Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi
Chương 315 Ở lại vì Hi phi
Lúc Thượng Quan Tình Hi sắp toát mồ hôi lạnh, đột nhiên trong chỗ tối vang lên một giọng nói quen thuộc.
“Nương nương, tin nàng đi, nàng thật sự sẽ không tổn thương người. Chẳng những không tổn thương mà còn có thể đối tốt với người gấp bội.”
Thượng Quan Tình Hi ngạc nhiên xoay người, quả nhiên nhìn thấy Lưu Anh đã lâu không gặp từ chỗ tối bước ra.
Nhờ ánh trăng lờ mờ, Hi phi híp mắt nhìn. Không nhìn không sao, vừa nhìn nàng ấy đã hoảng hốt tới lảo đảo, suýt nữa té ngã.
May mà Thượng Quan Tình Hi kịp thời đỡ lấy nàng ấy: “Nương nương, người vẫn ổn chứ?”
Tây Nhã không để ý tới nàng ta mà nhìn chằm chằm vào nữ tử áo đen chậm rãi bước đến. Mắt nàng ấy nhìn lom lom, sợ người trước mắt chỉ nháy mắt sẽ biến mất không thấy nữa.
Có lẽ là để xác nhận mức độ chân thật của người trước mắt, Hi phi đỏ mắt tiến lên từng bước, cho đến khi sờ được độ ấm thuộc về người sống, nàng ấy mới run rẩy giọng nghẹn ngào nói.
“Lưu, Lưu Anh, Anh Tử, thật sự là ngươi sao? Anh Tử? Ngươi chưa chết? Ngươi thật sự chưa chết?”
Lưu Anh tiến lên nắm chặt lấy tay Tây Nhã, rưng rưng nước mắt nhẹ gật đầu với nàng ta.
“Được nương nương nhớ mong là phúc phận của Lưu Anh, Lưu Anh rất tốt, không chết, sống rất tốt. Người xem, không phải nô tỳ đã tới rồi ư?”
“Trời cao phù hộ, trời cao phù hộ, đáng thương bốn người các ngươi, vốn ta cho là chỉ có Như Yến may mắn sống sót, không ngờ rằng cả ngươi cũng còn sống. Tin rằng Vân Ca trên trời có linh thiêng nhất định sẽ rất vui. Tốt, thật tốt!”
Dưới sự kích động, nước mắt của Tây Nhã căn bản không kìm được. Lưu Anh an ủi một phen mới khiến nàng ấy ngừng khóc, đến khi nàng ấy ý thức được sự tồn tại của Thượng Quan Tình Hi liền kéo hai người đi tới trước bàn ngồi xuống.
“Cuối cùng xảy ra chuyện gì vậy? Sao ngươi lại đến cùng Thượng Quan cô nương? Hai người quen nhau ư?”
Lúc Tây Nhã sụp đổ khóc rống, Thượng Quan Tình Hi và Lưu Anh đã tiến hành câu thông bằng ánh mắt. Bây giờ nàng ấy vừa hỏi vậy, Lưu Anh liền mỉm cười nhìn về phía nàng ấy.
“Nương nương, không chỉ nô tỳ quen, người cũng quen. Có lẽ bây giờ người vẫn chưa nhận ra, nhưng tin nô tỳ đi, chẳng bao lâu người sẽ biết.”
Tây Nhã khẽ nhíu mày: “Hai người đang chơi trò bí hiểm gì vậy? Ta quen? Rõ ràng ta không quen mà!”
Lưu Anh nhẹ nhàng lắc đầu: “Không, nương nương, người quen. Người và mẫu thân nàng là bạn thân khuê phòng, bạn rất thân, tỷ muội độc nhất vô nhị trên đời. Người nói xem, người có quen nàng hay không?”
Tây Nhã ngây người trong nháy mắt, cổ cứng ngắc xoay đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Thượng Quan Tình Hi.
Sau khi quan sát cẩn thận một phen, mượn ánh nến mờ ảo, nàng ấy tìm được một vài đường nét quen thuộc trên mặt Thượng Quan Tình Hi, không khỏi hít vào một hơi.
“Điều, điều này sao có thể? Sao có thể?”
Tây Nhã nàng ấy sống đến bây giờ cũng chỉ có một tỷ muội tốt, mà tỷ muội tốt đó cố tình sinh con trai, hơn nữa đứa con trai này hiện tại cũng đã chết. Nhưng bây giờ một Lưu Anh lại xuất hiện nói cho nàng ấy biết, tỷ muội tốt của nàng ấy còn có một đứa con gái. Sao có thể như vậy được? Chuyện này tuyệt đối không thể nào.
Vì vậy, Tây Nhã thậm chí nhìn Lưu Anh với ánh mắt hoài nghi.
“Không, ngươi không phải Lưu Anh, ngươi là ai? Các ngươi là ai? Là ai phái các ngươi tới? Cừu Trinh đúng không? Nhất định là nàng ta, đúng không?”
Lưu Anh thấy Tây Nhã càng lúc càng kích động, thậm chí có khả năng bùng nổ bất kỳ lúc nào thì lập tức tiến lên nắm chặt tay Tây Nhã.
“Nương nương, người bình tĩnh một chút. Chẳng lẽ người quên năm đó lúc chủ tử nô tỳ chết đang có thai ư, hơn nữa đã tám tháng rồi. Kỳ thật sự thật không phải một xác hai mạng như người thấy, mà là nương nương vẫn luôn chờ nô tỳ, chờ nô tỳ đến. Hoàng thượng tưởng nương nương đã chết, nhưng nương nương là đại phu, lại biết mình đang có thai, làm sao có thể một dao đâm chết con mình chứ? Cho dù nương nương có tàn nhẫn hơn nữa cũng không thể khiến hài tử đã thành hình, hơn nữa qua thêm hai tháng sẽ chào đời chết theo nàng được! Nàng cố gắng giữ hơi thở cuối cùng, toàn lực bảo vệ đứa bé này. Lúc nô tỳ đến, máu của chủ tử đã chảy khô, nhưng nàng tập trung hết sức mạnh cả người lên người tiểu công chúa. Vì vậy, tiểu công chúa còn sống, nàng còn sống.”
Không phải một xác hai mạng? Hài tử của Đỗ Vân Ca còn sống?
Nước mắt của Tây Nhã càng chảy dữ dội hơn. Tay nàng ấy run rẩy sờ mặt Thượng Quan Tình Hi, cẩn thận mà nghiêm túc.
“Con là con gái của Ca Nhi ư? Đây là sự thật sao? Đây là sự thật sao?”
Nàng ấy cố gắng mở mắt, muốn nhìn rõ gương mặt của Thượng Quan Tình Hi. Nhưng càng nhìn nước mắt chảy càng nhanh, thậm chí cuối cùng, nàng ấy chợt đẩy nàng ta ra.
