Nghịch Thiên Tà Thần
Chương 49: Mầm mống của Tà thần - Hỏa (2)
Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn:
Đội hình như vậy, cho dù xuất hiện tại bất cứ địa phương nào của Thương Phong đế quốc cũng đủ gây ra oanh động vĩ đại, xuất hiện nơi địa phương nhỏ này, cũng chỉ có thể dùng không thể tưởng tượng được để hình dung.
Vân Triệt ngẩng đầu, liếc nhìn về phía năm chấm đen từ phía bắc bầu trời đang bay về hướng này. Đến cảnh giới Thiên Huyền, có thể Huyền độ hư không, ngự không phi hành. Không hề nghi ngờ, năm người này giống như theo lời Mạt Lỵ, là cường giả siêu cấp cảnh giới Thiên Huyền hàng thật giá thật!
Tốc độ phi hành của năm người này cũng không nhanh, từ sau khi Vân Triệt nhìn thấy bóng dáng của bọn họ một hồi lâu sau mới bay đến trên không Vân Triệt. Đã nhận ra phía dưới có người nhìn về phía bọn họ, hai người trong số đó đưa mắt thoáng nhìn xuống dưới, liếc mắt lườm Vân Triệt một cái… Nhưng chỉ lườm một cái, liền thu hồi ánh mắt, ba người khác lại càng ngay cả nhìn cũng chưa từng liếc mắt nhìn hắn một lần. Một người chỉ ở cảnh giới Sơ Huyền, vốn không có tư cách để cho bọn họ nhìn thẳng và để ý.
Đợi sau khi bọn họ bay xa, Vân Triệt hơi trầm tư một chút, lập tức có quyết định, bỗng chốc thu thập những dược liệu vài ngày này hái được vào trong thiên độc châu, sau đó thay xong quần áo, nâng bước chạy về phía năm cường giả Thiên Huyền kia bay tới.
- Ngươi muốn làm gì?
Mạt Lỵ nhíu mày hỏi.
- Đương nhiên là đuổi theo năm người kia!
Bước chân của Vân Triệt không ngừng, cấp tốc nói.
- Chẳng lẽ ngươi định đuổi kịp bọn họ, sau đó cầu xin bọn họ thu ngươi làm đồ đệ?
Giọng Mạt Lỵ lạnh nhạt nói.
- Làm sao có thể! Ta có Mạt Lỵ tiểu sư phụ, những người khác ta nhìn trúng như thế nào.
Vân Triệt vỗ mông ngựa (nịnh hót) một cái nhỏ, sau đó cười hắc hắc, trong mắt lộ ra ánh sao:
- Chỗ này thế mà lại xuất hiện cường giả cảnh giới Thiên Huyền, nguyên nhân có khả năng nhất, vì con huyền thú nào đó mà đến, hơn nữa, là huyền thú cấp cao, bằng không, quả quyết không cần đến năm cường giả Thiên Huyền đồng loạt ra tay! Trên người huyền thú cao cấp có khả năng toàn là bảo vật, nếu như có thể hợp lực đánh chết, không thể nghi ngờ là một khoản thu hoạch cực kỳ to lớn.
- Sao ngươi lại biết bọn họ không chỉ đơn thuần đi ngang qua?
Mạt Lỵ liếc mắt nói.
- Rất đơn giản, bởi vì tốc độ phi hành của bọn họ rất chậm, chậm đến ngay cả ta cũng có thể đuổi theo. Cho dù là chạy đi cũng được, tầm bảo cũng được, tâm tình đều nên vội vàng, tốc độ như thế nào cũng không nên chậm như vậy. Như vậy giải thích tốt nhất, là bọn họ phải đối mặt với huyền thú cường đại, hơn nữa cách mục tiêu đã rất gần, cho nên thả chậm tốc độ, cẩn thận đi trước, cùng sử dụng đối sách thương nghị trong khoảng thời gian này.
