Nghịch Tập
Chương 210: Một ngọn lửa vô danh
"Trương Doanh, hôm qua tôi đưa cô tài liệu nhập vào, cô nhập xong chưa?" Ngô Sở Úy hỏi.
Trương Doanh nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, "Anh đoán đi."
"... Đừng giỡn, tôi đang nói chuyện nghiêm túc với cô."
Trương Doanh xoay đến bên người Ngô Sở Úy, bộ ngực vô tình hay cố ý cọ vào cánh tay Ngô Sở Úy, giọng điệu êm ái nói: "Em không đứng đắn chỗ nào? Việc tổng giám đốc Ngô giao cho em, em đương nhiên tận tâm tận lực hoàn thành."
Ngô Sở Úy không tránh ra cũng không đáp lại, lạnh nhạt tiếp thu "quà tặng" này, "Quay về phòng làm việc của cô đọc lại đi, hôm qua không phải tôi đưa cô một xấp tài liệu dày sao? Cô nên tử tử tế tế, nghiêm nghiêm túc túc xem hết."
Đôi mắt đẹp mê người của Trương Doanh chợt lóe, cười nói, "Tôi đã xem xong rồi."
"Nhanh vậy sao? Tôi hỏi thử cô."
Ngô Sở Úy tùy tiện hỏi một vấn đề đơn giản.
Trương Doanh giậm chân làm nũng, "Tổng giám đốc Ngô, anh đây không phải là cố ý làm khó dễ người ta sao? Vấn đề này quá khó, hôm qua em xem mấy lần cũng không hiểu, hay anh giảng cho em một chút đi."
Không cho Ngô Sở Úy phản kháng, Trương Doanh liền kéo cậu ngồi xuống, dính sát bên cạnh cậu, cười híp mắt nhìn cậu.
Ngô Sở Úy rành mạch giảng giải, giảng vài câu lại trao đổi ánh mắt với Trương Doanh, Trương Doanh sẽ thừa cơ hội này phóng điện Ngô Sở Úy. Ngô Sở Úy giả vờ bình tĩnh tiếp tục giảng, Trương Doanh liền đưa một tay khoát lên đùi Ngô Sở Úy, còn vuốt qua lại phía trong đùi.
Ngô Sở Úy nghĩ mình không phải đang giảng bài, mà là đang luyện công, luyện "Tọa hoài bất loạn" công (ngồi trong lòng mà không loạn).
("Tọa hoài bất loạn": ngồi mà trong lòng vẫn không loạn, ý chỉ người nam đoan chính, dù ở cạnh người nữ mà trong lòng không nảy sinh ý đồ xấu.)
"Nghe rõ không?" Ngô Sở Úy hỏi.
Trương Doanh không nói lời nào, ánh mắt mị hoặc trêu người.
Ngô Sở Úy nếu không phải là Tôn Ngộ Không có hoả nhãn kim tinh, biết rõ cô ta là yêu nghiệt, chắc đã bị nàng ta đầu độc rồi.
"Tổng giám đốc Ngô, anh có thích em không?"
Ngô Sở Úy cho nàng một câu trả lời huề vốn, "Làm cấp trên của cô, tôi sao không thích thư ký chứ."
Trương Doanh chỉ cười không nói, lại cầm tay Ngô Sở Úy đến giữa hai chân mình kéo kéo.
"Vậy nếu em nhờ anh làm một việc, anh có thể nể tình em suy nghĩ một chút không?"
"Suy nghĩ thì sẽ suy nghĩ, có đáp ứng hay không lại là chuyện khác."
"Đồng ý đi..a, đồng ý đi..."
Trương Doanh mềm giọng năn nỉ, thân thể cũng nhanh dán vào trong lòng Ngô Sở Úy.
Một mùi nước hoa nồng nặc ập đến, tay Ngô Sở Úy chạm vào một khối mềm mại, còi báo động trong lòng còi phát ra tiếng bén nhọn, Ngô Sở Úy vội rút tay về.
