Nghịch Tập
Chương 147: Lột bỏ từng tầng
Sáng sớm, một tia sáng chói mắt rọi vào phòng, Mạnh Thao híp mắt tỉnh lại.
Hoàn cảnh trong phòng đã thay đổi, quần áo cũng đổi. Rất rõ ràng, gã lại rơi vào tay một người khác.
Nhìn bên ngoài, Mạnh Thao hoàn hảo không tổn thương, không có gì khác biệt với lúc mới tới, chỉ là trên cổ tay có thêm một vết sẹo. Chỉ có bản thân gã biết, gã ngồi không thẳng đứng không nổi, tiểu tiện cũng không thể đi bình thường, đã vào trạng thái bán tàn phế.
Không bao lâu, có bảy tám người vào phòng.
Lý Vượng khom người xuống, bóp hàm Mạnh Thao hỏi: "Biết đây là đâu không?"
Mạnh Thao nhìn Lý Vượng một lát, sau đó thản nhiên nhắm mắt lại, trong lòng gã hiểu rõ chỗ này là đâu, nhưng lười mở miệng.
"Không biết?" Lý Vượng cười lạnh, "Vậy tao sẽ cho mày biết rõ."
Nói xong, lấy từ trong túi ra một con rắn, không dài, chỉ nhỏ bằng ngón tay, bị Lý Vượng xách đuôi đưa tới trước mặt Mạnh Thao. Lưỡi rắn không ngừng đâm lên mặt Mạnh Thao, Lý Vượng đột nhiên bóp đuôi rắn, cái đầu nhọn của con rắn lập tức nhảy lên mặt Mạnh Thao, cắn một cái thật mạnh.
Mạnh Thao ngửi được mùi máu tanh, không kìm được lấy tay xoa mặt, xoa được một bãi máu.
"Có độc?" Hỏi Lý Vượng.
Lý Vượng cười ha ha: "Mày nghĩ thật lạc quan, tao có thể độc chết mày nhẹ nhàng vậy sao?"
Nói xong, hất cằm lên, hai người đàn ông bên cạnh bước qua, một người ấn Mạnh Thao xuống, một người lột quần. Lý Vượng khom người nhìn, vui vẻ hỏi: "Đóa cúc già của mày vẫn chưa được nở đúng không?"
Mạnh Thao tức giận trừng mắt nhìn Lý Vượng: "Mẹ kiếp tụi bây cũng chỉ biết những trò hạ tiện này thôi!"
"Trò thế nào thì đối phó người thế ấy, loại người như mày còn trông mong được thanh cao sao?"
Vừa dứt lời, một người đàn ông bên cạnh không biết bôi cái gì lên chỗ kín của Mạnh Thao, con rắn trong tay Lý Vượng vừa ngửi thấy, cái đầu nhọn liền trực tiếp chui vào bên trong huyệt.
Mạnh Thao vặn vẹo người, kêu gào đầy kinh hoảng.
Lý Vượng cười dữ tợn, bóp mạnh đuôi rắn, nó lập tức cắn xé bên trong đường ruột của Mạnh Thao. Lý Vượng không ngừng bóp, con rắn không ngừng chui vào trong, trên đường chui vẫn cắn không ngừng, cuối cùng chỉ còn lại cái đuôi nhọn là nằm trong tay Lý Vượng.
Mạnh Thao đau đớn lăn lộn, tiếng kêu gào vang vọng khắp phòng.
Lúc này, Quách Thành Vũ vững vàng bước vào, ngồi trên sô pha, bưng một ly nước chậm rãi uống.
Lý Vượng càng bóp mạnh thêm, vừa bóp vừa hỏi Quách Thành Vũ: "Quách tử, cậu xem cái mông gã vặn này, thật dâm đãng!" Nói xong lại đánh một cái lên mông Mạnh Thao, "Tay của tao còn chưa chạm vào mày đâu, mày lẳng lơ cái gì?"
