Nghịch Thần
Chương 14: Thái hậu, ngài có thai
Phong tỏa con đường! Dọn dẹp chướng ngại vật trên đường!
Xe ngựa phi thường quấy nhiễu dân chạy trên đường đi bộ. Tử Ngư ở bên xe ngựa hoảng hốt, nàng đã sớm suy đoán tướng quân có khả năng có tình cảm đặc biệt khác thường với thái hậu, nhưng không nghĩ tới đã phát triển đến mức độ này rồi. Một mặt lần thứ hai nàng cảm thấy ngạc nhiên Hạng Tuế Chiêm vô cùng can đảm hơn người. Mặt khác cũng lo lắng cho tiền đồ của hắn. Xưa nay nam nhân cùng với người khác vụng trộm. Tình cảm thì không sao, cái đáng sợ là ngài đang vụng trộm với đương kim Thái Hậu đó, đây không phải là phiên bản Lao Ái bản hiện thực sao?
Kết cục của Lao Ái là gì, bị Tần Thủy Hoàng cho ngũ mã phân thây.
Tử Ngư nhớ tới mùa xuân năm ngoái, thái hậu và hoàng thượng ngủ lại phủ Uy Viễn tướng quân, ngày thứ hai sau khi trở về đi đứng dường như không được vững lắm, kinh nguyệt cũng không biết tại sao chỉ đến một ngày, sau đó thì lại hết sạch sẽ. Hiện tại Tử Ngư không dám nghĩ đến rốt cuộc thì đêm đó đã xảy ra chuyện gì nữa.
Trong xe ngựa rất là rộng rãi, Tề Đan Yên yêu kiều mềm mại dựa vào lòng của Hạng Tuế Chiêm, giống một chú mèo Ba tư cuộn tròn, có chút lo lắng hỏi: “Tử Ngư nhìn thấy, chàng có giết nàng ta diệt khẩu không? Nàng ta hầu hạ rất tốt, người cũng tỉ mỉ, hay chàng chỉ uy hiếp nàng ta một chút thôi?”
"Tử Ngư là người mà ta cứu nhiều năm trước, là nữ tử được nuôi dưỡng ở bên trong phủ." Hạng Tuế Chiêm đưa tay thưởng thức hoa văn gấm viền vàng nạm ngọc trên chiếc váy hoa của nàng, đem lai lịch của Tử Ngư nói cho nàng nghe, nói một hồi, bàn tay đang thưởng thức chiếc váy lại luồn vào trong, đầu tiên là nhẹ nhàng xoa mắt cá chân của nàng, sau đó dần dần hướng lên trên.
Tề Đan Yên bị hắn sờ đến nhột nhạt, thân thể co lại như con nhím: “Chàng học làm thơ lúc nào? Sao ta lại không biết. Bài thơ kia cuối cùng là chàng viết cho ai?’
"Nàng nói thử xem?" Hạng Tuế Chiêm lúc này nửa nằm nửa ngồi trên người nàng, tiếng nói trầm thấp mang theo chút khàn khàn.
"Ta đoán là viết cho con gái tộc Trưởng Khuyển Nhung." Tề Đan Yên trả lời kiểu tức chết người không đền mạng.
"Ngay cả mặt nữ nhi của ông ta, ta còn chưa thấy, nói không chừng là còn xấu hơn cả nàng”.
Tề Đan Yên kinh ngạc, tức giận hừ một tiếng.
Chỉ nghe trong xe ngựa tất tất tác tác một lúc, Tề Đan Yên còn nói: "Chàng làm giám thị mà sao kiếm không rời thân, chuôi kiếm đẩy vô bụng ta khó chịu lắm”.
"Thái hậu đã không phải là hoàng hoa khuê nữ nữa, lúc này còn giả vờ tinh khiết gì nữa?”
"A" Giả vờ thuần khiết lại bị người ta vạch trần, Tề Đan Yên xấu hổ nhắm mắt lại, mi mắt có dán hạnh hoa điền, hơi lộ ra chút hồng nhạt. Xe ngựa chạy vững vàng bỗng nhiên lại rung lên có vần có điệu, một bên là thị vệ, thái giám với người đang dẫn ngựa phía trước đều kinh ngạc dừng lại. Mặt Tử Ngư đỏ lên, ho khan vài tiếng, cười gượng nói: “Đường đi này đá quá nhiều nên hơi xóc nảy, các ngươi đi chậm một chút, không được làm phiền thái hậu”
Mọi người nhìn xuống đất, lộ ra một chút không hiểu, nhưng vẫn làm theo lời Tử Ngư nói, tốc độ đi chậm lại.