"Việc này để sau hãy nói, cô đi ra ngoài trước đi, tôi còn bận chút việc."
Trương Doanh bĩu môi, "Vậy cũng được."
Cửa vừa đóng, Ngô Sở Úy xé ngay mặt nạ giả vờ chính trực, thở hổn hển vọt tới buồng vệ sinh, mở nút quần, tuột khóa kéo, đem tiểu quái thú bị nhốt thả ra ngoài. Vừa định trấn an, đột nhiên nhìn thấy xe Trì Sính đang hướng về phía cửa công ty rất nhanh lái tới, vội vàng mở nước lạnh, dập tắt "lửa dục" bản thân.
Tốc độ của Trì Sính rõ như ban ngày, từ cửa tầng một đến phòng làm việc lầu hai, chỉ mất có mấy giây. Đến khi anh đẩy cửa đi vào, Ngô Sở Úy còn đang luống cuống tay chân cài nút quần trong phòng vệ sinh.
Trì Sính đi thẳng đến ghế salon ngồi xuống, không nói lời nào.
Ngô Sở Úy hít sâu một hơi, chậm rãi đẩy cửa phòng vệ sinh bước ra.
"Này, anh đến đây lúc nào?" Giả vờ kinh ngạc.
Trì Sính ngẩng đầu, sắc mặt âm trầm đến dọa người, nụ cười trên mặt Ngô Sở Úy trong nháy mắt cứng lại.
Không thể nào... Lý nào anh ta thấy được cảnh mình và Trương Doanh câu kết làm bậy chứ?
Không lý nào! Trương Doanh vừa đi thì xe anh ta vừa lái tới.
Ngô Sở Úy hỏi dò, "Anh làm sao vậy?"
Trì Sính trầm mặc lúc lâu mới mở miệng, "Tâm tình không tốt."
"Vì sao tâm tình không tốt?"
"Có người ức hiếp tôi."
"Ai?"
"Cậu còn hỏi ai? Con mẹ nó, trừ cậu ra còn ai có bản lĩnh này! !"
Sắc mặt Trì Sính chợt đen, tiếng hô như sét đánh vào đầu Ngô Sở Úy nổ tung, Ngô Sở Úy ít khi thấy Trì Sính nổi giận dữ như vậy, lập tức sợ đến mất hết can đảm. Tiểu quái thú cũng vì thế mà sợ vỡ mật, trở về hình dáng ngủ say trong đũng quần Ngô Sở Úy, len lén liếc ra ngoài.
Phòng làm việc rơi vào yên lặng.
Tổng giám đốc Ngô ngày thường ở trong công ty diệu võ dương oai, lúc này như khúc gỗ cắm ở giữa hai cái ghế, động cũng không dám động một cái.
Qua một lúc, sắc mặt Trì Sính hòa hoãn một chút, nâng mí mắt lên liếc Ngô Sở Úy.
"Cậu qua đây."
Ngô Sở Úy sửng sốt chỉ chốc lát, liền ngoan ngoãn ngồi vào trong lòng Trì Sính.
Cánh tay Trì Sính vòng qua, đem Ngô Sở Úy gắt gao trói vào lồng ngực, tay nhéo nhéo gò má của cậu dò hỏi, "Tôi làm cậu sợ à?"
Ngô Sở Úy trả lời qua loa, "Còn không à."
Trì Sính không nói gì, bàn tay to đưa lên đầu Ngô Sở Úy, bộ dạng giống như dỗ dành trẻ nhỏ xoa đầu Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy oán thầm: Không phải uống lộn thuốc chứ? Sao lại một lúc thì phát hỏa, một lúc lại dịu dàng?
Trì Sính nắm cánh tay Ngô Sở Úy thật chặt, giống như muốn đem cậu nhét vào trong thịt, khắc vào xương, nhai cậu, nuốt cậu, đỡ phải sau này lại vì cậu mà lo lắng.