Quả thật, nếu không nhìn kỹ, rất khó thấy được cái đuôi rắn trong tay Lý Vượng, cũng không thấy được hơn nửa thân rắn đang tàn phá bên trong đường ruột Mạnh Thao, chỉ thấy Mạnh Thao một mình vặn vẹo tới lui.
Cũng giống như Trì Sính chỉnh Mạnh Thao bán chết, nhưng người ngoài nhìn vào thì vẫn thấy bình yên vô sự.
"Quách Thành Vũ... mày sẽ gặp báo ứng... a..."
Quách Thành Vũ không nói gì, chỉ cười.
Mạnh Thao tiếp tục mắng chửi: "Mày làm thế... Khương Tiểu... Soái... sẽ hận chết mày... a..."
Quách Thành Vũ vẫn không để ý đến gã.
Lý Vượng bóp cái đuôi rắn trong tay, đột nhiên hù dọa: "Tao thả tay ra rồi!"
Con ngươi Mạnh Thao muốn nứt, hai chân run rẩy đòi mạng.
Lý Vượng bật cười chế nhạo, rút mạnh con rắn ra trong tiếng kêu gào kiệt lực của Mạnh Thao, ném ra ngoài cửa sổ, sau đó vỗ vỗ phần mông co giật không ngừng của Mạnh Thao.
"Nhớ kỹ, đây là lạc viên rắn cưng của Quách gia, vừa rồi là quà gặp mặt."
Mạnh Thao nằm bệt dưới đất, đường ruột đau đớn, đau đến mức nói không nên lời.
Lý Vượng bị người gọi ra ngoài, căn phòng chìm vào tĩnh mịch.
Quách Thành Vũ vẫn ngồi trên sô pha uống trà của hắn, giống như chỉ đến đây để xem náo nhiệt, tất cả đều không liên quan đến hắn.
Mạnh Thao bị chỉnh cho hư bộ phận sinh dục, đó là họa tự tìm do trốn trong phòng lưu tài liệu của người ta "yêu đương vụng trộm". Đường ruột Mạnh Thao bị cắn cho thương tích khắp nơi, đó là do rắn "mất khống chế" chui vào. Mạnh Thao bị mất gần mấy cân máu, đó là do gã nghĩ không thông đi "tự sát"...
Từ đầu đến cuối, Quách Thành Vũ dường như chưa từng tham gia vào.
Nhưng chính cái kẻ "tâm địa thiện lương", tốt bụng gọi xe cấp cứu này, ngồi mặt đối mặt với Mạnh Thao, không nói một lời nào, lại mang đến cảm giác sợ hãi sâu tận xương cho Mạnh Thao.
Cuối cùng, Mạnh Thao không nhịn nổi nữa, mở miệng hỏi trước.
"Rốt cuộc mày muốn sao?"
Quách Thành Vũ vẫn không nói.
Lúc này, Lý Vượng vào, ghé vào tai Quách Thành Vũ nói: "Mấy kẻ đó toàn bộ bị giam giữ hình sự vì dính líu đến tội cưỡng bức rồi. Vào tù với cái tội danh này, cơ hội bị luân phiên nhiều lắm, nào cần đến chúng ta phải động thủ?"
Quách Thành Vũ thờ ơ nói: "Cuộc sống 'tốt đẹp' của chúng mới vừa bắt đầu thôi."
"Còn một chuyện."
Lý Vượng lại lải nhải một trận.
Quách Thành Vũ nghe xong, ném cho Mạnh Thao một ánh mắt không rõ nghĩa.
Ánh mắt này, suýt nữa đẩy đổ trụ chống tinh thần của Mạnh Thao.
Nhưng, Quách Thành Vũ vẫn không nói gì, ngồi trên sô pha như người ngoài cuộc.
Lý Vượng mở máy tính lên trước, kết nối với nơi khác, rồi mở màn hình điện tử lên.
Trước mắt Mạnh Thao đột ngột sáng lên, trên màn hình lớn bắt đầu xuất hiện cảnh tượng quen thuộc, ở đại sảnh lầu một của doanh nghiệp nước ngoài nơi gã đang giữ chức, trên bức tường chính giữa có một màn hình hiển thị rất lớn, đang như thường lệ chiếu các tin tức.
