Nghịch Thiên Tu Tiên
Quyển 2 - Chương 75: Giao Dịch
"Quả nhiên là Hà Thủ Ô đã ngoài bảy trăm năm." Lã̃o giả quan sát một lúc, hai mắt sáng lên, sau đó khẽ vuốt gốc Hà Thủ Ô trong tay thì thào nói.
"Đạ̣o hữu, ngoài gốc Hà Thủ Ô này ra, ngươi còn gốc thảo dược nào khác nữa không?" Lão giả nhìn Diệp Khôn hai mắt lóe lên, tâm khẽ̃ độ̣ng nghĩ̃ đến điề̀u gì̀ đó́, hướng Diệ̣p Khôn hỏ̉i.
Lão giả là người từng trải, một tiểu tử mới chỉ đạt cảnh giới Luyện Khí Kỳ tầng mười, mà có được thảo dược quý hiếm như vậy, khiến cho lão nghi ngờ.
Diệp Khôn bị lão hỏi, nét mặt khẽ đổi, trong lòng suy nghĩ, cân nhắc xem có nên lấy ra một gốc dược thảo nữa không?
Biểu hiện của Diệp Khôn tuy rất nhỏ, nhưng vẫn bị lão giả nhìn thấy. Qua đó, lão có thể đoán được, chắc chắn hắn vẫn còn, cho nên lão vẫn không có nói gì thêm, chỉ lẳng lặng ngồi một bên chờ đợi.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của lão. Một lúc sau, Diệp Khôn như đã suy nghĩ xong, đồng tử co lại. Chậm dãi nói.
"Chẳng dấu gì tiền bối, lần này rời gia tộc đế́n đây tham gia Đại Hội Thăng Thiên, vã̃n bố́i có́ lé́n mang theo hai gố́c dược thả̉o qú́y củ̉a gia phụ̣, mụ̣c đí́ch muố́n mang tặ̣ng cho cá́c vị̣ tiề̀n bố́i là̀m dá́m khả̉o trong cuộc thi. Nhưng giữa đường xả̉y ra chú́t chuyệ̣n, nên vã̃n bố́i đà̀nh đem nó́ đến đây đổi lấy linh thạch, và một vài món pháp khí để̉ phò̀ng thân."
Diệp Khôn ảo não, tỏ vẻ bất đắc dĩ. Tay hắn khẽ động, lập tức một hộp ngọc kích thước giống cái khi nãy xuất hiện trước mặt lão giả.
Lão giả nhìn hộp ngọc trên bàn, tinh quang trong mắt lóe lên. Âm thầ̀m đá́nh giá́ lời nó́i củ̉a Diệ̣p Khôn. Lã̃o chú́ ý́ đến sắc mặt của hắn, không phá́t hiệ̣n ra được điều gì giả dối, liền nghĩ là Diệp Khôn nói thật.
“Thì ra là thế, trước hết để ta xem cái hộp này đã.” Lão giả suy nghĩ một chặp, gật đầu nói.
Sau đó, lão búng ngón tay, một đạo ánh sáng bắn vào hộp ngọc trước mặt. Nắp hộp bật ra, một mùi hương còn nồng đậm hơn mùi hương của gốc Hà Thủ Ô lúc nãy, tỏa ra tràn khắp gian phòng.
Lão giả hít sâu một hơi, hai mắt mở to, nhìn chằm chằm vào gốc dược thảo trước mặt thất thanh hô lên: “Linh Chi Ngàn Năm”
Lão giả kích động, tay phải khẽ động, gốc Linh Chi liền xuất hiện trên tay lão. Vẫn động tác như cũ, lão tập chung tinh thần kiểm định lại gốc Linh Chi này một lần.
Thấy vẻ mặt kích động của lão giả, Diệp Khôn âm thầm cười lạnh. Linh Chi một ngàn năm thì đã sao, hắn thích thì muốn có bao nhiêu cũng có.