Ngô Sở Úy cảm nhận được tâm tình của Trì Sính, cũng không giống như là vì chuyện cậu chọn thư ký, mà vì lúc trước xuất hiện đủ loại tình tiết, Trì Sính không đáng vì chuyện nhỏ này mà nổi giận với cậu.
"Anh làm sao vậy" Ngô Sở Úy hỏi dò.
Trì Sính giọng nói cứng rắn, "Cậu tốt nhất đừng hỏi."
Ngô Sở Úy ngoan ngoãn im miệng.
Trì Sính vẫn cứ ôm cậu như vậy, Ngô Sở Úy được ôm ngáp không ngừng, rung đùi đắc ý, tựa như muốn ngủ trong ngực anh. Chuông công ty reo báo giờ tan tầm, bên ngoài từ yên tĩnh trở nên huyên náo, Ngô Sở Úy mở mắt, theo bản năng liếc lên nhìn gương mặt Trì Sính trên đỉnh đầu mình, phát hiện vẫn là vẻ âm trầm.
"Về nhà không?" Ngô Sở Úy hỏi.
Trì Sính lúc này mới buông Ngô Sở Úy ra, im lặng nhìn cậu thu dọn đồ đạc, theo cậu cùng rời khỏi phòng làm việc.
"Xe đâu?" Ngô Sở Úy hỏi.
Trì Sính nói: "Không có."
Ngô Sở Úy nói: " Anh chờ tôi một chút, tôi đi xuống dưới lái xe của tôi ra."
"Không cần." Trì Sính giọng nói trầm trầm, "Chạy bộ về nhà."
Ngô Sở Úy chợt trợn tròn mắt, "Chạy bộ? Từ đây về chỗ chúng ta, ít nhất cũng hơn năm km đó!" (10 dặm cỡ 5km)
"Tôi kêu cậu chạy thì cậu cứ chạy!"
Ngô Sở Úy với chính sách áp bức của Trì Sính chỉ có thể thỏa hiệp, rất miễn cưỡng chạy theo Trì Sính, tuy nói hiện tại không phải mùa hè, chạy cũng rất thoải mái, nhưng có điều đường xa quá! Ngô Sở Úy chạy được nửa đường liền thở hổn hển, kéo cánh tay Trì Sính nói: "Tôi nghỉ một lát được không?"
Kết quả đổi lấy Trì Sính hét một trận.
"Nghỉ cái gì mà nghỉ? Mới chạy được bao xa đâu mà nghỉ?"
Ngô Sở Úy không lên tiếng, tiếp tục tà tà chạy theo phía sau, túi công văn tuy rằng không nặng, nhưng chạy đặc biệt vướng, Ngô Sở Úy thấy Trì Sính chạy ung dung, liền năn nỉ cậu.
"Anh cầm giúp tôi được không?"
Kết quả hôm nay Trì Sính quyết tâm muốn chọc cậu, không những không giúp cậu cầm, còn đem điện thoại trong túi của mình, bật lửa, trứng gỗ, đại bảo còn có hai túi đồ ăn vặt tất cả đều cất vào trong túi Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy cắn răng một lúc, tốc độ Trì Sính bắt đầu nhanh hơn.
"Chậm một chút, chậm một chút, tôi theo không kịp."
Trì Sính quất xuống một bạt tai, Ngô Sở Úy trong nháy mắt nhảy ra xa hai mét.
Vì vậy, Ngô Sở Úy sau cái tát của Trì Sính lảo đảo chạy hết hành trình.
Vừa đến nhà, vốn tưởng rằng có thể nghỉ một lúc, kết quả Trì Sính lại bắt Ngô Sở Úy nhảy ếch một vòng sân vận động dưới lầu, nhảy dây 1000 cái, lúc này mới tạm tha cho cậu.
Lúc ăn cơm tối, Trì Sính không ngừng gấp rau cho Ngô Sở Úy, nhưng tuyệt không có ý an ủi.
