Nghịch Thiên Tu Tiên
Quyển 1 - Chương 4: Dược Phương Bí Thư
Đọc xong lá thư của Hà đại phu để lại, Diệp Khôn tỏ vẻ âm trầm suy nghĩ một chặp, sau đó hắn gấp nó lại đặt qua một bên. Tiếp đó hắn đưa tay với lấy một cuốn sách cầm lên tay xem.
Cuốn sách này nhìn bề ngoài rất cũ kỹ, giấy của nó đã ngả sang màu vàng ố, nhưng nếu để ý kỹ thì lại thấy nó có một phong cách rất cổ xưa.
Diệp Khôn ngắm nghía cuốn sách một hồi, rồi hắn đưa tay sờ lên trên bề mặt của nó, đồng thời miệng khẽ mấy máy thì thào nói nhỏ bốn chữ “Dược Phương Bí Thư”.
“Dược Phương Bí Thư? Có lẽ bên trong cuốn sách này có ghi chép lại rất nhiều phương thuốc cổ từ thời xa xưa đây.” Thì thào tự nói một câu, sau đó Diệp Khôn nhìn lại một lần nữa, âm thầm tự đánh giá.
Dược Phương Bí Thư nhìn qua thì thấy cũng không dầy lắm, ước chừng cũng chỉ có khoảng năm mươi trang mà thôi. Tuy nhiên không biết là nó được đóng bằng loại giấy gì, mà lại khiến cho Diệp Khôn có cảm giác khá nặng trên tay.
Trong lòng tỏ vẻ khó hiểu, Diệp Khôn không hề chần chừ, hắn bắt đầu mở nó ra xem.
Diệp Khôn xem lướt qua từng trang một, từ đầu cho đến hết cuốn sách mất khoảng hơn một khắc thời gian.
Hắn phát hiện ra hai mươi trang đầu có ghi lại mười đan phương (*) khác nhau, ở bên cạnh mỗi đan phương đều có ghi lại cách phối chế và luyện đan một cách rất tỷ mỉ và chi tiết.
Bên cạnh đó những dược liệu chủ đạo cần thiết để luyện đan, cùng với những dược liệu có thể dùng để thay thế trong quá trình luyện đan cũng được ghi ra hết sức đầy đủ và chi tiết.
Phía cuối mỗi đan phương còn ghi rõ những điều lưu ý khi luyện đan, lưu ý này nói đến việc để có được tỷ lệ thành công cao nhất cùng với những đặc điểm của đan dược khi luyện thành. Ngoài ra còn có một đoạn chú thích nhỏ giới thiệu rất rõ về nguồn gốc cũng như công dụng của nó nữa.
Mỗi loại đan dược khi luyện thành dựa vào thành phẩm của đan dược được chia làm ba loại.
Loại thứ nhất là hạ phẩm đan, loại này thì trong khi luyện đan tỷ lệ xuất hiện cao nhất.
Loại thứ hai là trung phẩm đan tỷ lệ thành công luyện ra chỉ có bốn thành, mà để đạt được bốn thành này còn phải dựa vào một vài yếu tố khách quan do người luyện mà thành.
Loại thứ ba là thượng phẩm đan, tỷ lệ thành công trong khi luyện đan là rất thấp, chỉ chiếm trong khoảng từ một đến năm thành mà thôi. Hơn nữa điều kiện để luyện thành nó cũng yêu cầu khá cao, không những cần phải dựa vào thiên thời địa lợi mà còn phải dựa vào trình độ của người luyện ra nó nữa.
Ngoài ba loại thành phẩm đan này ra thì vẫn còn một loại nữa đó là cực phẩm đan, tuy nhiên loại này chỉ xuất hiện trong truyền thuyết mà thôi, và những người có thể luyện ra được nó thì cũng đều là những đại tông sư về luyện đan thuật mới có thể luyện thành, mặc dù vậy tỷ lệ thành công cũng cực kỳ thấp, phải là người có đại cơ duyên thì mới có thể luyện ra được.
