Nghịch Thần
Chương 7: Bậc thầy về nghề thiến - Cao Đại Thượng
Ba ngày sau, Hạng Tuế Chiêm đúng hạn xuất phát. Đường đi đến đất Thục rất khó đi, khó như lên trời. Sau khi đến đất Thục, Hạng Tuế Chiêm phát hiện dân chúng nơi này rất đơn thuần chất phát, ngoài cửa mỗi nhà đều đặt mấy cái bình rất lớn, phát ra một vị chua sảng khoái. Sau khi cho người đi hỏi thăm mới biết mùi vị đó là đồ muối chua, dân Thục lại nhiệt tình đưa cho những vị khách đến từ Thịnh Kinh một ít để họ nếm thử.
Hạng Tuế Chiêm nếm thử một ít củ cải muối và đậu đũa muối, uống mấy chén rượu hoa quế, chợt nhớ đến dáng vẻ ngượng ngùng xấu hổ của Tề Đan Yên khi kêu hắn nhanh trở về, hai gò má của nàng đỏ bừng lên. Trên triều đình, nàng ăn mặc hoàn toàn không phù hợp với độ tuổi đôi mươi của mình, lễ phục màu đỏ nặng nề, đôi chân bó dưới váy bị lộ ra khiến nàng hoảng sợ, sau khi bãi triều nàng tình cờ vén bức rèn lén lút liếc mắt nhìn một cái hắn cũng phát hiện ra, nhưng chưa bao giờ giương mắt nhìn thẳng nàng, cho dù vậy, hắn vẫn có thể nhớ rõ ràng khuôn mặt của nàng, thậm chí là nốt ruồi nhỏ không dễ dàng thấy được trên cằm của nàng.
Tề gia là dòng dõi thư hương, trong nhà trang trí vô cùng trang nhã. Tề lão gia qua đời mọi người đều rất bi thương, Tề phu nhân nói với Hạng Tuế Chiêm, từ nhỏ Tề Đan Yên đã rất nhát gan, đọc chút sách nhưng cũng không hiểu chuyện lắm, không nghĩ tới ma xui quỷ khiến thế nào nàng lại vào cung, nàng có thể sống sót đã là vô cùng may mắn. Tề phu nhân nghe Hạng Tuế Chiêm nói hiện tại Đan Yên sống rất tốt, bà vô cùng vui mừng. Thấy Tề Đan Yên viết dày đặc một danh sách toàn là đặc sản, Tề phu nhân vừa bực mình vừa buồn cười dặn dò người đi chuẩn bị.
Sau khi Tề lão gia an táng thuận lợi, Hạng Tuế Chiêm rời khỏi Tề gia, bước về hướng Yêu lão tộc hung hiểm.
Trong hoàng cung Thịnh Kinh, gần đây nhất tiểu hoàng đế luôn thích đâm đầu vào chỗ chết – Kính Hiên nghe nói có nạn châu chấu, vô cùng tò mò châu chấu rốt cuộc là như thế nào.
Hắn sai người xuất cung bắt một đám châu chấu trở về, phát hiện trò chơi này vui vô cùng, con châu chấu nhảy nhảy nhót nhót, nghĩ ra các biện pháp cực kì bi thảm ngăn cản chúng nó nhảy lên. Trong đó bao gồm nhổ chân sau của nó, xé cánh của nó, dùng nước sôi nấu cái mông của nó, vân vân…..
Tề Đan Yên cũng muốn chơi châu chấu, nhưng không tàn nhẫn giống Kính Hiên. Nàng nuôi vài con châu chấu, mỗi ngày dùng những đồ ăn không giống nhau đút cho nó ăn, không được mấy ngày, từng con từng con châu chấu chết đi. Nàng không cam lòng, lại muốn nuôi thêm một đám nữa, kết quả, nuôi một đám chết một đám, không biết tại sao lại như vậy. Thái hậu ngu ngốc tức đến muốn nổ phổi liền cho mời thái y đến, thái y sau một hồi truy hỏi, phát hiện bên cạnh đó có một cái tổ ong, toàn thân đều màu vàng, chúng nó đem trứng để trong cái lồng mà Tề Đan Yên nhốt châu chấu, ấu trùng dựa vào việc ăn châu chấu mà trưởng thành.
Kính Hiên nghe nói vậy, nhanh chóng đến Từ Ninh cung xem thị vệ chọc tổ ong, nhìn nhìn một chút đột nhiên hỏi: “Loại ong mật này có phải vì sinh trưởng trong hoàng cung nên mới có màu vàng phải không?”
Và cứ thế, hai mẫu tử não tàn bắt đầu nói chuyện...
"Ta nghe nói bò sát sinh sống ở trên cây sẽ biến thành màu xanh lục, còn loài vật trong đất sẽ biến thành màu nâu của đất. Loại ong mật này tám phần mười là vậy, mỗi ngày nhìn thấy long bào của ngươi, nên mới biến thành màu vàng”. Tề Đan Yên cắn đầu ngón tay, trốn ở phía sau cây cột, rõ ràng là sợ bị ong đốt.
