Nghiêm! Bên Trái, Quay!
Chương 19
Khi Tống Mộ Thanh ra đời được một thời gian, vì mẹ cô là dòng dõi thư hương môn đệ nên mẹ hết sức bồi dưỡng cô thành thục nữ tài đức vẹn toàn. Lúc Tống Mộ Thanh ba tuổi, năm ấy sau một buổi trưa, ngay trước mặt ông ngoại cô đem “tam tự kinh” đọc thành “Nhân chi sơ, tính bổn thiện, tính tương cận, tập tương viễn, không gọi là chó, mèo biết……” Sau đó cái kế hoạch kia liền chết từ trong trứng nước rồi.
Cha mẹ nhất trí cho rằng trong cơ thể cô không có tư chất làm thục nữ, vì vậy sau vài chục năm, đối với cảnh cô hành vi phản nghịch “Ba ngày không đánh nhảy lên lầu lật ngói”, trừ dạy dỗ mấy câu cũng chỉ là than thở.
Tống Mộ Thanh am hiểu nhất là trước mặt người ngoài giả bộ hình tượng một cô gái ngoan ngoãn, thường được mọi người tán dương mấy câu :đứa nhỏ này thật nghe lời”. Bình thường lúc này cô không biết xấu hổ cười cười, sau đó nhìn thấy vẻ mặt mẹ cứng lại và khóe miệng cha cũng co co giật giật. Nếu là lúc cô đến giả bộ cũng không muốn giả bộ trong cả lời nói thì chỉ có thể là một trong hai vấn đề. Một là tâm trạng cô không có hứng, hai là người nọ rất đáng ghét.
Mà dưới mắt, hai loại tình huống đều có.
Thành phố C lấy giá đắt nổi danh là nhà hàng Tây trong, dao trong tay Tống Mộ Thanh chạm đáy đĩa phát ra âm thanh chói tai mà người đối diện cô giống như là không nghe thấy. Anh ta vẫn đang thao thao bất tuyệt phát biểu ý kiến bất mãn của anh ta với giá phòng giảm xuống, rồi lại giải thích chuyện nữ minh tinh nào đó đã kết hôn với một người thần bí nào đó……
Cô không nhịn được nhíu nhíu mày. Ngồi ở chỗ này đã một canh giờ, mà người đàn ông này đã nói ít nhất 55 phút, trong 55 phút này giờ khắc nào cũng khoe khoang sự nghiệp và các mối quan hệ của anh ta.
“XX gần đây không phải nhận một bộ phim điện ảnh mới, xem người đàn ông kia 89% chính là đạo diễn! Chồng cô ấy thật không phải là đàn ông, trên đỉnh đầu đội mũ xanh mơn mởn còn yên tâm thoải mái ăn cơm bao (trai bao). Sách sách sách……”
Tống Mộ Thanh giương mắt nhìn người đàn ông đối diện một cái, chịu đựng chán ghét đem nuốt khối thịt không rõ tư vị gì xuống.
“Tôi còn nghe nói, cô ta xuất hiện ở……”
Những lời còn lại anh ta cúi thấp người nhỏ giọng nói. Nhưng Tống Mộ Thanh căn bản nghe không vào, nhìn cái bộ dáng kia vô cùng hối hận không nên mềm lòng đồng ý với mẹ đi xem mắt.
“Dương tiên sinh……” Cô để dao xuống đĩa, dùng khăn ăn lau khóe miệng.
“Ách, tôi họ Lưu.”
“Dương tiên sinh” đối diện nói. Cô thầm nghĩ, quản anh họ Ngưu tính dê, có liên quan với tôi hay sao?
“Được rồi, Lưu tiên sinh……” Cô đang muốn nói chuyện, di động trên bàn liền vang lên. Nhìn thấy người đối diện bất mãn nhíu nhíu mày, cô coi như không thấy cầm điện thoại lên. Nhìn tên tuổi hiện trên màn mình cô nhếch khóe miệng.
“Nhanh đi ra cho mình! Cậu phẩm vị gì vậy, xem mắt cũng không nhìn đối tượng là ai. Lớn lên như vậy mà cũng đòi xem mắt, cậu tham ăn như vậy sao?”