"Ăn cái này." Trì Sính ra lệnh.
Ngô Sở Úy vẻ mặt vẻ thống khổ, "Tôi ăn không nổi nữa, ăn nữa sẽ no chết mất."
"Kêu cậu ăn thì cậu cứ ăn!"
Ngô Sở Úy không thể không nghi ngờ, là có ai đó bỏ thuốc nổ trong nước uống của Trì Sính.
Cơm nước xong, mắt Ngô Sở Úy mệt mỏi mở không lên, cả người co quắp ngồi trên sô pha, động đều lười động một cái. Thế nhưng lúc này, đại ma đầu Trì Sính cái lại tới rồi, mở miệng nói một câu.
"Đứng lên vận động một chút."
Ngô Sở Úy sịu mặt nói, "Tôi mệt."
"Mệt cũng đứng lên cho tôi." Trì Sính thô bạo kéo Ngô Sở Úy dậy, "Hít đất một trăm cái, nhanh lên, không làm được tôi đánh vào mông cậu!"
Trong lòng Ngô Sở Úy cũng phát hỏa, tôi trêu chọc anh à? Có việc gì không thể nói ra sao? Dựa vào cái gì hành hạ thể xác tôi?
"Không làm."
Trì Sính thật không phải đùa giỡn, một tay đè Ngô Sở Úy xuống đất, vặn cánh tay của cậu bắt cậu làm.
"Trì Sính, con mẹ nó, anh là đồ khốn! Anh đây là ỷ mạnh hiếp yếu!"
Giọng Trì Sính hung dữ.
"Ai bảo cậu yếu, nếu yếu sao xúc phạm tôi!"
Nghe xong lời này, Ngô Sở Úy không cãi lại, cắn răng liều mạng làm cho xong. Sau đó càu nhàu đứng lên, nhìn cũng không nhìn Trì Sính một cái, trực tiếp đi vào phòng ngủ, ôm chăn ra ngoài, trực tiếp đi qua phòng ngủ khác.
'Ầm' một tiếng.
Ngô gia gia cũng có cá tính.
Trương Doanh nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, "Anh đoán đi."
"... Đừng giỡn, tôi đang nói chuyện nghiêm túc với cô."
Trương Doanh xoay đến bên người Ngô Sở Úy, bộ ngực vô tình hay cố ý cọ vào cánh tay Ngô Sở Úy, giọng điệu êm ái nói: "Em không đứng đắn chỗ nào? Việc tổng giám đốc Ngô giao cho em, em đương nhiên tận tâm tận lực hoàn thành."
Ngô Sở Úy không tránh ra cũng không đáp lại, lạnh nhạt tiếp thu "quà tặng" này, "Quay về phòng làm việc của cô đọc lại đi, hôm qua không phải tôi đưa cô một xấp tài liệu dày sao? Cô nên tử tử tế tế, nghiêm nghiêm túc túc xem hết."
Đôi mắt đẹp mê người của Trương Doanh chợt lóe, cười nói, "Tôi đã xem xong rồi."
"Nhanh vậy sao? Tôi hỏi thử cô."
Ngô Sở Úy tùy tiện hỏi một vấn đề đơn giản.
Trương Doanh giậm chân làm nũng, "Tổng giám đốc Ngô, anh đây không phải là cố ý làm khó dễ người ta sao? Vấn đề này quá khó, hôm qua em xem mấy lần cũng không hiểu, hay anh giảng cho em một chút đi."
Không cho Ngô Sở Úy phản kháng, Trương Doanh liền kéo cậu ngồi xuống, dính sát bên cạnh cậu, cười híp mắt nhìn cậu.
Ngô Sở Úy rành mạch giảng giải, giảng vài câu lại trao đổi ánh mắt với Trương Doanh, Trương Doanh sẽ thừa cơ hội này phóng điện Ngô Sở Úy. Ngô Sở Úy giả vờ bình tĩnh tiếp tục giảng, Trương Doanh liền đưa một tay khoát lên đùi Ngô Sở Úy, còn vuốt qua lại phía trong đùi.