Vài con muỗi vốn đang trốn trong góc tối của xe ngựa, lập tức chảy máu mũi từ rèm cửa bay vút ra ngoài, chúng nó đều tỏ vẻ 'Tui già rồi, thực sự không chịu nổi đôi cẩu nam nữ bên trong điên loan đảo phượng không phân biệt địa điểm nơi chốn như vậy đâu, nóng bỏng và mất máu quá đê!!!!!"
Tử Ngư nhắm mắt đi ở bên cạnh xe ngựa, nghĩ thầm, tướng quân , ngài làm ơn nhanh một chút được không, trước khi xe ngựa tiến vào cửa Vĩnh Ninh ngài mau xong rồi trốn đi thôi.
Nhưng Uy Viễn Đại tướng quân không phải là nam nhân chỉ có bộ dáng lực lưỡng nhưng bên trong không xài được như loại bạch trảm kê khác, trong chốc lát không thể xong việc được. Từ trường thi đến Tử Cấm thành đi hơn nửa canh giờ, chiến tranh bên trong xe ngựa hình như chưa kết thúc, khi tiến vào cửa Vĩnh Ninh, cho dù là vào cung,lại đi đến cửa Tư Mã phía đông, chính là cửa sau của hậu cung phi tần, lúc này, bọn thị vệ không được phép tiến vào, khi đến cửa Tư mã thì bọn thị vệ đều lui lại hết, Tử Ngư lấy cớ thái hậu thân thể khó chịu, để cả đám người tránh đi. Thừa dịp có lỗ hổng này, Hạng Tuế Chiêm xuống xe ngựa, áo mũ chỉnh tề, giống như không có xảy ra chuyện gì cả, nhìn Tử Ngư gật đầu một cái, chậm rãi rời đi.
Tử Ngư thò đầu vào xe ngựa xét, hay thật, chiếc váy bách hoa, tấm lụa mỏng thắt quanh lưng, chiếc váy bằng tơ lụa, tiết khố nằm rải rác khắp nơi, Tề Đan Yên đang nằm nhắm mắt nghỉ ngơi, trên người được áo choàng che kín, bờ vai xinh đẹp hơi lộ ra, bàn chân nho nhỏ, xương quai xanh và xung quanh ngực và một số vị trí không thể nói ra còn có một số dấu hôn đỏ. Buổi sáng mái tóc được búi kiểu Kinh hồng kế không hề có một sợi nào rơi xuống đã sớm rối loạn, mái tóc đen như thác nước trải dài bên trên gấm vóc mềm mại.
Nói chung chính là một dáng vẻ đang cực kì thoải mái.
Tử Ngư sợ hãi —— Tướng quân à, người làm như thế này là thông báo một cách cực kì thô bạo với nô tỳ rằng 'Ta vừa 'làm thịt' Thái Hậu, hơn nữa không phải chỉ ‘làm’ một lần, có phải người thật sự không xem nô tỳ là người ngoài phải không? Nô tỳ thật sự đã từng rất ái mộ ngài đó, tướng quân ô ô ô ~~
Tiểu cô nương Tử Ngư lay tỉnh Tề Đan Yên, hầu hạ nàng đem y phục mặc vào, đỡ nàng hồi cung rửa mặt.
Cái gọi là yêu một người, chính là muốn cùng hắn mất hết mặt mũi như vầy sao?!
Sau khi kì thi Hội kết thúc, Kính Hiên giống như chó đói được thả ra khỏi lồng, hồi cung ăn uống thỏa thê ba ngày, bởi vì rượu chè, ăn uống quá độ mà bị bệnh, thái y bận bịu không ngừng, những con chuột thì cười trên sự đau khổ của người khác. Sau khi yết bảng, Kính Hiên không biết được xếp hạng bao nhiêu, chuyện này nói sau đi.
Đi đêm nhiều chắc chắn sẽ có ngày gặp ma. Sau khi kỳ thi mùa xuân kết thúc khoảng chừng hai tháng, khẩu vị của Tề Đan Yên có chút thay đổi, ăn uống gì cũn đều bị nôn ra, có lúc ăn nhiều còn bị tiêu chảy, nhưng dù sao vẫn thích ăn sơn tra với cháo trắng, bánh táo, cá chép nấu chua hay mấy món chua ngọt gì đó. Tử Ngư tỉ mỉ quan sát thái hậu, kinh nguyệt đã trễ một tháng, trong lòng kêu to ‘không tốt rồi’
Tề Đan Yên tự mình phát hiện , bất đắc dĩ không thể mời thái y. Tử Ngư sau khi tập võ, học được một chút y thuật, bắt mạch cho Tề Đan Yên, tuy rằng trong lòng không chắc chắn lắm, nhưng khả năng thái hậu mang thai vẫn rất cao.