“Xem ra, hai gốc dược thảo này đã khiến cho lão ta động tâm. Mình phải lợi dụng cơ hội này, hảo hảo kiếm một chút chỗ tốt từ lão mới được. Có điều vẫn phải cẩn thận một chút. ” Ý nghĩ trong đầu lóe lên, Diệp Khôn vẫn bình tĩnh chờ đợi.
Thật lâu sau, lão giả đặt hai gốc dược thảo vào lại trong hộp ngọc. Trầm tư suy nghĩ một lúc, rồi hướng Diệp Khôn nói:
“Ta đã xem qua hai gốc dược thảo này, xác thực giá trị rất lớn. Như vậy đi, ta sẽ mua hai gốc thảo dược này của đạo hữu, với giá hai vạn hạ phẩm linh thạch, đạo hữu thấy thế nào?”
“Như vậy là được rồi, vãn bối chấp nhận. Chẳng qua, tiền bối chỉ cần đưa cho vãn bối năm ngàn khối linh thạch thôi, số còn lại vãn bối sẽ dùng để đổi vài thứ ở tệ điếm. Tiền bối thấy thế nào?” Diệp Khôn trên mặt tỏ vẻ mừng như điên, thản nhiên nói.
“Thế cũng được. Đây là năm ngàn khối linh thạch, đạo hữu hãy cầm lấy, sau đó ta sẽ cho người dẫn đão hữu đi chọn lựa những thứ ngươi muốn.” Lão giả nghe vậy, cười lớn nói.
Nói xong, lão phất tay một cái, thu lại hai hộp ngọc trước mặt. Đồng thời, một túi lớn đựng đầy linh thạch xuất hiện trước mặt Diệp Khôn.
Diệp Khôn đảo thần thức qua túi linh thạch, sau khi đếm đủ số linh thạch trong túi, hắn hài lòng tươi cười nói: “Linh thạch đã đủ, nếu không còn gì nữa, thì vãn bối xin thối lui.”
Không biết lão gọi thiếu nữ khi nãy lúc nào, mà khi Diệp Khôn vừa dứt lời, thì thiếu nữ cùng từ phía ngoài đi vào rồi bước đến bên cạnh lão giả cung kính đứng một bên.
“Nha đầu, ta đã thu mua dược thảo của vị đạo hữu này, hiện tại tệ đếm còn thiếu của hắn một vạn năm ngàn lượng. Ngươi hãy dẫn hắn ra ngoài, giúp hắn chọn lựa những vật phẩm mà hắn muốn.” Lão giả hướng thiếu nữ, phân phó một câu.
Thiếu nữ nghe xong, cung kính chào lão giả một tiếng, rồi dẫn Diệp Khôn ra ngoài.
Thiếu nữ và Diệp Khôn vưa đi khỏi. Hai mát lão giả lóe lên, trên mặt phảng phất cho chút sát khí. Lão không nói gì, bàn tay khẽ động, một đạo phù lục lóe lên rồi biến mất.
Phù lục kia đúng là truyền âm phù.
Một khắc sau, ánh sáng chớp lên, xuất hiện một đại hán tuổi chừng ba mươi, linh lực dao động trên người cũng đã đạt đến cảnh giới Luyện Khí Kỳ tầng mười ba.
Đại hán bước vào phòng khẽ khom người cung kính nói: “Tiết trưởng lão cho gọi vãn bối, không biết là có gì phân phó?”
“Tào Vỹ, lão phu cho gọi ngươi là muốn ngươi theo giõi giúp ta một người.” Lão giả nét mặt nghiêm nghị, nhìn đại hán trước mặt nói.
“Ồ! Tiền bối muốn vãn bối theo dõi một người?” Nét mặt Tào Vỹ hơi đổi, cung kính hỏi.
“Đúng vậy!” Lão giả nói.
“Vâng? Có điều, không biết kẻ mà ngài muốn vãn bối theo dõi, là người như thế nào nào?” Tào Vỹ nói.