“Không, không thể có chuyện đó được. Các ngươi đang gạt ta, gạt ta. Máu của nàng đã chảy khô rồi, làm sao hài tử còn sống được? Không thể nào, gương mặt này của ngươi chỉ tương tự hai ba phần, ngươi không phải, ngươi tuyệt đối không phải. Các ngươi hợp tác với nhau lừa ta đúng không? Nói đi, mục đích của các ngươi là gì? Là gì?”
Lưu Anh sửng sốt trước tiếng kêu khóc của nàng ấy. Trước khi người khác tiến vào, Thượng Quan Tình Hi chậm rãi lấy một mảnh ngọc bội từ trong ngực ra, nhẹ nhàng đặt vào tay Tây Nhã.
“Nương nương, đây là ngọc bội mẫu thân thần nữ đeo trên người, chắc hẳn người cũng biết. Gương mặt này của thần nữ không phải không giống, mà là vì quá giống nên đã giở thủ đoạn. Còn mấy tháng nữa mới có thể khôi phục khuôn mặt ban đầu. Bọn thần nữ không lừa người, nương nương, vô duyên vô cớ sao bọn thần nữ phải lừa người chứ? Nếu nương nương không tin, thời gian sẽ chứng minh tất cả.”
Tây Nhã nhìn mảnh ngọc bội trắng quen thuộc trong tay, nhẹ nhàng chạm vào, bên trên rõ ràng có khắc một chữ “Vân”.
Đây là ngọc bội mà mẫu thân nàng ấy tự tay đeo cho Đỗ Vân Ca vào lúc nàng ta mới chào đời.
Có thể nói, đây là đại lễ sinh nhật mẫu thân nàng ấy tặng cho Đỗ Vân Ca, nàng ấy cũng có một cái ngọc bội tương tự. Trên đời chỉ có hai cái, tuyệt đối không xuất hiện cái thứ ba. Chẳng lẽ, chẳng lẽ nàng ta thật sự là con gái của Vân Ca?
Lưu Anh thấy nàng ấy đã tin thêm vài phần, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Nương nương, năm đó khi tiểu thư Thượng Quan phủ ra đời, bẩm sinh đã yếu ớt. Sau khi bọn nô tỳ nhận được tin liền cố ý phái người đưa đứa bé đi, vốn muốn đổi thân phận hai người, không ngờ đứa bé kia không sống quá trăm ngày, vì vậy tiểu thư tự nhiên trở thành đại tiểu thư của Thượng Quan phủ. Mấy năm nay bọn nô tỳ luôn canh giữ bên cạnh tiểu công chúa, bây giờ nàng đã lớn hơn, đã có chủ kiến chủ mình, vì tiến cung mới dùng phương thức như vậy bộc lộc tài năng. Hôm nay nàng gặp người rất kích động, bởi vì người là dì của nàng, dì duy nhất, người nàng thương tiếc. Nàng muốn người sống thật khỏe nên đêm nay mới mạo hiểm tới đây. Nương nương, bọn nô tỳ thật lòng…”
Ôn Tây Nhã nghe đến đó, vài phần hoài nghi vốn có thoáng chốc tan thành mây khói.
“Vân Ca, Tình Hi, Hi Nhi, hài tử ngoan, khổ cho con rồi. Thật xin lỗi, đều là lỗi của dì, đều là lỗi của dì. Dì không nên hiểu lầm các con. Thật xin lỗi, thật xin lỗi, xin con tha thứ cho dì, xin con…”
“Dì, đừng nói vậy, Tình Hi hiểu cả, vô cùng hiểu. Người yên tâm, bệnh của người cứ giao cho con, con đảm bảo người sẽ khôi phục như lúc ban đầu. Còn bệnh của nhị ca ca nữa, nếu như người tin con, con cũng sẽ…”
“Đứa nhỏ ngốc, nhị ca của con không sao, chỉ là hai mẫu tử bọn dì không muốn tranh sủng, chỉ muốn bình an vượt qua nửa đời sau, vì vậy nó mới bất đắc dĩ phải thu liễm mũi nhọn, giấu tài làm đứa nhỏ ngốc. Tuy rằng kẻ ngốc luôn bị bắt nạt, nhưng may mắn thay bọn ta không tạo ra uy hiếp mới có thể bình an lớn lên. Có cơ hội hai huynh muội các con hãy gặp nhau một lần, chỉ tiếc ca ca của con, nó…”
“Dì, qua thì qua rồi, tạm thời chúng ta đừng nhớ đến nữa. Nhiệm vụ chính của người là chữa bệnh thật tốt, chỉ khi bệnh của người khỏi rồi, nhị ca ca mới có thể thật sự yên tâm, mẫu thân con trên trời có linh thiêng cũng sẽ mỉm cười nơi chín suối.”
Tây Nhã vui đến phát khóc: “Được, nghe mọi người hết, nghe mọi người hết. Lưu Anh, mấy năm nay vất vả cho ngươi rồi, ta thay Ca Nhi cảm ơn ngươi. Nếu không có ngươi, sao lại có đứa bé này hôm nay?”
“Đó là bổn phận của nô tỳ, nếu năm đó nương nương không cứu giúp, nào có Lưu Anh nô tỳ hôm nay? Mạng của nô tỳ đều là nương nương cho, làm những chuyện này là chuyện đương nhiên…”
Lúc Lưu Anh và Tây Nhã câu được câu không trò chuyện, Thượng Quan Tình Hi đã cẩn thận kiểm tra cho Tây Nhã. Sau khi kiểm tra xong, nàng ta lập tức đau lòng tới rơi nước mắt.
“Nương nương, mấy năm nay cuối cùng người chịu đựng thế nào vậy? Người có chứng tim đập nhanh thì thôi, còn có nồng độ chất béo trong máu cao bất thường, tăng đường huyết, cao huyết áp, thậm chí người còn đi đứng không tiện. Vì quanh năm u buồn nên cả trạng thái tinh thần cũng không ổn. Người mới bao nhiêu tuổi, sao lại có nhiều bệnh biến chứng như vậy? Người biết không? Nếu không điều dưỡng thật tốt, người có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào!”
Trước sự lo lắng của Thượng Quan Tình Hi, Tây Nhã lại không để bụng lắm khoát tay: “Haiz, không sao, cũng đã quen rồi. Nhưng những chứng bệnh con nói không giống với thái y nói lắm. Nha đầu, mấy danh từ chuyên nghiệp này nghe hình như rất nghiêm trọng. Sao vậy? Dì còn sống được bao nhiêu năm?”
“Phì phì phì, bao nhiêu năm cái gì? Người có con tự mình bắt mạch, sao có thể chỉ sống vài năm được? Người sẽ sống lâu trăm tuổi, người nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi. Người yên tâm đi, có Hi Nhi ở đây, tất cả vấn đề đều không phải vấn đề, con nhất định sẽ giúp người ôm được cháu trai, sống lâu trăm tuổi.”
