Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi
Chương 152 Vượt qua nguy hiểm
Khi mặt trời mọc lên cao như thường lệ, ánh mặt trời nóng nực như thiêu cháy đất đai, những người nằm trên bãi cỏ cuối cùng cũng có động tĩnh.
Ly Diên thề, nếu còn phơi nắng như thế này trong nửa giờ nữa, chắc chắn sẽ chết vì mất nước.
Nàng ôm cái đầu nặng trĩu, nheo mắt, toàn thân vô lực ngồi dậy.
Ánh nắng chói chang khiến nàng phải lấy tay che mắt lại. Sau khi quan sát kỹ hơn, nàng nhận ra bản thân không phải là người duy nhất ngất xỉu ở đây.
Liếc một vòng không thấy bóng dáng của Vệ Giới, mi tâm Ly Diên giật giật, nàng lập tức tỉnh táo hẳn.
Tia sáng chói mắt trước khi ngất xỉu, cho dù bây giờ nhớ vẫn như mới chỉ vừa xảy ra.
Ánh mắt nàng rơi trên đám người nằm rải rác dưới đất, mi tâm khẽ chau lại. Chẳng lẽ mọi người đều hôn mê vì ánh sáng kia sao?
Đúng rồi, con rồng khổng lồ kia đâu? Còn ba con rồng nhỏ nữa?
Không phải bọn chúng muốn biến họ thành đồ ăn à?
Sao lại tốt bụng mà bỏ qua cho họ thế này?
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Ly Diên vỗ nhẹ vào mặt. Dưới cái nắng như thiêu đốt, cả người nàng bị nướng bỏng, ẩm ướt nhớp nháp khó chịu.
Nhìn mặt hồ tản ra ánh sáng rực rỡ cách đó không xa, nàng liếm liếm đôi môi khô khốc, gian nan nuốt ngụm nước miếng.
Chân không kiểm soát được di chuyển đến đó…
"Muốn chết thì cứ việc qua đấy."
Một giọng nói lạnh lùng xen lẫn uy nghiêm vang lên từ bên cạnh.
Ly Diên nhìn lên. Ngược chiều ánh sáng, dáng người nam nhân thẳng tắp, cao quý đứng ngược gió. Trên người mặc bộ y phục màu đen càng toát lên cảm giác áp lực.
Đôi mắt lạnh lùng và kiêu ngạo quét qua nàng, những đường nét trên khuôn mặt góc cạnh của hắn ngược chiều ánh sáng càng u ám, thâm thuý.
Mặc dù chỉ tuỳ ý đứng ở đó, nhưng khiến người ta liên tưởng đến thần thái vương giả trời sinh, bế nghễ chúng sinh của vị chúa tể sơn lâm.
Nó khiến người ta cảm thấy nguy hiểm, cũng khiến người ta sợ hãi không dám nhìn thẳng.
Nam nhân này khi lạnh lùng thật đáng sợ, nhưng cũng có thời điểm rất có nhân tính.
Nhưng vì sao rõ ràng là lời nói quan tâm, thốt ra từ trong miệng hắn lại trở nên ớn lạnh như vậy?
"Ngươi, tỉnh dậy khi nào?"
Ly Diên liếc nhìn lá sen trong tay hắn, vô thức liếm khóe môi, đó là nước sao?
Nam nhân chú ý tới động tác nhỏ của nàng, nhíu mày: "Đến đây."
Ly Diên không kìm được di chuyển lại gần. Vừa mới đứng lại, lá sen trên tay nam nhân đã được đưa tới chỗ nàng.
Ánh mắt rơi vào làn nước ngọt ngào trên phiến lá, trái tim trong khoảnh khắc đó, vì hắn mà thật sự… rung động.
Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt lóng lánh sáng ngời tràn đầy vẻ khó tin, "Cái này, cho ta cái này sao?"
Đôi mắt của nàng trong veo, thấu triệt, còn lộ ra một cỗ hơi thở hữu thần. So với những mặt khác của nàng, cũng chỉ có đôi mắt này là đáng nhắc tới.
Từ trước đến giờ hắn luôn cực kỳ chán ghét nữ nhân, bởi vì từ khi còn nhỏ hắn đã nhìn quen sự tàn nhẫn, chanh chua ẩn dưới những lớp vỏ đẹp đẽ kia.
Trên thế giới này không có chuyện đột nhiên tốt bụng với nhau, và cũng càng không có chuyện yêu đương không có lí do.
