Nghịch Thần Ký
Chương 69: Năng Lực mới
Tiêu Phong không nói gì, thủ thế bảo mọi người im lặng, hắn chăm chú nhìn Trần Tinh ý đồ muốn tìm ra một chút manh mối, đáng tiếc làm sao dễ dàng như vậy?
Trần Tinh bộ dáng thong dong tự nhiên, hắn không để ý người khác. Hắn xoay người đưa lưng về phía Tiêu Phong, mặt đối diện Ngữ Yên, hắn từng bước đi lại mãi cho đến trước mặt nàng khoảng cách 3 bước hắn mới dừng lại.
-Ngươi, ngươi muốn làm gì.
Đoàn Dự thấy hắn tới tưởng hắn muốn gây sự nên cảnh giác. Vì hắn ruồi bu đứng chung với Ngữ Yên mà! Ban nãy tuy có hơi hiếu kỳ vì biểu hiện của Ngữ Yên nhưng do lo lắng an nguy của đại ca y nên Đoàn Dự cũng không tiện hỏi. Thấy Trần Tinh lại gần hắn cũng đoán được Ngữ Yên cùng Trần Tinh quen nhau. Nhưng do tính cách yếu đuối nên thái độ cũng không dứt khoát không dám làm gì.
Trần Tinh không để ý tới Đoàn Dự, hai tay hắn giang ra. Ngữ Yên thấy vậy nhào vào lòng hắn. Khung cảnh tĩnh lặng, không gian dường như chỉ còn lại 2 người.
-Nơi này là đại hội Cái Bang ta, không phải nơi để hai người các ngươi tình tứ.
Một giọng nói vang lên cắt đứt giây phút êm đềm của hai người, Trần Tinh nhận ra đây là lời của Toàn Quán Thanh.
Giọng nói tỏ vẻ phê bình nhưng lại ẩn ý ghen tị, Trần Tinh nhẹ nhàng buông ta Ngữ Yên rồi vuốt mũi nàng nói
-Chờ ta...
Hắn xoay người lại nhắm ngay Toàn Quán Thanh, ánh mắt sắc bén làm cho kẻ này không dám ngẩng đầu. Khang Mẫn bên kia thì lại ghen tị không thôi. Ả là một loại đàn bà dâm loàn ham muốn địa vị, ban đầu là Đoàn Chính Thuần, Mã Đại Nguyên rồi vẫn không thoả mãn quay sang câu dẫn Tiêu Phong muốn làm bang chủ phu nhân, giờ thấy Tiêu Phong bại rồi lại để ý sang Trần Tinh.
Trần Tinh nhìn sang Tiêu Phong đang im lặng nảy giờ, hắn mở miệng nói
-Tiêu Phong, ta nói đều là sự thật, ngươi có thể điều tra, còn về hung thủ giết chết Mã Đại Nguyên sao? Ta biết chính xác là ai! Nhưng tại sao ta phải nói cho ngươi biết? Ta có lợi ích gì?
-Cái này, như thế nào các hạ mới chịu nói cho ta biết hung thủ giết chết Mã đại ca? Có điều kiện gì các hạ cứ nói nếu Kiều Phong ta làm được nhất định sẽ không từ chối. Chỉ cần không phải là chuyện thương thiên hại lý.
Tiêu Phong rất nhanh đoán được ẩn ý trong lời nói của Trần Tinh. Đương nhiên là việc làm của hắn đều có lý do cả. Hắn nhắm đến là Đả Cẩu Bổng pháp bản gốc của Cái Bang. Vì sao lại là bản gốc? Bởi vì Đả Cẩu Bổng hiện tại chưa thành danh trên giang hồ, chỉ có đến tay Hồng Thất Công mới được sử đổi khiến uy lực mạnh hơn, và đền đời Hoàng Dung môn công pháp này nới được uy trấn thiên hạ. Trần Tinh là muốn tìm ra nguyên lý từ trong bản gốc để sáng tạo cho riêng mình một môn bổng pháp. Cũng giống như Hàng Long Thập Bát Chưởng vậy.
-Cho ta mượn Đả Cẩu Bổng Pháp nhìn xem như thế nào lại xứng danh xưng đả cẩu? Yên tâm ta sẽ trả lại ngay lập tức!
-Không được, Bang chủ, đây là công pháp trấn phái của Cái Bang chỉ có bang chủ mới được học, làm sao lại có thể để người ngoài tuỳ tiện học chứ?
Một vị trưởng lão truyền công đứng ra bất bình nói
-Đúng vậy, Bang chủ...
Tiêu Phong giơ tay phải lên ý bảo mọi người im lặng.
-Các hạ muốn mượn Đả Cẩu Bổng Pháp của Cái Bang không đơn giản chỉ để xem nó xứng với danh xưng này thôi chứ?
-Chỉ đơn giản như vậy, đừng quên ta dùng kiếm! Vả lại chỉ bằng Hàng Long Thập Bát Chưởng ngươi cảm thấy thế nào?
Trần Tinh giả vờ cao thâm nói.
-Được! Mong các hạ giữ lời.
Tiêu Phong không do dự nữa, hắn lấy ra Đả Cẩu Bổng Pháp ném cho Trần Tinh. Đương nhiên là có một số người la to nhưng cũng không dám manh động. Trần Tinh nắm trong tay vội vàng phục chế, bề ngoài thì hắn giả vờ liếc xem. Chưa đầy 5s hắn ném trở lại cho Tiêu Phong. Tất cả thì tưởng Trần Tinh chỉ tìm lý do để nói cho Tiêu Phong biết hung thủ là ai để hắn không cảm thấy thiếu nợ Trần Tinh thôi. Chỉ có Đoàn Dự là cảm thấy không đúng, nhưng cũng không biết chỗ nào không đúng cả.