Mặt Mạnh Thao đột ngột biến sắc, trong mắt lộ ra sợ hãi và bất an cực độ.
Lý Vượng lại chuyển sang một cảnh khác, trên đó xuất hiện một gương mặt quen thuộc, đó là đồng nghiệp của Mạnh Thao, máy tính của hắn kết nối với màn hình hiển thị của đại sảnh, nội dung trình chiếu là do hắn điều khiển.
"Thấy rồi chứ?" Lý Vượng âm u nói: "Chỉ cần tao kết nối với cậu ta, bảo cậu ta chiếu cảnh bên này, nhân viên của mày sẽ được mở mắt rồi."
Từ khi Mạnh Thao bị bắt đến nay, cho dù bị Trì Sính giày vò đến mức sống không bằng chết, đều chưa từng có vẻ mặt gớm guốc như bây giờ.
"Tụi bây rốt cuộc muốn làm gì? A a..."
Mạnh Thao càng điên cuồng, Lý Vượng càng thản nhiên.
"Không làm gì cả, tự đạo diễn một vở kịch, để cho lãnh đạo và các nhân viên của mày được xem hiện trường trực tiếp."
Mạnh Thao triệt để tan vỡ, cả đời gã xem trọng nhất chính bộ mặt này, gã sống chính là cho người khác xem. Đám người này sỉ nhục gã sao cũng được, nhưng không thể dẫm đạp lên tôn nghiêm của gã tại lãnh địa mà gã kiêu ngạo nhất.
"Tụi bây dám làm thế, tao lập tức đập đầu chết!"
Lý Vượng và Quách Thành Vũ trao đổi ánh mắt, sau đó không hề do dự kết nối, màn hình thoáng chốc chuyển đổi.
Mạnh Thao hoảng sợ nhìn trên màn hình lộ ra đôi mắt to đầy sợ hãi của mình, hai tay gã ôm đầu, đau đớn gục dưới đất kêu gào. Lý Vượng lại tàn bạo túm tóc gã, cưỡng ép gã ngẩng đầu nhìn màn hình.
"Không phải mày muốn đập đầu chết sao? Đập đi! Đập ngay bây giờ đi!"
Thân thể đang run rẩy cứng lại trong thoáng chốc, Mạnh Thao thấy có hai nhân viên ngạc nhiên đi lại trước màn hình chau đầu ghé tai, đầu gã liền nổ oành một cái. Không khống chế được đập xuống đất, nhưng không phải tự sát, mà là dập đầu, liên tục dập đầu cho Lý Vượng.
"Cầu xin mày, tắt đi, tắt nó đi."
Lý Vượng đáp trả đầy chế nhạo: "Vì giữ gìn thể diện trước mặt người quen, có thể lắc đuôi cầu xin trước mặt kẻ xa lạ, mày thật đủ hư vinh."
Trước màn hình hiển thị của công ty càng lúc càng tụ tập nhiều người, Mạnh Thao đã bị kích thích đến mức gần như điên cuồng, mặt gục dưới đất, kêu khóc đầy tuyệt vọng: "Khương Tiểu Soái đâu? Tiểu Soái! Tiểu Soái!... Cậu hiểu lầm tôi rồi, tôi căn bản không ở bên Triệu Lô..."
Triệu Lô chính là nghiệt quả mà Khương Tiểu Soái kết bạn không cẩn thận gieo phải.
Quách Thành Vũ ra hiệu cho Lý Vượng, Lý Vượng quả quyết ngắt kết nối giữa hai bên.
Nửa tiếng sau, Khương Tiểu Soái bước vào căn phòng này.
Lúc này, Mạnh Thao đã bị cưỡng chế ấn lên ghế, ăn mặc chỉnh tề, sạch sẽ đàng hoàng đối diện Khương Tiểu Soái, chỉ là sắc mặt có hơi u ám mà thôi.