Người với người ở chung, mặc dù lòng người là khó đoán nhất, những thứ xảo diệu nhất cũng chính là lòng người.
Theo lý thuyết, với kiểu nữ nhân có dáng vẻ không gì đặc biệt này, có lẽ không chỉ có mình hắn, chỉ cần là người có thẩm mỹ bình thường người đều sẽ không thích nàng. Chuyện này không phải do nàng mà là do người ta đã quen thói trông mặt mà bắt hình dong.
Hắn không nghĩ mình là một người nông cạn, có lẽ hắn đã từng có có rất nhiều cái nhìn về nàng, nhưng đoạn đường này, sự hấp dẫn mà nàng tự mình tỏa ra đã sớm vượt qua khuôn mặt khiến người ta chán ghét của nàng.
Chẳng lẽ đây là cảm giác về một người có tâm hồn đẹp?
Không hiểu vì sao, hắn đột nhiên hừ một tiếng, gặp quỷ rồi!
Hắn lại vì một nữ nhân mà suy nghĩ nhiều như vậy, thật điên rồ!
Lập tức, mí mắt cũng không thèm nhấc, trực tiếp ném lá sen trong tay về phía nàng.
Ly Diên chưa kịp chuẩn bị, suýt chút nữa để lá sen bung ra. May mà cuối cùng vẫn có chút công lực để bảo vệ dòng nước ngọt khó khăn lắm mới cầm được đến tay.
"Cảm ơn ngươi."
Ly Diên trịnh trọng nói lời cảm ơn với bóng lưng hơi hốt hoảng của ai đó.
Lưng của nam nhân cứng lại, nhưng vẫn sải bước bỏ đi.
Khóe môi Ly Diên khẽ cong, ánh mắt sâu xa nhìn bóng lưng hắn, cười nhẹ nói: "Đúng là đồ không được tự nhiên.”
Về phần không được tự nhiên là nói mình hay nói Vệ Giới cũng không rõ nữa.
Uống nước xong, cả người nàng như được hồi sinh, lập tức tràn đầy năng lượng.
Nửa canh giờ sau, đám người hôn mê bất tỉnh mới dần dần tỉnh lại.
Khi tỉnh táo lại, họ phấn khích hét lên “đại nạn không chết, tất sẽ có hậu phúc”, vân vân. Đủ loại ngữ điệu may mắn.
Khi đội hình đang chỉnh lý, Ly Diên đi đến chỗ Vệ Giới, đưa cho hắn một bình ngọc.
Vệ Giới liếc nhẹ, nhướng mày.
"Không trả lễ thì không hay lắm."
Thấy hắn không trả lời, nàng nhét thẳng vào tay hắn. Đang định rời đi thì Vệ Giới đột nhiên túm lấy ngón tay của nàng: "Chỗ này xảy ra chuyện gì?"
Ly Diên nhìn theo ánh mắt của hắn, phát hiện đầu ngón tay của nàng không biết đã bị thương từ lúc nào?
Nàng lập tức bồn chồn đáp lại: "Trước đó không có cảm giác gì, ta cũng không biết. Chẳng lẽ bị thứ gì làm thương?"
Vệ Giới liếc mắt, có thứ gì đó xoẹt qua trong mắt. Hắn vừa xoa bình ngọc, đột nhiên khẽ nói: "Còn nhớ tại sao chúng ta hôn mê chứ?"
Ly Diên gật đầu, "Đương nhiên là nhớ. Ta cũng rất tò mò, rõ ràng thịt dâng đến miệng, tại sao chúng lại bỏ qua chúng ta?"
Trong đầu Vệ Giới thoáng hiện lên cảnh tượng con rồng trắng nhỏ đơn độc dựa vào nàng, sau đó nhìn màu đỏ dị thường trên đầu ngón tay của Ly Diên. Trong mắt bất giác có hơi nghi hoặc.
Nữ nhân này thực sự càng ngày càng khó hiểu.
...
Sau khi chỉnh tu tạm thời, đoàn người lại lên đường.
Trải qua cú sốc do con rồng khổng lồ vừa nãy mang lại, hành trình tiếp theo có thể nói là đã qua nguy hiểm. Cuối cùng trước khi trời tối họ đã ra khỏi rừng hắc ám trong truyền thuyết này.
Vào lúc đó, những người mặc y phục ngụy trang đã đợi ở lối ra của khu rừng hắc ám nhìn thấy nhóm Vệ Giới, tròng mắt của họ suýt nữa rơi xuống đất.