Tề Đan Yên nghe Tử Ngư nói xong, đầu tiên là ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ một hồi lâu, tiếp đó hỏi có chút ngu ngơ: "Không biết tướng quân thích con trai hay con gái nhỉ?”
Đầu tiên, ngài làm ơn hiểu giùm, hiện tại vấn đề không phải là Hạng Tuế Chiêm thích con trai hay con gái, mà chính là lão công của ngài – Đôn Hiếu đế đã chết hai ba năm nay rồi, hiện tại quả phụ có địa vị cao nhất Đại Kiền là ngài lại mang thai đó!
Đây rõ ràng là dẫm vào vết xe đổ của Triệu Cơ và Lao Ái.
Việc này rất lớn, mấy tháng đầu mang thai không có gì lo lắng, Cẩm Tú và Tiểu Đông đều là người của mình, làm cho bọn họ ngậm miệng lại rất dễ dàng, nhưng mà chờ khi cái bụng lớn lên rồi phải làm sao giờ? Những Thái phi, Thái tần kia không phải là những kẻ tầm thường, năm đó ngươi đá bụng ta ta sẽ cho ngươi ngửi xạ hương, ai mang thai, mang thai bao lâu đều không thể qua được cặp mắt sắc bén của các nàng ta. Bị các nàng ấy phát hiện thái hậu có thai, không phải chỉ khiến cho dư luận xôn xao, mà cho đến khi Tề Đan Yên bị tru di cửu tộc mới thôi.
Tử Ngư thả con chim bồ câu bay ra ngoài, viết hai chữ —— Có bệnh!
Tướng quân đại nhân cũng bận trăm công nghìn việc, ngày đến phương bắc đã gần đến, hôm nay Hạng Tuế Chiêm vào triều bẩm báo thời gian xuất phát, sau khi thu được ân chuẩn thì đi đến Từ Ninh cung từ biệt.
"Khấu thỉnh thái hậu thánh an." Uy Viễn tướng quân người mặc áo giáp mềm, im lặng hành lễ mà vào, "Thần ngạc nhiên nghe nói phượng thể thái hậu không khỏe, trước khi đến phương Bắc đặc biệt tới thỉnh an người”.
Hắn lại muốn đi phương Bắc? Một khi hắn đi đều là nửa năm, thậm chí là ba năm đến năm năm, lại mất một thời gian không nhìn thấy hắn. Sắc mặt Tề Đan Yên rất thối, phụ nữ có thai chính là như vậy, tâm tình rất dễ thay đổi. Khóe miệng trễ xuống, con mắt xoay ngang "Không cho phép đi!"
Thái giám cung nữ có mặt tại đó trong nháy mắt nghẹn họng, tướng quân đi phương Bắc cũng là vì bảo vệ quốc gia, lão nhân gia ngài lại không cho phép đi. Mọi người đều nhìn Hạng Tuế Chiêm, chỉ thấy sắc mặt hắn ôn hòa, không có thái độ lo lắng, nghĩ thầm, Hạng tướng quân người này trước nay đều uy vũ, cũng khó địch nổi thời khắc Thái Hậu đột nhiên ương bướng nha.
Cảm giác được ánh mắt Hạng Tuế Chiêm quét đến mình, Tử Ngư lặng lẽ chỉ chỉ vào cái bụng của mình, lại nhíu mày liếc nhìn Tề Đan Yên một cái. Hạng Tuế Chiêm lập tức sáng tỏ, lông mày nhướng lên, trong mắt lộ ra chút kinh hỉ, nhưng mà kinh hỉ này chỉ trong chớp mắt là qua. Hắn im lặng một lúc, còn nói: "Thần liều chết bẩm báo, đến phương Bắc là chức trách của thần, mong thái hậu ân chuẩn. Những ngày gần đây trời càng ngày càng nóng, phượng thể thái hậu không thích ứng chắc có liên quan đến thời tiết nóng bức này. Thần nghe nói Linh Hoa cung ở Đồng Xuyên khí hậu mát mẻ, rất thích hợp để đến nghỉ hè, Nếu Thái Hậu muốn đến đó hãy cho phép thần hộ tống.”.
Linh Hoa cung ở Đồng Xuyên...... Đồng Xuyên cách Thụy Triệu nơi hắn đóng quân ở Thụy Triệu chỉ có năm mươi dặm, ý tứ đơn giản là để cho nàng ở nơi yên tĩnh sinh con, đồng thời, cách hắn cũng gần hơn.
