Nghịch Thần
Chương 1: Một người làm quan gà chó lên trời
Hàng năm lúc hoa tường vân nở đỏ rực. Tử Cấm Thành giống như được bao phủ bởi màu đỏ của hoa tường vân, nhìn giống như nàng cửu thiên huyền nữ khoác chiếc áo nghê thường mà đến, vô cùng vui tai vui mắt. Năm nay hoa đỏ đến mức giống như màu máu nhưng trên dưới hoàng cung lại mang vẻ xơ xác tiêu điều, Đôn Hiếu đế băng hà, Trương hoàng hậu vô cùng bi thương, nên muốn tự tử đi theo hoàng đế.
Thật ra thì làm gì có chuyện‘bi thương không dứt’ chứ, hoàng thượng có mật chỉ: “Lão tử muốn hoàng hậu mà lão tử đây thích nhất chôn cùng." mà thôi.
Tề Đan Yên mười bốn tuổi tiến cung, sắc đẹp trên trung bình, thích thêu thùa, kết quả là thêu đến mờ mắt, nếu nói theo cách ở thời hiện đại là bị cận thị. Bởi vì nhà mẹ đẻ ở đất Thục là dòng dõi thư hương, vô cùng hiển hách, nên vừa tiến cung liền được làm quý nhân, không phong hào, bởi vì thị lực không tốt nên không dám ra ngoài, tính tình cũng không biết làm nũng hay lấy lòng, nên hoàng thượng cũng không nhớ nổi nàng là ai. Năm năm trước theo thông lệ miễn cưỡng được nâng cấp thành tần, được ban thưởng thành Dục Quý tần, 3 năm trước hoàng hậu có tin vui, sinh được công chúa thì được thăng cấp làm Quý tần, hai mươi mốt tuổi, được xem là người ‘lớn tuổi’ trong cung, cùng với các nữ nhân khác cạnh tranh khốc liệt trong hậu cung, được xem như kỳ tích trong câu truyện cười của mọi người.
Trong bài thơ “A phòng Cung phú” có câu: ba mươi sáu năm, không hề nhìn thấy người. Nếu so sánh như vậy, Tề Đan Yên cảm thấy mình vẫn còn may mắn, chỉ là, nàng không thể nào nhớ được khuôn mặt của hoàng đế ra sao.
Và cứ thế, trở thành 'người già' nơi hậu cung. Nơi mà nữ nhân tranh đấu khốc liệt, không có được sự bình an, sống sót, các phi tần khác thì tranh đoạt tình cảm, ghen tuông, ta hạ độc ngươi, ngươi đá bụng ta, làm tổn thương con ta,khiến ta không thể mang thai được, ta hại chết con ngươi, hoặc bị đưa đến lãnh cung, gần đây nhất Tề Đan Yên không hề bước chân ra khỏi cửa, nếu phải ra cửa thì luôn khúm núm, rụt rè nhận hết sự cười chê của mọi người, nhưng mà nàng lại sống rất tốt, thân thể tròn trịa, mặt mày hồng hào.
Hoàng đế qua đời lúc tráng niên (còn trẻ), Đại hoàng tử còn mất sớm hơn cả hắn, hoàng hậu sinh được nhị hoàng tử Cừu Kính Hiên, tuy rằng chưa được 8 tuổi, vẫn thuận lý thành chương mà trở thành hoàng đế tiếp theo. Hoàng hậu quyết định tuẫn táng theo tiên đế, nhưng trước đó lại đem các nữ nhân trong cung điểm danh đầy đủ không sót người nào, người này có mắt như mù, người kia từng hại nhi tử của ta, người này thì nhà mẹ đẻ có thế lực quá lớn, nếu được làm ngoại thích sẽ chuyên quyền cuối cùng sẽ hại nhi tử của ta. Khi kiểm kê đến cuối cùng thì phát hiện chỉ còn lại Dục quý tần, địa vị không cao, chưa bao giờ tranh sủng, có người còn nói là thân thể không tốt, nhà mẹ đẻ là quan văn, trong tay không có binh quyền. Sau khi Trương hoàng hậu tính toán kỹ lưỡng, với tình trạng ‘Thân thể không tốt’ này có thể cộng thêm một điểm, chờ nàng ta chăm sóc nhi tử của ta đến khi hắn trưởng thành, nói không chừng nàng ta sẽ chết vì bị bệnh.
Trương Hoàng Hậu trước khi tiếp nhận ba dải lụa trắng đã lưu lại một số di chiếu, trước mắt là hai di chiếu được công bố, một cái là để Dục quý tần thay thế hoàng hậu nuôi nấng nhị hoàng tử Kính Hiên, còn một cái khác là cho Hạng phủ, chỉ hôn cho Hạng Vũ, phong Hạng Tuế Chiêm làm đại thần phụ chính, còn ban cho một vũ khí có tính sát thương cao – Thượng Phương bảo kiếm, trên chém hôn quân, dưới chém nịnh thần.