“Ha ha ha, sống lâu trăm tuổi, như vậy không phải là lão yêu bà rồi hả? Không cần không cần, chỉ cần có thể sống thêm mười năm thì dì đã thỏa mãn rồi, thật sự thỏa mãn rồi. Đứa bé ngoan, cảm ơn con, dì cảm ơn con, con khiến dì có dũng khí sống tiếp. Con yên tâm, từ nay về sau, mọi chuyện dì đều nghe theo con. Con muốn dì làm thế nào dì sẽ làm thế đó được chưa?”
Thượng Quan Tình Hi rưng rưng nước mắt gật đầu, nhưng trong lòng lại vì một câu nói vô tình của Tây Nhã mà căng thẳng: “Dì nói, chân đoán bệnh của con khác với những thái y kia sao?”
Ánh mắt Tây Nhã lóe lên, sao có thể không hiểu ý của Thượng Quan Tình Hi, lập tức không để bụng lắm lắc đầu.
“Không sao, dù sao tình huống cơ thể ta thế nào, ta tự biết, có thể sống thêm một ngày đã là được lợi, về phần những người kia…”
“Dì, có thể cho con xem thử phương thuốc và bã thuốc người sử dụng hay không?”
Thế này là muốn truy tới ngọn nguồn sao?
Tây Nhã không muốn làm phiền nàng ta, nhưng nàng ta lại không định từ bỏ như vậy: “Dì, lúc trước người sống thế nào, Tình Hi mặc kệ. Nhưng bây giờ nếu con đã tới đây, tất nhiên không thể để người tiếp tục cuộc sống như vậy, chịu đựng đau đớn như vậy nữa. Người tin Tình Hi không? Nếu tin Tình Hi thì hãy hoàn toàn giao cơ thể mình cho con, được không?”
Lưu Anh nghe được ý tứ trong lời nói của nàng ta: “Tiểu thư, chẳng lẽ người muốn…?”
Thượng Quan Tình Hi gật đầu: “Lần này ta tiến cung vốn cũng không đơn giản. Nếu đã đến sao có thể không thu hoạch gì mà rời khỏi được? Dì yên tâm, ngày mai con sẽ bẩm tấu thái hậu để Tình Hi khám chữa cho người. Người chỉ mới quá ba mươi tuổi đầu, sao có thể ngâm mình trong ấm thuốc sống qua nửa đời được? Cho dù người muốn cũng phải ngẫm lại nhị ca ca có bằng lòng hay không.”
Thượng Quan Tình Hi vừa nói vậy cũng khiến Tây Nhã có chút xấu hổ: “Đứa nhỏ ngốc, ai không muốn sống thật khỏe chứ. Nhưng chữ ‘sống’ dễ chịu như vậy sao?”
Thượng Quan Tình Hi nắm chặt tay Tây Nhã, ánh mắt trong vắt: “Dì, sống tuy khó, nhưng chết có quá nhiều vướng bận. Chẳng lẽ người muốn mang theo tiếc nuối rời khỏi thế giới này ư?”
Với Tây Nhã, e rằng không chỉ lo lắng cho nhị hoàng tử.
“Dì, Tình Hi muốn báo thù cho mẫu thân, người có thể giúp Tình Hi được không?”
Tây Nhã bị lời nói vô cùng chấn động của nàng làm cho ngây người lập tức, hồi lâu sau nàng ấy mới yếu ớt thở ra một ngụm trọc khí.
“Cái chết của mẫu thân con luôn là nấc thang không thể nào vượt qua trong lòng dì. Mấy năm nay, mỗi lần nửa đêm tỉnh mộng, dì đều mơ thấy ngày đó. Con nói xem, nếu ngày đó dì đi theo nàng thì tốt biết bao? Như vậy hai mẫu tử bọn dì cũng không cần tiếp tục người không ra người quỷ không ra quỷ như vậy nữa.”
Nhiều năm như vậy, nàng ấy ngâm mình trong ấm thuốc cả ngày, dù trải qua cuộc sống nửa ẩn cư vẫn có người không muốn buông tha nàng ấy, buông tha con trai nàng ấy. Cuộc sống như vậy, chẳng thà chết đi cho xong.
Nhưng nàng ấy không thể, nàng ấy còn có nhà mẹ đẻ, nàng ấy còn có quốc công phủ, còn có nhi tử. Nàng ấy không thể tùy tiện chết đi như vậy, nếu không ai sẽ bảo vệ con của nàng ấy đây?
Thái hậu cuối cùng sẽ có ngày già đi, dựa vào hoàng thượng còn không bằng dựa vào chính mình để an tâm. Trước kia nàng ấy bị bệnh nên không có dục vọng sống sót, nhưng bây giờ…
Lời nói của Thượng Quan Tình Hi khiến nàng ấy chấn động, đột nhiên có cảm giác mấy năm nay đều sống vô dụng.
“Con à, con muốn làm gì?”
Lát sau, nàng ấy cúi đầu nắm thật chặt tay Thượng Quan Tình Hi.
Khóe môi nàng ta hơi cong, áp bàn tay của nàng ấy lên gò má hơi lạnh của mình: “Nương nương, người không cần làm gì cả, người chỉ cần giữ lại mạng sống này, vui vẻ chờ đợi là được.”
Nàng ta muốn để Tây Nhã nhìn, trơ mắt nhìn, nàng ta kết liễu mạng sống của Vệ Du Sâm thế nào.
“Hi Nhi, con tuyệt đối đừng làm chuyện điên rồ. Người đó chung quy vẫn là phụ thân của con. Huống chi hắn ta còn là vua một nước, làm sao dễ dàng…”
Thượng Quan Tình Hi cười khinh: “Nếu đổi thân phận khác tự nhiên khó càng thêm khó. Nhưng nương nương, người quên Tình Hi còn có một thân phận khác sao? Con là con gái của hắn ta, ha ha, có lẽ bây giờ không nhìn ra, song sớm muộn cũng có một ngày con sẽ khiến hắn ta chỉ nhìn con một cái cũng không thể nào quên. Đến lúc đó, ha ha…”
Nàng ta muốn làm gì còn không phải chuyện dễ như trở bàn tay sao?
Quan trọng nhất là, sở dĩ nàng ta chọn ra vào hoàng cung, điểm quan trọng nhất chính là, nàng ta muốn khiến cho kẻ đa nghi này cảnh giác. Nàng ta muốn để hắn ta gặp mình, đồng thời thành công khiến hắn ta cảm thấy hứng thú. Hắn ta càng thấy hứng thú với nàng ta, nàng ta càng muốn cho hắn ta té đau.
Vệ Du Sâm, mười hai năm trước ngươi có từng ngờ tới một ngày của mười hai năm sau, có người hận không thể gặm thịt ngươi, uống máu ngươi mới có thể sống sót không?