- Cho dù là như vậy, ngươi đuổi theo có năng lực làm cái gì? Huyền thú cần đến năm Thiên Huyền cảnh giới liên hợp đối phó, tất nhiên là Thiên Huyền thú cao cấp. Cấp bậc chiến đấu kia, vốn không phải ngươi có khả năng chen chân, ngươi đi làm pháo hôi (bia đỡ đạn) cho bọn họ sao?
Mạt Lỵ rất khinh thường nói.
- Nếu ta đoán không sai, hơn nữa nếu như cuối cùng bọn họ thành công, ta ở bên cạnh luôn có thể thuận tay thu được chút ưu việt đi? Nói ví dụ như, Huyền thú kia bọn họ có thể lấy đi huyền đan, mắt, nanh vuốt… Ta cũng không tin ngay cả chút da thịt cũng không để thừa lại mà mang đi cả!
Vân Triệt nhe răng nói.
- Đồ không có tiền đồ.
Mạt Lỵ hừ lạnh một tiếng, rất khinh bỉ nói.
Tốc độ phi hành của năm người trên không càng lúc càng chậm, hiển như như Vân Triệt dự đoán, khoảng cách đến mục đích đã càng ngày càng gần. Vân Triệt theo từ phía sau rất xa, cũng hoàn toàn không lo lắng bị phát hiện. Bởi vì cho dù bị phát hiện, bản thân là một người cảnh giới Sơ Huyền cấp bốn, bọn họ cũng vốn không có khả năng để vào mắt, liền để ý cũng lười để ý.
“Phía trước có Huyền thú hung mãnh thường lui tới, cảnh giới Sơ Huyền dưới cấp mười đừng bước vào.”
Một tấm biển cảnh báo cũ kỹ xuất hiện trước mặt Vân Triệt, sơn mạch Xích Long rất lớn, càng đi sâu vào trong, Huyền thú di chuyển trong đó càng hung mãnh. Nhưng về chỉnh thể, Huyền thú trong sơn mạch Xích Long đều không cường đại, nhưng cũng không phải cấp độ mà huyền giả với cấp bậc như của Vân Triệt có thể ứng phó.
Đi không bao xa, lại từng tấm biển cảnh báo xuất hiện phía trước.
“Phía trước có Huyền thú cao cấp thường lui tới, cảnh giới Nhập Huyền dưới cấp năm xin nhanh rời khỏi!”
Trên đường đi, Vân Triệt bắt gặp năm tấn biển cảnh báo, mà tấm biển cảnh cáo cuối cùng, phía trên biểu thị, là dấu chữ đỏ như máu:
“Xích Long cấm vực!”
Chỉ có bốn chữ này, lại mang đến áp bách làm cho lòng người sợ.
Mà tất cả mọi người sống ở Thanh Lâm trấn đều biết, phía trước, là khu vực tuyệt đối không thể bước vào một bước, bởi vì tất cả người tiến vào trong đó, không một ai có thể còn sống trở về.
Còn năm người trên không lúc này cũng đã dừng lại. Cách khoảng cách thật xa, Vân Triệt mơ hồ nghe được bọn họ nói chuyện với nhau:
- Chính là gần chỗ này sao?
- Không sai, khu vực tấm biển màu đỏ phía trước kia, chắc là nơi Viêm long dừng chân.
- Thực lực của Viêm long này, các ngươi xác định đã điều tra rõ ràng sao?
- Ừm, Thiên Huyền thú cấp mười! Chắc không sai, có đại trưởng lão ở đây, chúng ta không có lý do gì không giải quyết được nó!
- Nếu có thể lấy được Huyền đan thuộc tính hỏa của nó, tất nhiên có thể khiến cho Phần Thiên Quyết của thiếu chủ lại đột phá một lần nữa, nếu thuận lợi, bài vị chiến Thương Phong lần tiếp theo, chúng ta có tin tưởng đè được Tiêu tông, thậm chí Băng Vân Tiên cung!
Phần Thiên Quyết?
Ba chữ kia khiến Vân Triệt chấn động toàn thân, năm người này, chẳng lẽ đến từ Phần Thiên môn tứ đại tông môn của Thương Phong?