“Kẻ ta muốn ngươi theo dõi, chính là tên tiểu tử đang ở ngoài kia. Hắn cảnh giới cũng không cao, mới chỉ đạt Luyện Khí Kỳ tầng mười đỉnh phong thôi. Tuy nhiên, ngươi phải cẩn thận một chút, hắn rất giảo hoạt. Nhớ không được chủ quan, tiểu tử này không có đơn giản chút nào đâu. Nếu có phát hiện gì, phải thông báo cho ta ngay, không được manh động, đánh rắn động cỏ.” Lão giả, vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị nói.
Tào Vỹ nghe vậy trong lòng có chút khó hiểu, không biết tiểu tử kia là người như thế nào, mà khiến cho Tiết trưởng lão quan tâm đến hắn. Khó hiểu thật, nhưng hắn cũng không có ngốc mà đi hỏi lão làm gì. Cứ thế, lẳng lặng cung kinh đứng một bên, nghe lão nói.
“Tiền bối yên tâm, vãn bối biết phải làm gì.” Tào Vỹ đáp ứng một câu, sau đó cả người hắn mơ hồ biết mất, không thấy đâu nữa.
Trong phòng lúc này chỉ còn một mình lão giả, lão ngồi xuống ghế, tâm tình bất định. Một lúc sau, lão cũng biết mất không thấy đâu nữa.
Bên kia, Diệp Khôn được thiếu nữ dẫn đường, giảng thuật cho hắn từng loại vật phẩm trong thương điếm. Qua lời kể của thiếu nữ, Diệp Khôn đã phần nào nắm bắt được hết tất cả những đồ vật có ở nơi đây, cũng như công dụng của chúng.
Diệp Khôn rất hào hứng, hắn nhẩm tính, với số tiền còn lại của hắn thì cũng đổi được kha khá vật phẩm. Vì vậy, hắn không hề do dự, lấy một vài kiện đỉnh giai pháp khí, phòng ngự và tấn công. Tất nhiên, những pháp khí mà hắn lựa chọn chỉ dùng cho Luyện Khí Kỳ mà thôi. Hắn cũng lấy một ít đan dược tăng tiến tu vi, và hơn ba trăm lá phù lục đủ các loại công kích và phòng ngự.
Đối với điển tịch, hắn cũng thu lấy mấy chục cuốn, sau này có thời gian, hắn sẽ từ từ xem sét. Cuối cùng, hắn chọn một vài công pháp tu luyện cùng với vài thứ khác nữa.
Thiếu nữ thấy Diệp Khôn lấy nhiều đồ như vậy thì thoáng kinh ngạc một chút, nhưng cũng không dám lên tiếng dị nghị gì. Trưởng lão đã căn dặn, cứ để hắn lấy những gì hắn thích, đủ với số linh thạch mà thương điếm nợ hắn. Nàng cứ theo đó mà làm thôi.
Sau khi được thiếu nữa kiểm kê và thanh toán, Diệp Khôn không chần chừ nữa liền rời khỏi Tụ Huyền Trai.
Lúc nãy khi đang xem hàng, sâu trong nội tâm của Diệp Khôn dấy lên lời cảnh báo. Vì vậy, khi sử lý xong, không chần chừ, hắn vội vàng đi ngay.
“Hừ, mình đoán không sai, lão già này, có ý đồ với mình. Cũng may vừa rồi, mình đã âm thầm gieo lên người lão một đạo ấn ký của Huyễn Ảnh Truy Tung, nếu không cũng không biết được lão có tính toán với mình.” Diệp Khôn hừ lạnh một tiếng, nghĩ.
“Muốn động thủ với ta ư, đừng có nằm mơ. Huyễn Ảnh Truy Tung thật là kỳ diệu, lần trước đối với Mộc Chính Đoàn bị thương không nói. Làn này, đối với lão giả kia, thật không ngờ mình vẫn có thể gieo ấn ký lên người lão mà lão không hề hay biết. Xem ra khi trở về, phải nghiên cứu thêm về Huyễn Ảnh Truy Tung mới được, xem nó còn có công dụng gì nữa không. Có điều, trước tiên phải cắt đuôi kẻ đang bám theo mình đã.” Diệp Khôn vừa đi vừa thì thào nói.