Ngô Sở Úy nghĩ mình không phải đang giảng bài, mà là đang luyện công, luyện "Tọa hoài bất loạn" công (ngồi trong lòng mà không loạn).
("Tọa hoài bất loạn": ngồi mà trong lòng vẫn không loạn, ý chỉ người nam đoan chính, dù ở cạnh người nữ mà trong lòng không nảy sinh ý đồ xấu.)
"Nghe rõ không?" Ngô Sở Úy hỏi.
Trương Doanh không nói lời nào, ánh mắt mị hoặc trêu người.
Ngô Sở Úy nếu không phải là Tôn Ngộ Không có hoả nhãn kim tinh, biết rõ cô ta là yêu nghiệt, chắc đã bị nàng ta đầu độc rồi.
"Tổng giám đốc Ngô, anh có thích em không?"
Ngô Sở Úy cho nàng một câu trả lời huề vốn, "Làm cấp trên của cô, tôi sao không thích thư ký chứ."
Trương Doanh chỉ cười không nói, lại cầm tay Ngô Sở Úy đến giữa hai chân mình kéo kéo.
"Vậy nếu em nhờ anh làm một việc, anh có thể nể tình em suy nghĩ một chút không?"
"Suy nghĩ thì sẽ suy nghĩ, có đáp ứng hay không lại là chuyện khác."
"Đồng ý đi..a, đồng ý đi..."
Trương Doanh mềm giọng năn nỉ, thân thể cũng nhanh dán vào trong lòng Ngô Sở Úy.
Một mùi nước hoa nồng nặc ập đến, tay Ngô Sở Úy chạm vào một khối mềm mại, còi báo động trong lòng còi phát ra tiếng bén nhọn, Ngô Sở Úy vội rút tay về.
"Việc này để sau hãy nói, cô đi ra ngoài trước đi, tôi còn bận chút việc."
Trương Doanh bĩu môi, "Vậy cũng được."
Cửa vừa đóng, Ngô Sở Úy xé ngay mặt nạ giả vờ chính trực, thở hổn hển vọt tới buồng vệ sinh, mở nút quần, tuột khóa kéo, đem tiểu quái thú bị nhốt thả ra ngoài. Vừa định trấn an, đột nhiên nhìn thấy xe Trì Sính đang hướng về phía cửa công ty rất nhanh lái tới, vội vàng mở nước lạnh, dập tắt "lửa dục" bản thân.
Tốc độ của Trì Sính rõ như ban ngày, từ cửa tầng một đến phòng làm việc lầu hai, chỉ mất có mấy giây. Đến khi anh đẩy cửa đi vào, Ngô Sở Úy còn đang luống cuống tay chân cài nút quần trong phòng vệ sinh.
Trì Sính đi thẳng đến ghế salon ngồi xuống, không nói lời nào.
Ngô Sở Úy hít sâu một hơi, chậm rãi đẩy cửa phòng vệ sinh bước ra.
"Này, anh đến đây lúc nào?" Giả vờ kinh ngạc.
Trì Sính ngẩng đầu, sắc mặt âm trầm đến dọa người, nụ cười trên mặt Ngô Sở Úy trong nháy mắt cứng lại.
Không thể nào... Lý nào anh ta thấy được cảnh mình và Trương Doanh câu kết làm bậy chứ?
Không lý nào! Trương Doanh vừa đi thì xe anh ta vừa lái tới.
Ngô Sở Úy hỏi dò, "Anh làm sao vậy?"
Trì Sính trầm mặc lúc lâu mới mở miệng, "Tâm tình không tốt."
"Vì sao tâm tình không tốt?"
"Có người ức hiếp tôi."
"Ai?"
"Cậu còn hỏi ai? Con mẹ nó, trừ cậu ra còn ai có bản lĩnh này! !"