Tề Đan Yên nghĩ đi nghĩ lại, đúng rồi, thay vì ở trong cung chờ cái bụng lớn lên, còn không bằng xuất cung đến hành cung để nghỉ hè, nơi đó ít người, không khí mát mẻ, cách Thụy Triệu lại gần, quả thực chính là nơi tốt để chờ sinh mà.
Ngày hôm sau, Tề Đan Yên cằn nhằn nói mình sắp bị cảm nắng, muốn đến hành cung nghỉ hè. Kính Hiên bên này còn chưa kịp nói gì, bỗng nhiên có một người nhảy ra, xung phong nhận việc đưa nàng đi, người này chính là tiền quốc cữu Trương Truyện Cát. Hắn vốn là có chút ý đồ với Tề Đan Yên, cảm thấy nữ nhân này ngơ ngơ ngác ngác rất dễ bị lừa gạt, lần này ngay trước mặt bá quan văn võ dùng những lời vô cùng hoa lệ, trau chuốt để nói ra đề nghị này, thật giống như là đường đi đến Linh Hoa cung ở Đồng Xuyên chính là lên núi đao xuống biển lửa vậy.
Hạng Tuế Chiêm đối với việc Trương Truyện Cát cho Tề Đan Yên mượn ngựa hại nàng từ trên ngựa rơi xuống mất tích mấy canh giờ đã canh cánh trong lòng, hơn nữa Trương Truyện Cát từ trước đến giờ đều có ý đồ không tốt, muốn đem ấu đế làm con rối, nói thế nào cũng là một mối tai họa ngầm của hoàng đế hiện nay. Bây giờ tiểu hoàng đế tròn mười tuổi, Trương Truyện Cát còn chưa đạt được mục đích, một mặt là bởi vì Hạng Tuế Chiêm hạn chế, mặt khác, số chó ngáp phải ruồi của Kính Hiên vô cùng hưng thịnh, tuy rằng từ chính con đường gian nan hiểm trở, hắn vẫn có thể gặp dữ hóa lành, không thể không nói, đây cũng là chứng minh hoàng quyền là do trời ban cho.
"Vậy ta cũng muốn đi." Kính Hiên và Tề Đan Yên hai người vốn luôn hỗ trợ lẫn nhau, một người nghe nói đối phương muốn đi nơi này, người còn lại thông thường đều muốn đi theo. Bách quan quỳ khóc cầu xin, nói thái hậu dù sao cũng là nữ nhân, hoàng thượng lại là nam nhân, không thể cứ yếu ớt như vậy, khóe môi của Kính Hiên bĩu lên giống y chang cái lưỡi câu "Hạng ái khanh, khanh thấy thế nào?"
Cái này thật là hỏi đúng người rồi.
Hạng Tuế Chiêm cúi đầu nói: "Thần cho rằng không thể. Nước không thể một ngày không có vua, nếu thái hậu đi nghỉ hè, chính sự quốc gia phải do thánh thượng định đoạt mới là đúng. Ngô hoàng sớm muộn gì cũng sẽ tự mình chấp chính, rèn luyện sớm một chút cũng tốt”.
Kính Hiên có thể nói là bị chúng bạn xa lánh, một mình sinh hờn dỗi, lườm quốc cữu một cái: “Vậy làm phiền quốc cữu hộ tống mẫu hậu đi đến Linh Hoa cung. Hạng ái khanh cũng phải đi phương Bắc, đúng lúc cũng tiện đường, nên cùng nhau đi đi”.
"Thần tuân chỉ." Trương Truyện Cát với Hạng Tuế Chiêm kính cẩn tuân mệnh, trên mặt Hạng Tuế Chiêm cũng không vẻ gì khác biệt, nhưng Trương Truyện Cát hưng phấn đến lông mày nhảy loạn, trở lại liền dặn dò gia đinh chuẩn bị một số y phục đẹp đẽ, phú quý, lại mua rất nhiều trâm cài và vòng tay, chuẩn bị dọc đường đi cố gắng ân cần hiến tặng.
Đám tiểu lâu la nhà hắn không nhịn được nhắc nhở: "Đại nhân, nghe nói Uy Viễn tướng quân cũng phải đi cùng, dọc theo đường sợ là có chút bất tiện."
"Hắn ta chỉ là một võ tướng thô bỉ, không giống ta là hoàng thân quốc thích, người nào tốt hơn thái hậu dễ dàng thấy rõ. Cả đường đi còn phải dựa vào lão tử phối hợp, hắn tối đa chỉ là đầu lĩnh thị vệ mà thôi”. Trương Truyện Cát nói rất là tự tin.
Tội nghiệp, Quốc cữu gia vẫn còn chưa hay chưa biết, trong bụng thái hậu đang mang là bánh bao nhỏ của võ tướng thô bỉ kia, lần này một là đi nghỉ hè, hai là sinh bảo bảo.