“Ăn không vô nữa rồi, mình đây không phải dừng ăn rồi đấy thôi.” Tống Mộ Thanh vừa nói vừa nhìn ra ngoài. Quả nhiên ven đường đối diện xuất hiện Tam Tử và chiếc xe thể thao màu đỏ “phong tao” của cậu ta.
“Ít nói nhảm đi, mau ra ngoài!”
Tống Mộ Thanh kẹp di động giữa bả vai và đầu, từ trong ví tiền lấy ra một nửa tiền bữa cơm này, sau đó không nhìn người đối diện có bộ dạng gì, cầm túi xách vừa đứng lên vừa nói: “Sao? Tam thiếu gia dưỡng thương được ăn đồ đại bổ gì à? Tính khí khó chịu a!”
Người đàn ông xem mắt cùng cô hậu tri hậu giác hướng về bóng lưng của cô giơ tay lên: “Ai……” Thấy cô đầu cũng không quay đầu lại, ngược lại lại khiến mấy người bên cạnh tò mò nhìn sang, ngượng ngùng để tay xuống.
Tống Mộ Thanh đi đến cạnh xe nhưng không đi lên, chỉ đứng ở ven đường nhìn người ngồi bên trong cười.
“Vâng vâng, mình nhận thua. Đừng cười, thẩm sợ!” Tam Tử ngượng ngùng, làm bộ như không nhịn được nói.
Đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt sau vụ cãi nhau hôm ở bệnh viện. Cũng như những lần khác, Tam Tử luôn là người nhận thua trước. Cũng không biết là cậu ta không nhẫn nhịn được hay là đạo hạnh của Tống Mộ Thanh quá sâu nữa.
Mười mấy năm qua, Tống Mộ Thanh, Trần Mặc Mặc và Tam Tử luôn ầm ĩ cãi nhau là vậy. Mặ kệ là ai xảy ra chuyện không vui, cô đều coi như không có chuyện gì xảy ra trong bộ nhớ tự động đem tin tức của người kia giấu đi. Giống như người kia không hề có trong cuộc sống của mình, cho đến khi người nọ đầu hàng trước, sau đó cô như là đột nhiên khôi phục lại trí nhớ, a, thì ra hai người là bạn tốt. (mình nể @@)
Tam Tử đẩy cửa xe lái phụ ra, Tống Mộ Thanh thuận thế ngồi vào. Nhìn thấy chân của Tam Tử còn bó thạch cao, lập tức đổi sắc mặt.
“To gan quá rồi a, một chân cậu cũng dám lái xe ra ngoài!”
Tam Tử nhìn cô trầm mặt, khí thế kia lập tức như bị đâm thủng, phốc,…….một tiếng đã trút giận.
“Mình đây không phải nghe nói mẹ cậu buộc cậu đi xem mắt với một con cóc, vội vàng tới đây anh hung cứu mỹ nhân hay sao? Hơn nữa, ca ca ta đây tay đua chuyên nghiệp cũng không có kỹ thuật bằng ta, đừng nói là một chân, chính là không có chân……” Cậu ta đột nhiên cảm thấy nói như vậy là điềm xấu, dừng một chút: “Dù là một chân, ca ca ta cũng có thể lái xe thể thao như phi thuyền.: Cậu ta ngước đầu hả hê nói.
Tống Mộ Thanh liếc cậu ta một cái: “Chú cảnh sát giao thông sao lại không bắt cái kẻ không tuân thoe luật giao thông nhỉ? Mình thà tự thuê xe đi cũng không ngồi đây! Nhĩn cậu như vậy mình cảm thấy ngồi xe này rất nguy hiểm.”
Cô vừa nói vừa đẩy cửa xe. Tam Tử kéo cô lại.
“Đợi chút……”
Tống Mộ Thanh quay đầu lại, nhìn thấy cậu ta một tay cầm tay lái, liếc nhing cô một cái, lại xoay qua chỗ khác.
Cô ngồi yên, chờ cậu ta nói chuyện. Từ nhỏ đến lớn khi cậu ta có chuyện đứng đắn muốn nói với cô liền có bộ dạng này.