Bình thường là như vậy, nhưng đó cũng chỉ là lý thuyết được các luyện đan tông sư đưa ra nói chung chung cho các loại đan tương đối dễ luyện mà thôi. Còn những loại đan dược đẳng cấp cao hơn, cần những dược liệu quý giá hơn, thì tỷ lệ thành công để luyện ra được hạ phẩm đan tương đối thấp, chứ đừng nói là luyện ra được trung phẩm và thượng phẩm đan.
Còn cao hơn nữa thì hầu như không phân biệt phẩm chất đan dược, bởi lẽ dược liệu và tỷ lệ thành công của những loại đan này quá mức hà khắc.
Trong số đan phương được ghi lại ở đây thì dễ luyện nhất chính là "Ích Cốc Đan".
Công dụng của Ích Cốc Đan đúng như tên của nó, chỉ cần ăn vào môt viên thì có thể không cần ăn uống trong vòng năm ngày liên tiếp cũng không cảm thấy đói. Dược tính của nó sẽ được thấm vào trong máu thịt để nuôi dưỡng cơ thể, có thể dùng đan này liên tục nhiều ngày thậm chí nhiều năm cũng không có ảnh hưởng gì.
Chỉ có điều những dược liệu để luyện chế đan dược này cũng không phải đơn giản có thể kiếm được, hơn một phần ba trong số đó cũng đều là những loại dược thảo quý hiếm. Nhưng bù lại tỷ lệ thành công của đan này cũng tương đối cao, yêu cầu về người luyện cũng không có gì khó cỡ như Diệp Khôn cũng có thể luyện được.
Loại tiếp theo là "Tẩy Linh Đan", đan này được giới thiệu là một loại đan dược thăng tiến tu vi cho những người ở vào cảnh giới Luyện Khí Kỳ sử dụng, đa phần dược liệu để luyện chế Diệp Khôn cũng nhận biết hết được, chỉ có vài loại là hắn không nhận biết được.
Hai trong ba phần đều là những loại quý hiếm, yêu cầu dược liệu phải có độ trưởng thành ít nhất là mười năm mới được, mà luyện chế loại đan này tỷ lệ thành công thấp hơn "Ích Cốc Đan "một chút.
Tiếp đó đến "Hồi Xuân Đan" loại này các dược liệu dùng để luyện chế cũng thập phần quý giá, hầu như tất cả dược liệu để luyện chế đều xếp vào loại quý hiếm nhất mà Diệp Khôn có thể nhận biết được. Hơn nữa yêu cầu độ trưởng thành của dược liệu cũng khá cao, tất cả dược liệu đều phải có độ trưởng thành ngoài năm mươi năm mới thảo điều kiện, vì vậy "Hồi Xuân Đan" rất ít người luyện.
Công dụng của "Hồi Xuân Đan" là bảo trụ nhan sắc, chỉ cần uống vào một viên thì sẽ giữ nguyên dung nhan như lúc trước khi uống cho đến chết mới thôi.
...
Càng đọc Diệp Khôn càng cảm thấy kinh ngạc, những đan phương này đúng là rất quý hiếm, từ trước đến nay hắn chưa nghe Hà đại phu nhắc tới lần nào cả.
Đọc qua những đan phương này Diệp Khôn cũng có vài chỗ khó hiểu không giải thích được, nhưng công dụng của chúng thì lại khiến cho hắn như dậy sóng trong lòng.
Trong số đó có có loại đan có thể giúp cho người ta kéo dài tuổi thọ, có thể sống tới một trăm tuổi thậm chí là đạt được tới một trăm năm mươi tuổi nữa.
Cũng có những loại đan dược có tác dụng rất thần kỳ, đến lỗi nếu một người bị thương nặng sắp chết, chỉ cần vẫn chưa tắt thở là có thể cứu sống được, hơn nữa khi uống loại đan dược đó vào thì ngay lập tức vết thương trên người sẽ lành lại ngay lập tức, cứ như là có phép màu vậy.
Những đan dược này có tác dụng thần kỳ như vậy, bảo sao Diệp Khôn không thể không kích động được chứ? Đây nào còn là những loại đan dược bình thường nữa, rõ ràng nó đều là tiên đan còn gì nữa.