Họ gần như là chạy đi đưa tin tức này cho chủ tử của mình.
Tên tiểu lâu la nhìn thấy vị kia mang theo cáo nhỏ của mình ngồi trên bãi cỏ nướng thịt rừng, ăn rất vui vẻ, cảm giác muốn khóc cũng có rồi.
"Môn, môn chủ. Chuyện lớn, việc lớn không xong rồi. Những người kia, những người kia, chúng, bọn chúng…”
Tiểu lâu la chưa nói xong, nam nhân áo đỏ xinh đẹp ưu nhã xé một miếng thịt gà bóng loáng, đưa cho sủng vật của mình.
Sau đó vẻ mặt khinh thường nhìn tên lâu la kia, "Sao? Nhanh như thế đã chết hết rồi? Tên Vệ Giới kia cũng chết rồi? Hừ, thật sự là nhàm chán!"
"Không, không phải như vậy. Là, là bọn chúng đã ra được. Hơn nữa, có, có hơn một trăm người vẫn còn sống."
Tiểu lâu la nói xong, theo bản năng lui về phía sau vài bước.
Quả nhiên, nam nhân nghe xong lời này không chỉ cứng đờ người mà biểu tình cũng thay đổi một trăm tám mươi độ. Con gà rừng mới nướng chín trong tay bị hắn bóp nát trong tích tắc.
Tiểu lâu la nhìn thấy cả người run rẩy, quỳ rạp xuống đất, vẻ mặt cầu xin hô: "Chúng tiểu nhân cũng không ngờ chúng lại có thể đi qua được nơi của ngân long. Chuyện này, chuyện này quá bất thường!"
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của nam nhân nheo lại thành một đường, hững hờ vuốt tóc bên thái dương. Nhìn nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy nhưng tiểu lâu la nhận ra, đây là dấu hiệu trước khi chủ tử giận dữ.
"Những kẻ khác thì sao?"
Người tiểu lâu la run như cầy, run giọng nói: "Hiện tại chỉ có, chỉ có Vệ Giới của Tư U và Linh gia trang do Ly Diên kia dẫn đầu ra ngoài. Những người khác đều không thấy tung tích gì."
Khóe môi nam nhân khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười khó lường. Tiểu lâu la lau mồ hôi trên trán, hắn không đoán ra được, biểu tình lúc này của chủ tử là có ý gì.
"Ha ha, mới ra khỏi rừng hắc ám mà nghĩ mọi chuyện sẽ thuận lợi? Xì, tiếp theo, tiểu gia ta muốn nhìn thử, xem chúng dùng bản lĩnh gì sẽ để cứu đám ngu ngốc đó. Đi, thông báo cho các bộ kế hoạch đã thay đổi, tất cả mọi người cảnh giác, bóp chết tất cả mấy kẻ đó ngoài Chỉ Túy Kim Mê."
Tiểu lâu la định nhận lệnh xong bỏ đi thì nam nhân ung dung mở miệng: "Nếu như có cá lọt lưới…"
Tiểu lâu la theo bản năng im bặt, định quỳ xuống cầu xin tha mạng, nam nhân quay đầu lại, thản nhiên nói: "Nếu có cá lọt lưới, vậy phải dùng đến..."
Nghe xong lời hắn nói, tiểu lâu la bàng hoàng đến mức đồng tử giãn ra, miệng cũng không ngậm lại được. Ông trời ơi, hắn không nghe nhầm chứ?
Nhưng không đợi hắn xác nhận, nam nhân đã cùng sủng vật của mình rời đi, chỉ để lại một màu đỏ loá mắt, ánh lên vẻ quyến rũ dưới ánh mặt trời.
Ban đầu mọi người nghĩ rằng bên ngoài khu rừng sẽ là một vùng hoang vu, hoặc trước không thấy thôn sau không thấy điếm. Nhưng làm sao bọn họ cũng không ngờ là mới đi mấy dặm đã thấy thôn trấn, chuyện này khiến họ sướng đến phát rồ.
Có trời mới biết bọn họ sống thế nào trong mấy ngày qua. Bây giờ người đầy vết máu, tất nhiên điều mong chờ nhất là được tắm nước nóng, ăn một bữa no nê để an ủi tâm hồn bé bỏng bị tổn thương.
Đoàn người tầm một trăm người phải tìm hai, ba tửu lâu mới sắp xếp thỏa đáng được.
