Nghiễn Áp Quần Phương
Quyển 4 - Chương 104: Chuyện bên lề khi tiến cung 1
Đoàn xe dừng lại ở cửa cung thứ hai, bên trong chính là nơi các mỹ nhân thực sự đang tụ tập, xe ở bên ngoài không được đi vào, nhất là xe chở mỹ nam thì càng nghiêm cấm không được đi vào. Ai cho vào, thực xin lỗi, ken két!
Thực ra cho dù có cho vào thì ta cũng không dám để Vương Hiến Chi đi vào. Đùa sao, nhiều mỹ nhân ở bên trong như vậy lại chỉ một mình Hoàng Thượng, đã vậy Hoàng thượng còn chỉ lâm hạnh các đại thẩm thục nữ, những mỹ nhân trẻ trung này lòng ai chẳng như bị mèo cào? Đưa cừu vào miệng hổ sao, ta là người thông minh, kiên quyết không làm.
Vương Hiến Chi đành phải đỡ ta xuống xe, sau đó giương mắt nhìn ta đi vào. Lúc ở trên xe hắn đã nói cho ta biết, trước khi tiến cung hắn đã nhờ người báo với Hoàng hậu, Hoàng hậu cũng đã đồng ý sáng mai sẽ gặp hắn một lần nên đêm nay hắn sẽ nghỉ ở ngoài cung, sáng mai đi yết kiến Hoàng hậu.
Lúc ấy ta từng hỏi, có phải hắn định nói mấy câu tốt đẹp cho ta với Hoàng hậu, xin bà đừng làm khó cho ta, tốt nhất cho ta thứ tự tốt không, hắn chỉ cười chứ không đáp.
Sau khi chia tay với Vương Hiến Chi, để thái giám dẫn đường đi dọc theo con đường dài, hai bên tường đỏ cao ngất khiến người ta có cảm giác rất áp lực, chỉ cảm thấy màu đỏ rất chói mắt, mà con đường vì vừa dài vừa sâu nên trông có vẻ chật chội. Tuy rằng lần trước đã cùng Vệ phu nhân tới một lần nhưng giờ lại như đi mãi không thể hết, lòng bàn tay vẫn đổ mồ hôi, tim vẫn đập thình thịch.
Nếu ngay từ đầu chỉ có một mình ta, một đường lặng lẽ đi thì có lẽ lúc này còn có thể bình thản, thản nhiên đối diện. Dù sao sớm muộn gì cũng chỉ là một mình, chẳng có ai để trông cậy thì cũng sớm chấp nhận số mệnh. Nhưng chính vì dọc theo đường đi đều có một người cùng nói nói cười cười, hơn nữa lại vô cùng chở che nên lúc này lòng mới bất an, mất mát như vậy.
Có thể thấy là con người không thể chiều chuộng, khó trách những người được chiều chuộng quen như hoa trong nhà ấm, không thể chịu nổi gió táp mưa sa. Ta chẳng qua chỉ vì có Hiến Chi đi cùng một đoạn đường mà đã sinh lòng ỷ lại, chỉ mong huynh ấy có thể đi theo ta vào trong, không rời một bước, ngăn cản tất cả mọi chuyện cho ta.
Tâm lý ỷ lại cũng là một sự sa đọa. Rất nhiều chuyện, cuối cùng thực ra cũng chỉ có thể tự mình đối mặt, không thể dựa vào ai được.
Nghĩ đến đây, ta hoảng hốt, sợ hãi, chẳng bao lâu mà ta đã trở nên yếu đuối thế này? Hiến Chi đã cho ta một nha hoàn đi cùng mà ta còn không biết đủ, còn mong có huynh ấy cùng đi.
May mà huynh ấy không phát hiện ra điều này, bằng không, một người một khi trở thành gánh nặng của người khác thì tình yêu và sự tán thưởng khi trước liệu có dần phai màu? Tuy rằng nam nhân đều thích nữ nhân tin tưởng vào mình nhưng thực sự biến thành dây leo bám vào thì nữ nhân này với hắn mà nói, ngoài là gánh nặng thì còn giá trị nào khác?
Ta nặng nề lắc đầu, muốn đá bay suy nghĩ chẳng có tiền đồ này đi. Ta thực sự rất sợ, dựa dẫm đến cuối cùng lại phát hiện mọi thứ đều là hư không, một bước hụt, cả đời sẽ mất đi sự vững vàng.
Trong lúc miên man suy nghĩ và lo lắng, chúng ta được dẫn vào một cung viện, trên lối vào có treo tấm biển lớn: Mẫu Đơn viên.