“Thanh Thanh……” Cậu ta gọi tên cô, qua một lúc lâu mới nói tiếp: “Cậu rất vội vã muốn kết hôn?”
Tống Mộ Thanh sững sờ, không ngờ cậu ta lại hỏi chuyện này. Đoán chừng là thấy cô đi xem mắt mới hỏi vậy.
“Mình không vội!”
Tam Tử vui mừng ra mặt, tiếp lại hỏi: “Vậy cậu đi xem mắt làm gì, còn cái loại người như vậy?” Cậu ta chỉ vào nhà hàng tây đối diện.
“Ba mẹ mình gấp!”
Tam Tử nhìn ngoài cửa sổ một chút, lại nhìn Tống Mộ Thanh. Xoa xoa long bàn tay đã ra đầy mồ hôi, cậu ta lau lên quần áo.
“Nếu là……Nếu gấp như trong lời nói, cậu……Suy nghĩ một chút về mình đi…….” Cậu ta một câu cũng phải dừng lại nhiều lần, nói xong cũng không dám nhìn cô, ho khan che giấu hai tiếng.
Tống Mộ Thanh cả kinh, mặc dù sớm biết Tam Tử có cái ý kia, nhưng cũng chỉ là ngầm hiểu với nhau. Cô từng muốn tất cả mọi người đều không nói, đến khi cậu ta tìm được tình yêu chân chính của mình thì coi như là không có chuyện này xảy ra. Thật không nghĩ lúc này cậu ta lại nói ra, nhất thời cô không biết phải ứng đối như thế nào.
Nếu đổi lại là người khác, hai ba câu nói thắng thắn là đuổi được đi rồi. Cô không muốn Tam Tử sẽ hận cô, cô sợ tình cảm mười mấy năm của bọn họ sẽ game over.
“Tam Tửm chúng ta biết nhau nhiều năm như vậy, giống như anh em……Mình……” Cô lắp ba lắp bắp nói.
Nhưng Tam Tử đột nhiên bật cười ‘hì hì’, nhìn Tống Mộ Thanh cười như là vớ được vàng vậy, gục trên tay lái không ngừng cười.
“Cậu hoàn, cậu còn tưởng là thật……”
Tống Mộ Thanh nhìn cậu ta cười giống như là bị rút gân, sắc mặt chuyển từ hồng sang trắng, từ trắng sang đen, thẹn quá thành giận, tát một phát vào ót của cậu ta, từ trong kẽ răng nhả ra một chữ.
“Cút!”
Tam Tử xoa xoa cái trán bị đụng vào tay lái, nhưng vẫn cười đến bộ dạng đáng đánh đòn, miệng cũng ngoác đến tận mang tai. Đột nhiên một chú cảnh sát giao thông đến gần cửa sổ xe, bị dọa sợ cậu ta lui về phía sau.
“Hắc, có thể nhờ chút không. Xuống xe đi!”
“Chú cảnh sát, cháu không có làm gì nha! Cháu là công dân tuân theo luật pháp.” Cậu ta đau khổ nói.
Chú cảnh sát liếc cậu ta một cái, thay cậu ta mở cửa xe: “Ít nói nhảm! Xuống xe!”
Tống Mộ Thanh cảm thấy những lời này cùng với câu “Ít nói nhảm đi, mau ra ngoài!” mới vừa rồi của cậu ta cách làm tuy khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu, lập tức vui vẻ. Nhìn Tam Tử với ánh mắt “Đáng đời cậu, báo ứng”, vui mừng xuống xe.
“Bằng lái!”
Tam Tử nghiêng ngã tựa vào trên xe, thạch cao ở chân trong gió đêm vô cùng mất hồn. Sờ khắp túi trên người, sau đó lại đem xe lật lên một lần, làm mặt khổ với chú cảnh sát giao thông: “Chú cảnh sát, hôm nay cháu ra ngoài gấp, quên. Chú xem……”
“Nhìn cái gì vậy! Có một chân còn không mang theo bằng lái!” Chú ta trợn mắt nhìn Tam Tử một cái. Sau đó lôi ra một cuốn sổ nhỏ: “Tên!”