"Tiểu Soái, có phải cậu vẫn luôn cho rằng, tôi và Triệu Lô đã bắt đầu tằng tịu với nhau trước khi chúng ta chia tay? Là Triệu Lô tìm người hại cậu, lại chụp hình lại cho tôi xem, để tôi thấy hình rồi chán ghét cậu, cuối cùng mới khiến chúng ta chia tay không?"
Khương Tiểu Soái lạnh mặt hỏi lại: "Nếu không thì sao?"
"Thật ra đều chỉ do một mình tôi làm." Mạnh Thao nói.
Ánh mắt Khương Tiểu Soái cứng lại.
Mạnh Thao tiếp tục: "Là tôi tìm những kẻ đó, là tôi bảo họ chụp hình lại, rồi gửi cho tôi. Triệu Lô quả thật thích tôi, nhưng tôi không có cảm giác với cậu ta, sau khi chúng ta chia tay tôi mới bắt đầu với cậu ta, chính là vì muốn lấy cậu ta làm bia đỡ đạn, để cậu tưởng lầm chuyện đó do cậu ta làm, tôi chỉ là kẻ bị mê hoặc mà thôi."
Khương Tiểu Soái chẳng có chút phập phồng nào, giọng nói vẫn bình tĩnh như vừa rồi.
"Tại sao?" Hắn hỏi Mạnh Thao.
Mạnh Thao nói: "Vì tôi muốn kết hôn, tôi muốn có sự tôn trọng và địa vị xã hội mà người bình thường có. Nhưng lúc đó cậu quá ngu ngốc, ngốc đến mức tôi không cần mở miệng cũng có thể đoán được khi tôi nói ra hai chữ 'kết hôn', cậu sẽ dùng ánh mắt căm phẫn và khinh bỉ thế nào để nhìn tôi. Tôi không muốn phá hoại hình tượng của tôi trong lòng cậu. tôi muốn để cậu cảm thấy tôi không phải là người tầm thường, không phải kẻ khiếp nhược, để cậu cho rằng tôi kết hôn là hành động báo thù sau khi bị cậu tổn thương.
Hoàn cảnh trong phòng đã thay đổi, quần áo cũng đổi. Rất rõ ràng, gã lại rơi vào tay một người khác.
Nhìn bên ngoài, Mạnh Thao hoàn hảo không tổn thương, không có gì khác biệt với lúc mới tới, chỉ là trên cổ tay có thêm một vết sẹo. Chỉ có bản thân gã biết, gã ngồi không thẳng đứng không nổi, tiểu tiện cũng không thể đi bình thường, đã vào trạng thái bán tàn phế.
Không bao lâu, có bảy tám người vào phòng.
Lý Vượng khom người xuống, bóp hàm Mạnh Thao hỏi: "Biết đây là đâu không?"
Mạnh Thao nhìn Lý Vượng một lát, sau đó thản nhiên nhắm mắt lại, trong lòng gã hiểu rõ chỗ này là đâu, nhưng lười mở miệng.
"Không biết?" Lý Vượng cười lạnh, "Vậy tao sẽ cho mày biết rõ."
Nói xong, lấy từ trong túi ra một con rắn, không dài, chỉ nhỏ bằng ngón tay, bị Lý Vượng xách đuôi đưa tới trước mặt Mạnh Thao. Lưỡi rắn không ngừng đâm lên mặt Mạnh Thao, Lý Vượng đột nhiên bóp đuôi rắn, cái đầu nhọn của con rắn lập tức nhảy lên mặt Mạnh Thao, cắn một cái thật mạnh.
Mạnh Thao ngửi được mùi máu tanh, không kìm được lấy tay xoa mặt, xoa được một bãi máu.
"Có độc?" Hỏi Lý Vượng.
Lý Vượng cười ha ha: "Mày nghĩ thật lạc quan, tao có thể độc chết mày nhẹ nhàng vậy sao?"