Thì ra đây là Mẫu Đơn viên nổi tiếng trong cung! Trong cung có thể an bài chúng ta ở đây, đủ thấy sự coi trọng với cuộc thi tài nữ này.
Nghe nói vườn này vốn là đương kim hoàng thượng vì hoài niệm cố đô, mẫu đơn Lạc Dương nên cố ý xây nên. Lúc ấy còn phái rất nhiều người trải qua bao gian khổ, chuyển những loài mẫu đơn hiếm thấy từ Giang Bắc đến. Trong đó có một cây hắc mẫu đơn rất quý báu, là chậu cây yêu thích thường đặt trước cửa sổ phòng ngủ của hoàng thượng từ khi ông vẫn chỉ còn là tiểu Vương gia.
Hoàng thượng từng viết một bài thơ về cây hắc mẫu đơn này:
“Thược dược trước sân chẳng thể yêu
Bông sen trong nước chẳng đủ tình
Chỉ riêng mẫu đơn là quốc sắc
Mùa hoa nở rộ động kinh thành”
Thơ viết không hay nhưng tình yêu của Hoàng thượng dành cho cây hắc mẫu đơn kia có thể thấy rõ. (Câu này đã cứu bồ tui trong lúc chế thơ:))))
Bởi vì Hoàng thượng rất yêu hắc mẫu đơn, mỗi khi nhớ lại đều rất day dứt, thương hoa không có quốc sắc thiên hương lại rơi vào tay địch thủ, chẳng biết sẽ bị chà đạp thế nào. Lúc chạy nạn vội vàng, chỉ lo được tính mạng của mình, không cố được chuyện khác nhưng đến Giang Nam, sống những tháng ngày yên ổn, đóa mẫu đơn xinh đẹp bên cửa sổ lại hiện lên trong suy nghĩ, nhớ mong khó quên.
Bởi vì an ủi tấm lòng tương tư của Hoàng thượng với hắc mẫu đơn, một sủng thần vì nịnh nọt nên đã mời một hiệp khách nổi tiếng đến, bỏ ra số tiền lớn thuê hắn vào cố cung trộm mẫu đơn. Vị đại hiệp kia tài cao gan lớn, quả nhiên không phụ sự mong đợi, trộm được chậu mẫu đơn Hoàng thượng yêu thích về. Điều này không chỉ an ủi được hoàng thượng mà còn như một cái tát mạnh vào kẻ thù vô sỉ chiếm đoạt giang sơn của chúng ta.
Lúc hắc mẫu đơn được đưa về thành Thạch Đầu, tiếng hoan hô vang tận mây xanh, mọi người đều hoan nghênh đó vị hái hoa tặc anh dũng kia thắng lợi trở về!
Đáng tiếc lúc ta tiến cung là mùa đông, chỉ thấy cành cây trụi lủi chứ không thấy được cảnh hoa hồng lá xanh. Ta không nhịn được cơn tò mò, hỏi Tần công công dẫn đường: “Tần tổng quản, vậy chậu hắc mẫu đơn kia ở đâu?”
Tần công công yểu điệu vươn bàn tay lên theo tư thế lan hoa chỉ, nũng nịu nói: “Bảo bối kia sao có thể để đây được, đương nhiên để ở cửa sổ trước tẩm cung của Hoàng thượng”.
Lúc mới gặp Tần công công Yến Nhi cũng đã lặng lẽ đưa tiền lót tay cho hắn, cũng hỏi thăm được chức vụ của hắn ở trong cung: là một thái giám nhỏ trong phòng tổng quản, chúng ta vội chân chó gọi hắn là Tần tổng quản, hắn cũng chẳng thèm khiêm tốn, nũng nịu đồng tình.
Giọng nói của Tần công công cao hơn thanh hơn người khác cũng là chuyện bình thường nhưng việc hắn bắt chước tiểu cô nương hờn dỗi lại tạo thành sức mạnh vô cùng lớn, đủ để tra tấn người. Ta và Yến Nhi đi suốt dọc đường bị giọng nói yêu kiều của hắn tra tấn cho mặt không còn chút máu, hận không thể tìm hai quả táo nhét chặt vào tai, dù có là dưa vẹo táo nứt cũng tuyệt đối không chê.