“Tam Tử!” Tam Tử phản xạ có điều kiện mà nói.
Chú cảnh sát giao thông sâu kín nhìn cậu ta một cái: “Trêu tôi phải không?”
“Không đúng, không đúng. Triệu…..” Tam Tử sờ sờ đầu, suy nghĩ một hồi cũng không nhớ tên mình là gì. Mặt buồn bực quay đầu lại hỏi Tống Mộ Thanh: “Mình tên là Triệu cái gì vậy?”
Cậu ta hỏi như vậy là làm khó Tống Mộ Thanh rồi. Từ khi Tam Tử bắt đầu gọi Tam Tử, cô vẫn gọi cậu ta là vậy. Thời điểm độc ác sẽ gọi là “Triệu Tam thiếu gia”, Cho nên quanh năm không dùng, quên tên thật của cậu ta là gì rồi.
“Bản thân mình còn không nhớ được , sao mình nhớ được!”
Tam Tử lại suy nghĩ một lát, đột nhiên vỗ đầu một nhát: “Triệu Nghị! Chính là Triệu Nghị!”
Chú cảnh sát đen mặt ghi danh, sau đó nói đôi câu lấy lệ.
Tống Mộ Thanh khoanh tay cùng Tam Tử đứng ở ven đường chờ tài xế nhà cậu ta. Liếc cậu ta một cái, sâu kín nói: “Tam Tử, mình nhớ anh trai cậu tên là Triệu Nghị mà?”
Tam Tử sững sờ, trợn mắt nhìn một lúc rồi nói: “Vậy mình gọi là gì?”
“Mình sao biết đực. Về nhà hỏi anh trai cậu đi!”
…………
“Ai, Tống Mộ Thanh.”
“Làm sao?”
“Nghe nói cậu đi đến doanh trại thăm Lận Khiêm phải không?”
“Uhm!”
Tam Tử quay đầu nhìn cô.
“Cậu coi trọng anh ta?”
“Ai biết được? Cậu không phải nói mình nhắm vào quyền thế nhà anh ta hay sao?”
Tam Tử ngập ngừng mấy máy môi, cuối cùng lầm bầm thật thấp: “Thật xin lỗi!”
“Không có chuyệ gì, đại nhân ta đại lượng!”
Cha mẹ nhất trí cho rằng trong cơ thể cô không có tư chất làm thục nữ, vì vậy sau vài chục năm, đối với cảnh cô hành vi phản nghịch “Ba ngày không đánh nhảy lên lầu lật ngói”, trừ dạy dỗ mấy câu cũng chỉ là than thở.
Tống Mộ Thanh am hiểu nhất là trước mặt người ngoài giả bộ hình tượng một cô gái ngoan ngoãn, thường được mọi người tán dương mấy câu :đứa nhỏ này thật nghe lời”. Bình thường lúc này cô không biết xấu hổ cười cười, sau đó nhìn thấy vẻ mặt mẹ cứng lại và khóe miệng cha cũng co co giật giật. Nếu là lúc cô đến giả bộ cũng không muốn giả bộ trong cả lời nói thì chỉ có thể là một trong hai vấn đề. Một là tâm trạng cô không có hứng, hai là người nọ rất đáng ghét.
Mà dưới mắt, hai loại tình huống đều có.
Thành phố C lấy giá đắt nổi danh là nhà hàng Tây trong, dao trong tay Tống Mộ Thanh chạm đáy đĩa phát ra âm thanh chói tai mà người đối diện cô giống như là không nghe thấy. Anh ta vẫn đang thao thao bất tuyệt phát biểu ý kiến bất mãn của anh ta với giá phòng giảm xuống, rồi lại giải thích chuyện nữ minh tinh nào đó đã kết hôn với một người thần bí nào đó……
Cô không nhịn được nhíu nhíu mày. Ngồi ở chỗ này đã một canh giờ, mà người đàn ông này đã nói ít nhất 55 phút, trong 55 phút này giờ khắc nào cũng khoe khoang sự nghiệp và các mối quan hệ của anh ta.