Tiêu Phong cũng nghi hoặc một chút, sau đó cũng cảm kích Trần Tinh, hắn nghĩ như đa số người. Ai biết được thật sự Trần Tinh đã đạt được mục đích.
-Muốn biết hung thủ là ai, như vậy hãy bắt đầu bằng việc dấu hiệu khi chết của Mã Đại Nguyên trước. Ai cũng cho là Mộ Dung Phục làm bởi vì Mã Đại Nguyên chết bởi tuyệt kỹ thành danh của mình là Toả Hầu Công, nhưng thật ra không phải vậy. Toả Hầu Công rất dễ dàng bị nhầm lẫn. Nếu có một ngươi lực tay đủ mạnh cũng có thể làm được. Nhưng vấn đề ở chỗ này. Muốn bóp nát yết hầu của một người mà người này không thể phản kháng như vậy hung thủ võ công rất cao cường nhưng Tiêu Bang chủ, ngươi cảm thấy bản thân ngươi có thể dễ dàng như vậy giết Mã Đại Nguyên không? Đối phương không có cơ hội phản kháng chỉ có là bị trúng độc nhưng không có dấu hiệu trúng độc vậy thì nguyên nhân nào?
Trần Tinh bắt đầu dẫn dắt mọi người theo hướng mà hắn đã lập sẵn. Hắn dừng lại một chút bằng một câu hỏi nhưng không đợi người khác trả lời hắn lại tiếp tục nói
-Chỉ có một nguyên nhân đó là hung thủ là người quen cũng như Mã Đại Nguyên bị tập kích bất ngờ mất cảnh giác nên mới bị hạ độc thủ. Nhưng điều gì lại khiến cho hung thủ ra tay với hắn? Như vậy thì phải nói tới Mã phu nhân rồi.
Trần Tinh nhìn sang Khang Mẫn nở nụ cười, Khang Mẫn thân hình run lên đôi chút nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Ả cho rằng Trần Tinh chỉ đoán mò thôi chứ không có bằng chứng xác thực, nếu không làm sao lại không nói ra mà phải vòng vo?
-Ăn nói xằng bậy, tại sao phải hỏi ta? Ta phận nữ lưu yếu đuối làm sao có thể giết chết phu quân ta?
-Mã đại tẩu nói rất có lý, các hạ nên nói rõ ràng trách vu oan người vô tội
Tiêu Phong cũng mở miệng, tuy Trần Tinh nói rất có lý nhưng cũng phải truy xét kỹ càng không thể chỉ dựa vào lời nói vô căn cứ của hắn mà phán định người này giết người người kia là hung thủ được.
-Các ngươi hiểu lầm ý của ta, ta nói hỏi Mã phu nhân cũng không có nói bà ta là hung thủ?
-Các hạ đây là ý gì? Xin mời giải thích rõ ràng!
-Chuyện này phải bắt đầu từ nhiều năm trước, có một thiếu nữ rất xinh đẹp, tuổi xuân đôi mươi đem lòng yêu một vị công tử. Người này có thân phân rất đặc biệt nên thiếu nữ này cũng ôm giấc mơ từ gà biến thành phượng hoàng. Hai người ở bên nhau một đoạn thời gian kết quả thiếu nữ mang thai, nhưng người đàn ông đó chẳng những không cưới nàng còn biệt vô tâm tính. Thiếu nữ này từ nhỏ cơ cực cộng thêm tính hám danh hám lợi làm sao có thể không chồng mà có con? Cho nên ả nhẫn tâm ra tay giết luôn con ruột của mình. Rồi gả cho một vị có địa vị cao trong Cái Bang. Nhưng dã tâm của ả làm sao chỉ dừng lại ở đó? Quyền lực là thứ có thể làm mờ tâm trí người khác, khi đạt được quyền lực nhất định sẽ theo đuổi quyền lực cao hơn nữa. Bằng chứng là Trong buổi tiệc chiêu đãi tân bang chủ nhậm chức, ả ra sức câu dẫn vị bang chủ này, nhưng đáng tiếc người bang chủ này tâm tính kiên định. Ả chỉ có thể ôm hận rời đi. Trong lòng ả bắt đầu hận người bang chủ này, ả thề sẽ trả thù. Trong lúc tình cờ, ả ta phát hiện được bí mật thân phận của người bang chủ này, biết được thời cơ đã tới. Ả bắt đầu thông đồng cùng vị trưởng lão chấp pháp đường, với mị lực điêu luyện, vị trưởng lão này làm sao có thể cưỡng lại được? sau khi bị nắm thóp, vị trưởng lão này đành phải nghe theo ả ra tay sát hại người huynh đệ của mình. Chưa dừng lại ở đó ả còn thông đồng cùng Đà chủ phân đà, cũng dùng thân xác rẻ tiền của mình khiến cho Đà chủ này như con cờ của ả, vị đà chủ này cũng dã tâm không kém, ra sức lôi kéo kích động mọi người nhằm gây sức ép buộc bang chủ nhường lại ngôi vị.
Xung quanh tất cả mọi người tĩnh lặng một cách lạ thường, lời nói của Trần Tinh như có ma lực khiến người khác không dám cắt đứt, hắn dừng lại rồi nhìn về phía Khang Mẫn, Bạch Thế Kính cùng Toàn Quán Thanh rồi hỏi
-Phải vậy không Mã phu nhân, Bạch trưởng lão cùng Toàn đà chủ?
Nụ cười của hắn đối với 3 người này không khác gì nụ cười của ác ma vậy, tất cả ánh mắt đổ dồn về phía 3 người.