Trương Hoàng Hậu đi bước này có thể nói giống như Gia Cát Khổng Minh, mắt nhìn xa ngàn dặm. Trước tiên nói về Hạng phủ, mẫu thân của Trương hoàng hậu cũng họ Hạng, nói tóm lại là thân thích. Hạng phủ đời đời là võ tướng, nối nghiệp cha, Uy Viễn Đại tướng quân - Hạng Tuế Chiêm mới mười ba tuổi đã theo cha tòng quân chinh chiến đông tây nam bắc, mười mấy năm qua lập được nhiều chiến công hiển hách, tay nắm một nửa quân quyền. Hạng Vũ là nữ nhi duy nhất của ca ca ruột của Hạng Tuế Chiêm đã chết trận ở sa trường, do một tay hắn nuôi nấng, năm nay mới được 5 tuổi, nàng còn nhỏ tuổi nên cho rằng Hạng Tuế Chiếm là cha nàng. Trương hoàng hậu để Kính Hiên với Hạng Vũ trở thành một đôi, không thể nghi ngờ là tìm chỗ dựa cho nhi tử - Bảo vệ con trai của ta, tương lai đại tiểu thư nhà các ngươi chính là hoàng hậu, còn nữa, thay ta giám sát thái hậu và các đại thần trong triều. Tốt rồi, hoàng tử, thái hậu, tướng quân phân chia quyền hành, bảo vệ và kiềm chế lẫn nhau, tư duy chính trị của Trương hoàng hậu có thể so sánh với Mạnh Đức Tư Cưu(2), tầm nhìn không biết đi trước mấy trăm năm.
(2) Người Trung Quốc phiên âm tên của nhà tư tưởng người Pháp Montesquieu thành 孟德斯鳩. Người Việt dựa vào đó phiên âm Hán Việt là Mạnh Đức Tư Cưu.
Cách phiên âm này rất phổ biến trên sách báo trước năm 1945. Về sau người ta phiên âm thẳng từ tiếng Pháp thành vô số dạng: Mông-tét-xki-ơ, Mông-tét-ski-ơ, Mông-te-xki-ơ, Môngteskiơ…
Không ai biết viết thế nào là đúng chính tả. Nhưng cũng không còn ai nhớ Mạnh Đức Tư Cưu là ai; đọc sách vở cũ gặp cái tên Mạnh Đức Tư Cưu, không biết là đang nói về ông (Trung Quốc) họ Mạnh nào.
Chỉ trong nháy mắt, Dục quý tần mới mấy ngày trước còn phải thức dậy thực sớm, híp mắt mới nhìn thấy rõ người nào đến để quỳ xuống hành lễ đã trở thành nữ nhân cao quý nhất trong cung. Không cần phải tiếp tục sợ hãi cấp bậc lễ nghĩa không chu toàn mà bị người ta làm khó dễ, cũng không cần phải quan tâm người đối diện là địa vị cao thấp thế nào, tất cả đều không cao bằng nàng.
Ngày hoàng đế kế vị, quần thần đều cúi đầu quỳ xuống hành lễ, Tề Đan Yên ngồi sau bức rèm che, thấy phía dưới là một đám người, quỳ thật chỉnh tề giống như bài đô mi nô, hô to hoàng thượng vạn tuế, thái hậu Thiên Tuế. Lễ phục và trâm cài tóc vô cùng phiền phức ép cái đầu nhỏ của Tề Đan Yên lắc lư hết sang trái rồi lại sang phải, đeo đôi khuyên tai ngọc trai to lớn khiến cho lỗ tai nàng bị đau, làm cho nàng thường xuyên phải rụt cổ lại giống như con rùa đen rụt cổ. Lúc trước Kính Hiên được hoàng hậu bảo vệ giống như gà con trong nhà ấm, nên khi phải đối mặt với nhiều quần thần như vậy, từng người đều mang theo ý xấu riêng của mình, khiến hắn không thể thích ứng được, giống như là bị lột sạch sẽ ném trên đường lớn, cảm thấy rụt rè, sợ hãi, hơn nữa còn rất muốn đi tiểu.
Hai mẹ con 'không ruột thịt' đưa mắt nhìn nhau, trong mắt tràn ngập khát vọng giống nhau: ‘Mau làm gì đó để đám trâu non(3) này cút hết đi!’
(3) Ý nói mấy vị quan kêu la ỏm tỏi như nghé con mất mẹ.
Bên trong nhóm quần thần chỉ duy nhất có một người trong mắt không hề nịnh nọt, trên ngực là áo giáp màu đen bảo vệ phát ra tia sáng lạnh lẽo, áo tròn màu đỏ phía sau giống như màu máu, hai mắt màu đen lạnh lùng như chim ưng. Sau khi bình thân hắn chậm rãi đưa mắt nhìn về phía chỗ ngồi cao nhất trong cung điện, đứa nhỏ trên long ỷ hết nhìn đông lại nhìn tây, mà ở sau bức rèm che là nữ nhân mặc lễ phục màu đỏ vô cùng cao quý, nhìn không rõ mặt, nhưng mà tư thế ngồi không thích hợp. Tổ tông, phụ thân và huynh trưởng mấy đời bảo vệ giang san, tương lai có thể bị hủy trong tay hai mẹ con này. Tiểu Vũ là nữ nhi duy nhất của đại ca không lẽ phải chôn cùng với hai mẹ con này.