"Thực sự là to gan lớn mật, chỉ có ta mới có thể mặc màu vàng, chúng nó sao có thể dĩ hạ phạm thượng như vậy?”
"Đúng, chúng nó còn giết chết châu chấu của ta, thực sự là đại nghịch bất đạo."
Những lời nói này được truyền tới tai đám quan trong triều đình, Hộ bộ thượng thư vô cùng nhanh trí: “Khởi bẩm hoàng thượng, thần nghe nói con ong cả thân màu vàng trong dân gian cũng có, nếu có thể thông báo rộng rãi cho mọi người, nuôi dưỡng ong ở nơi có nạn dịch châu chấu, thần tin tưởng những năm sau có thể khống chế được nạn châu chấu này.”
Kính Hiên với Tề Đan Yên trợn to hai đôi mắt tròn vo, trong miệng lẩm bẩm: "Nghe nói như vậy hình như là không sai…..”
Cách này tám phần mười là phương pháp Phòng trừ sinh vật hại bằng biện pháp sinh học ở hiện đại.
Kính Hiên còn rất chăm chỉ chơi châu chấu, thủ đoạn càng ngày càng hiểm ác, cuối cùng phát triển thành bỏ trong một cái nồi lớn, đốt lửa ở phía dưới, bỏ dầu vô chiên. Hắn và Tề Đan Yên mỗi người đứng trên một cái xe đẩy, trong tay cầm một túi châu chấu, cả hai cùng thi đấu. Đấu cái gì ư, thái giám kéo xe đẩy từ tới một bên cái nồi, ai đem châu chấu ném chính xác vào trong nồi, nghe tiếng “xèo, xèo” trong nồi, coi như người đó thắng.
Hai mẹ con 'không ruột thịt' chơi đến không còn biết trời đất gì, châu chấu trong chảo ngày càng nhiều, cuối cùng tụ lại thành một mùi hương thơm ngào ngạt. Lúc đầu Tề Đan Yên còn cho rằng là do ngự thư phòng đang lén lút nấu cái gì đó, tiếp đến lại nhớ đến hương vị món nướng ở quê nhà mà trước đây mình đã được ăn, cuối cùng phát hiện ra mùi vị này là do đám châu chấu bị chiên trong nồi phát ra.
Lúc Tiểu Thanh lo lắng mình sẽ bị hoàng thượng gọi đi nếm thử món châu chấu chiên, thì Kính Hiên người luôn đâm đầu vào chỗ chết đã tự mình bước tới cầm đôi đũa gắp một con châu chấu thổi thổi cho nguội rồi bỏ vào miệng, cũng hô to ăn ngon. Tề Đan Yên vốn là thèm ăn, thấy thế cũng ăn.
Kính Hiên sai người đem muối tiêu, muối ớt, tương vừng …. ra, đem châu chấu chiên bỏ vào các loại gia vị ăn thử, cuối cùng kết luận ---- muối tiêu ăn ngon hơn.
Vì thế những hành vi và lời nói vô cùng ngốc nghếch của tiểu hoàng đế dưới ngòi bút của sử quan đã trở thành——"Hoàng Thượng và Thái hậu cùng nhau bàn luận về nạn châu chấu, ra lệnh cho dân chúng mở rộng sông trạch và ao hồ, lấy ong để ngừa châu chấu, lấy dầu để chiên châu chấu làm thức ăn. Mở ra trang sử mới về cách diệt nạn châu chấu cho dân, đây là một công đức vô cùng to lớn!"
Bởi vì nạn châu chấu và ôn dịch xảy ra chủ yếu ở phía nam của Thịnh Kinh, Tề Đan Yên nghĩ đến quê nhà của mình cũng nhiều lần chịu khổ, nên muốn làm chút chuyện cho quê nhà của mình. Xem nhiều tấu chương, lật nhiều một chút sách cổ, nàng tỏ ý muốn, một; phải miễn giảm thuế, hai; phải trì hoãn việc trưng binh, ba; phải phát lương thực giúp dân bị nạn. Không thể không nói, Tề thái hậu tuy có chút ngốc, nhưng mà tổng kết lại thì năng lực coi như không tệ.
Triều đình ban ân huệ tầng tầng truyền xuống dưới, rốt cuộc có tác dụng bao nhiêu thì còn phải chờ xem xét lại, chuyện này truyền tới tai Hạng Tuế Chiêm, hắn mới từ Yêu lão tộc trở lại Trung Nguyên, hắn mang về thảo dược trị bệnh ôn dịch, còn mang về đặc sản cho Tề Đan Yên và một thùng đất màu tím cho Kính Hiên.
Đối với biểu hiện ‘xuất sắc’ của Kính Hiên và Tề Đan Yên trong nạn dịch châu chấu lần này, Hạng Tuế Chiêm có một chút vui mừng, nhưng hắn không biết sau khi mình trở lại Thịnh Kinh, chờ đợi hắn chính là sư phụ Cao Đại Thượng - Bậc thầy về nghề thiến - Một đao cắt đoạn - khiến hắn đoạn tử tuyệt tôn.