“XX gần đây không phải nhận một bộ phim điện ảnh mới, xem người đàn ông kia 89% chính là đạo diễn! Chồng cô ấy thật không phải là đàn ông, trên đỉnh đầu đội mũ xanh mơn mởn còn yên tâm thoải mái ăn cơm bao (trai bao). Sách sách sách……”
Tống Mộ Thanh giương mắt nhìn người đàn ông đối diện một cái, chịu đựng chán ghét đem nuốt khối thịt không rõ tư vị gì xuống.
“Tôi còn nghe nói, cô ta xuất hiện ở……”
Những lời còn lại anh ta cúi thấp người nhỏ giọng nói. Nhưng Tống Mộ Thanh căn bản nghe không vào, nhìn cái bộ dáng kia vô cùng hối hận không nên mềm lòng đồng ý với mẹ đi xem mắt.
“Dương tiên sinh……” Cô để dao xuống đĩa, dùng khăn ăn lau khóe miệng.
“Ách, tôi họ Lưu.”
“Dương tiên sinh” đối diện nói. Cô thầm nghĩ, quản anh họ Ngưu tính dê, có liên quan với tôi hay sao?
“Được rồi, Lưu tiên sinh……” Cô đang muốn nói chuyện, di động trên bàn liền vang lên. Nhìn thấy người đối diện bất mãn nhíu nhíu mày, cô coi như không thấy cầm điện thoại lên. Nhìn tên tuổi hiện trên màn mình cô nhếch khóe miệng.
“Nhanh đi ra cho mình! Cậu phẩm vị gì vậy, xem mắt cũng không nhìn đối tượng là ai. Lớn lên như vậy mà cũng đòi xem mắt, cậu tham ăn như vậy sao?”
“Ăn không vô nữa rồi, mình đây không phải dừng ăn rồi đấy thôi.” Tống Mộ Thanh vừa nói vừa nhìn ra ngoài. Quả nhiên ven đường đối diện xuất hiện Tam Tử và chiếc xe thể thao màu đỏ “phong tao” của cậu ta.
“Ít nói nhảm đi, mau ra ngoài!”
Tống Mộ Thanh kẹp di động giữa bả vai và đầu, từ trong ví tiền lấy ra một nửa tiền bữa cơm này, sau đó không nhìn người đối diện có bộ dạng gì, cầm túi xách vừa đứng lên vừa nói: “Sao? Tam thiếu gia dưỡng thương được ăn đồ đại bổ gì à? Tính khí khó chịu a!”
Người đàn ông xem mắt cùng cô hậu tri hậu giác hướng về bóng lưng của cô giơ tay lên: “Ai……” Thấy cô đầu cũng không quay đầu lại, ngược lại lại khiến mấy người bên cạnh tò mò nhìn sang, ngượng ngùng để tay xuống.
Tống Mộ Thanh đi đến cạnh xe nhưng không đi lên, chỉ đứng ở ven đường nhìn người ngồi bên trong cười.
“Vâng vâng, mình nhận thua. Đừng cười, thẩm sợ!” Tam Tử ngượng ngùng, làm bộ như không nhịn được nói.
Đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt sau vụ cãi nhau hôm ở bệnh viện. Cũng như những lần khác, Tam Tử luôn là người nhận thua trước. Cũng không biết là cậu ta không nhẫn nhịn được hay là đạo hạnh của Tống Mộ Thanh quá sâu nữa.
Mười mấy năm qua, Tống Mộ Thanh, Trần Mặc Mặc và Tam Tử luôn ầm ĩ cãi nhau là vậy. Mặ kệ là ai xảy ra chuyện không vui, cô đều coi như không có chuyện gì xảy ra trong bộ nhớ tự động đem tin tức của người kia giấu đi. Giống như người kia không hề có trong cuộc sống của mình, cho đến khi người nọ đầu hàng trước, sau đó cô như là đột nhiên khôi phục lại trí nhớ, a, thì ra hai người là bạn tốt. (mình nể @@)
Tam Tử đẩy cửa xe lái phụ ra, Tống Mộ Thanh thuận thế ngồi vào. Nhìn thấy chân của Tam Tử còn bó thạch cao, lập tức đổi sắc mặt.