Sắc mặt Trì Sính chợt đen, tiếng hô như sét đánh vào đầu Ngô Sở Úy nổ tung, Ngô Sở Úy ít khi thấy Trì Sính nổi giận dữ như vậy, lập tức sợ đến mất hết can đảm. Tiểu quái thú cũng vì thế mà sợ vỡ mật, trở về hình dáng ngủ say trong đũng quần Ngô Sở Úy, len lén liếc ra ngoài.
Phòng làm việc rơi vào yên lặng.
Tổng giám đốc Ngô ngày thường ở trong công ty diệu võ dương oai, lúc này như khúc gỗ cắm ở giữa hai cái ghế, động cũng không dám động một cái.
Qua một lúc, sắc mặt Trì Sính hòa hoãn một chút, nâng mí mắt lên liếc Ngô Sở Úy.
"Cậu qua đây."
Ngô Sở Úy sửng sốt chỉ chốc lát, liền ngoan ngoãn ngồi vào trong lòng Trì Sính.
Cánh tay Trì Sính vòng qua, đem Ngô Sở Úy gắt gao trói vào lồng ngực, tay nhéo nhéo gò má của cậu dò hỏi, "Tôi làm cậu sợ à?"
Ngô Sở Úy trả lời qua loa, "Còn không à."
Trì Sính không nói gì, bàn tay to đưa lên đầu Ngô Sở Úy, bộ dạng giống như dỗ dành trẻ nhỏ xoa đầu Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy oán thầm: Không phải uống lộn thuốc chứ? Sao lại một lúc thì phát hỏa, một lúc lại dịu dàng?
Trì Sính nắm cánh tay Ngô Sở Úy thật chặt, giống như muốn đem cậu nhét vào trong thịt, khắc vào xương, nhai cậu, nuốt cậu, đỡ phải sau này lại vì cậu mà lo lắng.
Ngô Sở Úy cảm nhận được tâm tình của Trì Sính, cũng không giống như là vì chuyện cậu chọn thư ký, mà vì lúc trước xuất hiện đủ loại tình tiết, Trì Sính không đáng vì chuyện nhỏ này mà nổi giận với cậu.
"Anh làm sao vậy" Ngô Sở Úy hỏi dò.
Trì Sính giọng nói cứng rắn, "Cậu tốt nhất đừng hỏi."
Ngô Sở Úy ngoan ngoãn im miệng.
Trì Sính vẫn cứ ôm cậu như vậy, Ngô Sở Úy được ôm ngáp không ngừng, rung đùi đắc ý, tựa như muốn ngủ trong ngực anh. Chuông công ty reo báo giờ tan tầm, bên ngoài từ yên tĩnh trở nên huyên náo, Ngô Sở Úy mở mắt, theo bản năng liếc lên nhìn gương mặt Trì Sính trên đỉnh đầu mình, phát hiện vẫn là vẻ âm trầm.
"Về nhà không?" Ngô Sở Úy hỏi.
Trì Sính lúc này mới buông Ngô Sở Úy ra, im lặng nhìn cậu thu dọn đồ đạc, theo cậu cùng rời khỏi phòng làm việc.
"Xe đâu?" Ngô Sở Úy hỏi.
Trì Sính nói: "Không có."
Ngô Sở Úy nói: " Anh chờ tôi một chút, tôi đi xuống dưới lái xe của tôi ra."
"Không cần." Trì Sính giọng nói trầm trầm, "Chạy bộ về nhà."
Ngô Sở Úy chợt trợn tròn mắt, "Chạy bộ? Từ đây về chỗ chúng ta, ít nhất cũng hơn năm km đó!" (10 dặm cỡ 5km)
"Tôi kêu cậu chạy thì cậu cứ chạy!"
Ngô Sở Úy với chính sách áp bức của Trì Sính chỉ có thể thỏa hiệp, rất miễn cưỡng chạy theo Trì Sính, tuy nói hiện tại không phải mùa hè, chạy cũng rất thoải mái, nhưng có điều đường xa quá! Ngô Sở Úy chạy được nửa đường liền thở hổn hển, kéo cánh tay Trì Sính nói: "Tôi nghỉ một lát được không?"