"Đạ̣o hữu, ngoài gốc Hà Thủ Ô này ra, ngươi còn gốc thảo dược nào khác nữa không?" Lão giả nhìn Diệp Khôn hai mắt lóe lên, tâm khẽ̃ độ̣ng nghĩ̃ đến điề̀u gì̀ đó́, hướng Diệ̣p Khôn hỏ̉i.
Lão giả là người từng trải, một tiểu tử mới chỉ đạt cảnh giới Luyện Khí Kỳ tầng mười, mà có được thảo dược quý hiếm như vậy, khiến cho lão nghi ngờ.
Diệp Khôn bị lão hỏi, nét mặt khẽ đổi, trong lòng suy nghĩ, cân nhắc xem có nên lấy ra một gốc dược thảo nữa không?
Biểu hiện của Diệp Khôn tuy rất nhỏ, nhưng vẫn bị lão giả nhìn thấy. Qua đó, lão có thể đoán được, chắc chắn hắn vẫn còn, cho nên lão vẫn không có nói gì thêm, chỉ lẳng lặng ngồi một bên chờ đợi.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của lão. Một lúc sau, Diệp Khôn như đã suy nghĩ xong, đồng tử co lại. Chậm dãi nói.
"Chẳng dấu gì tiền bối, lần này rời gia tộc đế́n đây tham gia Đại Hội Thăng Thiên, vã̃n bố́i có́ lé́n mang theo hai gố́c dược thả̉o qú́y củ̉a gia phụ̣, mụ̣c đí́ch muố́n mang tặ̣ng cho cá́c vị̣ tiề̀n bố́i là̀m dá́m khả̉o trong cuộc thi. Nhưng giữa đường xả̉y ra chú́t chuyệ̣n, nên vã̃n bố́i đà̀nh đem nó́ đến đây đổi lấy linh thạch, và một vài món pháp khí để̉ phò̀ng thân."
Diệp Khôn ảo não, tỏ vẻ bất đắc dĩ. Tay hắn khẽ động, lập tức một hộp ngọc kích thước giống cái khi nãy xuất hiện trước mặt lão giả.
Lão giả nhìn hộp ngọc trên bàn, tinh quang trong mắt lóe lên. Âm thầ̀m đá́nh giá́ lời nó́i củ̉a Diệ̣p Khôn. Lã̃o chú́ ý́ đến sắc mặt của hắn, không phá́t hiệ̣n ra được điều gì giả dối, liền nghĩ là Diệp Khôn nói thật.
“Thì ra là thế, trước hết để ta xem cái hộp này đã.” Lão giả suy nghĩ một chặp, gật đầu nói.
Sau đó, lão búng ngón tay, một đạo ánh sáng bắn vào hộp ngọc trước mặt. Nắp hộp bật ra, một mùi hương còn nồng đậm hơn mùi hương của gốc Hà Thủ Ô lúc nãy, tỏa ra tràn khắp gian phòng.
Lão giả hít sâu một hơi, hai mắt mở to, nhìn chằm chằm vào gốc dược thảo trước mặt thất thanh hô lên: “Linh Chi Ngàn Năm”
Lão giả kích động, tay phải khẽ động, gốc Linh Chi liền xuất hiện trên tay lão. Vẫn động tác như cũ, lão tập chung tinh thần kiểm định lại gốc Linh Chi này một lần.
Thấy vẻ mặt kích động của lão giả, Diệp Khôn âm thầm cười lạnh. Linh Chi một ngàn năm thì đã sao, hắn thích thì muốn có bao nhiêu cũng có.
“Xem ra, hai gốc dược thảo này đã khiến cho lão ta động tâm. Mình phải lợi dụng cơ hội này, hảo hảo kiếm một chút chỗ tốt từ lão mới được. Có điều vẫn phải cẩn thận một chút. ” Ý nghĩ trong đầu lóe lên, Diệp Khôn vẫn bình tĩnh chờ đợi.