Xe ngựa phi thường quấy nhiễu dân chạy trên đường đi bộ. Tử Ngư ở bên xe ngựa hoảng hốt, nàng đã sớm suy đoán tướng quân có khả năng có tình cảm đặc biệt khác thường với thái hậu, nhưng không nghĩ tới đã phát triển đến mức độ này rồi. Một mặt lần thứ hai nàng cảm thấy ngạc nhiên Hạng Tuế Chiêm vô cùng can đảm hơn người. Mặt khác cũng lo lắng cho tiền đồ của hắn. Xưa nay nam nhân cùng với người khác vụng trộm. Tình cảm thì không sao, cái đáng sợ là ngài đang vụng trộm với đương kim Thái Hậu đó, đây không phải là phiên bản Lao Ái bản hiện thực sao?
Kết cục của Lao Ái là gì, bị Tần Thủy Hoàng cho ngũ mã phân thây.
Tử Ngư nhớ tới mùa xuân năm ngoái, thái hậu và hoàng thượng ngủ lại phủ Uy Viễn tướng quân, ngày thứ hai sau khi trở về đi đứng dường như không được vững lắm, kinh nguyệt cũng không biết tại sao chỉ đến một ngày, sau đó thì lại hết sạch sẽ. Hiện tại Tử Ngư không dám nghĩ đến rốt cuộc thì đêm đó đã xảy ra chuyện gì nữa.
Trong xe ngựa rất là rộng rãi, Tề Đan Yên yêu kiều mềm mại dựa vào lòng của Hạng Tuế Chiêm, giống một chú mèo Ba tư cuộn tròn, có chút lo lắng hỏi: “Tử Ngư nhìn thấy, chàng có giết nàng ta diệt khẩu không? Nàng ta hầu hạ rất tốt, người cũng tỉ mỉ, hay chàng chỉ uy hiếp nàng ta một chút thôi?”
"Tử Ngư là người mà ta cứu nhiều năm trước, là nữ tử được nuôi dưỡng ở bên trong phủ." Hạng Tuế Chiêm đưa tay thưởng thức hoa văn gấm viền vàng nạm ngọc trên chiếc váy hoa của nàng, đem lai lịch của Tử Ngư nói cho nàng nghe, nói một hồi, bàn tay đang thưởng thức chiếc váy lại luồn vào trong, đầu tiên là nhẹ nhàng xoa mắt cá chân của nàng, sau đó dần dần hướng lên trên.
Tề Đan Yên bị hắn sờ đến nhột nhạt, thân thể co lại như con nhím: “Chàng học làm thơ lúc nào? Sao ta lại không biết. Bài thơ kia cuối cùng là chàng viết cho ai?’
"Nàng nói thử xem?" Hạng Tuế Chiêm lúc này nửa nằm nửa ngồi trên người nàng, tiếng nói trầm thấp mang theo chút khàn khàn.
"Ta đoán là viết cho con gái tộc Trưởng Khuyển Nhung." Tề Đan Yên trả lời kiểu tức chết người không đền mạng.
"Ngay cả mặt nữ nhi của ông ta, ta còn chưa thấy, nói không chừng là còn xấu hơn cả nàng”.
Tề Đan Yên kinh ngạc, tức giận hừ một tiếng.
Chỉ nghe trong xe ngựa tất tất tác tác một lúc, Tề Đan Yên còn nói: "Chàng làm giám thị mà sao kiếm không rời thân, chuôi kiếm đẩy vô bụng ta khó chịu lắm”.
"Thái hậu đã không phải là hoàng hoa khuê nữ nữa, lúc này còn giả vờ tinh khiết gì nữa?”
"A" Giả vờ thuần khiết lại bị người ta vạch trần, Tề Đan Yên xấu hổ nhắm mắt lại, mi mắt có dán hạnh hoa điền, hơi lộ ra chút hồng nhạt. Xe ngựa chạy vững vàng bỗng nhiên lại rung lên có vần có điệu, một bên là thị vệ, thái giám với người đang dẫn ngựa phía trước đều kinh ngạc dừng lại. Mặt Tử Ngư đỏ lên, ho khan vài tiếng, cười gượng nói: “Đường đi này đá quá nhiều nên hơi xóc nảy, các ngươi đi chậm một chút, không được làm phiền thái hậu”
Mọi người nhìn xuống đất, lộ ra một chút không hiểu, nhưng vẫn làm theo lời Tử Ngư nói, tốc độ đi chậm lại.