Sau khi tiến hành xong đại điển, Tề Đan Yên mặt mày rạng rỡ dọn vào ở trong Từ Ninh cung. Trên đường đi gặp phải các phi tần mà trước đây đã cười chê nàng, A, hiện tại đã là Thái phi Thái tần XX, mặt mày xám xịt, mang theo gương mặt "Mâm to có thể chứa mười hai chén chè" , không cam tâm tình nguyện quỳ xuống hai bên đường. Tề Đan Yên híp mắt nhìn một lúc, ngoại trừ đồ trang sức phát ra ánh sáng, cái gì cũng đều không nhìn rõ.
Nghĩ đến mình sẽ ở trong cung điện đẹp đẽ này, mặc y phục xinh đẹp, ăn đồ ăn ngon, bảo dưỡng nhan sắc trẻ mãi không già, Tề Đan Yên cảm thấy vô cùng cao hứng. Đầu óc đơn giản khiến nàng không ý thức được ‘Buông rèm chấp chính’, ‘Đại đế châu phê’ (thay mặt hoàng đế phê duyệt tấu chương) là khái niệm gì, các đời hoàng đế bị quấy nhiều bởi lũ lụt ở Hoàng Hà, man di trộm cướp ở Đông Nam, ngoại tộc tây bắc cấu kết làm loạn, đủ loại tham ô ở Giang Nam. Mấy loại chuyện nhảm ruồi đó vẫn chưa quấy rầy đến trạng thái hưng phấn của con chuột rơi vào hũ nếp là nàng.
Tục ngữ nói ‘một người làm quan, gà chó lên trời’ thì ra tiểu thái giám Tiểu Đông từ lúc Tề Đan Yên được làm thái hậu thì Tiểu Đông nhảy một bước trở thành tổng quản thái giám ở Từ Ninh cung, hàng tứ phẩm, mọi người đều đổi giọng gọi Đông gia gia, cung nữ cận thân của nàng là Lý Cẩm Tú cũng được thăng làm thượng cung chính ngũ phẩm, lúc trước bị người ta kêu tiểu tiện tì, bây giờ được người ta xưng là Lý cô cô. Tiểu Đông và Cẩm Tú cũng chìm đắm trong trạng thái điên cuồng như bay trên đám mây có bảy sắc cầu vồng, không có chuyện gì cũng thích đi dạo một vòng bên ngoài, cho dù là đi tiểu cũng cố ý đi xa hơn hai dặm, nghe người khác không ngừng chào hỏi gia gia, cô cô.
Lúc trước khi Tề Đan Yên tiến cung thì bị thất sủng, tiểu chủ tử đừng nói là tự mình gọi món ăn, cho dù là ấn theo phân lệ đến Ngự thư phòng nhận nguyên liệu nấu ăn hay khi được ban thức ăn cũng kém hơn người khác. Lúc này không giống như xưa, nông nô vươn mình thành địa chủ, hướng đông đỏ rực, mặt trời nhô lên, sơn hào hải vị ăn đến no căng.
Ngay khi Tề Đan Yên cho rằng tiền đồ của mình như mặt trời ban trưa thì có một người xuất hiện, đem nàng từ trên đỉnh Everest đánh rơi xuống rãnh biển Mariana.
Tiểu hoàng đế Kính Hiên mấy ngày nay làm ầm ĩ không chịu lâm triều, nói là những người râu ria xồm xàm phía dưới chỉ biết nói "chi, hồ, giả, dã" hắn nghe không hiểu, còn có một đại hán cao lớn để râu mép trừng mắt nhìn hắn khiến hắn bị dọa muốn tiểu ra quần.
Xem ra thì, bàng quang của tiểu hoàng đế mới nhậm chức này dường như rất yếu.
Tề Đan Yên vừa nghĩ, đặc biệt đồng tình nhìn Kính Hiên. Khi nàng tiến cung thì tuổi của đệ đệ và Kính Hiên hiện nay không chêch lệch nhiều lắm, đều bảy, tám tuổi, cả ngày cùng với các bạn đi câu cá, đá dế, khi rảnh rỗi còn chọc ghẹo vén váy của tiểu muội nhà bên cạnh. Không giống như Kính Hiên ngay cả đánh rắm không cẩn thận bị ị són ra quần cũng đều bị sử quan ở một bên cầm bút ghi lại trong tiểu sử, bộ dáng cẩn thận viết: "XX năm X đầu tháng X, trên tiết long khí, không màu sắc nhưng lại có mùi hương khác thường, mọi người phía dưới đều thán phục, tức thì hô to vạn tuế quỳ đến không đứng dậy nổi”.