Tất nhiên, hơn hai mươi người của Linh gia trang được sắp xếp cùng một chỗ.
Ly Diên thề, nếu còn phơi nắng như thế này trong nửa giờ nữa, chắc chắn sẽ chết vì mất nước.
Nàng ôm cái đầu nặng trĩu, nheo mắt, toàn thân vô lực ngồi dậy.
Ánh nắng chói chang khiến nàng phải lấy tay che mắt lại. Sau khi quan sát kỹ hơn, nàng nhận ra bản thân không phải là người duy nhất ngất xỉu ở đây.
Liếc một vòng không thấy bóng dáng của Vệ Giới, mi tâm Ly Diên giật giật, nàng lập tức tỉnh táo hẳn.
Tia sáng chói mắt trước khi ngất xỉu, cho dù bây giờ nhớ vẫn như mới chỉ vừa xảy ra.
Ánh mắt nàng rơi trên đám người nằm rải rác dưới đất, mi tâm khẽ chau lại. Chẳng lẽ mọi người đều hôn mê vì ánh sáng kia sao?
Đúng rồi, con rồng khổng lồ kia đâu? Còn ba con rồng nhỏ nữa?
Không phải bọn chúng muốn biến họ thành đồ ăn à?
Sao lại tốt bụng mà bỏ qua cho họ thế này?
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Ly Diên vỗ nhẹ vào mặt. Dưới cái nắng như thiêu đốt, cả người nàng bị nướng bỏng, ẩm ướt nhớp nháp khó chịu.
Nhìn mặt hồ tản ra ánh sáng rực rỡ cách đó không xa, nàng liếm liếm đôi môi khô khốc, gian nan nuốt ngụm nước miếng.
Chân không kiểm soát được di chuyển đến đó…
"Muốn chết thì cứ việc qua đấy."
Một giọng nói lạnh lùng xen lẫn uy nghiêm vang lên từ bên cạnh.
Ly Diên nhìn lên. Ngược chiều ánh sáng, dáng người nam nhân thẳng tắp, cao quý đứng ngược gió. Trên người mặc bộ y phục màu đen càng toát lên cảm giác áp lực.
Đôi mắt lạnh lùng và kiêu ngạo quét qua nàng, những đường nét trên khuôn mặt góc cạnh của hắn ngược chiều ánh sáng càng u ám, thâm thuý.
Mặc dù chỉ tuỳ ý đứng ở đó, nhưng khiến người ta liên tưởng đến thần thái vương giả trời sinh, bế nghễ chúng sinh của vị chúa tể sơn lâm.
Nó khiến người ta cảm thấy nguy hiểm, cũng khiến người ta sợ hãi không dám nhìn thẳng.
Nam nhân này khi lạnh lùng thật đáng sợ, nhưng cũng có thời điểm rất có nhân tính.
Nhưng vì sao rõ ràng là lời nói quan tâm, thốt ra từ trong miệng hắn lại trở nên ớn lạnh như vậy?
"Ngươi, tỉnh dậy khi nào?"
Ly Diên liếc nhìn lá sen trong tay hắn, vô thức liếm khóe môi, đó là nước sao?
Nam nhân chú ý tới động tác nhỏ của nàng, nhíu mày: "Đến đây."
Ly Diên không kìm được di chuyển lại gần. Vừa mới đứng lại, lá sen trên tay nam nhân đã được đưa tới chỗ nàng.
Ánh mắt rơi vào làn nước ngọt ngào trên phiến lá, trái tim trong khoảnh khắc đó, vì hắn mà thật sự… rung động.
Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt lóng lánh sáng ngời tràn đầy vẻ khó tin, "Cái này, cho ta cái này sao?"
Đôi mắt của nàng trong veo, thấu triệt, còn lộ ra một cỗ hơi thở hữu thần. So với những mặt khác của nàng, cũng chỉ có đôi mắt này là đáng nhắc tới.
Từ trước đến giờ hắn luôn cực kỳ chán ghét nữ nhân, bởi vì từ khi còn nhỏ hắn đã nhìn quen sự tàn nhẫn, chanh chua ẩn dưới những lớp vỏ đẹp đẽ kia.
Trên thế giới này không có chuyện đột nhiên tốt bụng với nhau, và cũng càng không có chuyện yêu đương không có lí do.
Người với người ở chung, mặc dù lòng người là khó đoán nhất, những thứ xảo diệu nhất cũng chính là lòng người.