Khó trách có thể một lần xuất động đội hình dọa người như thế, bọn họ lại là người đến từ tứ đại tông môn! Một người trong đó còn là đại trưởng lão, đội hình năm người này ngay cả ở Phần Thiên nội môn, cũng là lực lượng trung tâm!
Mà mục đích bọn họ tới đây, quả nhiên là vì một con Huyền thú cường đại! Thiên Huyền thú “Viêm long” cấp mười trong miệng bọn họ, chẳng lẽ chính là “Con rồng màu đỏ” vẫn luôn truyền lưu trong sơn mạch Xích Long này!
- Giống như có người vẫn luôn đi theo chúng ta.
- A, chẳng qua chỉ là một tiểu quỷ cảnh giới Sơ Huyền. Đoán chừng là lần đầu tiên nhìn thấy Huyền độ hư không, cho nên không biết sống chết đi theo Hừ, hắn đã muốn chết như vậy, không chờ Viêm long động thủ, hiện giờ ta có thể đưa hắn một đoạn đường.
- Cắt, chấp nhặt với một tiểu tử cảnh giới Sơ Huyền, cũng không sợ hạ thân phận của mình.
Trong lòng Vân Triệt nhất thời rùng mình, tuy rằng một đường này hắn đã vô cùng cẩn thận, nhưng hiển nhiên, hắn vẫn bị phát hiện. Dù sao, đối phương đều đã là cảnh giới Thiên Huyền khủng bố.
Ngầm hít một hơi, Vân Triệt bước chân về phía sau, trong lòng sinh ra ý tứ lui bước. Dù sao, hiện giờ thực lực của hắn quá yếu, ngay cả tư cách mạo hiểm cũng không có. Hơi không cẩn thận, hắn sẽ trực tiếp góp cả mạng của mình đi vào.
Hắn lui về sau mấy bước, khi chuẩn bị tạm thời rời đi, trái tim, bỗng nhiên nhảy loạn một cái, hắn thậm chí mơ hồ nghe được trái tim truyền đến một tiếng “Thịch”.
“Đây là…”
“Thịch”... “Thịch”...
Trái tim lại một lần nữa nhảy loạn, trong lòng, một cảm giác không hiểu sao bỗng nhiên xuất hiện, sau đó càng ngày càng trở nên mãnh liệt.
Cảm giác này là…
Vân Triệt để tay lên vị trí ngực, trên mặt kinh ngạc không hiểu… Có thứ gì đó… Đang kêu gọi ta?
Vân Triệt xoay người, nhìn về phía nam, cảm giác kỳ dị này, rõ ràng chính là đến từ phương hướng kia. Cảm giác này thật vi diệu, rõ ràng chỉ là một cảm giác hư vô phiêu miểu, không cách nào nói ra bằng lời, lại khiến trong lòng hắn không cách nào sinh ra vẻ hoài nghi và kháng cự…
- Ngươi làm sao vậy?
Mạt Lỵ trong thiên độc châu phát hiện khác thường của hắn, lên tiếng hỏi.
- Bên kia, giống như có thứ gì đó đang kêu gọi ta?
Vân Triệt nhìn về phía nam, sắc mặt trầm tĩnh nói.
- Kêu gọi?
Trong giọng nói của Mạt Lỵ tràn đầy kinh ngạc.
- Sẽ không sai, chính là chỗ đó.
Chân mày Vân Triệt hơi nhếch lên:
- Rốt cuộc sẽ là thứ gì? Chẳng lẽ là mê hồn thuật đặc thù nào đó… Không đúng! Sinh ra cảm ứng không chỉ có ý thức, còn có huyền mạch! Không được… Ta phải vào trong đó nhìn xem!