“To gan quá rồi a, một chân cậu cũng dám lái xe ra ngoài!”
Tam Tử nhìn cô trầm mặt, khí thế kia lập tức như bị đâm thủng, phốc,…….một tiếng đã trút giận.
“Mình đây không phải nghe nói mẹ cậu buộc cậu đi xem mắt với một con cóc, vội vàng tới đây anh hung cứu mỹ nhân hay sao? Hơn nữa, ca ca ta đây tay đua chuyên nghiệp cũng không có kỹ thuật bằng ta, đừng nói là một chân, chính là không có chân……” Cậu ta đột nhiên cảm thấy nói như vậy là điềm xấu, dừng một chút: “Dù là một chân, ca ca ta cũng có thể lái xe thể thao như phi thuyền.: Cậu ta ngước đầu hả hê nói.
Tống Mộ Thanh liếc cậu ta một cái: “Chú cảnh sát giao thông sao lại không bắt cái kẻ không tuân thoe luật giao thông nhỉ? Mình thà tự thuê xe đi cũng không ngồi đây! Nhĩn cậu như vậy mình cảm thấy ngồi xe này rất nguy hiểm.”
Cô vừa nói vừa đẩy cửa xe. Tam Tử kéo cô lại.
“Đợi chút……”
Tống Mộ Thanh quay đầu lại, nhìn thấy cậu ta một tay cầm tay lái, liếc nhing cô một cái, lại xoay qua chỗ khác.
Cô ngồi yên, chờ cậu ta nói chuyện. Từ nhỏ đến lớn khi cậu ta có chuyện đứng đắn muốn nói với cô liền có bộ dạng này.
“Thanh Thanh……” Cậu ta gọi tên cô, qua một lúc lâu mới nói tiếp: “Cậu rất vội vã muốn kết hôn?”
Tống Mộ Thanh sững sờ, không ngờ cậu ta lại hỏi chuyện này. Đoán chừng là thấy cô đi xem mắt mới hỏi vậy.
“Mình không vội!”
Tam Tử vui mừng ra mặt, tiếp lại hỏi: “Vậy cậu đi xem mắt làm gì, còn cái loại người như vậy?” Cậu ta chỉ vào nhà hàng tây đối diện.
“Ba mẹ mình gấp!”
Tam Tử nhìn ngoài cửa sổ một chút, lại nhìn Tống Mộ Thanh. Xoa xoa long bàn tay đã ra đầy mồ hôi, cậu ta lau lên quần áo.
“Nếu là……Nếu gấp như trong lời nói, cậu……Suy nghĩ một chút về mình đi…….” Cậu ta một câu cũng phải dừng lại nhiều lần, nói xong cũng không dám nhìn cô, ho khan che giấu hai tiếng.
Tống Mộ Thanh cả kinh, mặc dù sớm biết Tam Tử có cái ý kia, nhưng cũng chỉ là ngầm hiểu với nhau. Cô từng muốn tất cả mọi người đều không nói, đến khi cậu ta tìm được tình yêu chân chính của mình thì coi như là không có chuyện này xảy ra. Thật không nghĩ lúc này cậu ta lại nói ra, nhất thời cô không biết phải ứng đối như thế nào.
Nếu đổi lại là người khác, hai ba câu nói thắng thắn là đuổi được đi rồi. Cô không muốn Tam Tử sẽ hận cô, cô sợ tình cảm mười mấy năm của bọn họ sẽ game over.
“Tam Tửm chúng ta biết nhau nhiều năm như vậy, giống như anh em……Mình……” Cô lắp ba lắp bắp nói.
Nhưng Tam Tử đột nhiên bật cười ‘hì hì’, nhìn Tống Mộ Thanh cười như là vớ được vàng vậy, gục trên tay lái không ngừng cười.
“Cậu hoàn, cậu còn tưởng là thật……”
Tống Mộ Thanh nhìn cậu ta cười giống như là bị rút gân, sắc mặt chuyển từ hồng sang trắng, từ trắng sang đen, thẹn quá thành giận, tát một phát vào ót của cậu ta, từ trong kẽ răng nhả ra một chữ.