Theo lý thuyết, với kiểu nữ nhân có dáng vẻ không gì đặc biệt này, có lẽ không chỉ có mình hắn, chỉ cần là người có thẩm mỹ bình thường người đều sẽ không thích nàng. Chuyện này không phải do nàng mà là do người ta đã quen thói trông mặt mà bắt hình dong.
Hắn không nghĩ mình là một người nông cạn, có lẽ hắn đã từng có có rất nhiều cái nhìn về nàng, nhưng đoạn đường này, sự hấp dẫn mà nàng tự mình tỏa ra đã sớm vượt qua khuôn mặt khiến người ta chán ghét của nàng.
Chẳng lẽ đây là cảm giác về một người có tâm hồn đẹp?
Không hiểu vì sao, hắn đột nhiên hừ một tiếng, gặp quỷ rồi!
Hắn lại vì một nữ nhân mà suy nghĩ nhiều như vậy, thật điên rồ!
Lập tức, mí mắt cũng không thèm nhấc, trực tiếp ném lá sen trong tay về phía nàng.
Ly Diên chưa kịp chuẩn bị, suýt chút nữa để lá sen bung ra. May mà cuối cùng vẫn có chút công lực để bảo vệ dòng nước ngọt khó khăn lắm mới cầm được đến tay.
"Cảm ơn ngươi."
Ly Diên trịnh trọng nói lời cảm ơn với bóng lưng hơi hốt hoảng của ai đó.
Lưng của nam nhân cứng lại, nhưng vẫn sải bước bỏ đi.
Khóe môi Ly Diên khẽ cong, ánh mắt sâu xa nhìn bóng lưng hắn, cười nhẹ nói: "Đúng là đồ không được tự nhiên.”
Về phần không được tự nhiên là nói mình hay nói Vệ Giới cũng không rõ nữa.
Uống nước xong, cả người nàng như được hồi sinh, lập tức tràn đầy năng lượng.
Nửa canh giờ sau, đám người hôn mê bất tỉnh mới dần dần tỉnh lại.
Khi tỉnh táo lại, họ phấn khích hét lên “đại nạn không chết, tất sẽ có hậu phúc”, vân vân. Đủ loại ngữ điệu may mắn.
Khi đội hình đang chỉnh lý, Ly Diên đi đến chỗ Vệ Giới, đưa cho hắn một bình ngọc.
Vệ Giới liếc nhẹ, nhướng mày.
"Không trả lễ thì không hay lắm."
Thấy hắn không trả lời, nàng nhét thẳng vào tay hắn. Đang định rời đi thì Vệ Giới đột nhiên túm lấy ngón tay của nàng: "Chỗ này xảy ra chuyện gì?"
Ly Diên nhìn theo ánh mắt của hắn, phát hiện đầu ngón tay của nàng không biết đã bị thương từ lúc nào?
Nàng lập tức bồn chồn đáp lại: "Trước đó không có cảm giác gì, ta cũng không biết. Chẳng lẽ bị thứ gì làm thương?"
Vệ Giới liếc mắt, có thứ gì đó xoẹt qua trong mắt. Hắn vừa xoa bình ngọc, đột nhiên khẽ nói: "Còn nhớ tại sao chúng ta hôn mê chứ?"
Ly Diên gật đầu, "Đương nhiên là nhớ. Ta cũng rất tò mò, rõ ràng thịt dâng đến miệng, tại sao chúng lại bỏ qua chúng ta?"
Trong đầu Vệ Giới thoáng hiện lên cảnh tượng con rồng trắng nhỏ đơn độc dựa vào nàng, sau đó nhìn màu đỏ dị thường trên đầu ngón tay của Ly Diên. Trong mắt bất giác có hơi nghi hoặc.
Nữ nhân này thực sự càng ngày càng khó hiểu.
...
Sau khi chỉnh tu tạm thời, đoàn người lại lên đường.
Trải qua cú sốc do con rồng khổng lồ vừa nãy mang lại, hành trình tiếp theo có thể nói là đã qua nguy hiểm. Cuối cùng trước khi trời tối họ đã ra khỏi rừng hắc ám trong truyền thuyết này.
Vào lúc đó, những người mặc y phục ngụy trang đã đợi ở lối ra của khu rừng hắc ám nhìn thấy nhóm Vệ Giới, tròng mắt của họ suýt nữa rơi xuống đất.
Họ gần như là chạy đi đưa tin tức này cho chủ tử của mình.