Thật lâu sau, lão giả đặt hai gốc dược thảo vào lại trong hộp ngọc. Trầm tư suy nghĩ một lúc, rồi hướng Diệp Khôn nói:
“Ta đã xem qua hai gốc dược thảo này, xác thực giá trị rất lớn. Như vậy đi, ta sẽ mua hai gốc thảo dược này của đạo hữu, với giá hai vạn hạ phẩm linh thạch, đạo hữu thấy thế nào?”
“Như vậy là được rồi, vãn bối chấp nhận. Chẳng qua, tiền bối chỉ cần đưa cho vãn bối năm ngàn khối linh thạch thôi, số còn lại vãn bối sẽ dùng để đổi vài thứ ở tệ điếm. Tiền bối thấy thế nào?” Diệp Khôn trên mặt tỏ vẻ mừng như điên, thản nhiên nói.
“Thế cũng được. Đây là năm ngàn khối linh thạch, đạo hữu hãy cầm lấy, sau đó ta sẽ cho người dẫn đão hữu đi chọn lựa những thứ ngươi muốn.” Lão giả nghe vậy, cười lớn nói.
Nói xong, lão phất tay một cái, thu lại hai hộp ngọc trước mặt. Đồng thời, một túi lớn đựng đầy linh thạch xuất hiện trước mặt Diệp Khôn.
Diệp Khôn đảo thần thức qua túi linh thạch, sau khi đếm đủ số linh thạch trong túi, hắn hài lòng tươi cười nói: “Linh thạch đã đủ, nếu không còn gì nữa, thì vãn bối xin thối lui.”
Không biết lão gọi thiếu nữ khi nãy lúc nào, mà khi Diệp Khôn vừa dứt lời, thì thiếu nữ cùng từ phía ngoài đi vào rồi bước đến bên cạnh lão giả cung kính đứng một bên.
“Nha đầu, ta đã thu mua dược thảo của vị đạo hữu này, hiện tại tệ đếm còn thiếu của hắn một vạn năm ngàn lượng. Ngươi hãy dẫn hắn ra ngoài, giúp hắn chọn lựa những vật phẩm mà hắn muốn.” Lão giả hướng thiếu nữ, phân phó một câu.
Thiếu nữ nghe xong, cung kính chào lão giả một tiếng, rồi dẫn Diệp Khôn ra ngoài.
Thiếu nữ và Diệp Khôn vưa đi khỏi. Hai mát lão giả lóe lên, trên mặt phảng phất cho chút sát khí. Lão không nói gì, bàn tay khẽ động, một đạo phù lục lóe lên rồi biến mất.
Phù lục kia đúng là truyền âm phù.
Một khắc sau, ánh sáng chớp lên, xuất hiện một đại hán tuổi chừng ba mươi, linh lực dao động trên người cũng đã đạt đến cảnh giới Luyện Khí Kỳ tầng mười ba.
Đại hán bước vào phòng khẽ khom người cung kính nói: “Tiết trưởng lão cho gọi vãn bối, không biết là có gì phân phó?”
“Tào Vỹ, lão phu cho gọi ngươi là muốn ngươi theo giõi giúp ta một người.” Lão giả nét mặt nghiêm nghị, nhìn đại hán trước mặt nói.
“Ồ! Tiền bối muốn vãn bối theo dõi một người?” Nét mặt Tào Vỹ hơi đổi, cung kính hỏi.
“Đúng vậy!” Lão giả nói.
“Vâng? Có điều, không biết kẻ mà ngài muốn vãn bối theo dõi, là người như thế nào nào?” Tào Vỹ nói.
“Kẻ ta muốn ngươi theo dõi, chính là tên tiểu tử đang ở ngoài kia. Hắn cảnh giới cũng không cao, mới chỉ đạt Luyện Khí Kỳ tầng mười đỉnh phong thôi. Tuy nhiên, ngươi phải cẩn thận một chút, hắn rất giảo hoạt. Nhớ không được chủ quan, tiểu tử này không có đơn giản chút nào đâu. Nếu có phát hiện gì, phải thông báo cho ta ngay, không được manh động, đánh rắn động cỏ.” Lão giả, vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị nói.