“Cút!”
Tam Tử xoa xoa cái trán bị đụng vào tay lái, nhưng vẫn cười đến bộ dạng đáng đánh đòn, miệng cũng ngoác đến tận mang tai. Đột nhiên một chú cảnh sát giao thông đến gần cửa sổ xe, bị dọa sợ cậu ta lui về phía sau.
“Hắc, có thể nhờ chút không. Xuống xe đi!”
“Chú cảnh sát, cháu không có làm gì nha! Cháu là công dân tuân theo luật pháp.” Cậu ta đau khổ nói.
Chú cảnh sát liếc cậu ta một cái, thay cậu ta mở cửa xe: “Ít nói nhảm! Xuống xe!”
Tống Mộ Thanh cảm thấy những lời này cùng với câu “Ít nói nhảm đi, mau ra ngoài!” mới vừa rồi của cậu ta cách làm tuy khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu, lập tức vui vẻ. Nhìn Tam Tử với ánh mắt “Đáng đời cậu, báo ứng”, vui mừng xuống xe.
“Bằng lái!”
Tam Tử nghiêng ngã tựa vào trên xe, thạch cao ở chân trong gió đêm vô cùng mất hồn. Sờ khắp túi trên người, sau đó lại đem xe lật lên một lần, làm mặt khổ với chú cảnh sát giao thông: “Chú cảnh sát, hôm nay cháu ra ngoài gấp, quên. Chú xem……”
“Nhìn cái gì vậy! Có một chân còn không mang theo bằng lái!” Chú ta trợn mắt nhìn Tam Tử một cái. Sau đó lôi ra một cuốn sổ nhỏ: “Tên!”
“Tam Tử!” Tam Tử phản xạ có điều kiện mà nói.
Chú cảnh sát giao thông sâu kín nhìn cậu ta một cái: “Trêu tôi phải không?”
“Không đúng, không đúng. Triệu…..” Tam Tử sờ sờ đầu, suy nghĩ một hồi cũng không nhớ tên mình là gì. Mặt buồn bực quay đầu lại hỏi Tống Mộ Thanh: “Mình tên là Triệu cái gì vậy?”
Cậu ta hỏi như vậy là làm khó Tống Mộ Thanh rồi. Từ khi Tam Tử bắt đầu gọi Tam Tử, cô vẫn gọi cậu ta là vậy. Thời điểm độc ác sẽ gọi là “Triệu Tam thiếu gia”, Cho nên quanh năm không dùng, quên tên thật của cậu ta là gì rồi.
“Bản thân mình còn không nhớ được , sao mình nhớ được!”
Tam Tử lại suy nghĩ một lát, đột nhiên vỗ đầu một nhát: “Triệu Nghị! Chính là Triệu Nghị!”
Chú cảnh sát đen mặt ghi danh, sau đó nói đôi câu lấy lệ.
Tống Mộ Thanh khoanh tay cùng Tam Tử đứng ở ven đường chờ tài xế nhà cậu ta. Liếc cậu ta một cái, sâu kín nói: “Tam Tử, mình nhớ anh trai cậu tên là Triệu Nghị mà?”
Tam Tử sững sờ, trợn mắt nhìn một lúc rồi nói: “Vậy mình gọi là gì?”
“Mình sao biết đực. Về nhà hỏi anh trai cậu đi!”
…………
“Ai, Tống Mộ Thanh.”
“Làm sao?”
“Nghe nói cậu đi đến doanh trại thăm Lận Khiêm phải không?”
“Uhm!”
Tam Tử quay đầu nhìn cô.
“Cậu coi trọng anh ta?”
“Ai biết được? Cậu không phải nói mình nhắm vào quyền thế nhà anh ta hay sao?”
Tam Tử ngập ngừng mấy máy môi, cuối cùng lầm bầm thật thấp: “Thật xin lỗi!”
“Không có chuyệ gì, đại nhân ta đại lượng!”
Tác giả :
Nhất Ngột