Hạng Tuế Chiêm đi chuyến này hơn nửa năm, khi trở lại Thịnh Kinh, hoa sen trong hồ đã cao vút.
Lại nói Cao Đại Thượng nghe nói là Hạng Tuế Chiêm đã hồi phủ, nên tắm rửa rất sớm, mang theo cơm và toàn bộ đồ nghề đi tới phủ Uy Viễn tướng quân,
Tên tuổi của ông ta ở Thịnh Kinh cũng có chút tiếng tăm, có không biết bao nhiêu 'mệnh căn' của tiểu thái giám bị cắt trên tay ông ta, Tuy rằng Hạng Tuế Chiêm không rõ tại sao Cao Đại Thượng nổi tiếng với kỹ thuật thiến bằng ống tre tới phủ hắn chơi, nhưng hắn vẫn thay y phục đến phòng khách gặp mặt.
Cao Đại Thượng vô cùng thành thạo, mở đầu hỏi: “Không biết Hạng tướng quân đến bộ binh lập hồ sơ hay chưa?"
Hạng Tuế Chiêm không trả lời mà hỏi lại: "Cao sư phụ có gì chỉ giáo?"
"Từ trước đến nay tịnh thân tiến cung, đều phải đến bộ binh lập hồ sơ. Hạng tướng quân thân phận cao quý, chắc có thể đã được miễn?"
"Bên trong phủ của ta ai muốn tịnh thân?” Hạng Tuế Chiêm mơ hồ có loại linh cảm không tốt.
"A......" Cao Đại Thượng không hiểu ra sao hỏi ngược lại, "Không phải ngài sao?"
Hạng Tuế Chiêm dời ánh mắt, nhìn bộ đồ nghề tịnh thân mà Cao Đại Thượng mang đến, trang phục, vải trắng, ống trúc to đùng, còn có ba thanh đao sáng loáng dùng để thiến, sâu kín hỏi: "Ta có từng nói qua sao?"
"Ngài chưa từng nói, là hoàng thượng nói." Cao Đại Thượng hướng về phía đông ôm quyền thái độ tôn kính.
Hoàng thượng nói, chính là thánh chỉ, ngươi muốn cũng phải thiến, không muốn cũng phải thiến!
Hạng Tuế Chiêm ba mươi năm qua nhập cung được hai lần, một lần là hoàng thượng triệu kiến, một lần là thái hậu triệu kiến. Thần tử bên ngoài xác thực là không thích hợp vào hậu cung, nhưng vào hậu cung lại gọi người lại đây tịnh thân cho hắn, không phải là hơi thô bạo sao. Cũng may, Hạng Tuế Chiêm cũng là người cực kì thô bạo, hắn sai người đem Cao Đại Thượng và tất cả dụng cụ tịnh thân cả hắn ném ra ngoài phủ, suốt đêm tiến cung khởi binh hỏi tội.
Dọc theo đường đi, không ngừng có thái giám đối với hắn a dua nịnh hót, thật giống như coi hắn là ‘người mình’. ——"Hạng tướng quân à, muộn như vậy còn cầu kiến hoàng thượng? Hạng tướng quân thực sự là trụ cột quốc gia, vì báo Quân ân không hề chú ý thân thể của chính mình nha."
"Hạng tướng quân, sau này còn phải phiền ngài quan tâm nhiều hơn một chút, chúng tôi phải dựa vào ngài rồi”.
"Hạng tướng quân, không biết ngài là tổng quản của cung nào? Chắc là Từ Ninh cung phải không?”
Xem ra toàn bộ hoàng cung ai ai cũng đã biết tin vui hắn bị tịnh thân.
Đây rốt cuộc là chuyện gì chứ?
Kính Hiên là con cú đêm, gần nửa đêm tiến cung vẫn có thể gặp hắn. Vừa hỏi, tiểu hoàng đế đầu óc đơn giản lập tức đem Tề Đan Yên ra nói: “Là mẫu hậu thưởng thức ngươi, gọi ngươi tiến cung hầu hạ”.
Hầu hạ cái đầu các ngươi, lão tử ở bên ngoài giúp các ngươi dọn dẹp một đống chuyện xấu do chính các ngươi bày ra còn chưa đủ sao, còn muốn ta đoạn tử tuyệt tôn, đem ta tiến cung chùi mông cho các ngươi?”
Nhiều năm rèn luyện nơi sa trường làm cho Hạng Tuế Chiêm không chút biến sắc, sắc mặt như thường, vô cùng bình tĩnh kết thúc đề tài tịnh thân này ——"Hồi bẩm hoàng thượng, thái hậu lệnh cho vi thần tự mình đến đất Thục mang về một số đặc sản, ngày mai vi thần sẽ tự mình mang đến Từ Ninh cung, mong hoàng thượng cho phép”.
"Đặc sản gì thế? Trẫm cũng muốn." Kính Hiên chống nạnh.
"Đồ chua."
"Ngươi cứ mang đến đó, ngày mai trẫm tới chỗ mẫu hậu lấy.”