Mãi đến khi sắp vào Mẫu Đơn viên, sự yểu điệu của Tần công công mới được giải thích hợp lý một chút. Chúng ta gặp vị Mã công công khác ở trước Mẫu Đơn viên, lúc Mã công công đi qua chúng ta còn véo lên cơ thể mềm mại của Tần công công một cái. Véo vào đâu? Trò chơi giải đố có thưởng bắt đầu: Một – eo, hai – đùi, ba – mông.
Chỉ thấy Tần công công uốn éo người, dậm chân, nũng nịu oán trách: “Ma quỷ, cẩn thận ta cắt móng vuốt của ngươi đó.”
“Ma quỷ” kia cũng có qua có lại mới toại lòng nhau, liều mạng phóng điện: “Ngươi nỡ làm thế sao?”
Ta và Yến Nhi bưng miệng chạy trối chết.
Hoang mang hoảng hốt chạy đến bên bậc thang, chỉ thấy một nữ tử cao gầy, xinh đẹp đứng giữa đường hỏi: “Ngươi cũng là tài nữ đến dự thi sao? Ngươi tên là gì?”
“Ta là…”
Ta còn chưa báo danh thì Tần công công đã từ sau chạy đến nói: “Tam công chúa, vừa mới nghe Mã tổng quản nói nương nương đang đi tìm người khắp nơi đó?”
“Mẫu phi tìm ta làm gì?”
“Chuyện này nô tài cũng không biết, chỉ nghe nói Chương ma ma gặp ai cũng hỏi thăm, mùa đông lạnh mà toát hết cả mồ hôi. Khó trách nàng không tìm được, thì ra công chúa chạy đến đây.”
Thì ra đây là Tam công chúa, đối thủ một mất một còn với cửu công chúa. Chỉ là nhìn nàng ta thế kia thì cũng là loại thích gây chuyện khó đối phó, ta trốn cho ta thì hơn.
Tam công chúa nửa tin nửa ngở dẫn đám nha hoàn bỏ đi. Tần công công nhìn theo bóng nàng biến mất ở khúc rẽ thì mới khẽ nói với ta: “Gia Cát cô nương, về sau ngươi gặp vị chủ nhân này thì hãy cố mà chạy đường vòng, trăm ngàn lần đừng để nàng bắt gặp. Ta nể mặt Vương thất công tử nên mới nói cho ngươi đó.”
Ta nhìn quanh bốn phía, đây là tiền thính, đi qua đoạn hành lang nữa thì đến nơi người tới người đi, khắp nơi đều là gió lùa tường nên chẳng hỏi gì, cũng chẳng nói gì chỉ gật gật đầu.
Thực ra cho dù có cho vào thì ta cũng không dám để Vương Hiến Chi đi vào. Đùa sao, nhiều mỹ nhân ở bên trong như vậy lại chỉ một mình Hoàng Thượng, đã vậy Hoàng thượng còn chỉ lâm hạnh các đại thẩm thục nữ, những mỹ nhân trẻ trung này lòng ai chẳng như bị mèo cào? Đưa cừu vào miệng hổ sao, ta là người thông minh, kiên quyết không làm.
Vương Hiến Chi đành phải đỡ ta xuống xe, sau đó giương mắt nhìn ta đi vào. Lúc ở trên xe hắn đã nói cho ta biết, trước khi tiến cung hắn đã nhờ người báo với Hoàng hậu, Hoàng hậu cũng đã đồng ý sáng mai sẽ gặp hắn một lần nên đêm nay hắn sẽ nghỉ ở ngoài cung, sáng mai đi yết kiến Hoàng hậu.
Lúc ấy ta từng hỏi, có phải hắn định nói mấy câu tốt đẹp cho ta với Hoàng hậu, xin bà đừng làm khó cho ta, tốt nhất cho ta thứ tự tốt không, hắn chỉ cười chứ không đáp.
Sau khi chia tay với Vương Hiến Chi, để thái giám dẫn đường đi dọc theo con đường dài, hai bên tường đỏ cao ngất khiến người ta có cảm giác rất áp lực, chỉ cảm thấy màu đỏ rất chói mắt, mà con đường vì vừa dài vừa sâu nên trông có vẻ chật chội. Tuy rằng lần trước đã cùng Vệ phu nhân tới một lần nhưng giờ lại như đi mãi không thể hết, lòng bàn tay vẫn đổ mồ hôi, tim vẫn đập thình thịch.
Nếu ngay từ đầu chỉ có một mình ta, một đường lặng lẽ đi thì có lẽ lúc này còn có thể bình thản, thản nhiên đối diện. Dù sao sớm muộn gì cũng chỉ là một mình, chẳng có ai để trông cậy thì cũng sớm chấp nhận số mệnh. Nhưng chính vì dọc theo đường đi đều có một người cùng nói nói cười cười, hơn nữa lại vô cùng chở che nên lúc này lòng mới bất an, mất mát như vậy.