Vài con muỗi vốn đang trốn trong góc tối của xe ngựa, lập tức chảy máu mũi từ rèm cửa bay vút ra ngoài, chúng nó đều tỏ vẻ 'Tui già rồi, thực sự không chịu nổi đôi cẩu nam nữ bên trong điên loan đảo phượng không phân biệt địa điểm nơi chốn như vậy đâu, nóng bỏng và mất máu quá đê!!!!!"
Tử Ngư nhắm mắt đi ở bên cạnh xe ngựa, nghĩ thầm, tướng quân , ngài làm ơn nhanh một chút được không, trước khi xe ngựa tiến vào cửa Vĩnh Ninh ngài mau xong rồi trốn đi thôi.
Nhưng Uy Viễn Đại tướng quân không phải là nam nhân chỉ có bộ dáng lực lưỡng nhưng bên trong không xài được như loại bạch trảm kê khác, trong chốc lát không thể xong việc được. Từ trường thi đến Tử Cấm thành đi hơn nửa canh giờ, chiến tranh bên trong xe ngựa hình như chưa kết thúc, khi tiến vào cửa Vĩnh Ninh, cho dù là vào cung,lại đi đến cửa Tư Mã phía đông, chính là cửa sau của hậu cung phi tần, lúc này, bọn thị vệ không được phép tiến vào, khi đến cửa Tư mã thì bọn thị vệ đều lui lại hết, Tử Ngư lấy cớ thái hậu thân thể khó chịu, để cả đám người tránh đi. Thừa dịp có lỗ hổng này, Hạng Tuế Chiêm xuống xe ngựa, áo mũ chỉnh tề, giống như không có xảy ra chuyện gì cả, nhìn Tử Ngư gật đầu một cái, chậm rãi rời đi.
Tử Ngư thò đầu vào xe ngựa xét, hay thật, chiếc váy bách hoa, tấm lụa mỏng thắt quanh lưng, chiếc váy bằng tơ lụa, tiết khố nằm rải rác khắp nơi, Tề Đan Yên đang nằm nhắm mắt nghỉ ngơi, trên người được áo choàng che kín, bờ vai xinh đẹp hơi lộ ra, bàn chân nho nhỏ, xương quai xanh và xung quanh ngực và một số vị trí không thể nói ra còn có một số dấu hôn đỏ. Buổi sáng mái tóc được búi kiểu Kinh hồng kế không hề có một sợi nào rơi xuống đã sớm rối loạn, mái tóc đen như thác nước trải dài bên trên gấm vóc mềm mại.
Nói chung chính là một dáng vẻ đang cực kì thoải mái.
Tử Ngư sợ hãi —— Tướng quân à, người làm như thế này là thông báo một cách cực kì thô bạo với nô tỳ rằng 'Ta vừa 'làm thịt' Thái Hậu, hơn nữa không phải chỉ ‘làm’ một lần, có phải người thật sự không xem nô tỳ là người ngoài phải không? Nô tỳ thật sự đã từng rất ái mộ ngài đó, tướng quân ô ô ô ~~
Tiểu cô nương Tử Ngư lay tỉnh Tề Đan Yên, hầu hạ nàng đem y phục mặc vào, đỡ nàng hồi cung rửa mặt.
Cái gọi là yêu một người, chính là muốn cùng hắn mất hết mặt mũi như vầy sao?!
Sau khi kì thi Hội kết thúc, Kính Hiên giống như chó đói được thả ra khỏi lồng, hồi cung ăn uống thỏa thê ba ngày, bởi vì rượu chè, ăn uống quá độ mà bị bệnh, thái y bận bịu không ngừng, những con chuột thì cười trên sự đau khổ của người khác. Sau khi yết bảng, Kính Hiên không biết được xếp hạng bao nhiêu, chuyện này nói sau đi.
Đi đêm nhiều chắc chắn sẽ có ngày gặp ma. Sau khi kỳ thi mùa xuân kết thúc khoảng chừng hai tháng, khẩu vị của Tề Đan Yên có chút thay đổi, ăn uống gì cũn đều bị nôn ra, có lúc ăn nhiều còn bị tiêu chảy, nhưng dù sao vẫn thích ăn sơn tra với cháo trắng, bánh táo, cá chép nấu chua hay mấy món chua ngọt gì đó. Tử Ngư tỉ mỉ quan sát thái hậu, kinh nguyệt đã trễ một tháng, trong lòng kêu to ‘không tốt rồi’
Tề Đan Yên tự mình phát hiện , bất đắc dĩ không thể mời thái y. Tử Ngư sau khi tập võ, học được một chút y thuật, bắt mạch cho Tề Đan Yên, tuy rằng trong lòng không chắc chắn lắm, nhưng khả năng thái hậu mang thai vẫn rất cao.