“Hi Nhi…” Tây Nhã thấy rõ sự dao động dữ tợn trên mặt Thượng Quan Tình Hi, nàng ấy cố gắng ổn định suy nghĩ của mình, nhưng lời đến khóe miệng làm sao cũng không nói ra được.
Bởi vì nàng ấy phát hiện, nàng ấy không có lý do gì để khuyên, nàng ấy nên khuyên cái gì đây?
Tất cả hành động của Vệ Du Sâm còn chỗ nào đáng để nàng ấy xin tha cho hắn ta chứ?
Hiển nhiên Thượng Quan Tình Hi hiểu vị trí hiện tại của Tây Nhã, nàng ấy không thể so với nàng ta, nàng ta đơn độc không có ràng buộc, nhưng Tây Nhã thì khác, nàng ấy còn có con trai, còn có nhà mẹ đẻ, bất cẩn một cái có thể rơi vào kết cục giống Đỗ gia. Đó không phải mục đích sau cùng của nàng ta, vì vậy bất kể thế nào nàng ta cũng không thể liên lụy tới nàng ấy.
“Nương nương, sắc trời không còn sớm, người nghỉ ngơi sớm một chút đi. Tình Hi phải đi trước, ngày mai con sẽ nói rõ tất cả với thái hậu nương nương. Đến lúc đó hy vọng người có thể phối hợp với con, đừng lịch sự từ chối, tu dưỡng thật tốt, sớm ngày khỏe mạnh trở lại được chứ?”
Tây Nhã rưng rưng gật đầu: “Cảm, cảm ơn con.NHưng con vẫn đừng nên mở miệng. Con mới đến, sao có thể vì dì mà khiến những người khác chú ý? Chuyện này dì sẽ đi nói, hiểu chưa?”
Thượng Quan Tình Hi suy nghĩ một lát, nghe lời gật đầu: “Như vậy cũng tốt, vậy làm phiền dì.”
“Đứa nhỏ ngốc này, mau trở về đi!”
Tây Nhã lau nước mắt trên mặt, giục Thượng Quan Tình Hi rời khỏi. Lúc hai người định mở cửa, đột nhiên Tây Nhã nghĩ đến gì đó, giữ lấy tay nàng ta.
“Vậy, vậy Ngọc mỹ nhân kia, có quan hệ gì với con không?”
Thượng Quan Tình Hi hơi sững sờ, sau đó chợt bật cười: “Dì đúng là vẫn tinh tế tỉ mỉ. Trước kia có lẽ có một chút quan hệ, nhưng từ khi nàng ta mang thai, mọi chuyện đã không nằm trong tầm kiểm soát của con nữa, vì vậy nàng ta đã bị vứt bỏ.”
Dường như Tây Nhã không hề bất ngờ về kết quả này, mà lời nói không chút giấu giếm của Thượng Quan Tình Hi khiến trong lòng nàng ấy rất ấm áp.
“Bé ngoan, dì biết rồi, con làm rất đúng. Sau này mọi chuyện phải cẩn thận.”
Thượng Quan Tình Hi gật đầu, cùng Lưu Anh quay người nhảy lên, biến mất trong đêm tối.
Tây Nhã trở về phòng nhưng không buồn ngủ, trong đầu toàn quanh quẩn từng ly từng tí trong mười hai năm nay.
Trong miệng nàng ấy không ngừng nỉ non: “Tình Hi, Vân Ca…”
Một đêm không ngủ, sáng sớm hôm sau, quả nhiên Tây Nhã xuất hiện ở Ninh Thánh cung, thậm chí trước mặt chúng phi tần mà nôn ra máu.
Lúc Thượng Quan Tình Hi được gọi vào bắt mạch cho Tây Nhã còn không nhịn được bị thủ đoạn tàn nhẫn của người dì này làm cho hoảng sợ.
Nàng ta đã ngờ tới nàng ấy sẽ dùng chút thủ đoạn, theo lẽ thường mà giữ nàng ta lại bên cạnh, không ngờ rằng nàng ấy lại ác với mình như vậy, cứng rắn ép mình thổ huyết!
Đến cùng cũng là chất nữ nhà mẹ đẻ của mình, Ôn thái hậu vừa thấy Tây Nhã như vậy lập tức gọi thái y phụ trách trị liệu cho Hi phi vào hỏi.
Hi phi lê cơ thể bệnh tật vẫn không quên xin tha cho thái y: “Thái hậu nương nương, chuyện này không thể trách thái y, thái y hắn, hắn đã cố gắng hết sức. Khụ khụ khụ, thiếp thân, thiếp thân đây là bệnh cũ, chỉ sợ, chỉ sợ trị, trị không hết…”
Ôn thái hậu nhìn bộ dạng bệnh nguy kịch của Ôn Tây Nhã, chỉ cảm thấy ngực bức bối một trận, đột nhiên thở không ra hơi, Như Yến sợ tới mức vội vàng gọi nàng ta: “Tình Hi cô nương, mau, mau xem cho thái hậu, mau!”
Tình Hi tiến cung vốn là để xem bệnh cho nương nương các cung, thời điểm như vậy tất nhiên cần nàng ta ở đây. Mà Như Yến trong tình huống nguy cấp này cũng theo bản năng gọi người duy nhất học y. Trên điểm này, người ngoài không nhìn ra sơ hở gì.
Thượng Quan Tình Hi vững vàng đâm xuống mấy châm, lúc này Ôn thái hậu mới bình thường lại. Bà nhìn Tây Nhã, không khỏi rơi nước mắt. Nàng ta tìm được cơ hội lập tức quỳ xuống trước mặt Ôn thái hậu, tự đề cử mình.
“Nếu thái hậu nương nương tin Tình Hi, không ngại để thần nữ xem bệnh cho Hi phi nương nương thử xem?”
Ôn thái hậu ngơ ngác quay sang, lúc ánh mắt bà tập trung vào người Tình Hi mới muộn màng nhớ ra.
“Tiểu nha đầu ngươi không phải tập trung vào bệnh phụ khoa đột nhiên phát tác sao? Sao vậy? Bệnh của Tây Nhã cũng là bệnh phụ khoa à?”
Tuy rằng không phải nhưng nàng ta cũng có thể biến thành phải. Nếu không, người này tất nhiên sẽ không được giao cho nàng ta.
Thượng Quan Tình Hi quỳ xuống, không kiêu ngạo không tự ti ngước mắt nhìn thẳng vào thái hậu.
“Bẩm thái hậu nương nương, đúng là vậy. Vừa rồi thần nữ bắt mạch, phát hiện quả thật Hi phi nương nương…”
Thế nhưng không đợi nàng ta nói xong đã có người đưa ra nghi vấn.
“Tiểu nha đầu, lời này của ngươi đúng là buồn cười, ai không biết Hi phi tỷ tỷ có bệnh cũ chứ? Sao ngươi vừa nói đã biến thành bệnh phụ khoa nguy cấp rồi? Ha ha, nếu như vậy, thái y trong cung đã biến thành cái gì?”