...
Nghĩ đến đây đột nhiên Diệp Khôn đảo mắt, hắn nhìn chằm chằm vào bốn bình đan dược ở trước mặt trong lòng có chút mong đợi.
Hắn thầm nghĩ, không biết trong bốn bình này có phải là một trong những loại đan dược kia không?
Nghĩ rồi Diệp Khôn cầm lấy một bình rồi mở nắp dốc ngược ra, ngay lập tức một viên thuốc nhỏ bằng đầu đũa có màu nâu rơi xuống lòng bàn tay hắn.
Nhìn viên thuốc trên tay, Diệp Khôn đưa lên mũi ngửi ngửi vài cái, một mùi hương nhè nhẹ phảng phất tỏa ra từ viên thuốc xộc thẳng vào hai lỗ mũi của hắn. Hít vào một hơi thật sâu, đột nhiên toàn thân Diệp Khôn khẽ run lên một cái, cảm giác trong người có một luồng lương khí nào đó chạy khắp cơ thể khiến cho hắn cảm thấy rất thoải mái.
Mà theo như mùi hương ngửi được và đặc điểm miêu tả trong sách thì đây đúng là "Ích Cốc Đan", phát hiện này khiến cho Diệp Khôn rất hưng phấn.
Sau đó hắn tiếp tục lấy ba bình còn lại lần lượt đổ ra tay xem, quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, ba bình này thì trong đó có một bình là Ích Cốc Đan, hai bình còn lại điều là Tẩy Linh Đan. Xem xét kỹ lưỡng thì hắn thấy tổng cộng có tất cả năm mươi viên đan dược, trong đó có hai mươi tư viên Tẩy Linh Đan còn lại đều là Ích Cốc Đan.
Diệp Khôn nhìn bốn bình đan dược này mà trong lòng mừng như điên, tuy vậy hắn vẫn còn có chút tiếc nuối, Hồi Xuân Đan hắn hy vọng nhất thì lại lại không có.
Nếu đúng như miêu tả, chỉ cần uống vào một viên Hồi Xuân Đan thì có thể trẻ mãi không già, bảo sao hắn lại muốn chứ? đáng tiếc là đã để hắn phải thất vọng rồi.
Tiếc thì có tiếc thật đấy, nhưng ngẫm lại Hồi Xuân Đan đâu có dễ mà luyện được như vậy, dược liệu tuy vẫn có thể tìm đủ nhưng yêu cầu dược tính quá cao Hà đại phu làm sao có thể có được để mà luyện chứ.
Ngược lại dược liệu để luyện hai loại đan kia thì dễ kiếm hơn, trong đó cũng có nhiều loại làm chủ để luyện đan chính Diệp Khôn trong những lúc lên núi hái thuốc tìm được cũng kha khá. Nhờ vào số dược liệu đó cho nên Hà đại phu mới có thể luyện chế ra được số đan dược này, đây cũng là may mắn rồi.
Hà đại phu để lại cho hắn chỗ đan dược này không biết là có dụng ý gì? nhất thời Diệp Khôn không nghĩ ra được, mặc kệ như thế nào dù sao cũng rất tốt đối với hắn rồi.
"Xem ra sư phụ chỉ có thể luyện chế được hai loại đan dược này thôi, Hồi Xuân Đan yêu cầu như thế thì không được rồi, có lẽ những đan phương ở phía sau càng khó hơn nhiều, thôi bỏ đi người quý biết đủ, có được chỗ đan dược này đối với mình là quá mức may mắn rồi." Diệp Khôn đem bốn bình đan dược cất vào trong người thì thào nói một câu.
Sau đó hắn tiếp tục xem ba mươi trang phía cuối, ba mươi trang này ghi chép lại có hơn hai trăm loại dược thảo khác nhau, bên cạnh mỗi loại đều có vài dòng chú thích nhỏ giới thiệu về nó.
Trong hơn hai trăm loại dược thảo này thì Diệp Khôn cũng chỉ nhận biết được hơn bốn mươi loại, những loại còn lại hắn không nhận biết được loại nào cả.