Tề Đan Yên nghe Tử Ngư nói xong, đầu tiên là ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ một hồi lâu, tiếp đó hỏi có chút ngu ngơ: "Không biết tướng quân thích con trai hay con gái nhỉ?”
Đầu tiên, ngài làm ơn hiểu giùm, hiện tại vấn đề không phải là Hạng Tuế Chiêm thích con trai hay con gái, mà chính là lão công của ngài – Đôn Hiếu đế đã chết hai ba năm nay rồi, hiện tại quả phụ có địa vị cao nhất Đại Kiền là ngài lại mang thai đó!
Đây rõ ràng là dẫm vào vết xe đổ của Triệu Cơ và Lao Ái.
Việc này rất lớn, mấy tháng đầu mang thai không có gì lo lắng, Cẩm Tú và Tiểu Đông đều là người của mình, làm cho bọn họ ngậm miệng lại rất dễ dàng, nhưng mà chờ khi cái bụng lớn lên rồi phải làm sao giờ? Những Thái phi, Thái tần kia không phải là những kẻ tầm thường, năm đó ngươi đá bụng ta ta sẽ cho ngươi ngửi xạ hương, ai mang thai, mang thai bao lâu đều không thể qua được cặp mắt sắc bén của các nàng ta. Bị các nàng ấy phát hiện thái hậu có thai, không phải chỉ khiến cho dư luận xôn xao, mà cho đến khi Tề Đan Yên bị tru di cửu tộc mới thôi.
Tử Ngư thả con chim bồ câu bay ra ngoài, viết hai chữ —— Có bệnh!
Tướng quân đại nhân cũng bận trăm công nghìn việc, ngày đến phương bắc đã gần đến, hôm nay Hạng Tuế Chiêm vào triều bẩm báo thời gian xuất phát, sau khi thu được ân chuẩn thì đi đến Từ Ninh cung từ biệt.
"Khấu thỉnh thái hậu thánh an." Uy Viễn tướng quân người mặc áo giáp mềm, im lặng hành lễ mà vào, "Thần ngạc nhiên nghe nói phượng thể thái hậu không khỏe, trước khi đến phương Bắc đặc biệt tới thỉnh an người”.
Hắn lại muốn đi phương Bắc? Một khi hắn đi đều là nửa năm, thậm chí là ba năm đến năm năm, lại mất một thời gian không nhìn thấy hắn. Sắc mặt Tề Đan Yên rất thối, phụ nữ có thai chính là như vậy, tâm tình rất dễ thay đổi. Khóe miệng trễ xuống, con mắt xoay ngang "Không cho phép đi!"
Thái giám cung nữ có mặt tại đó trong nháy mắt nghẹn họng, tướng quân đi phương Bắc cũng là vì bảo vệ quốc gia, lão nhân gia ngài lại không cho phép đi. Mọi người đều nhìn Hạng Tuế Chiêm, chỉ thấy sắc mặt hắn ôn hòa, không có thái độ lo lắng, nghĩ thầm, Hạng tướng quân người này trước nay đều uy vũ, cũng khó địch nổi thời khắc Thái Hậu đột nhiên ương bướng nha.
Cảm giác được ánh mắt Hạng Tuế Chiêm quét đến mình, Tử Ngư lặng lẽ chỉ chỉ vào cái bụng của mình, lại nhíu mày liếc nhìn Tề Đan Yên một cái. Hạng Tuế Chiêm lập tức sáng tỏ, lông mày nhướng lên, trong mắt lộ ra chút kinh hỉ, nhưng mà kinh hỉ này chỉ trong chớp mắt là qua. Hắn im lặng một lúc, còn nói: "Thần liều chết bẩm báo, đến phương Bắc là chức trách của thần, mong thái hậu ân chuẩn. Những ngày gần đây trời càng ngày càng nóng, phượng thể thái hậu không thích ứng chắc có liên quan đến thời tiết nóng bức này. Thần nghe nói Linh Hoa cung ở Đồng Xuyên khí hậu mát mẻ, rất thích hợp để đến nghỉ hè, Nếu Thái Hậu muốn đến đó hãy cho phép thần hộ tống.”.
Linh Hoa cung ở Đồng Xuyên...... Đồng Xuyên cách Thụy Triệu nơi hắn đóng quân ở Thụy Triệu chỉ có năm mươi dặm, ý tứ đơn giản là để cho nàng ở nơi yên tĩnh sinh con, đồng thời, cách hắn cũng gần hơn.
Tề Đan Yên nghĩ đi nghĩ lại, đúng rồi, thay vì ở trong cung chờ cái bụng lớn lên, còn không bằng xuất cung đến hành cung để nghỉ hè, nơi đó ít người, không khí mát mẻ, cách Thụy Triệu lại gần, quả thực chính là nơi tốt để chờ sinh mà.