-Bạch trưởng lão! Lời hắn nói có phải là sự thật?
Tiêu Phong ánh mắt chăm chú nhìn Bạch Thế Kính rồi hỏi, hắn thật hy vọng Bạch Thế Kính sẽ trả lời là không nhưng đáng tiếc Bạch Thế Kính quỳ xuông nước mắt ân hận chảy dài trên mặt rồi nói
-Bang chủ, các vị huynh đệ, ta bị sắc đẹp làm lu mờ đôi mắt, ta lại nhẫn tâm ra tay giết chết huynh đệ của mình, ta cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp mọi người nữa...!
Y gào khóc kể lể rồi đưa tay vỗ vào trán mình, chắc có lẽ thật sự y cũng chỉ là một lúc nhất thời hồ đồ nên mới làm ra chuyện như vậy, nếu không trong nguyên tác y cũng không tự vẫn. Tự kết liễu mình cần bao nhiêu can đảm?
Trần Tinh bóng dáng loé lên, 8 bộ đầu của Lăng Ba vi bộ đã được Trần Tinh luyện tới đỉnh phong nên tốc độ có thể nói nhanh nhất trên mặt đất rồi. Nắm lấy tay của Bạch Thế Kính, nhìn khuôn mặt ngơ ngác của hắn, Trần Tinh từ tốn mở miệng
-Ngươi có lỗi không sai, con người không phải thánh nhân không thể tránh được việc mắc sai lầm, lựa chọn sai đường được, nhưng ngươi chết rồi cũng sẽ mang sự hổ thẹn xuống suối vàng gặp lại Mã Đại Nguyên, người đời cũng sẽ coi ngươi là một kẻ hèn nhát sợ tội tự tử, hãy sống để trả giá cho những gì mình đã gây ra, hãy dùng hành động của mình để nói cho mọi người biết ngươi đủ can đảm để gánh chịu tội lỗi của mình Cho đến khi ngươi nhắm mắt xuôi tay.
Lời nói Trần Tinh vừa dứt hắn cũng quay người trở lại bên cạnh Ngữ Yên, không để ý mọi người hắn dắt tay Ngữ Yên rồi từng bước rời đi. Không một ai lên tiếng, tự động nhường ra một con đường cho hai người, 4 người thuộc hạ Mộ Dung Phục thấy chủ tử của mình đã được giải oan nên cũng không ở lại đi theo sát phía sau. Chỉ có A Châu là ngoảnh mặt lại có vẻ lưu luyến.
Trần Tinh đi rồi hắn cũng không để ý chuyện còn lại, có ra sao thì cũng không còn liên quan đến hắn, cho dù có ác độc như Khang Mẫn hay xảo trá như Toàn Quánh Thanh thì Trần Tinh cũng chẳng để ý. Hắn là đến xem kịch, kịch hết người đi.
Trần Tinh dẫn Ngữ Yên rời đi, nhưng được một đoạn, hắn lại nhíu mày, xoay người Trần Tinh mở miệng
-Sao các ngươi còn chưa đi? Theo chúng ta làm gỉ?
-Sai rồi, sai rồi, đường này không phải do ngươi mở, tại sao nói chúng ta đi theo ngươi.
Trần Tinh cũng không thèm nói thêm gì nữa. Hắn không hứng thú đôi co nhiều lời. Cái miệng tiện của Bao Bất Đồng không biết gây bao nhiêu tai hoạ, những thằng ngu như y không xứng nói chuyện cùng Trần Tinh.
-Phi giả phi giả, có phải không còn gì để nói? Thẹn quá nên rời đi?
Trần Tinh dừng bước, xoay người lại, khí tức khủng bố từ trên người hắn toả ra,xung quanh tạo thành một luồn khí chạy từ dưới chân hắn lên trên, thành một chiếc lồng bảo vệ hình ngọn lửa giống như GoKu đang vận khí vậy.
Bao Bất Đồng cùng Phong Ba Ác đổ mồ hôi hột, thân hình đổ sập quỳ xuống, hai người này không nhìn thấy gì ngoại trừ một mặt quỷ dữ tợn hai màu đen đỏ được hình thành từ phía sau Trần Tinh, cảnh tượng trong mắt hai người cứ như ở chốn địa ngục tu la vậy, đôi mắt màu đỏ của mặt quỷ, nụ cười khát máu cùng 2 cặp răng nanh dữ tợn khiến cho bất cứ ai nhìn thấy cũng run sợ, còn A Châu cùng A Bích không hiểu chuyện gì xảy ra, bởi vì Trần Tinh chỉ tập trung vào hai người kia thôi, nhưng các nàng vẫn có thể thấy được không khí xung quanh Trần Tinh đang di chuyển theo một cách rất khác.
-Xin công tử bớt giận, Bao Tam Ca không có ý mạo phạm ngài!
A Châu cùng A Bích rất thông minh làm sao không nhận ra Trần Tinh đang nổi giận? 2 nàng quỳ xuông cầu xin, Ngữ Yên chưa thấy Trần Tinh như vậy bao giờ nên cũng có chút gấp
-A Tinh...
Thật ra Trần Tinh chỉ muốn hù doạ Bao Bất Đồng cùng Phong Ba Ác một chút thôi, dạy cho bọn họ một bài học coi như có thể giúp bọn họ hiểu được, cái miệng tiện đôi khi phải trả giá bằng cả mạng sống của mình. Thu hồi khí thế Trần Tinh làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, hắn hi hi ha ha ôm eo Ngữ Yên lại gần A Châu cùng A Bích đang quỳ dưới đất; còn về 2 kẻ kia thì lúc Trần Tinh thu hồi khí thế cũng đã miệng sùi bọt mép ngất đi, hắn một tay sờ cằm tựa như đang suy nghĩ gì. Khoảng vài giây sau hắn mới quyết định mở miệng
-Muốn ta tha cho hai người bọn họ cũng được, chỉ cần hai người đáp ứng 2 điều kiện của ta là có thể. 1 điều kiện đổi lấy một mạng. Như thế nào?