Diệp Khôn đọc qua hết một lượt, khi hắn giở đến trang cuối thì hơi nhíu mày, hắn phát hiện ra cuốn sách này không chỉ có năm mươi trang mà vẫn còn nữa, có điều phần sau đã bị người ta xé mất rồi.
"Cuốn sách này không ngờ vẫn còn thiếu một phần phía sau nữa, a khoan đã..." Diệp Khôn nhìn vết tích bị xé mất tự nhủ, đột nhiên như phát hiện ra điều gì, hắn cầm cuốn sách lên lật đến trang thứ hai mươi chăm chú nhìn kỹ.
"Quả nhiên như mình nghĩ, cuốn Dược Phương Bí Sự này đã bị người ta lấy mất một phần của đan phương và một phần của dược liệu, sau đó thì được gộp lại đóng thành cuốn sách này, thảo nào chỉ có mười loại đan phương với hơn hai trăm loại dược thảo."
“Thôi bỏ đi, đây là vật tổ tiên sư phụ để lại không biết bọn họ làm vậy là có dụng ý gì, dù sao đối với mình không có liên quan, không cần nghĩ nhiều làm gì, cứ làm tốt những gì mình đã hứa với người là được." Diệp Khôn thở dài trong lòng thầm nhủ.
Sau đó Diệp Khôn gấp cuốn sách lại để qua một bên, rồi hắn cầm cuốn sách khác lên xem. Cuốn sách này khá là mới, nhìn vào bìa của nó thì thấy có hai chữ "Tâm Đắc" viết rất đẹp. Đây chính là cuốn sách mà Hà đại phu đã ghi chép lại những kinh nghiệm và sự hiểu biết về y thuật của lão trong suốt thời gian hành nghề của mình, mà đã nói với hắn ở trong thư.
Diệp Khôn cầm cuốn sách trên tay trong lòng dâng lên một lỗi bi ai, kể từ ngày hôm nay có lẽ hắn không được gặp lại Hà đại phu nữa, đây sẽ là di vật duy nhất mà lão để lại cho hắn, những tinh hoa, tâm huyết của lão đều được ghi chép trong này, hắn sẽ coi đó là một vật báu vô giá không gì có thể thay thế được và sẽ mang theo bên mình cho tới khi hết đời .
Cuốn sách này nhìn bề ngoài rất cũ kỹ, giấy của nó đã ngả sang màu vàng ố, nhưng nếu để ý kỹ thì lại thấy nó có một phong cách rất cổ xưa.
Diệp Khôn ngắm nghía cuốn sách một hồi, rồi hắn đưa tay sờ lên trên bề mặt của nó, đồng thời miệng khẽ mấy máy thì thào nói nhỏ bốn chữ “Dược Phương Bí Thư”.
“Dược Phương Bí Thư? Có lẽ bên trong cuốn sách này có ghi chép lại rất nhiều phương thuốc cổ từ thời xa xưa đây.” Thì thào tự nói một câu, sau đó Diệp Khôn nhìn lại một lần nữa, âm thầm tự đánh giá.
Dược Phương Bí Thư nhìn qua thì thấy cũng không dầy lắm, ước chừng cũng chỉ có khoảng năm mươi trang mà thôi. Tuy nhiên không biết là nó được đóng bằng loại giấy gì, mà lại khiến cho Diệp Khôn có cảm giác khá nặng trên tay.
Trong lòng tỏ vẻ khó hiểu, Diệp Khôn không hề chần chừ, hắn bắt đầu mở nó ra xem.
Diệp Khôn xem lướt qua từng trang một, từ đầu cho đến hết cuốn sách mất khoảng hơn một khắc thời gian.
Hắn phát hiện ra hai mươi trang đầu có ghi lại mười đan phương (*) khác nhau, ở bên cạnh mỗi đan phương đều có ghi lại cách phối chế và luyện đan một cách rất tỷ mỉ và chi tiết.
Bên cạnh đó những dược liệu chủ đạo cần thiết để luyện đan, cùng với những dược liệu có thể dùng để thay thế trong quá trình luyện đan cũng được ghi ra hết sức đầy đủ và chi tiết.