Kết quả là, Tề Đan Yên ôm tiểu hoàng đế, yêu thương vuốt cái đầu nhỏ nhắn của hắn, chuẩn bị kể cho hắn nghe chuyện xưa giữa Phan Kim Liên và Tây Môn Khánh để dỗ hắn ngủ trưa, còn mình thì tiếp tục thêu thùa. Vừa mới kể đến Phan Kim Liên đẩy cửa ra, cây gậy còn chưa đập đến đầu Tây Môn Khánh, thì nghe thấy Tiểu Thanh bên người Kính Hiên bẩm báo:
"Khởi bẩm hoàng thượng, Uy Viễn tướng quân cầu kiến ở Nam thư phòng."
"Nam thư phòng quá xa, gọi hắn tới nơi này đi." Kính Hiên vừa lột đậu phòng vừa hững hờ trả lời.
Dù sao thì Tiểu Thanh cũng đã lăn lộn trong cung hai mươi năm, nghe xong những lời này thì có chút sửng sốt, hơi lớn gan nói: "Hoàng thượng, thần tử bên ngoài vào hậu cung, sợ là không thích hợp."
Kính Hiên nhét một hột đậu phòng vào trong miệng, nhấc cằm nói: “Ta không cần biết có thích hợp hay không, Hạng tướng quân muốn gặp ta, ta phải chổng mông chạy đến thư phòng phía Nam để gặp hắn, rốt cuộc thì hắn là hoàng thượng hay ta là hoàng thượng?”
Tề Đan Yên khen ngợi nhìn về phía Kính Hiên, nghĩ thầm, đứa nhỏ này ghê gớm thật, còn nhỏ tuổi như vậy mà đã có bản sắc hôn quân. Chờ chút, Uy Viễn tướng quân. . .Ồ? Hình như là đại bá của lão bà tương lai của Kính Hiên thì phải? "Hoàng nhi, con nói như vậy là không đúng ."
Tiểu Thanh cảm kích cúi đầu nhìn Tề Đan Yên, nghĩ thầm vẫn là thái hậu hiểu chuyện!
"Không thể nói là ‘ta’ ‘ta’ được, nói chuyện với người dưới phải tự xưng là ‘trẫm’”. " Tề Đan Yên nghiêm túc nói, sờ soạng hai hột đậu phộng mà Kính Hiên đã lột xong quăng vào trong miệng.
"Dạ! Mẫu hậu!" Kính Hiên gật gù.
Tiểu Thanh như sụp đổ, lén lút nhìn Tiểu Đông liếc mắt ra hiệu.
Tiểu Đông cố làm ra vẻ nhắc nhở, "Thưa thái Hậu, Uy Viễn tướng quân còn ở thư phòng phía Nam chờ thánh giá”.
Tề Đan Yên nghe xong một tiếng "Thưa thái hậu" , trong lòng thấy vô cùng an tâm, trợ Trụ vi ngược (giúp hôn quân làm ác) trả lời, "A, vậy thì y theo những gì hoàng thượng nói mà làm, gọi hắn lại đây gặp thánh giá.”
"Dạ. . ." Tiểu Thanh khóe miệng co rúm dập đầu đi ra ngoài.
Lúc Tề Đan Yên kể đến chuyện thứ ba, chỉ nghe Tiểu Thanh ở bên ngoài kêu to, nói: "Uy Viễn tướng quân —— Hạng Tuế Chiêm —— Đang ở ngoài điện đợi ý chỉ ~~"
"Gọi hắn vào đi." Kính Hiên ợ một tiếng no nê, sờ sờ cái bụng.
Tề Đan Yên ở lâu trong hậu cung, đối với cung đấu rầm rộ còn không biết, chớ nói chi là giông bão của triều chính. Nàng không biết cái gì là Uy Viễn tướng quân, rồi cái gì gì sau đó nữa, chỉ nghe nói hoàng hậu chỉ hôn cho Kính Hiên, Hạng gia cũng coi như là thân gia. Nàng hoàn toàn không biết, nàng làm chức thái hậu này có thể sống đến khi Kính Hiên thành thân hay không, còn phải xem đạo mật chỉ trong tay của Hạng Tuế Chiêm lúc nào thì đưa ra.
Chỉ nghe bên ngoài cửa cung truyền đến tiếng bước chân vững vàng, có người đang chậm rãi đi vào, vòng qua bức tường phù điêu, nhìn thấy hình dáng. Chỉ thấy mái tóc dài của hắn được buộc bởi Tử kim quan, một thân y phục hoa tròn màu tím, bên ngoài là áo giáp bảo vệ, bờ vai có vẻ rộng rãi, rắn chắc, thân hình thon gầy, khuôn mặt anh tuấn, ánh mắt sắc bén với khí thế hào hùng bức người. Đi tới trước cửa, vén áo bào lên, lộ ra đầu hổ trên giầy vô cùng uy vũ. Hắn bước lại gần, quỳ xuống đất hành lễ, không kiêu ngạo, không siểm nịnh mở miệng nói:
"Thần Hạng Tuế Chiêm khấu kiến hoàng thượng. Ngô hoàng vạn tuế, thái hậu thánh an."