Ngày hôm sau, Tề Đan Yên cằn nhằn nói mình sắp bị cảm nắng, muốn đến hành cung nghỉ hè. Kính Hiên bên này còn chưa kịp nói gì, bỗng nhiên có một người nhảy ra, xung phong nhận việc đưa nàng đi, người này chính là tiền quốc cữu Trương Truyện Cát. Hắn vốn là có chút ý đồ với Tề Đan Yên, cảm thấy nữ nhân này ngơ ngơ ngác ngác rất dễ bị lừa gạt, lần này ngay trước mặt bá quan văn võ dùng những lời vô cùng hoa lệ, trau chuốt để nói ra đề nghị này, thật giống như là đường đi đến Linh Hoa cung ở Đồng Xuyên chính là lên núi đao xuống biển lửa vậy.
Hạng Tuế Chiêm đối với việc Trương Truyện Cát cho Tề Đan Yên mượn ngựa hại nàng từ trên ngựa rơi xuống mất tích mấy canh giờ đã canh cánh trong lòng, hơn nữa Trương Truyện Cát từ trước đến giờ đều có ý đồ không tốt, muốn đem ấu đế làm con rối, nói thế nào cũng là một mối tai họa ngầm của hoàng đế hiện nay. Bây giờ tiểu hoàng đế tròn mười tuổi, Trương Truyện Cát còn chưa đạt được mục đích, một mặt là bởi vì Hạng Tuế Chiêm hạn chế, mặt khác, số chó ngáp phải ruồi của Kính Hiên vô cùng hưng thịnh, tuy rằng từ chính con đường gian nan hiểm trở, hắn vẫn có thể gặp dữ hóa lành, không thể không nói, đây cũng là chứng minh hoàng quyền là do trời ban cho.
"Vậy ta cũng muốn đi." Kính Hiên và Tề Đan Yên hai người vốn luôn hỗ trợ lẫn nhau, một người nghe nói đối phương muốn đi nơi này, người còn lại thông thường đều muốn đi theo. Bách quan quỳ khóc cầu xin, nói thái hậu dù sao cũng là nữ nhân, hoàng thượng lại là nam nhân, không thể cứ yếu ớt như vậy, khóe môi của Kính Hiên bĩu lên giống y chang cái lưỡi câu "Hạng ái khanh, khanh thấy thế nào?"
Cái này thật là hỏi đúng người rồi.
Hạng Tuế Chiêm cúi đầu nói: "Thần cho rằng không thể. Nước không thể một ngày không có vua, nếu thái hậu đi nghỉ hè, chính sự quốc gia phải do thánh thượng định đoạt mới là đúng. Ngô hoàng sớm muộn gì cũng sẽ tự mình chấp chính, rèn luyện sớm một chút cũng tốt”.
Kính Hiên có thể nói là bị chúng bạn xa lánh, một mình sinh hờn dỗi, lườm quốc cữu một cái: “Vậy làm phiền quốc cữu hộ tống mẫu hậu đi đến Linh Hoa cung. Hạng ái khanh cũng phải đi phương Bắc, đúng lúc cũng tiện đường, nên cùng nhau đi đi”.
"Thần tuân chỉ." Trương Truyện Cát với Hạng Tuế Chiêm kính cẩn tuân mệnh, trên mặt Hạng Tuế Chiêm cũng không vẻ gì khác biệt, nhưng Trương Truyện Cát hưng phấn đến lông mày nhảy loạn, trở lại liền dặn dò gia đinh chuẩn bị một số y phục đẹp đẽ, phú quý, lại mua rất nhiều trâm cài và vòng tay, chuẩn bị dọc đường đi cố gắng ân cần hiến tặng.
Đám tiểu lâu la nhà hắn không nhịn được nhắc nhở: "Đại nhân, nghe nói Uy Viễn tướng quân cũng phải đi cùng, dọc theo đường sợ là có chút bất tiện."
"Hắn ta chỉ là một võ tướng thô bỉ, không giống ta là hoàng thân quốc thích, người nào tốt hơn thái hậu dễ dàng thấy rõ. Cả đường đi còn phải dựa vào lão tử phối hợp, hắn tối đa chỉ là đầu lĩnh thị vệ mà thôi”. Trương Truyện Cát nói rất là tự tin.
Tội nghiệp, Quốc cữu gia vẫn còn chưa hay chưa biết, trong bụng thái hậu đang mang là bánh bao nhỏ của võ tướng thô bỉ kia, lần này một là đi nghỉ hè, hai là sinh bảo bảo.
Tác giả :
Đào Đào Nhất Luân