Năm người trên không đã tiếp tục hướng về phía trước, nếu như hắn tiếp tục đi tới, tùy tiện đụng phải một huyền thú cũng phải chết không thể nghi ngờ. Người của Phần Thiên môn nếu phát hiện hắn còn đi theo, nói không chừng cũng sẽ sợ hắn vướng bận, ra tay với hắn…
Sau khi do dự một trận, Vân Triệt khẽ cắn răng một cái, lấy ra một gốc cây cỏ tinh ẩn cuối cùng, nắm lại vào trong tay trái, lúc nới ra, đã hóa thành một viên Tinh ẩn đan óng ánh trong suốt.
Nuốt Tinh ẩn đan vào, thân thể Vân Triệt nhất thời như sương hóa biến mất ở đó. Dưới vô hình vô ảnh, Vân Triệt bước ra bước chân, nhanh chóng đi về phía trước.
Một khắc khi bước vào “Xích Long cấm vực”, một cảm giác khô nóng nhất thời đập vào mặt, khiến hô hấp của Vân Triệt cũng nhất thời vì nó mà cứng lại. Phía trước, là một tòa núi nhỏ không tính là rất cao, hắn bước nhanh xông tới, đứng ở trên đỉnh núi, nhíu mày nhìn về phía trước.
Trong tầm mắt của hắn, xuất hiện một mảng lớn khu vực màu đỏ thắm. Ở giữa khu vực màu đỏ, là một hang động vĩ đại cao chừng gần trăm mét, chung quanh không có một ngọn cỏ, từng luồng khí trắng nóng rực và ngọn lửa bất chợt trong cái khe giữa mặt đất và hang động phun ra, giống như vừa bị lửa trời thiêu cháy.
Vào lúc này năm người của Phần Thiên môn cũng đã đến trên không của hang động. Vị trí của Vân Triệt cũng khiến cho hắn cuối cùng nhìn rõ diện mạo của năm người này. Bốn người trong bọn họ nhìn qua đều trên dưới năm mươi tuổi, phía trên áo bào đều thêu một cụm xích hỏa đánh dấu. Mà người ở giữa chính là người râu đã hoa râm kia, sắc mặt trầm tĩnh, trên dưới toàn thân, phóng thích ra hơi thở đáng sợ khiến Vân Triệt hít thở không thông.
Năm Thiên Huyền cảnh giới… Người ở chính giữa kia, chính là cường giả siêu cấp đã nửa bước Vương Huyền trong miệng Mạt Lỵ!
Phần Thiên môn phái ra đội hình kinh người như thế, xem ra Huyền đan của Viêm long ở trong miệng bọn họ, thật sự rất quan trọng đối với bọn họ.
- Xem ra tin tức quả nhiên không sai! Dừng chân ở bên trong đó, là một Huyền thú hệ hỏa khổng lồ!
Người trung niên ngoài cùng bên phải nghiêm mặt nói.
- Đừng hành động thiếu suy nghĩ. Trong hang động này nói không chừng còn có huyền cơ gì không dự đoán được, vẫn dẫn Viêm long này ra thì tốt hơn.
- Vậy để ta làm đi!
Người trung niên ngoài cùng bên trái tiến về phía trước một bước, tay phải vung lên, một trường đao dài ba thước màu vàng nhạt đã cầm trong tay. Vũ khí chính của Phần Thiên môn là đao, một trong những Huyền kỹ chính là “Phần thiên đao”, lúc Phần Thiên Quyết vận chuyển, đao cháy lửa cháy, lửa cháy theo đao, uy lực cực kỳ kinh người.
“Ào!!!”
Người trung niên giơ trường đao lên, trên thân đao nhất thời dấy lên ngọn lửa nóng bỏng, trong tiếng hô lớn của hắn, đột nhiên chém về phía dưới.
Rầm rầm…
Một con hỏa long tráng kiện từ trên thân đao bay ra, mang theo sóng khí nóng rực và tiếng gió gào thét nhằm về phía trước hang động vĩ đại kia, một tiếng vang thật lớn, hỏa long rơi xuống đất ầm ầm nổ tung, vốn mặt đất coi như san bằng trong nháy mắt bị nổ ra một hố to sâu hơn mười thước, cháy khét bốn phía.
Ngay cả toàn bộ hang động khổng lồ, đều mơ hồ rung rung.