“Nương nương, tin nàng đi, nàng thật sự sẽ không tổn thương người. Chẳng những không tổn thương mà còn có thể đối tốt với người gấp bội.”
Thượng Quan Tình Hi ngạc nhiên xoay người, quả nhiên nhìn thấy Lưu Anh đã lâu không gặp từ chỗ tối bước ra.
Nhờ ánh trăng lờ mờ, Hi phi híp mắt nhìn. Không nhìn không sao, vừa nhìn nàng ấy đã hoảng hốt tới lảo đảo, suýt nữa té ngã.
May mà Thượng Quan Tình Hi kịp thời đỡ lấy nàng ấy: “Nương nương, người vẫn ổn chứ?”
Tây Nhã không để ý tới nàng ta mà nhìn chằm chằm vào nữ tử áo đen chậm rãi bước đến. Mắt nàng ấy nhìn lom lom, sợ người trước mắt chỉ nháy mắt sẽ biến mất không thấy nữa.
Có lẽ là để xác nhận mức độ chân thật của người trước mắt, Hi phi đỏ mắt tiến lên từng bước, cho đến khi sờ được độ ấm thuộc về người sống, nàng ấy mới run rẩy giọng nghẹn ngào nói.
“Lưu, Lưu Anh, Anh Tử, thật sự là ngươi sao? Anh Tử? Ngươi chưa chết? Ngươi thật sự chưa chết?”
Lưu Anh tiến lên nắm chặt lấy tay Tây Nhã, rưng rưng nước mắt nhẹ gật đầu với nàng ta.
“Được nương nương nhớ mong là phúc phận của Lưu Anh, Lưu Anh rất tốt, không chết, sống rất tốt. Người xem, không phải nô tỳ đã tới rồi ư?”
“Trời cao phù hộ, trời cao phù hộ, đáng thương bốn người các ngươi, vốn ta cho là chỉ có Như Yến may mắn sống sót, không ngờ rằng cả ngươi cũng còn sống. Tin rằng Vân Ca trên trời có linh thiêng nhất định sẽ rất vui. Tốt, thật tốt!”
Dưới sự kích động, nước mắt của Tây Nhã căn bản không kìm được. Lưu Anh an ủi một phen mới khiến nàng ấy ngừng khóc, đến khi nàng ấy ý thức được sự tồn tại của Thượng Quan Tình Hi liền kéo hai người đi tới trước bàn ngồi xuống.
“Cuối cùng xảy ra chuyện gì vậy? Sao ngươi lại đến cùng Thượng Quan cô nương? Hai người quen nhau ư?”
Lúc Tây Nhã sụp đổ khóc rống, Thượng Quan Tình Hi và Lưu Anh đã tiến hành câu thông bằng ánh mắt. Bây giờ nàng ấy vừa hỏi vậy, Lưu Anh liền mỉm cười nhìn về phía nàng ấy.
“Nương nương, không chỉ nô tỳ quen, người cũng quen. Có lẽ bây giờ người vẫn chưa nhận ra, nhưng tin nô tỳ đi, chẳng bao lâu người sẽ biết.”
Tây Nhã khẽ nhíu mày: “Hai người đang chơi trò bí hiểm gì vậy? Ta quen? Rõ ràng ta không quen mà!”
Lưu Anh nhẹ nhàng lắc đầu: “Không, nương nương, người quen. Người và mẫu thân nàng là bạn thân khuê phòng, bạn rất thân, tỷ muội độc nhất vô nhị trên đời. Người nói xem, người có quen nàng hay không?”
Tây Nhã ngây người trong nháy mắt, cổ cứng ngắc xoay đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Thượng Quan Tình Hi.
Sau khi quan sát cẩn thận một phen, mượn ánh nến mờ ảo, nàng ấy tìm được một vài đường nét quen thuộc trên mặt Thượng Quan Tình Hi, không khỏi hít vào một hơi.
“Điều, điều này sao có thể? Sao có thể?”
Tây Nhã nàng ấy sống đến bây giờ cũng chỉ có một tỷ muội tốt, mà tỷ muội tốt đó cố tình sinh con trai, hơn nữa đứa con trai này hiện tại cũng đã chết. Nhưng bây giờ một Lưu Anh lại xuất hiện nói cho nàng ấy biết, tỷ muội tốt của nàng ấy còn có một đứa con gái. Sao có thể như vậy được? Chuyện này tuyệt đối không thể nào.
Vì vậy, Tây Nhã thậm chí nhìn Lưu Anh với ánh mắt hoài nghi.
“Không, ngươi không phải Lưu Anh, ngươi là ai? Các ngươi là ai? Là ai phái các ngươi tới? Cừu Trinh đúng không? Nhất định là nàng ta, đúng không?”
Lưu Anh thấy Tây Nhã càng lúc càng kích động, thậm chí có khả năng bùng nổ bất kỳ lúc nào thì lập tức tiến lên nắm chặt tay Tây Nhã.
“Nương nương, người bình tĩnh một chút. Chẳng lẽ người quên năm đó lúc chủ tử nô tỳ chết đang có thai ư, hơn nữa đã tám tháng rồi. Kỳ thật sự thật không phải một xác hai mạng như người thấy, mà là nương nương vẫn luôn chờ nô tỳ, chờ nô tỳ đến. Hoàng thượng tưởng nương nương đã chết, nhưng nương nương là đại phu, lại biết mình đang có thai, làm sao có thể một dao đâm chết con mình chứ? Cho dù nương nương có tàn nhẫn hơn nữa cũng không thể khiến hài tử đã thành hình, hơn nữa qua thêm hai tháng sẽ chào đời chết theo nàng được! Nàng cố gắng giữ hơi thở cuối cùng, toàn lực bảo vệ đứa bé này. Lúc nô tỳ đến, máu của chủ tử đã chảy khô, nhưng nàng tập trung hết sức mạnh cả người lên người tiểu công chúa. Vì vậy, tiểu công chúa còn sống, nàng còn sống.”
Không phải một xác hai mạng? Hài tử của Đỗ Vân Ca còn sống?
Nước mắt của Tây Nhã càng chảy dữ dội hơn. Tay nàng ấy run rẩy sờ mặt Thượng Quan Tình Hi, cẩn thận mà nghiêm túc.
“Con là con gái của Ca Nhi ư? Đây là sự thật sao? Đây là sự thật sao?”
Nàng ấy cố gắng mở mắt, muốn nhìn rõ gương mặt của Thượng Quan Tình Hi. Nhưng càng nhìn nước mắt chảy càng nhanh, thậm chí cuối cùng, nàng ấy chợt đẩy nàng ta ra.