Vậy còn tạm được.
Hạng Tuế Chiêm trở lại phủ tướng quân, nhớ tới Cao Đại Thượng mang đến ba thanh đao tịnh thân, trắng đêm trằn trọc trở mình, trong mộng xuất hiện một người có dung mạo giống như Triệu Cơ mẫu thân của Tần Thủy Hoàng, phụ nhân này trời sinh tính tình dâm đãng, ra lệnh cho Lao Ái giả làm thái giám tiến cung hầu hạ, cuối cùng còn sinh cho hắn hai đứa bé, sau khi bị Tần Thủy Hoàng phát hiện, ném chết tươi. Trong mơ hình như còn có một vị tiên nhân giống quả đào giáng thế, nói cho Hạng Tuế Chiêm biết, lịch sử đều sẽ luôn lặp lại theo tuần hoàn.
(Các bạn có thể đọc thêm về Lao Ái và Triệu Cơ ở đây: )
Giật mình tỉnh giấc, ngày thứ hai, Hạng Tuế Chiêm mang theo ba xe đặc sản mà người nhà họ Tề đã chuẩn bị kỹ càng, tự mình đưa vào hầm băng của Từ Ninh cung. Sau khi cất vào kho, thì đi vào điện của thái hậu.
Một tảng băng lớn được mang từ hầm băng đặt trong cái vò thật to có chứ hoa cúc bên trong, bốc lên khói trắng, làm cho trong cung điện mát mẻ hơn bên ngoài rất nhiều.
Do thời tiết nóng nực, Tề Đan Yên ăn mặc vô cùng mát mẻ. Y phục màu trắng mỏng, chiếc váy hoa mai màu trắng, áo khoác màu xanh lam có thêu những đóa hoa hồng cùng với đôi hài bằng vải. Trên đầu chỉ cài một cây trâm bằng vàng ròng, mái tóc búi kiểu loa kế. Tối hôm qua nàng nghe nói Hạng Tuế Chiêm đã hồi kinh, cả bữa tối nàng đều không ngủ, trái lại ban ngày nàng lại mệt rã rời, ngồi ngơ ngác trên ghế, cho đến khi Hạng Tuế Chiêm đi vào dập đầu, mới tỉnh táo lại.
Y phục màu xanh được thêu hoa trắng, rất giống trong ấn tượng của nàng, hơi thở gọn gàng, làn da hơi ngăm đen tăng thêm mấy phần kiên cường của nam tử. Tề Đan Yên chú ý tới, mu bàn tay và cổ không bị áo bào che khuất hình như bị thương, không giống như vết thương cũ, giống như bị độc trùng cắn.
Tề Đan Yên không biết, Yêu lão tộc tuy rằng có phương thuốc và thảo dược thần kỳ, nhưng muốn chiếm được nó cũng không phải dễ dàng có được. Người dân của Yêu lão tộc vô cùng bài xích người bên ngoài, phong tục lỗ mãng, có người nhập cốc, trước tiên sẽ phóng độc trùng và rắn độc, mặc cho họ tự sinh tự diệt, sau một thời gian ngắn nếu như không chết, tộc trưởng mới đi ra ngoài gặp khách. Hạng Tuế Chiêm trải qua loại thử thách khác người này, không chỉ còn sống, khi rời cốc còn phải có được phương thuốc, khó khăn thế nào cũng chỉ có mình hắn biết rõ.
Hỏi thăm tình trạng trong nhà, biết được Tề lão gia đã được an táng nơi có phong thủy tốt, Tề Đan Yên vẫn còn thương tâm một lúc. Tử Ngư thấy Hạng Tuế Chiêm bình an mà đến, lo lắng trong lòng cũng buông xuống, bưng hai chén bồ câu sữa chưng cách thủy với đông trùng hạ thảo đến, đưa đến trước mặt Hạng Tuế Chiêm thì hết sức cẩn thận gật đầu với hắn.
"Tay của ngài làm sao vậy?" Tề Đan Yên một mặt đề phòng hỏi, "Có phải bị nhiễm ôn dịch hay không?”
Câu hỏi vô cùng không có lương tâm này, quả thực có thể nói là táng tận lương tâm. Hạng Tuế Chiêm từ lâu đã biết đức hạnh này của nàng, nhàn nhạt trả lời: "Hồi bẩm thái hậu, vùng tây nam có rất nhiều muỗi, vi thần ứng phó không kịp."
"Như vậy à." Tề Đan Yên yên tâm lại, bỗng nhiên đứng lên đi tới bên cạnh Hạng Tuế Chiêm, vén tay áo của hắn lên nhìn nhìn, trên cánh tay hắn có mấy chục cục sưng to nhỏ khác nhau. Tề Đan Yên lấy ngón tay nhét vào trong miệng, khi lấy ra đầu ngón tay đã thấm ướt, không nói lời nào xoa lên mấy chỗ sưng đó.