Nguồn:
Đội hình như vậy, cho dù xuất hiện tại bất cứ địa phương nào của Thương Phong đế quốc cũng đủ gây ra oanh động vĩ đại, xuất hiện nơi địa phương nhỏ này, cũng chỉ có thể dùng không thể tưởng tượng được để hình dung.
Vân Triệt ngẩng đầu, liếc nhìn về phía năm chấm đen từ phía bắc bầu trời đang bay về hướng này. Đến cảnh giới Thiên Huyền, có thể Huyền độ hư không, ngự không phi hành. Không hề nghi ngờ, năm người này giống như theo lời Mạt Lỵ, là cường giả siêu cấp cảnh giới Thiên Huyền hàng thật giá thật!
Tốc độ phi hành của năm người này cũng không nhanh, từ sau khi Vân Triệt nhìn thấy bóng dáng của bọn họ một hồi lâu sau mới bay đến trên không Vân Triệt. Đã nhận ra phía dưới có người nhìn về phía bọn họ, hai người trong số đó đưa mắt thoáng nhìn xuống dưới, liếc mắt lườm Vân Triệt một cái… Nhưng chỉ lườm một cái, liền thu hồi ánh mắt, ba người khác lại càng ngay cả nhìn cũng chưa từng liếc mắt nhìn hắn một lần. Một người chỉ ở cảnh giới Sơ Huyền, vốn không có tư cách để cho bọn họ nhìn thẳng và để ý.
Đợi sau khi bọn họ bay xa, Vân Triệt hơi trầm tư một chút, lập tức có quyết định, bỗng chốc thu thập những dược liệu vài ngày này hái được vào trong thiên độc châu, sau đó thay xong quần áo, nâng bước chạy về phía năm cường giả Thiên Huyền kia bay tới.
- Ngươi muốn làm gì?
Mạt Lỵ nhíu mày hỏi.
- Đương nhiên là đuổi theo năm người kia!
Bước chân của Vân Triệt không ngừng, cấp tốc nói.
- Chẳng lẽ ngươi định đuổi kịp bọn họ, sau đó cầu xin bọn họ thu ngươi làm đồ đệ?
Giọng Mạt Lỵ lạnh nhạt nói.
- Làm sao có thể! Ta có Mạt Lỵ tiểu sư phụ, những người khác ta nhìn trúng như thế nào.
Vân Triệt vỗ mông ngựa (nịnh hót) một cái nhỏ, sau đó cười hắc hắc, trong mắt lộ ra ánh sao:
- Chỗ này thế mà lại xuất hiện cường giả cảnh giới Thiên Huyền, nguyên nhân có khả năng nhất, vì con huyền thú nào đó mà đến, hơn nữa, là huyền thú cấp cao, bằng không, quả quyết không cần đến năm cường giả Thiên Huyền đồng loạt ra tay! Trên người huyền thú cao cấp có khả năng toàn là bảo vật, nếu như có thể hợp lực đánh chết, không thể nghi ngờ là một khoản thu hoạch cực kỳ to lớn.
- Sao ngươi lại biết bọn họ không chỉ đơn thuần đi ngang qua?
Mạt Lỵ liếc mắt nói.
- Rất đơn giản, bởi vì tốc độ phi hành của bọn họ rất chậm, chậm đến ngay cả ta cũng có thể đuổi theo. Cho dù là chạy đi cũng được, tầm bảo cũng được, tâm tình đều nên vội vàng, tốc độ như thế nào cũng không nên chậm như vậy. Như vậy giải thích tốt nhất, là bọn họ phải đối mặt với huyền thú cường đại, hơn nữa cách mục tiêu đã rất gần, cho nên thả chậm tốc độ, cẩn thận đi trước, cùng sử dụng đối sách thương nghị trong khoảng thời gian này.