Tên tiểu lâu la nhìn thấy vị kia mang theo cáo nhỏ của mình ngồi trên bãi cỏ nướng thịt rừng, ăn rất vui vẻ, cảm giác muốn khóc cũng có rồi.
"Môn, môn chủ. Chuyện lớn, việc lớn không xong rồi. Những người kia, những người kia, chúng, bọn chúng…”
Tiểu lâu la chưa nói xong, nam nhân áo đỏ xinh đẹp ưu nhã xé một miếng thịt gà bóng loáng, đưa cho sủng vật của mình.
Sau đó vẻ mặt khinh thường nhìn tên lâu la kia, "Sao? Nhanh như thế đã chết hết rồi? Tên Vệ Giới kia cũng chết rồi? Hừ, thật sự là nhàm chán!"
"Không, không phải như vậy. Là, là bọn chúng đã ra được. Hơn nữa, có, có hơn một trăm người vẫn còn sống."
Tiểu lâu la nói xong, theo bản năng lui về phía sau vài bước.
Quả nhiên, nam nhân nghe xong lời này không chỉ cứng đờ người mà biểu tình cũng thay đổi một trăm tám mươi độ. Con gà rừng mới nướng chín trong tay bị hắn bóp nát trong tích tắc.
Tiểu lâu la nhìn thấy cả người run rẩy, quỳ rạp xuống đất, vẻ mặt cầu xin hô: "Chúng tiểu nhân cũng không ngờ chúng lại có thể đi qua được nơi của ngân long. Chuyện này, chuyện này quá bất thường!"
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của nam nhân nheo lại thành một đường, hững hờ vuốt tóc bên thái dương. Nhìn nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy nhưng tiểu lâu la nhận ra, đây là dấu hiệu trước khi chủ tử giận dữ.
"Những kẻ khác thì sao?"
Người tiểu lâu la run như cầy, run giọng nói: "Hiện tại chỉ có, chỉ có Vệ Giới của Tư U và Linh gia trang do Ly Diên kia dẫn đầu ra ngoài. Những người khác đều không thấy tung tích gì."
Khóe môi nam nhân khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười khó lường. Tiểu lâu la lau mồ hôi trên trán, hắn không đoán ra được, biểu tình lúc này của chủ tử là có ý gì.
"Ha ha, mới ra khỏi rừng hắc ám mà nghĩ mọi chuyện sẽ thuận lợi? Xì, tiếp theo, tiểu gia ta muốn nhìn thử, xem chúng dùng bản lĩnh gì sẽ để cứu đám ngu ngốc đó. Đi, thông báo cho các bộ kế hoạch đã thay đổi, tất cả mọi người cảnh giác, bóp chết tất cả mấy kẻ đó ngoài Chỉ Túy Kim Mê."
Tiểu lâu la định nhận lệnh xong bỏ đi thì nam nhân ung dung mở miệng: "Nếu như có cá lọt lưới…"
Tiểu lâu la theo bản năng im bặt, định quỳ xuống cầu xin tha mạng, nam nhân quay đầu lại, thản nhiên nói: "Nếu có cá lọt lưới, vậy phải dùng đến..."
Nghe xong lời hắn nói, tiểu lâu la bàng hoàng đến mức đồng tử giãn ra, miệng cũng không ngậm lại được. Ông trời ơi, hắn không nghe nhầm chứ?
Nhưng không đợi hắn xác nhận, nam nhân đã cùng sủng vật của mình rời đi, chỉ để lại một màu đỏ loá mắt, ánh lên vẻ quyến rũ dưới ánh mặt trời.
Ban đầu mọi người nghĩ rằng bên ngoài khu rừng sẽ là một vùng hoang vu, hoặc trước không thấy thôn sau không thấy điếm. Nhưng làm sao bọn họ cũng không ngờ là mới đi mấy dặm đã thấy thôn trấn, chuyện này khiến họ sướng đến phát rồ.
Có trời mới biết bọn họ sống thế nào trong mấy ngày qua. Bây giờ người đầy vết máu, tất nhiên điều mong chờ nhất là được tắm nước nóng, ăn một bữa no nê để an ủi tâm hồn bé bỏng bị tổn thương.
Đoàn người tầm một trăm người phải tìm hai, ba tửu lâu mới sắp xếp thỏa đáng được.
Tất nhiên, hơn hai mươi người của Linh gia trang được sắp xếp cùng một chỗ.
Tác giả :
Vân Mộc Tinh