Hành động ghê tởm như vậy làm cho Hạng Tuế chiêm mở rộng tầm mắt, trên chiến trường giết địch, quân địch bị hắn chém ngã ngựa chết vô số, máu tươi phun tung tóe, thậm chí gan tim phèo phổi đều trườn hết ra ngoài báo danh, là tượng trưng cho thắng lợi vinh quang nhưng mà nước miếng này... Vẫn chưa có người nào dám thoa lên người của Hạng Tuế Chiêm.
Hạng Tuế Chiêm nếm thử một ít củ cải muối và đậu đũa muối, uống mấy chén rượu hoa quế, chợt nhớ đến dáng vẻ ngượng ngùng xấu hổ của Tề Đan Yên khi kêu hắn nhanh trở về, hai gò má của nàng đỏ bừng lên. Trên triều đình, nàng ăn mặc hoàn toàn không phù hợp với độ tuổi đôi mươi của mình, lễ phục màu đỏ nặng nề, đôi chân bó dưới váy bị lộ ra khiến nàng hoảng sợ, sau khi bãi triều nàng tình cờ vén bức rèn lén lút liếc mắt nhìn một cái hắn cũng phát hiện ra, nhưng chưa bao giờ giương mắt nhìn thẳng nàng, cho dù vậy, hắn vẫn có thể nhớ rõ ràng khuôn mặt của nàng, thậm chí là nốt ruồi nhỏ không dễ dàng thấy được trên cằm của nàng.
Tề gia là dòng dõi thư hương, trong nhà trang trí vô cùng trang nhã. Tề lão gia qua đời mọi người đều rất bi thương, Tề phu nhân nói với Hạng Tuế Chiêm, từ nhỏ Tề Đan Yên đã rất nhát gan, đọc chút sách nhưng cũng không hiểu chuyện lắm, không nghĩ tới ma xui quỷ khiến thế nào nàng lại vào cung, nàng có thể sống sót đã là vô cùng may mắn. Tề phu nhân nghe Hạng Tuế Chiêm nói hiện tại Đan Yên sống rất tốt, bà vô cùng vui mừng. Thấy Tề Đan Yên viết dày đặc một danh sách toàn là đặc sản, Tề phu nhân vừa bực mình vừa buồn cười dặn dò người đi chuẩn bị.
Sau khi Tề lão gia an táng thuận lợi, Hạng Tuế Chiêm rời khỏi Tề gia, bước về hướng Yêu lão tộc hung hiểm.
Trong hoàng cung Thịnh Kinh, gần đây nhất tiểu hoàng đế luôn thích đâm đầu vào chỗ chết – Kính Hiên nghe nói có nạn châu chấu, vô cùng tò mò châu chấu rốt cuộc là như thế nào.
Hắn sai người xuất cung bắt một đám châu chấu trở về, phát hiện trò chơi này vui vô cùng, con châu chấu nhảy nhảy nhót nhót, nghĩ ra các biện pháp cực kì bi thảm ngăn cản chúng nó nhảy lên. Trong đó bao gồm nhổ chân sau của nó, xé cánh của nó, dùng nước sôi nấu cái mông của nó, vân vân…..
Tề Đan Yên cũng muốn chơi châu chấu, nhưng không tàn nhẫn giống Kính Hiên. Nàng nuôi vài con châu chấu, mỗi ngày dùng những đồ ăn không giống nhau đút cho nó ăn, không được mấy ngày, từng con từng con châu chấu chết đi. Nàng không cam lòng, lại muốn nuôi thêm một đám nữa, kết quả, nuôi một đám chết một đám, không biết tại sao lại như vậy. Thái hậu ngu ngốc tức đến muốn nổ phổi liền cho mời thái y đến, thái y sau một hồi truy hỏi, phát hiện bên cạnh đó có một cái tổ ong, toàn thân đều màu vàng, chúng nó đem trứng để trong cái lồng mà Tề Đan Yên nhốt châu chấu, ấu trùng dựa vào việc ăn châu chấu mà trưởng thành.
Kính Hiên nghe nói vậy, nhanh chóng đến Từ Ninh cung xem thị vệ chọc tổ ong, nhìn nhìn một chút đột nhiên hỏi: “Loại ong mật này có phải vì sinh trưởng trong hoàng cung nên mới có màu vàng phải không?”
Và cứ thế, hai mẫu tử não tàn bắt đầu nói chuyện...
"Ta nghe nói bò sát sinh sống ở trên cây sẽ biến thành màu xanh lục, còn loài vật trong đất sẽ biến thành màu nâu của đất. Loại ong mật này tám phần mười là vậy, mỗi ngày nhìn thấy long bào của ngươi, nên mới biến thành màu vàng”. Tề Đan Yên cắn đầu ngón tay, trốn ở phía sau cây cột, rõ ràng là sợ bị ong đốt.
"Thực sự là to gan lớn mật, chỉ có ta mới có thể mặc màu vàng, chúng nó sao có thể dĩ hạ phạm thượng như vậy?”
"Đúng, chúng nó còn giết chết châu chấu của ta, thực sự là đại nghịch bất đạo."