- Cho dù là như vậy, ngươi đuổi theo có năng lực làm cái gì? Huyền thú cần đến năm Thiên Huyền cảnh giới liên hợp đối phó, tất nhiên là Thiên Huyền thú cao cấp. Cấp bậc chiến đấu kia, vốn không phải ngươi có khả năng chen chân, ngươi đi làm pháo hôi (bia đỡ đạn) cho bọn họ sao?
Mạt Lỵ rất khinh thường nói.
- Nếu ta đoán không sai, hơn nữa nếu như cuối cùng bọn họ thành công, ta ở bên cạnh luôn có thể thuận tay thu được chút ưu việt đi? Nói ví dụ như, Huyền thú kia bọn họ có thể lấy đi huyền đan, mắt, nanh vuốt… Ta cũng không tin ngay cả chút da thịt cũng không để thừa lại mà mang đi cả!
Vân Triệt nhe răng nói.
- Đồ không có tiền đồ.
Mạt Lỵ hừ lạnh một tiếng, rất khinh bỉ nói.
Tốc độ phi hành của năm người trên không càng lúc càng chậm, hiển như như Vân Triệt dự đoán, khoảng cách đến mục đích đã càng ngày càng gần. Vân Triệt theo từ phía sau rất xa, cũng hoàn toàn không lo lắng bị phát hiện. Bởi vì cho dù bị phát hiện, bản thân là một người cảnh giới Sơ Huyền cấp bốn, bọn họ cũng vốn không có khả năng để vào mắt, liền để ý cũng lười để ý.
“Phía trước có Huyền thú hung mãnh thường lui tới, cảnh giới Sơ Huyền dưới cấp mười đừng bước vào.”
Một tấm biển cảnh báo cũ kỹ xuất hiện trước mặt Vân Triệt, sơn mạch Xích Long rất lớn, càng đi sâu vào trong, Huyền thú di chuyển trong đó càng hung mãnh. Nhưng về chỉnh thể, Huyền thú trong sơn mạch Xích Long đều không cường đại, nhưng cũng không phải cấp độ mà huyền giả với cấp bậc như của Vân Triệt có thể ứng phó.
Đi không bao xa, lại từng tấm biển cảnh báo xuất hiện phía trước.
“Phía trước có Huyền thú cao cấp thường lui tới, cảnh giới Nhập Huyền dưới cấp năm xin nhanh rời khỏi!”
Trên đường đi, Vân Triệt bắt gặp năm tấn biển cảnh báo, mà tấm biển cảnh cáo cuối cùng, phía trên biểu thị, là dấu chữ đỏ như máu:
“Xích Long cấm vực!”
Chỉ có bốn chữ này, lại mang đến áp bách làm cho lòng người sợ.
Mà tất cả mọi người sống ở Thanh Lâm trấn đều biết, phía trước, là khu vực tuyệt đối không thể bước vào một bước, bởi vì tất cả người tiến vào trong đó, không một ai có thể còn sống trở về.
Còn năm người trên không lúc này cũng đã dừng lại. Cách khoảng cách thật xa, Vân Triệt mơ hồ nghe được bọn họ nói chuyện với nhau:
- Chính là gần chỗ này sao?
- Không sai, khu vực tấm biển màu đỏ phía trước kia, chắc là nơi Viêm long dừng chân.
- Thực lực của Viêm long này, các ngươi xác định đã điều tra rõ ràng sao?
- Ừm, Thiên Huyền thú cấp mười! Chắc không sai, có đại trưởng lão ở đây, chúng ta không có lý do gì không giải quyết được nó!
- Nếu có thể lấy được Huyền đan thuộc tính hỏa của nó, tất nhiên có thể khiến cho Phần Thiên Quyết của thiếu chủ lại đột phá một lần nữa, nếu thuận lợi, bài vị chiến Thương Phong lần tiếp theo, chúng ta có tin tưởng đè được Tiêu tông, thậm chí Băng Vân Tiên cung!
Phần Thiên Quyết?
Ba chữ kia khiến Vân Triệt chấn động toàn thân, năm người này, chẳng lẽ đến từ Phần Thiên môn tứ đại tông môn của Thương Phong?