“Không, không thể có chuyện đó được. Các ngươi đang gạt ta, gạt ta. Máu của nàng đã chảy khô rồi, làm sao hài tử còn sống được? Không thể nào, gương mặt này của ngươi chỉ tương tự hai ba phần, ngươi không phải, ngươi tuyệt đối không phải. Các ngươi hợp tác với nhau lừa ta đúng không? Nói đi, mục đích của các ngươi là gì? Là gì?”
Lưu Anh sửng sốt trước tiếng kêu khóc của nàng ấy. Trước khi người khác tiến vào, Thượng Quan Tình Hi chậm rãi lấy một mảnh ngọc bội từ trong ngực ra, nhẹ nhàng đặt vào tay Tây Nhã.
“Nương nương, đây là ngọc bội mẫu thân thần nữ đeo trên người, chắc hẳn người cũng biết. Gương mặt này của thần nữ không phải không giống, mà là vì quá giống nên đã giở thủ đoạn. Còn mấy tháng nữa mới có thể khôi phục khuôn mặt ban đầu. Bọn thần nữ không lừa người, nương nương, vô duyên vô cớ sao bọn thần nữ phải lừa người chứ? Nếu nương nương không tin, thời gian sẽ chứng minh tất cả.”
Tây Nhã nhìn mảnh ngọc bội trắng quen thuộc trong tay, nhẹ nhàng chạm vào, bên trên rõ ràng có khắc một chữ “Vân”.
Đây là ngọc bội mà mẫu thân nàng ấy tự tay đeo cho Đỗ Vân Ca vào lúc nàng ta mới chào đời.
Có thể nói, đây là đại lễ sinh nhật mẫu thân nàng ấy tặng cho Đỗ Vân Ca, nàng ấy cũng có một cái ngọc bội tương tự. Trên đời chỉ có hai cái, tuyệt đối không xuất hiện cái thứ ba. Chẳng lẽ, chẳng lẽ nàng ta thật sự là con gái của Vân Ca?
Lưu Anh thấy nàng ấy đã tin thêm vài phần, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Nương nương, năm đó khi tiểu thư Thượng Quan phủ ra đời, bẩm sinh đã yếu ớt. Sau khi bọn nô tỳ nhận được tin liền cố ý phái người đưa đứa bé đi, vốn muốn đổi thân phận hai người, không ngờ đứa bé kia không sống quá trăm ngày, vì vậy tiểu thư tự nhiên trở thành đại tiểu thư của Thượng Quan phủ. Mấy năm nay bọn nô tỳ luôn canh giữ bên cạnh tiểu công chúa, bây giờ nàng đã lớn hơn, đã có chủ kiến chủ mình, vì tiến cung mới dùng phương thức như vậy bộc lộc tài năng. Hôm nay nàng gặp người rất kích động, bởi vì người là dì của nàng, dì duy nhất, người nàng thương tiếc. Nàng muốn người sống thật khỏe nên đêm nay mới mạo hiểm tới đây. Nương nương, bọn nô tỳ thật lòng…”
Ôn Tây Nhã nghe đến đó, vài phần hoài nghi vốn có thoáng chốc tan thành mây khói.
“Vân Ca, Tình Hi, Hi Nhi, hài tử ngoan, khổ cho con rồi. Thật xin lỗi, đều là lỗi của dì, đều là lỗi của dì. Dì không nên hiểu lầm các con. Thật xin lỗi, thật xin lỗi, xin con tha thứ cho dì, xin con…”
“Dì, đừng nói vậy, Tình Hi hiểu cả, vô cùng hiểu. Người yên tâm, bệnh của người cứ giao cho con, con đảm bảo người sẽ khôi phục như lúc ban đầu. Còn bệnh của nhị ca ca nữa, nếu như người tin con, con cũng sẽ…”
“Đứa nhỏ ngốc, nhị ca của con không sao, chỉ là hai mẫu tử bọn dì không muốn tranh sủng, chỉ muốn bình an vượt qua nửa đời sau, vì vậy nó mới bất đắc dĩ phải thu liễm mũi nhọn, giấu tài làm đứa nhỏ ngốc. Tuy rằng kẻ ngốc luôn bị bắt nạt, nhưng may mắn thay bọn ta không tạo ra uy hiếp mới có thể bình an lớn lên. Có cơ hội hai huynh muội các con hãy gặp nhau một lần, chỉ tiếc ca ca của con, nó…”
“Dì, qua thì qua rồi, tạm thời chúng ta đừng nhớ đến nữa. Nhiệm vụ chính của người là chữa bệnh thật tốt, chỉ khi bệnh của người khỏi rồi, nhị ca ca mới có thể thật sự yên tâm, mẫu thân con trên trời có linh thiêng cũng sẽ mỉm cười nơi chín suối.”
Tây Nhã vui đến phát khóc: “Được, nghe mọi người hết, nghe mọi người hết. Lưu Anh, mấy năm nay vất vả cho ngươi rồi, ta thay Ca Nhi cảm ơn ngươi. Nếu không có ngươi, sao lại có đứa bé này hôm nay?”
“Đó là bổn phận của nô tỳ, nếu năm đó nương nương không cứu giúp, nào có Lưu Anh nô tỳ hôm nay? Mạng của nô tỳ đều là nương nương cho, làm những chuyện này là chuyện đương nhiên…”
Lúc Lưu Anh và Tây Nhã câu được câu không trò chuyện, Thượng Quan Tình Hi đã cẩn thận kiểm tra cho Tây Nhã. Sau khi kiểm tra xong, nàng ta lập tức đau lòng tới rơi nước mắt.
“Nương nương, mấy năm nay cuối cùng người chịu đựng thế nào vậy? Người có chứng tim đập nhanh thì thôi, còn có nồng độ chất béo trong máu cao bất thường, tăng đường huyết, cao huyết áp, thậm chí người còn đi đứng không tiện. Vì quanh năm u buồn nên cả trạng thái tinh thần cũng không ổn. Người mới bao nhiêu tuổi, sao lại có nhiều bệnh biến chứng như vậy? Người biết không? Nếu không điều dưỡng thật tốt, người có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào!”
Trước sự lo lắng của Thượng Quan Tình Hi, Tây Nhã lại không để bụng lắm khoát tay: “Haiz, không sao, cũng đã quen rồi. Nhưng những chứng bệnh con nói không giống với thái y nói lắm. Nha đầu, mấy danh từ chuyên nghiệp này nghe hình như rất nghiêm trọng. Sao vậy? Dì còn sống được bao nhiêu năm?”
“Phì phì phì, bao nhiêu năm cái gì? Người có con tự mình bắt mạch, sao có thể chỉ sống vài năm được? Người sẽ sống lâu trăm tuổi, người nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi. Người yên tâm đi, có Hi Nhi ở đây, tất cả vấn đề đều không phải vấn đề, con nhất định sẽ giúp người ôm được cháu trai, sống lâu trăm tuổi.”