Tề Đan Yên có chút đờ người ra, nàng vẫn cho là Uy Viễn tướng quân dù sao thì cũng phải giống như các diễn viên nam trong phim truyền hình, vẻ mặt dữ tợn, tóc mai điểm bạc, ánh mắt tràn ngập tang thương, đại hán cao lớn vạm vỡ, ai mà biết hắn ta chẳng những không phải như vậy mà còn phong độ lẫm liệt, đẹp trai lạnh lùng bức người.
Thật ra thì làm gì có chuyện‘bi thương không dứt’ chứ, hoàng thượng có mật chỉ: “Lão tử muốn hoàng hậu mà lão tử đây thích nhất chôn cùng." mà thôi.
Tề Đan Yên mười bốn tuổi tiến cung, sắc đẹp trên trung bình, thích thêu thùa, kết quả là thêu đến mờ mắt, nếu nói theo cách ở thời hiện đại là bị cận thị. Bởi vì nhà mẹ đẻ ở đất Thục là dòng dõi thư hương, vô cùng hiển hách, nên vừa tiến cung liền được làm quý nhân, không phong hào, bởi vì thị lực không tốt nên không dám ra ngoài, tính tình cũng không biết làm nũng hay lấy lòng, nên hoàng thượng cũng không nhớ nổi nàng là ai. Năm năm trước theo thông lệ miễn cưỡng được nâng cấp thành tần, được ban thưởng thành Dục Quý tần, 3 năm trước hoàng hậu có tin vui, sinh được công chúa thì được thăng cấp làm Quý tần, hai mươi mốt tuổi, được xem là người ‘lớn tuổi’ trong cung, cùng với các nữ nhân khác cạnh tranh khốc liệt trong hậu cung, được xem như kỳ tích trong câu truyện cười của mọi người.
Trong bài thơ “A phòng Cung phú” có câu: ba mươi sáu năm, không hề nhìn thấy người. Nếu so sánh như vậy, Tề Đan Yên cảm thấy mình vẫn còn may mắn, chỉ là, nàng không thể nào nhớ được khuôn mặt của hoàng đế ra sao.
Và cứ thế, trở thành 'người già' nơi hậu cung. Nơi mà nữ nhân tranh đấu khốc liệt, không có được sự bình an, sống sót, các phi tần khác thì tranh đoạt tình cảm, ghen tuông, ta hạ độc ngươi, ngươi đá bụng ta, làm tổn thương con ta,khiến ta không thể mang thai được, ta hại chết con ngươi, hoặc bị đưa đến lãnh cung, gần đây nhất Tề Đan Yên không hề bước chân ra khỏi cửa, nếu phải ra cửa thì luôn khúm núm, rụt rè nhận hết sự cười chê của mọi người, nhưng mà nàng lại sống rất tốt, thân thể tròn trịa, mặt mày hồng hào.
Hoàng đế qua đời lúc tráng niên (còn trẻ), Đại hoàng tử còn mất sớm hơn cả hắn, hoàng hậu sinh được nhị hoàng tử Cừu Kính Hiên, tuy rằng chưa được 8 tuổi, vẫn thuận lý thành chương mà trở thành hoàng đế tiếp theo. Hoàng hậu quyết định tuẫn táng theo tiên đế, nhưng trước đó lại đem các nữ nhân trong cung điểm danh đầy đủ không sót người nào, người này có mắt như mù, người kia từng hại nhi tử của ta, người này thì nhà mẹ đẻ có thế lực quá lớn, nếu được làm ngoại thích sẽ chuyên quyền cuối cùng sẽ hại nhi tử của ta. Khi kiểm kê đến cuối cùng thì phát hiện chỉ còn lại Dục quý tần, địa vị không cao, chưa bao giờ tranh sủng, có người còn nói là thân thể không tốt, nhà mẹ đẻ là quan văn, trong tay không có binh quyền. Sau khi Trương hoàng hậu tính toán kỹ lưỡng, với tình trạng ‘Thân thể không tốt’ này có thể cộng thêm một điểm, chờ nàng ta chăm sóc nhi tử của ta đến khi hắn trưởng thành, nói không chừng nàng ta sẽ chết vì bị bệnh.
Trương Hoàng Hậu trước khi tiếp nhận ba dải lụa trắng đã lưu lại một số di chiếu, trước mắt là hai di chiếu được công bố, một cái là để Dục quý tần thay thế hoàng hậu nuôi nấng nhị hoàng tử Kính Hiên, còn một cái khác là cho Hạng phủ, chỉ hôn cho Hạng Vũ, phong Hạng Tuế Chiêm làm đại thần phụ chính, còn ban cho một vũ khí có tính sát thương cao – Thượng Phương bảo kiếm, trên chém hôn quân, dưới chém nịnh thần.