Kết quả đổi lấy Trì Sính hét một trận.
"Nghỉ cái gì mà nghỉ? Mới chạy được bao xa đâu mà nghỉ?"
Ngô Sở Úy không lên tiếng, tiếp tục tà tà chạy theo phía sau, túi công văn tuy rằng không nặng, nhưng chạy đặc biệt vướng, Ngô Sở Úy thấy Trì Sính chạy ung dung, liền năn nỉ cậu.
"Anh cầm giúp tôi được không?"
Kết quả hôm nay Trì Sính quyết tâm muốn chọc cậu, không những không giúp cậu cầm, còn đem điện thoại trong túi của mình, bật lửa, trứng gỗ, đại bảo còn có hai túi đồ ăn vặt tất cả đều cất vào trong túi Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy cắn răng một lúc, tốc độ Trì Sính bắt đầu nhanh hơn.
"Chậm một chút, chậm một chút, tôi theo không kịp."
Trì Sính quất xuống một bạt tai, Ngô Sở Úy trong nháy mắt nhảy ra xa hai mét.
Vì vậy, Ngô Sở Úy sau cái tát của Trì Sính lảo đảo chạy hết hành trình.
Vừa đến nhà, vốn tưởng rằng có thể nghỉ một lúc, kết quả Trì Sính lại bắt Ngô Sở Úy nhảy ếch một vòng sân vận động dưới lầu, nhảy dây 1000 cái, lúc này mới tạm tha cho cậu.
Lúc ăn cơm tối, Trì Sính không ngừng gấp rau cho Ngô Sở Úy, nhưng tuyệt không có ý an ủi.
"Ăn cái này." Trì Sính ra lệnh.
Ngô Sở Úy vẻ mặt vẻ thống khổ, "Tôi ăn không nổi nữa, ăn nữa sẽ no chết mất."
"Kêu cậu ăn thì cậu cứ ăn!"
Ngô Sở Úy không thể không nghi ngờ, là có ai đó bỏ thuốc nổ trong nước uống của Trì Sính.
Cơm nước xong, mắt Ngô Sở Úy mệt mỏi mở không lên, cả người co quắp ngồi trên sô pha, động đều lười động một cái. Thế nhưng lúc này, đại ma đầu Trì Sính cái lại tới rồi, mở miệng nói một câu.
"Đứng lên vận động một chút."
Ngô Sở Úy sịu mặt nói, "Tôi mệt."
"Mệt cũng đứng lên cho tôi." Trì Sính thô bạo kéo Ngô Sở Úy dậy, "Hít đất một trăm cái, nhanh lên, không làm được tôi đánh vào mông cậu!"
Trong lòng Ngô Sở Úy cũng phát hỏa, tôi trêu chọc anh à? Có việc gì không thể nói ra sao? Dựa vào cái gì hành hạ thể xác tôi?
"Không làm."
Trì Sính thật không phải đùa giỡn, một tay đè Ngô Sở Úy xuống đất, vặn cánh tay của cậu bắt cậu làm.
"Trì Sính, con mẹ nó, anh là đồ khốn! Anh đây là ỷ mạnh hiếp yếu!"
Giọng Trì Sính hung dữ.
"Ai bảo cậu yếu, nếu yếu sao xúc phạm tôi!"
Nghe xong lời này, Ngô Sở Úy không cãi lại, cắn răng liều mạng làm cho xong. Sau đó càu nhàu đứng lên, nhìn cũng không nhìn Trì Sính một cái, trực tiếp đi vào phòng ngủ, ôm chăn ra ngoài, trực tiếp đi qua phòng ngủ khác.
'Ầm' một tiếng.
Ngô gia gia cũng có cá tính.
Tác giả :
Sài Kê Đản