Tào Vỹ nghe vậy trong lòng có chút khó hiểu, không biết tiểu tử kia là người như thế nào, mà khiến cho Tiết trưởng lão quan tâm đến hắn. Khó hiểu thật, nhưng hắn cũng không có ngốc mà đi hỏi lão làm gì. Cứ thế, lẳng lặng cung kinh đứng một bên, nghe lão nói.
“Tiền bối yên tâm, vãn bối biết phải làm gì.” Tào Vỹ đáp ứng một câu, sau đó cả người hắn mơ hồ biết mất, không thấy đâu nữa.
Trong phòng lúc này chỉ còn một mình lão giả, lão ngồi xuống ghế, tâm tình bất định. Một lúc sau, lão cũng biết mất không thấy đâu nữa.
Bên kia, Diệp Khôn được thiếu nữ dẫn đường, giảng thuật cho hắn từng loại vật phẩm trong thương điếm. Qua lời kể của thiếu nữ, Diệp Khôn đã phần nào nắm bắt được hết tất cả những đồ vật có ở nơi đây, cũng như công dụng của chúng.
Diệp Khôn rất hào hứng, hắn nhẩm tính, với số tiền còn lại của hắn thì cũng đổi được kha khá vật phẩm. Vì vậy, hắn không hề do dự, lấy một vài kiện đỉnh giai pháp khí, phòng ngự và tấn công. Tất nhiên, những pháp khí mà hắn lựa chọn chỉ dùng cho Luyện Khí Kỳ mà thôi. Hắn cũng lấy một ít đan dược tăng tiến tu vi, và hơn ba trăm lá phù lục đủ các loại công kích và phòng ngự.
Đối với điển tịch, hắn cũng thu lấy mấy chục cuốn, sau này có thời gian, hắn sẽ từ từ xem sét. Cuối cùng, hắn chọn một vài công pháp tu luyện cùng với vài thứ khác nữa.
Thiếu nữ thấy Diệp Khôn lấy nhiều đồ như vậy thì thoáng kinh ngạc một chút, nhưng cũng không dám lên tiếng dị nghị gì. Trưởng lão đã căn dặn, cứ để hắn lấy những gì hắn thích, đủ với số linh thạch mà thương điếm nợ hắn. Nàng cứ theo đó mà làm thôi.
Sau khi được thiếu nữa kiểm kê và thanh toán, Diệp Khôn không chần chừ nữa liền rời khỏi Tụ Huyền Trai.
Lúc nãy khi đang xem hàng, sâu trong nội tâm của Diệp Khôn dấy lên lời cảnh báo. Vì vậy, khi sử lý xong, không chần chừ, hắn vội vàng đi ngay.
“Hừ, mình đoán không sai, lão già này, có ý đồ với mình. Cũng may vừa rồi, mình đã âm thầm gieo lên người lão một đạo ấn ký của Huyễn Ảnh Truy Tung, nếu không cũng không biết được lão có tính toán với mình.” Diệp Khôn hừ lạnh một tiếng, nghĩ.
“Muốn động thủ với ta ư, đừng có nằm mơ. Huyễn Ảnh Truy Tung thật là kỳ diệu, lần trước đối với Mộc Chính Đoàn bị thương không nói. Làn này, đối với lão giả kia, thật không ngờ mình vẫn có thể gieo ấn ký lên người lão mà lão không hề hay biết. Xem ra khi trở về, phải nghiên cứu thêm về Huyễn Ảnh Truy Tung mới được, xem nó còn có công dụng gì nữa không. Có điều, trước tiên phải cắt đuôi kẻ đang bám theo mình đã.” Diệp Khôn vừa đi vừa thì thào nói.
Tác giả :
Xuân Trường