Khó trách có thể một lần xuất động đội hình dọa người như thế, bọn họ lại là người đến từ tứ đại tông môn! Một người trong đó còn là đại trưởng lão, đội hình năm người này ngay cả ở Phần Thiên nội môn, cũng là lực lượng trung tâm!
Mà mục đích bọn họ tới đây, quả nhiên là vì một con Huyền thú cường đại! Thiên Huyền thú “Viêm long” cấp mười trong miệng bọn họ, chẳng lẽ chính là “Con rồng màu đỏ” vẫn luôn truyền lưu trong sơn mạch Xích Long này!
- Giống như có người vẫn luôn đi theo chúng ta.
- A, chẳng qua chỉ là một tiểu quỷ cảnh giới Sơ Huyền. Đoán chừng là lần đầu tiên nhìn thấy Huyền độ hư không, cho nên không biết sống chết đi theo Hừ, hắn đã muốn chết như vậy, không chờ Viêm long động thủ, hiện giờ ta có thể đưa hắn một đoạn đường.
- Cắt, chấp nhặt với một tiểu tử cảnh giới Sơ Huyền, cũng không sợ hạ thân phận của mình.
Trong lòng Vân Triệt nhất thời rùng mình, tuy rằng một đường này hắn đã vô cùng cẩn thận, nhưng hiển nhiên, hắn vẫn bị phát hiện. Dù sao, đối phương đều đã là cảnh giới Thiên Huyền khủng bố.
Ngầm hít một hơi, Vân Triệt bước chân về phía sau, trong lòng sinh ra ý tứ lui bước. Dù sao, hiện giờ thực lực của hắn quá yếu, ngay cả tư cách mạo hiểm cũng không có. Hơi không cẩn thận, hắn sẽ trực tiếp góp cả mạng của mình đi vào.
Hắn lui về sau mấy bước, khi chuẩn bị tạm thời rời đi, trái tim, bỗng nhiên nhảy loạn một cái, hắn thậm chí mơ hồ nghe được trái tim truyền đến một tiếng “Thịch”.
“Đây là…”
“Thịch”... “Thịch”...
Trái tim lại một lần nữa nhảy loạn, trong lòng, một cảm giác không hiểu sao bỗng nhiên xuất hiện, sau đó càng ngày càng trở nên mãnh liệt.
Cảm giác này là…
Vân Triệt để tay lên vị trí ngực, trên mặt kinh ngạc không hiểu… Có thứ gì đó… Đang kêu gọi ta?
Vân Triệt xoay người, nhìn về phía nam, cảm giác kỳ dị này, rõ ràng chính là đến từ phương hướng kia. Cảm giác này thật vi diệu, rõ ràng chỉ là một cảm giác hư vô phiêu miểu, không cách nào nói ra bằng lời, lại khiến trong lòng hắn không cách nào sinh ra vẻ hoài nghi và kháng cự…
- Ngươi làm sao vậy?
Mạt Lỵ trong thiên độc châu phát hiện khác thường của hắn, lên tiếng hỏi.
- Bên kia, giống như có thứ gì đó đang kêu gọi ta?
Vân Triệt nhìn về phía nam, sắc mặt trầm tĩnh nói.
- Kêu gọi?
Trong giọng nói của Mạt Lỵ tràn đầy kinh ngạc.
- Sẽ không sai, chính là chỗ đó.
Chân mày Vân Triệt hơi nhếch lên:
- Rốt cuộc sẽ là thứ gì? Chẳng lẽ là mê hồn thuật đặc thù nào đó… Không đúng! Sinh ra cảm ứng không chỉ có ý thức, còn có huyền mạch! Không được… Ta phải vào trong đó nhìn xem!
Năm người trên không đã tiếp tục hướng về phía trước, nếu như hắn tiếp tục đi tới, tùy tiện đụng phải một huyền thú cũng phải chết không thể nghi ngờ. Người của Phần Thiên môn nếu phát hiện hắn còn đi theo, nói không chừng cũng sẽ sợ hắn vướng bận, ra tay với hắn…
Sau khi do dự một trận, Vân Triệt khẽ cắn răng một cái, lấy ra một gốc cây cỏ tinh ẩn cuối cùng, nắm lại vào trong tay trái, lúc nới ra, đã hóa thành một viên Tinh ẩn đan óng ánh trong suốt.