Nói xong, hất cằm lên, hai người đàn ông bên cạnh bước qua, một người ấn Mạnh Thao xuống, một người lột quần. Lý Vượng khom người nhìn, vui vẻ hỏi: "Đóa cúc già của mày vẫn chưa được nở đúng không?"
Mạnh Thao tức giận trừng mắt nhìn Lý Vượng: "Mẹ kiếp tụi bây cũng chỉ biết những trò hạ tiện này thôi!"
"Trò thế nào thì đối phó người thế ấy, loại người như mày còn trông mong được thanh cao sao?"
Vừa dứt lời, một người đàn ông bên cạnh không biết bôi cái gì lên chỗ kín của Mạnh Thao, con rắn trong tay Lý Vượng vừa ngửi thấy, cái đầu nhọn liền trực tiếp chui vào bên trong huyệt.
Mạnh Thao vặn vẹo người, kêu gào đầy kinh hoảng.
Lý Vượng cười dữ tợn, bóp mạnh đuôi rắn, nó lập tức cắn xé bên trong đường ruột của Mạnh Thao. Lý Vượng không ngừng bóp, con rắn không ngừng chui vào trong, trên đường chui vẫn cắn không ngừng, cuối cùng chỉ còn lại cái đuôi nhọn là nằm trong tay Lý Vượng.
Mạnh Thao đau đớn lăn lộn, tiếng kêu gào vang vọng khắp phòng.
Lúc này, Quách Thành Vũ vững vàng bước vào, ngồi trên sô pha, bưng một ly nước chậm rãi uống.
Lý Vượng càng bóp mạnh thêm, vừa bóp vừa hỏi Quách Thành Vũ: "Quách tử, cậu xem cái mông gã vặn này, thật dâm đãng!" Nói xong lại đánh một cái lên mông Mạnh Thao, "Tay của tao còn chưa chạm vào mày đâu, mày lẳng lơ cái gì?"
Quả thật, nếu không nhìn kỹ, rất khó thấy được cái đuôi rắn trong tay Lý Vượng, cũng không thấy được hơn nửa thân rắn đang tàn phá bên trong đường ruột Mạnh Thao, chỉ thấy Mạnh Thao một mình vặn vẹo tới lui.
Cũng giống như Trì Sính chỉnh Mạnh Thao bán chết, nhưng người ngoài nhìn vào thì vẫn thấy bình yên vô sự.
"Quách Thành Vũ... mày sẽ gặp báo ứng... a..."
Quách Thành Vũ không nói gì, chỉ cười.
Mạnh Thao tiếp tục mắng chửi: "Mày làm thế... Khương Tiểu... Soái... sẽ hận chết mày... a..."
Quách Thành Vũ vẫn không để ý đến gã.
Lý Vượng bóp cái đuôi rắn trong tay, đột nhiên hù dọa: "Tao thả tay ra rồi!"
Con ngươi Mạnh Thao muốn nứt, hai chân run rẩy đòi mạng.
Lý Vượng bật cười chế nhạo, rút mạnh con rắn ra trong tiếng kêu gào kiệt lực của Mạnh Thao, ném ra ngoài cửa sổ, sau đó vỗ vỗ phần mông co giật không ngừng của Mạnh Thao.
"Nhớ kỹ, đây là lạc viên rắn cưng của Quách gia, vừa rồi là quà gặp mặt."
Mạnh Thao nằm bệt dưới đất, đường ruột đau đớn, đau đến mức nói không nên lời.
Lý Vượng bị người gọi ra ngoài, căn phòng chìm vào tĩnh mịch.
Quách Thành Vũ vẫn ngồi trên sô pha uống trà của hắn, giống như chỉ đến đây để xem náo nhiệt, tất cả đều không liên quan đến hắn.
Mạnh Thao bị chỉnh cho hư bộ phận sinh dục, đó là họa tự tìm do trốn trong phòng lưu tài liệu của người ta "yêu đương vụng trộm". Đường ruột Mạnh Thao bị cắn cho thương tích khắp nơi, đó là do rắn "mất khống chế" chui vào. Mạnh Thao bị mất gần mấy cân máu, đó là do gã nghĩ không thông đi "tự sát"...