Những lời nói này được truyền tới tai đám quan trong triều đình, Hộ bộ thượng thư vô cùng nhanh trí: “Khởi bẩm hoàng thượng, thần nghe nói con ong cả thân màu vàng trong dân gian cũng có, nếu có thể thông báo rộng rãi cho mọi người, nuôi dưỡng ong ở nơi có nạn dịch châu chấu, thần tin tưởng những năm sau có thể khống chế được nạn châu chấu này.”
Kính Hiên với Tề Đan Yên trợn to hai đôi mắt tròn vo, trong miệng lẩm bẩm: "Nghe nói như vậy hình như là không sai…..”
Cách này tám phần mười là phương pháp Phòng trừ sinh vật hại bằng biện pháp sinh học ở hiện đại.
Kính Hiên còn rất chăm chỉ chơi châu chấu, thủ đoạn càng ngày càng hiểm ác, cuối cùng phát triển thành bỏ trong một cái nồi lớn, đốt lửa ở phía dưới, bỏ dầu vô chiên. Hắn và Tề Đan Yên mỗi người đứng trên một cái xe đẩy, trong tay cầm một túi châu chấu, cả hai cùng thi đấu. Đấu cái gì ư, thái giám kéo xe đẩy từ tới một bên cái nồi, ai đem châu chấu ném chính xác vào trong nồi, nghe tiếng “xèo, xèo” trong nồi, coi như người đó thắng.
Hai mẹ con 'không ruột thịt' chơi đến không còn biết trời đất gì, châu chấu trong chảo ngày càng nhiều, cuối cùng tụ lại thành một mùi hương thơm ngào ngạt. Lúc đầu Tề Đan Yên còn cho rằng là do ngự thư phòng đang lén lút nấu cái gì đó, tiếp đến lại nhớ đến hương vị món nướng ở quê nhà mà trước đây mình đã được ăn, cuối cùng phát hiện ra mùi vị này là do đám châu chấu bị chiên trong nồi phát ra.
Lúc Tiểu Thanh lo lắng mình sẽ bị hoàng thượng gọi đi nếm thử món châu chấu chiên, thì Kính Hiên người luôn đâm đầu vào chỗ chết đã tự mình bước tới cầm đôi đũa gắp một con châu chấu thổi thổi cho nguội rồi bỏ vào miệng, cũng hô to ăn ngon. Tề Đan Yên vốn là thèm ăn, thấy thế cũng ăn.
Kính Hiên sai người đem muối tiêu, muối ớt, tương vừng …. ra, đem châu chấu chiên bỏ vào các loại gia vị ăn thử, cuối cùng kết luận ---- muối tiêu ăn ngon hơn.
Vì thế những hành vi và lời nói vô cùng ngốc nghếch của tiểu hoàng đế dưới ngòi bút của sử quan đã trở thành——"Hoàng Thượng và Thái hậu cùng nhau bàn luận về nạn châu chấu, ra lệnh cho dân chúng mở rộng sông trạch và ao hồ, lấy ong để ngừa châu chấu, lấy dầu để chiên châu chấu làm thức ăn. Mở ra trang sử mới về cách diệt nạn châu chấu cho dân, đây là một công đức vô cùng to lớn!"
Bởi vì nạn châu chấu và ôn dịch xảy ra chủ yếu ở phía nam của Thịnh Kinh, Tề Đan Yên nghĩ đến quê nhà của mình cũng nhiều lần chịu khổ, nên muốn làm chút chuyện cho quê nhà của mình. Xem nhiều tấu chương, lật nhiều một chút sách cổ, nàng tỏ ý muốn, một; phải miễn giảm thuế, hai; phải trì hoãn việc trưng binh, ba; phải phát lương thực giúp dân bị nạn. Không thể không nói, Tề thái hậu tuy có chút ngốc, nhưng mà tổng kết lại thì năng lực coi như không tệ.
Triều đình ban ân huệ tầng tầng truyền xuống dưới, rốt cuộc có tác dụng bao nhiêu thì còn phải chờ xem xét lại, chuyện này truyền tới tai Hạng Tuế Chiêm, hắn mới từ Yêu lão tộc trở lại Trung Nguyên, hắn mang về thảo dược trị bệnh ôn dịch, còn mang về đặc sản cho Tề Đan Yên và một thùng đất màu tím cho Kính Hiên.
Đối với biểu hiện ‘xuất sắc’ của Kính Hiên và Tề Đan Yên trong nạn dịch châu chấu lần này, Hạng Tuế Chiêm có một chút vui mừng, nhưng hắn không biết sau khi mình trở lại Thịnh Kinh, chờ đợi hắn chính là sư phụ Cao Đại Thượng - Bậc thầy về nghề thiến - Một đao cắt đoạn - khiến hắn đoạn tử tuyệt tôn.
Hạng Tuế Chiêm đi chuyến này hơn nửa năm, khi trở lại Thịnh Kinh, hoa sen trong hồ đã cao vút.