Nuốt Tinh ẩn đan vào, thân thể Vân Triệt nhất thời như sương hóa biến mất ở đó. Dưới vô hình vô ảnh, Vân Triệt bước ra bước chân, nhanh chóng đi về phía trước.
Một khắc khi bước vào “Xích Long cấm vực”, một cảm giác khô nóng nhất thời đập vào mặt, khiến hô hấp của Vân Triệt cũng nhất thời vì nó mà cứng lại. Phía trước, là một tòa núi nhỏ không tính là rất cao, hắn bước nhanh xông tới, đứng ở trên đỉnh núi, nhíu mày nhìn về phía trước.
Trong tầm mắt của hắn, xuất hiện một mảng lớn khu vực màu đỏ thắm. Ở giữa khu vực màu đỏ, là một hang động vĩ đại cao chừng gần trăm mét, chung quanh không có một ngọn cỏ, từng luồng khí trắng nóng rực và ngọn lửa bất chợt trong cái khe giữa mặt đất và hang động phun ra, giống như vừa bị lửa trời thiêu cháy.
Vào lúc này năm người của Phần Thiên môn cũng đã đến trên không của hang động. Vị trí của Vân Triệt cũng khiến cho hắn cuối cùng nhìn rõ diện mạo của năm người này. Bốn người trong bọn họ nhìn qua đều trên dưới năm mươi tuổi, phía trên áo bào đều thêu một cụm xích hỏa đánh dấu. Mà người ở giữa chính là người râu đã hoa râm kia, sắc mặt trầm tĩnh, trên dưới toàn thân, phóng thích ra hơi thở đáng sợ khiến Vân Triệt hít thở không thông.
Năm Thiên Huyền cảnh giới… Người ở chính giữa kia, chính là cường giả siêu cấp đã nửa bước Vương Huyền trong miệng Mạt Lỵ!
Phần Thiên môn phái ra đội hình kinh người như thế, xem ra Huyền đan của Viêm long ở trong miệng bọn họ, thật sự rất quan trọng đối với bọn họ.
- Xem ra tin tức quả nhiên không sai! Dừng chân ở bên trong đó, là một Huyền thú hệ hỏa khổng lồ!
Người trung niên ngoài cùng bên phải nghiêm mặt nói.
- Đừng hành động thiếu suy nghĩ. Trong hang động này nói không chừng còn có huyền cơ gì không dự đoán được, vẫn dẫn Viêm long này ra thì tốt hơn.
- Vậy để ta làm đi!
Người trung niên ngoài cùng bên trái tiến về phía trước một bước, tay phải vung lên, một trường đao dài ba thước màu vàng nhạt đã cầm trong tay. Vũ khí chính của Phần Thiên môn là đao, một trong những Huyền kỹ chính là “Phần thiên đao”, lúc Phần Thiên Quyết vận chuyển, đao cháy lửa cháy, lửa cháy theo đao, uy lực cực kỳ kinh người.
“Ào!!!”
Người trung niên giơ trường đao lên, trên thân đao nhất thời dấy lên ngọn lửa nóng bỏng, trong tiếng hô lớn của hắn, đột nhiên chém về phía dưới.
Rầm rầm…
Một con hỏa long tráng kiện từ trên thân đao bay ra, mang theo sóng khí nóng rực và tiếng gió gào thét nhằm về phía trước hang động vĩ đại kia, một tiếng vang thật lớn, hỏa long rơi xuống đất ầm ầm nổ tung, vốn mặt đất coi như san bằng trong nháy mắt bị nổ ra một hố to sâu hơn mười thước, cháy khét bốn phía.
Ngay cả toàn bộ hang động khổng lồ, đều mơ hồ rung rung.
Tác giả :
Hỏa Tinh Dẫn Lực