Từ đầu đến cuối, Quách Thành Vũ dường như chưa từng tham gia vào.
Nhưng chính cái kẻ "tâm địa thiện lương", tốt bụng gọi xe cấp cứu này, ngồi mặt đối mặt với Mạnh Thao, không nói một lời nào, lại mang đến cảm giác sợ hãi sâu tận xương cho Mạnh Thao.
Cuối cùng, Mạnh Thao không nhịn nổi nữa, mở miệng hỏi trước.
"Rốt cuộc mày muốn sao?"
Quách Thành Vũ vẫn không nói.
Lúc này, Lý Vượng vào, ghé vào tai Quách Thành Vũ nói: "Mấy kẻ đó toàn bộ bị giam giữ hình sự vì dính líu đến tội cưỡng bức rồi. Vào tù với cái tội danh này, cơ hội bị luân phiên nhiều lắm, nào cần đến chúng ta phải động thủ?"
Quách Thành Vũ thờ ơ nói: "Cuộc sống 'tốt đẹp' của chúng mới vừa bắt đầu thôi."
"Còn một chuyện."
Lý Vượng lại lải nhải một trận.
Quách Thành Vũ nghe xong, ném cho Mạnh Thao một ánh mắt không rõ nghĩa.
Ánh mắt này, suýt nữa đẩy đổ trụ chống tinh thần của Mạnh Thao.
Nhưng, Quách Thành Vũ vẫn không nói gì, ngồi trên sô pha như người ngoài cuộc.
Lý Vượng mở máy tính lên trước, kết nối với nơi khác, rồi mở màn hình điện tử lên.
Trước mắt Mạnh Thao đột ngột sáng lên, trên màn hình lớn bắt đầu xuất hiện cảnh tượng quen thuộc, ở đại sảnh lầu một của doanh nghiệp nước ngoài nơi gã đang giữ chức, trên bức tường chính giữa có một màn hình hiển thị rất lớn, đang như thường lệ chiếu các tin tức.
Mặt Mạnh Thao đột ngột biến sắc, trong mắt lộ ra sợ hãi và bất an cực độ.
Lý Vượng lại chuyển sang một cảnh khác, trên đó xuất hiện một gương mặt quen thuộc, đó là đồng nghiệp của Mạnh Thao, máy tính của hắn kết nối với màn hình hiển thị của đại sảnh, nội dung trình chiếu là do hắn điều khiển.
"Thấy rồi chứ?" Lý Vượng âm u nói: "Chỉ cần tao kết nối với cậu ta, bảo cậu ta chiếu cảnh bên này, nhân viên của mày sẽ được mở mắt rồi."
Từ khi Mạnh Thao bị bắt đến nay, cho dù bị Trì Sính giày vò đến mức sống không bằng chết, đều chưa từng có vẻ mặt gớm guốc như bây giờ.
"Tụi bây rốt cuộc muốn làm gì? A a..."
Mạnh Thao càng điên cuồng, Lý Vượng càng thản nhiên.
"Không làm gì cả, tự đạo diễn một vở kịch, để cho lãnh đạo và các nhân viên của mày được xem hiện trường trực tiếp."
Mạnh Thao triệt để tan vỡ, cả đời gã xem trọng nhất chính bộ mặt này, gã sống chính là cho người khác xem. Đám người này sỉ nhục gã sao cũng được, nhưng không thể dẫm đạp lên tôn nghiêm của gã tại lãnh địa mà gã kiêu ngạo nhất.
"Tụi bây dám làm thế, tao lập tức đập đầu chết!"
Lý Vượng và Quách Thành Vũ trao đổi ánh mắt, sau đó không hề do dự kết nối, màn hình thoáng chốc chuyển đổi.
Mạnh Thao hoảng sợ nhìn trên màn hình lộ ra đôi mắt to đầy sợ hãi của mình, hai tay gã ôm đầu, đau đớn gục dưới đất kêu gào. Lý Vượng lại tàn bạo túm tóc gã, cưỡng ép gã ngẩng đầu nhìn màn hình.