Lại nói Cao Đại Thượng nghe nói là Hạng Tuế Chiêm đã hồi phủ, nên tắm rửa rất sớm, mang theo cơm và toàn bộ đồ nghề đi tới phủ Uy Viễn tướng quân,
Tên tuổi của ông ta ở Thịnh Kinh cũng có chút tiếng tăm, có không biết bao nhiêu 'mệnh căn' của tiểu thái giám bị cắt trên tay ông ta, Tuy rằng Hạng Tuế Chiêm không rõ tại sao Cao Đại Thượng nổi tiếng với kỹ thuật thiến bằng ống tre tới phủ hắn chơi, nhưng hắn vẫn thay y phục đến phòng khách gặp mặt.
Cao Đại Thượng vô cùng thành thạo, mở đầu hỏi: “Không biết Hạng tướng quân đến bộ binh lập hồ sơ hay chưa?"
Hạng Tuế Chiêm không trả lời mà hỏi lại: "Cao sư phụ có gì chỉ giáo?"
"Từ trước đến nay tịnh thân tiến cung, đều phải đến bộ binh lập hồ sơ. Hạng tướng quân thân phận cao quý, chắc có thể đã được miễn?"
"Bên trong phủ của ta ai muốn tịnh thân?” Hạng Tuế Chiêm mơ hồ có loại linh cảm không tốt.
"A......" Cao Đại Thượng không hiểu ra sao hỏi ngược lại, "Không phải ngài sao?"
Hạng Tuế Chiêm dời ánh mắt, nhìn bộ đồ nghề tịnh thân mà Cao Đại Thượng mang đến, trang phục, vải trắng, ống trúc to đùng, còn có ba thanh đao sáng loáng dùng để thiến, sâu kín hỏi: "Ta có từng nói qua sao?"
"Ngài chưa từng nói, là hoàng thượng nói." Cao Đại Thượng hướng về phía đông ôm quyền thái độ tôn kính.
Hoàng thượng nói, chính là thánh chỉ, ngươi muốn cũng phải thiến, không muốn cũng phải thiến!
Hạng Tuế Chiêm ba mươi năm qua nhập cung được hai lần, một lần là hoàng thượng triệu kiến, một lần là thái hậu triệu kiến. Thần tử bên ngoài xác thực là không thích hợp vào hậu cung, nhưng vào hậu cung lại gọi người lại đây tịnh thân cho hắn, không phải là hơi thô bạo sao. Cũng may, Hạng Tuế Chiêm cũng là người cực kì thô bạo, hắn sai người đem Cao Đại Thượng và tất cả dụng cụ tịnh thân cả hắn ném ra ngoài phủ, suốt đêm tiến cung khởi binh hỏi tội.
Dọc theo đường đi, không ngừng có thái giám đối với hắn a dua nịnh hót, thật giống như coi hắn là ‘người mình’. ——"Hạng tướng quân à, muộn như vậy còn cầu kiến hoàng thượng? Hạng tướng quân thực sự là trụ cột quốc gia, vì báo Quân ân không hề chú ý thân thể của chính mình nha."
"Hạng tướng quân, sau này còn phải phiền ngài quan tâm nhiều hơn một chút, chúng tôi phải dựa vào ngài rồi”.
"Hạng tướng quân, không biết ngài là tổng quản của cung nào? Chắc là Từ Ninh cung phải không?”
Xem ra toàn bộ hoàng cung ai ai cũng đã biết tin vui hắn bị tịnh thân.
Đây rốt cuộc là chuyện gì chứ?
Kính Hiên là con cú đêm, gần nửa đêm tiến cung vẫn có thể gặp hắn. Vừa hỏi, tiểu hoàng đế đầu óc đơn giản lập tức đem Tề Đan Yên ra nói: “Là mẫu hậu thưởng thức ngươi, gọi ngươi tiến cung hầu hạ”.
Hầu hạ cái đầu các ngươi, lão tử ở bên ngoài giúp các ngươi dọn dẹp một đống chuyện xấu do chính các ngươi bày ra còn chưa đủ sao, còn muốn ta đoạn tử tuyệt tôn, đem ta tiến cung chùi mông cho các ngươi?”
Nhiều năm rèn luyện nơi sa trường làm cho Hạng Tuế Chiêm không chút biến sắc, sắc mặt như thường, vô cùng bình tĩnh kết thúc đề tài tịnh thân này ——"Hồi bẩm hoàng thượng, thái hậu lệnh cho vi thần tự mình đến đất Thục mang về một số đặc sản, ngày mai vi thần sẽ tự mình mang đến Từ Ninh cung, mong hoàng thượng cho phép”.
"Đặc sản gì thế? Trẫm cũng muốn." Kính Hiên chống nạnh.
"Đồ chua."
"Ngươi cứ mang đến đó, ngày mai trẫm tới chỗ mẫu hậu lấy.”
Vậy còn tạm được.