A Châu cùng A Bích liếc nhìn nhau rồi A Châu mở miệng nói
-Xin hỏi công tử là 2 điều kiện gì?
-Điều kiện thứ nhất là ta cần một người vào thiếu lâm mang cho ta một quyển dịch cân kinh. Một người còn lại thì làm người hầu của ta. Đơn giản như vậy. Hai người các ngươi suy nghĩ rồi trả lời đi.
Ngữ Yên hiếu kỳ, kéo kéo tay Trần Tinh, hắn thì mỉm cười không nói gì. Sau một lúc thương lương giữa hai người, A Châu đồng ý lấy Dịch cân kinh, A Bích thì đồng ý làm người hầu cho Trần Tinh. Đây là điều mà hắn đã sớm đoán trước được.
-Được rồi; chúng ta đi thôi.
Trần Tinh nhìn về phía A Bích sau đó dắt tay Ngữ Yên rời đi, còn A Châu thì hắn để lại không hỏi tới.
-A Tinh,...
Trên đường đi, Ngữ Yên ra vẻ do dự muốn nói lại thôi. Trần Tinh thấy vậy cũng dò hỏi nguyên nhân
-Sao vậy Ngữ Yên, có chuyện gì sao?
-Sao chàng lại đeo mặt nạ, khuôn mặt của chàng có phải xảy ra chuyện gì không? Còn nữa chàng khi nãy rất đáng sợ. Ta không thích khi thấy chàng như vậy!
Ngữ Yên nhẹ giọng nói, phía sau A Bích cũng hiếu kỳ nhưng cũng không dám lên tiếng.
-Xin lỗi Ngữ Yên, đã làm cho nàng sợ hãi, còn về cái này sao? Ta mang để tránh một số phiền phức khi đi đường thôi.
Trần Tinh vuốt mặt Ngữ Yên giọng áy náy rồi đưa tay tháo xuống mặt nạ mình. Mặt nạ được lấy xuống, điều kỳ là là mặt nạ không có gì để giữ lại trên khuôn mặt hắn, như vậy làm sao Trần Tinh đeo được. Trần Tinh cầm mặt nạ trên tay nhưng sau đó mặt nạ lại từ từ phân giải. Đúng, là phân giải ra. Nhưng không phải thật sự là phân giải bởi vì đây là năng lực mới của Trần Tinh. Nếu kết hợp vật thật với giả lập năng lực với nhau thì sẽ tạo ra một năng lực mới, năng lực này cho phép vật có thể tuỳ ý lấy ra. Sau khi đóng năng lực, vật ấy sẽ nằm ở không gian mà chỉ Trần Tinh có thể cảm nhận được. Chỉ cần động ý niệm nó sẽ xuất hiện ở vị trí mà hắn nghĩ đến, rất tiện lợi. Năng lực này Trần Tinh gọi là Như Ý giả lập.
Năng lực này thật ra là sự kết hợp giữa túi đồ không gian hệ thống cùng với giả lập năng lực thôi.
Ưu điểm của nó đương nhiên là được cải tiến rồi.
Vật phẩm khi bị hư tổn sẽ tự động tái tạo lại bên trong Như Ý giả lập không gian. Thời gian lâu mau tuỳ thuộc vào nguyên liệu để chế tạo ra nó mà Trần tinh tìm được.
Như vậy có thể nói là năng lực này giống như một siêu máy tính đã được lập trình sẵn vậy, khi món đồ này bị hư tổn Nó sẽ tự động gửi thông tin cho máy tính biết để chế tạo ra một món đồ kiểu mẫu y như vậy. Nhưng chất lượng phải tuỳ thuộc vào nguyên liệu mà Trần Tinh cung cấp.
Có ưu điểm cũng sẽ có nhược điểm, nhược điểm lớn nhất của nó là Như Ý Giả lập không gian chỉ có thể đựng 2 ô vật phẩm thôi. Trần Tinh không biết đây là do hắn bị phong ấn ký ức nên pháp tắc không gian hắn đã không còn nhớ gì làm sao có thể mở rộng ra được. Nhược điểm khác là khi vật phẩm đó bị hư hại mà trong vòng 3 ngày không cung cấp nguyên liệu thì kiểu dáng đó sẽ tự động biến mất cũng như vật phẩm đó bị xoá. Nó sẽ tự động trở lại 1 ô trống.
Nhưng nó không ảnh hưởng gì nhiều, bởi vì hiện tại cũng không cần sử dụng chúng gấp.
Thấy được mặt nạ trên tay Trần Tinh biến mất. Ngữ Yên cùng A Bích đều tò mò nhưng cũng không nói gì. Sự tập trung của các nàng đều đặt ở khuôn mặt Trần Tinh.
Ngữ Yên thì ánh mắt mang theo nổi nhớ, A Bích thì thất thần không biết nghĩ gì. Trần Tinh hiện tại cũng không để ý, hắn tin chắc trước sau gì A Bích cũng nguyện ý làm nữ nhân của mình bởi vì hắn có vốn liếng rất khá đó là Mộ Dung Phục giờ đã không còn mần ăn gì được nữa.
-Được rồi, không còn sớm nữa, chúng ta tìm chỗ nghĩ ngơi trước rồi tính tiếp.
