệp cô nương” thành “Gia Cát tiểu thư”.
Rất nhiều thay đổi đều thể hiện qua những chi tiết nhỏ này. Đừng trách người đời xu nịnh, bọn họ chỉ là cảm thấy nên làm như vậy mà thôi. Tựa như gia đinh Vương gia thay đổi cách xưng hô với ta, bọn họ sao tính toán gì khác? Chỉ là tự nhiên mà thế thôi.
Xe đến cửa cung, gia đinh rút lệnh bài ra, thủ vệ lập tức cho đi. Lại đi thêm một đoạn nữa thì xa phu với giữ chặt dây cương lại.
Ta chân thành cảm tạ Hiến Chi: “Cũng nhờ huynh đưa muội vào. Nếu tự để muội tìm xe thì chắc chắn là đã bị cản lại từ cổng rồi. Nếu đi bộ từ đó vào thì chắc giữa trưa mới đến tẩm cung của Hoàng hậu để báo danh được mất.”
Huynh ấy vuốt đầu ta nói: “Về sau sẽ ổn thôi, nữ quan trong cung hình như cũng có xe chuyên môn đưa đón để xuất cung mà. Như muội nói đó, nếu dựa vào chân mà đi thì sao có thể? Đợi lát nữa muội báo danh rồi đi hỏi xem sao.”
“Ừm, muội biết rồi. Muội xuống xe đây, huynh đi về đi.”
“Ta nhìn muội đi vào.”
Thấy Hiến Chi đứng dậy muốn xuống xe, ta vội giữ chặt lại, nói: “Thôi đừng, huynh không cần xuống đâu.”
Ta xuống xe một mình, quay đầu nhìn thấy Hiến Chi vẫn rất lo lắng thì cười an ủi: “Huynh cứ an tâm quay về đi, muội sẽ luôn cẩn thận. Hơn nữa giờ mầm tai họa lớn nhất trong cung đã đi rồi, huynh còn gì mà cứ lo lắng mãi?”
Lục điện hạ – giờ nên gọi hắn là Thái tử – ngay sau ngày chúng ta mở tiệc tiễn biệt Tạ Huyền thì đã mặc giáp trụ xuất chinh, thay phụ hoàng ra tiền tuyến.
“Điện hạ đi rồi nhưng công chúa thì vẫn còn, giờ đúng là cũng lâu rồi Cửu công chúa không tìm muội gây rối nữa như Tam công chúa lại…”
Ai dà, giờ huynh ấy càng lúc càng thích dông dài.
Ta quay lại làm bộ trách móc: “Còn không phải tại huynh! Ai bảo huynh đi trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi như thế.” Ngoài cung vẫn còn một đối thủ cường đại nữa cơ, chỉ là không ở trong cung mà thôi.
Hiến Chi cũng rất phối hợp kêu oan: “Đâu có liên quan gì tới ta, ta đâu có đi trêu chọc gì các nàng.”
Ta cười khoát tay với huynh ấy: “Được rồi, huynh về đi, muội cũng phải mau chóng đi vào, ngày đầu tiên đã đi muộn thì không hay lắm.”
Chia tay với Hiến Chi ở cửa cung, ta dựa vào trí nhớ đi dọc theo con đường trong cung, bước về phía trước.
Đang đi thì phía trước có một đoàn người đang bước tới, nhìn trận thế kia thì biết là nhân vật lai lịch không nhỏ rồi. Trăm ngàn lần đừng là hai vị công chúa đại nhân hung dữ kia, ta thầm cầu nguyện trong lòng, đồng thời cúi gằm mặt xuống, chắp tay đứng thẳng một bên, cung kính chờ đám người kia đi qua.
Đáng tiếc ông trời không nghe được lời cầu nguyện của ta, đội ngũ kia đi đến bên ta thì vẫn dừng lại, một giọng nói ra lệnh cho ta: “Người kia, ngươi đến đây, nương nương nhà ta muốn hỏi ngươi một chuyện.”
Ta nhất thời thở dài nhẹ nhõm, ta là “người này”, “người nọ” cũng được, chỉ cần người đó không phải là “Công chúa của chúng ta” thì tốt rồi. Về phần “Nương nương của chúng ta”, quản đó là nương nương nào thì cũng đâu có xung đột lợi ích gì với ta.
Ta nhẹ nhàng bước qua, cung nữ vén rèm lên, một gương mặt tô son điểm phấn từ từ lộ ra, thái độ cũng rất hòa ái, còn đang mỉm cười nữa cơ: “Ngươi chính là Gia Cát Đào Diệp đứng thứ ba trong cuộc thi tài nữ đúng không. Nghe nói ngươi được Hoàng hậu chọn làm nữ quan, hôm nay vào bắt đầu làm?”
“Bẩm nương nương, đúng vậy!”
Thật khéo, lần trước tiến cung cũng gặp bà trên con đường này, lần này cũng thế.
Nhưng ta nhanh chóng hiểu ra vì sao. Hẳn là bà đi thỉnh an Hoàng hậu, bây giờ về tẩm cung của mình. Chỉ là bà quay về sớm như vậy thì hẳn là Hoàng hậu dậy từ rất sớm.
Nghĩ đến đây, ta hoảng hốt, Hoàng hậu dậy sớm thì chẳng lẽ người trong tẩm cung của Hoàng hậu dám ngủ tiếp? Đương nhiên là còn phải dậy sớm hơn Hoàng hậu. Giờ ta mới đi chẳng phải là đã muộn sao?
Thế nhưng Đới quý tần nương nương còn không chịu thả ta đi, vẫn hỏi ta: “Lúc trước ngươi làm việc trong trường học của Vệ phu nhân đúng không? Lần trước bà ấy tiến cung hình như là đi cùng ngươi.”
“Hồi bẩm nương nương, đúng vậy.”
Ta rất không muốn lại dông dài với bà mãi. Ngoài việc thực sự ta đang bận thì thân phận của bà cũng là nguyên nhân vô cùng quan trọng.
Bà và Hoàng hậu là đối thủ sống còn mà ta thì là cấp dưới của Hoàng hậu, nếu ta và bà quá thân cận thì chẳng phải ta sẽ bị nghi ngờ là phản bội chủ nhân?
“Gần đây Vệ Thước thế nào? Lần trước bà ấy tiến cung rồi không thấy lại vào nữa.”
“ Đa tạ nương nương quan tâm, Vệ phu nhân rất tốt.”
“Các ngươi đều gọi bà là Vệ phu nhân nhưng bà chưa lập gia đình. Xưng hô như thế đúng là không ra gì cả…”
Cho xin đi, ta đang vội đây này, người cũng biết ta phải đi báo danh, hơn nữa đây là ngày đầu tiên ta đi làm nhưng mà vị Đới quý tần nương nương này lại lôi kéo ta không buông. Người và Hoàng hậu có thù oán nhưng chúng ta không có oán thù gì, vì sao lại hại ta như vậy?
Ta gần như sắp khóc rồi nhưng lại không dám đắc tội với vị nữ nhân có quyền thế thứ hai trong hậu cung này.
Tác giả :
Lam Tích Nguyệt