Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi
Chương 18 Đạt thành hiệp nghị
"Khoan đã, bổn vương hỏi ngươi, lời ngươi vừa nói đã nghĩ kỹ chưa? Một năm này, bổn vương phải làm sao tìm được ngươi? Chẳng lẽ trực tiếp tới Linh gia trang hay sao?" Ly Hồng Đào càng lúc càng không hiểu nổi tâm tư nha đầu kia, trong lúc nhất thời vội tới đỏ mắt.
Ly Diên lạnh lùng nhìn ông ta: "Từ nay về sau Linh gia trang không còn quan hệ gì với ta, ông đừng tới làm phiền bọn họ nữa. Không cần ông liên lạc ta, lúc nên xuất hiện ta sẽ tự xuất hiện."
Ly Hồng Đào khẽ nhíu mày, hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời này lắm. Nhưng ông ta lại không dám ép quá gắt, bấy giờ dịu giọng nói: "Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, bổn vương sẽ không làm khó di nương ngươi. Nhớ trở về sớm, nơi phải gả vào chính là vương phủ, ngươi còn phải học tập rất nhiều thứ. Có thể về sớm thì về sớm một chút, đây là lệnh bài vương phủ, có việc thì phái người tìm bổn vương, hiểu chưa?"
Ly Diên phì cười một tiếng tiếp lời: "Hiện tại, ta có thể đi rồi chứ?"
Trong lòng Ly Hồng Đào biết nếu cưỡng ép đưa nàng đi, theo tính tình của nha đầu này hiện tại tất nhiên sẽ trở mặt với ông ta, đến lúc đó không phải là việc vài ba câu nói hay uy hiếp là có tác dụng. Thay vì hoàn toàn trở mặt với nàng, chi bằng chiều theo nàng một chút. Chỉ cần tương lai dỗ được nàng lên kiệu hoa, dù chịu đựng hơn nữa thì có sao?
Ly Hồng Đào nghĩ tới đây, thâm thúy nhìn Ly Diên: "Ngươi đi đi, hi vọng ngươi nói lời giữ lời, bổn vương cũng không muốn ép ngươi quá gắt. Nếu ngươi thật sự lật lọng, đừng trách ta đến lúc đó lòng dạ độc ác.
Đôi mắt đen của Ly Diên trầm xuống, lạnh lùng nhìn ông ta: "Đến lúc đó? Ha ha, Khang thân vương, có lúc nào mà lòng dạ ông không độc ác đâu?"
Sau khi Ly Diên vứt lại những lời thì không quay đầu bỏ đi. Ly Hồng Đào nhìn bóng lưng của nàng, sắc mặt trầm đến mức có thể chảy ra nước, trong mắt là lửa giận hừng hực cháy...
Ly Diên vừa rời khỏi tầm mắt của Ly Hồng Đào, một bóng màu đỏ không hề báo trước lọt vào mắt nàng. Thấy người nọ, Ly Diên nhướng mày: "Sao huynh lại tới đây?"
Người tới thân hình cao lớn, mặc một bộ áo đỏ xinh đẹp, trên mặt đeo mặt nạ diễn viên hí khúc, chỉ để lộ một đôi mắt hoa đào xinh đẹp. Thường nói đôi mắt là cửa sổ linh hồn, chỉ một đôi mắt đã đoán được gương mặt phía sau tấm mặt nạ anh tuấn cỡ nào.
Thế nhưng Ly Diên lại không có hứng thú với chuyện này, nàng nhìn người đang dựa vào thân cây, ung dung nhìn mình, tức giận nói: "Hỏi huynh đó, câm rồi hả?"
Nam nhân cong đôi môi mọng đỏ tươi mà diêm dúa, cười châm biếm liếc nàng: "Thật vô dụng, vậy mà lại bị người ta uy hiếp. Tiểu Diên Diên, đây không phải tác phong của muội."
Ly Diên lười biếng quét mắt nhìn hắn một cái: "Chuyện của ta, không cần huynh quan tâm. Nếu đã đến thì đi chung đi. Ta không trở về Linh gia trang được, nhân khoảng thời gian này, ta cũng nên sắp xếp tốt cho tương lai của mình rồi."
Đồng tử của nam nhân áo đỏ phóng đại trong giây lát, không thể tin trừng nàng: "Không phải chứ? Muội thật sự muốn gả thay hả?"
Khóe môi Ly Diên khẽ nhếch, trên quỷ nhan lộ ra ý cười quỷ dị: "Thế nào? Không được?"
Nam nhân áo đỏ rùng mình khó hiểu: "Ta thấy đầu muội đúng là bị nước vào rồi. Nếu muội tùy tiện ứng phó thì thôi, nhưng muội đừng quên, người muội phải gả là thất vương gia của nước Tư U. Thất vương gia đó, đó là một kẻ ăn tươi nuốt sống. Nếu muội tiến vào Phượng vương phủ của hắn ta thì còn có thể ra ngoài sao?"