Truyện cầu like, cầu nguyệt phiếu, kim đậu. Đóng góp của các bạn là động lực để mình ra thêm nhiều chương hơn. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện!
Trần Tinh bộ dáng thong dong tự nhiên, hắn không để ý người khác. Hắn xoay người đưa lưng về phía Tiêu Phong, mặt đối diện Ngữ Yên, hắn từng bước đi lại mãi cho đến trước mặt nàng khoảng cách 3 bước hắn mới dừng lại.
-Ngươi, ngươi muốn làm gì.
Đoàn Dự thấy hắn tới tưởng hắn muốn gây sự nên cảnh giác. Vì hắn ruồi bu đứng chung với Ngữ Yên mà! Ban nãy tuy có hơi hiếu kỳ vì biểu hiện của Ngữ Yên nhưng do lo lắng an nguy của đại ca y nên Đoàn Dự cũng không tiện hỏi. Thấy Trần Tinh lại gần hắn cũng đoán được Ngữ Yên cùng Trần Tinh quen nhau. Nhưng do tính cách yếu đuối nên thái độ cũng không dứt khoát không dám làm gì.
Trần Tinh không để ý tới Đoàn Dự, hai tay hắn giang ra. Ngữ Yên thấy vậy nhào vào lòng hắn. Khung cảnh tĩnh lặng, không gian dường như chỉ còn lại 2 người.
-Nơi này là đại hội Cái Bang ta, không phải nơi để hai người các ngươi tình tứ.
Một giọng nói vang lên cắt đứt giây phút êm đềm của hai người, Trần Tinh nhận ra đây là lời của Toàn Quán Thanh.
Giọng nói tỏ vẻ phê bình nhưng lại ẩn ý ghen tị, Trần Tinh nhẹ nhàng buông ta Ngữ Yên rồi vuốt mũi nàng nói
-Chờ ta...
Hắn xoay người lại nhắm ngay Toàn Quán Thanh, ánh mắt sắc bén làm cho kẻ này không dám ngẩng đầu. Khang Mẫn bên kia thì lại ghen tị không thôi. Ả là một loại đàn bà dâm loàn ham muốn địa vị, ban đầu là Đoàn Chính Thuần, Mã Đại Nguyên rồi vẫn không thoả mãn quay sang câu dẫn Tiêu Phong muốn làm bang chủ phu nhân, giờ thấy Tiêu Phong bại rồi lại để ý sang Trần Tinh.
Trần Tinh nhìn sang Tiêu Phong đang im lặng nảy giờ, hắn mở miệng nói
-Tiêu Phong, ta nói đều là sự thật, ngươi có thể điều tra, còn về hung thủ giết chết Mã Đại Nguyên sao? Ta biết chính xác là ai! Nhưng tại sao ta phải nói cho ngươi biết? Ta có lợi ích gì?
-Cái này, như thế nào các hạ mới chịu nói cho ta biết hung thủ giết chết Mã đại ca? Có điều kiện gì các hạ cứ nói nếu Kiều Phong ta làm được nhất định sẽ không từ chối. Chỉ cần không phải là chuyện thương thiên hại lý.
Tiêu Phong rất nhanh đoán được ẩn ý trong lời nói của Trần Tinh. Đương nhiên là việc làm của hắn đều có lý do cả. Hắn nhắm đến là Đả Cẩu Bổng pháp bản gốc của Cái Bang. Vì sao lại là bản gốc? Bởi vì Đả Cẩu Bổng hiện tại chưa thành danh trên giang hồ, chỉ có đến tay Hồng Thất Công mới được sử đổi khiến uy lực mạnh hơn, và đền đời Hoàng Dung môn công pháp này nới được uy trấn thiên hạ. Trần Tinh là muốn tìm ra nguyên lý từ trong bản gốc để sáng tạo cho riêng mình một môn bổng pháp. Cũng giống như Hàng Long Thập Bát Chưởng vậy.
-Cho ta mượn Đả Cẩu Bổng Pháp nhìn xem như thế nào lại xứng danh xưng đả cẩu? Yên tâm ta sẽ trả lại ngay lập tức!
-Không được, Bang chủ, đây là công pháp trấn phái của Cái Bang chỉ có bang chủ mới được học, làm sao lại có thể để người ngoài tuỳ tiện học chứ?
Một vị trưởng lão truyền công đứng ra bất bình nói
-Đúng vậy, Bang chủ...
Tiêu Phong giơ tay phải lên ý bảo mọi người im lặng.
-Các hạ muốn mượn Đả Cẩu Bổng Pháp của Cái Bang không đơn giản chỉ để xem nó xứng với danh xưng này thôi chứ?
-Chỉ đơn giản như vậy, đừng quên ta dùng kiếm! Vả lại chỉ bằng Hàng Long Thập Bát Chưởng ngươi cảm thấy thế nào?
Trần Tinh giả vờ cao thâm nói.
-Được! Mong các hạ giữ lời.
Tiêu Phong không do dự nữa, hắn lấy ra Đả Cẩu Bổng Pháp ném cho Trần Tinh. Đương nhiên là có một số người la to nhưng cũng không dám manh động. Trần Tinh nắm trong tay vội vàng phục chế, bề ngoài thì hắn giả vờ liếc xem. Chưa đầy 5s hắn ném trở lại cho Tiêu Phong. Tất cả thì tưởng Trần Tinh chỉ tìm lý do để nói cho Tiêu Phong biết hung thủ là ai để hắn không cảm thấy thiếu nợ Trần Tinh thôi. Chỉ có Đoàn Dự là cảm thấy không đúng, nhưng cũng không biết chỗ nào không đúng cả.