“Ha ha ha, sống lâu trăm tuổi, như vậy không phải là lão yêu bà rồi hả? Không cần không cần, chỉ cần có thể sống thêm mười năm thì dì đã thỏa mãn rồi, thật sự thỏa mãn rồi. Đứa bé ngoan, cảm ơn con, dì cảm ơn con, con khiến dì có dũng khí sống tiếp. Con yên tâm, từ nay về sau, mọi chuyện dì đều nghe theo con. Con muốn dì làm thế nào dì sẽ làm thế đó được chưa?”
Thượng Quan Tình Hi rưng rưng nước mắt gật đầu, nhưng trong lòng lại vì một câu nói vô tình của Tây Nhã mà căng thẳng: “Dì nói, chân đoán bệnh của con khác với những thái y kia sao?”
Ánh mắt Tây Nhã lóe lên, sao có thể không hiểu ý của Thượng Quan Tình Hi, lập tức không để bụng lắm lắc đầu.
“Không sao, dù sao tình huống cơ thể ta thế nào, ta tự biết, có thể sống thêm một ngày đã là được lợi, về phần những người kia…”
“Dì, có thể cho con xem thử phương thuốc và bã thuốc người sử dụng hay không?”
Thế này là muốn truy tới ngọn nguồn sao?
Tây Nhã không muốn làm phiền nàng ta, nhưng nàng ta lại không định từ bỏ như vậy: “Dì, lúc trước người sống thế nào, Tình Hi mặc kệ. Nhưng bây giờ nếu con đã tới đây, tất nhiên không thể để người tiếp tục cuộc sống như vậy, chịu đựng đau đớn như vậy nữa. Người tin Tình Hi không? Nếu tin Tình Hi thì hãy hoàn toàn giao cơ thể mình cho con, được không?”
Lưu Anh nghe được ý tứ trong lời nói của nàng ta: “Tiểu thư, chẳng lẽ người muốn…?”
Thượng Quan Tình Hi gật đầu: “Lần này ta tiến cung vốn cũng không đơn giản. Nếu đã đến sao có thể không thu hoạch gì mà rời khỏi được? Dì yên tâm, ngày mai con sẽ bẩm tấu thái hậu để Tình Hi khám chữa cho người. Người chỉ mới quá ba mươi tuổi đầu, sao có thể ngâm mình trong ấm thuốc sống qua nửa đời được? Cho dù người muốn cũng phải ngẫm lại nhị ca ca có bằng lòng hay không.”
Thượng Quan Tình Hi vừa nói vậy cũng khiến Tây Nhã có chút xấu hổ: “Đứa nhỏ ngốc, ai không muốn sống thật khỏe chứ. Nhưng chữ ‘sống’ dễ chịu như vậy sao?”
Thượng Quan Tình Hi nắm chặt tay Tây Nhã, ánh mắt trong vắt: “Dì, sống tuy khó, nhưng chết có quá nhiều vướng bận. Chẳng lẽ người muốn mang theo tiếc nuối rời khỏi thế giới này ư?”
Với Tây Nhã, e rằng không chỉ lo lắng cho nhị hoàng tử.
“Dì, Tình Hi muốn báo thù cho mẫu thân, người có thể giúp Tình Hi được không?”
Tây Nhã bị lời nói vô cùng chấn động của nàng làm cho ngây người lập tức, hồi lâu sau nàng ấy mới yếu ớt thở ra một ngụm trọc khí.
“Cái chết của mẫu thân con luôn là nấc thang không thể nào vượt qua trong lòng dì. Mấy năm nay, mỗi lần nửa đêm tỉnh mộng, dì đều mơ thấy ngày đó. Con nói xem, nếu ngày đó dì đi theo nàng thì tốt biết bao? Như vậy hai mẫu tử bọn dì cũng không cần tiếp tục người không ra người quỷ không ra quỷ như vậy nữa.”
Nhiều năm như vậy, nàng ấy ngâm mình trong ấm thuốc cả ngày, dù trải qua cuộc sống nửa ẩn cư vẫn có người không muốn buông tha nàng ấy, buông tha con trai nàng ấy. Cuộc sống như vậy, chẳng thà chết đi cho xong.
Nhưng nàng ấy không thể, nàng ấy còn có nhà mẹ đẻ, nàng ấy còn có quốc công phủ, còn có nhi tử. Nàng ấy không thể tùy tiện chết đi như vậy, nếu không ai sẽ bảo vệ con của nàng ấy đây?
Thái hậu cuối cùng sẽ có ngày già đi, dựa vào hoàng thượng còn không bằng dựa vào chính mình để an tâm. Trước kia nàng ấy bị bệnh nên không có dục vọng sống sót, nhưng bây giờ…
Lời nói của Thượng Quan Tình Hi khiến nàng ấy chấn động, đột nhiên có cảm giác mấy năm nay đều sống vô dụng.
“Con à, con muốn làm gì?”
Lát sau, nàng ấy cúi đầu nắm thật chặt tay Thượng Quan Tình Hi.
Khóe môi nàng ta hơi cong, áp bàn tay của nàng ấy lên gò má hơi lạnh của mình: “Nương nương, người không cần làm gì cả, người chỉ cần giữ lại mạng sống này, vui vẻ chờ đợi là được.”
Nàng ta muốn để Tây Nhã nhìn, trơ mắt nhìn, nàng ta kết liễu mạng sống của Vệ Du Sâm thế nào.
“Hi Nhi, con tuyệt đối đừng làm chuyện điên rồ. Người đó chung quy vẫn là phụ thân của con. Huống chi hắn ta còn là vua một nước, làm sao dễ dàng…”
Thượng Quan Tình Hi cười khinh: “Nếu đổi thân phận khác tự nhiên khó càng thêm khó. Nhưng nương nương, người quên Tình Hi còn có một thân phận khác sao? Con là con gái của hắn ta, ha ha, có lẽ bây giờ không nhìn ra, song sớm muộn cũng có một ngày con sẽ khiến hắn ta chỉ nhìn con một cái cũng không thể nào quên. Đến lúc đó, ha ha…”
Nàng ta muốn làm gì còn không phải chuyện dễ như trở bàn tay sao?
Quan trọng nhất là, sở dĩ nàng ta chọn ra vào hoàng cung, điểm quan trọng nhất chính là, nàng ta muốn khiến cho kẻ đa nghi này cảnh giác. Nàng ta muốn để hắn ta gặp mình, đồng thời thành công khiến hắn ta cảm thấy hứng thú. Hắn ta càng thấy hứng thú với nàng ta, nàng ta càng muốn cho hắn ta té đau.
Vệ Du Sâm, mười hai năm trước ngươi có từng ngờ tới một ngày của mười hai năm sau, có người hận không thể gặm thịt ngươi, uống máu ngươi mới có thể sống sót không?
“Hi Nhi…” Tây Nhã thấy rõ sự dao động dữ tợn trên mặt Thượng Quan Tình Hi, nàng ấy cố gắng ổn định suy nghĩ của mình, nhưng lời đến khóe miệng làm sao cũng không nói ra được.