Có thể thấy là con người không thể chiều chuộng, khó trách những người được chiều chuộng quen như hoa trong nhà ấm, không thể chịu nổi gió táp mưa sa. Ta chẳng qua chỉ vì có Hiến Chi đi cùng một đoạn đường mà đã sinh lòng ỷ lại, chỉ mong huynh ấy có thể đi theo ta vào trong, không rời một bước, ngăn cản tất cả mọi chuyện cho ta.
Tâm lý ỷ lại cũng là một sự sa đọa. Rất nhiều chuyện, cuối cùng thực ra cũng chỉ có thể tự mình đối mặt, không thể dựa vào ai được.
Nghĩ đến đây, ta hoảng hốt, sợ hãi, chẳng bao lâu mà ta đã trở nên yếu đuối thế này? Hiến Chi đã cho ta một nha hoàn đi cùng mà ta còn không biết đủ, còn mong có huynh ấy cùng đi.
May mà huynh ấy không phát hiện ra điều này, bằng không, một người một khi trở thành gánh nặng của người khác thì tình yêu và sự tán thưởng khi trước liệu có dần phai màu? Tuy rằng nam nhân đều thích nữ nhân tin tưởng vào mình nhưng thực sự biến thành dây leo bám vào thì nữ nhân này với hắn mà nói, ngoài là gánh nặng thì còn giá trị nào khác?
Ta nặng nề lắc đầu, muốn đá bay suy nghĩ chẳng có tiền đồ này đi. Ta thực sự rất sợ, dựa dẫm đến cuối cùng lại phát hiện mọi thứ đều là hư không, một bước hụt, cả đời sẽ mất đi sự vững vàng.
Trong lúc miên man suy nghĩ và lo lắng, chúng ta được dẫn vào một cung viện, trên lối vào có treo tấm biển lớn: Mẫu Đơn viên.
Thì ra đây là Mẫu Đơn viên nổi tiếng trong cung! Trong cung có thể an bài chúng ta ở đây, đủ thấy sự coi trọng với cuộc thi tài nữ này.
Nghe nói vườn này vốn là đương kim hoàng thượng vì hoài niệm cố đô, mẫu đơn Lạc Dương nên cố ý xây nên. Lúc ấy còn phái rất nhiều người trải qua bao gian khổ, chuyển những loài mẫu đơn hiếm thấy từ Giang Bắc đến. Trong đó có một cây hắc mẫu đơn rất quý báu, là chậu cây yêu thích thường đặt trước cửa sổ phòng ngủ của hoàng thượng từ khi ông vẫn chỉ còn là tiểu Vương gia.
Hoàng thượng từng viết một bài thơ về cây hắc mẫu đơn này:
“Thược dược trước sân chẳng thể yêu
Bông sen trong nước chẳng đủ tình
Chỉ riêng mẫu đơn là quốc sắc
Mùa hoa nở rộ động kinh thành”
Thơ viết không hay nhưng tình yêu của Hoàng thượng dành cho cây hắc mẫu đơn kia có thể thấy rõ. (Câu này đã cứu bồ tui trong lúc chế thơ:))))
Bởi vì Hoàng thượng rất yêu hắc mẫu đơn, mỗi khi nhớ lại đều rất day dứt, thương hoa không có quốc sắc thiên hương lại rơi vào tay địch thủ, chẳng biết sẽ bị chà đạp thế nào. Lúc chạy nạn vội vàng, chỉ lo được tính mạng của mình, không cố được chuyện khác nhưng đến Giang Nam, sống những tháng ngày yên ổn, đóa mẫu đơn xinh đẹp bên cửa sổ lại hiện lên trong suy nghĩ, nhớ mong khó quên.
Bởi vì an ủi tấm lòng tương tư của Hoàng thượng với hắc mẫu đơn, một sủng thần vì nịnh nọt nên đã mời một hiệp khách nổi tiếng đến, bỏ ra số tiền lớn thuê hắn vào cố cung trộm mẫu đơn. Vị đại hiệp kia tài cao gan lớn, quả nhiên không phụ sự mong đợi, trộm được chậu mẫu đơn Hoàng thượng yêu thích về. Điều này không chỉ an ủi được hoàng thượng mà còn như một cái tát mạnh vào kẻ thù vô sỉ chiếm đoạt giang sơn của chúng ta.