Tiêu Phong cũng nghi hoặc một chút, sau đó cũng cảm kích Trần Tinh, hắn nghĩ như đa số người. Ai biết được thật sự Trần Tinh đã đạt được mục đích.
-Muốn biết hung thủ là ai, như vậy hãy bắt đầu bằng việc dấu hiệu khi chết của Mã Đại Nguyên trước. Ai cũng cho là Mộ Dung Phục làm bởi vì Mã Đại Nguyên chết bởi tuyệt kỹ thành danh của mình là Toả Hầu Công, nhưng thật ra không phải vậy. Toả Hầu Công rất dễ dàng bị nhầm lẫn. Nếu có một ngươi lực tay đủ mạnh cũng có thể làm được. Nhưng vấn đề ở chỗ này. Muốn bóp nát yết hầu của một người mà người này không thể phản kháng như vậy hung thủ võ công rất cao cường nhưng Tiêu Bang chủ, ngươi cảm thấy bản thân ngươi có thể dễ dàng như vậy giết Mã Đại Nguyên không? Đối phương không có cơ hội phản kháng chỉ có là bị trúng độc nhưng không có dấu hiệu trúng độc vậy thì nguyên nhân nào?
Trần Tinh bắt đầu dẫn dắt mọi người theo hướng mà hắn đã lập sẵn. Hắn dừng lại một chút bằng một câu hỏi nhưng không đợi người khác trả lời hắn lại tiếp tục nói
-Chỉ có một nguyên nhân đó là hung thủ là người quen cũng như Mã Đại Nguyên bị tập kích bất ngờ mất cảnh giác nên mới bị hạ độc thủ. Nhưng điều gì lại khiến cho hung thủ ra tay với hắn? Như vậy thì phải nói tới Mã phu nhân rồi.
Trần Tinh nhìn sang Khang Mẫn nở nụ cười, Khang Mẫn thân hình run lên đôi chút nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Ả cho rằng Trần Tinh chỉ đoán mò thôi chứ không có bằng chứng xác thực, nếu không làm sao lại không nói ra mà phải vòng vo?
-Ăn nói xằng bậy, tại sao phải hỏi ta? Ta phận nữ lưu yếu đuối làm sao có thể giết chết phu quân ta?
-Mã đại tẩu nói rất có lý, các hạ nên nói rõ ràng trách vu oan người vô tội
Tiêu Phong cũng mở miệng, tuy Trần Tinh nói rất có lý nhưng cũng phải truy xét kỹ càng không thể chỉ dựa vào lời nói vô căn cứ của hắn mà phán định người này giết người người kia là hung thủ được.
-Các ngươi hiểu lầm ý của ta, ta nói hỏi Mã phu nhân cũng không có nói bà ta là hung thủ?
-Các hạ đây là ý gì? Xin mời giải thích rõ ràng!
-Chuyện này phải bắt đầu từ nhiều năm trước, có một thiếu nữ rất xinh đẹp, tuổi xuân đôi mươi đem lòng yêu một vị công tử. Người này có thân phân rất đặc biệt nên thiếu nữ này cũng ôm giấc mơ từ gà biến thành phượng hoàng. Hai người ở bên nhau một đoạn thời gian kết quả thiếu nữ mang thai, nhưng người đàn ông đó chẳng những không cưới nàng còn biệt vô tâm tính. Thiếu nữ này từ nhỏ cơ cực cộng thêm tính hám danh hám lợi làm sao có thể không chồng mà có con? Cho nên ả nhẫn tâm ra tay giết luôn con ruột của mình. Rồi gả cho một vị có địa vị cao trong Cái Bang. Nhưng dã tâm của ả làm sao chỉ dừng lại ở đó? Quyền lực là thứ có thể làm mờ tâm trí người khác, khi đạt được quyền lực nhất định sẽ theo đuổi quyền lực cao hơn nữa. Bằng chứng là Trong buổi tiệc chiêu đãi tân bang chủ nhậm chức, ả ra sức câu dẫn vị bang chủ này, nhưng đáng tiếc người bang chủ này tâm tính kiên định. Ả chỉ có thể ôm hận rời đi. Trong lòng ả bắt đầu hận người bang chủ này, ả thề sẽ trả thù. Trong lúc tình cờ, ả ta phát hiện được bí mật thân phận của người bang chủ này, biết được thời cơ đã tới. Ả bắt đầu thông đồng cùng vị trưởng lão chấp pháp đường, với mị lực điêu luyện, vị trưởng lão này làm sao có thể cưỡng lại được? sau khi bị nắm thóp, vị trưởng lão này đành phải nghe theo ả ra tay sát hại người huynh đệ của mình. Chưa dừng lại ở đó ả còn thông đồng cùng Đà chủ phân đà, cũng dùng thân xác rẻ tiền của mình khiến cho Đà chủ này như con cờ của ả, vị đà chủ này cũng dã tâm không kém, ra sức lôi kéo kích động mọi người nhằm gây sức ép buộc bang chủ nhường lại ngôi vị.
Xung quanh tất cả mọi người tĩnh lặng một cách lạ thường, lời nói của Trần Tinh như có ma lực khiến người khác không dám cắt đứt, hắn dừng lại rồi nhìn về phía Khang Mẫn, Bạch Thế Kính cùng Toàn Quán Thanh rồi hỏi
-Phải vậy không Mã phu nhân, Bạch trưởng lão cùng Toàn đà chủ?
Nụ cười của hắn đối với 3 người này không khác gì nụ cười của ác ma vậy, tất cả ánh mắt đổ dồn về phía 3 người.
-Bạch trưởng lão! Lời hắn nói có phải là sự thật?