Phía cuối mỗi đan phương còn ghi rõ những điều lưu ý khi luyện đan, lưu ý này nói đến việc để có được tỷ lệ thành công cao nhất cùng với những đặc điểm của đan dược khi luyện thành. Ngoài ra còn có một đoạn chú thích nhỏ giới thiệu rất rõ về nguồn gốc cũng như công dụng của nó nữa.
Mỗi loại đan dược khi luyện thành dựa vào thành phẩm của đan dược được chia làm ba loại.
Loại thứ nhất là hạ phẩm đan, loại này thì trong khi luyện đan tỷ lệ xuất hiện cao nhất.
Loại thứ hai là trung phẩm đan tỷ lệ thành công luyện ra chỉ có bốn thành, mà để đạt được bốn thành này còn phải dựa vào một vài yếu tố khách quan do người luyện mà thành.
Loại thứ ba là thượng phẩm đan, tỷ lệ thành công trong khi luyện đan là rất thấp, chỉ chiếm trong khoảng từ một đến năm thành mà thôi. Hơn nữa điều kiện để luyện thành nó cũng yêu cầu khá cao, không những cần phải dựa vào thiên thời địa lợi mà còn phải dựa vào trình độ của người luyện ra nó nữa.
Ngoài ba loại thành phẩm đan này ra thì vẫn còn một loại nữa đó là cực phẩm đan, tuy nhiên loại này chỉ xuất hiện trong truyền thuyết mà thôi, và những người có thể luyện ra được nó thì cũng đều là những đại tông sư về luyện đan thuật mới có thể luyện thành, mặc dù vậy tỷ lệ thành công cũng cực kỳ thấp, phải là người có đại cơ duyên thì mới có thể luyện ra được.
Bình thường là như vậy, nhưng đó cũng chỉ là lý thuyết được các luyện đan tông sư đưa ra nói chung chung cho các loại đan tương đối dễ luyện mà thôi. Còn những loại đan dược đẳng cấp cao hơn, cần những dược liệu quý giá hơn, thì tỷ lệ thành công để luyện ra được hạ phẩm đan tương đối thấp, chứ đừng nói là luyện ra được trung phẩm và thượng phẩm đan.
Còn cao hơn nữa thì hầu như không phân biệt phẩm chất đan dược, bởi lẽ dược liệu và tỷ lệ thành công của những loại đan này quá mức hà khắc.
Trong số đan phương được ghi lại ở đây thì dễ luyện nhất chính là "Ích Cốc Đan".
Công dụng của Ích Cốc Đan đúng như tên của nó, chỉ cần ăn vào môt viên thì có thể không cần ăn uống trong vòng năm ngày liên tiếp cũng không cảm thấy đói. Dược tính của nó sẽ được thấm vào trong máu thịt để nuôi dưỡng cơ thể, có thể dùng đan này liên tục nhiều ngày thậm chí nhiều năm cũng không có ảnh hưởng gì.
Chỉ có điều những dược liệu để luyện chế đan dược này cũng không phải đơn giản có thể kiếm được, hơn một phần ba trong số đó cũng đều là những loại dược thảo quý hiếm. Nhưng bù lại tỷ lệ thành công của đan này cũng tương đối cao, yêu cầu về người luyện cũng không có gì khó cỡ như Diệp Khôn cũng có thể luyện được.
Loại tiếp theo là "Tẩy Linh Đan", đan này được giới thiệu là một loại đan dược thăng tiến tu vi cho những người ở vào cảnh giới Luyện Khí Kỳ sử dụng, đa phần dược liệu để luyện chế Diệp Khôn cũng nhận biết hết được, chỉ có vài loại là hắn không nhận biết được.
Hai trong ba phần đều là những loại quý hiếm, yêu cầu dược liệu phải có độ trưởng thành ít nhất là mười năm mới được, mà luyện chế loại đan này tỷ lệ thành công thấp hơn "Ích Cốc Đan "một chút.