Hạng Tuế Chiêm trở lại phủ tướng quân, nhớ tới Cao Đại Thượng mang đến ba thanh đao tịnh thân, trắng đêm trằn trọc trở mình, trong mộng xuất hiện một người có dung mạo giống như Triệu Cơ mẫu thân của Tần Thủy Hoàng, phụ nhân này trời sinh tính tình dâm đãng, ra lệnh cho Lao Ái giả làm thái giám tiến cung hầu hạ, cuối cùng còn sinh cho hắn hai đứa bé, sau khi bị Tần Thủy Hoàng phát hiện, ném chết tươi. Trong mơ hình như còn có một vị tiên nhân giống quả đào giáng thế, nói cho Hạng Tuế Chiêm biết, lịch sử đều sẽ luôn lặp lại theo tuần hoàn.
(Các bạn có thể đọc thêm về Lao Ái và Triệu Cơ ở đây: )
Giật mình tỉnh giấc, ngày thứ hai, Hạng Tuế Chiêm mang theo ba xe đặc sản mà người nhà họ Tề đã chuẩn bị kỹ càng, tự mình đưa vào hầm băng của Từ Ninh cung. Sau khi cất vào kho, thì đi vào điện của thái hậu.
Một tảng băng lớn được mang từ hầm băng đặt trong cái vò thật to có chứ hoa cúc bên trong, bốc lên khói trắng, làm cho trong cung điện mát mẻ hơn bên ngoài rất nhiều.
Do thời tiết nóng nực, Tề Đan Yên ăn mặc vô cùng mát mẻ. Y phục màu trắng mỏng, chiếc váy hoa mai màu trắng, áo khoác màu xanh lam có thêu những đóa hoa hồng cùng với đôi hài bằng vải. Trên đầu chỉ cài một cây trâm bằng vàng ròng, mái tóc búi kiểu loa kế. Tối hôm qua nàng nghe nói Hạng Tuế Chiêm đã hồi kinh, cả bữa tối nàng đều không ngủ, trái lại ban ngày nàng lại mệt rã rời, ngồi ngơ ngác trên ghế, cho đến khi Hạng Tuế Chiêm đi vào dập đầu, mới tỉnh táo lại.
Y phục màu xanh được thêu hoa trắng, rất giống trong ấn tượng của nàng, hơi thở gọn gàng, làn da hơi ngăm đen tăng thêm mấy phần kiên cường của nam tử. Tề Đan Yên chú ý tới, mu bàn tay và cổ không bị áo bào che khuất hình như bị thương, không giống như vết thương cũ, giống như bị độc trùng cắn.
Tề Đan Yên không biết, Yêu lão tộc tuy rằng có phương thuốc và thảo dược thần kỳ, nhưng muốn chiếm được nó cũng không phải dễ dàng có được. Người dân của Yêu lão tộc vô cùng bài xích người bên ngoài, phong tục lỗ mãng, có người nhập cốc, trước tiên sẽ phóng độc trùng và rắn độc, mặc cho họ tự sinh tự diệt, sau một thời gian ngắn nếu như không chết, tộc trưởng mới đi ra ngoài gặp khách. Hạng Tuế Chiêm trải qua loại thử thách khác người này, không chỉ còn sống, khi rời cốc còn phải có được phương thuốc, khó khăn thế nào cũng chỉ có mình hắn biết rõ.
Hỏi thăm tình trạng trong nhà, biết được Tề lão gia đã được an táng nơi có phong thủy tốt, Tề Đan Yên vẫn còn thương tâm một lúc. Tử Ngư thấy Hạng Tuế Chiêm bình an mà đến, lo lắng trong lòng cũng buông xuống, bưng hai chén bồ câu sữa chưng cách thủy với đông trùng hạ thảo đến, đưa đến trước mặt Hạng Tuế Chiêm thì hết sức cẩn thận gật đầu với hắn.
"Tay của ngài làm sao vậy?" Tề Đan Yên một mặt đề phòng hỏi, "Có phải bị nhiễm ôn dịch hay không?”
Câu hỏi vô cùng không có lương tâm này, quả thực có thể nói là táng tận lương tâm. Hạng Tuế Chiêm từ lâu đã biết đức hạnh này của nàng, nhàn nhạt trả lời: "Hồi bẩm thái hậu, vùng tây nam có rất nhiều muỗi, vi thần ứng phó không kịp."
"Như vậy à." Tề Đan Yên yên tâm lại, bỗng nhiên đứng lên đi tới bên cạnh Hạng Tuế Chiêm, vén tay áo của hắn lên nhìn nhìn, trên cánh tay hắn có mấy chục cục sưng to nhỏ khác nhau. Tề Đan Yên lấy ngón tay nhét vào trong miệng, khi lấy ra đầu ngón tay đã thấm ướt, không nói lời nào xoa lên mấy chỗ sưng đó.
Hành động ghê tởm như vậy làm cho Hạng Tuế chiêm mở rộng tầm mắt, trên chiến trường giết địch, quân địch bị hắn chém ngã ngựa chết vô số, máu tươi phun tung tóe, thậm chí gan tim phèo phổi đều trườn hết ra ngoài báo danh, là tượng trưng cho thắng lợi vinh quang nhưng mà nước miếng này... Vẫn chưa có người nào dám thoa lên người của Hạng Tuế Chiêm.
Tác giả :
Đào Đào Nhất Luân