Tiêu Phong ánh mắt chăm chú nhìn Bạch Thế Kính rồi hỏi, hắn thật hy vọng Bạch Thế Kính sẽ trả lời là không nhưng đáng tiếc Bạch Thế Kính quỳ xuông nước mắt ân hận chảy dài trên mặt rồi nói
-Bang chủ, các vị huynh đệ, ta bị sắc đẹp làm lu mờ đôi mắt, ta lại nhẫn tâm ra tay giết chết huynh đệ của mình, ta cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp mọi người nữa...!
Y gào khóc kể lể rồi đưa tay vỗ vào trán mình, chắc có lẽ thật sự y cũng chỉ là một lúc nhất thời hồ đồ nên mới làm ra chuyện như vậy, nếu không trong nguyên tác y cũng không tự vẫn. Tự kết liễu mình cần bao nhiêu can đảm?
Trần Tinh bóng dáng loé lên, 8 bộ đầu của Lăng Ba vi bộ đã được Trần Tinh luyện tới đỉnh phong nên tốc độ có thể nói nhanh nhất trên mặt đất rồi. Nắm lấy tay của Bạch Thế Kính, nhìn khuôn mặt ngơ ngác của hắn, Trần Tinh từ tốn mở miệng
-Ngươi có lỗi không sai, con người không phải thánh nhân không thể tránh được việc mắc sai lầm, lựa chọn sai đường được, nhưng ngươi chết rồi cũng sẽ mang sự hổ thẹn xuống suối vàng gặp lại Mã Đại Nguyên, người đời cũng sẽ coi ngươi là một kẻ hèn nhát sợ tội tự tử, hãy sống để trả giá cho những gì mình đã gây ra, hãy dùng hành động của mình để nói cho mọi người biết ngươi đủ can đảm để gánh chịu tội lỗi của mình Cho đến khi ngươi nhắm mắt xuôi tay.
Lời nói Trần Tinh vừa dứt hắn cũng quay người trở lại bên cạnh Ngữ Yên, không để ý mọi người hắn dắt tay Ngữ Yên rồi từng bước rời đi. Không một ai lên tiếng, tự động nhường ra một con đường cho hai người, 4 người thuộc hạ Mộ Dung Phục thấy chủ tử của mình đã được giải oan nên cũng không ở lại đi theo sát phía sau. Chỉ có A Châu là ngoảnh mặt lại có vẻ lưu luyến.
Trần Tinh đi rồi hắn cũng không để ý chuyện còn lại, có ra sao thì cũng không còn liên quan đến hắn, cho dù có ác độc như Khang Mẫn hay xảo trá như Toàn Quánh Thanh thì Trần Tinh cũng chẳng để ý. Hắn là đến xem kịch, kịch hết người đi.
Trần Tinh dẫn Ngữ Yên rời đi, nhưng được một đoạn, hắn lại nhíu mày, xoay người Trần Tinh mở miệng
-Sao các ngươi còn chưa đi? Theo chúng ta làm gỉ?
-Sai rồi, sai rồi, đường này không phải do ngươi mở, tại sao nói chúng ta đi theo ngươi.
Trần Tinh cũng không thèm nói thêm gì nữa. Hắn không hứng thú đôi co nhiều lời. Cái miệng tiện của Bao Bất Đồng không biết gây bao nhiêu tai hoạ, những thằng ngu như y không xứng nói chuyện cùng Trần Tinh.
-Phi giả phi giả, có phải không còn gì để nói? Thẹn quá nên rời đi?
Trần Tinh dừng bước, xoay người lại, khí tức khủng bố từ trên người hắn toả ra,xung quanh tạo thành một luồn khí chạy từ dưới chân hắn lên trên, thành một chiếc lồng bảo vệ hình ngọn lửa giống như GoKu đang vận khí vậy.
Bao Bất Đồng cùng Phong Ba Ác đổ mồ hôi hột, thân hình đổ sập quỳ xuống, hai người này không nhìn thấy gì ngoại trừ một mặt quỷ dữ tợn hai màu đen đỏ được hình thành từ phía sau Trần Tinh, cảnh tượng trong mắt hai người cứ như ở chốn địa ngục tu la vậy, đôi mắt màu đỏ của mặt quỷ, nụ cười khát máu cùng 2 cặp răng nanh dữ tợn khiến cho bất cứ ai nhìn thấy cũng run sợ, còn A Châu cùng A Bích không hiểu chuyện gì xảy ra, bởi vì Trần Tinh chỉ tập trung vào hai người kia thôi, nhưng các nàng vẫn có thể thấy được không khí xung quanh Trần Tinh đang di chuyển theo một cách rất khác.
-Xin công tử bớt giận, Bao Tam Ca không có ý mạo phạm ngài!
A Châu cùng A Bích rất thông minh làm sao không nhận ra Trần Tinh đang nổi giận? 2 nàng quỳ xuông cầu xin, Ngữ Yên chưa thấy Trần Tinh như vậy bao giờ nên cũng có chút gấp
-A Tinh...
Thật ra Trần Tinh chỉ muốn hù doạ Bao Bất Đồng cùng Phong Ba Ác một chút thôi, dạy cho bọn họ một bài học coi như có thể giúp bọn họ hiểu được, cái miệng tiện đôi khi phải trả giá bằng cả mạng sống của mình. Thu hồi khí thế Trần Tinh làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, hắn hi hi ha ha ôm eo Ngữ Yên lại gần A Châu cùng A Bích đang quỳ dưới đất; còn về 2 kẻ kia thì lúc Trần Tinh thu hồi khí thế cũng đã miệng sùi bọt mép ngất đi, hắn một tay sờ cằm tựa như đang suy nghĩ gì. Khoảng vài giây sau hắn mới quyết định mở miệng
-Muốn ta tha cho hai người bọn họ cũng được, chỉ cần hai người đáp ứng 2 điều kiện của ta là có thể. 1 điều kiện đổi lấy một mạng. Như thế nào?