"Không phải mày muốn đập đầu chết sao? Đập đi! Đập ngay bây giờ đi!"
Thân thể đang run rẩy cứng lại trong thoáng chốc, Mạnh Thao thấy có hai nhân viên ngạc nhiên đi lại trước màn hình chau đầu ghé tai, đầu gã liền nổ oành một cái. Không khống chế được đập xuống đất, nhưng không phải tự sát, mà là dập đầu, liên tục dập đầu cho Lý Vượng.
"Cầu xin mày, tắt đi, tắt nó đi."
Lý Vượng đáp trả đầy chế nhạo: "Vì giữ gìn thể diện trước mặt người quen, có thể lắc đuôi cầu xin trước mặt kẻ xa lạ, mày thật đủ hư vinh."
Trước màn hình hiển thị của công ty càng lúc càng tụ tập nhiều người, Mạnh Thao đã bị kích thích đến mức gần như điên cuồng, mặt gục dưới đất, kêu khóc đầy tuyệt vọng: "Khương Tiểu Soái đâu? Tiểu Soái! Tiểu Soái!... Cậu hiểu lầm tôi rồi, tôi căn bản không ở bên Triệu Lô..."
Triệu Lô chính là nghiệt quả mà Khương Tiểu Soái kết bạn không cẩn thận gieo phải.
Quách Thành Vũ ra hiệu cho Lý Vượng, Lý Vượng quả quyết ngắt kết nối giữa hai bên.
Nửa tiếng sau, Khương Tiểu Soái bước vào căn phòng này.
Lúc này, Mạnh Thao đã bị cưỡng chế ấn lên ghế, ăn mặc chỉnh tề, sạch sẽ đàng hoàng đối diện Khương Tiểu Soái, chỉ là sắc mặt có hơi u ám mà thôi.
"Tiểu Soái, có phải cậu vẫn luôn cho rằng, tôi và Triệu Lô đã bắt đầu tằng tịu với nhau trước khi chúng ta chia tay? Là Triệu Lô tìm người hại cậu, lại chụp hình lại cho tôi xem, để tôi thấy hình rồi chán ghét cậu, cuối cùng mới khiến chúng ta chia tay không?"
Khương Tiểu Soái lạnh mặt hỏi lại: "Nếu không thì sao?"
"Thật ra đều chỉ do một mình tôi làm." Mạnh Thao nói.
Ánh mắt Khương Tiểu Soái cứng lại.
Mạnh Thao tiếp tục: "Là tôi tìm những kẻ đó, là tôi bảo họ chụp hình lại, rồi gửi cho tôi. Triệu Lô quả thật thích tôi, nhưng tôi không có cảm giác với cậu ta, sau khi chúng ta chia tay tôi mới bắt đầu với cậu ta, chính là vì muốn lấy cậu ta làm bia đỡ đạn, để cậu tưởng lầm chuyện đó do cậu ta làm, tôi chỉ là kẻ bị mê hoặc mà thôi."
Khương Tiểu Soái chẳng có chút phập phồng nào, giọng nói vẫn bình tĩnh như vừa rồi.
"Tại sao?" Hắn hỏi Mạnh Thao.
Mạnh Thao nói: "Vì tôi muốn kết hôn, tôi muốn có sự tôn trọng và địa vị xã hội mà người bình thường có. Nhưng lúc đó cậu quá ngu ngốc, ngốc đến mức tôi không cần mở miệng cũng có thể đoán được khi tôi nói ra hai chữ 'kết hôn', cậu sẽ dùng ánh mắt căm phẫn và khinh bỉ thế nào để nhìn tôi. Tôi không muốn phá hoại hình tượng của tôi trong lòng cậu. tôi muốn để cậu cảm thấy tôi không phải là người tầm thường, không phải kẻ khiếp nhược, để cậu cho rằng tôi kết hôn là hành động báo thù sau khi bị cậu tổn thương.
Tác giả :
Sài Kê Đản