Ly Diên lạnh lùng nhìn ông ta: "Từ nay về sau Linh gia trang không còn quan hệ gì với ta, ông đừng tới làm phiền bọn họ nữa. Không cần ông liên lạc ta, lúc nên xuất hiện ta sẽ tự xuất hiện."
Ly Hồng Đào khẽ nhíu mày, hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời này lắm. Nhưng ông ta lại không dám ép quá gắt, bấy giờ dịu giọng nói: "Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, bổn vương sẽ không làm khó di nương ngươi. Nhớ trở về sớm, nơi phải gả vào chính là vương phủ, ngươi còn phải học tập rất nhiều thứ. Có thể về sớm thì về sớm một chút, đây là lệnh bài vương phủ, có việc thì phái người tìm bổn vương, hiểu chưa?"
Ly Diên phì cười một tiếng tiếp lời: "Hiện tại, ta có thể đi rồi chứ?"
Trong lòng Ly Hồng Đào biết nếu cưỡng ép đưa nàng đi, theo tính tình của nha đầu này hiện tại tất nhiên sẽ trở mặt với ông ta, đến lúc đó không phải là việc vài ba câu nói hay uy hiếp là có tác dụng. Thay vì hoàn toàn trở mặt với nàng, chi bằng chiều theo nàng một chút. Chỉ cần tương lai dỗ được nàng lên kiệu hoa, dù chịu đựng hơn nữa thì có sao?
Ly Hồng Đào nghĩ tới đây, thâm thúy nhìn Ly Diên: "Ngươi đi đi, hi vọng ngươi nói lời giữ lời, bổn vương cũng không muốn ép ngươi quá gắt. Nếu ngươi thật sự lật lọng, đừng trách ta đến lúc đó lòng dạ độc ác.
Đôi mắt đen của Ly Diên trầm xuống, lạnh lùng nhìn ông ta: "Đến lúc đó? Ha ha, Khang thân vương, có lúc nào mà lòng dạ ông không độc ác đâu?"
Sau khi Ly Diên vứt lại những lời thì không quay đầu bỏ đi. Ly Hồng Đào nhìn bóng lưng của nàng, sắc mặt trầm đến mức có thể chảy ra nước, trong mắt là lửa giận hừng hực cháy...
Ly Diên vừa rời khỏi tầm mắt của Ly Hồng Đào, một bóng màu đỏ không hề báo trước lọt vào mắt nàng. Thấy người nọ, Ly Diên nhướng mày: "Sao huynh lại tới đây?"
Người tới thân hình cao lớn, mặc một bộ áo đỏ xinh đẹp, trên mặt đeo mặt nạ diễn viên hí khúc, chỉ để lộ một đôi mắt hoa đào xinh đẹp. Thường nói đôi mắt là cửa sổ linh hồn, chỉ một đôi mắt đã đoán được gương mặt phía sau tấm mặt nạ anh tuấn cỡ nào.
Thế nhưng Ly Diên lại không có hứng thú với chuyện này, nàng nhìn người đang dựa vào thân cây, ung dung nhìn mình, tức giận nói: "Hỏi huynh đó, câm rồi hả?"
Nam nhân cong đôi môi mọng đỏ tươi mà diêm dúa, cười châm biếm liếc nàng: "Thật vô dụng, vậy mà lại bị người ta uy hiếp. Tiểu Diên Diên, đây không phải tác phong của muội."
Ly Diên lười biếng quét mắt nhìn hắn một cái: "Chuyện của ta, không cần huynh quan tâm. Nếu đã đến thì đi chung đi. Ta không trở về Linh gia trang được, nhân khoảng thời gian này, ta cũng nên sắp xếp tốt cho tương lai của mình rồi."
Đồng tử của nam nhân áo đỏ phóng đại trong giây lát, không thể tin trừng nàng: "Không phải chứ? Muội thật sự muốn gả thay hả?"
Khóe môi Ly Diên khẽ nhếch, trên quỷ nhan lộ ra ý cười quỷ dị: "Thế nào? Không được?"
Nam nhân áo đỏ rùng mình khó hiểu: "Ta thấy đầu muội đúng là bị nước vào rồi. Nếu muội tùy tiện ứng phó thì thôi, nhưng muội đừng quên, người muội phải gả là thất vương gia của nước Tư U. Thất vương gia đó, đó là một kẻ ăn tươi nuốt sống. Nếu muội tiến vào Phượng vương phủ của hắn ta thì còn có thể ra ngoài sao?"
Tác giả :
Vân Mộc Tinh