Lúc hắc mẫu đơn được đưa về thành Thạch Đầu, tiếng hoan hô vang tận mây xanh, mọi người đều hoan nghênh đó vị hái hoa tặc anh dũng kia thắng lợi trở về!
Đáng tiếc lúc ta tiến cung là mùa đông, chỉ thấy cành cây trụi lủi chứ không thấy được cảnh hoa hồng lá xanh. Ta không nhịn được cơn tò mò, hỏi Tần công công dẫn đường: “Tần tổng quản, vậy chậu hắc mẫu đơn kia ở đâu?”
Tần công công yểu điệu vươn bàn tay lên theo tư thế lan hoa chỉ, nũng nịu nói: “Bảo bối kia sao có thể để đây được, đương nhiên để ở cửa sổ trước tẩm cung của Hoàng thượng”.
Lúc mới gặp Tần công công Yến Nhi cũng đã lặng lẽ đưa tiền lót tay cho hắn, cũng hỏi thăm được chức vụ của hắn ở trong cung: là một thái giám nhỏ trong phòng tổng quản, chúng ta vội chân chó gọi hắn là Tần tổng quản, hắn cũng chẳng thèm khiêm tốn, nũng nịu đồng tình.
Giọng nói của Tần công công cao hơn thanh hơn người khác cũng là chuyện bình thường nhưng việc hắn bắt chước tiểu cô nương hờn dỗi lại tạo thành sức mạnh vô cùng lớn, đủ để tra tấn người. Ta và Yến Nhi đi suốt dọc đường bị giọng nói yêu kiều của hắn tra tấn cho mặt không còn chút máu, hận không thể tìm hai quả táo nhét chặt vào tai, dù có là dưa vẹo táo nứt cũng tuyệt đối không chê.
Mãi đến khi sắp vào Mẫu Đơn viên, sự yểu điệu của Tần công công mới được giải thích hợp lý một chút. Chúng ta gặp vị Mã công công khác ở trước Mẫu Đơn viên, lúc Mã công công đi qua chúng ta còn véo lên cơ thể mềm mại của Tần công công một cái. Véo vào đâu? Trò chơi giải đố có thưởng bắt đầu: Một – eo, hai – đùi, ba – mông.
Chỉ thấy Tần công công uốn éo người, dậm chân, nũng nịu oán trách: “Ma quỷ, cẩn thận ta cắt móng vuốt của ngươi đó.”
“Ma quỷ” kia cũng có qua có lại mới toại lòng nhau, liều mạng phóng điện: “Ngươi nỡ làm thế sao?”
Ta và Yến Nhi bưng miệng chạy trối chết.
Hoang mang hoảng hốt chạy đến bên bậc thang, chỉ thấy một nữ tử cao gầy, xinh đẹp đứng giữa đường hỏi: “Ngươi cũng là tài nữ đến dự thi sao? Ngươi tên là gì?”
“Ta là…”
Ta còn chưa báo danh thì Tần công công đã từ sau chạy đến nói: “Tam công chúa, vừa mới nghe Mã tổng quản nói nương nương đang đi tìm người khắp nơi đó?”
“Mẫu phi tìm ta làm gì?”
“Chuyện này nô tài cũng không biết, chỉ nghe nói Chương ma ma gặp ai cũng hỏi thăm, mùa đông lạnh mà toát hết cả mồ hôi. Khó trách nàng không tìm được, thì ra công chúa chạy đến đây.”
Thì ra đây là Tam công chúa, đối thủ một mất một còn với cửu công chúa. Chỉ là nhìn nàng ta thế kia thì cũng là loại thích gây chuyện khó đối phó, ta trốn cho ta thì hơn.
Tam công chúa nửa tin nửa ngở dẫn đám nha hoàn bỏ đi. Tần công công nhìn theo bóng nàng biến mất ở khúc rẽ thì mới khẽ nói với ta: “Gia Cát cô nương, về sau ngươi gặp vị chủ nhân này thì hãy cố mà chạy đường vòng, trăm ngàn lần đừng để nàng bắt gặp. Ta nể mặt Vương thất công tử nên mới nói cho ngươi đó.”
Ta nhìn quanh bốn phía, đây là tiền thính, đi qua đoạn hành lang nữa thì đến nơi người tới người đi, khắp nơi đều là gió lùa tường nên chẳng hỏi gì, cũng chẳng nói gì chỉ gật gật đầu.
Tác giả :
Lam Tích Nguyệt