Tiếp đó đến "Hồi Xuân Đan" loại này các dược liệu dùng để luyện chế cũng thập phần quý giá, hầu như tất cả dược liệu để luyện chế đều xếp vào loại quý hiếm nhất mà Diệp Khôn có thể nhận biết được. Hơn nữa yêu cầu độ trưởng thành của dược liệu cũng khá cao, tất cả dược liệu đều phải có độ trưởng thành ngoài năm mươi năm mới thảo điều kiện, vì vậy "Hồi Xuân Đan" rất ít người luyện.
Công dụng của "Hồi Xuân Đan" là bảo trụ nhan sắc, chỉ cần uống vào một viên thì sẽ giữ nguyên dung nhan như lúc trước khi uống cho đến chết mới thôi.
...
Càng đọc Diệp Khôn càng cảm thấy kinh ngạc, những đan phương này đúng là rất quý hiếm, từ trước đến nay hắn chưa nghe Hà đại phu nhắc tới lần nào cả.
Đọc qua những đan phương này Diệp Khôn cũng có vài chỗ khó hiểu không giải thích được, nhưng công dụng của chúng thì lại khiến cho hắn như dậy sóng trong lòng.
Trong số đó có có loại đan có thể giúp cho người ta kéo dài tuổi thọ, có thể sống tới một trăm tuổi thậm chí là đạt được tới một trăm năm mươi tuổi nữa.
Cũng có những loại đan dược có tác dụng rất thần kỳ, đến lỗi nếu một người bị thương nặng sắp chết, chỉ cần vẫn chưa tắt thở là có thể cứu sống được, hơn nữa khi uống loại đan dược đó vào thì ngay lập tức vết thương trên người sẽ lành lại ngay lập tức, cứ như là có phép màu vậy.
Những đan dược này có tác dụng thần kỳ như vậy, bảo sao Diệp Khôn không thể không kích động được chứ? Đây nào còn là những loại đan dược bình thường nữa, rõ ràng nó đều là tiên đan còn gì nữa.
...
Nghĩ đến đây đột nhiên Diệp Khôn đảo mắt, hắn nhìn chằm chằm vào bốn bình đan dược ở trước mặt trong lòng có chút mong đợi.
Hắn thầm nghĩ, không biết trong bốn bình này có phải là một trong những loại đan dược kia không?
Nghĩ rồi Diệp Khôn cầm lấy một bình rồi mở nắp dốc ngược ra, ngay lập tức một viên thuốc nhỏ bằng đầu đũa có màu nâu rơi xuống lòng bàn tay hắn.
Nhìn viên thuốc trên tay, Diệp Khôn đưa lên mũi ngửi ngửi vài cái, một mùi hương nhè nhẹ phảng phất tỏa ra từ viên thuốc xộc thẳng vào hai lỗ mũi của hắn. Hít vào một hơi thật sâu, đột nhiên toàn thân Diệp Khôn khẽ run lên một cái, cảm giác trong người có một luồng lương khí nào đó chạy khắp cơ thể khiến cho hắn cảm thấy rất thoải mái.
Mà theo như mùi hương ngửi được và đặc điểm miêu tả trong sách thì đây đúng là "Ích Cốc Đan", phát hiện này khiến cho Diệp Khôn rất hưng phấn.
Sau đó hắn tiếp tục lấy ba bình còn lại lần lượt đổ ra tay xem, quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, ba bình này thì trong đó có một bình là Ích Cốc Đan, hai bình còn lại điều là Tẩy Linh Đan. Xem xét kỹ lưỡng thì hắn thấy tổng cộng có tất cả năm mươi viên đan dược, trong đó có hai mươi tư viên Tẩy Linh Đan còn lại đều là Ích Cốc Đan.
Diệp Khôn nhìn bốn bình đan dược này mà trong lòng mừng như điên, tuy vậy hắn vẫn còn có chút tiếc nuối, Hồi Xuân Đan hắn hy vọng nhất thì lại lại không có.
Nếu đúng như miêu tả, chỉ cần uống vào một viên Hồi Xuân Đan thì có thể trẻ mãi không già, bảo sao hắn lại muốn chứ? đáng tiếc là đã để hắn phải thất vọng rồi.