Bởi vì nàng ấy phát hiện, nàng ấy không có lý do gì để khuyên, nàng ấy nên khuyên cái gì đây?
Tất cả hành động của Vệ Du Sâm còn chỗ nào đáng để nàng ấy xin tha cho hắn ta chứ?
Hiển nhiên Thượng Quan Tình Hi hiểu vị trí hiện tại của Tây Nhã, nàng ấy không thể so với nàng ta, nàng ta đơn độc không có ràng buộc, nhưng Tây Nhã thì khác, nàng ấy còn có con trai, còn có nhà mẹ đẻ, bất cẩn một cái có thể rơi vào kết cục giống Đỗ gia. Đó không phải mục đích sau cùng của nàng ta, vì vậy bất kể thế nào nàng ta cũng không thể liên lụy tới nàng ấy.
“Nương nương, sắc trời không còn sớm, người nghỉ ngơi sớm một chút đi. Tình Hi phải đi trước, ngày mai con sẽ nói rõ tất cả với thái hậu nương nương. Đến lúc đó hy vọng người có thể phối hợp với con, đừng lịch sự từ chối, tu dưỡng thật tốt, sớm ngày khỏe mạnh trở lại được chứ?”
Tây Nhã rưng rưng gật đầu: “Cảm, cảm ơn con.NHưng con vẫn đừng nên mở miệng. Con mới đến, sao có thể vì dì mà khiến những người khác chú ý? Chuyện này dì sẽ đi nói, hiểu chưa?”
Thượng Quan Tình Hi suy nghĩ một lát, nghe lời gật đầu: “Như vậy cũng tốt, vậy làm phiền dì.”
“Đứa nhỏ ngốc này, mau trở về đi!”
Tây Nhã lau nước mắt trên mặt, giục Thượng Quan Tình Hi rời khỏi. Lúc hai người định mở cửa, đột nhiên Tây Nhã nghĩ đến gì đó, giữ lấy tay nàng ta.
“Vậy, vậy Ngọc mỹ nhân kia, có quan hệ gì với con không?”
Thượng Quan Tình Hi hơi sững sờ, sau đó chợt bật cười: “Dì đúng là vẫn tinh tế tỉ mỉ. Trước kia có lẽ có một chút quan hệ, nhưng từ khi nàng ta mang thai, mọi chuyện đã không nằm trong tầm kiểm soát của con nữa, vì vậy nàng ta đã bị vứt bỏ.”
Dường như Tây Nhã không hề bất ngờ về kết quả này, mà lời nói không chút giấu giếm của Thượng Quan Tình Hi khiến trong lòng nàng ấy rất ấm áp.
“Bé ngoan, dì biết rồi, con làm rất đúng. Sau này mọi chuyện phải cẩn thận.”
Thượng Quan Tình Hi gật đầu, cùng Lưu Anh quay người nhảy lên, biến mất trong đêm tối.
Tây Nhã trở về phòng nhưng không buồn ngủ, trong đầu toàn quanh quẩn từng ly từng tí trong mười hai năm nay.
Trong miệng nàng ấy không ngừng nỉ non: “Tình Hi, Vân Ca…”
Một đêm không ngủ, sáng sớm hôm sau, quả nhiên Tây Nhã xuất hiện ở Ninh Thánh cung, thậm chí trước mặt chúng phi tần mà nôn ra máu.
Lúc Thượng Quan Tình Hi được gọi vào bắt mạch cho Tây Nhã còn không nhịn được bị thủ đoạn tàn nhẫn của người dì này làm cho hoảng sợ.
Nàng ta đã ngờ tới nàng ấy sẽ dùng chút thủ đoạn, theo lẽ thường mà giữ nàng ta lại bên cạnh, không ngờ rằng nàng ấy lại ác với mình như vậy, cứng rắn ép mình thổ huyết!
Đến cùng cũng là chất nữ nhà mẹ đẻ của mình, Ôn thái hậu vừa thấy Tây Nhã như vậy lập tức gọi thái y phụ trách trị liệu cho Hi phi vào hỏi.
Hi phi lê cơ thể bệnh tật vẫn không quên xin tha cho thái y: “Thái hậu nương nương, chuyện này không thể trách thái y, thái y hắn, hắn đã cố gắng hết sức. Khụ khụ khụ, thiếp thân, thiếp thân đây là bệnh cũ, chỉ sợ, chỉ sợ trị, trị không hết…”
Ôn thái hậu nhìn bộ dạng bệnh nguy kịch của Ôn Tây Nhã, chỉ cảm thấy ngực bức bối một trận, đột nhiên thở không ra hơi, Như Yến sợ tới mức vội vàng gọi nàng ta: “Tình Hi cô nương, mau, mau xem cho thái hậu, mau!”
Tình Hi tiến cung vốn là để xem bệnh cho nương nương các cung, thời điểm như vậy tất nhiên cần nàng ta ở đây. Mà Như Yến trong tình huống nguy cấp này cũng theo bản năng gọi người duy nhất học y. Trên điểm này, người ngoài không nhìn ra sơ hở gì.
Thượng Quan Tình Hi vững vàng đâm xuống mấy châm, lúc này Ôn thái hậu mới bình thường lại. Bà nhìn Tây Nhã, không khỏi rơi nước mắt. Nàng ta tìm được cơ hội lập tức quỳ xuống trước mặt Ôn thái hậu, tự đề cử mình.
“Nếu thái hậu nương nương tin Tình Hi, không ngại để thần nữ xem bệnh cho Hi phi nương nương thử xem?”
Ôn thái hậu ngơ ngác quay sang, lúc ánh mắt bà tập trung vào người Tình Hi mới muộn màng nhớ ra.
“Tiểu nha đầu ngươi không phải tập trung vào bệnh phụ khoa đột nhiên phát tác sao? Sao vậy? Bệnh của Tây Nhã cũng là bệnh phụ khoa à?”
Tuy rằng không phải nhưng nàng ta cũng có thể biến thành phải. Nếu không, người này tất nhiên sẽ không được giao cho nàng ta.
Thượng Quan Tình Hi quỳ xuống, không kiêu ngạo không tự ti ngước mắt nhìn thẳng vào thái hậu.
“Bẩm thái hậu nương nương, đúng là vậy. Vừa rồi thần nữ bắt mạch, phát hiện quả thật Hi phi nương nương…”
Thế nhưng không đợi nàng ta nói xong đã có người đưa ra nghi vấn.
“Tiểu nha đầu, lời này của ngươi đúng là buồn cười, ai không biết Hi phi tỷ tỷ có bệnh cũ chứ? Sao ngươi vừa nói đã biến thành bệnh phụ khoa nguy cấp rồi? Ha ha, nếu như vậy, thái y trong cung đã biến thành cái gì?”
Tác giả :
Vân Mộc Tinh