Trương Hoàng Hậu đi bước này có thể nói giống như Gia Cát Khổng Minh, mắt nhìn xa ngàn dặm. Trước tiên nói về Hạng phủ, mẫu thân của Trương hoàng hậu cũng họ Hạng, nói tóm lại là thân thích. Hạng phủ đời đời là võ tướng, nối nghiệp cha, Uy Viễn Đại tướng quân - Hạng Tuế Chiêm mới mười ba tuổi đã theo cha tòng quân chinh chiến đông tây nam bắc, mười mấy năm qua lập được nhiều chiến công hiển hách, tay nắm một nửa quân quyền. Hạng Vũ là nữ nhi duy nhất của ca ca ruột của Hạng Tuế Chiêm đã chết trận ở sa trường, do một tay hắn nuôi nấng, năm nay mới được 5 tuổi, nàng còn nhỏ tuổi nên cho rằng Hạng Tuế Chiếm là cha nàng. Trương hoàng hậu để Kính Hiên với Hạng Vũ trở thành một đôi, không thể nghi ngờ là tìm chỗ dựa cho nhi tử - Bảo vệ con trai của ta, tương lai đại tiểu thư nhà các ngươi chính là hoàng hậu, còn nữa, thay ta giám sát thái hậu và các đại thần trong triều. Tốt rồi, hoàng tử, thái hậu, tướng quân phân chia quyền hành, bảo vệ và kiềm chế lẫn nhau, tư duy chính trị của Trương hoàng hậu có thể so sánh với Mạnh Đức Tư Cưu(2), tầm nhìn không biết đi trước mấy trăm năm.
(2) Người Trung Quốc phiên âm tên của nhà tư tưởng người Pháp Montesquieu thành 孟德斯鳩. Người Việt dựa vào đó phiên âm Hán Việt là Mạnh Đức Tư Cưu.
Cách phiên âm này rất phổ biến trên sách báo trước năm 1945. Về sau người ta phiên âm thẳng từ tiếng Pháp thành vô số dạng: Mông-tét-xki-ơ, Mông-tét-ski-ơ, Mông-te-xki-ơ, Môngteskiơ…
Không ai biết viết thế nào là đúng chính tả. Nhưng cũng không còn ai nhớ Mạnh Đức Tư Cưu là ai; đọc sách vở cũ gặp cái tên Mạnh Đức Tư Cưu, không biết là đang nói về ông (Trung Quốc) họ Mạnh nào.
Chỉ trong nháy mắt, Dục quý tần mới mấy ngày trước còn phải thức dậy thực sớm, híp mắt mới nhìn thấy rõ người nào đến để quỳ xuống hành lễ đã trở thành nữ nhân cao quý nhất trong cung. Không cần phải tiếp tục sợ hãi cấp bậc lễ nghĩa không chu toàn mà bị người ta làm khó dễ, cũng không cần phải quan tâm người đối diện là địa vị cao thấp thế nào, tất cả đều không cao bằng nàng.
Ngày hoàng đế kế vị, quần thần đều cúi đầu quỳ xuống hành lễ, Tề Đan Yên ngồi sau bức rèm che, thấy phía dưới là một đám người, quỳ thật chỉnh tề giống như bài đô mi nô, hô to hoàng thượng vạn tuế, thái hậu Thiên Tuế. Lễ phục và trâm cài tóc vô cùng phiền phức ép cái đầu nhỏ của Tề Đan Yên lắc lư hết sang trái rồi lại sang phải, đeo đôi khuyên tai ngọc trai to lớn khiến cho lỗ tai nàng bị đau, làm cho nàng thường xuyên phải rụt cổ lại giống như con rùa đen rụt cổ. Lúc trước Kính Hiên được hoàng hậu bảo vệ giống như gà con trong nhà ấm, nên khi phải đối mặt với nhiều quần thần như vậy, từng người đều mang theo ý xấu riêng của mình, khiến hắn không thể thích ứng được, giống như là bị lột sạch sẽ ném trên đường lớn, cảm thấy rụt rè, sợ hãi, hơn nữa còn rất muốn đi tiểu.
Hai mẹ con 'không ruột thịt' đưa mắt nhìn nhau, trong mắt tràn ngập khát vọng giống nhau: ‘Mau làm gì đó để đám trâu non(3) này cút hết đi!’
(3) Ý nói mấy vị quan kêu la ỏm tỏi như nghé con mất mẹ.
Bên trong nhóm quần thần chỉ duy nhất có một người trong mắt không hề nịnh nọt, trên ngực là áo giáp màu đen bảo vệ phát ra tia sáng lạnh lẽo, áo tròn màu đỏ phía sau giống như màu máu, hai mắt màu đen lạnh lùng như chim ưng. Sau khi bình thân hắn chậm rãi đưa mắt nhìn về phía chỗ ngồi cao nhất trong cung điện, đứa nhỏ trên long ỷ hết nhìn đông lại nhìn tây, mà ở sau bức rèm che là nữ nhân mặc lễ phục màu đỏ vô cùng cao quý, nhìn không rõ mặt, nhưng mà tư thế ngồi không thích hợp. Tổ tông, phụ thân và huynh trưởng mấy đời bảo vệ giang san, tương lai có thể bị hủy trong tay hai mẹ con này. Tiểu Vũ là nữ nhi duy nhất của đại ca không lẽ phải chôn cùng với hai mẹ con này.