Tiếc thì có tiếc thật đấy, nhưng ngẫm lại Hồi Xuân Đan đâu có dễ mà luyện được như vậy, dược liệu tuy vẫn có thể tìm đủ nhưng yêu cầu dược tính quá cao Hà đại phu làm sao có thể có được để mà luyện chứ.
Ngược lại dược liệu để luyện hai loại đan kia thì dễ kiếm hơn, trong đó cũng có nhiều loại làm chủ để luyện đan chính Diệp Khôn trong những lúc lên núi hái thuốc tìm được cũng kha khá. Nhờ vào số dược liệu đó cho nên Hà đại phu mới có thể luyện chế ra được số đan dược này, đây cũng là may mắn rồi.
Hà đại phu để lại cho hắn chỗ đan dược này không biết là có dụng ý gì? nhất thời Diệp Khôn không nghĩ ra được, mặc kệ như thế nào dù sao cũng rất tốt đối với hắn rồi.
"Xem ra sư phụ chỉ có thể luyện chế được hai loại đan dược này thôi, Hồi Xuân Đan yêu cầu như thế thì không được rồi, có lẽ những đan phương ở phía sau càng khó hơn nhiều, thôi bỏ đi người quý biết đủ, có được chỗ đan dược này đối với mình là quá mức may mắn rồi." Diệp Khôn đem bốn bình đan dược cất vào trong người thì thào nói một câu.
Sau đó hắn tiếp tục xem ba mươi trang phía cuối, ba mươi trang này ghi chép lại có hơn hai trăm loại dược thảo khác nhau, bên cạnh mỗi loại đều có vài dòng chú thích nhỏ giới thiệu về nó.
Trong hơn hai trăm loại dược thảo này thì Diệp Khôn cũng chỉ nhận biết được hơn bốn mươi loại, những loại còn lại hắn không nhận biết được loại nào cả.
Diệp Khôn đọc qua hết một lượt, khi hắn giở đến trang cuối thì hơi nhíu mày, hắn phát hiện ra cuốn sách này không chỉ có năm mươi trang mà vẫn còn nữa, có điều phần sau đã bị người ta xé mất rồi.
"Cuốn sách này không ngờ vẫn còn thiếu một phần phía sau nữa, a khoan đã..." Diệp Khôn nhìn vết tích bị xé mất tự nhủ, đột nhiên như phát hiện ra điều gì, hắn cầm cuốn sách lên lật đến trang thứ hai mươi chăm chú nhìn kỹ.
"Quả nhiên như mình nghĩ, cuốn Dược Phương Bí Sự này đã bị người ta lấy mất một phần của đan phương và một phần của dược liệu, sau đó thì được gộp lại đóng thành cuốn sách này, thảo nào chỉ có mười loại đan phương với hơn hai trăm loại dược thảo."
“Thôi bỏ đi, đây là vật tổ tiên sư phụ để lại không biết bọn họ làm vậy là có dụng ý gì, dù sao đối với mình không có liên quan, không cần nghĩ nhiều làm gì, cứ làm tốt những gì mình đã hứa với người là được." Diệp Khôn thở dài trong lòng thầm nhủ.
Sau đó Diệp Khôn gấp cuốn sách lại để qua một bên, rồi hắn cầm cuốn sách khác lên xem. Cuốn sách này khá là mới, nhìn vào bìa của nó thì thấy có hai chữ "Tâm Đắc" viết rất đẹp. Đây chính là cuốn sách mà Hà đại phu đã ghi chép lại những kinh nghiệm và sự hiểu biết về y thuật của lão trong suốt thời gian hành nghề của mình, mà đã nói với hắn ở trong thư.
Diệp Khôn cầm cuốn sách trên tay trong lòng dâng lên một lỗi bi ai, kể từ ngày hôm nay có lẽ hắn không được gặp lại Hà đại phu nữa, đây sẽ là di vật duy nhất mà lão để lại cho hắn, những tinh hoa, tâm huyết của lão đều được ghi chép trong này, hắn sẽ coi đó là một vật báu vô giá không gì có thể thay thế được và sẽ mang theo bên mình cho tới khi hết đời .
Tác giả :
Xuân Trường