A Châu cùng A Bích liếc nhìn nhau rồi A Châu mở miệng nói
-Xin hỏi công tử là 2 điều kiện gì?
-Điều kiện thứ nhất là ta cần một người vào thiếu lâm mang cho ta một quyển dịch cân kinh. Một người còn lại thì làm người hầu của ta. Đơn giản như vậy. Hai người các ngươi suy nghĩ rồi trả lời đi.
Ngữ Yên hiếu kỳ, kéo kéo tay Trần Tinh, hắn thì mỉm cười không nói gì. Sau một lúc thương lương giữa hai người, A Châu đồng ý lấy Dịch cân kinh, A Bích thì đồng ý làm người hầu cho Trần Tinh. Đây là điều mà hắn đã sớm đoán trước được.
-Được rồi; chúng ta đi thôi.
Trần Tinh nhìn về phía A Bích sau đó dắt tay Ngữ Yên rời đi, còn A Châu thì hắn để lại không hỏi tới.
-A Tinh,...
Trên đường đi, Ngữ Yên ra vẻ do dự muốn nói lại thôi. Trần Tinh thấy vậy cũng dò hỏi nguyên nhân
-Sao vậy Ngữ Yên, có chuyện gì sao?
-Sao chàng lại đeo mặt nạ, khuôn mặt của chàng có phải xảy ra chuyện gì không? Còn nữa chàng khi nãy rất đáng sợ. Ta không thích khi thấy chàng như vậy!
Ngữ Yên nhẹ giọng nói, phía sau A Bích cũng hiếu kỳ nhưng cũng không dám lên tiếng.
-Xin lỗi Ngữ Yên, đã làm cho nàng sợ hãi, còn về cái này sao? Ta mang để tránh một số phiền phức khi đi đường thôi.
Trần Tinh vuốt mặt Ngữ Yên giọng áy náy rồi đưa tay tháo xuống mặt nạ mình. Mặt nạ được lấy xuống, điều kỳ là là mặt nạ không có gì để giữ lại trên khuôn mặt hắn, như vậy làm sao Trần Tinh đeo được. Trần Tinh cầm mặt nạ trên tay nhưng sau đó mặt nạ lại từ từ phân giải. Đúng, là phân giải ra. Nhưng không phải thật sự là phân giải bởi vì đây là năng lực mới của Trần Tinh. Nếu kết hợp vật thật với giả lập năng lực với nhau thì sẽ tạo ra một năng lực mới, năng lực này cho phép vật có thể tuỳ ý lấy ra. Sau khi đóng năng lực, vật ấy sẽ nằm ở không gian mà chỉ Trần Tinh có thể cảm nhận được. Chỉ cần động ý niệm nó sẽ xuất hiện ở vị trí mà hắn nghĩ đến, rất tiện lợi. Năng lực này Trần Tinh gọi là Như Ý giả lập.
Năng lực này thật ra là sự kết hợp giữa túi đồ không gian hệ thống cùng với giả lập năng lực thôi.
Ưu điểm của nó đương nhiên là được cải tiến rồi.
Vật phẩm khi bị hư tổn sẽ tự động tái tạo lại bên trong Như Ý giả lập không gian. Thời gian lâu mau tuỳ thuộc vào nguyên liệu để chế tạo ra nó mà Trần tinh tìm được.
Như vậy có thể nói là năng lực này giống như một siêu máy tính đã được lập trình sẵn vậy, khi món đồ này bị hư tổn Nó sẽ tự động gửi thông tin cho máy tính biết để chế tạo ra một món đồ kiểu mẫu y như vậy. Nhưng chất lượng phải tuỳ thuộc vào nguyên liệu mà Trần Tinh cung cấp.
Có ưu điểm cũng sẽ có nhược điểm, nhược điểm lớn nhất của nó là Như Ý Giả lập không gian chỉ có thể đựng 2 ô vật phẩm thôi. Trần Tinh không biết đây là do hắn bị phong ấn ký ức nên pháp tắc không gian hắn đã không còn nhớ gì làm sao có thể mở rộng ra được. Nhược điểm khác là khi vật phẩm đó bị hư hại mà trong vòng 3 ngày không cung cấp nguyên liệu thì kiểu dáng đó sẽ tự động biến mất cũng như vật phẩm đó bị xoá. Nó sẽ tự động trở lại 1 ô trống.
Nhưng nó không ảnh hưởng gì nhiều, bởi vì hiện tại cũng không cần sử dụng chúng gấp.
Thấy được mặt nạ trên tay Trần Tinh biến mất. Ngữ Yên cùng A Bích đều tò mò nhưng cũng không nói gì. Sự tập trung của các nàng đều đặt ở khuôn mặt Trần Tinh.
Ngữ Yên thì ánh mắt mang theo nổi nhớ, A Bích thì thất thần không biết nghĩ gì. Trần Tinh hiện tại cũng không để ý, hắn tin chắc trước sau gì A Bích cũng nguyện ý làm nữ nhân của mình bởi vì hắn có vốn liếng rất khá đó là Mộ Dung Phục giờ đã không còn mần ăn gì được nữa.
-Được rồi, không còn sớm nữa, chúng ta tìm chỗ nghĩ ngơi trước rồi tính tiếp.
Truyện cầu like, cầu nguyệt phiếu, kim đậu. Đóng góp của các bạn là động lực để mình ra thêm nhiều chương hơn. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện!
Tác giả :
Ý Tại Ngôn Ngoại