Sau khi tiến hành xong đại điển, Tề Đan Yên mặt mày rạng rỡ dọn vào ở trong Từ Ninh cung. Trên đường đi gặp phải các phi tần mà trước đây đã cười chê nàng, A, hiện tại đã là Thái phi Thái tần XX, mặt mày xám xịt, mang theo gương mặt "Mâm to có thể chứa mười hai chén chè" , không cam tâm tình nguyện quỳ xuống hai bên đường. Tề Đan Yên híp mắt nhìn một lúc, ngoại trừ đồ trang sức phát ra ánh sáng, cái gì cũng đều không nhìn rõ.
Nghĩ đến mình sẽ ở trong cung điện đẹp đẽ này, mặc y phục xinh đẹp, ăn đồ ăn ngon, bảo dưỡng nhan sắc trẻ mãi không già, Tề Đan Yên cảm thấy vô cùng cao hứng. Đầu óc đơn giản khiến nàng không ý thức được ‘Buông rèm chấp chính’, ‘Đại đế châu phê’ (thay mặt hoàng đế phê duyệt tấu chương) là khái niệm gì, các đời hoàng đế bị quấy nhiều bởi lũ lụt ở Hoàng Hà, man di trộm cướp ở Đông Nam, ngoại tộc tây bắc cấu kết làm loạn, đủ loại tham ô ở Giang Nam. Mấy loại chuyện nhảm ruồi đó vẫn chưa quấy rầy đến trạng thái hưng phấn của con chuột rơi vào hũ nếp là nàng.
Tục ngữ nói ‘một người làm quan, gà chó lên trời’ thì ra tiểu thái giám Tiểu Đông từ lúc Tề Đan Yên được làm thái hậu thì Tiểu Đông nhảy một bước trở thành tổng quản thái giám ở Từ Ninh cung, hàng tứ phẩm, mọi người đều đổi giọng gọi Đông gia gia, cung nữ cận thân của nàng là Lý Cẩm Tú cũng được thăng làm thượng cung chính ngũ phẩm, lúc trước bị người ta kêu tiểu tiện tì, bây giờ được người ta xưng là Lý cô cô. Tiểu Đông và Cẩm Tú cũng chìm đắm trong trạng thái điên cuồng như bay trên đám mây có bảy sắc cầu vồng, không có chuyện gì cũng thích đi dạo một vòng bên ngoài, cho dù là đi tiểu cũng cố ý đi xa hơn hai dặm, nghe người khác không ngừng chào hỏi gia gia, cô cô.
Lúc trước khi Tề Đan Yên tiến cung thì bị thất sủng, tiểu chủ tử đừng nói là tự mình gọi món ăn, cho dù là ấn theo phân lệ đến Ngự thư phòng nhận nguyên liệu nấu ăn hay khi được ban thức ăn cũng kém hơn người khác. Lúc này không giống như xưa, nông nô vươn mình thành địa chủ, hướng đông đỏ rực, mặt trời nhô lên, sơn hào hải vị ăn đến no căng.
Ngay khi Tề Đan Yên cho rằng tiền đồ của mình như mặt trời ban trưa thì có một người xuất hiện, đem nàng từ trên đỉnh Everest đánh rơi xuống rãnh biển Mariana.
Tiểu hoàng đế Kính Hiên mấy ngày nay làm ầm ĩ không chịu lâm triều, nói là những người râu ria xồm xàm phía dưới chỉ biết nói "chi, hồ, giả, dã" hắn nghe không hiểu, còn có một đại hán cao lớn để râu mép trừng mắt nhìn hắn khiến hắn bị dọa muốn tiểu ra quần.
Xem ra thì, bàng quang của tiểu hoàng đế mới nhậm chức này dường như rất yếu.
Tề Đan Yên vừa nghĩ, đặc biệt đồng tình nhìn Kính Hiên. Khi nàng tiến cung thì tuổi của đệ đệ và Kính Hiên hiện nay không chêch lệch nhiều lắm, đều bảy, tám tuổi, cả ngày cùng với các bạn đi câu cá, đá dế, khi rảnh rỗi còn chọc ghẹo vén váy của tiểu muội nhà bên cạnh. Không giống như Kính Hiên ngay cả đánh rắm không cẩn thận bị ị són ra quần cũng đều bị sử quan ở một bên cầm bút ghi lại trong tiểu sử, bộ dáng cẩn thận viết: "XX năm X đầu tháng X, trên tiết long khí, không màu sắc nhưng lại có mùi hương khác thường, mọi người phía dưới đều thán phục, tức thì hô to vạn tuế quỳ đến không đứng dậy nổi”.
Kết quả là, Tề Đan Yên ôm tiểu hoàng đế, yêu thương vuốt cái đầu nhỏ nhắn của hắn, chuẩn bị kể cho hắn nghe chuyện xưa giữa Phan Kim Liên và Tây Môn Khánh để dỗ hắn ngủ trưa, còn mình thì tiếp tục thêu thùa. Vừa mới kể đến Phan Kim Liên đẩy cửa ra, cây gậy còn chưa đập đến đầu Tây Môn Khánh, thì nghe thấy Tiểu Thanh bên người Kính Hiên bẩm báo:
"Khởi bẩm hoàng thượng, Uy Viễn tướng quân cầu kiến ở Nam thư phòng."
"Nam thư phòng quá xa, gọi hắn tới nơi này đi." Kính Hiên vừa lột đậu phòng vừa hững hờ trả lời.
Dù sao thì Tiểu Thanh cũng đã lăn lộn trong cung hai mươi năm, nghe xong những lời này thì có chút sửng sốt, hơi lớn gan nói: "Hoàng thượng, thần tử bên ngoài vào hậu cung, sợ là không thích hợp."
Kính Hiên nhét một hột đậu phòng vào trong miệng, nhấc cằm nói: “Ta không cần biết có thích hợp hay không, Hạng tướng quân muốn gặp ta, ta phải chổng mông chạy đến thư phòng phía Nam để gặp hắn, rốt cuộc thì hắn là hoàng thượng hay ta là hoàng thượng?”
Tề Đan Yên khen ngợi nhìn về phía Kính Hiên, nghĩ thầm, đứa nhỏ này ghê gớm thật, còn nhỏ tuổi như vậy mà đã có bản sắc hôn quân. Chờ chút, Uy Viễn tướng quân. . .Ồ? Hình như là đại bá của lão bà tương lai của Kính Hiên thì phải? "Hoàng nhi, con nói như vậy là không đúng ."
Tiểu Thanh cảm kích cúi đầu nhìn Tề Đan Yên, nghĩ thầm vẫn là thái hậu hiểu chuyện!
"Không thể nói là ‘ta’ ‘ta’ được, nói chuyện với người dưới phải tự xưng là ‘trẫm’”. " Tề Đan Yên nghiêm túc nói, sờ soạng hai hột đậu phộng mà Kính Hiên đã lột xong quăng vào trong miệng.
"Dạ! Mẫu hậu!" Kính Hiên gật gù.
Tiểu Thanh như sụp đổ, lén lút nhìn Tiểu Đông liếc mắt ra hiệu.
Tiểu Đông cố làm ra vẻ nhắc nhở, "Thưa thái Hậu, Uy Viễn tướng quân còn ở thư phòng phía Nam chờ thánh giá”.
Tề Đan Yên nghe xong một tiếng "Thưa thái hậu" , trong lòng thấy vô cùng an tâm, trợ Trụ vi ngược (giúp hôn quân làm ác) trả lời, "A, vậy thì y theo những gì hoàng thượng nói mà làm, gọi hắn lại đây gặp thánh giá.”
"Dạ. . ." Tiểu Thanh khóe miệng co rúm dập đầu đi ra ngoài.
Lúc Tề Đan Yên kể đến chuyện thứ ba, chỉ nghe Tiểu Thanh ở bên ngoài kêu to, nói: "Uy Viễn tướng quân —— Hạng Tuế Chiêm —— Đang ở ngoài điện đợi ý chỉ ~~"
"Gọi hắn vào đi." Kính Hiên ợ một tiếng no nê, sờ sờ cái bụng.
Tề Đan Yên ở lâu trong hậu cung, đối với cung đấu rầm rộ còn không biết, chớ nói chi là giông bão của triều chính. Nàng không biết cái gì là Uy Viễn tướng quân, rồi cái gì gì sau đó nữa, chỉ nghe nói hoàng hậu chỉ hôn cho Kính Hiên, Hạng gia cũng coi như là thân gia. Nàng hoàn toàn không biết, nàng làm chức thái hậu này có thể sống đến khi Kính Hiên thành thân hay không, còn phải xem đạo mật chỉ trong tay của Hạng Tuế Chiêm lúc nào thì đưa ra.
Chỉ nghe bên ngoài cửa cung truyền đến tiếng bước chân vững vàng, có người đang chậm rãi đi vào, vòng qua bức tường phù điêu, nhìn thấy hình dáng. Chỉ thấy mái tóc dài của hắn được buộc bởi Tử kim quan, một thân y phục hoa tròn màu tím, bên ngoài là áo giáp bảo vệ, bờ vai có vẻ rộng rãi, rắn chắc, thân hình thon gầy, khuôn mặt anh tuấn, ánh mắt sắc bén với khí thế hào hùng bức người. Đi tới trước cửa, vén áo bào lên, lộ ra đầu hổ trên giầy vô cùng uy vũ. Hắn bước lại gần, quỳ xuống đất hành lễ, không kiêu ngạo, không siểm nịnh mở miệng nói:
"Thần Hạng Tuế Chiêm khấu kiến hoàng thượng. Ngô hoàng vạn tuế, thái hậu thánh an."
Tề Đan Yên có chút đờ người ra, nàng vẫn cho là Uy Viễn tướng quân dù sao thì cũng phải giống như các diễn viên nam trong phim truyền hình, vẻ mặt dữ tợn, tóc mai điểm bạc, ánh mắt tràn ngập tang thương, đại hán cao lớn vạm vỡ, ai mà biết hắn ta chẳng những không phải như vậy mà còn phong độ lẫm liệt, đẹp trai lạnh lùng bức người.
Tác giả :
Đào Đào Nhất Luân